Chương 17:
Ngũ Thải Đích Bạch Chỉ
30/08/2024
Trương Lâm miệng thì vâng dạ nhưng trong lòng lại chỉ có thể âm thầm thở dài, xoay người rời khỏi thư phòng và đi đến bếp sau của Đông Hán.
Trong bếp sau đã chuẩn bị khá nhiều thức ăn, chỉ đợi Lục Uyên cho gọi.
Trong chuyện chuẩn bị thức ăn, từ trước tới nay Trương Lâm luôn tự tay quyết định. Hắn dựa theo linh cảm mà chọn vài thứ, sau đó dùng ngân châm thử độc, xác nhận không có vấn đề gì thì mới để vào giỏ đồ ăn, rồi đóng nắp một cách cẩn thận đưa tới thư phòng.
Thức ăn vừa lên bàn, Tuyết Đoàn Nhi trong lòng Lục Uyên đã không chịu nổi, đứng phắt dậy, liếm mũi của mình.
“Ngươi nhìn lại mình mà xem, chẳng ra dáng gì cả.”
Lục Uyên nựng cằm Tuyết Đoàn Nhi, cười nói: “Gia đã bỏ đói ngươi bao giờ chưa?”
Tuyết Đoàn Nhi ‘gâu’ một tiếng, thở phì phò.
Trương Lâm tự tay lấy chén đũa cho Lục Uyên rồi nói: “Mời chưởng ấn đại nhân dùng bữa.”
Lục Uyên nhìn lướt qua các món ăn trên bàn, vịt bát bảo nóng hôi hổi, dầu mỡ bóng bẩy, trên cá hấp là hành lá xanh mướt, bong bóng cá trắng ngần trông rất tươi ngon, còn có một món ngó sen xào, từng miếng được cắt gọn gàng, trông rất giòn.
“Những món ăn này là do ngươi chọn à?”
Lục Uyên chợt hỏi một câu.
Trương Lâm đáp: “Thưa chưởng ấn đại nhân, đúng vậy… Tiểu nhân đã dùng ngân châm thử hết rồi.”
Lục Uyên rũ tay xuống, nhẹ nhàng xoa dịu Tuyết Đoàn Nhi đang chuẩn bị nhảy chồm lên bàn, chàng nói: “Gọi đầu bếp nấu ăn tới đây.”
Trương Lâm giật mình, khẽ đáp lời.
Sau một lúc lâu, Trương Lâm dẫn một đầu bếp đi tới.
Đầu bếp này trông rất hiền lành chất phác, thân hình hơi béo, mặc chiếc áo viên lĩnh mà nhóm đầu bếp thường hay mặc. Ông ta cúi đầu, rụt rè đứng trước mặt Lục Uyên.
Ông ta dập đầu cung kính hành lễ: “Tiểu nhân Thường Ngũ, khấu kiến chưởng ấn đại nhân, chưởng ấn thiên tuế.”
Lục Uyên nâng mí mắt, nhìn ông ta một cái rồi nói: “Ngươi tới Đông Hán bao lâu rồi?”
Thường Ngũ vẫn rũ đầu nói: “Thưa chưởng ấn, đã hơn 6 năm.”
Lục Uyên cười khẽ: “Thật trùng hợp, gia đến Đông Hán cũng vừa tròn 6 năm.”
Thường Ngũ đáp: “Tiểu nhân nghèo hèn, sao có thể so được với chưởng ấn?”
“Nghèo hèn?” Lục Uyên vươn ngón tay, khẽ vuốt ve lưng Tuyết Đoàn Nhi, nhàn nhạt nói: “Nhưng gia lại cảm thấy ngươi là người có chí lớn đấy chứ.”
Cơ thể Thường Ngũ cứng đờ, quỳ không nhúc nhích.
Lục Uyên khẽ nâng cằm, nói với Thường Ngũ: “Ngươi phục vụ ở Đông Hán đã nhiều năm, vất vả nhiều rồi, hôm nay gia thưởng cho ngươi bàn đồ ăn này.”
Thường Ngũ cố nở nụ cười: “Tiểu nhân sợ hãi, không dám nhận phần thưởng đại nhân ban cho…”
Lục Uyên buông tay, Tuyết Đoàn Nhi nhảy xuống đất, chạy một vòng quanh người Thường Ngũ rồi sủa ầm lên.
Lục Uyên ung dung ngồi chỉnh vạt áo: “Xem ra ngươi sợ ăn một mình không hết nên định để cả nhà ăn cùng chăng?”
Sắc mặt Thường Ngũ trắng bệch, ông ta khẽ cắn môi, đứng dậy.
Nhưng ông ta chỉ mới nhìn thoáng qua đồ ăn trên bàn, chân lập tức mềm nhũn rồi quỳ xuống như thấy quỷ.
Thường Ngũ quỳ rạp trên mặt đất, bắt đầu kêu khóc: “Chưởng ấn tha mạng! Tiểu nhân bị người ta ép buộc…”
Trương Lâm kinh ngạc nhìn ông ta, vội vàng lấy ra ngân châm trong người, thử đồ ăn trên bàn một lần nữa.
Ngân châm vừa chạm vào thịt cá đã biến thành màu đen.
Trương Lâm sợ tím cả mặt, nói: “Chưởng ấn đại nhân, rõ ràng tiểu nhân vừa mới thử độc, tại sao…”
Lục Uyên liếc mắt nhìn hắn rồi nói: “Độc này giấu trong hành, sẽ thẩm thấu từ từ vào thịt cá, nếu thử độc quá sớm sẽ không nhận ra.”
Mặt Trương Lâm trắng bệch, quỳ phịch xuống đất: “Mọi chuyện là do tiểu nhân sơ sót, xin chưởng ấn trách phạt!”
Lục Uyên không thèm nhìn hắn mà quay ra nói với Thường Ngũ: “Ai sai sử ngươi? Nói ra, gia sẽ cho ngươi được chết toàn thây.”
Thường Ngũ toát mồ hôi lạnh, ông ta há miệng thở dốc, nhưng lại không nói nên lời.
Con hắn còn ở trong tay những người đó, nếu tiết lộ bí mật của bọn chúng, con ông ta sẽ không còn mạng.
Thường Ngũ chần chừ nói: “Thưa chưởng ấn… Người sau lưng là…”
Ông ta đang nói thì đột nhiên đứng dậy, lao đầu thẳng vào lư hương.
“Thường Ngũ!”
Trương Lâm hét lớn nhưng không còn kịp nữa, đầu Thường Ngũ chảy máu đầm đìa, lập tức không còn hơi thở.
Lục Uyên nhìn vũng máu trên mặt đất, sắc mặt chợt trở nên lạnh lùng.
“Ngu xuẩn hết mức.”
Trương Lâm hỏi theo bản năng: “Chưởng ấn đại nhân, trước mắt nên giải quyết như thế nào?”
Lục Uyên lạnh lùng nói: “Đi điều tra xem ông ta đã bị người khác nắm thóp cái gì.”
Trương Lâm: “Vâng!”
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài.
Lục Uyên khó chịu nhìn cánh cửa, thái giám truyền lời thận trọng nói: “Chưởng ấn đại nhân, bên ngoài có một vị cô nương cầu kiến…”
Trong bếp sau đã chuẩn bị khá nhiều thức ăn, chỉ đợi Lục Uyên cho gọi.
Trong chuyện chuẩn bị thức ăn, từ trước tới nay Trương Lâm luôn tự tay quyết định. Hắn dựa theo linh cảm mà chọn vài thứ, sau đó dùng ngân châm thử độc, xác nhận không có vấn đề gì thì mới để vào giỏ đồ ăn, rồi đóng nắp một cách cẩn thận đưa tới thư phòng.
Thức ăn vừa lên bàn, Tuyết Đoàn Nhi trong lòng Lục Uyên đã không chịu nổi, đứng phắt dậy, liếm mũi của mình.
“Ngươi nhìn lại mình mà xem, chẳng ra dáng gì cả.”
Lục Uyên nựng cằm Tuyết Đoàn Nhi, cười nói: “Gia đã bỏ đói ngươi bao giờ chưa?”
Tuyết Đoàn Nhi ‘gâu’ một tiếng, thở phì phò.
Trương Lâm tự tay lấy chén đũa cho Lục Uyên rồi nói: “Mời chưởng ấn đại nhân dùng bữa.”
Lục Uyên nhìn lướt qua các món ăn trên bàn, vịt bát bảo nóng hôi hổi, dầu mỡ bóng bẩy, trên cá hấp là hành lá xanh mướt, bong bóng cá trắng ngần trông rất tươi ngon, còn có một món ngó sen xào, từng miếng được cắt gọn gàng, trông rất giòn.
“Những món ăn này là do ngươi chọn à?”
Lục Uyên chợt hỏi một câu.
Trương Lâm đáp: “Thưa chưởng ấn đại nhân, đúng vậy… Tiểu nhân đã dùng ngân châm thử hết rồi.”
Lục Uyên rũ tay xuống, nhẹ nhàng xoa dịu Tuyết Đoàn Nhi đang chuẩn bị nhảy chồm lên bàn, chàng nói: “Gọi đầu bếp nấu ăn tới đây.”
Trương Lâm giật mình, khẽ đáp lời.
Sau một lúc lâu, Trương Lâm dẫn một đầu bếp đi tới.
Đầu bếp này trông rất hiền lành chất phác, thân hình hơi béo, mặc chiếc áo viên lĩnh mà nhóm đầu bếp thường hay mặc. Ông ta cúi đầu, rụt rè đứng trước mặt Lục Uyên.
Ông ta dập đầu cung kính hành lễ: “Tiểu nhân Thường Ngũ, khấu kiến chưởng ấn đại nhân, chưởng ấn thiên tuế.”
Lục Uyên nâng mí mắt, nhìn ông ta một cái rồi nói: “Ngươi tới Đông Hán bao lâu rồi?”
Thường Ngũ vẫn rũ đầu nói: “Thưa chưởng ấn, đã hơn 6 năm.”
Lục Uyên cười khẽ: “Thật trùng hợp, gia đến Đông Hán cũng vừa tròn 6 năm.”
Thường Ngũ đáp: “Tiểu nhân nghèo hèn, sao có thể so được với chưởng ấn?”
“Nghèo hèn?” Lục Uyên vươn ngón tay, khẽ vuốt ve lưng Tuyết Đoàn Nhi, nhàn nhạt nói: “Nhưng gia lại cảm thấy ngươi là người có chí lớn đấy chứ.”
Cơ thể Thường Ngũ cứng đờ, quỳ không nhúc nhích.
Lục Uyên khẽ nâng cằm, nói với Thường Ngũ: “Ngươi phục vụ ở Đông Hán đã nhiều năm, vất vả nhiều rồi, hôm nay gia thưởng cho ngươi bàn đồ ăn này.”
Thường Ngũ cố nở nụ cười: “Tiểu nhân sợ hãi, không dám nhận phần thưởng đại nhân ban cho…”
Lục Uyên buông tay, Tuyết Đoàn Nhi nhảy xuống đất, chạy một vòng quanh người Thường Ngũ rồi sủa ầm lên.
Lục Uyên ung dung ngồi chỉnh vạt áo: “Xem ra ngươi sợ ăn một mình không hết nên định để cả nhà ăn cùng chăng?”
Sắc mặt Thường Ngũ trắng bệch, ông ta khẽ cắn môi, đứng dậy.
Nhưng ông ta chỉ mới nhìn thoáng qua đồ ăn trên bàn, chân lập tức mềm nhũn rồi quỳ xuống như thấy quỷ.
Thường Ngũ quỳ rạp trên mặt đất, bắt đầu kêu khóc: “Chưởng ấn tha mạng! Tiểu nhân bị người ta ép buộc…”
Trương Lâm kinh ngạc nhìn ông ta, vội vàng lấy ra ngân châm trong người, thử đồ ăn trên bàn một lần nữa.
Ngân châm vừa chạm vào thịt cá đã biến thành màu đen.
Trương Lâm sợ tím cả mặt, nói: “Chưởng ấn đại nhân, rõ ràng tiểu nhân vừa mới thử độc, tại sao…”
Lục Uyên liếc mắt nhìn hắn rồi nói: “Độc này giấu trong hành, sẽ thẩm thấu từ từ vào thịt cá, nếu thử độc quá sớm sẽ không nhận ra.”
Mặt Trương Lâm trắng bệch, quỳ phịch xuống đất: “Mọi chuyện là do tiểu nhân sơ sót, xin chưởng ấn trách phạt!”
Lục Uyên không thèm nhìn hắn mà quay ra nói với Thường Ngũ: “Ai sai sử ngươi? Nói ra, gia sẽ cho ngươi được chết toàn thây.”
Thường Ngũ toát mồ hôi lạnh, ông ta há miệng thở dốc, nhưng lại không nói nên lời.
Con hắn còn ở trong tay những người đó, nếu tiết lộ bí mật của bọn chúng, con ông ta sẽ không còn mạng.
Thường Ngũ chần chừ nói: “Thưa chưởng ấn… Người sau lưng là…”
Ông ta đang nói thì đột nhiên đứng dậy, lao đầu thẳng vào lư hương.
“Thường Ngũ!”
Trương Lâm hét lớn nhưng không còn kịp nữa, đầu Thường Ngũ chảy máu đầm đìa, lập tức không còn hơi thở.
Lục Uyên nhìn vũng máu trên mặt đất, sắc mặt chợt trở nên lạnh lùng.
“Ngu xuẩn hết mức.”
Trương Lâm hỏi theo bản năng: “Chưởng ấn đại nhân, trước mắt nên giải quyết như thế nào?”
Lục Uyên lạnh lùng nói: “Đi điều tra xem ông ta đã bị người khác nắm thóp cái gì.”
Trương Lâm: “Vâng!”
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài.
Lục Uyên khó chịu nhìn cánh cửa, thái giám truyền lời thận trọng nói: “Chưởng ấn đại nhân, bên ngoài có một vị cô nương cầu kiến…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.