Chương 19:
Ngũ Thải Đích Bạch Chỉ
30/08/2024
Lời Tống Vân Ngưng nói ra như gió nhẹ mây bay, như thể chuyện bắt được phượng hoàng không phải chuyện gì hiếm có.
Lục Uyên từ từ ngồi xuống, vuốt ve bộ lông xù của Tuyết Đoàn Nhi, vô cùng hứng thú nhìn nàng: “Được… Vậy mời Tống tiểu thư hãy gọi phượng hoàng ra, để gia được mở rộng tầm mắt.”
Tống Vân Ngưng lại lắc đầu nói: “Thứ dân nữ dâng lên chính là thịt phượng hoàng, chứ không phải phượng hoàng sống.”
Dứt lời, Tống Vân Ngưng mở giỏ thức ăn bên cạnh ra, lấy hộp đồ ăn bên trong rồi dùng hai tay dâng lên.
Trương Lâm nhìn Lục Uyên, sau đó tiến lên một bước, tiếp nhận hộp đồ ăn.
Trương Lâm mở nắp hộp đồ ăn, cung kính đưa tới trước mặt Lục Uyên.
Lục Uyên rũ mắt nhìn, bên trong hộp đồ ăn… là một con gà sốt xì dầu.
Con gà sốt xì dầu này vừa đủ béo, lớp da bóng ánh dầu, còn được chặt thành từng miếng vừa ăn, như là có thể lấy ra ăn ngay lập tức.
Lục Uyên nhướng mày, nhìn về phía Tống Vân Ngưng.
Trương Lâm cả giận nói: “To gan, ngươi dám trêu đùa chưởng ấn ư?”
Tống Vân Ngưng không hề hoang mang mở lời: “Dân nữ nào dám trêu đùa chưởng ấn? Người xưa có câu ‘Cha đế Thuấn nằm ngủ, mơ thấy một con phượng hoàng, tự xưng là gà’, gà và phượng hoàng vốn chung nguồn gốc. Đêm qua dân nữ cũng mơ thấy một con chim ngũ sắc rơi từ đám mây xuống, sau khi tỉnh lại, hậu viện lại có thêm một con gà… Cho nên, dân nữ đã tự tiện nấu nó rồi trình lên cho chưởng ấn.”
Ngoài mặt Tống Vân Ngưng nở nụ cười nhưng lòng bàn tay lại toát mồ hôi… Nếu Lục Uyên tức giận, chỉ sợ nàng sẽ chết không có chỗ chôn.
Lục Uyên ẩn ý nói: “Ngươi cho rằng trò trẻ con này có thể qua mặt được gia, hay là qua mặt được Hoàng Thượng?”
Tống Vân Ngưng đáp: “Dân nữ chưa bao giờ nghĩ tới việc lừa gạt chưởng ấn… Đây chẳng qua chỉ là một biện pháp, dùng hay không dùng đương nhiên phụ thuộc vào quyết định của chưởng ấn đại nhân… Tuy nhiên, chưởng ấn đại nhân được Hoàng Thượng coi trọng, dân nữ nông cạn, nhưng chỉ cần chưởng ấn đại nhân tin, tất nhiên Hoàng Thượng sẽ tin… Đâu ai có thể chứng minh đây chắc chắn không phải thịt phượng hoàng cơ chứ?”
Tống Vân Ngưng nói xong, thư phòng yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Trương Lâm lén nhìn biểu cảm của Lục Uyên.
Lục Uyên bình tĩnh nhìn Tống Vân Ngưng, sắc mặt thay đổi thất thường.
Tống Vân Ngưng vẫn kiên trì đến cùng, đứng yên trước mặt chàng, không dám động đậy.
Sau một lúc lâu, Lục Uyên khẽ cười: “Trương Lâm, lời Tống tiểu thư vừa nói, ngươi đã nghe rõ chưa?”
Trương Lâm ngẩn người, đáp: “Bẩm chưởng ấn, đã nghe rõ.”
“Rất tốt.” Lục Uyên dời mắt khỏi người Tống Vân Ngưng: “Sáng sớm ngày mai, mang món ‘thịt phượng hoàng’ này vào cung, trình lên cho Hoàng Thượng, nếu người hỏi thì thuật lại nguyên văn như lời của Tống tiểu thư.”
Trương Lâm hơi sợ hãi: “Chưởng ấn, thật sự phải…”
Bốn chữ đổi trắng thay đen còn chưa kịp thốt lên đã bị hắn nuốt ngược vào trong.
Lục Uyên liếc nhìn hắn: “Sao vậy, có vấn đề gì sao?”
Trương Lâm cúi đầu: “Không có… Tiểu nhân lĩnh mệnh.”
Trương Lâm khẽ thở dài, chưởng ấn nói đó là thịt phượng hoàng thì đó chính là thịt phượng hoàng vậy.
Lục Uyên vuốt ve bộ lông mềm như nhung của Tuyết Đoàn Nhi: “Gia không thích nợ ân tình của người khác, Tống tiểu thư muốn gì thì cứ nói thẳng.”
Tống Vân Ngưng hít một hơi thật sâu, gập gối hành lễ, nói: “Dân nữ cả gan cầu chưởng ấn đại nhân ra tay, cứu cữu phụ ta một mạng!”
Lục Uyên từ từ ngồi xuống, vuốt ve bộ lông xù của Tuyết Đoàn Nhi, vô cùng hứng thú nhìn nàng: “Được… Vậy mời Tống tiểu thư hãy gọi phượng hoàng ra, để gia được mở rộng tầm mắt.”
Tống Vân Ngưng lại lắc đầu nói: “Thứ dân nữ dâng lên chính là thịt phượng hoàng, chứ không phải phượng hoàng sống.”
Dứt lời, Tống Vân Ngưng mở giỏ thức ăn bên cạnh ra, lấy hộp đồ ăn bên trong rồi dùng hai tay dâng lên.
Trương Lâm nhìn Lục Uyên, sau đó tiến lên một bước, tiếp nhận hộp đồ ăn.
Trương Lâm mở nắp hộp đồ ăn, cung kính đưa tới trước mặt Lục Uyên.
Lục Uyên rũ mắt nhìn, bên trong hộp đồ ăn… là một con gà sốt xì dầu.
Con gà sốt xì dầu này vừa đủ béo, lớp da bóng ánh dầu, còn được chặt thành từng miếng vừa ăn, như là có thể lấy ra ăn ngay lập tức.
Lục Uyên nhướng mày, nhìn về phía Tống Vân Ngưng.
Trương Lâm cả giận nói: “To gan, ngươi dám trêu đùa chưởng ấn ư?”
Tống Vân Ngưng không hề hoang mang mở lời: “Dân nữ nào dám trêu đùa chưởng ấn? Người xưa có câu ‘Cha đế Thuấn nằm ngủ, mơ thấy một con phượng hoàng, tự xưng là gà’, gà và phượng hoàng vốn chung nguồn gốc. Đêm qua dân nữ cũng mơ thấy một con chim ngũ sắc rơi từ đám mây xuống, sau khi tỉnh lại, hậu viện lại có thêm một con gà… Cho nên, dân nữ đã tự tiện nấu nó rồi trình lên cho chưởng ấn.”
Ngoài mặt Tống Vân Ngưng nở nụ cười nhưng lòng bàn tay lại toát mồ hôi… Nếu Lục Uyên tức giận, chỉ sợ nàng sẽ chết không có chỗ chôn.
Lục Uyên ẩn ý nói: “Ngươi cho rằng trò trẻ con này có thể qua mặt được gia, hay là qua mặt được Hoàng Thượng?”
Tống Vân Ngưng đáp: “Dân nữ chưa bao giờ nghĩ tới việc lừa gạt chưởng ấn… Đây chẳng qua chỉ là một biện pháp, dùng hay không dùng đương nhiên phụ thuộc vào quyết định của chưởng ấn đại nhân… Tuy nhiên, chưởng ấn đại nhân được Hoàng Thượng coi trọng, dân nữ nông cạn, nhưng chỉ cần chưởng ấn đại nhân tin, tất nhiên Hoàng Thượng sẽ tin… Đâu ai có thể chứng minh đây chắc chắn không phải thịt phượng hoàng cơ chứ?”
Tống Vân Ngưng nói xong, thư phòng yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Trương Lâm lén nhìn biểu cảm của Lục Uyên.
Lục Uyên bình tĩnh nhìn Tống Vân Ngưng, sắc mặt thay đổi thất thường.
Tống Vân Ngưng vẫn kiên trì đến cùng, đứng yên trước mặt chàng, không dám động đậy.
Sau một lúc lâu, Lục Uyên khẽ cười: “Trương Lâm, lời Tống tiểu thư vừa nói, ngươi đã nghe rõ chưa?”
Trương Lâm ngẩn người, đáp: “Bẩm chưởng ấn, đã nghe rõ.”
“Rất tốt.” Lục Uyên dời mắt khỏi người Tống Vân Ngưng: “Sáng sớm ngày mai, mang món ‘thịt phượng hoàng’ này vào cung, trình lên cho Hoàng Thượng, nếu người hỏi thì thuật lại nguyên văn như lời của Tống tiểu thư.”
Trương Lâm hơi sợ hãi: “Chưởng ấn, thật sự phải…”
Bốn chữ đổi trắng thay đen còn chưa kịp thốt lên đã bị hắn nuốt ngược vào trong.
Lục Uyên liếc nhìn hắn: “Sao vậy, có vấn đề gì sao?”
Trương Lâm cúi đầu: “Không có… Tiểu nhân lĩnh mệnh.”
Trương Lâm khẽ thở dài, chưởng ấn nói đó là thịt phượng hoàng thì đó chính là thịt phượng hoàng vậy.
Lục Uyên vuốt ve bộ lông mềm như nhung của Tuyết Đoàn Nhi: “Gia không thích nợ ân tình của người khác, Tống tiểu thư muốn gì thì cứ nói thẳng.”
Tống Vân Ngưng hít một hơi thật sâu, gập gối hành lễ, nói: “Dân nữ cả gan cầu chưởng ấn đại nhân ra tay, cứu cữu phụ ta một mạng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.