Chương 28:
Ngũ Thải Đích Bạch Chỉ
15/09/2024
Trương Lâm nghe thấy vậy, vội đưa một cái muỗng sứ cho chàng.
Lục Uyên liếc nhìn Trương Lâm im lặng nhận lấy cái muỗng sứ, thật sự múc một muỗng nước sốt rưới lên cơm.
Lục Uyên rất quan tâm đến việc ăn uống, cũng không ngại thử một số cách ăn mới.
Nước sốt đỏ hồng chảy vào cơm theo các khe hở ngay trước mắt, từ từ nhuộm cơm thành màu đỏ.
Sau đó Lục Uyên dùng đũa nhẹ nhàng gắp một ít đưa vào miệng.
Nước sốt đậm đà, cơm mềm dẻo, không chỉ làm dậy mùi thơm của cơm mà còn mang lại cảm giác ấm nhuận trong miệng.
Lục Uyên không nói gì chỉ ăn hết miếng cơm này đến miếng cơm khác.
Trương Lâm đứng ở bên cạnh, mở to hai mắt.
Chưởng ấn rất kén ăn, cùng một món ăn không bao giờ gắp hơn ba lần, nhưng bây giờ đĩa trứng xào cà chua chỉ còn một nửa trong chốc lát!
Trương Lâm không tài nào hiểu nổi.
Dù Lục Uyên ăn rất tao nhã nhưng tốc độ ăn rất nhanh, cơm và trứng xào cà chua đã hết sạch.
Chàng nhìn chằm chằm cái đĩa trống không trước mặt, ngây người trong chốc lát.
Đã lâu rồi chàng chưa được ăn no như vậy… Những món ăn hàng ngày dù được nấu ngon đến mấy đi nữa, sau khi nếm thử đều cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.
Hôm nay thì ngược lại, thật kỳ lạ.
Lục Uyên quay đầu lại đang định nói, chợt nhìn thấy Tống Vân Ngưng ngồi xổm trên mặt đất, không biết nàng lấy ở đâu ra một miếng thịt khô, đưa cho Tuyết Đoàn Nhi ăn.
Mái tóc đen dài như thác nước rũ xuống lưng, tà váy màu đinh hương dài chạm đất giống như một đóa hoa đang nở rộ, xinh đẹp và yêu kiều.
Hình như Tuyết Đoàn Nhi rất thích thịt khô nên cứ liếm mãi không thôi, nước miếng dính đầy đầu ngón tay của Tống Vân Ngưng khiến Tống Vân Ngưng không nhịn được mà bật cười.
Một tay Tống Vân Ngưng cho Tuyết Đoàn Nhi ăn thịt khô, tay còn lại vuốt ve lưng của nó.
Khuôn mặt Trương Lâm đầy vẻ ngạc nhiên.
Thường ngày Tuyết Đoàn Nhi rất kiêu ngạo, ngoại trừ chưởng ấn thì không cho phép ai tới gần, sao nó lại chịu cho Tống Vân Ngưng vuốt ve?
“Khụ…”
Lục Uyên ho nhẹ một tiếng.
Tống Vân Ngưng cảm nhận được ánh mắt của chàng, vội vàng để lại miếng thịt khô cho Tuyết Đoàn Nhi rồi đứng dậy.
“Chưởng ấn cảm thấy mùi vị thế nào?”
Khuôn mặt Tống Vân Ngưng nở nụ cười, thái độ cung kính.
Lục Uyên thờ ơ nói: “Cũng tạm ăn được.”
Tống Vân Ngưng hiểu chuyện ngoan ngoãn nói: “Nhờ ơn chưởng ấn không chê… Dân nữ nguyện ý hầu hạ chưởng ấn mỗi ngày.”
Lục Uyên liếc nhìn Trương Lâm im lặng nhận lấy cái muỗng sứ, thật sự múc một muỗng nước sốt rưới lên cơm.
Lục Uyên rất quan tâm đến việc ăn uống, cũng không ngại thử một số cách ăn mới.
Nước sốt đỏ hồng chảy vào cơm theo các khe hở ngay trước mắt, từ từ nhuộm cơm thành màu đỏ.
Sau đó Lục Uyên dùng đũa nhẹ nhàng gắp một ít đưa vào miệng.
Nước sốt đậm đà, cơm mềm dẻo, không chỉ làm dậy mùi thơm của cơm mà còn mang lại cảm giác ấm nhuận trong miệng.
Lục Uyên không nói gì chỉ ăn hết miếng cơm này đến miếng cơm khác.
Trương Lâm đứng ở bên cạnh, mở to hai mắt.
Chưởng ấn rất kén ăn, cùng một món ăn không bao giờ gắp hơn ba lần, nhưng bây giờ đĩa trứng xào cà chua chỉ còn một nửa trong chốc lát!
Trương Lâm không tài nào hiểu nổi.
Dù Lục Uyên ăn rất tao nhã nhưng tốc độ ăn rất nhanh, cơm và trứng xào cà chua đã hết sạch.
Chàng nhìn chằm chằm cái đĩa trống không trước mặt, ngây người trong chốc lát.
Đã lâu rồi chàng chưa được ăn no như vậy… Những món ăn hàng ngày dù được nấu ngon đến mấy đi nữa, sau khi nếm thử đều cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.
Hôm nay thì ngược lại, thật kỳ lạ.
Lục Uyên quay đầu lại đang định nói, chợt nhìn thấy Tống Vân Ngưng ngồi xổm trên mặt đất, không biết nàng lấy ở đâu ra một miếng thịt khô, đưa cho Tuyết Đoàn Nhi ăn.
Mái tóc đen dài như thác nước rũ xuống lưng, tà váy màu đinh hương dài chạm đất giống như một đóa hoa đang nở rộ, xinh đẹp và yêu kiều.
Hình như Tuyết Đoàn Nhi rất thích thịt khô nên cứ liếm mãi không thôi, nước miếng dính đầy đầu ngón tay của Tống Vân Ngưng khiến Tống Vân Ngưng không nhịn được mà bật cười.
Một tay Tống Vân Ngưng cho Tuyết Đoàn Nhi ăn thịt khô, tay còn lại vuốt ve lưng của nó.
Khuôn mặt Trương Lâm đầy vẻ ngạc nhiên.
Thường ngày Tuyết Đoàn Nhi rất kiêu ngạo, ngoại trừ chưởng ấn thì không cho phép ai tới gần, sao nó lại chịu cho Tống Vân Ngưng vuốt ve?
“Khụ…”
Lục Uyên ho nhẹ một tiếng.
Tống Vân Ngưng cảm nhận được ánh mắt của chàng, vội vàng để lại miếng thịt khô cho Tuyết Đoàn Nhi rồi đứng dậy.
“Chưởng ấn cảm thấy mùi vị thế nào?”
Khuôn mặt Tống Vân Ngưng nở nụ cười, thái độ cung kính.
Lục Uyên thờ ơ nói: “Cũng tạm ăn được.”
Tống Vân Ngưng hiểu chuyện ngoan ngoãn nói: “Nhờ ơn chưởng ấn không chê… Dân nữ nguyện ý hầu hạ chưởng ấn mỗi ngày.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.