Chương 16: Bao Nhiêu Chuyện Xưa Cũ, Nói Cho Ma Quỷ Nghe (2)
Diêm ZK
13/08/2021
Ông cụ trầm mặc, nói: “...Bởi vì chàng ta chết rồi, đã hy sinh.”
“Chỉ lệch ba ngày thôi, tin báo trợ cấp, cả những bức thư kia cũng đã đến Giang Nam, nếu đến sớm một chút thì Thất Nương đã không phải chết.”
Vệ Uyên trầm mặc, đặt chén trà xuống, nói: “Tôi có thể xem những bức thư đó được không?”
Ông cụ nhẹ gật đầu, lảo đảo, từ từ đi vào trong phòng, lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ chỗ dễ thấy nhất, bên trong có một bức ảnh chụp chung trắng đen, một xấp thư, chữ viết mạnh mẽ, những bức thư cuối cùng cũng đã in hằn những vết tích đậm màu.
Ông cụ đưa đồ vật cho Vệ Uyên: “Xem đi, xem đi, những chuyện này cũng không thể bị quên lãng được.”
“Khi ta chết đi, cũng còn phải có người biết.”
“Ta đó hả, còn thiếu Thất Nương ba lạy, còn phải nói tiếng xin lỗi, lúc ấy sợ chết, không dám mở miệng nói đỡ cho nàng ấy...”
Vệ Uyên nhận lấy chiếc hộp, nhìn niên đại dán phía sau ảnh chụp, màu xám trắng, là một thư sinh trẻ tuổi cười sáng lạn, còn có một thiếu nữ e thẹn, đây là quá khứ của bọn họ, là nút thắt trong lòng lệ quỷ.
Chỉ cần đốt cháy làm thành nước bùa cũng đủ để làm lệ quỷ bị thương nặng.
Còn nếu như đem thiêu hủy trước mặt lệ quỷ, thậm chí có thể làm cho tinh thần của con lệ quỷ kia sụp đổ tại chỗ.
Bên tai Vệ Uyên vang lên tiếng quân hồn của Thích gia quân, có chút chần chờ khẩn cầu:
“Đại nhân...”
Vệ Uyên nhìn mấy chữ viết trên lá thư kia, bên trong có sự quyến luyến cuồng nhiệt, còn có sự mong đợi đối với tương lai, có tình yêu to hơn trời biển, anh khẽ gật đầu, ừ một tiếng, không có ý muốn thiêu hủy lá thư mà cẩn thận cất kỹ cái hộp, điều chỉnh cây kiếm ở phía sau hộp đàn sao cho dễ ra tay nhất, lại nhìn về phía ông cụ đã trở lại ngồi bên tán cây kia, nói:
“Ông cụ, ông đi lại còn thuận tiện không? Tôi muốn đi xem Xuân Hiểu lâu kia một chút.”
“Nơi này không phải Xuân Hiểu lâu chứ?”
Đôi mắt đục ngầu của ông cụ nhìn bàn tay mình, thì thầm nói:
“Không phải ở đây.”
“Tôi muốn đến nơi đó xem một chút, xem lần cuối cùng.”
“Nhưng mà ánh nắng bên ngoài quá chói mắt, thân thể này của ta, cũng không đi được rồi, ta đã thử qua rất nhiều lần, mãi vẫn không thể bước khỏi cái sân này.”
Vệ Uyên nói: “Tôi dìu ông đi.”
Anh đi ra ngoài một lát, tìm được một cây dù vải màu đen trong một cửa hàng cũ rồi trở về, bung cây dù ra, sau đó một tay nâng ông cụ kia, ông cụ cũng dùng sức đứng dậy, một lần, hai lần, bỗng nhiên đứng lên được, Vệ Uyên yên lặng nhìn cây hòe già sau lưng ông cụ, thu tay trái về, rút ra thanh kiếm gãy mà linh hồn của quân hồn Thích gia quân gửi trong đó, trở tay cầm giống như cầm một cây dao nhỏ, chém một đoạn nhánh cây xuống.
Nhánh cây lung lay.
Vệ Uyên rút thanh kiếm ngắn về, đỡ lấy ông cụ đi lên phía trước.
Đẩy cửa ra.
Ông cụ nhờ vào sự giúp đỡ của Vệ Uyên mà có thể đi vài bước, đứng vững, cảm khái nói: “Lâu lắm rồi không được ra ngoài, ánh nắng này vẫn còn hơi gắt, chẳng qua là cũng còn chịu được, tôi còn tưởng rằng ta đã đi không được rồi chứ, không ngờ mình vẫn còn có thể đi nhanh như vậy, xem ra là do đã đợi ở cái chỗ bé nhỏ kia quá lâu rồi.”
Vệ Uyên cầm cây dù, nhìn lên bầu trời một chút.
Trời hôm nay đầy mây, những đám mây màu xám tro nhạt lơ lửng bay thâm thấp, không thấy mặt trời đâu.
Anh hơi quay đầu lại, bên dưới cây hoè già phía sau, ông cụ đã nhắm mắt lại trên chiếc ghế.
Ông ấy đã ngừng thở lâu rồi, có lẽ là mấy ngày, có lẽ là mấy tháng cũng có lẽ là mấy năm.
Nhớ lại những lời mà ông cụ đã nói trước đó, ông ấy nói đã rất lâu chưa được đi ra khỏi cái viện này, cộng thêm lệnh bài Ngọa Hổ mang trên người, Vệ Uyên vừa vào cửa đã biết trạng thái của ông, cho nên anh mới không uống chén trà kia.
Anh nhìn bóng lưng ông cụ.
Chấp niệm vẫn chưa dứt, linh hồn không thể tan, bị vây khốn trong một tấc vuông, gọi là tấc đất trói buộc.
Nhưng thứ buộc chặt hồn linh, rốt cuộc là đất, hay là còn có chuyện gì chưa bỏ xuống được sao?
Ông cụ càng đi càng nhẹ nhõm, càng đi càng nhanh.
Giống như là đã bỏ được cái gì vướng víu vậy.
Mu bàn tay trái của Vệ Uyên khẽ vuốt hộp đàn, tay phải bung dù, cất bước đi ra.
Trong vườn có cây, tên là trói, dưới cây có quỷ, chính là hòe.
Dưới tàng cây hòe, một cái bóng mơ hồ mặc trang phục cổ đại, ống tay áo có thêu ba chữ Hòe tiên sinh, hơi cúi đầu hành lễ với Vệ Uyên.
Kẹt kẹt...
Cửa gỗ không gió mà lay động, từ từ khép kín lại, khép thi thể của ông cụ và câu chuyện xưa cũ lại trong gian tứ hợp viện này.
Vệ Uyên giơ cây dù bằng vải màu đen lên, lần theo âm thanh chỉ đường của ông cụ, cất bước đi về phía trước.
Trời sắp mưa, trên đường không có nhiều người, khá trống trải, con đường lát đá xanh như toát lên vẻ lạnh lẽo, kiến trúc hai bên đường tràn ngập phong cách cổ kính.
Tựa như Đại Minh hơn một trăm năm trước vậy.
Qua bảy tám ngã rẽ, cuối cùng cũng đã đi tới một khu vực phố cổ còn chưa được khai phá, anh dừng chân lại, ngẩng đầu nhìn qua.
Phía trước là một sân nhà, đối diện với cửa chính, là một tòa lầu gỗ cao ba tầng, không khó để nhận ra, nơi này đã từng là một nơi rất phong nhã, nhưng mà bây giờ, tất cả những chuyện phong lưu trước kia đều đã bị gió mưa phủ kín, cộng chuyện không được chỉnh trang tu sửa cho nên nhìn sơ qua thấy có phần hơi rách nát.
“Đến rồi, chính là nơi này.”
Giọng nói già nua trầm trầm cảm khái.
Dưới cây dù đen, Vệ Uyên cúi đầu nhìn ông cụ, sau đó lại nhìn về phía tòa nhà kia, nơi này không dễ tiếp cận, anh nhặt một chiếc lá liễu, lại mở mắt cho mình một lần nữa, có thể thấy rõ, trong tòa nhà này, thứ đầu tiên có thể nhìn thấy là một lớp hắc khí đậm đặc, ở bên ngoài còn có một lớp ánh sáng màu lam nhạt.
Không khó đoán ra, mấy thành viên tổ hành động đặc biệt của Vi Minh tông đã tìm đến nơi này.
Nhưng mà không biết làm thế nào mà lại dẫn Thất Nương đã biến thành lệ quỷ tới đây.
Vệ Uyên đưa tay ra, đụng vào lớp ánh sáng màu lam bên ngoài kia, trong lòng có thể cảm nhận rõ ràng một loại cảm giác bản năng là phải tránh xa nơi này, hiển nhiên là đệ tử của Vi Minh tông đã làm vậy để đề phòng có người dân bình thường xông vào.
Nếu như cứ cố gắng xông vào bên trong thì sẽ bị bắn ngược ra.
Vệ Uyên khẽ trầm ngâm.
Ông cụ lại bước về phía trước hai bước, vừa mới hơi bước ra khỏi phạm vi của cây dù đen, ông liền cảm khái nói: “Về đến rồi.”
“Ta đã sống ở chỗ này rất nhiều năm, sau nhiều năm rời đi, cuối cùng cũng đã trở về.”
“Chỉ lệch ba ngày thôi, tin báo trợ cấp, cả những bức thư kia cũng đã đến Giang Nam, nếu đến sớm một chút thì Thất Nương đã không phải chết.”
Vệ Uyên trầm mặc, đặt chén trà xuống, nói: “Tôi có thể xem những bức thư đó được không?”
Ông cụ nhẹ gật đầu, lảo đảo, từ từ đi vào trong phòng, lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ chỗ dễ thấy nhất, bên trong có một bức ảnh chụp chung trắng đen, một xấp thư, chữ viết mạnh mẽ, những bức thư cuối cùng cũng đã in hằn những vết tích đậm màu.
Ông cụ đưa đồ vật cho Vệ Uyên: “Xem đi, xem đi, những chuyện này cũng không thể bị quên lãng được.”
“Khi ta chết đi, cũng còn phải có người biết.”
“Ta đó hả, còn thiếu Thất Nương ba lạy, còn phải nói tiếng xin lỗi, lúc ấy sợ chết, không dám mở miệng nói đỡ cho nàng ấy...”
Vệ Uyên nhận lấy chiếc hộp, nhìn niên đại dán phía sau ảnh chụp, màu xám trắng, là một thư sinh trẻ tuổi cười sáng lạn, còn có một thiếu nữ e thẹn, đây là quá khứ của bọn họ, là nút thắt trong lòng lệ quỷ.
Chỉ cần đốt cháy làm thành nước bùa cũng đủ để làm lệ quỷ bị thương nặng.
Còn nếu như đem thiêu hủy trước mặt lệ quỷ, thậm chí có thể làm cho tinh thần của con lệ quỷ kia sụp đổ tại chỗ.
Bên tai Vệ Uyên vang lên tiếng quân hồn của Thích gia quân, có chút chần chờ khẩn cầu:
“Đại nhân...”
Vệ Uyên nhìn mấy chữ viết trên lá thư kia, bên trong có sự quyến luyến cuồng nhiệt, còn có sự mong đợi đối với tương lai, có tình yêu to hơn trời biển, anh khẽ gật đầu, ừ một tiếng, không có ý muốn thiêu hủy lá thư mà cẩn thận cất kỹ cái hộp, điều chỉnh cây kiếm ở phía sau hộp đàn sao cho dễ ra tay nhất, lại nhìn về phía ông cụ đã trở lại ngồi bên tán cây kia, nói:
“Ông cụ, ông đi lại còn thuận tiện không? Tôi muốn đi xem Xuân Hiểu lâu kia một chút.”
“Nơi này không phải Xuân Hiểu lâu chứ?”
Đôi mắt đục ngầu của ông cụ nhìn bàn tay mình, thì thầm nói:
“Không phải ở đây.”
“Tôi muốn đến nơi đó xem một chút, xem lần cuối cùng.”
“Nhưng mà ánh nắng bên ngoài quá chói mắt, thân thể này của ta, cũng không đi được rồi, ta đã thử qua rất nhiều lần, mãi vẫn không thể bước khỏi cái sân này.”
Vệ Uyên nói: “Tôi dìu ông đi.”
Anh đi ra ngoài một lát, tìm được một cây dù vải màu đen trong một cửa hàng cũ rồi trở về, bung cây dù ra, sau đó một tay nâng ông cụ kia, ông cụ cũng dùng sức đứng dậy, một lần, hai lần, bỗng nhiên đứng lên được, Vệ Uyên yên lặng nhìn cây hòe già sau lưng ông cụ, thu tay trái về, rút ra thanh kiếm gãy mà linh hồn của quân hồn Thích gia quân gửi trong đó, trở tay cầm giống như cầm một cây dao nhỏ, chém một đoạn nhánh cây xuống.
Nhánh cây lung lay.
Vệ Uyên rút thanh kiếm ngắn về, đỡ lấy ông cụ đi lên phía trước.
Đẩy cửa ra.
Ông cụ nhờ vào sự giúp đỡ của Vệ Uyên mà có thể đi vài bước, đứng vững, cảm khái nói: “Lâu lắm rồi không được ra ngoài, ánh nắng này vẫn còn hơi gắt, chẳng qua là cũng còn chịu được, tôi còn tưởng rằng ta đã đi không được rồi chứ, không ngờ mình vẫn còn có thể đi nhanh như vậy, xem ra là do đã đợi ở cái chỗ bé nhỏ kia quá lâu rồi.”
Vệ Uyên cầm cây dù, nhìn lên bầu trời một chút.
Trời hôm nay đầy mây, những đám mây màu xám tro nhạt lơ lửng bay thâm thấp, không thấy mặt trời đâu.
Anh hơi quay đầu lại, bên dưới cây hoè già phía sau, ông cụ đã nhắm mắt lại trên chiếc ghế.
Ông ấy đã ngừng thở lâu rồi, có lẽ là mấy ngày, có lẽ là mấy tháng cũng có lẽ là mấy năm.
Nhớ lại những lời mà ông cụ đã nói trước đó, ông ấy nói đã rất lâu chưa được đi ra khỏi cái viện này, cộng thêm lệnh bài Ngọa Hổ mang trên người, Vệ Uyên vừa vào cửa đã biết trạng thái của ông, cho nên anh mới không uống chén trà kia.
Anh nhìn bóng lưng ông cụ.
Chấp niệm vẫn chưa dứt, linh hồn không thể tan, bị vây khốn trong một tấc vuông, gọi là tấc đất trói buộc.
Nhưng thứ buộc chặt hồn linh, rốt cuộc là đất, hay là còn có chuyện gì chưa bỏ xuống được sao?
Ông cụ càng đi càng nhẹ nhõm, càng đi càng nhanh.
Giống như là đã bỏ được cái gì vướng víu vậy.
Mu bàn tay trái của Vệ Uyên khẽ vuốt hộp đàn, tay phải bung dù, cất bước đi ra.
Trong vườn có cây, tên là trói, dưới cây có quỷ, chính là hòe.
Dưới tàng cây hòe, một cái bóng mơ hồ mặc trang phục cổ đại, ống tay áo có thêu ba chữ Hòe tiên sinh, hơi cúi đầu hành lễ với Vệ Uyên.
Kẹt kẹt...
Cửa gỗ không gió mà lay động, từ từ khép kín lại, khép thi thể của ông cụ và câu chuyện xưa cũ lại trong gian tứ hợp viện này.
Vệ Uyên giơ cây dù bằng vải màu đen lên, lần theo âm thanh chỉ đường của ông cụ, cất bước đi về phía trước.
Trời sắp mưa, trên đường không có nhiều người, khá trống trải, con đường lát đá xanh như toát lên vẻ lạnh lẽo, kiến trúc hai bên đường tràn ngập phong cách cổ kính.
Tựa như Đại Minh hơn một trăm năm trước vậy.
Qua bảy tám ngã rẽ, cuối cùng cũng đã đi tới một khu vực phố cổ còn chưa được khai phá, anh dừng chân lại, ngẩng đầu nhìn qua.
Phía trước là một sân nhà, đối diện với cửa chính, là một tòa lầu gỗ cao ba tầng, không khó để nhận ra, nơi này đã từng là một nơi rất phong nhã, nhưng mà bây giờ, tất cả những chuyện phong lưu trước kia đều đã bị gió mưa phủ kín, cộng chuyện không được chỉnh trang tu sửa cho nên nhìn sơ qua thấy có phần hơi rách nát.
“Đến rồi, chính là nơi này.”
Giọng nói già nua trầm trầm cảm khái.
Dưới cây dù đen, Vệ Uyên cúi đầu nhìn ông cụ, sau đó lại nhìn về phía tòa nhà kia, nơi này không dễ tiếp cận, anh nhặt một chiếc lá liễu, lại mở mắt cho mình một lần nữa, có thể thấy rõ, trong tòa nhà này, thứ đầu tiên có thể nhìn thấy là một lớp hắc khí đậm đặc, ở bên ngoài còn có một lớp ánh sáng màu lam nhạt.
Không khó đoán ra, mấy thành viên tổ hành động đặc biệt của Vi Minh tông đã tìm đến nơi này.
Nhưng mà không biết làm thế nào mà lại dẫn Thất Nương đã biến thành lệ quỷ tới đây.
Vệ Uyên đưa tay ra, đụng vào lớp ánh sáng màu lam bên ngoài kia, trong lòng có thể cảm nhận rõ ràng một loại cảm giác bản năng là phải tránh xa nơi này, hiển nhiên là đệ tử của Vi Minh tông đã làm vậy để đề phòng có người dân bình thường xông vào.
Nếu như cứ cố gắng xông vào bên trong thì sẽ bị bắn ngược ra.
Vệ Uyên khẽ trầm ngâm.
Ông cụ lại bước về phía trước hai bước, vừa mới hơi bước ra khỏi phạm vi của cây dù đen, ông liền cảm khái nói: “Về đến rồi.”
“Ta đã sống ở chỗ này rất nhiều năm, sau nhiều năm rời đi, cuối cùng cũng đã trở về.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.