Nhà Bảo Tàng Trấn Yêu

Chương 35: Đường Đêm

Diêm ZK

13/08/2021

Mất thời gian cả một buổi sáng, cũng chỉ mới vẽ ra được năm lá bùa thôi đã có cảm giác sức cùng lực kiệt, bởi vì pháp lực thần thông mà Tư Đãi giáo úy tu được cũng đã chạm đáy,cỡ đạo hạnh pháp lực như anh, ở thời đại của Thiên Sư đời đầu Trương Đạo Lăng cũng chỉ như một thằng con nít ranh thôi.

Có thể vẽ ra năm lá bùa có thể dùng được, thì những vật liệu Châu Di gửi đến xem như đã phát huy tác dụng rồi, có thể tranh tiêu hao pháp lực tối đa, nếu không trong đống này đạt được một nửa tác dụng, Vệ Uyên đã phải thắp hương tạ ơn rồi.

Khẽ nhắm mắt dưỡng thần một lúc, Vệ Uyên lấy ra một lá bùa, cánh tay run lên, pháp lực kích phát, lá bùa tự nhiên bốc cháy, Vệ Uyên cảm thấy năm giác quan bị chấn động kịch liệt, thế giới xung quanh trong chớp mắt trở nên rõ ràng hơn, sự thay đổi của màu sắc, mùi vị, không khí, đều nằm gọn trong lòng bàn tay.

Trong trạng thái này, chỉ cần có một bộ phận khác biệt không hoà nhập với thế giới xung quanh sẽ tạo ra một cảm giác rất chói mắt.

Đây cũng là một trong những tác dụng của Thiên lý truy tông phù.

Đối với đạo hạnh của anh, loại bùa chú này có tác dụng trong vòng mười cây số, hiệu lực kéo dài khoảng một nén nhang.

Vệ Uyên hơi tò mò quan sát xung quanh, thần sắc tập trung, hướng Nam thành phố này, có thể nhìn thấy một luồng sát khí màu đen ngút trời lúc ẩn lúc hiện, chính là nơi Sơn Quân kia trú ẩn, đảm bảo cách chỗ này vượt xa mười cây số, thế nhưng vẫn có thể nhìn ra được, có thể thấy nó kinh khủng cỡ nào.

Ánh mắt Vệ Uyên chợt ngưng lại.

Không biết vị Sơn Quân kia còn ở trên núi Ngọa Hổ hay không.

Thêm nữa, sau khi thoát ra được, không biết còn lại bao nhiêu phần pháp lực.



Thời gian một nén nhang qua đi.

Một trong những bùa Thiên lý truy tung đã hết hiệu lực, từ từ tan biến.

Vệ Uyên cất hết những cái phù chú còn lại vào trong túi đeo hông đặc chế.

Trong túi đeo hông được chia làm nhiều phần, trừ những lá bùa Thiên lý truy tung phù Ngọa Hổ đích truyền ra, còn có những lá bùa cơ bản lấy từ tổ hành động đặc biệt, những loại bùa trừ tà có thể khiến vũ khí thông thường tiêu diệt được linh thể, những loại bùa an tâm tĩnh trí khiến dân thường có thể bình tĩnh lại, còn có một số loại thuốc được điều chế từ công nghệ hiện đại.

Mỗi lần thế này Vệ Uyên đều sẽ cảm khái trong lòng.

Có triều đình chống lưng đúng là tốt mà, vốn liếng vừa phong phú vừa lợi hại.

Ng lá bùa chú này nếu mà để anh vẽ, với một chút pháp lực kìa, có khi bị hút khô người luôn quá.

Lại lấy thanh bát diện Hán kiếm ra đeo lên sau lưng, đeo thanh kiếm gãy có binh hồn trú ẩn ra sau hông.

Yên lặng đợi thông báo từ Châu Di.

Đêm hôm qua, Vệ Uyên báo tin cho Châu Di, cũng chụp bức tranh kia gửi qua cho cô, mặc dù quỷ quái đa phần âm hiểm khó đoán, nhưng với kĩ thuật hiện đại, tìm người vẫn là đơn giản hơn nhiều.



So sánh, sàng lọc, phân tích , công việc vừa khô khan vừa mất thời gian này, để máy tính làm thì không bao lâu sau là xong hết, nhưng trong số những khuôn mặt na ná nhau làm sao tìm được người bị cô gái họ Điền kia nhắm trúng thì mới là vấn đề.

Suy nghĩ một lúc, Vệ Uyên đi vào nhà bảo tàng trước mặt, cong ngón tay gõ gõ lên một chiếc hộp gỗ.

Cạch cạch.

Hộp gỗ bị bật ra.

Một đôi giày đỏ thêu vàng được đặt trong đó, một chiếc để bằng, một chiếc kiễng chân lên như đang ngóc đầu hỏi gì đó.

Vệ Uyên nghĩ một chút, nói: “Muốn nghe hát khúc không?”

Giày đỏ thêu vàng nhảy ra khỏi hộp mấy bước, như một hoa đán sắp lên đài chuẩn bị diễn kịch vậy.

Nề nếp trật tự, hết sức nghiêm túc, Vệ Uyên thấy vậy bật cười, nói:

“Nếu muốn, ngươi phải giúp ta một việc.”



Đã điều tra được gần hết thông tin trong phạm vi Tuyền thành, trong số bảy triệu người, những người giống với cô gái họ Điền một ngàn năm trước, hoặc giống đôi chân mày, hoặc giống như dáng mặt, chỉ có mười mấy người .

Vệ Uyên lại gửi những bức ảnh của giày thêu đỏ cho Châu Di.

Yêu cầu mười mấy người này bắt buộc phải nhìn thấy bức ảnh này.

Trước đây, để giảm sức hấp dẫn cực lớn của lệnh bài Ngọa Hổ với yêu quái, Vệ Uyên chỉ nhìn bức ảnh đôi giày thêu đỏ có một lần trên tieba thôi mà buổi tối đã bị Uyển Thất Nương hóa thành nhập vào giấc mơ, Uyển Thất Nương hồn đã về với đất trời, mà tính linh của tàn hồn vẫn còn ở lại trong đôi giày này.

Người có tiếp xúc gần với đôi giày này, hoặc nhìn thấy bức ảnh của nó.

Trong một phạm vi nhất định sẽ có khả năng bị tàn hồn xâm chiếm giấc mơ.

Đây cũng là nguyên nhân Vệ Uyên muốn giữ chúng lại bên mình.

Mà trong một phạm vi cực lớn, đôi giày thêu đỏ này còn có khả năng phát hiện ra có người nào đang theo dõi nó không, có bị ánh mắt ác ý nào để ý tới không, tất nhiên, nếu như thật sư phải đối đầu với Họa bì, đôi giày này không có cửa đánh trả.

Chẳng qua Vệ Uyên chỉ muốn mượn đặc tính này của nó để đối phó với Họa bì thôi.

Trong tiếng hí khúc du dương, đôi giày đỏ bỗng nhiên đá Vệ Uyên một cái.

Vệ Uyên mở mắt ra.





Thẩm Vấn Lôi gập laptop lại, xoa xoa đầu mày.

Vốn định cầm cốc lên uống một hớp cà phê, nhưng lại phát hiện ra cà phê đã uống hết từ lâu rồi.

Trong phòng làm việc cũng chỉ còn lại một mình cô ấy.

Trong bóng đêm lạnh lẽo của đô thành, ánh đèn của căn phòng làm việc lập loè như bất cứ lúc nào cũng có thể vụt tắt vậy.

Cô ấy là một nhà báo.

Đi điều tra vụ án năm năm trước, nhưng có rất nhiều manh mối đều bị đứt đoạn giữa chừng, đồng nghiệp xung quanh cô cũng khuyên cô thôi đừng điều tra mấy chuyện không có hy vọng thế này, nhưng cô ấy quên không nổi gương mặt già nua của đôi vợ chồng kia.

Lương tâm bất an.

Có người nói, nhà báo không cần tới lương tâm, cũng có người nói, là một nhà báo nhất định phải giữ thật cẩn thân lương tâm của chính mình.

Cô nhìn lướt qua khuôn mặt tươi cười sáng lạn của một cô bé trên màn hình máy tính, thở dài một hơi, tắt máy tính.

Màn hình đã tối đen phản chiếu khuôn mặt của cô.

Da dẻ trắng nõn, đôi mắt hơi sếch, dưới khoé mắt còn có một nốt ruồi.

Thẩm Vấn Lôi thu dọn đồ đạc, rời khỏi văn phòng làm việc.

Nơi cô ở nằm ở phía rìa Tuyền thành, nhưng cũng không xa lắm, chỉ có điều tối nay đã hơi muộn rồi, người đi đường và xe cộ hơi ít, đến lúc rẽ sang một con hẻm nhỏ, thì lại càng ít hơn, đằng trước đằng sau không một bóng người, xung quanh đều yên tĩnh, bên tai vọng lên tiếng bước chân của cô.

Thẩm Vấn Lôi còn đang đắm chìm trong vụ án mất tích, không để ý tới điều này.

Nhưng cô nhanh chóng cảm nhận được có điều gì đó không đúng.

Cộp, cộp, cộp…

Phía sau lưng truyền tới tiếng bước chân của người thứ hai.

Có thể là cùng đường.

Thẩm Vấn Lôi bình tĩnh tự nhủ thầm.

Nhưng dù có bình tĩnh hơn nữa, thì cô ấy cũng chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi mà thôi, một mình đi giữa đêm hôm khuya khoắt, vẫn cảm thấy hơi căng thẳng, nắm chặt lấy túi xách, vô thức bước nhanh hơn.

Cộp, cộp, cộp…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhà Bảo Tàng Trấn Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook