Chương 3: Mộng
Diêm ZK
12/08/2021
Vệ Uyên dừng động tác lại một chút, trượt xuống trang web tiếp tục xem, click mở tin tức kia ra, bên trong có một ảnh chụp hơi mờ, có lẽ là ảnh chụp lén, một phụ nữ bị vải trắng che mặt, chỉ có thể nhìn thấy một mái tóc dày đen nhánh, giống như vừa mới gội đầu xong, trên tóc còn đang nhỏ nước, dưới chân là một đôi giày thêu đỏ Kim Liên ba tấc đầm đìa máu.
Để người hiện đại mang giày Kim Liên ba tấc cổ hủ từ thời xưa, hèn chi bị gọi là biến thái.
"Tội nghiệp quá, còn trẻ vậy mà."
Vệ Uyên thở dài một tiếng trong lòng, tập trung sự chú ý vào đôi giày thêu đỏ bên trên, nền đỏ mạ vàng, chỉ cảm thấy yêu dị quỷ dị, lại toát lên một mỹ cảm phong lưu khó có thể diễn tả bằng lời, một cảm giác quen thuộc vô hình xuất hiện, Vệ Uyên quay đầu nhìn lại, nó giống y hệt đôi giày thêu màu đỏ trên trang giấy trắng kia, các chi tiết cũng không hề khác biệt, Vệ Uyên vô ý thức click vào nút phóng to ảnh, nhưng lại nhìn thấy màn hình đen thui, ảnh chụp đã bị nhân viên quản lý xóa mất.
Nhưng Vệ Uyên có thể xác định, đôi giày thêu mà người vừa mới chết đang mang giống y hệt đôi giày trên trang giấy trắng.
Nhớ lại tin tức mới vừa rồi.
Còn cả chuyện sau khi nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, lệnh bài mới bắt đầu có phản ứng, rõ ràng giày thêu đỏ kia đã bị mang đi, trong lòng Vệ Uyên mới bình tĩnh an ổn được, không còn kinh sợ và sợ hãi mơ hồ như vừa mới rồi.
Đây là niềm tin hồn nhiên của người sinh sống ở Hoa quốc hiện đại đối với cảnh sát.
Đôi giày kia đã bị cảnh sát mang đi, Vệ Uyên không thể nào đụng tay vào, sau đó truy bắt quy án, hơn nữa, cho dù không bị mang đi, hắn cũng không có ý định sẽ dựa theo những văn tự trên tờ giấy trắng kia để đi truy bắt đôi giày thêu đỏ nọ.
Cho dù trong tay có sức mạnh của mấy cánh tay, khi đối diện có thể siêu độ bọn nó về mặt vật lý hay không còn chưa biết được.
Chứ đừng nói tới hiện giờ Vệ Uyên không có sức lực gì, cứ như vậy đần độn đi tìm kia giày thêu đỏ quỷ quái kia, không phải đốt đèn lồng đi nhà xí sao, rõ ràng là muốn tìm chết a, miệng to bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu cơm, có muốn chết cũng không thể chọn cái chết như vậy.
"Không thể xen vào, trốn thôi."
Vệ Uyên nói thầm hai tiếng, tiện tay đóng trang web lại, mở ra web tuyển dụng tiếp tục rairi sơ yếu lý lịch, thi nghiên cứu sinh bị rớt, lại bỏ qua thông báo của kỳ tuyển dụng, hiện tại công ty cần tuyển người vốn không nhiều, huống chi Tuyền thị là một địa phương không lớn, cũng không phát đạt cho lắm, nên là không có nhiều nơi cần người, tìm một vòng, gửi đi mấy email.
Sau đó tiếp tục dọn dẹp căn phòng nhỏ này.
Làm xong việc thì cũng đã nửa đêm, Vệ Uyên nấu đại gói mì ăn cho xong bữa rồi lên giường nằm.
Hôm nay mệt nhọc cả ngày, di chuyển hành lý, quét dọn phòng, dùng hết tinh lực Vệ Uyên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.
Vệ Uyển không có dự định dùng Lệnh truy bắt được gọi là lệnh bài Ngọa Hổ kia đi làm chuyện xấu, có điều chung cư sát bên xảy ra án mạng, còn có thể có ma quỷ, nhớ tới vẫn thấy hơi sợ hãi trong lòng, nhìn thấy thứ này có thể phát hiện quỷ vật, Vệ Uyên dự định sẽ coi lệnh bài Ngọa Hổ này như bùa hộ thân, tiện tay đặt trên tủ đầu giường.
Vệ Uyên nhanh chóng ngủ thiếp đi, mơ mơ màng màng nằm mơ một giấc mơ.
...
Vệ Uyên đang ở một nơi xa lạ.
Có một ngôi nhà lầu, nhà gỗ cao ba tầng, trên lầu treo đầy vải lụa màu đỏ.
Có sương mù, sương mù trắng lượn lờ xung quanh lầu, loáng thoáng truyền đến thanh âm thanh thúy, là tiếng hát kịch, giọng nữ, đào chính, hát rất lọt tai, chung quanh giống như. . . Còn có sông, suối, tiếng nước chảy thấm vào trong sương mù, như xa, như gần.
Vệ Uyên không bị khống chế bước đi về phía trước giữa làn sương mù.
Đi đến một tòa tứ hợp viện.
(Tứ hợp viện là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc, với bố cục là xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông - Tây và nhà đối diện với nhà chính, nhà bốn phía bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện.)
Con đường dẫn tới đây đã biến mất, chung quanh bốn tòa nhà gỗ cao ba tầng, vây quanh cái sân vuông vức vốn đang treo đầy tơ lụa màu đỏ không biết từ lúc nào thì biến thành màu trắng, bay phất phơ trong sương mù, phát ra tiếng động xao xác.
Ở giữa là một cây hòe cổ thụ xiêu vẹo, đã chết khô, trên nhánh cây chạc cây treo đầy lụa trắng.
Bên dưới gốc cây là chiếc giếng, kè đá bốn phía.
Bên trong truyền ra tiếng nước.
Một nữ nhân ngồi ở bên cạnh giếng, cúi đầu nhìn xem Vệ Uyên, dưới chân giẫm lên một đôi nền đỏ mạ vàng ba tấc mềm giày.
Vệ Uyên không bị khống chế đi về phía trước.
Ở giữa anh và cô gái kia được ngăn cách bởi chiếc giếng đá hình vuông, tiếng nước càng ngày càng rõ ràng.
Bỗng nhiên.
Bên tai Vệ Uyên truyền tiếng hổ gầm trầm thấp đầy tức giận mãnh liệt nổ tung, tiếng hổ rống khiến cho Vệ Uyên trước mắt mờ đi, kêu lên một tiếng đau đớn, toàn bộ đất trời vỡ ra thành từng mảng, Vệ Uyên chỉ cảm thấy thân thể trầm xuống, bỗng nhiên rơi tuột xuống, cuối cùng cô gái mang giày đỏ kia rít lên thành tiếng, gương mặt trắng bệch, đôi mắt đen nhánh không có chút tròng trắng nào.
"Ừm. . . Mấy giờ rồi?"
Trong căn phòng nơi Tuyền thị, Vệ Uyên mơ mơ màng màng mở to mắt, ngáp một cái.
Người trần mắt thịt không thể nhìn thấy quỷ vật, cũng khó có thể nhớ được quỷ mộng, Vệ Uyên hoàn toàn không nhớ được những chuyện trong mộng, chỉ là không biết vì sao mình đột nhiên bừng tỉnh, mò xuống dưới gối tìm kiếm điện thoại di động, nhìn thời gian, bây giờ là ba giờ sáng.
Giờ Dần theo lịch cổ, âm khí cực thịnh lại sắp chuyển sang suy yếu, dương khí sắp bốc lên, ngày đêm thay nhau.
Cũng là thời điểm âm khí cực thịnh.
Bên ngoài có chó sủa loạn không ngừng, tiếng mèo kêu đêm nghe như tiếng trẻ con khóc, Vệ Uyên ngáp một cái, đứng dậy rót chén nước ấm, cảm thấy mặt đất hình như hơi ẩm ướt, giống như vừa làm đổ chén nước, lệnh bài Ngọa Hổ nằm yên trên tủ đầu giường, Vệ Uyên vô tư nằm ở trên giường, dựa vào gối đầu, theo thói quen lướt điện thoại, cũng chỉ có ánh sáng từ điện thoại chiếu rọi lên trên mặt.
"Ting ting, bạn có một email mới."
Vệ Uyên hơi ngạc nhiên, lúc này có người trả lời email?
Click mở email.
Là thư mời ứng tuyển, một tháng năm ngàn đồng, bao ăn bao ở, mục đích là. . .
Vệ Uyên mở ra ảnh chụp đính kèm email, bệ cửa sổ quét sơn màu xanh lá kiểu cũ, vì phải chịu nắng gió, lớp sơn đã có chỗ bong tróc ra, sau cửa sổ có thể nhìn thấy rất nhiều kệ hàng, hàng ngoài cùng nhất có mấy người giấy màu trắng, môi đỏ như máu, như khóc như cười.
"Nhà bảo tàng Dân tộc học..."
Để người hiện đại mang giày Kim Liên ba tấc cổ hủ từ thời xưa, hèn chi bị gọi là biến thái.
"Tội nghiệp quá, còn trẻ vậy mà."
Vệ Uyên thở dài một tiếng trong lòng, tập trung sự chú ý vào đôi giày thêu đỏ bên trên, nền đỏ mạ vàng, chỉ cảm thấy yêu dị quỷ dị, lại toát lên một mỹ cảm phong lưu khó có thể diễn tả bằng lời, một cảm giác quen thuộc vô hình xuất hiện, Vệ Uyên quay đầu nhìn lại, nó giống y hệt đôi giày thêu màu đỏ trên trang giấy trắng kia, các chi tiết cũng không hề khác biệt, Vệ Uyên vô ý thức click vào nút phóng to ảnh, nhưng lại nhìn thấy màn hình đen thui, ảnh chụp đã bị nhân viên quản lý xóa mất.
Nhưng Vệ Uyên có thể xác định, đôi giày thêu mà người vừa mới chết đang mang giống y hệt đôi giày trên trang giấy trắng.
Nhớ lại tin tức mới vừa rồi.
Còn cả chuyện sau khi nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, lệnh bài mới bắt đầu có phản ứng, rõ ràng giày thêu đỏ kia đã bị mang đi, trong lòng Vệ Uyên mới bình tĩnh an ổn được, không còn kinh sợ và sợ hãi mơ hồ như vừa mới rồi.
Đây là niềm tin hồn nhiên của người sinh sống ở Hoa quốc hiện đại đối với cảnh sát.
Đôi giày kia đã bị cảnh sát mang đi, Vệ Uyên không thể nào đụng tay vào, sau đó truy bắt quy án, hơn nữa, cho dù không bị mang đi, hắn cũng không có ý định sẽ dựa theo những văn tự trên tờ giấy trắng kia để đi truy bắt đôi giày thêu đỏ nọ.
Cho dù trong tay có sức mạnh của mấy cánh tay, khi đối diện có thể siêu độ bọn nó về mặt vật lý hay không còn chưa biết được.
Chứ đừng nói tới hiện giờ Vệ Uyên không có sức lực gì, cứ như vậy đần độn đi tìm kia giày thêu đỏ quỷ quái kia, không phải đốt đèn lồng đi nhà xí sao, rõ ràng là muốn tìm chết a, miệng to bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu cơm, có muốn chết cũng không thể chọn cái chết như vậy.
"Không thể xen vào, trốn thôi."
Vệ Uyên nói thầm hai tiếng, tiện tay đóng trang web lại, mở ra web tuyển dụng tiếp tục rairi sơ yếu lý lịch, thi nghiên cứu sinh bị rớt, lại bỏ qua thông báo của kỳ tuyển dụng, hiện tại công ty cần tuyển người vốn không nhiều, huống chi Tuyền thị là một địa phương không lớn, cũng không phát đạt cho lắm, nên là không có nhiều nơi cần người, tìm một vòng, gửi đi mấy email.
Sau đó tiếp tục dọn dẹp căn phòng nhỏ này.
Làm xong việc thì cũng đã nửa đêm, Vệ Uyên nấu đại gói mì ăn cho xong bữa rồi lên giường nằm.
Hôm nay mệt nhọc cả ngày, di chuyển hành lý, quét dọn phòng, dùng hết tinh lực Vệ Uyên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.
Vệ Uyển không có dự định dùng Lệnh truy bắt được gọi là lệnh bài Ngọa Hổ kia đi làm chuyện xấu, có điều chung cư sát bên xảy ra án mạng, còn có thể có ma quỷ, nhớ tới vẫn thấy hơi sợ hãi trong lòng, nhìn thấy thứ này có thể phát hiện quỷ vật, Vệ Uyên dự định sẽ coi lệnh bài Ngọa Hổ này như bùa hộ thân, tiện tay đặt trên tủ đầu giường.
Vệ Uyên nhanh chóng ngủ thiếp đi, mơ mơ màng màng nằm mơ một giấc mơ.
...
Vệ Uyên đang ở một nơi xa lạ.
Có một ngôi nhà lầu, nhà gỗ cao ba tầng, trên lầu treo đầy vải lụa màu đỏ.
Có sương mù, sương mù trắng lượn lờ xung quanh lầu, loáng thoáng truyền đến thanh âm thanh thúy, là tiếng hát kịch, giọng nữ, đào chính, hát rất lọt tai, chung quanh giống như. . . Còn có sông, suối, tiếng nước chảy thấm vào trong sương mù, như xa, như gần.
Vệ Uyên không bị khống chế bước đi về phía trước giữa làn sương mù.
Đi đến một tòa tứ hợp viện.
(Tứ hợp viện là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc, với bố cục là xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông - Tây và nhà đối diện với nhà chính, nhà bốn phía bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện.)
Con đường dẫn tới đây đã biến mất, chung quanh bốn tòa nhà gỗ cao ba tầng, vây quanh cái sân vuông vức vốn đang treo đầy tơ lụa màu đỏ không biết từ lúc nào thì biến thành màu trắng, bay phất phơ trong sương mù, phát ra tiếng động xao xác.
Ở giữa là một cây hòe cổ thụ xiêu vẹo, đã chết khô, trên nhánh cây chạc cây treo đầy lụa trắng.
Bên dưới gốc cây là chiếc giếng, kè đá bốn phía.
Bên trong truyền ra tiếng nước.
Một nữ nhân ngồi ở bên cạnh giếng, cúi đầu nhìn xem Vệ Uyên, dưới chân giẫm lên một đôi nền đỏ mạ vàng ba tấc mềm giày.
Vệ Uyên không bị khống chế đi về phía trước.
Ở giữa anh và cô gái kia được ngăn cách bởi chiếc giếng đá hình vuông, tiếng nước càng ngày càng rõ ràng.
Bỗng nhiên.
Bên tai Vệ Uyên truyền tiếng hổ gầm trầm thấp đầy tức giận mãnh liệt nổ tung, tiếng hổ rống khiến cho Vệ Uyên trước mắt mờ đi, kêu lên một tiếng đau đớn, toàn bộ đất trời vỡ ra thành từng mảng, Vệ Uyên chỉ cảm thấy thân thể trầm xuống, bỗng nhiên rơi tuột xuống, cuối cùng cô gái mang giày đỏ kia rít lên thành tiếng, gương mặt trắng bệch, đôi mắt đen nhánh không có chút tròng trắng nào.
"Ừm. . . Mấy giờ rồi?"
Trong căn phòng nơi Tuyền thị, Vệ Uyên mơ mơ màng màng mở to mắt, ngáp một cái.
Người trần mắt thịt không thể nhìn thấy quỷ vật, cũng khó có thể nhớ được quỷ mộng, Vệ Uyên hoàn toàn không nhớ được những chuyện trong mộng, chỉ là không biết vì sao mình đột nhiên bừng tỉnh, mò xuống dưới gối tìm kiếm điện thoại di động, nhìn thời gian, bây giờ là ba giờ sáng.
Giờ Dần theo lịch cổ, âm khí cực thịnh lại sắp chuyển sang suy yếu, dương khí sắp bốc lên, ngày đêm thay nhau.
Cũng là thời điểm âm khí cực thịnh.
Bên ngoài có chó sủa loạn không ngừng, tiếng mèo kêu đêm nghe như tiếng trẻ con khóc, Vệ Uyên ngáp một cái, đứng dậy rót chén nước ấm, cảm thấy mặt đất hình như hơi ẩm ướt, giống như vừa làm đổ chén nước, lệnh bài Ngọa Hổ nằm yên trên tủ đầu giường, Vệ Uyên vô tư nằm ở trên giường, dựa vào gối đầu, theo thói quen lướt điện thoại, cũng chỉ có ánh sáng từ điện thoại chiếu rọi lên trên mặt.
"Ting ting, bạn có một email mới."
Vệ Uyên hơi ngạc nhiên, lúc này có người trả lời email?
Click mở email.
Là thư mời ứng tuyển, một tháng năm ngàn đồng, bao ăn bao ở, mục đích là. . .
Vệ Uyên mở ra ảnh chụp đính kèm email, bệ cửa sổ quét sơn màu xanh lá kiểu cũ, vì phải chịu nắng gió, lớp sơn đã có chỗ bong tróc ra, sau cửa sổ có thể nhìn thấy rất nhiều kệ hàng, hàng ngoài cùng nhất có mấy người giấy màu trắng, môi đỏ như máu, như khóc như cười.
"Nhà bảo tàng Dân tộc học..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.