Chương 46: Nguyện Vọng (1)
Diêm ZK
14/08/2021
Vẻ mặt của Vệ Uyên rất dửng dưng, phần chuôi của thanh Bát Diện Hán Kiếm trong tay anh chạm mạnh vào phần bụng của người đàn ông. Lấy sức mạnh lúc này của anh, chỉ chiêu này thôi cũng gần như đã lấy nửa cái mạng của Lưu Triều. Xoay người một cái, thuận thế cướp lấy bùa hộ thân. Sau đó lại dùng đầu gối thúc vào người Lưu Triều, đẩy ông ta về phía quỷ vực của lệ quỷ một lần nữa.
Lưu Triều điên cuồng ho khan, nhìn thấy cánh cửa trước mắt lại biến thành vách tường một lần nữa.
Ông ta không cam lòng nhào lên cánh cửa, chỉ còn lại một vách tường cứng rắn, thụi vào tường mấy cái, tuyệt vọng gào thét hô to:
“Không, anh không thể làm như vậy!”
“Anh làm vậy mưu sát, mưu sát. Thả tôi ra ngoài, thả tôi ra ngoài!”
“Anh mau thả tôi ra ngoài. Tôi cho anh tiền. Tôi có rất nhiều tiền. Anh muốn bao nhiêu. Ba trăm vạn hay năm trăm vạn? Tôi đều cho anh hết, cho anh hết. Cứu tôi, cứu tôi…”
Giọng nói dừng lại một chút.
Áo trắng của người phụ nữ phía sau hoá thành màu máu, thanh đoản đao trong tay không ngừng nhỏ xuống máu tươi.
Ngoài cửa, Vệ Uyên từ từ thu hồi kiếm, hiệu lực của lá bùa Thiên lí truy tung vẫn còn. Anh cảm thấy hơi thở bên cạnh có khác thường, cất tiếng nói bình thản:
“Là ai?”
Một lão nhân mặc bộ đạo bào cũ kỹ xuất hiện , nhìn quỷ vực kia rồi khẽ cảm thán một tiếng, đột nhiên hỏi:
“Vì sao đạo sĩ lại dung túng cho quỷ giết người?”
Dung túng cho quỷ giết “người”?
Giọng nói của Vệ Uyên trầm tĩnh, vỗ kiếm đáp lại.
“Sai rồi.”
“Thế gian những gì khác thường tức là yêu, vật có linh tính sẽ là quái.”
“Tại hạ chẳng qua chỉ là chém yêu trừ ma.”
Chém yêu trừ ma?
Lão đạo sĩ run rẩy một lúc lâu, sau đó thở dài:
“Hay cho một yêu ma quỷ quái, hay cho một câu chém yêu trừ ma. Tiểu đạo sĩ nhìn nhận thật rõ ràng.”
“Không sai. Yêu ma quỷ quái trên đời này đều là loại khác thường, nhưng vẫn có thể phân biệt rõ ràng một chút. Nếu như khoác thêm một lớp da người nữa, lại đi vào đường yêu ma, vậy thì ngược lại sẽ khó lòng phân biệt được, càng hại hơn.”
Vừa rồi lão đạo sĩ này cũng ẩn thân đứng một bên, không hề ra tay ngăn cản Đổng Vũ, suy nghĩ trong lòng của lão như thế nào, có lẽ Vệ Uyên cũng đoán được. Anh nhớ đến sự kiện kinh hoàng cô gái nhà họ Điền phải trải qua, cảm xúc trong lòng hơi phức tạp, gật đầu đồng ý nói: “Đạo gia từng nói là, lòng người hiểm ác khó có thể đề phòng. Từ ngàn năm đến nay, hình như cũng không thay đổi.”
Hai người đều im lặng.
Vệ Uyên cúi đầu nhìn miếng ngọc bội trong tay do anh cướp được từ chỗ Lưu Triều.
Lấy ngọc trắng làm nền, từ đó toả ra một luồng linh vận.
Hiện tại chuyện tu hành linh khí vẫn còn chưa phổ biến, không biết Lưu Triều kia lấy được thứ này từ đâu, lại còn là hàng thật. Trên ngọc bội còn khắc một đạo phù. Vừa rồi chính ngọc phù này đã phát huy tác dụng, để Lưu Triều có thể trốn thoát khỏi quỷ đánh tường.
Lão đạo sĩ vừa nhìn thoáng qua là nhận ra, nói:
“Là đồ trong Ứng Thiên phủ của Bạch Vân Quán.”
Mặc dù khắp nơi đều gọi Đạo quan này là Bạch Vân Quan nhưng mà Ứng Thiên phủ bên trong đó mới đúng là hàng thật. Đạo sĩ trong đó có mấy phần đạo hạnh. Nhưng mà mấy đời nay hành vi xử lý mọi chuyện đã bám hơi phàm tục, chỉ cần chi tiền ra thì ai cũng có thể lấy được phù lục ở chỗ bọn họ.
“Bạch Vân Quan…”
Vệ Uyên lặng lẽ ghi nhớ cái tên này ở trong lòng.
Lão đạo sĩ nhìn trường kiếm trong tay anh rồi hỏi: “Tôi thấy kiếm thuật của cậu rất sắc bén, có chiêu thức của phủ Thiên Sư Thanh Thành, nhưng về phù pháp lại là phong cách Long Hổ của Thiên sư phủ. Không biết cậu là đệ tử chân truyền của thế hệ nào trong phủ Thiên Sư? Được dạy Minh Uy lục hay là Ngũ Lôi lục?”
Vệ Uyên lắc đầu, trả lời lại:
“Đạo trưởng nhầm rồi. Tôi không phải đệ tử của phủ Thiên Sư.”
“Hả? Cái gì?”
Lão đạo sĩ ngẩn người. Vệ Uyên ngẩng đầu nhìn vào bên trong tòa biệt thự trước mặt. Những tiếng kêu thảm thiết đã dừng lại từ lâu, đến bây giờ những luồng oán khí vây quanh tòa biệt thự cũng đã tan đi. Biệt thự khôi phục dáng vẻ vốn có. Anh dừng cuộc trò chuyện lại, khẽ gật dầu với lão đạo sĩ rồi nhấc kiếm lên đi vào bên trong.
Máu tươi tung tóe khắp nơi, dường như là nhuộm một lớp lên sàn nhà.
Ba người Lưu Triều đều đã chết hết.
Lệ quỷ báo thù, sao có thể không chết được?
Nhưng mà hồn phách của Lưu Triều vẫn còn ở lại.
Đổng Vũ đã khôi phục về dáng vẻ ban đầu, cả người mặc áo trắng, khuôn mặt rất thanh tú, không còn dáng vẻ như lúc bị lừa bán đến nơi này. Lệ khí tản đi it nhất cũng hơn bảy phần, hồn phách của Lưu Triều dường như muốn tiêu tán nhưng lại bị cô nắm trong tay.
Đổng Vũ nhìn về phía Vệ Uyên, cơ thể của lệ quỷ, mặt đầy nước mắt, đẩy hồn phách trong tay tới.
Trước đó Vệ Uyên đứng ở bên ngoài đã nghe được cuộc trò chuyện của đám người này, anh biết đây chính là bọn buôn người, cũng hiểu được tứ của Đổng Vũ. Cô đang hy vọng có thể từ hồn phách này có thể biết được những người bị bắt cóc đang ở nơi nào, rồi cứu những cô gái ấy về. Cho nên trong trạng thái đã hoá thành lệ quỷ, cô vẫn không hoàn toàn đánh tan hồn phách của Lưu Triều.
Lão đạo sĩ cũng kịp thời phản ứng lại, thở dài một hơi, vẻ mặt đau khổ, chắp tay hành lễ:
“Cô nương từ bi.”
Vệ Uyên nhắm mắt lại, vươn tay ra, ngón tay quẹt một cái, một tấm bùa chú diệt quỷ xuất hiện.
Bắt đầu điều khiển hồn phách đã sắp tàn lụi của Lưu Triều, anh nhắm mắt một lúc lâu, cúi người tìm ra một xấp ảnh chụp trên người Lưu Triều. Đây là những mục tiêu bọn chúng để mắt đến. Sau đó anh lấy ra một chiếc điện thoại di động, một chiếc USB. Trong đó ghi lại hết những số liệu và ghi chép giao dịch.
Lưu Triều cũng biết được tính chất của những chuyện ông ta đã làm.
Lúc trẻ còn chưa để ý nhiều, nhưng lớn tuổi rồi, nửa đêm thường bị giấc mơ hù cho giật mình tỉnh lại.
Một tiếng đập cửa trong đêm có thể làm cho nhịp tim ông ta tăng tốc một lúc lâu.
Nghi thần nghi quỷ. Những thứ như này vốn dĩ không dám đặt ở trong nhà mà chỉ mang theo bên người.
Mật mã và cách thức mở ra đều được Vệ Uyên ghi lại thông qua thuật Khu quỷ.
Sau đó anh lập tức giải trừ thuật Khu quỷ.
Hồn phách hư ảo của Lưu Triều xuất hiện bên cạnh anh.
Lão đạo sĩ còn chưa kịp mở miệng, Vệ Uyên đã vươn tay rút kiếm ra, nhìn cũng không thèm nhìn khuôn mặt đầy hoảng sợ đứng bên cạnh, đang muốn xin tha thứ kia. Hiệu lực của bùa Phá Sát Tru Tà trên Bát Diện Hán Kiếm vẫn còn. Một kiếm này thôi đã chém tan hồn phách thành hư không, nhanh chóng trở tay tra kiếm vào vỏ, âm thanh của thanh kiếm vẫn còn văng vẳng.
Lão đạo sĩ há hốc mồm nhưng vẫn không nói gì.
Vệ Uyên cất đồ xong, những thứ còn lại sẽ giao cho cảnh sát xử lý, chứng cứ vô cùng chính xác. Đám người kia một tên cũng không thể chạy thoát. Anh quay người trở về vị trí ban đầu, nhìn Đổng Vũ dường như sau khi báo thù xong thì ngơ ngác không biết phải làm sao, im lặng một lúc rồi nói:
“Cô còn tâm nguyện nào chưa hoàn thành không?”
Lưu Triều điên cuồng ho khan, nhìn thấy cánh cửa trước mắt lại biến thành vách tường một lần nữa.
Ông ta không cam lòng nhào lên cánh cửa, chỉ còn lại một vách tường cứng rắn, thụi vào tường mấy cái, tuyệt vọng gào thét hô to:
“Không, anh không thể làm như vậy!”
“Anh làm vậy mưu sát, mưu sát. Thả tôi ra ngoài, thả tôi ra ngoài!”
“Anh mau thả tôi ra ngoài. Tôi cho anh tiền. Tôi có rất nhiều tiền. Anh muốn bao nhiêu. Ba trăm vạn hay năm trăm vạn? Tôi đều cho anh hết, cho anh hết. Cứu tôi, cứu tôi…”
Giọng nói dừng lại một chút.
Áo trắng của người phụ nữ phía sau hoá thành màu máu, thanh đoản đao trong tay không ngừng nhỏ xuống máu tươi.
Ngoài cửa, Vệ Uyên từ từ thu hồi kiếm, hiệu lực của lá bùa Thiên lí truy tung vẫn còn. Anh cảm thấy hơi thở bên cạnh có khác thường, cất tiếng nói bình thản:
“Là ai?”
Một lão nhân mặc bộ đạo bào cũ kỹ xuất hiện , nhìn quỷ vực kia rồi khẽ cảm thán một tiếng, đột nhiên hỏi:
“Vì sao đạo sĩ lại dung túng cho quỷ giết người?”
Dung túng cho quỷ giết “người”?
Giọng nói của Vệ Uyên trầm tĩnh, vỗ kiếm đáp lại.
“Sai rồi.”
“Thế gian những gì khác thường tức là yêu, vật có linh tính sẽ là quái.”
“Tại hạ chẳng qua chỉ là chém yêu trừ ma.”
Chém yêu trừ ma?
Lão đạo sĩ run rẩy một lúc lâu, sau đó thở dài:
“Hay cho một yêu ma quỷ quái, hay cho một câu chém yêu trừ ma. Tiểu đạo sĩ nhìn nhận thật rõ ràng.”
“Không sai. Yêu ma quỷ quái trên đời này đều là loại khác thường, nhưng vẫn có thể phân biệt rõ ràng một chút. Nếu như khoác thêm một lớp da người nữa, lại đi vào đường yêu ma, vậy thì ngược lại sẽ khó lòng phân biệt được, càng hại hơn.”
Vừa rồi lão đạo sĩ này cũng ẩn thân đứng một bên, không hề ra tay ngăn cản Đổng Vũ, suy nghĩ trong lòng của lão như thế nào, có lẽ Vệ Uyên cũng đoán được. Anh nhớ đến sự kiện kinh hoàng cô gái nhà họ Điền phải trải qua, cảm xúc trong lòng hơi phức tạp, gật đầu đồng ý nói: “Đạo gia từng nói là, lòng người hiểm ác khó có thể đề phòng. Từ ngàn năm đến nay, hình như cũng không thay đổi.”
Hai người đều im lặng.
Vệ Uyên cúi đầu nhìn miếng ngọc bội trong tay do anh cướp được từ chỗ Lưu Triều.
Lấy ngọc trắng làm nền, từ đó toả ra một luồng linh vận.
Hiện tại chuyện tu hành linh khí vẫn còn chưa phổ biến, không biết Lưu Triều kia lấy được thứ này từ đâu, lại còn là hàng thật. Trên ngọc bội còn khắc một đạo phù. Vừa rồi chính ngọc phù này đã phát huy tác dụng, để Lưu Triều có thể trốn thoát khỏi quỷ đánh tường.
Lão đạo sĩ vừa nhìn thoáng qua là nhận ra, nói:
“Là đồ trong Ứng Thiên phủ của Bạch Vân Quán.”
Mặc dù khắp nơi đều gọi Đạo quan này là Bạch Vân Quan nhưng mà Ứng Thiên phủ bên trong đó mới đúng là hàng thật. Đạo sĩ trong đó có mấy phần đạo hạnh. Nhưng mà mấy đời nay hành vi xử lý mọi chuyện đã bám hơi phàm tục, chỉ cần chi tiền ra thì ai cũng có thể lấy được phù lục ở chỗ bọn họ.
“Bạch Vân Quan…”
Vệ Uyên lặng lẽ ghi nhớ cái tên này ở trong lòng.
Lão đạo sĩ nhìn trường kiếm trong tay anh rồi hỏi: “Tôi thấy kiếm thuật của cậu rất sắc bén, có chiêu thức của phủ Thiên Sư Thanh Thành, nhưng về phù pháp lại là phong cách Long Hổ của Thiên sư phủ. Không biết cậu là đệ tử chân truyền của thế hệ nào trong phủ Thiên Sư? Được dạy Minh Uy lục hay là Ngũ Lôi lục?”
Vệ Uyên lắc đầu, trả lời lại:
“Đạo trưởng nhầm rồi. Tôi không phải đệ tử của phủ Thiên Sư.”
“Hả? Cái gì?”
Lão đạo sĩ ngẩn người. Vệ Uyên ngẩng đầu nhìn vào bên trong tòa biệt thự trước mặt. Những tiếng kêu thảm thiết đã dừng lại từ lâu, đến bây giờ những luồng oán khí vây quanh tòa biệt thự cũng đã tan đi. Biệt thự khôi phục dáng vẻ vốn có. Anh dừng cuộc trò chuyện lại, khẽ gật dầu với lão đạo sĩ rồi nhấc kiếm lên đi vào bên trong.
Máu tươi tung tóe khắp nơi, dường như là nhuộm một lớp lên sàn nhà.
Ba người Lưu Triều đều đã chết hết.
Lệ quỷ báo thù, sao có thể không chết được?
Nhưng mà hồn phách của Lưu Triều vẫn còn ở lại.
Đổng Vũ đã khôi phục về dáng vẻ ban đầu, cả người mặc áo trắng, khuôn mặt rất thanh tú, không còn dáng vẻ như lúc bị lừa bán đến nơi này. Lệ khí tản đi it nhất cũng hơn bảy phần, hồn phách của Lưu Triều dường như muốn tiêu tán nhưng lại bị cô nắm trong tay.
Đổng Vũ nhìn về phía Vệ Uyên, cơ thể của lệ quỷ, mặt đầy nước mắt, đẩy hồn phách trong tay tới.
Trước đó Vệ Uyên đứng ở bên ngoài đã nghe được cuộc trò chuyện của đám người này, anh biết đây chính là bọn buôn người, cũng hiểu được tứ của Đổng Vũ. Cô đang hy vọng có thể từ hồn phách này có thể biết được những người bị bắt cóc đang ở nơi nào, rồi cứu những cô gái ấy về. Cho nên trong trạng thái đã hoá thành lệ quỷ, cô vẫn không hoàn toàn đánh tan hồn phách của Lưu Triều.
Lão đạo sĩ cũng kịp thời phản ứng lại, thở dài một hơi, vẻ mặt đau khổ, chắp tay hành lễ:
“Cô nương từ bi.”
Vệ Uyên nhắm mắt lại, vươn tay ra, ngón tay quẹt một cái, một tấm bùa chú diệt quỷ xuất hiện.
Bắt đầu điều khiển hồn phách đã sắp tàn lụi của Lưu Triều, anh nhắm mắt một lúc lâu, cúi người tìm ra một xấp ảnh chụp trên người Lưu Triều. Đây là những mục tiêu bọn chúng để mắt đến. Sau đó anh lấy ra một chiếc điện thoại di động, một chiếc USB. Trong đó ghi lại hết những số liệu và ghi chép giao dịch.
Lưu Triều cũng biết được tính chất của những chuyện ông ta đã làm.
Lúc trẻ còn chưa để ý nhiều, nhưng lớn tuổi rồi, nửa đêm thường bị giấc mơ hù cho giật mình tỉnh lại.
Một tiếng đập cửa trong đêm có thể làm cho nhịp tim ông ta tăng tốc một lúc lâu.
Nghi thần nghi quỷ. Những thứ như này vốn dĩ không dám đặt ở trong nhà mà chỉ mang theo bên người.
Mật mã và cách thức mở ra đều được Vệ Uyên ghi lại thông qua thuật Khu quỷ.
Sau đó anh lập tức giải trừ thuật Khu quỷ.
Hồn phách hư ảo của Lưu Triều xuất hiện bên cạnh anh.
Lão đạo sĩ còn chưa kịp mở miệng, Vệ Uyên đã vươn tay rút kiếm ra, nhìn cũng không thèm nhìn khuôn mặt đầy hoảng sợ đứng bên cạnh, đang muốn xin tha thứ kia. Hiệu lực của bùa Phá Sát Tru Tà trên Bát Diện Hán Kiếm vẫn còn. Một kiếm này thôi đã chém tan hồn phách thành hư không, nhanh chóng trở tay tra kiếm vào vỏ, âm thanh của thanh kiếm vẫn còn văng vẳng.
Lão đạo sĩ há hốc mồm nhưng vẫn không nói gì.
Vệ Uyên cất đồ xong, những thứ còn lại sẽ giao cho cảnh sát xử lý, chứng cứ vô cùng chính xác. Đám người kia một tên cũng không thể chạy thoát. Anh quay người trở về vị trí ban đầu, nhìn Đổng Vũ dường như sau khi báo thù xong thì ngơ ngác không biết phải làm sao, im lặng một lúc rồi nói:
“Cô còn tâm nguyện nào chưa hoàn thành không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.