Chương 147: Thu phục.
Ta Thích Thôi
01/07/2020
Đại bản doanh “Ánh Sáng Mới” nằm chính giữa trung tâm Quận 1, những kẻ
chọn nơi này vì chúng biết đây chính là nơi sầm uất nhất của Sài Thành
và cũng thật may mắn khi những kẻ này không bị tộc Ngọa quỷ hỏi thăm đến vì bọn chúng còn đang bận đối phó với những đầu não miền Bắc.
Cũng thật xui xẻo cho tên cường giả tộc Ngọa quỷ kia, tên này còn chưa kịp làm gì thì đã bị Nam Phong làm gỏi rồi.
Những kẻ đứng đầu của quân đoàn “Ánh Sáng Mới” cũng thở phào nhẹ nhõm khi biết được tin tức này nhưng lại lo lắng không thôi khi nghe được tin cái kẻ kinh khủng kia sẽ viếng thăm miền Nam một chuyến cùng với đội quân của hắn ta.
***
Tại đại bản doanh của quân đoàn Ánh sáng mới.
“Hơ…ơ…ơi! Mệt vc! Chúng ta cứ phải đứng canh gác như thế này đến bao giờ nữa, dù sao thì cái bọn Ngọa quỷ gì đó cũng đã bị tiêu diệt rồi còn ai mà đánh nhau nữa!” Một lính canh A thở ngắn ngáp dài nói, tên này nở nụ cười khả ố rồi nói tiếp: “Đáng lẽ ra cái tên Nam Phong kia nên để ông đây đại triển thần uy tiêu diệt cái tên cường giả Ngọa quỷ đó mới đúng! Thật là đáng tiếc!”
Lính canh B vội che miệng của vị huynh đệ này lại rồi cẩn thận nói: “Cẩn thận, anh mà nói nữa là bị phạt đấy, cái từ “Nam Phong” này đã trở thành từ cấm kỵ ở nơi đây rồi! Thật ra tôi có một người anh họ làm bảo vệ cho những vị lãnh đạo cao cấp nên biết rất nhiều thứ!”
Người lính canh A ngạc nhiên hỏi: “Ồ! Là gì vậy?”
Người lính canh B nhìn ngó xung quanh không thấy gì rồi mới thì thầm nói: “Thật ra cái kẻ mà anh nói đến có vẻ như đang đi đến chỗ của chúng ta!”
Người lính canh A nghe thấy vậy thì giật thót người, hắn vội vàng nói: “Có thật vậy không anh bạn, không phải là tin tức giả đấy chứ?”
Tên lính canh A này có thể to mồm trước mặt kẻ khác nhưng nếu chính chủ xuất hiện thì cho hắn mười lá gan cũng không dám, kẻ có thể một mình tiêu diệt cả một hạm đội Zombie cùng với cường giả Ngọa quỷ thì một tên vô danh tiểu tốt như hắn làm sao sánh bằng được.
“Tin tức này là anh của ta đứng ở đó nên nghe thấy rõ hết và không phải giả, nó được gửi về từ gián điệp của chúng ta ở miền Bắc!” Người lính canh B chắc nịc nói.
Người lính canh A nghe thấy lời nói chắc nịch như vậy thì lo lắng nói: “Nói sao mà bỗng dưng quân trang đầy đủ còn canh phòng nghiêm ngặt nữa thì ra là lo lắng kẻ này đến!”
“Đúng vậy! Thế nên anh vẫn nên cẩn thận thì h…” Còn chưa nói hết câu thì một bóng đen như ma quỷ xuất hiện và vặn gẫy cổ của anh chàng B xấu số này.
“Ôi! Cái đù má!” Người lính canh A giật mình thốt lên một tiếng.
“Đúng vậy! Là “Nam Phong” của chú đây, ra đây mà nhận hàng này!”
Đây chính là giọng nói cuối cùng mà người lính canh A này nghe được trước khi chìm vào bóng tối, hắn hối hận không thôi chỉ hận cái cái miệng tiện này, nói cái gì không nói lại nói đến cái tên kia và cái giá phải trả lại chính là tính mạng của mình.
Trong gian phòng chỉ huy trưởng một binh lính hốt hoảng chạy vào nói trong khi vẫn còn thở gấp: “Không…không ổn rồi ngài Sáng! Chúng ta đã bị một nhóm cao thủ bí ẩn tấn công, người bị chết, bị thương vô số và bọn chúng đang vào nơi này rồi!”
“Hừ! Một lũ vô dụng! Yuuchiro, chúng ta và mọi người nên cùng nhau trốn vào mật đạo thôi, cái tên Nam Phong này không hề dễ đối phó chút nào, nếu đã tiến đến đây rồi thì cứ cho hắn nơi này đi, dù sao thì giữ lại rừng xanh thì không lo gì củi đốt, chúng ta không cần thiết phải liều mạng!”
“Đúng vậy!” Mọi người nhanh chóng đồng ý với ý kiến của vị thủ lĩnh này.
Bọn chúng đều là một lũ ô hợp may mắn chiếm được quân khu này và tự xưng vương ở nơi đây nhưng thức chất cũng chỉ là một nhóm người “sợ mạnh hiếp yếu”, nếu tình thế trở nên bất lợi là có thể vứt bỏ ngay cơ đồ của mình để giữ lại mạng sống.
Công tác chỉ huy phòng thủ sơ sài nhưng công tác chỉ huy rút lui của những kẻ này rất cao thâm, dường như chỉ cần gió thổi nhẹ một cái là có thể chạy trốn ngay được.
“Các vị định đi đâu vậy, sao không ngồi xuống chúng ta tâm sự một chút chứ?”
Một giọng nói bí ẩn vang lên khiến cho những kẻ này phải dừng lại kế hoạch của mình, thế nhưng khi nhìn thấy đối phương chỉ có một thì lá gan của bọn chúng lại lớn hơn, một tên trong số đó nở nụ cười man rợn nói: “Chỉ có một tên mà cũng dám xông vào đây chặn đường lui của chúng ta ư? Mọi người chúng ta cho kẻ này biết thế nào là địa ngục! Cùng nhau lên!”
Nhóm người này đều là tầng lớp cấp cao và cũng là những kẻ mạnh nhất ở nơi này, thậm chí có tên còn sử dụng cả thuốc noãn ngọc lần thứ ba khiến cho thể chất tăng cường đáng nể, thế nhưng khi phải đối mặt với bóng đêm thần bí thì mười người, hai mươi người, thậm chí trăm ngàn người cải tạo nhân cũng trở nên vô dụng.
Một cái phẩy tay của Nam Phong khiến cho những tên này té nhào xuống đất, miệng thổ ra một ngụm huyết tương, cơ thể không gượng dậy nổi.
Tên thủ lĩnh được gọi là Nắm Sáng và tên phó thủ lĩnh Edogawa Yuuchiro thì vẫn giữ được bình tĩnh tốt nhất ở đây, bọn này không phải là hảo hán, cường giả nhưng cũng được coi là những kẻ biết điều nếu không đã không thể sống đến tận bây giờ, hai tên này biết cái người bí ẩn này có việc cần nhờ đến nên mới không hạ sát thủ mà chỉ đánh trọng thương.
Tên Nắm Sáng bình tĩnh bước lên phía trước nói: “Dường như chúng ta cũng không có thù oán gì với nhau cớ sao các hạ thân ở miền Bắc, nước sông không phạm nước giếng lại đến đây gây hấn, dường như cũng không thích hợp cho lắm!”
Nam Phong nở nụ cười mỉm như có như không, hắn nhẹ nhàng nói: “Các người đều là những kẻ thông minh thế nên ta sẽ nói thẳng, ta cho các người một con đường sáng đó chính là quy thuận ta!”
Edogawa Yuuchiro tức giận nói: “Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám bắt tất cả chúng ta phải quy thuận?”
“Chỉ bằng ta có thể giết chết tất cả các ngươi!”
…
“Dường như chiến dịch này cũng không khó như chúng ta tưởng tượng, nó còn đơn giản hơn cả việc chiến đấu với lũ Zombie kia nữa!” Hữu Tín nhàn nhã ngồi buôn dưa lê với Đại Thành.
Đại Thành không cho là đúng nói: “Cậu đừng khinh thường số quân đội này, nếu lúc xưa thì chỉ cần một nhóm quân đội như vậy cũng có thể tiêu diệt cậu vô số lần rồi, chỉ là chúng ta có “thầy tốt” mà những kẻ này lại không thế nên mới dễ dàng như vậy thôi!”
“Nghĩ lại cũng đúng, a, sư phụ đã trở về rồi!” Hữu Tín vội bật dậy chạy ngay về phía Nam Phong, tên này tíu tít hỏi chuyện xử lý tù nhân như thế nào.
Đương nhiên là Nam Phong không giết hết rồi, hắn cần nhân lực ở chỗ này để làm việc nếu không cũng không có tha chết cho những kẻ đầu não kia.
Sở dĩ Nam Phong chọn thu phục những kẻ này vì hắn biết dù sao bọn chúng cũng là “địa đầu xà” ở nơi đây vậy nên có những thứ bọn chúng biết nhiều hơn hắn, với lại hắn có ý định tìm một kẻ quản lý nơi này và kẻ mà được Nam Phong chọn chính là cái tên Nắm Sáng và cái tên Edogawa Yuuchiro.
Sau một hồi dùng chiến thuật “cây gậy củ cà rốt” ân uy có đủ, cuối cùng hai tên này cũng chấp nhận quy thuận hắn và trở thành hai tên tiểu đệ sai đâu đánh đó.
Nam Phong cũng không để cho hai tên này phải chịu thiệt, hắn đưa cho họ hai quyển bí kíp võ công sơ đẳng nhất như phần thưởng khiến cho hai tên này sung sướng không thôi và thề thốt sẽ hết lòng trung thành với Nam Phong.
Hai tên này cũng không phải là kẻ ngu, nếu đã không chống đối được thì vẫn nên hưởng thụ, bọn chúng cũng không phải xương cứng, không cần thiết phải đi chịu khổ.
Nam Phong cũng khá hài lòng với sự tức thời của hai kẻ này nên cũng không xen vào chuyện tình ở nơi này mà chỉ trực tiếp đưa ra mệnh lệnh để cho hai kẻ này đi làm.
Dương Dương sốt ruột về chuyện của ba mẹ mình nên cố ý đến gặp Nam Phong, vì thế hắn cũng giao luôn cả việc tìm người cho hai kẻ này và tất nhiên bọn chúng vội vàng ngày đêm đi tìm kiếm thân nhân của vị “đại tẩu” này.
Cũng thật xui xẻo cho tên cường giả tộc Ngọa quỷ kia, tên này còn chưa kịp làm gì thì đã bị Nam Phong làm gỏi rồi.
Những kẻ đứng đầu của quân đoàn “Ánh Sáng Mới” cũng thở phào nhẹ nhõm khi biết được tin tức này nhưng lại lo lắng không thôi khi nghe được tin cái kẻ kinh khủng kia sẽ viếng thăm miền Nam một chuyến cùng với đội quân của hắn ta.
***
Tại đại bản doanh của quân đoàn Ánh sáng mới.
“Hơ…ơ…ơi! Mệt vc! Chúng ta cứ phải đứng canh gác như thế này đến bao giờ nữa, dù sao thì cái bọn Ngọa quỷ gì đó cũng đã bị tiêu diệt rồi còn ai mà đánh nhau nữa!” Một lính canh A thở ngắn ngáp dài nói, tên này nở nụ cười khả ố rồi nói tiếp: “Đáng lẽ ra cái tên Nam Phong kia nên để ông đây đại triển thần uy tiêu diệt cái tên cường giả Ngọa quỷ đó mới đúng! Thật là đáng tiếc!”
Lính canh B vội che miệng của vị huynh đệ này lại rồi cẩn thận nói: “Cẩn thận, anh mà nói nữa là bị phạt đấy, cái từ “Nam Phong” này đã trở thành từ cấm kỵ ở nơi đây rồi! Thật ra tôi có một người anh họ làm bảo vệ cho những vị lãnh đạo cao cấp nên biết rất nhiều thứ!”
Người lính canh A ngạc nhiên hỏi: “Ồ! Là gì vậy?”
Người lính canh B nhìn ngó xung quanh không thấy gì rồi mới thì thầm nói: “Thật ra cái kẻ mà anh nói đến có vẻ như đang đi đến chỗ của chúng ta!”
Người lính canh A nghe thấy vậy thì giật thót người, hắn vội vàng nói: “Có thật vậy không anh bạn, không phải là tin tức giả đấy chứ?”
Tên lính canh A này có thể to mồm trước mặt kẻ khác nhưng nếu chính chủ xuất hiện thì cho hắn mười lá gan cũng không dám, kẻ có thể một mình tiêu diệt cả một hạm đội Zombie cùng với cường giả Ngọa quỷ thì một tên vô danh tiểu tốt như hắn làm sao sánh bằng được.
“Tin tức này là anh của ta đứng ở đó nên nghe thấy rõ hết và không phải giả, nó được gửi về từ gián điệp của chúng ta ở miền Bắc!” Người lính canh B chắc nịc nói.
Người lính canh A nghe thấy lời nói chắc nịch như vậy thì lo lắng nói: “Nói sao mà bỗng dưng quân trang đầy đủ còn canh phòng nghiêm ngặt nữa thì ra là lo lắng kẻ này đến!”
“Đúng vậy! Thế nên anh vẫn nên cẩn thận thì h…” Còn chưa nói hết câu thì một bóng đen như ma quỷ xuất hiện và vặn gẫy cổ của anh chàng B xấu số này.
“Ôi! Cái đù má!” Người lính canh A giật mình thốt lên một tiếng.
“Đúng vậy! Là “Nam Phong” của chú đây, ra đây mà nhận hàng này!”
Đây chính là giọng nói cuối cùng mà người lính canh A này nghe được trước khi chìm vào bóng tối, hắn hối hận không thôi chỉ hận cái cái miệng tiện này, nói cái gì không nói lại nói đến cái tên kia và cái giá phải trả lại chính là tính mạng của mình.
Trong gian phòng chỉ huy trưởng một binh lính hốt hoảng chạy vào nói trong khi vẫn còn thở gấp: “Không…không ổn rồi ngài Sáng! Chúng ta đã bị một nhóm cao thủ bí ẩn tấn công, người bị chết, bị thương vô số và bọn chúng đang vào nơi này rồi!”
“Hừ! Một lũ vô dụng! Yuuchiro, chúng ta và mọi người nên cùng nhau trốn vào mật đạo thôi, cái tên Nam Phong này không hề dễ đối phó chút nào, nếu đã tiến đến đây rồi thì cứ cho hắn nơi này đi, dù sao thì giữ lại rừng xanh thì không lo gì củi đốt, chúng ta không cần thiết phải liều mạng!”
“Đúng vậy!” Mọi người nhanh chóng đồng ý với ý kiến của vị thủ lĩnh này.
Bọn chúng đều là một lũ ô hợp may mắn chiếm được quân khu này và tự xưng vương ở nơi đây nhưng thức chất cũng chỉ là một nhóm người “sợ mạnh hiếp yếu”, nếu tình thế trở nên bất lợi là có thể vứt bỏ ngay cơ đồ của mình để giữ lại mạng sống.
Công tác chỉ huy phòng thủ sơ sài nhưng công tác chỉ huy rút lui của những kẻ này rất cao thâm, dường như chỉ cần gió thổi nhẹ một cái là có thể chạy trốn ngay được.
“Các vị định đi đâu vậy, sao không ngồi xuống chúng ta tâm sự một chút chứ?”
Một giọng nói bí ẩn vang lên khiến cho những kẻ này phải dừng lại kế hoạch của mình, thế nhưng khi nhìn thấy đối phương chỉ có một thì lá gan của bọn chúng lại lớn hơn, một tên trong số đó nở nụ cười man rợn nói: “Chỉ có một tên mà cũng dám xông vào đây chặn đường lui của chúng ta ư? Mọi người chúng ta cho kẻ này biết thế nào là địa ngục! Cùng nhau lên!”
Nhóm người này đều là tầng lớp cấp cao và cũng là những kẻ mạnh nhất ở nơi này, thậm chí có tên còn sử dụng cả thuốc noãn ngọc lần thứ ba khiến cho thể chất tăng cường đáng nể, thế nhưng khi phải đối mặt với bóng đêm thần bí thì mười người, hai mươi người, thậm chí trăm ngàn người cải tạo nhân cũng trở nên vô dụng.
Một cái phẩy tay của Nam Phong khiến cho những tên này té nhào xuống đất, miệng thổ ra một ngụm huyết tương, cơ thể không gượng dậy nổi.
Tên thủ lĩnh được gọi là Nắm Sáng và tên phó thủ lĩnh Edogawa Yuuchiro thì vẫn giữ được bình tĩnh tốt nhất ở đây, bọn này không phải là hảo hán, cường giả nhưng cũng được coi là những kẻ biết điều nếu không đã không thể sống đến tận bây giờ, hai tên này biết cái người bí ẩn này có việc cần nhờ đến nên mới không hạ sát thủ mà chỉ đánh trọng thương.
Tên Nắm Sáng bình tĩnh bước lên phía trước nói: “Dường như chúng ta cũng không có thù oán gì với nhau cớ sao các hạ thân ở miền Bắc, nước sông không phạm nước giếng lại đến đây gây hấn, dường như cũng không thích hợp cho lắm!”
Nam Phong nở nụ cười mỉm như có như không, hắn nhẹ nhàng nói: “Các người đều là những kẻ thông minh thế nên ta sẽ nói thẳng, ta cho các người một con đường sáng đó chính là quy thuận ta!”
Edogawa Yuuchiro tức giận nói: “Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám bắt tất cả chúng ta phải quy thuận?”
“Chỉ bằng ta có thể giết chết tất cả các ngươi!”
…
“Dường như chiến dịch này cũng không khó như chúng ta tưởng tượng, nó còn đơn giản hơn cả việc chiến đấu với lũ Zombie kia nữa!” Hữu Tín nhàn nhã ngồi buôn dưa lê với Đại Thành.
Đại Thành không cho là đúng nói: “Cậu đừng khinh thường số quân đội này, nếu lúc xưa thì chỉ cần một nhóm quân đội như vậy cũng có thể tiêu diệt cậu vô số lần rồi, chỉ là chúng ta có “thầy tốt” mà những kẻ này lại không thế nên mới dễ dàng như vậy thôi!”
“Nghĩ lại cũng đúng, a, sư phụ đã trở về rồi!” Hữu Tín vội bật dậy chạy ngay về phía Nam Phong, tên này tíu tít hỏi chuyện xử lý tù nhân như thế nào.
Đương nhiên là Nam Phong không giết hết rồi, hắn cần nhân lực ở chỗ này để làm việc nếu không cũng không có tha chết cho những kẻ đầu não kia.
Sở dĩ Nam Phong chọn thu phục những kẻ này vì hắn biết dù sao bọn chúng cũng là “địa đầu xà” ở nơi đây vậy nên có những thứ bọn chúng biết nhiều hơn hắn, với lại hắn có ý định tìm một kẻ quản lý nơi này và kẻ mà được Nam Phong chọn chính là cái tên Nắm Sáng và cái tên Edogawa Yuuchiro.
Sau một hồi dùng chiến thuật “cây gậy củ cà rốt” ân uy có đủ, cuối cùng hai tên này cũng chấp nhận quy thuận hắn và trở thành hai tên tiểu đệ sai đâu đánh đó.
Nam Phong cũng không để cho hai tên này phải chịu thiệt, hắn đưa cho họ hai quyển bí kíp võ công sơ đẳng nhất như phần thưởng khiến cho hai tên này sung sướng không thôi và thề thốt sẽ hết lòng trung thành với Nam Phong.
Hai tên này cũng không phải là kẻ ngu, nếu đã không chống đối được thì vẫn nên hưởng thụ, bọn chúng cũng không phải xương cứng, không cần thiết phải đi chịu khổ.
Nam Phong cũng khá hài lòng với sự tức thời của hai kẻ này nên cũng không xen vào chuyện tình ở nơi này mà chỉ trực tiếp đưa ra mệnh lệnh để cho hai kẻ này đi làm.
Dương Dương sốt ruột về chuyện của ba mẹ mình nên cố ý đến gặp Nam Phong, vì thế hắn cũng giao luôn cả việc tìm người cho hai kẻ này và tất nhiên bọn chúng vội vàng ngày đêm đi tìm kiếm thân nhân của vị “đại tẩu” này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.