Chương 56
Gia Diệp Mạn
20/07/2013
Đồng hồ báo thức tíc tắc
tíc tắc, trong căn phòng khách chỉ còn có hai người càng nghe lại càng chói
tai. An Nhiên hít một hơi thật sâu, đi tới chỗ cửa bếp lấy cái tạp dề mà ngày
ngày thím Lâm vẫn dùng để nấu nướng, “Em làm cái gì đó ăn đây,” dừng lại một
chút, cô lại chỗ cái thớt gỗ, loay hoay thái nốt nửa củ su hào, cứng ngắc nói,
“Hôm nay, cảm ơn anh!”
Nam Tịch Tuyệt nhíu mày, chằm chằm nhìn cô, cũng im lặng một chút mới nói: “Anh muốn ăn canh cà chua nấu trứng.”
An Nhiên xoay lưng lại, khẽ thở dài, đúng là cái đồ được đằng chân lân đằng đầu.
Nấu nướng xong xuôi cũng hơn tám giờ tối, An Nhiên khẽ khàng đi lên lầu, qua phòng của Lâm Lâm, định kêu Tiểu Mạn dậy. Ngọn đèn ngủ ở đầu giường vẫn sáng, Tiểu Mạn ôm Lâm Lâm, hai người một lớn một nhỏ ngủ say sưa. Cô ngập ngừng dừng lại, cuối cùng khẽ đắp chăn cho hai người rồi đi ra ngoài.
Vừa ra tới cửa, một vòng tay rộng định choàng ra ôm lấy cô, cô giật mình, lập tức nhảy sang bên mấy bước.
Nam Tịch Tuyệt cũng không buông tay, “Không gọi Lâm Lâm ăn sao?” An Nhiên cúi đầu đi xuống dưới nhà, hạ giọng nói: “Để bọn họ ngủ đi.”
Cả chiếc bàn ăn lớn chỉ có An Nhiên và Nam Tịch Tuyệt yên lặng ăn cơm. Nam Tịch Tuyệt cười lớn trấn an cô, ăn hết một chén canh, lại không khách khí đưa cái bát không ra trước mặt cô, “Thêm một chén nữa.” Lúc An Nhiên đứng lên đi lấy, lại nghe anh bỏ thêm một câu: “Nhiều trứng vào.”
Hai người đang ăn, thím Lâm đi ra ngoài trở về, thấy bọn họ không khỏi vui mừng. Bà đã nói mà, vợ chồng son sao mà cáu kỉnh nhau cả ngày được. Bà đặt túi mía mới mua lên bàn, cười nói: “Lâm Lâm tiểu thư mấy ngày nay đòi ăn cái này, tôi mua một ít, vẫn đang còn tươi lắm.”
“Con nít dạ dày yếu, phải ăn đồ mềm. Mua mấy cái này làm gì?” Nam Tịch Tuyệt không vui nói.
Thím Lâm thật thà cười, “Không sao đâu. Lâm Lâm tiểu thư còn nói phu nhân cũng thích ăn. Mía ép thành nước uống cũng tốt mà, lại còn mới nữa.”
Nam Tịch Tuyệt liếc mắt nhìn An Nhiên, thấy cô vẫn chú tâm gẩy gẩy xương cá trong bát, ra vẻ không nghe không thấy, “Vậy ép nước đi. Nhiều nhiều một chút.” Giọng nói có chút ý cười gian xảo, thỏa mãn thấy người nào đó hai tai đỏ bừng.
Lúc hai người mới yêu nhau, gen nam ác liệt của Nam Tịch Tuyệt không lúc nào kiềm chế được. An Nhiên thích ăn mía, mà lại lười gặm, làm nũng quấn lấy anh bắt anh ép nước cho cô. Nam Tịch Tuyệt sau khi ép hỏng mấy cây mía, nghĩ ra một biện pháp nhất cử lưỡng tiện, gặm mía bỏ vào trong miệng, nhai chảy nước rồi ôm cô hôn, đem thứ nước ngọt ngào kia cho cô. Lúc đó An Nhiên cứng đầu cứng cổ, mặt đỏ tới tận mang tai giãy đành đạch, “Phì phì” mấy cái, “Toàn là bã mía, đồ ác ôn!”
*=]]*
Tới tận nửa đêm, An Nhiên no lặc lè, lết lên trên lầu. Trên lầu có ba phòng ngủ, một phòng của Nam Tịch Tuyệt, một phòng của Lâm Lâm và cô, chỉ còn lại một phòng khách. Cô tất nhiên không ngần ngại đi qua phòng khách. Có điều, vặn vài cái, cửa vẫn không mở ra, Nam Tịch Tuyệt lau lau mái tóc ướt sũng, nửa thân trên trần từ trong phòng ngủ của mình đi ra, “Chìa khóa phòng khách bị mất rồi.”
An Nhiên cố kiềm chế không nổi đóa lên, lúc đi qua Nam Tịch Tuyệt lại bị anh túm lấy lôi vào phòng.
“Rầm” một tiếng, cửa đóng lại phía sau lưng, hơi thở của anh vương vít bên tai.
An Nhiên cố gắng đẩy anh ra, sức mạnh của anh không phải là cô không biết, tựa như tường đồng vách sắt, không hề lay động một chút nào.
“Anh muốn bội ước sao?” An Nhiên căm tức.
Trong phòng không bật đèn, thế nhưng, hai người cứ dán chặt vào nhau như vậy mà đi vào, thậm chí còn có thể thấy được hơi nước thở ra. Đôi môi Nam Tịch Tuyệt ép tới, An Nhiên nóng nảy, nhấc chân lên muốn đá vào chỗ hiểm của anh một cái. Anh nhanh nhẹn tránh sang một bên, nhân thể ôm chặt lấy bên sườn cô, dọc theo đó túm lấy đôi chân dài vắt ra sau lưng mình. Vì động tác của anh, An Nhiên mất thăng bằng, loạng choạng, hai tay theo phản xạ ôm lấy cổ anh.
“Ngoan quá!” Nam Tịch Tuyệt nở nụ cười trầm thấp, lồng ngực cảm nhận được toàn bộ sự rung động của cô.
Tư thế như vậy khiến cô cảm thấy bị áp bức hoàn toàn, cánh tay anh quấn quýt lấy eo cô, ép cô dán chặt vào người anh.
An Nhiên nóng nảy, “Nam Tịch Tuyệt, anh đê tiện!”
Nam Tịch Tuyệt nâng cặp mông của cô lên, mạnh mẽ ôm lấy cô, tiến thêm vài bước ném cô lên giường, người cũng lao lên theo. Tóc của anh vẫn chưa khô, từng giọt nước lạnh lẽo rơi lên má, khiến cô sợ run cả người.
“Để anh nhìn.” Nam Tịch Tuyệt thu lại dáng vẻ đùa cợt ban nãy, giọng nói khàn khàn, cuống quýt vén vạt áo len của cô lên.
An Nhiên bắt lấy tay anh, thở dốc nói: “Anh, anh dám! Tôi không bao giờ… tha thứ cho anh.”
Nam Tịch Tuyệt dừng lại, đôi mắt lạnh lẽo tới đáng sợ, túm lấy hai tay cô đặt lên đỉnh đầu, cả người đè lên người cô, “Thế nào, vào cửa nhà Nam Tịch Tuyệt tôi đây, còn muốn thủ tiết cho chồng trước sao?”
Những lời này thực sự đã chọc tới An Nhiên, cô ra sức giãy dụa, oán hận nói: “Nếu không phải anh, Tô Nam cũng không rơi vào hoàn cảnh như vậy, tôi cũng không bị cha mẹ chồng ghét bỏ. Hiện tại tôi hai bàn tay trắng cũng là nhờ anh ban tặng! Tôi thật sự điên rồi mới tin lời anh! Thả ra, có nghe không!”
Đôi mắt Nam Tịch Tuyệt tối sầm lại, ngón tay mò lên đường may của áo len, dùng sức xé một cái, một chuỗi âm thanh ầm ĩ, vạt áo mở rộng ra. Nơi tròn trịa mềm mại ẩn trong lớp áo yếm kích thích thần kinh của Nam Tịch Tuyệt. Thấy ánh mắt ai oán của An Nhiên, anh khẽ do dự, thế nhưng, hôm nay, cô cho phép anh lại gần quá nhiều, anh không nhịn được, anh thật sự rất muốn….
Ngón tay cứng cỏi dọc theo làn da mềm mại, tới sát biên giới, dò xét đi vào, anh cởi khuy quần, kéo khóa xuống, để lộ ra chiếc quần nhỏ màu trắng, cơ bản không hề có tác dụng che đậy.
Mọi thứ che lấp đều bị loại bỏ, cô lại một lần nữa trần truồng dưới thân anh.
Ngón tay anh tinh tế mơn trớn từng chỗ một trên cơ thể cô. Bàn tay to lớn dừng lại trên bụng cô một lúc lâu, cẩn thận vuốt ve, như đang tìm kiếm cái gì đó.
An Nhiên toát mồ hồi, nhắm mắt cắn răng nói: “Chỉ là để sinh cho dễ thôi, không sao!” giây tiếp theo, cô liền hối hận vì đã nói mấy lời này. Bởi vì ngón tay người nào đó lập tức theo đường cong nơi bụng cô, càng lúc càng rơi xuống chỗ bí ẩn sâu thẳm.
“Ưm.” An Nhiên cắn môi, vẫn không thể ngăn cản tiếng kêu thoát ra. Máu dâng lên trong huyết quản, lòng bàn tay mồ hôi túa ra càng nhiều.
Đầu ngón tay tinh tế vẽ theo hình dạng chỗ mềm mại đó, chỉ đụng chạm khẽ khàng cũng khiến An Nhiên gần như không thể chịu nổi.
Nam Tịch Tuyệt đột nhiên đứng dậy rời đi. Áp lực bao phủ lấy cô đột nhiên biến mất, cô há miệng thở dốc. Cả người tựa như vừa chạy qua một cuộc chạy cự ly dài, khiến cô không thể nào trì hoãn được tốc độ. Cô trấn định một chút, chậm rãi ngồi dậy, oán hận nói: “Bây giờ, làm những cái này còn có ích gì sao? Cái tên hỗn đản này!” Dõi theo bóng lưng cứng còng của anh, An Nhiên càng cậy thế nói: “Anh không phải muốn làm sao? Hà tất phải nhẫn nhịn khổ cực?” Cô hiểu rõ, lúc này kích anh chỉ chính mình là có hại, có điều, chính cô cũng không nhịn được. Hai người ở cùng một chỗ, luôn luôn khiến đối phương bị thương. An Nhiên không hiểu nổi, lúc nào cũng như vậy, anh vẫn không buông tay, là vì cái gì?
Nam Tịch Tuyệt xoay người lại, đi nhanh tới, một tay túm lấy An Nhiên khiến cô không thể thối lui, gắt gao kéo cô vào lòng, để cho cơ thể cứng rắn áp lấy cơ thể mềm mại của cô, khiến cô cảm nhận được dục vọng nguyên sơ không thể hóa giải được trong con người anh. “Anh muốn em nhiều, được chưa?” Anh gần như nghiến răng nghiến lợi, An Nhiên tưởng chừng như mình bị xiết muốn gãy xương mất. Anh thô bạo thẳng lưng lên chạm vào cô, “Vì sao chịu đựng? Muốn anh nói, anh không nói cho em!”
An Nhiên cắn chặt môi không chịu hé răng. Nam Tịch Tuyệt đột nhiên cảm thấy kiên trì của mình dường như đã hết sạch, xé toạc lớp vỏ ngụy trang, trở lại làm Nam Tịch Tuyệt quen thuộc vốn hay cướp đoạt, mặc kệ thời gian lắng đọng cần biết bao nhiêu.
…
Có người gõ cửa ở bên ngoài. An Nhiên xấu hổ chui vào chăn, Nam Tịch Tuyệt mở cửa, kinh ngạc thấy Lâm Lâm dụi dụi mắt đứng bên ngoài. “Sao chưa ngủ?” Nam Tịch Tuyệt ngồi xuống, xoa đầu con.
An Lâm Lâm lại gần Nam Tịch Tuyệt, nhỏ giọng nói vào tai anh: “Chú Cố tới, chú ấy làm Man Ngư khóc. Cha đi đánh mông chú ấy đi!”
Nam Tịch Tuyệt nhíu mày, chằm chằm nhìn cô, cũng im lặng một chút mới nói: “Anh muốn ăn canh cà chua nấu trứng.”
An Nhiên xoay lưng lại, khẽ thở dài, đúng là cái đồ được đằng chân lân đằng đầu.
Nấu nướng xong xuôi cũng hơn tám giờ tối, An Nhiên khẽ khàng đi lên lầu, qua phòng của Lâm Lâm, định kêu Tiểu Mạn dậy. Ngọn đèn ngủ ở đầu giường vẫn sáng, Tiểu Mạn ôm Lâm Lâm, hai người một lớn một nhỏ ngủ say sưa. Cô ngập ngừng dừng lại, cuối cùng khẽ đắp chăn cho hai người rồi đi ra ngoài.
Vừa ra tới cửa, một vòng tay rộng định choàng ra ôm lấy cô, cô giật mình, lập tức nhảy sang bên mấy bước.
Nam Tịch Tuyệt cũng không buông tay, “Không gọi Lâm Lâm ăn sao?” An Nhiên cúi đầu đi xuống dưới nhà, hạ giọng nói: “Để bọn họ ngủ đi.”
Cả chiếc bàn ăn lớn chỉ có An Nhiên và Nam Tịch Tuyệt yên lặng ăn cơm. Nam Tịch Tuyệt cười lớn trấn an cô, ăn hết một chén canh, lại không khách khí đưa cái bát không ra trước mặt cô, “Thêm một chén nữa.” Lúc An Nhiên đứng lên đi lấy, lại nghe anh bỏ thêm một câu: “Nhiều trứng vào.”
Hai người đang ăn, thím Lâm đi ra ngoài trở về, thấy bọn họ không khỏi vui mừng. Bà đã nói mà, vợ chồng son sao mà cáu kỉnh nhau cả ngày được. Bà đặt túi mía mới mua lên bàn, cười nói: “Lâm Lâm tiểu thư mấy ngày nay đòi ăn cái này, tôi mua một ít, vẫn đang còn tươi lắm.”
“Con nít dạ dày yếu, phải ăn đồ mềm. Mua mấy cái này làm gì?” Nam Tịch Tuyệt không vui nói.
Thím Lâm thật thà cười, “Không sao đâu. Lâm Lâm tiểu thư còn nói phu nhân cũng thích ăn. Mía ép thành nước uống cũng tốt mà, lại còn mới nữa.”
Nam Tịch Tuyệt liếc mắt nhìn An Nhiên, thấy cô vẫn chú tâm gẩy gẩy xương cá trong bát, ra vẻ không nghe không thấy, “Vậy ép nước đi. Nhiều nhiều một chút.” Giọng nói có chút ý cười gian xảo, thỏa mãn thấy người nào đó hai tai đỏ bừng.
Lúc hai người mới yêu nhau, gen nam ác liệt của Nam Tịch Tuyệt không lúc nào kiềm chế được. An Nhiên thích ăn mía, mà lại lười gặm, làm nũng quấn lấy anh bắt anh ép nước cho cô. Nam Tịch Tuyệt sau khi ép hỏng mấy cây mía, nghĩ ra một biện pháp nhất cử lưỡng tiện, gặm mía bỏ vào trong miệng, nhai chảy nước rồi ôm cô hôn, đem thứ nước ngọt ngào kia cho cô. Lúc đó An Nhiên cứng đầu cứng cổ, mặt đỏ tới tận mang tai giãy đành đạch, “Phì phì” mấy cái, “Toàn là bã mía, đồ ác ôn!”
*=]]*
Tới tận nửa đêm, An Nhiên no lặc lè, lết lên trên lầu. Trên lầu có ba phòng ngủ, một phòng của Nam Tịch Tuyệt, một phòng của Lâm Lâm và cô, chỉ còn lại một phòng khách. Cô tất nhiên không ngần ngại đi qua phòng khách. Có điều, vặn vài cái, cửa vẫn không mở ra, Nam Tịch Tuyệt lau lau mái tóc ướt sũng, nửa thân trên trần từ trong phòng ngủ của mình đi ra, “Chìa khóa phòng khách bị mất rồi.”
An Nhiên cố kiềm chế không nổi đóa lên, lúc đi qua Nam Tịch Tuyệt lại bị anh túm lấy lôi vào phòng.
“Rầm” một tiếng, cửa đóng lại phía sau lưng, hơi thở của anh vương vít bên tai.
An Nhiên cố gắng đẩy anh ra, sức mạnh của anh không phải là cô không biết, tựa như tường đồng vách sắt, không hề lay động một chút nào.
“Anh muốn bội ước sao?” An Nhiên căm tức.
Trong phòng không bật đèn, thế nhưng, hai người cứ dán chặt vào nhau như vậy mà đi vào, thậm chí còn có thể thấy được hơi nước thở ra. Đôi môi Nam Tịch Tuyệt ép tới, An Nhiên nóng nảy, nhấc chân lên muốn đá vào chỗ hiểm của anh một cái. Anh nhanh nhẹn tránh sang một bên, nhân thể ôm chặt lấy bên sườn cô, dọc theo đó túm lấy đôi chân dài vắt ra sau lưng mình. Vì động tác của anh, An Nhiên mất thăng bằng, loạng choạng, hai tay theo phản xạ ôm lấy cổ anh.
“Ngoan quá!” Nam Tịch Tuyệt nở nụ cười trầm thấp, lồng ngực cảm nhận được toàn bộ sự rung động của cô.
Tư thế như vậy khiến cô cảm thấy bị áp bức hoàn toàn, cánh tay anh quấn quýt lấy eo cô, ép cô dán chặt vào người anh.
An Nhiên nóng nảy, “Nam Tịch Tuyệt, anh đê tiện!”
Nam Tịch Tuyệt nâng cặp mông của cô lên, mạnh mẽ ôm lấy cô, tiến thêm vài bước ném cô lên giường, người cũng lao lên theo. Tóc của anh vẫn chưa khô, từng giọt nước lạnh lẽo rơi lên má, khiến cô sợ run cả người.
“Để anh nhìn.” Nam Tịch Tuyệt thu lại dáng vẻ đùa cợt ban nãy, giọng nói khàn khàn, cuống quýt vén vạt áo len của cô lên.
An Nhiên bắt lấy tay anh, thở dốc nói: “Anh, anh dám! Tôi không bao giờ… tha thứ cho anh.”
Nam Tịch Tuyệt dừng lại, đôi mắt lạnh lẽo tới đáng sợ, túm lấy hai tay cô đặt lên đỉnh đầu, cả người đè lên người cô, “Thế nào, vào cửa nhà Nam Tịch Tuyệt tôi đây, còn muốn thủ tiết cho chồng trước sao?”
Những lời này thực sự đã chọc tới An Nhiên, cô ra sức giãy dụa, oán hận nói: “Nếu không phải anh, Tô Nam cũng không rơi vào hoàn cảnh như vậy, tôi cũng không bị cha mẹ chồng ghét bỏ. Hiện tại tôi hai bàn tay trắng cũng là nhờ anh ban tặng! Tôi thật sự điên rồi mới tin lời anh! Thả ra, có nghe không!”
Đôi mắt Nam Tịch Tuyệt tối sầm lại, ngón tay mò lên đường may của áo len, dùng sức xé một cái, một chuỗi âm thanh ầm ĩ, vạt áo mở rộng ra. Nơi tròn trịa mềm mại ẩn trong lớp áo yếm kích thích thần kinh của Nam Tịch Tuyệt. Thấy ánh mắt ai oán của An Nhiên, anh khẽ do dự, thế nhưng, hôm nay, cô cho phép anh lại gần quá nhiều, anh không nhịn được, anh thật sự rất muốn….
Ngón tay cứng cỏi dọc theo làn da mềm mại, tới sát biên giới, dò xét đi vào, anh cởi khuy quần, kéo khóa xuống, để lộ ra chiếc quần nhỏ màu trắng, cơ bản không hề có tác dụng che đậy.
Mọi thứ che lấp đều bị loại bỏ, cô lại một lần nữa trần truồng dưới thân anh.
Ngón tay anh tinh tế mơn trớn từng chỗ một trên cơ thể cô. Bàn tay to lớn dừng lại trên bụng cô một lúc lâu, cẩn thận vuốt ve, như đang tìm kiếm cái gì đó.
An Nhiên toát mồ hồi, nhắm mắt cắn răng nói: “Chỉ là để sinh cho dễ thôi, không sao!” giây tiếp theo, cô liền hối hận vì đã nói mấy lời này. Bởi vì ngón tay người nào đó lập tức theo đường cong nơi bụng cô, càng lúc càng rơi xuống chỗ bí ẩn sâu thẳm.
“Ưm.” An Nhiên cắn môi, vẫn không thể ngăn cản tiếng kêu thoát ra. Máu dâng lên trong huyết quản, lòng bàn tay mồ hôi túa ra càng nhiều.
Đầu ngón tay tinh tế vẽ theo hình dạng chỗ mềm mại đó, chỉ đụng chạm khẽ khàng cũng khiến An Nhiên gần như không thể chịu nổi.
Nam Tịch Tuyệt đột nhiên đứng dậy rời đi. Áp lực bao phủ lấy cô đột nhiên biến mất, cô há miệng thở dốc. Cả người tựa như vừa chạy qua một cuộc chạy cự ly dài, khiến cô không thể nào trì hoãn được tốc độ. Cô trấn định một chút, chậm rãi ngồi dậy, oán hận nói: “Bây giờ, làm những cái này còn có ích gì sao? Cái tên hỗn đản này!” Dõi theo bóng lưng cứng còng của anh, An Nhiên càng cậy thế nói: “Anh không phải muốn làm sao? Hà tất phải nhẫn nhịn khổ cực?” Cô hiểu rõ, lúc này kích anh chỉ chính mình là có hại, có điều, chính cô cũng không nhịn được. Hai người ở cùng một chỗ, luôn luôn khiến đối phương bị thương. An Nhiên không hiểu nổi, lúc nào cũng như vậy, anh vẫn không buông tay, là vì cái gì?
Nam Tịch Tuyệt xoay người lại, đi nhanh tới, một tay túm lấy An Nhiên khiến cô không thể thối lui, gắt gao kéo cô vào lòng, để cho cơ thể cứng rắn áp lấy cơ thể mềm mại của cô, khiến cô cảm nhận được dục vọng nguyên sơ không thể hóa giải được trong con người anh. “Anh muốn em nhiều, được chưa?” Anh gần như nghiến răng nghiến lợi, An Nhiên tưởng chừng như mình bị xiết muốn gãy xương mất. Anh thô bạo thẳng lưng lên chạm vào cô, “Vì sao chịu đựng? Muốn anh nói, anh không nói cho em!”
An Nhiên cắn chặt môi không chịu hé răng. Nam Tịch Tuyệt đột nhiên cảm thấy kiên trì của mình dường như đã hết sạch, xé toạc lớp vỏ ngụy trang, trở lại làm Nam Tịch Tuyệt quen thuộc vốn hay cướp đoạt, mặc kệ thời gian lắng đọng cần biết bao nhiêu.
…
Có người gõ cửa ở bên ngoài. An Nhiên xấu hổ chui vào chăn, Nam Tịch Tuyệt mở cửa, kinh ngạc thấy Lâm Lâm dụi dụi mắt đứng bên ngoài. “Sao chưa ngủ?” Nam Tịch Tuyệt ngồi xuống, xoa đầu con.
An Lâm Lâm lại gần Nam Tịch Tuyệt, nhỏ giọng nói vào tai anh: “Chú Cố tới, chú ấy làm Man Ngư khóc. Cha đi đánh mông chú ấy đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.