Nhà Bên Có Sói

Chương 64

Gia Diệp Mạn

20/07/2013

Tối mùa hè nóng bức, Cố Lãng năm ấy 15t, bắt đầu bước vào thời kỳ dậy thì, tỉnh dậy từ cảnh hoang đường trong mơ, mồ hôi nhễ nhại, bật đèn đầu giường, xốc cái chăn mỏng bên hông lên, thình lình phát hiện trên ga trải giường trắng tinh xuất hiện một vũng nước kỳ lạ.

“Chết tiệt!” Anh khó chịu vò vò tóc, ngồi dậy xuống giường đem ga trải giường nhét vào một bên, có chút xấu hổ, thấp thỏm cầm một chiếc quần nhỏ khác đi ra cửa, nhìn quanh quất một hồi, chắc chắn Cố mẹ sẽ không đi vào mang đồ ăn khuya cho anh mới vọt vào nhà tắm.

Lúc đó Cố Lãng vốn cũng đã được trang bị không ít kiến thức về sinh lý. Tuy biết rằng đây là hiện tượng bình thường, thế nhưng, anh vặn vòi hoa sen lên mức lớn nhất, cọ rửa thân thể của mình, có chút ảo não chằm chằm nhìn hạ thân. Dù gì cũng là lần đầu tiên, thật là ngại chết đi được!

Tắm rửa xong, cảm giác uể oải ban nãy cũng biến mất, thay vào đó là sự thoải mái kỳ lạ. Cố Lãng lau lau mái tóc ướt sũng ra khỏi nhà tắm, phát hiện Cố mẹ bê đĩa dưa hấu lạnh đứng ở cửa phòng anh, vẻ mặt thích thú. Thấy anh thì cười nói: “Nhìn thấy đèn phòng con vẫn còn sáng, đoán con vẫn còn đọc sách, nóng không, lại đây ăn dưa.”

Khi đó, cả hai nhà vừa mới dọn tới khu nhà trọ mới được phân, tình hình kinh tế cũng không lấy làm khá giả, điều hòa cũng không có. Cố mẹ rất lo con trai bảo bối nhà mình đầu nóng phát hư.

Vẻ mặt Cố Lãng không được tự nhiên lắm đi qua cầm miếng dưa hấu, “Mẹ mau đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm mà.”

Cố mẹ tươi cười, con trai hay hiểu chuyện. Kết hôn sớm sinh đẻ sớm lại tốt, cứ như con gái Tần gia mà xem, IQ còn lâu mới bằng con trai nhà bà.

Cố Lãng nhìn mẹ trở về phòng, đứng ở trước cửa hơi sửng sốt một chút, tự nhiên cũng không muốn vào phòng, bưng đĩa dưa hấu lên sân thượng. Không ngờ thấy sân thượng nhà bên vẫn còn ánh đèn, tuy không thấy người, nhưng vẫn nghe được tiếng nước “rào rào”, đoán ngay là nha đầu Tiểu Mạn.

“Đừng tưới nhiều nước như vậy, chết đấy!” Cố Lãng dặn dò, không phải nói cũng biết Tiểu Mạn lại len lén ra ngoài tưới nước cho cây xương rồng bảo bối của cô. Mấy hôm trước, Tần cha đi công tác, mua về cho cô một chậu xương rồng. Nghe nói là lớn lên giữa sa mạc, cố ý mua về cho cô làm quà. Ý Tần cha muốn dùng loại cây ngoan cường chống hạn ấy để khích lệ cô nỗ lực học tập. Rốt cuộc, Tiểu Mạn thương cái cây, cả ngày cả đêm chăm chỉ tưới nước. Cố Lãng tự nhủ, cây xương rồng kia chẳng chóng thì chầy cũng chết úng cho xem.

“Anh, nhiều nước lắm, bị trào ra ngoài rồi.” Tiểu Mạn đứng dậy, bê chậu cây xương rồng bị ngập nước bắt đầu mềm nhũn ra cho anh xem.

“Ngu ngốc!” Cố Lãng nhìn cô, trêu chọc. May ngày mai là cuối tuần, bằng không nha đầu này đã bị dì Tần lôi về phòng giáo huấn một trận rồi.

“Anh mới ngốc á.” Sân thượng hơi cao, Tiểu Mạn chống tay lên lan can, thèm thuồng nhìn dưa hấu trong tay Cố Lãng, “Anh, em cũng muốn ăn.”

Cố Lãng nhìn khoảng cách, giờ mà đưa cho cô thì hơi bị khó, nhún vai tỏ ý bất lực, “Với không tới đâu, muốn lắm sao? Để anh mở cửa cho em.” Anh chỉ là thuận miệng nói giỡn, không ngờ Tiểu Mạn rất cao hứng “Được, anh mở cửa cho em đi.”

Vừa mở cửa cho cô vào, Cố Lãng thắc mắc, “Mẹ em cho phép ra ngoài buổi tối sao?”



Tiểu Mạn đắc ý: “Mẹ đi thăm họ hàng rồi, tối nay chỉ có em với cha ở nhà thôi. Cha em đang xem bóng đá.” Cầm miếng dưa hấu gặm, rất thỏa mãn chóp chép cái miệng, “Oa, ngọt quá.”

Cố Lãng đưa luôn cả đĩa cho cô, “Cho em, đừng ăn nhiều quá, coi mà tiêu chảy.”

Tiểu Mạn kéo anh lại, “Em ngủ với anh nhé.” Người nói trong sáng, có điều ai đó tư tưởng không trong sáng được như thế, đỏ mặt, đẩy cô ra ngoài cửa, “Quay về phòng em ngủ đi.” Tiểu Mạn đã quen, vui vẻ chạy vào phòng anh, “Dù sao ngày mai em cũng phải ở nhà anh mà, ngủ ở đây cũng được. Dì Cố làm trứng ốp la ngon nhất.” Lúc này trong đầu Tiểu Mạn toàn ăn là ăn.

Cố Lãng rất kiên quyết ngăn cản Tiểu Mạn, lôi cô ra. Chịu không nổi ánh mắt ủy khuất kèm theo trách cứ của cô, Cố Lãng vội đóng cửa, thuận miệng nói: “Em béo bỏ xừ, cả eo cũng không có, ngủ chung chật chết đi được!” Cố Lãng thề, lúc đấy anh liếc thấy Tiểu Mạn “trước sau như một”, trên dưới giống nhau, nên mới thuận miệng nói thế. Thật đáng buồn chính là, cô nhóc 10 tuổi, tuy rằng không lấy gì là xinh đẹp cho lắm, cũng rất mẫn cảm với cân nặng của bản thân…. Dù sao đi nữa, từ sau đêm hôm đó, Tiểu Mạn không bao giờ gọi anh là “Anh”, lúc nào cũng gọi thẳng tên---- “Cố Lãng”.

Trong mắt Cố Lãng, Tiểu Mạn là một nhóc tì ham chơi, ngày nào cũng vui tươi hớn hở, lúc nào cũng bị dì Tần mắng, mắt mở to ầng ậng nước chạy tới phòng anh khóc lóc. Cho đến năm anh 18 tuổi, buổi trưa tan học về nhà, phát hiện Tiểu Mạn quên mang chìa khóa đang đứng dựa tường. Thấy anh, cô hoảng loạn, chân tay thừa thãi chẳng biết để chỗ nào.

Khi đó Cố Lãng đang thi vào trường cao đẳng, bận tối mắt tối mũi, tỉ mỉ đánh giá Tiểu Mạn, ha, cũng có eo rồi đấy chứ. Anh mở cửa thay giầy, “Vào đi.”

Tiểu Mạn tựa như con thỏ nhỏ bị kinh sợ, cắn cắn môi, mặt lúc đỏ lúc trắng, vẫn đứng dựa tường không chịu nhúc nhích.

Cố Lãng thấy ký quái, lại gần cô, giơ tay lên sờ mặt, “Mặt em nóng rần thế.”

Chóp mũi Tiểu Mạn lấm tấm mồ hôi, chỉ lắc đầu. Ánh mắt Cố Lãng vô tình rơi xuống chiếc quần trắng Tiểu Mạn đang mặc, chốc lát liền hiểu rõ.

Kết quả ngày hôm đó, Cố Lãng rụt rè nửa ngày cũng không dám mặt dày xuống lầu mua, đành lén lút như kẻ trộm vào phòng ngủ của cha mẹ lấy ra một miếng băng vệ sinh của Cố mẹ, xấu hổ đưa cho Tiểu Mạn lúc này còn xấu hổ hơn. Nhìn cô vào nhà vệ sinh, Cố Lãng cũng không được tự nhiên vào nhà bếp pha cho cô một cốc nước gừng với đường. Lúc Tần mẹ về, Tần Tiểu Mạn cũng lập tức đào tẩu. Cố Lãng cũng thấp thỏm một chút, may là Cố mẹ cũng không để ý đồ dùng cá nhân của mình tự dưng số lượng có thay đổi một chút, anh cũng len lén thở phào.

Có thể thấy được, Cố Lãng nhà ta cũng từng là một miếng trái cây rất thuần khiết. Anh tự nhận mình có khả năng kiềm chế rất là tốt, hôm nay bỗng dưng phát hiện, trước mặt Tiểu Mạn, cho dù muốn kiềm chế, cũng khó chết đi được. Ví dụ như bây giờ----

“Vì sao không làm?” Tiểu Mạn gần như phát khóc lên, cả người khô nóng khó chịu giãy dụa trên người anh.

Cố Lãng kiên nhẫn đẩy cô ra, cô vẫn không chịu thôi, lại quấn lấy. Anh chưa bao giờ biết cô lại khó chơi đến vậy. Anh, vậy mà lại để cô mạnh mẽ cầu xin như vậy. Càng đáng trách hơn là bị cô quấy, anh đương nhiên cũng muốn, nhưng lo lắng cho thân thể cô đang mang thai, anh đành phải làm Liễu Hạ Huệ.



“Này, đừng có vô liêm sỉ nữa!” Cố Lãng lại một lần nữa đẩy bàn tay của Tiểu Mạn đang lần vào trong quần anh ra đặt sang một bên, nghiến răng nghiến lợi thầm quyết tâm, mấy người kia có đúng là đang giúp anh không đây, chờ anh ra ngoài, nhất định không tha cho bọn họ!



“Thứ nhất, nhận thức quá muộn, suýt chút nữa đánh mất tình cảm của phu nhân; thứ hai, thiếu bầu không khí “phong hoa tuyết nguyệt”, quá trình cầu hôn quá đơn giản, khiến người ta có cảm giác không thật lòng; thứ ba,” Aron ngồi dựa vào ghế, bình thản phân tích một cách khách quan tình trạng của Cố Lãng, tìm ra nguồn gốc gây nên mâu thuẫn.

“Sau đó thì sao?” Tiểu Vũ mắt mở lớn chờ Aron kết luận.

“Thân thể không trong sạch.” Aron gọn ghẽ phun ra mấu chốt.

“Shit!” Tiểu Vũ khinh bỉ xì mũi, “Chuyện đó cũng tính sao? Đàn ông mà!”

“Ngươi biết cái gì?” Aron vuốt cằm, híp mắt làm ra vẻ người Trung Quốc thâm nho, “Trung Hoa dân quốc cực kỳ chú ý đến chuyện đó, từ thân thể tới trong lòng đều phải tuyệt đối trung trinh.”

Tiểu Vũ lo lắng hỏi thăm, “Eh, đừng nói Nhị đương gia giỡn chơi đấy chứ? Không đúng, vừa rồi xem ra bọn họ rất tốt mà. Tôi chưa từng thấy Nhị đương gia đối với ai như vậy cả?” Hắn đảo mắt ra sức hồi tưởng, ừm, như vậy, bảo bối chặt quá.

“Ngu ngốc!” Aron xách balô khoác lên vai, gõ đầu Tiểu Vũ, “nếu mà còn không làm lành, không phải chúng ta lại bận rộn rồi sao? Các người ở đây trông coi, viện trưởng viện đông y vừa gọi điện cho ta kêu ta đi tham gia nghiên cứu dược học uyên thâm, ta đi trước đây.”

Kính đen lao thân ra chắn, “Lão đại, không phải anh muốn bỏ trốn đấy chứ?”

“Đúng vậy, đúng vậy, không được vô tình vô nghĩa như vậy!” Tiểu Vũ cũng hùa vào, “Hơn nữa, phu nhân đang mang thai, dù sao cũng phải ở lại giải dược đã.”

Aron gỡ kính mắt, “Nhị đương gia chính là thông minh quá hóa đần, biết anh ta sẽ không ngoan ngoãn mà mắc bẫy, ta đã đem trộn lẫn với rượu nếp, tuy rằng Nhị đương gia có thể chịu đựng được, có điều, đối mặt với sự chủ động của phu nhân sẽ không biết phải làm thế nào. Giải dược? Ầm ĩ một hồi thuốc cũng hết tác dụng thôi. Cảnh giới cao nhất của tình dục chính là tình, tình trạng rối loạn tâm trí và nhục thể này gọi là “xuân dược.” Dù ta đi hay ở lại cũng không cần thiết!” Hắn đẩy kính đen sang một bên, “Nhị đương gia với phu nhân làm lành rồi, nhiệm vụ của ta cũng xong. Đừng chặn đường, ta đây bận rộn nhiều việc.”

Tiểu Vũ cau mày nói: “Suy cho cùng thì anh muốn chúng tôi làm sơn dương chịu tội thay chứ gì, be~”

Aron đồng tình vỗ vỗ vai hắn, trong lòng thầm nói: lão đệ, rốt cuộc ngươi cũng thông minh được một tí. Đi ra ngoài được vài bước đoạn quay đầu rất nghiêm túc nói, “Cho các ngươi một con đường. Nếu bị Nhị đương gia hạ độc thủ, tốt nhất là tới chỗ Đại đương gia cầu An tiểu thư, cô ấy chắc chắn có cách bảo vệ các người. Vĩnh biệt.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhà Bên Có Sói

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook