Chương 52: Cùng giường
Thập Bát Kinh
24/01/2017
Sau khi sửng sốt, vẫn là Cam Đường mở miệng nói: "Cha, cha không cần lo
lắng, hiện tại chúng con mua bán kiếm được rất nhiều, sống tạm như vậy
không thành vấn đề."
Nàng thật lòng không hiểu vì sao cổ nhân không thích thương nhân buôn bán, chẳng lẽ kiếm tiền không phải là việc quan trọng nhất sao, thật sự không muốn ba huynh đệ bọn họ đi theo học nghề làm thợ mộc, vừa vất vả lại không kiếm được nhiều tiền, tuy rằng đi theo lão cha mình học nghề, không ăn hiếp con rể, cũng sẽ dốc túi mà hưởng, nếu trong nhà không có tiền dùng, Hữu Nhàn có thể học tay nghề kề thân, nhưng hôm nay làm ra vẻ không cần lợi ích, bỏ thời gian dạy nghề, thật không tất yếu.
Dù sao Cam Đường cũng là người hiện đại có ý tưởng, Chu Hoài Sơn là cổ nhân không thể hiểu, thấy nữ nhi nói như thế, nhất thời trên mặt hiện vẻ không thích, nói: "Đúng là ý kiến phụ nữ, buôn bán có thể làm vài năm, hiện nay dân chúng ngày sớm chiều khó bảo toàn, có thời điểm không kịp ăn cơm, càng miễn bàn mua bán, sao có thể so với tay nghề kề thân như vậy, cha chỉ muốn tốt cho các con."
Tuy nói có nghề kề thân là chuyện tốt, trong lời nói lão cha cũng có mấy phần đạo lý, nhưng Cam Đường vẫn không tha lợi ích kiếm tiền này, bạc trắng bóng là điều kỳ diệu, làm ra vẻ không cần, chỉ có thể kiên trì nói: "Cha, nếu gặp phải thiên tai, chiến loạn, buôn bán cùng làm thợ mộc đều đồng dạng không có cơm ăn, nói như thế nào đi nữa nay coi như an ổn, có thể kiếm nhiều bạc một chút, sau này còn có bạc để dùng."
"Con... Sao con có thể chỉ xem trước mắt, không lo lắng cuộc sống lâu dài." Chu Hoài Sơn bị nữ nhi làm tức giận, bất giác vỗ một chưởng lên bàn bát tiên, đen mặt quát: "Con im miệng cho cha, cha nói cái gì chính là cái đó."
Mắt thấy cha và con gái có chút tranh chấp, Chu Tiểu Cúc định khuyên giải, nhưng thấy lão cha đen mặt có chút phát hỏa, nàng cũng không dám mở miệng, Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang kéo nương tử, bảo vệ ở sau người, chỉ sợ Chu Hoài Sơn nhất thời tức giận động thủ đánh nàng.
Sắc mặt Cam Đường cũng không tốt, nội tâm vì Chu Hoài Sơn chuyên chế mà khó chịu, dù sao trên danh nghĩa ông ấy vẫn là cha, nàng cũng không muốn quá mức ngỗ nghịch, mặt chỉ có thể bình tĩnh, đáp lại một câu: "Dù sao con không tán thành."
Chu Hoài Sơn vốn là có chút nóng nảy, bị đáp một câu như vậy, phanh 1 tiếng lại vỗ bàn, mắt thấy sẽ đứng dậy trách cứ, Đại Lang liền xuất khẩu nói: "Nhạc phụ bớt giận, con đi theo học mộc là được, đừng làm khó dễ nương tử."
Đại Lang nói như vậy, Chu Hoài Sơn nhất thời phát tác không nổi, căm giận ngồi trở lại ghế, Cam Đường có chút sốt ruột, kéo Đại Lang áp thấp giọng nói: "Không cho huynh đi, huynh đi ai đi săn thú bán thịt chín, tuyệt đối không thể quăng bên này."
Cam Đường nói một câu như vậy, Đại Lang có chút khó xử, hắn không muốn làm trái lời nương tử, nhưng lời nhạc phụ cũng phải làm, dù sao cũng phải có một cái công đạo mới được, thời điểm chưa kịp nghĩ, Nhị Lang lại nói: "Vậy nếu không ta đi, đại ca săn thú tốt hơn so với ta, đại ca ở lại đi." Bọn hắn cũng chỉ muốn có biện pháp tốt nhất, một người đi theo học tay nghề, chắc nhạc phụ sẽ không có ý kiến nữa.
"Huynh cũng không thể, chỉ dựa vào một mình Đại Lang săn thú, có thể đánh được bao nhiêu, mấy ngày gom lại cũng không đủ bán một chuyến, các huynh đều không thể đi, thiếu một người mua bán đều khó làm, hơn nữa, huynh khó tính, không có kiên nhẫn học nghề, cho dù làm tốt cũng không bằng người khác làm." Cam Đường nhíu mày, vẫn là không đồng ý.
Tất cả đều khó xử, ba huynh đệ cùng Cam Đường ghé vào nhau thương lượng, Chu Hoài Sơn nghe xong lại có chút tức giận, lớn tiếng nói: "Cha cho bọn hắn học tay nghề, không phải bắt đi lính, khó như vậy sao?."
Cam Đường đang buồn bực, bị lão cha giáo huấn như vậy, lại muốn xuất khẩu chống đối, lúc này, Tam Lang kéo nàng, thấp giọng nói: "Nương tử, đừng ồn, để ta đi đi, ta không săn thú, ở nhà cũng không có việc gì, đi học nghề cũng rất tốt."
"Không thể." Đại Lang, Nhị Lang, Cam Đường trăm miệng một lời, quả thật Tam Lang nhàn nhất, nhưng để hắn đi, ba người đều lo lắng.
"Đại ca, nhị ca, nương tử, ta ở nhà cũng không làm việc gì, một chút đều vô dụng, cho ta đi học chút tay nghề, sau này ta có thể kiếm chút bạc." Tam Lang nói có mấy phần thật lòng, mặc dù hắn luyến tiếc không thể rời khỏi huynh trưởng cùng nương tử, nhưng hôm nay hắn đi là lựa chọn tốt nhất.
Đại Lang, Nhị Lang nghe xong lời nói này, bất giác đều hướng hắn nhìn lại, ngày thường Lang lão cha luôn dặn bọn hắn chiếu cố tam đệ, bọn hắn cũng đã thành thói quen, cơ hồ biến thành bản năng, thấy cứ như này quả thật làm cho tam đệ không có sở trường gì, nhiều năm qua không có ai hỏi qua hắn có nguyện ý hay không, có lẽ nội tâm hắn muốn có một việc làm, lại bị mọi người bảo hộ trong cánh chim, không cho hắn có cơ hội này.
"Như vậy, cho tam đệ đi là tốt nhất, kỳ thật cũng không phải rời đi rất xa, cho đệ đi thử xem cũng được." Đại Lang suy nghĩ một hồi, trầm giọng nói, Nhị Lang theo sau cũng gật đầu tán thành.
Đại Lang, Nhị Lang đồng ý, còn Cam Đường vẫn lo lắng, Tam Lang đơn thuần nhất trong số bọn hắn, chưa trải qua tình đời, một chút đạo lí đối nhân xử thế cũng không hiểu, nay một mình một người ra ngoài, làm cho nàng thế nào có thể không lo lắng.
"Các huynh cho huynh ấy đi, không sợ huynh ấy xảy ra chuyện gì sao?" Cam Đường vẫn do dự.
Đại Lang, Nhị Lang không đáp lời, Chu Hoài Sơn tranh trước mở miệng, nói: "Có cha ở đây, có thể sảy ra việc gì, cha cũng chỉ làm ở thôn xóm và trấn phụ cận đây thôi, cũng không đi xa, người lớn như vậy, nương tử đã cưới, còn có gì phải lo lắng."
Vừa nghe như thế, Tam Lang càng thêm yên tâm, kéo tay Cam Đường, nói: "Nương tử, nhạc phụ đã nói, chỉ ở phụ cận không xa, ta sẽ về nhà."
Cam Đường ngưỡng mặt nhìn hắn, ngập ngừng một hồi, mới nhẹ giọng nói: "Vậy được rồi, huynh đi thử xem, nếu không thích ứng, cũng đừng học, lập tức về nhà."
Bên này Cam Đường đang nói, bên kia Chu Hoài Sơn lập tức đứng lên, nói: "Tốt lắm, quyết định rồi, theo cha đi thôi, hôm qua Lưu đại quan trấn trên thúc giục cha đi, cha đáp ứng hắn hôm nay qua, nếu không đi nhanh sẽ chậm mất."
Chu Hoài Sơn nói xong liền đi ra ngoài, Cam Đường vừa nghe đã nóng nảy, hô: "Cha, này... Cái gì cũng chưa thu thập, đi như thế nào, chờ con lấy vài bộ quần áo tắm rửa rồi đi."
"Hôm qua cha mượn Lưu đại quan, dùng mười ngày vẫn được, hắn không cần mang vật gì." Chu Hoài Sơn dừng lại bước chân, quay đầu nói.
"Vậy nương tử, đại ca, nhị ca, đệ đi đây." Tam Lang nắm tay Cam Đường, nhẹ nhàng nói một tiếng, hai mắt vẫn nhìn nương tử, tha thiết tình cảm không lời nào tả được.
Cam Đường không biết như thế nào, nội tâm rất khó chịu, trừ bỏ lần trước về nhà, nàng cũng chưa rời khỏi Tam Lang, thấy hắn lưu luyến như thế, nàng càng thêm không tha, kéo tay hắn không buông ra, một đường đưa đến sân nhỏ bên ngoài, không muốn rời khỏi hắn, nội tâm vắng vẻ, nhịn không được nói: "Ta cũng đi theo."
"Nương tử..." Tam Lang có chút vui mừng, lại có chút khó xử, nội tâm Đại Lang, Nhị Lang cũng tràn ngập không tha và lo lắng, nếu nương tử đi theo, bọn hắn càng thêm lo lắng.
Cam Đường không quan tâm, kéo Tam Lang đến trước mặt lão cha, nói: "Cha, con lo lắng, cha cho con đi theo xem thế nào, con đáp ứng cha, chỉ cần hắn dàn xếp tốt, ngày mai con sẽ trở về."
"Đây là đi làm, sao con có thể đi theo, đừng hồ nháo." Chu Hoài Sơn nhíu mày không cho phép nói.
"Cho tới bây giờ huynh ấy cũng chưa tự mình ra khỏi cửa, cha không cho con cùng đi xem, con sẽ không cho huynh ấy đi." Cam Đường trực tiếp nổi tính xấu, nàng thật không muốn cho Tam Lang đi, vừa vặn tìm lấy cớ chống đối.
"Con..." Chu Hoài Sơn bị nàng làm cho tức giận, vẫn phải cười, thấy vẻ mặt kiên định của nàng, không biết làm sao nói: "Như con nói, ngày mai sẽ trở lại đây, không cần ở lại nơi đó."
"Cha, cha yên tâm, con nói chuyện luôn giữ lời." Cam Đường thấy Chu Hoài Sơn thở ra, liền cười nói.
"Vậy còn đứng đó làm gì, đi thôi." Chu Hoài Sơn nói xong xoay người bước đi, Đại Lang, Nhị Lang thấy vậy, vội hỏi: "Nương tử, nếu nàng đi, chúng ta cũng lo lắng, tất cả chúng ta cùng đi thôi."
Này sao được, Cam Đường tùy tiện suy nghĩ cũng biết, bọn hắn đi theo lão cha, nếu mạnh mẽ kéo bọn hắn sẽ gây phiền toái, đè thấp âm thanh khuyên nhủ: "Ngày mai ta sẽ trở lại, chờ một ngày thôi, nếu các huynh thật sự lo lắng, ngày mai đi trấn trên đón ta về, tất cả cùng đi khẳng định không thể."
Đại Lang, Nhị Lang không biết làm sao đành nghe theo biện pháp: "Vậy ngày mai chúng ta đi trấn trên đón nàng, nàng cũng không thể tự đi về, phải đợi chúng ta tới, biết không."
"Được, các huynh cũng phải lên núi săn thú đấy, chờ ta trở lại nấu thịt, còn nữa giúp ta đưa Tiểu Cúc trở về." Cam Đường lại phân phó vài câu, thấy Đại Lang, Nhị Lang đáp ứng, liền kéo Tam Lang đuổi theo Chu Hoài Sơn, Đại Lang, Nhị Lang cũng đi qua, đưa thẳng đến cửa thôn, mới mỗi người đi một ngả, trước đưa Chu Tiểu Cúc về nhà đi.
Ba người một đường đi đến trấn trên, trực tiếp đi đường núi đến nhà Lưu đại quan, người gác cổng đã gặp qua Chu Hoài Sơn, liền dắt bọn họ đi tìm quản gia Lưu phủ.
"Tuần sư phụ đến đây, vậy theo ta đi thiên viện đi, chỗ ở của ông đã thu thập thỏa đáng rồi." Quản gia Lưu phủ nhìn thấy Chu Hoài Sơn, liền mang ông đi thiên viện, Lưu phủ vừa tu sửa mấy gian phòng ở, vật dụng gia đình chuẩn bị đổi mới, thế này mới mời Chu Hoài Sơn đến làm.
Lưu quản gia đưa bọn họ đi thiên viện cạnh phòng hạ nhân, cho Chu Hoài Sơn ở một gian phòng, Cam Đường đi theo tới, Chu Hoài Sơn suy nghĩ thấy bọn họ vợ chồng son mình ở cùng một chỗ cũng không tốt, liền thương lượng với quản gia: "Huynh xem, con rể ta đi theo đến đây để làm, nữ nhi của ta lo lắng cũng đi theo đến đây, ngày mai nó trở về, hôm nay muốn ở đây nghỉ ngơi, ta cũng không muốn cùng bọn họ ở một gian phòng, xem có thể hay không giúp ta an bài một gian khác, ở cùng người khác cũng không sao."
Quản gia Lưu phủ cũng tốt dễ thương lượng, lại chỉ ở một đêm, Chu Hoài Sơn đã nói như vậy, liền an bài ông ở cùng phòng bọn gia đinh, một đoàn người ở chung một chiếc giường lớn.
Lúc trước Cam Đường thật sự lo lắng mới xúc động đi theo, nhưng đến đây, nàng mới nghĩ đến, buổi tối cùng Tam Lang ở một gian phòng, ngày thường nàng sợ ba huynh đệ không nhịn được xúc động, cũng không dám ngủ cùng cùng phòng với bọn hắn, vẫn ở cùng một phòng với Tạ Tư Nhã, nhưng đêm nay lại tránh không khỏi, nếu tách biệt ở đây lão cha sẽ thấy kỳ quái, người trong phủ cũng không chứa nàng.
Quản gia an bài xong, liền dẫn Chu Hoài Sơn và Tam Lang đi gặp Lưu đại quan, Cam Đường một mình một người ở lại trong phòng, nghĩ đến tối nay ngủ cùng giường với Tam Lang, nội tâm bang bang nhảy loạn, giống như nai con nhảy loạn vậy.
Nàng thật lòng không hiểu vì sao cổ nhân không thích thương nhân buôn bán, chẳng lẽ kiếm tiền không phải là việc quan trọng nhất sao, thật sự không muốn ba huynh đệ bọn họ đi theo học nghề làm thợ mộc, vừa vất vả lại không kiếm được nhiều tiền, tuy rằng đi theo lão cha mình học nghề, không ăn hiếp con rể, cũng sẽ dốc túi mà hưởng, nếu trong nhà không có tiền dùng, Hữu Nhàn có thể học tay nghề kề thân, nhưng hôm nay làm ra vẻ không cần lợi ích, bỏ thời gian dạy nghề, thật không tất yếu.
Dù sao Cam Đường cũng là người hiện đại có ý tưởng, Chu Hoài Sơn là cổ nhân không thể hiểu, thấy nữ nhi nói như thế, nhất thời trên mặt hiện vẻ không thích, nói: "Đúng là ý kiến phụ nữ, buôn bán có thể làm vài năm, hiện nay dân chúng ngày sớm chiều khó bảo toàn, có thời điểm không kịp ăn cơm, càng miễn bàn mua bán, sao có thể so với tay nghề kề thân như vậy, cha chỉ muốn tốt cho các con."
Tuy nói có nghề kề thân là chuyện tốt, trong lời nói lão cha cũng có mấy phần đạo lý, nhưng Cam Đường vẫn không tha lợi ích kiếm tiền này, bạc trắng bóng là điều kỳ diệu, làm ra vẻ không cần, chỉ có thể kiên trì nói: "Cha, nếu gặp phải thiên tai, chiến loạn, buôn bán cùng làm thợ mộc đều đồng dạng không có cơm ăn, nói như thế nào đi nữa nay coi như an ổn, có thể kiếm nhiều bạc một chút, sau này còn có bạc để dùng."
"Con... Sao con có thể chỉ xem trước mắt, không lo lắng cuộc sống lâu dài." Chu Hoài Sơn bị nữ nhi làm tức giận, bất giác vỗ một chưởng lên bàn bát tiên, đen mặt quát: "Con im miệng cho cha, cha nói cái gì chính là cái đó."
Mắt thấy cha và con gái có chút tranh chấp, Chu Tiểu Cúc định khuyên giải, nhưng thấy lão cha đen mặt có chút phát hỏa, nàng cũng không dám mở miệng, Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang kéo nương tử, bảo vệ ở sau người, chỉ sợ Chu Hoài Sơn nhất thời tức giận động thủ đánh nàng.
Sắc mặt Cam Đường cũng không tốt, nội tâm vì Chu Hoài Sơn chuyên chế mà khó chịu, dù sao trên danh nghĩa ông ấy vẫn là cha, nàng cũng không muốn quá mức ngỗ nghịch, mặt chỉ có thể bình tĩnh, đáp lại một câu: "Dù sao con không tán thành."
Chu Hoài Sơn vốn là có chút nóng nảy, bị đáp một câu như vậy, phanh 1 tiếng lại vỗ bàn, mắt thấy sẽ đứng dậy trách cứ, Đại Lang liền xuất khẩu nói: "Nhạc phụ bớt giận, con đi theo học mộc là được, đừng làm khó dễ nương tử."
Đại Lang nói như vậy, Chu Hoài Sơn nhất thời phát tác không nổi, căm giận ngồi trở lại ghế, Cam Đường có chút sốt ruột, kéo Đại Lang áp thấp giọng nói: "Không cho huynh đi, huynh đi ai đi săn thú bán thịt chín, tuyệt đối không thể quăng bên này."
Cam Đường nói một câu như vậy, Đại Lang có chút khó xử, hắn không muốn làm trái lời nương tử, nhưng lời nhạc phụ cũng phải làm, dù sao cũng phải có một cái công đạo mới được, thời điểm chưa kịp nghĩ, Nhị Lang lại nói: "Vậy nếu không ta đi, đại ca săn thú tốt hơn so với ta, đại ca ở lại đi." Bọn hắn cũng chỉ muốn có biện pháp tốt nhất, một người đi theo học tay nghề, chắc nhạc phụ sẽ không có ý kiến nữa.
"Huynh cũng không thể, chỉ dựa vào một mình Đại Lang săn thú, có thể đánh được bao nhiêu, mấy ngày gom lại cũng không đủ bán một chuyến, các huynh đều không thể đi, thiếu một người mua bán đều khó làm, hơn nữa, huynh khó tính, không có kiên nhẫn học nghề, cho dù làm tốt cũng không bằng người khác làm." Cam Đường nhíu mày, vẫn là không đồng ý.
Tất cả đều khó xử, ba huynh đệ cùng Cam Đường ghé vào nhau thương lượng, Chu Hoài Sơn nghe xong lại có chút tức giận, lớn tiếng nói: "Cha cho bọn hắn học tay nghề, không phải bắt đi lính, khó như vậy sao?."
Cam Đường đang buồn bực, bị lão cha giáo huấn như vậy, lại muốn xuất khẩu chống đối, lúc này, Tam Lang kéo nàng, thấp giọng nói: "Nương tử, đừng ồn, để ta đi đi, ta không săn thú, ở nhà cũng không có việc gì, đi học nghề cũng rất tốt."
"Không thể." Đại Lang, Nhị Lang, Cam Đường trăm miệng một lời, quả thật Tam Lang nhàn nhất, nhưng để hắn đi, ba người đều lo lắng.
"Đại ca, nhị ca, nương tử, ta ở nhà cũng không làm việc gì, một chút đều vô dụng, cho ta đi học chút tay nghề, sau này ta có thể kiếm chút bạc." Tam Lang nói có mấy phần thật lòng, mặc dù hắn luyến tiếc không thể rời khỏi huynh trưởng cùng nương tử, nhưng hôm nay hắn đi là lựa chọn tốt nhất.
Đại Lang, Nhị Lang nghe xong lời nói này, bất giác đều hướng hắn nhìn lại, ngày thường Lang lão cha luôn dặn bọn hắn chiếu cố tam đệ, bọn hắn cũng đã thành thói quen, cơ hồ biến thành bản năng, thấy cứ như này quả thật làm cho tam đệ không có sở trường gì, nhiều năm qua không có ai hỏi qua hắn có nguyện ý hay không, có lẽ nội tâm hắn muốn có một việc làm, lại bị mọi người bảo hộ trong cánh chim, không cho hắn có cơ hội này.
"Như vậy, cho tam đệ đi là tốt nhất, kỳ thật cũng không phải rời đi rất xa, cho đệ đi thử xem cũng được." Đại Lang suy nghĩ một hồi, trầm giọng nói, Nhị Lang theo sau cũng gật đầu tán thành.
Đại Lang, Nhị Lang đồng ý, còn Cam Đường vẫn lo lắng, Tam Lang đơn thuần nhất trong số bọn hắn, chưa trải qua tình đời, một chút đạo lí đối nhân xử thế cũng không hiểu, nay một mình một người ra ngoài, làm cho nàng thế nào có thể không lo lắng.
"Các huynh cho huynh ấy đi, không sợ huynh ấy xảy ra chuyện gì sao?" Cam Đường vẫn do dự.
Đại Lang, Nhị Lang không đáp lời, Chu Hoài Sơn tranh trước mở miệng, nói: "Có cha ở đây, có thể sảy ra việc gì, cha cũng chỉ làm ở thôn xóm và trấn phụ cận đây thôi, cũng không đi xa, người lớn như vậy, nương tử đã cưới, còn có gì phải lo lắng."
Vừa nghe như thế, Tam Lang càng thêm yên tâm, kéo tay Cam Đường, nói: "Nương tử, nhạc phụ đã nói, chỉ ở phụ cận không xa, ta sẽ về nhà."
Cam Đường ngưỡng mặt nhìn hắn, ngập ngừng một hồi, mới nhẹ giọng nói: "Vậy được rồi, huynh đi thử xem, nếu không thích ứng, cũng đừng học, lập tức về nhà."
Bên này Cam Đường đang nói, bên kia Chu Hoài Sơn lập tức đứng lên, nói: "Tốt lắm, quyết định rồi, theo cha đi thôi, hôm qua Lưu đại quan trấn trên thúc giục cha đi, cha đáp ứng hắn hôm nay qua, nếu không đi nhanh sẽ chậm mất."
Chu Hoài Sơn nói xong liền đi ra ngoài, Cam Đường vừa nghe đã nóng nảy, hô: "Cha, này... Cái gì cũng chưa thu thập, đi như thế nào, chờ con lấy vài bộ quần áo tắm rửa rồi đi."
"Hôm qua cha mượn Lưu đại quan, dùng mười ngày vẫn được, hắn không cần mang vật gì." Chu Hoài Sơn dừng lại bước chân, quay đầu nói.
"Vậy nương tử, đại ca, nhị ca, đệ đi đây." Tam Lang nắm tay Cam Đường, nhẹ nhàng nói một tiếng, hai mắt vẫn nhìn nương tử, tha thiết tình cảm không lời nào tả được.
Cam Đường không biết như thế nào, nội tâm rất khó chịu, trừ bỏ lần trước về nhà, nàng cũng chưa rời khỏi Tam Lang, thấy hắn lưu luyến như thế, nàng càng thêm không tha, kéo tay hắn không buông ra, một đường đưa đến sân nhỏ bên ngoài, không muốn rời khỏi hắn, nội tâm vắng vẻ, nhịn không được nói: "Ta cũng đi theo."
"Nương tử..." Tam Lang có chút vui mừng, lại có chút khó xử, nội tâm Đại Lang, Nhị Lang cũng tràn ngập không tha và lo lắng, nếu nương tử đi theo, bọn hắn càng thêm lo lắng.
Cam Đường không quan tâm, kéo Tam Lang đến trước mặt lão cha, nói: "Cha, con lo lắng, cha cho con đi theo xem thế nào, con đáp ứng cha, chỉ cần hắn dàn xếp tốt, ngày mai con sẽ trở về."
"Đây là đi làm, sao con có thể đi theo, đừng hồ nháo." Chu Hoài Sơn nhíu mày không cho phép nói.
"Cho tới bây giờ huynh ấy cũng chưa tự mình ra khỏi cửa, cha không cho con cùng đi xem, con sẽ không cho huynh ấy đi." Cam Đường trực tiếp nổi tính xấu, nàng thật không muốn cho Tam Lang đi, vừa vặn tìm lấy cớ chống đối.
"Con..." Chu Hoài Sơn bị nàng làm cho tức giận, vẫn phải cười, thấy vẻ mặt kiên định của nàng, không biết làm sao nói: "Như con nói, ngày mai sẽ trở lại đây, không cần ở lại nơi đó."
"Cha, cha yên tâm, con nói chuyện luôn giữ lời." Cam Đường thấy Chu Hoài Sơn thở ra, liền cười nói.
"Vậy còn đứng đó làm gì, đi thôi." Chu Hoài Sơn nói xong xoay người bước đi, Đại Lang, Nhị Lang thấy vậy, vội hỏi: "Nương tử, nếu nàng đi, chúng ta cũng lo lắng, tất cả chúng ta cùng đi thôi."
Này sao được, Cam Đường tùy tiện suy nghĩ cũng biết, bọn hắn đi theo lão cha, nếu mạnh mẽ kéo bọn hắn sẽ gây phiền toái, đè thấp âm thanh khuyên nhủ: "Ngày mai ta sẽ trở lại, chờ một ngày thôi, nếu các huynh thật sự lo lắng, ngày mai đi trấn trên đón ta về, tất cả cùng đi khẳng định không thể."
Đại Lang, Nhị Lang không biết làm sao đành nghe theo biện pháp: "Vậy ngày mai chúng ta đi trấn trên đón nàng, nàng cũng không thể tự đi về, phải đợi chúng ta tới, biết không."
"Được, các huynh cũng phải lên núi săn thú đấy, chờ ta trở lại nấu thịt, còn nữa giúp ta đưa Tiểu Cúc trở về." Cam Đường lại phân phó vài câu, thấy Đại Lang, Nhị Lang đáp ứng, liền kéo Tam Lang đuổi theo Chu Hoài Sơn, Đại Lang, Nhị Lang cũng đi qua, đưa thẳng đến cửa thôn, mới mỗi người đi một ngả, trước đưa Chu Tiểu Cúc về nhà đi.
Ba người một đường đi đến trấn trên, trực tiếp đi đường núi đến nhà Lưu đại quan, người gác cổng đã gặp qua Chu Hoài Sơn, liền dắt bọn họ đi tìm quản gia Lưu phủ.
"Tuần sư phụ đến đây, vậy theo ta đi thiên viện đi, chỗ ở của ông đã thu thập thỏa đáng rồi." Quản gia Lưu phủ nhìn thấy Chu Hoài Sơn, liền mang ông đi thiên viện, Lưu phủ vừa tu sửa mấy gian phòng ở, vật dụng gia đình chuẩn bị đổi mới, thế này mới mời Chu Hoài Sơn đến làm.
Lưu quản gia đưa bọn họ đi thiên viện cạnh phòng hạ nhân, cho Chu Hoài Sơn ở một gian phòng, Cam Đường đi theo tới, Chu Hoài Sơn suy nghĩ thấy bọn họ vợ chồng son mình ở cùng một chỗ cũng không tốt, liền thương lượng với quản gia: "Huynh xem, con rể ta đi theo đến đây để làm, nữ nhi của ta lo lắng cũng đi theo đến đây, ngày mai nó trở về, hôm nay muốn ở đây nghỉ ngơi, ta cũng không muốn cùng bọn họ ở một gian phòng, xem có thể hay không giúp ta an bài một gian khác, ở cùng người khác cũng không sao."
Quản gia Lưu phủ cũng tốt dễ thương lượng, lại chỉ ở một đêm, Chu Hoài Sơn đã nói như vậy, liền an bài ông ở cùng phòng bọn gia đinh, một đoàn người ở chung một chiếc giường lớn.
Lúc trước Cam Đường thật sự lo lắng mới xúc động đi theo, nhưng đến đây, nàng mới nghĩ đến, buổi tối cùng Tam Lang ở một gian phòng, ngày thường nàng sợ ba huynh đệ không nhịn được xúc động, cũng không dám ngủ cùng cùng phòng với bọn hắn, vẫn ở cùng một phòng với Tạ Tư Nhã, nhưng đêm nay lại tránh không khỏi, nếu tách biệt ở đây lão cha sẽ thấy kỳ quái, người trong phủ cũng không chứa nàng.
Quản gia an bài xong, liền dẫn Chu Hoài Sơn và Tam Lang đi gặp Lưu đại quan, Cam Đường một mình một người ở lại trong phòng, nghĩ đến tối nay ngủ cùng giường với Tam Lang, nội tâm bang bang nhảy loạn, giống như nai con nhảy loạn vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.