Chương 5: Đau đớn
Thập Bát Kinh
21/01/2017
Edit: Miho
"Nương tử đã tỉnh, đói bụng chưa, ta đi làm chút điểm tâm cho nàng." Nhị Lang thấy Cam Đường tỉnh lại, lời nói vừa dứt liền vui vẻ quay đi, nội tâm còn suy nghĩ, Đại Tường nói thật đúng, có nương tử, quả thật rất sung sướng.
Cam Đường không nói chuyện, nội tâm còn đang suy nghĩ lời nói vừa rồi, đầu dã thú đổi chút gạo mì, cũng quá lừa người đi.
Kiếp trước nàng từ nhỏ cha mẹ đã ly dị, lên trung học phổ thông ở trọ tại trường, cuộc sống vẫn đi theo bà ngoại, trong cảm nhận của nàng, chỉ có bà ngoại là người thân, cho nên nàng hận nhất người nào thương tổn bà ngoại, so với mợ, làm cho bà ngoại đem phòng ở tặng cho cậu, vợ chồng son mới kết hôn, chính mình chuyển ra phòng cho thuê ở không tính, vì nhớ thương bà ngoại gầy còm,còn 3 ngày hai bữa chạy tới. Tiền lương về hưu, sợ dán trên đầu nàng cháu ngoại tôn nữ, loại người này lòng tham không đáy, còn lớn giọng lừa gạt người. Nàng thấy phiền chán, sẽ không làm cho người thực hiện được như thế.
"Người này cùng các ngươi rất quen thuộc?" Cam Đường không muốn xen vào việc của người khác, nhưng suy nghĩ vẫn không thể chịu được.
"Phải, trên núi không có người ở, nhà Đại Tường ở dưới chân núi, ngày thường sẽ qua lại nhiều chút." Đại Lang thấy nàng hỏi, cũng không nghĩ gì, trực tiếp đáp.
"Vậy ngày thường các ngươi săn bắn, liền đổi lấy gạo mì?"
"Cũng không phải tất cả, có khi cũng đổi chút muối, dấm chua, nước tương các loại, khi đến tết, còn đổi chút dầu hạt cải." Đại Lang hoàn toàn không kỳ quái vì sao nàng hỏi những lời này, chỉ cảm thấy trả lời nương tử mới là phải đạo.
Cam Đường thật muốn trợn trắng mắt, chẳng lẽ bọn hắn không biết, người khác bán mấy con gà mái già, hoặc là một giỏ trứng gà, một chút tiền cũng đủ mua, huống chi là một đầu dã thú, không quan tâm là thịt thú hay là da thú, tùy tiện loại nào, cũng rất được giá đó.
đang định mở miệng đánh thức bọn hắn, bên ngoài truyền đến tiếng kêu Nhị Lang: "Đại ca, tối hôm qua thịt thừa lại bị con mèo hoang chết tiệt nào ngậm đi rồi." Nhị Lang vừa nói vừa đi vào, trong tay bưng cái bát thấy đáy lớn.
Khụ... Cam Đường bị lời này làm sặc, nàng thành mèo hoang.
Đại Lang có chút xấu hổ, cùng nàng nhìn nhau liếc mắt một cái: "Quên đi, đợi ta lại đi săn bắn cái khác, hôm kia không phải còn chút thịt lưu trữ sao, cũng đủ cho nương tử ăn, chúng ta uống cháo là được."
"Cũng được, ta đi nấu." Nhị Lang cũng không so đo nữa, xoay người chuẩn bị đi ra.
Ăn thịt của họ, dù sao cũng phải hồi báo, vì thế Cam Đường gọi Nhị Lang: "Uy, đợi đã."
Nhị Lang vừa nghe nương tử kêu to, lập tức quay đầu, cười meo meo hỏi: "Nương tử, có việc gì?"
Cam Đường quét mắt ba huynh đệ một cái: "Về sau các ngươi săn bắn được vật gì, vẫn là chính mình đem đi bán."
"Vì sao? Ngày xưa chúng ta đều đổi cho nhà Đại Tường."
"đi bán thế nào?"
"Đó còn có thể bán lấy tiền bạc sao?"
Ba huynh đệ ngươi một câu ta một câu, Cam Đường cảm thấy giải thích cùng bọn hắn nhất thời cũng không thông, cũng không giải thích, nói thẳng: "Mang đến trấn trên đi bán, dù sao nghe ta, nhất định sẽ không cho các ngươi chịu thiệt."
Lời này làm cho ba huynh đệ nhất thời phản ứng, cúi đầu tự hỏi.
"Nương tử nói như thế nào, chúng ta liền làm như thế ấy, đừng nghĩ nhiều như vậy." Vẫn như cũ là Nhị Lang mở miệng trước, nội tâm hắn rất nóng, cũng không sao cả, chỉ cần nương tử cao hứng, bảo làm sao liền làm như vậy.
"Tốt lắm, ta sẽ xuống núi vài lần, nếu có được tiền bạc, là có thể mua đồ dùng cho nương tử." Đại Lang dù sao cũng là đại ca, lo lắng nhiều chút, bất quá, hắn cũng có thể nhìn ra, nương tử là vì bọn hắn suy nghĩ, cho nên cũng đáp ứng luôn, mặc kệ có thể thành hay không, cũng chuẩn bị đi thử một lần.
"Nhưng là, không phải cha bảo chúng ta tận lực ít đi trấn trên." Tam Lang là đứa bé ngoan, nghĩ đến lời nói lão cha đầu tiên.
"Cha cũng là sợ chúng ta bị người hại, sẽ chịu thiệt, nương tử không phải nói, nghe nàng sẽ không ăn mệt, cha nhất định sẽ không phản đối." Điển hình có nương tử đã quên cha, Nhị Lang căn bản không đem việc này làm thành vấn đề.
"Nha, ta đây cũng nghe nương tử." Tam Lang cũng không rối rắm nữa, lời nói của cha cùng nương tử ai quan trọng hơn.
"Nương tử đối chúng ta thật tốt."
"Có nương tử thật hạnh phúc."
"Nương tử..."
Lần này, ba người lại như sói vây đến bên người Cam Đường, một đám đầy trước miệng, bọn hắn công khai biểu thị vui sướng.
thật không nên tùy tiện làm người tốt. Cam Đường nhìn lên cả ba, theo bản năng liền rụt lui, đôi tay ôm ngực, bật ra một câu: "Ta đói bụng."
Nàng hảo ý nhắc nhở xong, Nhị Lang rốt cục nhớ đến, điểm tâm còn chưa có làm, nhảy dựng lên: "Suýt chút nữa thì quên, nương tử, nàng chờ chút, rất nhanh có thể ăn."
Nhị Lang đi làm điểm tâm, Đại Lang cũng đi thu thập chuẩn bị đồ săn bắn, ăn xong điểm tâm phải đi vào rừng, Tam Lang ôm Tiểu Khôi ra khỏi phòng, tìm đồ ăn cho nó ăn trước.
Ba huynh đệ mỗi người một việc, rốt cục trong phòng chỉ còn lại một mình nàng, bất giác hít một mồm khí to. Kỳ thật nàng cũng nhìn ra, bọn hắn là ba người đơn thuần, đối nàng cũng không sai, đạo lý thượng là sẽ không thương tổn nàng, có thể cùng bọn hắn cùng nhau, nàng vẫn không nhịn được khẩn trương, đều nói nam nhân như động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, nam nhân nội tiết tố thật sự không sao tả nổi.
Nửa giờ sau, Cam Đường mới phát hiện, so với nam nhân nội tiết tố lại càng không sao tả nổi là tài nấu nướng của Nhị Lang, nhìn cái bát trước mặt tối om om gọi là thịt mạt, thật sự không muốn ăn.
Từ trên xuống dưới Cam Đường xem không muốn đi đũa, ngẩng đầu chống lại ánh mắt mong chờ của Nhị Lang, không nín được hỏi: "Ngươi... Bình thường không phải là rất ít nấu cơm chứ?" nói như thế nào, nàng còn phải ở đây ăn chực cơm, nấu nướng như vậy, nàng sợ làm hại hệ tiêu hóa.
"Bình thường phần lớn là đại ca nấu cơm, ta không phải vì muốn cho nương tử nếm thử tay nghề của ta sao, nếu nàng thích, về sau ta sẽ nấu vài lần cho nàng ăn." Nhị Lang hãy còn hưng phấn, hàm xúc tràn đầy ý tứ lấy lòng.
"không, không cần, vẫn là để đại ca ngươi làm đi." Vì dạ dày chính mình suy nghĩ, Cam Đường vội vàng ngăn cản hảo ý của hắn.
Nhị Lang coi như cảm giác dụng ý của nàng, sức mạnh cao hứng lập tức ủ rũ, buồn bực hỏi: "Nương tử không thích ta làm sao?"
"Ngươi... không biết là thịt rất cứng sao?" Cam Đường cân nhắc trước, lời này không tính đả thương người đi.
"Ta cảm thấy, đây là nhị ca một lần nấu tốt nhất." Tam Lang đến đây tổng kết một câu, nhìn Nhị Lang một cái, trong mắt cũng lộ ra vẻ mặt đồng ý.
Cái này đem Cam Đường đánh bại, vì bảo trụ cơ tim chính mình, nàng đành phải hướng ánh mắt cầu cứu tới Đại Lang.
Nàng không ngừng cố gắng, Đại Lang rốt cục mở miệng: "Lần này nương tử đã hưởng qua tài nấu của ngươi, về sau để ta nấu cơm đi."
"Được." Nhị Lang nhỏ giọng đáp ứng một câu.
Nhị Lang ăn một chút cơm không tình nguyện cùng với tâm tình buồn bực mất mát vượt qua, có lẽ thực sự đã đả kích đến hắn, ăn sáng xong, hắn vẫn rầu rĩ không vui, đương nhiên, cơm chiều hắn liền không cướp làm nữa, bởi vậy, Cam Đường có thể lại ăn cơm thơm nức cùng thịt.
Đợi cho đến buổi tối đi nghỉ, ba huynh đệ như cũ nằm ở bên ngoài, mà Cam Đường một mình chiếm cứ một góc, bởi vậy không khẩn trương như tối hôm qua nữa, yên lặng đếm dê vài lần, rốt cục mơ mơ màng màng mà ngủ.
Nhưng cuối cùng, so với tối hôm qua Cam Đường cũng không ngủ được, cảm giác có một cổ nhiệt khí rừng rực nướng nàng, toàn thân đều không thoải mái, tới nửa đêm, bên trong kịch liệt đau đớn, nàng tỉnh lại.
"Nương tử đã tỉnh, đói bụng chưa, ta đi làm chút điểm tâm cho nàng." Nhị Lang thấy Cam Đường tỉnh lại, lời nói vừa dứt liền vui vẻ quay đi, nội tâm còn suy nghĩ, Đại Tường nói thật đúng, có nương tử, quả thật rất sung sướng.
Cam Đường không nói chuyện, nội tâm còn đang suy nghĩ lời nói vừa rồi, đầu dã thú đổi chút gạo mì, cũng quá lừa người đi.
Kiếp trước nàng từ nhỏ cha mẹ đã ly dị, lên trung học phổ thông ở trọ tại trường, cuộc sống vẫn đi theo bà ngoại, trong cảm nhận của nàng, chỉ có bà ngoại là người thân, cho nên nàng hận nhất người nào thương tổn bà ngoại, so với mợ, làm cho bà ngoại đem phòng ở tặng cho cậu, vợ chồng son mới kết hôn, chính mình chuyển ra phòng cho thuê ở không tính, vì nhớ thương bà ngoại gầy còm,còn 3 ngày hai bữa chạy tới. Tiền lương về hưu, sợ dán trên đầu nàng cháu ngoại tôn nữ, loại người này lòng tham không đáy, còn lớn giọng lừa gạt người. Nàng thấy phiền chán, sẽ không làm cho người thực hiện được như thế.
"Người này cùng các ngươi rất quen thuộc?" Cam Đường không muốn xen vào việc của người khác, nhưng suy nghĩ vẫn không thể chịu được.
"Phải, trên núi không có người ở, nhà Đại Tường ở dưới chân núi, ngày thường sẽ qua lại nhiều chút." Đại Lang thấy nàng hỏi, cũng không nghĩ gì, trực tiếp đáp.
"Vậy ngày thường các ngươi săn bắn, liền đổi lấy gạo mì?"
"Cũng không phải tất cả, có khi cũng đổi chút muối, dấm chua, nước tương các loại, khi đến tết, còn đổi chút dầu hạt cải." Đại Lang hoàn toàn không kỳ quái vì sao nàng hỏi những lời này, chỉ cảm thấy trả lời nương tử mới là phải đạo.
Cam Đường thật muốn trợn trắng mắt, chẳng lẽ bọn hắn không biết, người khác bán mấy con gà mái già, hoặc là một giỏ trứng gà, một chút tiền cũng đủ mua, huống chi là một đầu dã thú, không quan tâm là thịt thú hay là da thú, tùy tiện loại nào, cũng rất được giá đó.
đang định mở miệng đánh thức bọn hắn, bên ngoài truyền đến tiếng kêu Nhị Lang: "Đại ca, tối hôm qua thịt thừa lại bị con mèo hoang chết tiệt nào ngậm đi rồi." Nhị Lang vừa nói vừa đi vào, trong tay bưng cái bát thấy đáy lớn.
Khụ... Cam Đường bị lời này làm sặc, nàng thành mèo hoang.
Đại Lang có chút xấu hổ, cùng nàng nhìn nhau liếc mắt một cái: "Quên đi, đợi ta lại đi săn bắn cái khác, hôm kia không phải còn chút thịt lưu trữ sao, cũng đủ cho nương tử ăn, chúng ta uống cháo là được."
"Cũng được, ta đi nấu." Nhị Lang cũng không so đo nữa, xoay người chuẩn bị đi ra.
Ăn thịt của họ, dù sao cũng phải hồi báo, vì thế Cam Đường gọi Nhị Lang: "Uy, đợi đã."
Nhị Lang vừa nghe nương tử kêu to, lập tức quay đầu, cười meo meo hỏi: "Nương tử, có việc gì?"
Cam Đường quét mắt ba huynh đệ một cái: "Về sau các ngươi săn bắn được vật gì, vẫn là chính mình đem đi bán."
"Vì sao? Ngày xưa chúng ta đều đổi cho nhà Đại Tường."
"đi bán thế nào?"
"Đó còn có thể bán lấy tiền bạc sao?"
Ba huynh đệ ngươi một câu ta một câu, Cam Đường cảm thấy giải thích cùng bọn hắn nhất thời cũng không thông, cũng không giải thích, nói thẳng: "Mang đến trấn trên đi bán, dù sao nghe ta, nhất định sẽ không cho các ngươi chịu thiệt."
Lời này làm cho ba huynh đệ nhất thời phản ứng, cúi đầu tự hỏi.
"Nương tử nói như thế nào, chúng ta liền làm như thế ấy, đừng nghĩ nhiều như vậy." Vẫn như cũ là Nhị Lang mở miệng trước, nội tâm hắn rất nóng, cũng không sao cả, chỉ cần nương tử cao hứng, bảo làm sao liền làm như vậy.
"Tốt lắm, ta sẽ xuống núi vài lần, nếu có được tiền bạc, là có thể mua đồ dùng cho nương tử." Đại Lang dù sao cũng là đại ca, lo lắng nhiều chút, bất quá, hắn cũng có thể nhìn ra, nương tử là vì bọn hắn suy nghĩ, cho nên cũng đáp ứng luôn, mặc kệ có thể thành hay không, cũng chuẩn bị đi thử một lần.
"Nhưng là, không phải cha bảo chúng ta tận lực ít đi trấn trên." Tam Lang là đứa bé ngoan, nghĩ đến lời nói lão cha đầu tiên.
"Cha cũng là sợ chúng ta bị người hại, sẽ chịu thiệt, nương tử không phải nói, nghe nàng sẽ không ăn mệt, cha nhất định sẽ không phản đối." Điển hình có nương tử đã quên cha, Nhị Lang căn bản không đem việc này làm thành vấn đề.
"Nha, ta đây cũng nghe nương tử." Tam Lang cũng không rối rắm nữa, lời nói của cha cùng nương tử ai quan trọng hơn.
"Nương tử đối chúng ta thật tốt."
"Có nương tử thật hạnh phúc."
"Nương tử..."
Lần này, ba người lại như sói vây đến bên người Cam Đường, một đám đầy trước miệng, bọn hắn công khai biểu thị vui sướng.
thật không nên tùy tiện làm người tốt. Cam Đường nhìn lên cả ba, theo bản năng liền rụt lui, đôi tay ôm ngực, bật ra một câu: "Ta đói bụng."
Nàng hảo ý nhắc nhở xong, Nhị Lang rốt cục nhớ đến, điểm tâm còn chưa có làm, nhảy dựng lên: "Suýt chút nữa thì quên, nương tử, nàng chờ chút, rất nhanh có thể ăn."
Nhị Lang đi làm điểm tâm, Đại Lang cũng đi thu thập chuẩn bị đồ săn bắn, ăn xong điểm tâm phải đi vào rừng, Tam Lang ôm Tiểu Khôi ra khỏi phòng, tìm đồ ăn cho nó ăn trước.
Ba huynh đệ mỗi người một việc, rốt cục trong phòng chỉ còn lại một mình nàng, bất giác hít một mồm khí to. Kỳ thật nàng cũng nhìn ra, bọn hắn là ba người đơn thuần, đối nàng cũng không sai, đạo lý thượng là sẽ không thương tổn nàng, có thể cùng bọn hắn cùng nhau, nàng vẫn không nhịn được khẩn trương, đều nói nam nhân như động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, nam nhân nội tiết tố thật sự không sao tả nổi.
Nửa giờ sau, Cam Đường mới phát hiện, so với nam nhân nội tiết tố lại càng không sao tả nổi là tài nấu nướng của Nhị Lang, nhìn cái bát trước mặt tối om om gọi là thịt mạt, thật sự không muốn ăn.
Từ trên xuống dưới Cam Đường xem không muốn đi đũa, ngẩng đầu chống lại ánh mắt mong chờ của Nhị Lang, không nín được hỏi: "Ngươi... Bình thường không phải là rất ít nấu cơm chứ?" nói như thế nào, nàng còn phải ở đây ăn chực cơm, nấu nướng như vậy, nàng sợ làm hại hệ tiêu hóa.
"Bình thường phần lớn là đại ca nấu cơm, ta không phải vì muốn cho nương tử nếm thử tay nghề của ta sao, nếu nàng thích, về sau ta sẽ nấu vài lần cho nàng ăn." Nhị Lang hãy còn hưng phấn, hàm xúc tràn đầy ý tứ lấy lòng.
"không, không cần, vẫn là để đại ca ngươi làm đi." Vì dạ dày chính mình suy nghĩ, Cam Đường vội vàng ngăn cản hảo ý của hắn.
Nhị Lang coi như cảm giác dụng ý của nàng, sức mạnh cao hứng lập tức ủ rũ, buồn bực hỏi: "Nương tử không thích ta làm sao?"
"Ngươi... không biết là thịt rất cứng sao?" Cam Đường cân nhắc trước, lời này không tính đả thương người đi.
"Ta cảm thấy, đây là nhị ca một lần nấu tốt nhất." Tam Lang đến đây tổng kết một câu, nhìn Nhị Lang một cái, trong mắt cũng lộ ra vẻ mặt đồng ý.
Cái này đem Cam Đường đánh bại, vì bảo trụ cơ tim chính mình, nàng đành phải hướng ánh mắt cầu cứu tới Đại Lang.
Nàng không ngừng cố gắng, Đại Lang rốt cục mở miệng: "Lần này nương tử đã hưởng qua tài nấu của ngươi, về sau để ta nấu cơm đi."
"Được." Nhị Lang nhỏ giọng đáp ứng một câu.
Nhị Lang ăn một chút cơm không tình nguyện cùng với tâm tình buồn bực mất mát vượt qua, có lẽ thực sự đã đả kích đến hắn, ăn sáng xong, hắn vẫn rầu rĩ không vui, đương nhiên, cơm chiều hắn liền không cướp làm nữa, bởi vậy, Cam Đường có thể lại ăn cơm thơm nức cùng thịt.
Đợi cho đến buổi tối đi nghỉ, ba huynh đệ như cũ nằm ở bên ngoài, mà Cam Đường một mình chiếm cứ một góc, bởi vậy không khẩn trương như tối hôm qua nữa, yên lặng đếm dê vài lần, rốt cục mơ mơ màng màng mà ngủ.
Nhưng cuối cùng, so với tối hôm qua Cam Đường cũng không ngủ được, cảm giác có một cổ nhiệt khí rừng rực nướng nàng, toàn thân đều không thoải mái, tới nửa đêm, bên trong kịch liệt đau đớn, nàng tỉnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.