Chương 3: Đêm đã khuya
Thập Bát Kinh
21/01/2017
Edit: luongnhu96
Beta: Miho
Lúc ăn cơm Cam Đường luôn bất an không yên, giống như đứng trên chảo lửa, ngồi trên đống than, vì thế chỉ ăn được mấy miếng liền bỏ bát xuống. “ Ta ăn xong rồi, ta muốn về phòng.”
“Nương tử, ăn không được sao? Đây là đại ca cố ý nấu cơm cho nàng ăn, bình thường chỉ khi tết đến mới được ăn đấy.” Nhị Lang nhìn bát cơm còn thừa hơn phân nửa, liền suy nghĩ hoang mang, cơm thơm như vậy sao nương tử lại không thích ăn.
Đại Lang gắp một miếng thịt hươu to bỏ vào bát của Cam Đường “Nè, đây là thịt hươu hảo hạng, ăn nhiều một chút buổi tối mới có khí lực.”
Lời nói vừa nói ra liền khiến Cam Đường suýt cười sặc sụa, liền hỏi lại “Vì sao lại cần khí lực? Các ngươi muốn làm gì?”
“Cùng chúng ta cùng nhau khoái hoạt a, nhị ca nói, buổi tối có thể cùng nương tử động phòng.” Tam Lang làm vẻ mặt đương nhiên trả lời.
Lúc này không chỉ muốn cười mà còn muốn phun máu, Cam Đường nóng nảy nghĩ, trinh tiết lúc này không phải là vấn đề, thân thể này của nàng bị ba tên đàn ông to cao như thế này cưỡi lên, không chết cũng thành tàn phế.
Không thể, không thể, ngàn lần không thể!
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, lúc này trong não của Cam Đường đang xoay quanh N biện pháp để tự cứu lấy mình, bức lui, uy hiếp là biện pháp sau cùng, trước mắt cảm thấy dưới loại tình huống này, chỉ có một biện pháp có thể làm.
“Loảng xoảng.” Cam Đường cầm cái bát trước mặt đập xuống, lập tức vỡ tan tành, liền cầm một mảnh nhỏ để ở cổ tay, la lớn: "Các ngươi đừng xằng bậy, bằng không ta sẽ chết cho các ngươi xem.” Mặc dù trong lòng hạ quyết tâm, nhưng thanh âm lại không ức chế được run rẩy.
Sự việc xảy ra bất ngờ, nhưng ba huynh đệ lại phản ứng cực nhanh, đầu tiên hành động chính là Đại Lang, Cam Đường vừa dứt lời, hắn liền một chưởng đánh lên cổ tay mảnh khảnh của nàng, cánh tay tê rần, mảnh vỡ nhỏ liền rơi xuống.
Nhị Lang thấy mảnh vỡ rơi xuống, lập tức đôi tay liền đem Cam Đường giam vào lòng không thể nhúc nhích.
“Nương tử, cơm tẻ rất hiếm, sao có thể đập vỡ như vậy.” Tam Lang xem như không có chuyện gì, ngược lại đau lòng nhìn bát cơm bị nàng đập vỡ, bèn lấy đũa đem những hạt cơm rơi ở phía trên bỏ vào bát mình.
“ Đúng vậy, nương tử, chỉ có tổng cộng bốn cái bát, nàng đập một cái, không phải sẽ thiếu một cái sao.” Nhị Lang cũng nói vài câu.
Cam Đường tâm tình vốn dĩ rất uể oải, liền nghe hai huynh đệ này nói xong mắt liền trợn trắng nghĩ, đó không phải là trọng điểm có được không.
Lúc này, chỉ có Đại Lang không có mở miệng, nhưng Cam Đường lại cảm giác được rõ ràng áp suất sung quanh hắn rất thấp, sắc mặt bình tĩnh, đôi mắt giống như kết băng sương, thẳng tắp nhìn nàng, làm cho nàng có chút sợ hãi.
“Không cho phép có lần sau." Nói xong câu này, Đại Lang lại tiếp tục vùi đầu vào ăn cháo, chẳng qua, bộ mặt như vậy ai nhìn qua cũng biết hắn đang tức giận,tất cả đều không hề mở miệng, buổi cơm tối im lặng chấm dứt.
Sau khi Cam Đường thấy được hành động của bọn họ, nàng biết mình dù ép buộc như thế nào cũng trốn không thoát được năm ngón tay của bọn hắn, chỉ có thể tạm thời chấp nhận, đi một bước tính một bước.
Người cổ đại, đặc biệt là những người ở trong núi này, sau khi ăn cơm xong, cơ bản là sẽ tắt đèn đi ngủ, trời càng lúc càng đen, Cam Đường cảm thấy kiếp nạn càng lúc càng đến gần.
Sau khi Cam Đường được Nhị Lang ôm vào nhà tranh, nàng liền lui vào trong góc, một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Nhị Lang và Tam Lang, nội tâm không ngừng lo lắng, nói như thế nào nhỉ, theo sinh lý cùng tâm lý, nàng vẫn chưa khai bao, sao có thể không sợ hãi.
Nhị Lang thấy nàng lui thành một đoàn, liền khoanh chân ngồi trước mặt nàng, thanh âm nhỏ nhẹ “Nương tử, không cần sợ, đại ca rất ít khi tức giận, hắn chỉ giận vì nàng làm chuyện dại dột, tức giận qua rồi sẽ không có việc gì.”
Tuy âm thanh của Nhị Lang rất ôn nhu, cũng không có xâm phạm nàng, nhưng cơ thể của nàng lại khẩn trương đến phát run, sợ hãi nâng mắt nhìn hắn, đôi mắt hắc bạch phân minh ánh lên tầng hơi nước, đồng tử đen giống như được tắm trong nước nho, ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu vào, làm cho căn phòng trở nên ái muội, ánh mắt của nàng nhu nhược lại vừa giống như vô tội.
Bức tranh tranh xinh đẹp này ánh vào trong mắt của Nhị Lang làm cho tâm hắn không khống chế được mà run rẩy,đầu óc có một thanh âm vang lên, toàn thân trở nên khô nóng, nhiệt khí chạy tán loạn ở trong cơ thể, khó chịu mà không biết vì sao, chính hắn cũng không biết, đây là làm sao vậy.
Tam Lang nhìn nàng, lại nghĩ đến ngày đó hắn nhặt được tiểu Khôi, con sói nhỏ gầy yếu lúc đó cũng nhìn hắn như vậy, lúc đó hắn cũng không nghĩ ngợi gì liền ôm nó về nuôi dưỡng, đến bây giờ, cũng được 3-4 năm. Cho nên, hắn cũng làm chuyện giống như năm đó, không chút nghĩ ngợi, liền đem đôi tay duỗi ra, ôm lấy Cam Đường.
Bị ôm như vậy, so với cảm giác điện giật bình thường Cam Đường cảm thấy toàn thân cứng lại, còn chưa kịp phản ứng, Nhị Lang cũng không nhịn được, đem nàng cả người ôm vào trong ngực, cùng lồng ngực của hắn tiếp xúc không có kẽ hở, nhiệt độ cực nóng làm bỏng làn da của nàng, mặt của hắn dán lên vai của nàng hôn xuống.
Lửa nóng triền miên như thế nhưng Cam Đường lại không hưởng thụ, ngược lại sợ tới mức “A….a” hét rầm lên.
“Xảy ra chuyện gì.” Đại Lang đang ở nhà bếp thu dọn bát đũa nghe được tiếng thét chói tai, liền ném đồ vật trong tay, chạy nhanh tới nhà tranh, hình ảnh hai đệ đệ của mình đang đè chặt nương tử liền hiện lên trong mắt.
“Buông ta ra, đừng đụng vào ta.” Cam Đường vẫn liên tục hét chói tai, hai tay giãy dụa, liền làm cho Nhị Lang cùng Tam Lang hóa ngốc.
Đại Lang không trì hoãn, ba bước cũng thành hai bước xông lên, hai tay túm đầu của Nhị Lang, Tam Lang để qua hai bên, rống lớn: “Đừng có dọa nương tử.”
Toàn thân khô nóng khó chịu, Nhị Lang đâu để ý đến nhiều như vậy, vung tay, đem tay của Đại Lang hất ra, chuẩn bị xông lên ôm lần nữa, Cam Đường liều chết kháng cự hắn cũng không mảy may xê dịch.
“Phanh” một thanh âm vang lên, Nhị Lang bị ném đi, trong phòng mọi người đều ngây dại, sau một lúc lâu, hắn mới đứng dậy, trong lỗ mũi liền chảy xuống máu mũi.
“Không nghe nương tử nói gì sao, nàng không cho chạm vào thì không được chạm vào.” Đại Lang lạnh lùng nói ra, cũng không biết là Đại Lang có uy tính cao hay là một quyền này lại làm cho Nhị Lang tỉnh táo lại, hắn không xông lên nữa, chỉ là lấy tay xoa mũi, tức giận nắm chặt cỏ khô trong tay, không nói gì.
Tam Lang thấy như thế, cũng dừng lại, ngoan ngoãn hướng bên cạnh nằm xuống, mang theo cái đuôi là tiểu Khôi cùng nằm theo, đều nằm im.
Vừa mới còn làm ầm ĩ trong phòng, lúc này lại im lặng đến nỗi kim rơi cũng có thể nghe được, còn nghe được cả tiếng kêu của dã thú ở xa.
“Ngủ đi.” Đại Lang bỏ lại câu này, cúi đầu bước ra khỏi nhà tranh.
Cam Đường núp ở góc bí mật gàn đó, nội tâm vẫn còn run rẩy, sợ hãi, nàng không dám ngủ, bởi vì mới trải qua trận ép buộc vừa rồi, đêm nay coi như tránh được một kiếp.
Mắt mở to, yên lặng ngồi thật lâu, liền thấy Đại Lang tiến vào nằm xuống, nàng cũng không có thả lỏng cảnh giác, trong phòng tràn ngập tiếng hít thở và mùi nồng của nam nhân, một lần nữa nhắc nhở nàng, trong phòng đang nằm là ba nam nhân với thân thể khỏe mạnh, nàng sao có thể thả lỏng.
Cũng không biết qua bao lâu, trong phòng vẫn im lặng không nhúc nhích, Cam Đường thật sự chịu không được, cẩn thận nằm xuống, tận lực nằm cách xa bọn hắn, rốt cục thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng.
Nào biết đâu rằng, thần kinh sau khi được buông lỏng lại muốn đi tiểu tiện.
Ông trời, đừng đùa giỡn ta như vậy a, Cam Đường nội tâm kêu rên không thôi. Thoải mái, thoải mái, liều mạng thôi miên chính mình.
Đáng tiếc, tiểu tiện là việc ngươi muốn chịu đựng là không thể làm được, nàng liều mạng kẹp hai chân, bàng quang có cảm giác muốn vỡ ra, thật sự là không giải quyết là không được. Có thể giải quyết như thế nào đây? Trực tiếp kéo, nàng chỉ có một cái tiết khố, tuy rằng có chút cũ nhưng cũng có thể che được, nếu xé nó, cô coi như không có cái gì để mặc,thật sự không chịu nổi nữa, trước mắt chỉ có một cách là đứng lên ra bên ngoài giải quyết.
Sau khi trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, Cam Đường nghiêng người dậy. Nhịn xuống đau đớn ở đùi, Cam Đường cắn răng đi ra bên ngoài.
Độn nhiên, sau một trận đảo lộn, Cam Đường lại lần nữa rơi vào đôi tay rắn chắc, ngay tại lúc nàng muốn hét lên, thì bàn tay lại bịt kín miệng nàng lại, bên tai liền vang lên âm thanh trầm thấp “Nàng muốn đánh thức bọn hắn sao?”
Không biết là do mới bị dọa sợ hay là do hơi thở nóng phất qua bên tai, lại làm cho tim của nàng đập bịch bịch, chỉ là, nàng quả thực không có ý nghĩ muốn đánh thức mấy người trong phòng, vì thế đành ngậm miệng lại.
“Như thế nào, vì sao không ngủ được?” Âm thanh bên tai lại lần nữa vang lên, nàng nghe ra được, là âm thanh của Đại Lang, phát sinh loại sự tình này, mặc kệ là ai, nàng cũng không thể nói được a.
Theo chủ quan, nàng không muốn mở miệng, nhưng theo khách quan nàng không thể không nói, nàng nhẫn nại đã đến cực hạn, toàn thân phát run, đành mở miệng “Ta muốn đi tiểu tiện.”
Thanh âm rất nhỏ, nhưng Đại Lang lại nghe được, không nói hai lời liền ôm Cam Đường ra khỏi nhà tranh.
Ánh trăng trút xuống như nước, Cam Đường lại không có tâm để thưởng thức nó, đã ra khỏi nhà tranh, nhưng nơi nào để giải quyết lại là vấn đề, chân của nàng bị thương, không ngồi xuống được, ôm cây đứng giải quyết không nói, quần lại không thể thoát, như thế nào cũng không được.
Thời điểm nàng đang trái lo phải nghĩ, Đại Lang lại không chần chờ, một tay trực tiếp ôm này, tay khác lại kéo tiết khố của nàng xuống, ôm nàng giống như tiểu hài tử lúc tiểu tiện, liền như vậy ngồi xuống.
Sau khi Cam Đường từ trong ngây ngốc tỉnh lại, bàng quang đã muốn tự giải quyết, phía dưới đã được thư thái, nhưng trên mặt liền囧, khuôn mặt lúc này đã trở thành màu đỏ.
Nàng rất xấu hổ, nhưng Đại Lang căn bản lại không để ý đến, trực tiếp giúp nàng mặc tiết khố, ôm nàng đi đến nhà tranh.
Cái gọi là họa vô đơn chí, sau khi tiểu tiện đã được giải quyết xong, lại đến phiên bụng, trong ban đêm yên tĩnh, tiếng "cô lỗ…cô lỗ” phát ra từ bụng nàng có vui bao nhiêu liền vui bấy nhiêu.
“Đói bụng?” Đại Lang cúi đầu xuống xem nàng.
Cam Đường thật không muốn nói chuyện, chỉ là, thanh âm phát ra từ bụng đã trả lời giúp nàng.
Đại Lang không hỏi lại, ôm nàng quay người lại, đi đến một gian cách xa nhà tranh, quả thực là cái phòng bếp, nồi, bát, muôi, thau đều được đặt ở trên bếp, bên góc tường là những bó củi, da thú, cung tên...
“Chỉ còn vài miếng thịt hươu, nàng ăn đi.” Đại Lang ôm nàng ngồi trên chiếu, đem bát lớn đến trước mặt nàng, bên trong còn một ít cơm hồi chiều và thịt.
Cam Đường quả thực rất đói bụng, nên không so đo hành vi Đại Lang ôm nàng như vậy, liền đem thịt ăn. Cũng không biết là đói bụng hay vẫn là thức ăn thôn quê rất ngon, mấy khối thịt hươu càng ăn càng có hương vị, chỉ chốc lát, nàng đã ăn sạch sẽ, nhìn cái bát rỗng tuếch, nàng cảm thấy còn chưa no.
Đại Lang vẫn không nói chuyện, chỉ là im lặng nhìn nàng ăn một cách ngon lành như thế, khóe miệng không biết khi nào lại hơi nâng lên,nhìn nàng giống như chưa no, tim lại đập nhanh hơn, nhịn không được cúi đầu, đầu lưỡi liếm nước thịt còn lưu lại trên khóe môi nàng, không biết vì sao, tim đập càng thêm lợi hại, thịt nước còn có hương vị của nàng, không tự giác lại liếm đôi môi non mềm của nàng.
Cam Đường ngây dại, khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, quên luôn phản kháng, lại không biết, vẻ mặt như vậy ở trong mắt của nam nhân là mê người như thế nào.
Beta: Miho
Lúc ăn cơm Cam Đường luôn bất an không yên, giống như đứng trên chảo lửa, ngồi trên đống than, vì thế chỉ ăn được mấy miếng liền bỏ bát xuống. “ Ta ăn xong rồi, ta muốn về phòng.”
“Nương tử, ăn không được sao? Đây là đại ca cố ý nấu cơm cho nàng ăn, bình thường chỉ khi tết đến mới được ăn đấy.” Nhị Lang nhìn bát cơm còn thừa hơn phân nửa, liền suy nghĩ hoang mang, cơm thơm như vậy sao nương tử lại không thích ăn.
Đại Lang gắp một miếng thịt hươu to bỏ vào bát của Cam Đường “Nè, đây là thịt hươu hảo hạng, ăn nhiều một chút buổi tối mới có khí lực.”
Lời nói vừa nói ra liền khiến Cam Đường suýt cười sặc sụa, liền hỏi lại “Vì sao lại cần khí lực? Các ngươi muốn làm gì?”
“Cùng chúng ta cùng nhau khoái hoạt a, nhị ca nói, buổi tối có thể cùng nương tử động phòng.” Tam Lang làm vẻ mặt đương nhiên trả lời.
Lúc này không chỉ muốn cười mà còn muốn phun máu, Cam Đường nóng nảy nghĩ, trinh tiết lúc này không phải là vấn đề, thân thể này của nàng bị ba tên đàn ông to cao như thế này cưỡi lên, không chết cũng thành tàn phế.
Không thể, không thể, ngàn lần không thể!
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, lúc này trong não của Cam Đường đang xoay quanh N biện pháp để tự cứu lấy mình, bức lui, uy hiếp là biện pháp sau cùng, trước mắt cảm thấy dưới loại tình huống này, chỉ có một biện pháp có thể làm.
“Loảng xoảng.” Cam Đường cầm cái bát trước mặt đập xuống, lập tức vỡ tan tành, liền cầm một mảnh nhỏ để ở cổ tay, la lớn: "Các ngươi đừng xằng bậy, bằng không ta sẽ chết cho các ngươi xem.” Mặc dù trong lòng hạ quyết tâm, nhưng thanh âm lại không ức chế được run rẩy.
Sự việc xảy ra bất ngờ, nhưng ba huynh đệ lại phản ứng cực nhanh, đầu tiên hành động chính là Đại Lang, Cam Đường vừa dứt lời, hắn liền một chưởng đánh lên cổ tay mảnh khảnh của nàng, cánh tay tê rần, mảnh vỡ nhỏ liền rơi xuống.
Nhị Lang thấy mảnh vỡ rơi xuống, lập tức đôi tay liền đem Cam Đường giam vào lòng không thể nhúc nhích.
“Nương tử, cơm tẻ rất hiếm, sao có thể đập vỡ như vậy.” Tam Lang xem như không có chuyện gì, ngược lại đau lòng nhìn bát cơm bị nàng đập vỡ, bèn lấy đũa đem những hạt cơm rơi ở phía trên bỏ vào bát mình.
“ Đúng vậy, nương tử, chỉ có tổng cộng bốn cái bát, nàng đập một cái, không phải sẽ thiếu một cái sao.” Nhị Lang cũng nói vài câu.
Cam Đường tâm tình vốn dĩ rất uể oải, liền nghe hai huynh đệ này nói xong mắt liền trợn trắng nghĩ, đó không phải là trọng điểm có được không.
Lúc này, chỉ có Đại Lang không có mở miệng, nhưng Cam Đường lại cảm giác được rõ ràng áp suất sung quanh hắn rất thấp, sắc mặt bình tĩnh, đôi mắt giống như kết băng sương, thẳng tắp nhìn nàng, làm cho nàng có chút sợ hãi.
“Không cho phép có lần sau." Nói xong câu này, Đại Lang lại tiếp tục vùi đầu vào ăn cháo, chẳng qua, bộ mặt như vậy ai nhìn qua cũng biết hắn đang tức giận,tất cả đều không hề mở miệng, buổi cơm tối im lặng chấm dứt.
Sau khi Cam Đường thấy được hành động của bọn họ, nàng biết mình dù ép buộc như thế nào cũng trốn không thoát được năm ngón tay của bọn hắn, chỉ có thể tạm thời chấp nhận, đi một bước tính một bước.
Người cổ đại, đặc biệt là những người ở trong núi này, sau khi ăn cơm xong, cơ bản là sẽ tắt đèn đi ngủ, trời càng lúc càng đen, Cam Đường cảm thấy kiếp nạn càng lúc càng đến gần.
Sau khi Cam Đường được Nhị Lang ôm vào nhà tranh, nàng liền lui vào trong góc, một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Nhị Lang và Tam Lang, nội tâm không ngừng lo lắng, nói như thế nào nhỉ, theo sinh lý cùng tâm lý, nàng vẫn chưa khai bao, sao có thể không sợ hãi.
Nhị Lang thấy nàng lui thành một đoàn, liền khoanh chân ngồi trước mặt nàng, thanh âm nhỏ nhẹ “Nương tử, không cần sợ, đại ca rất ít khi tức giận, hắn chỉ giận vì nàng làm chuyện dại dột, tức giận qua rồi sẽ không có việc gì.”
Tuy âm thanh của Nhị Lang rất ôn nhu, cũng không có xâm phạm nàng, nhưng cơ thể của nàng lại khẩn trương đến phát run, sợ hãi nâng mắt nhìn hắn, đôi mắt hắc bạch phân minh ánh lên tầng hơi nước, đồng tử đen giống như được tắm trong nước nho, ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu vào, làm cho căn phòng trở nên ái muội, ánh mắt của nàng nhu nhược lại vừa giống như vô tội.
Bức tranh tranh xinh đẹp này ánh vào trong mắt của Nhị Lang làm cho tâm hắn không khống chế được mà run rẩy,đầu óc có một thanh âm vang lên, toàn thân trở nên khô nóng, nhiệt khí chạy tán loạn ở trong cơ thể, khó chịu mà không biết vì sao, chính hắn cũng không biết, đây là làm sao vậy.
Tam Lang nhìn nàng, lại nghĩ đến ngày đó hắn nhặt được tiểu Khôi, con sói nhỏ gầy yếu lúc đó cũng nhìn hắn như vậy, lúc đó hắn cũng không nghĩ ngợi gì liền ôm nó về nuôi dưỡng, đến bây giờ, cũng được 3-4 năm. Cho nên, hắn cũng làm chuyện giống như năm đó, không chút nghĩ ngợi, liền đem đôi tay duỗi ra, ôm lấy Cam Đường.
Bị ôm như vậy, so với cảm giác điện giật bình thường Cam Đường cảm thấy toàn thân cứng lại, còn chưa kịp phản ứng, Nhị Lang cũng không nhịn được, đem nàng cả người ôm vào trong ngực, cùng lồng ngực của hắn tiếp xúc không có kẽ hở, nhiệt độ cực nóng làm bỏng làn da của nàng, mặt của hắn dán lên vai của nàng hôn xuống.
Lửa nóng triền miên như thế nhưng Cam Đường lại không hưởng thụ, ngược lại sợ tới mức “A….a” hét rầm lên.
“Xảy ra chuyện gì.” Đại Lang đang ở nhà bếp thu dọn bát đũa nghe được tiếng thét chói tai, liền ném đồ vật trong tay, chạy nhanh tới nhà tranh, hình ảnh hai đệ đệ của mình đang đè chặt nương tử liền hiện lên trong mắt.
“Buông ta ra, đừng đụng vào ta.” Cam Đường vẫn liên tục hét chói tai, hai tay giãy dụa, liền làm cho Nhị Lang cùng Tam Lang hóa ngốc.
Đại Lang không trì hoãn, ba bước cũng thành hai bước xông lên, hai tay túm đầu của Nhị Lang, Tam Lang để qua hai bên, rống lớn: “Đừng có dọa nương tử.”
Toàn thân khô nóng khó chịu, Nhị Lang đâu để ý đến nhiều như vậy, vung tay, đem tay của Đại Lang hất ra, chuẩn bị xông lên ôm lần nữa, Cam Đường liều chết kháng cự hắn cũng không mảy may xê dịch.
“Phanh” một thanh âm vang lên, Nhị Lang bị ném đi, trong phòng mọi người đều ngây dại, sau một lúc lâu, hắn mới đứng dậy, trong lỗ mũi liền chảy xuống máu mũi.
“Không nghe nương tử nói gì sao, nàng không cho chạm vào thì không được chạm vào.” Đại Lang lạnh lùng nói ra, cũng không biết là Đại Lang có uy tính cao hay là một quyền này lại làm cho Nhị Lang tỉnh táo lại, hắn không xông lên nữa, chỉ là lấy tay xoa mũi, tức giận nắm chặt cỏ khô trong tay, không nói gì.
Tam Lang thấy như thế, cũng dừng lại, ngoan ngoãn hướng bên cạnh nằm xuống, mang theo cái đuôi là tiểu Khôi cùng nằm theo, đều nằm im.
Vừa mới còn làm ầm ĩ trong phòng, lúc này lại im lặng đến nỗi kim rơi cũng có thể nghe được, còn nghe được cả tiếng kêu của dã thú ở xa.
“Ngủ đi.” Đại Lang bỏ lại câu này, cúi đầu bước ra khỏi nhà tranh.
Cam Đường núp ở góc bí mật gàn đó, nội tâm vẫn còn run rẩy, sợ hãi, nàng không dám ngủ, bởi vì mới trải qua trận ép buộc vừa rồi, đêm nay coi như tránh được một kiếp.
Mắt mở to, yên lặng ngồi thật lâu, liền thấy Đại Lang tiến vào nằm xuống, nàng cũng không có thả lỏng cảnh giác, trong phòng tràn ngập tiếng hít thở và mùi nồng của nam nhân, một lần nữa nhắc nhở nàng, trong phòng đang nằm là ba nam nhân với thân thể khỏe mạnh, nàng sao có thể thả lỏng.
Cũng không biết qua bao lâu, trong phòng vẫn im lặng không nhúc nhích, Cam Đường thật sự chịu không được, cẩn thận nằm xuống, tận lực nằm cách xa bọn hắn, rốt cục thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng.
Nào biết đâu rằng, thần kinh sau khi được buông lỏng lại muốn đi tiểu tiện.
Ông trời, đừng đùa giỡn ta như vậy a, Cam Đường nội tâm kêu rên không thôi. Thoải mái, thoải mái, liều mạng thôi miên chính mình.
Đáng tiếc, tiểu tiện là việc ngươi muốn chịu đựng là không thể làm được, nàng liều mạng kẹp hai chân, bàng quang có cảm giác muốn vỡ ra, thật sự là không giải quyết là không được. Có thể giải quyết như thế nào đây? Trực tiếp kéo, nàng chỉ có một cái tiết khố, tuy rằng có chút cũ nhưng cũng có thể che được, nếu xé nó, cô coi như không có cái gì để mặc,thật sự không chịu nổi nữa, trước mắt chỉ có một cách là đứng lên ra bên ngoài giải quyết.
Sau khi trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, Cam Đường nghiêng người dậy. Nhịn xuống đau đớn ở đùi, Cam Đường cắn răng đi ra bên ngoài.
Độn nhiên, sau một trận đảo lộn, Cam Đường lại lần nữa rơi vào đôi tay rắn chắc, ngay tại lúc nàng muốn hét lên, thì bàn tay lại bịt kín miệng nàng lại, bên tai liền vang lên âm thanh trầm thấp “Nàng muốn đánh thức bọn hắn sao?”
Không biết là do mới bị dọa sợ hay là do hơi thở nóng phất qua bên tai, lại làm cho tim của nàng đập bịch bịch, chỉ là, nàng quả thực không có ý nghĩ muốn đánh thức mấy người trong phòng, vì thế đành ngậm miệng lại.
“Như thế nào, vì sao không ngủ được?” Âm thanh bên tai lại lần nữa vang lên, nàng nghe ra được, là âm thanh của Đại Lang, phát sinh loại sự tình này, mặc kệ là ai, nàng cũng không thể nói được a.
Theo chủ quan, nàng không muốn mở miệng, nhưng theo khách quan nàng không thể không nói, nàng nhẫn nại đã đến cực hạn, toàn thân phát run, đành mở miệng “Ta muốn đi tiểu tiện.”
Thanh âm rất nhỏ, nhưng Đại Lang lại nghe được, không nói hai lời liền ôm Cam Đường ra khỏi nhà tranh.
Ánh trăng trút xuống như nước, Cam Đường lại không có tâm để thưởng thức nó, đã ra khỏi nhà tranh, nhưng nơi nào để giải quyết lại là vấn đề, chân của nàng bị thương, không ngồi xuống được, ôm cây đứng giải quyết không nói, quần lại không thể thoát, như thế nào cũng không được.
Thời điểm nàng đang trái lo phải nghĩ, Đại Lang lại không chần chờ, một tay trực tiếp ôm này, tay khác lại kéo tiết khố của nàng xuống, ôm nàng giống như tiểu hài tử lúc tiểu tiện, liền như vậy ngồi xuống.
Sau khi Cam Đường từ trong ngây ngốc tỉnh lại, bàng quang đã muốn tự giải quyết, phía dưới đã được thư thái, nhưng trên mặt liền囧, khuôn mặt lúc này đã trở thành màu đỏ.
Nàng rất xấu hổ, nhưng Đại Lang căn bản lại không để ý đến, trực tiếp giúp nàng mặc tiết khố, ôm nàng đi đến nhà tranh.
Cái gọi là họa vô đơn chí, sau khi tiểu tiện đã được giải quyết xong, lại đến phiên bụng, trong ban đêm yên tĩnh, tiếng "cô lỗ…cô lỗ” phát ra từ bụng nàng có vui bao nhiêu liền vui bấy nhiêu.
“Đói bụng?” Đại Lang cúi đầu xuống xem nàng.
Cam Đường thật không muốn nói chuyện, chỉ là, thanh âm phát ra từ bụng đã trả lời giúp nàng.
Đại Lang không hỏi lại, ôm nàng quay người lại, đi đến một gian cách xa nhà tranh, quả thực là cái phòng bếp, nồi, bát, muôi, thau đều được đặt ở trên bếp, bên góc tường là những bó củi, da thú, cung tên...
“Chỉ còn vài miếng thịt hươu, nàng ăn đi.” Đại Lang ôm nàng ngồi trên chiếu, đem bát lớn đến trước mặt nàng, bên trong còn một ít cơm hồi chiều và thịt.
Cam Đường quả thực rất đói bụng, nên không so đo hành vi Đại Lang ôm nàng như vậy, liền đem thịt ăn. Cũng không biết là đói bụng hay vẫn là thức ăn thôn quê rất ngon, mấy khối thịt hươu càng ăn càng có hương vị, chỉ chốc lát, nàng đã ăn sạch sẽ, nhìn cái bát rỗng tuếch, nàng cảm thấy còn chưa no.
Đại Lang vẫn không nói chuyện, chỉ là im lặng nhìn nàng ăn một cách ngon lành như thế, khóe miệng không biết khi nào lại hơi nâng lên,nhìn nàng giống như chưa no, tim lại đập nhanh hơn, nhịn không được cúi đầu, đầu lưỡi liếm nước thịt còn lưu lại trên khóe môi nàng, không biết vì sao, tim đập càng thêm lợi hại, thịt nước còn có hương vị của nàng, không tự giác lại liếm đôi môi non mềm của nàng.
Cam Đường ngây dại, khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, quên luôn phản kháng, lại không biết, vẻ mặt như vậy ở trong mắt của nam nhân là mê người như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.