Chương 10: Trắng trợn
Thập Bát Kinh
21/01/2017
Edit: Lychan
Mấy ngày trôi qua, thời gian học chữ mỗi ngày đã trở thành thời khắc vui vẻ nhất của ba huynh đệ Lang gia. Có thể vây quanh nương tử, nhìn ngắm khuôn mặt tươi cười của nàng, đương nhiên quan trọng nhất chính là có thể nhìn chằm chằm eo thon của nương tử, ngẫu nhiên sờ bàn tay nhỏ hay cọ cánh tay nàng cũng sẽ không tức giận. Quả thực khiến bọn hắn vui đến quên cả trời đất.
Về phần Cam Đường, dù sao ba người bọn hắn cũng là người đơn thuần, ý đồ “xấu” kia làm sao qua được mắt nàng, có điều chỉ cần không quá phận, nàng cũng mắt nhắm mắt mở mà cho qua. Dù sao muốn quan hệ hòa hợp, dạy học có hiệu quả cũng phải khơi dậy tính tích cực mà.
Đúng như nàng nghĩ, tính tích cực của ba huynh đệ tăng vọt chưa từng có, ngay cả Lang Tam vốn không ưa học hành cũng vui sướng hài lòng tham dự, đem bất mãn lúc đầu quăng lên chín tầng mây rồi! Cam Đường đột nhiên cảm thấy bản thân thật rất có tiềm lực làm giáo viên. Đương nhiên, ba học trò của nàng cũng không tệ, đầu óc rất tốt, trí nhớ lại cường đại, nàng dạy bao nhiêu có thể nhớ kỹ bấy nhiêu, làm cho nàng rất có cảm giác thành tựu.
Cứ như vậy, người dạy vui, người học tích cực, bất tri bất giác mối quan hệ đã trở nên hài hòa.
Hôm nay, Lang Đại vắng mặt. Cũng không phải hắn nhàn hạ, mà là mấy tấm da thú phơi đã khô lắm, Cam Đường thúc giục hắn đi bán, cho nên, hắn sáng sớm mang theo da thú cùng mấy con mồi mới săn được mấy ngày gần đây xuống núi. Trước khi đi, Cam Đường còn cố ý dặn dò hắn tìm xem có cửa hàng chuyên bán da thú hay không, tìm được loại cửa hàng này mà rao bán, giá bán nhất định cao hơn một chút so với chợ.
Lang Đại xuống núi, Lang Nhị, Lang Tam như cũ vây quanh nàng tiếp tục học chữ. Cam Đường ở trong bảng bùn viết hai chữ "Tấc" và "Qua". Trước mắt, nàng còn khoa tay múa chân diễn tả chữ khiến cho bọn hắn có thể bắt đầu học đơn giản hơn.
Sau khi dạy xong cách viết và âm đọc hai chữ "Tấc" và "Qua", Lang Nhị, Lang Tam cầm cành trúc bắt đầu mô phỏng lại cách viết ở mặt đất trước mặt mình, trông cũng rất ra dáng.
Thời điểm hai người bọn họ đang trầm mặc ghi nhớ, Cam Đường không có gì việc làm, lười biếng vặn thắt lưng, hướng đến trên tấm gỗ nằm xuống. Khối gỗ tròn này cũng thật là lớn, nàng còn có thể nằm trên đó.
trên đỉnh đầu là bầu trời quang đãng không mây, trước mặt là núi non tươi đẹp, Cam Đường thoải mái vươn hai tay qua đầu, duỗi dài tựa như mèo lười. Nàng nghĩ vu vơ một chút, chợt nhớ tới truyện cười về hai chữ cái mới dạy, khẽ cười nói:
“Ta kể các ngươi nghe, hai chữ Tấc và Qua này có câu chuyện buồn cười thế này: một ngày nọ, Tấc gặp Qua, bèn vội lên tiếng tiếp đón: “Ồ lão gia, ngài mới mua ghế nằm à?”***, các ngươi xem vậy có buồn cười không?” Cam Đường vừa nói xong đã rộ lên cười ha ha trước.
***Giải thích: Chữ Qua tiếng Trung viết thế này (咼 ), trông giống hình dạng một người đang vác cái ghế nằm.
Bên người vẫn lặng im, Cam Đường cười to xong, đột nhiên lại cười nhạt, cười chính mình đúng là đồ ngốc, hai huynh đệ bọn hắn làm sao có thể nghe hiểu được loại truyện cười này.
Tự giễu xong, bên người vẫn không một chút động tĩnh gì, Cam Đường bất giác ngẩng đầu nhìn ra. Hai người bên cạnh sớm đã đem bốn con mắt tập trung nhìn chằm ngực của nàng!
Cam Đường giật thót, cúi đầu nhìn lại. Quả nhiên, tiểu bánh bao trước ngực nàng lại đi ra chào hỏi rồi! Gần đây mặc da thú thành quen, nàng đã quên mất chuyện nó ngắn như thế nào. Lúc nãy vươn tay lên cao như thế chẳng phải bộ ngực đã lộ hết ra ngoài rồi sao….
Cam Đường ngồi bật dậy, cúi đầu, không dám nhìn hai huynh đệ Lang gia, chỉ sợ lại kích thích bọn hắn, phía sau tai nàng không chịu khống chế đỏ rực lên.
Hai huynh đệ vốn đang ngồi xếp bằng bèn yên lặng điều chỉnh tư thế ngồi. Trong lúc vô tình được nhìn no mắt bánh bao tròn trịa kia, thật không biết nên vui hay nên buồn. Đôi mắt thì no rồi, nhưng địa phương “kia” dường như lại càng đói khát hơn...
"Hừ, không biết xấu hổ!"
Ngay lúc ba người đang trầm mặc xấu hổ, đột nhiên một giọng nữ chanh chua vang lên. Quay đầu nhìn lại, Hoa Đào một thân đỏ tươi không biết từ lúc nào đã đứng ở sau lưng bọn hắn.
Hoa Đào lắc mông liền đi đến bên người Lang Tam, đối với Cam Đường châm biếm nói:
"Cùng ba nam nhân ở chung không thấy đủ xấu hổ, còn cố ý làm thêm chuyện câu dẫn người! Hừ, ngươi còn dám làm, ta nói đến cũng thấy không còn mặt mũi a!"
Tuy rằng Cam Đường không chờ gặp Hoa Đào, nhưng lời này của nàng ta thật sự khiến cho nàng không biết nên phản bác như thế nào. Khắng định một màn vừa rồi nàng ta đã nhìn thấy.
"Ngươi là ai? Làm sao mắng nương tử ta!" Cam Đường còn chưa biết ứng đối làm sao, Lang Nhị đã tức giận trước, thoắt một cái đứng lên rống lớn.
"Phải! Là nương tử ngươi thì ngươi liền coi chừng đi! Đừng để cho nàng đến câu dẫn tam ca ta." Hoa Đào cao giọng trách móc.
nói xong lại hướng bên người Lang Tam nhỏ nhỏ nhẹ nhẹ kêu một tiếng: "Tam ca."
"Chuyện nhà chúng ta, không cần ngươi tới quản, cút cho ta!" Lang Nhị là nam nhân, hơn nữa còn là nam nhân không lăn lộn qua trần thế, làm sao hiểu được như thế nào là cãi nhau, chỉ biết phát hỏa.
Hoa Đào cũng không để ý hắn, quay qua làm nũng với Lang Tam. Từ trong tay áo lấy ra hà bao* tinh xảo, mặt trên thêu uyên ương hí thủy, đây là đồ nàng mất nhiều ngày mới thêu thành , nghĩ đến ngụ ý trong đó trong lòng liền vui rạo rực .
*hà bao: Làm bằng vải, treo ở bên hông để đựng tiền xu hoặc ngân phiếu. Thường được thêu hình khéo léo để khoe ra như một món trang sức.
"Tam ca, cái này tặng cho ngươi." Hoa Đào sán vào bên người Lang Tam, đem hà bao hướng đến tay hắn, trong lòng suy nghĩ, chỉ cần hắn nhận, cái này chính là tín vật đính ước của hai người.
"Trừ bỏ vật của nương tử, của người khác ta không cần " Lang Tam không cần suy nghĩ, đem hà bao một tay ném, một tay đẩy. Hoa Đào bị đẩy lảo đảo, té ngã trên đất.
"Ai là nương tử của ngươi chứ? Nữ nhân không biết xấu hổ này sao? Loại nữ nhân không biết tốt xấu này có gì hơn ta chứ?!" Hoa Đào cảm thấy mất sĩ diện, hai mắt phiếm hồng, nghẹn ngào nói.
"Ngươi nói nữa! nói nữa ta đánh ngươi!" Lang Nhị nắm chặt nắm đấm, gân xanh trên đầu đều toát ra.
"Ngươi đánh a! Ngươi đánh a! Nàng chính là không biết xấu hổ, một nữ nhân cấp cho ba nam nhân làm nương tử, rõ ràng chính là đãng phụ! Các ngươi chờ đó! Ta đi tìm người trong thôn đến, đem nàng ta bỏ lồng heo!" Hoa Đào tức giận đến không thể chịu nổi, vừa khóc vừa mắng, cái miệng một chút cũng không buông tha người.
"Ngươi thử xem xem!" Lang Nhị một quyền liền đánh qua. Hoa Đào sợ tới mức quay đầu bỏ chạy, vừa chạy miệng còn tiếp tục mắng, nhưng cũng không dám chậm trễ, chỉ trong chốc lát, tiếng nói đã đi rất xa.
"Nương tử, ngươi đừng nghe nàng ta." Lang Nhị vội chạy đến bên cạnh Cam Đường, an ủi nàng.
Cam Đường kỳ thật cũng không khổ sở đến vậy. Chỉ có điều Hoa Đào nói là sự thật, nàng một thân nữ nhân lại làm nương tử của ba nam nhân , riêng điểm này, trong lòng nàng vẫn không bỏ xuống được, biến thành nút thắt của nàng.
Lang Nhị thấy nương tử vẫn cúi đầu, trên mặt thần sắc tối tăm, trong lòng càng giận hơn, lập tức đứng lên, phát hỏa đối với Lang Tam: "Đều tại ngươi! Nếu không phải ngươi, làm sao có thể xảy ra loại sự tình này!"
"Liên quan gì tới ta! Cũng không phải ta bảo nàng ta đến!" Lang Tam trong lòng cũng không thoải mái, tự nhiên bị nhị ca chỉ trích như vậy, càng thêm khó chịu.
"Nàng ta chính là hướng ngươi mà tới! Nếu không phải ngươi, nàng ta làm sao có thể lên núi!" Lang Nhị bắt đầu rất không phân rõ phải trái, ai bảo trong lòng hắn rất không thoải mái.
"Nhị ca, ngươi..."
"Được rồi! Đừng ầm ĩ nữa! Ta không sao." Mắt thấy hai huynh đệ sắp làm loạn lên, Cam Đường vội đánh gãy bọn hắn, cầm lấy cây gậy dựng bên cạnh, chống lên hướng nhà tranh đi vào. đã nhiều ngày, chân bị thương của nàng cũng tốt lên rất nhiều, chống gậy là có thể đi được.
Lang Đại từ xa liền thấy hai đệ đệ dường như đang tranh chấp, chờ hắn đến gần, lại thấy Cam Đường đi đã vào nhà, vội bước nhanh tới: "Như thế nào? Xảy ra chuyện gì?"
"Nương tử tức giận!" Hai huynh đệ đồng thanh.
Lang Đại cũng không hỏi bọn hắn nguyên nhân , xách vật liền hướng nhà tranh đi đến. Bước vào, chỉ thấy Cam Đường nằm ở đống cỏ khô, giữ yên lặng.
"Nương tử, ngươi thật sự thật là lợi hại! Lần này xuống núi, tổng cộng được 5 lượng bạc, da thú bán rất được. Nghe lời nương tử thật sự đúng đắn." Lần này thu hoạch khá, Lang Đại trong lòng rất hưng phấn, hơn nữa muốn an ủi nương tử, vì thế càng thêm thể hiện thật cao hứng, muốn cho nàng cũng vui vẻ.
Cam Đường không có khái niệm gì về ngân lượng ở đây, cũng không rõ 5 lượng là nhiều hay ít. Có thể kiếm được tiền tự nhiên cũng vui vẻ, bất quá, nàng cũng không vì thế mà thỏa mãn, ngược lại nói: "Ngươi đây là lần đầu tiên, sau này có kinh nghiệm , hẳn là còn có thể bán giá tốt hơn nữa."
"Ân." Lang Đại thấy nàng cũng không phải đặc biệt cao hứng, tuy vậy nét mặt giống như không còn tức giận , vì thế liền làm tư thế hiến vật quý, vừa gỡ tay nải ra vừa nói: "Nương tử, ngươi xem! Ta có mua quần áo mới cho ngươi, nhìn xem có thích hay không?"
Quần áo a! Cái này Cam Đường trông mong đã lâu. Cũng không quản bộ dáng có đẹp hay không, chỉ cần là quần áo bình thường là được! Da thú này thật sự một khắc cũng không muốn mặc nữa! Nàng không chút nghĩ ngợi, trực tiếp cầm lấy tay nải, đẩy người đi ra, "đi ra, đi ra!"
Lang Đại không tình nguyện đi ra, trong lòng còn đang suy nghĩ, nương tử rốt cuộc còn tức giận nữa hay không a?
Nhìn thấy Lang Đại đi ra, Lang Nhị, Lang Tam liền đi lên vây quanh, khua môi múa mép hỏi lấy hỏi để, hỏi đến nỗi hắn không biết nên đáp lại câu nào .
"Đủ rồi! Im miệng cho ta!" Lang Đại trực tiếp đem lời nói của hai đệ đệ ngưng lại.
"Nương tử còn tức giận sao?" Lang Nhị không chết tâm, lại hỏi một câu, đây mới là việc bọn hắn quan tâm nhất.
Lang Đại nhìn thoáng qua hướng nhà tranh, vấn đề này quả thật hắn không trả lời được, chỉ có thể đáp: "Ta xem bên trong có vẻ yên lặng…”
"không được! Ta phải vào xem, nếu nương tử ở bên trong khóc làm sao bây giờ." Lang Nhị nôn nóng nhất, lời vừa ra khỏi miệng, liền hướng bên trong đi vào.
Lang Đại, Lang Tam cũng không ngăn cản Lang Nhị, ngược lại còn theo đuôi hắn đi vào.
Người đi vào, tất cả đều trợn tròn mắt. Nương tử toàn thân mỗi một chỗ da thịt đều xích lõa ánh vào mắt bọn hắn.
"A..." Tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên.
Mấy ngày trôi qua, thời gian học chữ mỗi ngày đã trở thành thời khắc vui vẻ nhất của ba huynh đệ Lang gia. Có thể vây quanh nương tử, nhìn ngắm khuôn mặt tươi cười của nàng, đương nhiên quan trọng nhất chính là có thể nhìn chằm chằm eo thon của nương tử, ngẫu nhiên sờ bàn tay nhỏ hay cọ cánh tay nàng cũng sẽ không tức giận. Quả thực khiến bọn hắn vui đến quên cả trời đất.
Về phần Cam Đường, dù sao ba người bọn hắn cũng là người đơn thuần, ý đồ “xấu” kia làm sao qua được mắt nàng, có điều chỉ cần không quá phận, nàng cũng mắt nhắm mắt mở mà cho qua. Dù sao muốn quan hệ hòa hợp, dạy học có hiệu quả cũng phải khơi dậy tính tích cực mà.
Đúng như nàng nghĩ, tính tích cực của ba huynh đệ tăng vọt chưa từng có, ngay cả Lang Tam vốn không ưa học hành cũng vui sướng hài lòng tham dự, đem bất mãn lúc đầu quăng lên chín tầng mây rồi! Cam Đường đột nhiên cảm thấy bản thân thật rất có tiềm lực làm giáo viên. Đương nhiên, ba học trò của nàng cũng không tệ, đầu óc rất tốt, trí nhớ lại cường đại, nàng dạy bao nhiêu có thể nhớ kỹ bấy nhiêu, làm cho nàng rất có cảm giác thành tựu.
Cứ như vậy, người dạy vui, người học tích cực, bất tri bất giác mối quan hệ đã trở nên hài hòa.
Hôm nay, Lang Đại vắng mặt. Cũng không phải hắn nhàn hạ, mà là mấy tấm da thú phơi đã khô lắm, Cam Đường thúc giục hắn đi bán, cho nên, hắn sáng sớm mang theo da thú cùng mấy con mồi mới săn được mấy ngày gần đây xuống núi. Trước khi đi, Cam Đường còn cố ý dặn dò hắn tìm xem có cửa hàng chuyên bán da thú hay không, tìm được loại cửa hàng này mà rao bán, giá bán nhất định cao hơn một chút so với chợ.
Lang Đại xuống núi, Lang Nhị, Lang Tam như cũ vây quanh nàng tiếp tục học chữ. Cam Đường ở trong bảng bùn viết hai chữ "Tấc" và "Qua". Trước mắt, nàng còn khoa tay múa chân diễn tả chữ khiến cho bọn hắn có thể bắt đầu học đơn giản hơn.
Sau khi dạy xong cách viết và âm đọc hai chữ "Tấc" và "Qua", Lang Nhị, Lang Tam cầm cành trúc bắt đầu mô phỏng lại cách viết ở mặt đất trước mặt mình, trông cũng rất ra dáng.
Thời điểm hai người bọn họ đang trầm mặc ghi nhớ, Cam Đường không có gì việc làm, lười biếng vặn thắt lưng, hướng đến trên tấm gỗ nằm xuống. Khối gỗ tròn này cũng thật là lớn, nàng còn có thể nằm trên đó.
trên đỉnh đầu là bầu trời quang đãng không mây, trước mặt là núi non tươi đẹp, Cam Đường thoải mái vươn hai tay qua đầu, duỗi dài tựa như mèo lười. Nàng nghĩ vu vơ một chút, chợt nhớ tới truyện cười về hai chữ cái mới dạy, khẽ cười nói:
“Ta kể các ngươi nghe, hai chữ Tấc và Qua này có câu chuyện buồn cười thế này: một ngày nọ, Tấc gặp Qua, bèn vội lên tiếng tiếp đón: “Ồ lão gia, ngài mới mua ghế nằm à?”***, các ngươi xem vậy có buồn cười không?” Cam Đường vừa nói xong đã rộ lên cười ha ha trước.
***Giải thích: Chữ Qua tiếng Trung viết thế này (咼 ), trông giống hình dạng một người đang vác cái ghế nằm.
Bên người vẫn lặng im, Cam Đường cười to xong, đột nhiên lại cười nhạt, cười chính mình đúng là đồ ngốc, hai huynh đệ bọn hắn làm sao có thể nghe hiểu được loại truyện cười này.
Tự giễu xong, bên người vẫn không một chút động tĩnh gì, Cam Đường bất giác ngẩng đầu nhìn ra. Hai người bên cạnh sớm đã đem bốn con mắt tập trung nhìn chằm ngực của nàng!
Cam Đường giật thót, cúi đầu nhìn lại. Quả nhiên, tiểu bánh bao trước ngực nàng lại đi ra chào hỏi rồi! Gần đây mặc da thú thành quen, nàng đã quên mất chuyện nó ngắn như thế nào. Lúc nãy vươn tay lên cao như thế chẳng phải bộ ngực đã lộ hết ra ngoài rồi sao….
Cam Đường ngồi bật dậy, cúi đầu, không dám nhìn hai huynh đệ Lang gia, chỉ sợ lại kích thích bọn hắn, phía sau tai nàng không chịu khống chế đỏ rực lên.
Hai huynh đệ vốn đang ngồi xếp bằng bèn yên lặng điều chỉnh tư thế ngồi. Trong lúc vô tình được nhìn no mắt bánh bao tròn trịa kia, thật không biết nên vui hay nên buồn. Đôi mắt thì no rồi, nhưng địa phương “kia” dường như lại càng đói khát hơn...
"Hừ, không biết xấu hổ!"
Ngay lúc ba người đang trầm mặc xấu hổ, đột nhiên một giọng nữ chanh chua vang lên. Quay đầu nhìn lại, Hoa Đào một thân đỏ tươi không biết từ lúc nào đã đứng ở sau lưng bọn hắn.
Hoa Đào lắc mông liền đi đến bên người Lang Tam, đối với Cam Đường châm biếm nói:
"Cùng ba nam nhân ở chung không thấy đủ xấu hổ, còn cố ý làm thêm chuyện câu dẫn người! Hừ, ngươi còn dám làm, ta nói đến cũng thấy không còn mặt mũi a!"
Tuy rằng Cam Đường không chờ gặp Hoa Đào, nhưng lời này của nàng ta thật sự khiến cho nàng không biết nên phản bác như thế nào. Khắng định một màn vừa rồi nàng ta đã nhìn thấy.
"Ngươi là ai? Làm sao mắng nương tử ta!" Cam Đường còn chưa biết ứng đối làm sao, Lang Nhị đã tức giận trước, thoắt một cái đứng lên rống lớn.
"Phải! Là nương tử ngươi thì ngươi liền coi chừng đi! Đừng để cho nàng đến câu dẫn tam ca ta." Hoa Đào cao giọng trách móc.
nói xong lại hướng bên người Lang Tam nhỏ nhỏ nhẹ nhẹ kêu một tiếng: "Tam ca."
"Chuyện nhà chúng ta, không cần ngươi tới quản, cút cho ta!" Lang Nhị là nam nhân, hơn nữa còn là nam nhân không lăn lộn qua trần thế, làm sao hiểu được như thế nào là cãi nhau, chỉ biết phát hỏa.
Hoa Đào cũng không để ý hắn, quay qua làm nũng với Lang Tam. Từ trong tay áo lấy ra hà bao* tinh xảo, mặt trên thêu uyên ương hí thủy, đây là đồ nàng mất nhiều ngày mới thêu thành , nghĩ đến ngụ ý trong đó trong lòng liền vui rạo rực .
*hà bao: Làm bằng vải, treo ở bên hông để đựng tiền xu hoặc ngân phiếu. Thường được thêu hình khéo léo để khoe ra như một món trang sức.
"Tam ca, cái này tặng cho ngươi." Hoa Đào sán vào bên người Lang Tam, đem hà bao hướng đến tay hắn, trong lòng suy nghĩ, chỉ cần hắn nhận, cái này chính là tín vật đính ước của hai người.
"Trừ bỏ vật của nương tử, của người khác ta không cần " Lang Tam không cần suy nghĩ, đem hà bao một tay ném, một tay đẩy. Hoa Đào bị đẩy lảo đảo, té ngã trên đất.
"Ai là nương tử của ngươi chứ? Nữ nhân không biết xấu hổ này sao? Loại nữ nhân không biết tốt xấu này có gì hơn ta chứ?!" Hoa Đào cảm thấy mất sĩ diện, hai mắt phiếm hồng, nghẹn ngào nói.
"Ngươi nói nữa! nói nữa ta đánh ngươi!" Lang Nhị nắm chặt nắm đấm, gân xanh trên đầu đều toát ra.
"Ngươi đánh a! Ngươi đánh a! Nàng chính là không biết xấu hổ, một nữ nhân cấp cho ba nam nhân làm nương tử, rõ ràng chính là đãng phụ! Các ngươi chờ đó! Ta đi tìm người trong thôn đến, đem nàng ta bỏ lồng heo!" Hoa Đào tức giận đến không thể chịu nổi, vừa khóc vừa mắng, cái miệng một chút cũng không buông tha người.
"Ngươi thử xem xem!" Lang Nhị một quyền liền đánh qua. Hoa Đào sợ tới mức quay đầu bỏ chạy, vừa chạy miệng còn tiếp tục mắng, nhưng cũng không dám chậm trễ, chỉ trong chốc lát, tiếng nói đã đi rất xa.
"Nương tử, ngươi đừng nghe nàng ta." Lang Nhị vội chạy đến bên cạnh Cam Đường, an ủi nàng.
Cam Đường kỳ thật cũng không khổ sở đến vậy. Chỉ có điều Hoa Đào nói là sự thật, nàng một thân nữ nhân lại làm nương tử của ba nam nhân , riêng điểm này, trong lòng nàng vẫn không bỏ xuống được, biến thành nút thắt của nàng.
Lang Nhị thấy nương tử vẫn cúi đầu, trên mặt thần sắc tối tăm, trong lòng càng giận hơn, lập tức đứng lên, phát hỏa đối với Lang Tam: "Đều tại ngươi! Nếu không phải ngươi, làm sao có thể xảy ra loại sự tình này!"
"Liên quan gì tới ta! Cũng không phải ta bảo nàng ta đến!" Lang Tam trong lòng cũng không thoải mái, tự nhiên bị nhị ca chỉ trích như vậy, càng thêm khó chịu.
"Nàng ta chính là hướng ngươi mà tới! Nếu không phải ngươi, nàng ta làm sao có thể lên núi!" Lang Nhị bắt đầu rất không phân rõ phải trái, ai bảo trong lòng hắn rất không thoải mái.
"Nhị ca, ngươi..."
"Được rồi! Đừng ầm ĩ nữa! Ta không sao." Mắt thấy hai huynh đệ sắp làm loạn lên, Cam Đường vội đánh gãy bọn hắn, cầm lấy cây gậy dựng bên cạnh, chống lên hướng nhà tranh đi vào. đã nhiều ngày, chân bị thương của nàng cũng tốt lên rất nhiều, chống gậy là có thể đi được.
Lang Đại từ xa liền thấy hai đệ đệ dường như đang tranh chấp, chờ hắn đến gần, lại thấy Cam Đường đi đã vào nhà, vội bước nhanh tới: "Như thế nào? Xảy ra chuyện gì?"
"Nương tử tức giận!" Hai huynh đệ đồng thanh.
Lang Đại cũng không hỏi bọn hắn nguyên nhân , xách vật liền hướng nhà tranh đi đến. Bước vào, chỉ thấy Cam Đường nằm ở đống cỏ khô, giữ yên lặng.
"Nương tử, ngươi thật sự thật là lợi hại! Lần này xuống núi, tổng cộng được 5 lượng bạc, da thú bán rất được. Nghe lời nương tử thật sự đúng đắn." Lần này thu hoạch khá, Lang Đại trong lòng rất hưng phấn, hơn nữa muốn an ủi nương tử, vì thế càng thêm thể hiện thật cao hứng, muốn cho nàng cũng vui vẻ.
Cam Đường không có khái niệm gì về ngân lượng ở đây, cũng không rõ 5 lượng là nhiều hay ít. Có thể kiếm được tiền tự nhiên cũng vui vẻ, bất quá, nàng cũng không vì thế mà thỏa mãn, ngược lại nói: "Ngươi đây là lần đầu tiên, sau này có kinh nghiệm , hẳn là còn có thể bán giá tốt hơn nữa."
"Ân." Lang Đại thấy nàng cũng không phải đặc biệt cao hứng, tuy vậy nét mặt giống như không còn tức giận , vì thế liền làm tư thế hiến vật quý, vừa gỡ tay nải ra vừa nói: "Nương tử, ngươi xem! Ta có mua quần áo mới cho ngươi, nhìn xem có thích hay không?"
Quần áo a! Cái này Cam Đường trông mong đã lâu. Cũng không quản bộ dáng có đẹp hay không, chỉ cần là quần áo bình thường là được! Da thú này thật sự một khắc cũng không muốn mặc nữa! Nàng không chút nghĩ ngợi, trực tiếp cầm lấy tay nải, đẩy người đi ra, "đi ra, đi ra!"
Lang Đại không tình nguyện đi ra, trong lòng còn đang suy nghĩ, nương tử rốt cuộc còn tức giận nữa hay không a?
Nhìn thấy Lang Đại đi ra, Lang Nhị, Lang Tam liền đi lên vây quanh, khua môi múa mép hỏi lấy hỏi để, hỏi đến nỗi hắn không biết nên đáp lại câu nào .
"Đủ rồi! Im miệng cho ta!" Lang Đại trực tiếp đem lời nói của hai đệ đệ ngưng lại.
"Nương tử còn tức giận sao?" Lang Nhị không chết tâm, lại hỏi một câu, đây mới là việc bọn hắn quan tâm nhất.
Lang Đại nhìn thoáng qua hướng nhà tranh, vấn đề này quả thật hắn không trả lời được, chỉ có thể đáp: "Ta xem bên trong có vẻ yên lặng…”
"không được! Ta phải vào xem, nếu nương tử ở bên trong khóc làm sao bây giờ." Lang Nhị nôn nóng nhất, lời vừa ra khỏi miệng, liền hướng bên trong đi vào.
Lang Đại, Lang Tam cũng không ngăn cản Lang Nhị, ngược lại còn theo đuôi hắn đi vào.
Người đi vào, tất cả đều trợn tròn mắt. Nương tử toàn thân mỗi một chỗ da thịt đều xích lõa ánh vào mắt bọn hắn.
"A..." Tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.