Chương 22: Bờ mờ quờ rờ
Hàn Tư Mộc San
06/04/2022
Tính đến nay thì cũng đã gần một tuần Tony đến nhà tôi ăn nhờ ở đậu rồi. Nói ăn nhờ ở đậu thì cũng chẳng phải vì mới ở được hai ngày cậu ta đã nhét cho tôi cái thẻ ngân hàng rồi bảo rút tiền trong đó mà tiêu. Tôi không nhận thì mặt dày mày dạn đè tôi ra đòi hôn hít các kiểu. Mà đáng giận nhất là tôi không hề thấy phản cảm một chút nào. Đã không phản cảm thì thôi đi lại còn có chút mong đợi thế có chết không cơ chứ.
- San ơi San hỡi, hôm nay chúng ta đi ngủ sớm đi. Cho có nhiều thời gian ôm ôm ấp ấp.
Tony nằm một bên gác chân cậu ấy lên chân tôi, đưa tay chọc chọc vào người tôi tỉ tê. Tôi thật không rõ trong thời gian một tuần này mẹ tôi đã dùng cách gì để tẩy não Tony mà cậu ấy bây giờ lúc nào cũng có thể lôi cái giọng nũng nịu nhão nhoét y hệt mẹ tôi ra cho được. Nghĩ mà nản không buồn muốn chỉnh lại lời cậu ta luôn ấy.
- Bỏ cái chân của cậu ra khỏi người tôi ngay và luôn. Đừng để tôi nói nhiều!
- Cho tôi gác một tí tẹo thôi mà, gác tí thì cũng có mất miếng thịt nào đâu.
Tôi không nhìn Tony nữa mà chăm chú vào màn hình máy tính, lạch cạch đánh chữ. Không phải tôi đang lấp hố thay mẹ tôi, mà là viết một câu chuyện nhỏ. Một câu chuyện tổng hợp từ cuộc sống đời thường của tôi và mẹ. Thật ra cũng chẳng có gì thú vị cả đâu, nhiều người nhìn vào có khi còn nói tôi rỗi hơi viết bậy, nói rằng tư tưởng tâm lý tôi và mẹ đều không bình thường. Nhưng kệ thôi, họ càng nói thì tôi càng viết, bởi tôi chẳng quan tâm họ nói gì, tất cả mọi thứ đều kỉ niệm của tôi và mẹ mà, họ nói nọ kia cũng đâu thể ảnh hưởng đến cuộc sống của mẹ con tôi cho được. Họ vẫn nói tôi vẫn sống, ăn nhau ở cách nhìn nhận mà thôi.
Với những người nói tư tưởng cả tôi và mẹ đều điên, tôi sẽ chỉ cười thôi vì kiến thức họ hạn hẹp. Thế giới của họ bình thường đẹp đẽ, nhưng nào phải ai cũng được trưởng thành trong môi trường bình thường của họ? Cái thế giới có đầy đủ ba mẹ đó họ làm sao biết được những cảm giác của những người như tôi. Họ lại chẳng phải là tôi.
Tôi miên man trôi theo dòng suy nghĩ không để ý tới Tony, cậu ấy thấy vậy liền bắt đầu làm trò, nhổm người dậy ghé đầu vào vai tôi thủ thỉ:
- Cậu lại đang viết truyện đó à, cho tôi đọc với được không nào?
Mịa cái giọng rủ rỉ rù rì, nghe mà muốn táng thẳng vào mặt cậu ấy luôn á. Tôi nhanh tay gập máy tính lại, quay mặt lườm Tony:
- Nếu cậu rỗi hơi không có việc gì làm ấy, thì làm hết mấy cái đề văn cô cho đi, đừng ngồi đây quấy rầy tôi làm chuyện đại sự.
- Eo ôi, San có một chiêu cũ rích mà cứ xài hoài thế không biết. Biết người ta không thích viết văn rồi rà cứ lôi ra nói hoài à.
- Ờ, cũ nhưng có hiệu quả, ý kiến ý cò thì gặp cô Dung mà nói.
Tôi mỉm cười thân thiện nhìn cái tên nào đó đang bĩu môi dỗi hờn ngồi nhích xa tôi ra. Tony được một cái tốt chính là học hỏi cái gì cũng rất nhanh, trên lớp thầy cô giảng qua một lần cậu ấy đã hiểu rồi. Thế nên những cái tôi không hiểu ở trên lớp tôi toàn để về nhà nhờ cậu ấy giảng lại cho tôi. Nhưng cái xấu chính là cậu ấy cực kỳ ghét môn Văn, thậm chí có thể nói là ghét cay ghét đắng luôn. Tôi không hiểu nổi, cô Dung mẹ cậu ấy là một giáo viên dạy Ngữ Văn có thể nói là khá nổi về việc giảng hay và dễ hiểu trong trường tôi, vậy mà con trai của cô ấy lại xem môn văn cứ như là kẻ thù truyền kiếp ấy. Tôi cười hì hì đe dọa:
- Thế giờ cậu muốn sao đây hả, làm văn hay yên lặng cho tôi làm việc?
- Hừ!
Tony hừ một tiếng giận dỗi quay mặt đi ngồi nghịch điện thoại của cậu ấy. Tôi cười cười không nói gì nữa, quay đầu lại mở máy tính của mình lên rồi viết tiếp. Mà viết chưa được mấy dòng thì thấy mẹ tôi lấp ló ngoài cửa. Bà thấy tôi nhìn thì hít một hơi thật sâu như quyết định xong điều gì, bà tiến vào phòng rồi leo lên giường ngồi chen giữa Tony và tôi.
- San!
Tự dưng mẹ tôi gọi tôi một cách cực kỳ nghiêm túc làm tôi giật thót mình đánh sai cả chữ. Tôi nhìn bà mẹ già nhà mình hoang mang hỏi nhỏ:
- Mẹ lại gây ra chuyện gì hay sao mà tự dưng tỏ ra nghiêm túc thế?
Thật lòng mà nói thì mỗi lần mẹ tôi tỏ ra nghiêm túc đều là sau khi bà gây chuyện xong rồi mới tìm đến tôi giả vờ này nọ với ý tứ rằng giải quyết thay bà. Thế mà lần này bà lại nghiêm túc nhìn tôi cật lực lắc đầu.
- Không phải mẹ gây chuyện!
- Thế mẹ nói thử con nghe, vì sao mẹ lại nghiêm túc như kiểu xảy ra chuyện động trời như này hả?
- Làm gì có chuyện gì xảy ra. Mẹ là mẹ ngoan lắm đấy nhé, mẹ chỉ muốn cho em xem một thứ cực kỳ cực kỳ hay ho mà thôi.
Cái khuôn mặt tuổi trung niên lại cố ra vẻ nghiêm túc của mẹ tôi nom buồn cười dễ sợ. Người khác nghiêm túc thì tôi chẳng cần nói làm gì, nhưng mẹ tôi tỏ ra nghiêm túc thì cực kỳ ba chấm. Các bạn cứ tưởng tượng đến một con nhóc nhỏ xíu nhăn mày nhăn mặt ra vẻ ta đây hiểu rộng biết nhiều, đang đứng chống nạnh nhìn đám trẻ xung quanh thử mà xem. Mẹ tôi y hệt như vậy luôn đó. Mỗi lần bà tỏ ra nghiêm túc tôi đều muốn cười thật to. Nhưng tôi lại không dám cười mà chỉ có thể tự véo vào chân mình cho khỏi bật cười ra thôi. Mẹ tôi liếc mắt lén lút nhìn Tony, xong thì nhích người ngồi lại sát tôi hơn rồi lôi cái điện thoại ra mở lên phần hình ảnh đưa cho tôi nhìn.
- Em có thấy gì không?
- Hả?
Tôi ngớ người hỏi lại theo bản năng. Tự dựng mẹ tôi đưa cái ảnh toàn mông là mông rồi hỏi tôi có thấy gì không là chuyện quái quỷ gì thế? Ngoài mông ra thì còn có cái gì đâu mà thấy?
- Thì là bờ mờ quờ rờ đó em. Eo ôi, mẹ nhìn mà mẹ muốn liếm cái màn hình lắm luôn ấy.
- Bờ mờ quờ rờ?
Mẹ tôi mắt sáng rực, miệng thì suýt xoa tay lại miết miết cái màn hình điện thoại không thèm nhìn tới tôi luôn.
Tôi nhìn những hành động của mẹ tôi mà trong đầu chỉ toàn dấu chấm hỏi. Nếu bà không phải mẹ tôi, tôi thật sự muốn hỏi bà liệu có phải người ngoài hành tinh hay không mà lâu lâu lại có những phát ngôn rất chi là khác người như thế. Hơn nữa mấy tấm ảnh mẹ cho tôi xem thì chỉ có mông và mông, toàn những cái ảnh cắt từ MV Sáng mắt chưa của ca sĩ Trúc Nhân thì bờ mờ quờ rờ là cái quái gì hả?
Tony vốn đang chơi điện thoại cũng nghểnh đầu qua hóng hớt. Mà mẹ tôi thấy bóng Tony thì rất nhanh tắt điện thoại đi rồi bĩu môi nhìn tôi.
- San thật là kém cỏi, bờ mờ quờ rờ là gì mà cũng không biết.
Bà nói xong liền quay qua nhìn Tony vênh mặt nói:
- Con rể, mau nói cho vợ con biết bờ mờ quờ rờ là cái gì đi.
- Ha ha, cậu ấy không biết sao con biết được ạ.
Tony bị điểm danh thì gãi đầu gãi tai bối rối đáp trả. Mà mẹ tôi lại được đà vênh mặt thêm, bà đứng dậy xuống giường, chỉ tay vào mặt tôi và Tony:
- Nuôi hai đứa bây đúng là tốn cơm tốn gạo. Bờ mờ quờ rờ là bờ mông quyến rũ chứ có cái gì đâu mà không biết. Tony mẹ mới dạy dỗ được có một tuần thôi thì không nói, em ở với mẹ từ nhỏ tới lớn mà chả hiểu ý mẹ gì cả nha San.
Mẹ tôi nói năng hùng hồn như kiểu tôi không hiểu ý bà là đã phạm phải một sai lầm rất lớn vậy đó. Tôi nhìn bà mãi một lúc mới thốt lên một câu:
- Mẹ cứ như thế này sẽ mất con thật đó!
- Mất gì mà mất hả? Nói năng bậy bạ không hà. Mẹ còn chưa quay được cảnh hai đứa bây động phòng thì mất với mát cái gì?
Tôi thề là tôi chưa bao giờ lại thấy bất lực như hiện tại. Trước đây mẹ tôi cuồng đam chỉ một mức độ hết sức bình thường thôi, nhưng giờ đây chỉ cần thấy một hành động nhỏ xíu xiu đã quy chụp thành cái hành động "đang làm chuyện không thể miêu tả" kia rồi. Càng nghĩ tôi càng thấy nản quá trời nản luôn ấy. Nếu như bây giờ mà có ông chú nào đó thích mẹ tôi, có ý muốn ngỏ lời, chắc tôi đóng gói bà lại rồi chuyển đi luôn quá.
Đã mệt mỏi với bà mẹ nhà mình thì chớ, Tony đang nằm bên tôi chả biết lên cơn động ngộ gì mà lúc mẹ tôi vừa mới trở về phòng, cậu ấy liền chạy lại lục tìm thứ gì đó trong vali xong vọt thẳng vào phòng tắm. Tôi nhìn theo mà chả hiểu mô tê gì cả.
Chờ tới lúc Tony từ phòng tắm bước ra, tôi còn đang cúi đầu đánh chữ bùm bùm trên bàn phím. Thấy tôi không đoái hoài gì, cậu ấy khẽ hắng giọng một tiếng hòng gây sự chú ý từ tôi. Nhưng mà tôi lúc ấy cảm xúc đang thăng hoa làm gì có tâm trạng để ý tới ai. Nếu hiện tại tôi không viết truyện, cảm xúc dắt tay ngôn từ chạy mất thì chờ tới kiếp nào tôi mới viết xong được truyện?
Tôi cứ cắm cúi nhìn từng chữ nhảy trên màn hình mà không để ý đến Tony đã bò lên giường từ lúc nào.
- San ơi San à. Nhìn tôi chút nào San ơi San hỡi.
Ta nói trời đánh tránh miếng ăn, người đánh tránh tâm tình thăng hoa viết truyện. Ấy thế mà cái lúc tâm tình tôi đang hết sức thăng hoa, chữ nghĩa tuôn trào, cái tên điên nào đó lại cố gắng ra sức phá đám thế có điên không chứ lị.
Tôi điên tiết gập máy tính lại lừ mắt lườm Tony.
- Cậu rảnh quá không có việc gì làm hay sao mà...
Những từ muốn nói phía sau như nghẹn ứ lại nơi cổ họng không thốt ra được. Tony nằm đó với tư thế cực kỳ quyến rũ, một tay làm điểm tựa chống đầu, một tay chọc chọc sờ sờ hông tôi nhìn tôi với ánh mắt rất chi là "nhu tình" y hệt tiểu thuyết mạng có nói đến. Hơn thế nữa cậu ấy mặc một cái quần đùi phải gọi là bó sát sàn sạt luôn, cái áo sơ mi để mở khoe cơ bụng sáu múi lấp lửng che đi nơi nào đó.
Tony mỉm cười nhìn tôi tình tứ tự vuốt dọc từ đùi đến thắt lưng mình rồi hỏi tôi:
- San có thấy tôi có một bờ mờ quờ rờ không hả San?
- San ơi San hỡi, hôm nay chúng ta đi ngủ sớm đi. Cho có nhiều thời gian ôm ôm ấp ấp.
Tony nằm một bên gác chân cậu ấy lên chân tôi, đưa tay chọc chọc vào người tôi tỉ tê. Tôi thật không rõ trong thời gian một tuần này mẹ tôi đã dùng cách gì để tẩy não Tony mà cậu ấy bây giờ lúc nào cũng có thể lôi cái giọng nũng nịu nhão nhoét y hệt mẹ tôi ra cho được. Nghĩ mà nản không buồn muốn chỉnh lại lời cậu ta luôn ấy.
- Bỏ cái chân của cậu ra khỏi người tôi ngay và luôn. Đừng để tôi nói nhiều!
- Cho tôi gác một tí tẹo thôi mà, gác tí thì cũng có mất miếng thịt nào đâu.
Tôi không nhìn Tony nữa mà chăm chú vào màn hình máy tính, lạch cạch đánh chữ. Không phải tôi đang lấp hố thay mẹ tôi, mà là viết một câu chuyện nhỏ. Một câu chuyện tổng hợp từ cuộc sống đời thường của tôi và mẹ. Thật ra cũng chẳng có gì thú vị cả đâu, nhiều người nhìn vào có khi còn nói tôi rỗi hơi viết bậy, nói rằng tư tưởng tâm lý tôi và mẹ đều không bình thường. Nhưng kệ thôi, họ càng nói thì tôi càng viết, bởi tôi chẳng quan tâm họ nói gì, tất cả mọi thứ đều kỉ niệm của tôi và mẹ mà, họ nói nọ kia cũng đâu thể ảnh hưởng đến cuộc sống của mẹ con tôi cho được. Họ vẫn nói tôi vẫn sống, ăn nhau ở cách nhìn nhận mà thôi.
Với những người nói tư tưởng cả tôi và mẹ đều điên, tôi sẽ chỉ cười thôi vì kiến thức họ hạn hẹp. Thế giới của họ bình thường đẹp đẽ, nhưng nào phải ai cũng được trưởng thành trong môi trường bình thường của họ? Cái thế giới có đầy đủ ba mẹ đó họ làm sao biết được những cảm giác của những người như tôi. Họ lại chẳng phải là tôi.
Tôi miên man trôi theo dòng suy nghĩ không để ý tới Tony, cậu ấy thấy vậy liền bắt đầu làm trò, nhổm người dậy ghé đầu vào vai tôi thủ thỉ:
- Cậu lại đang viết truyện đó à, cho tôi đọc với được không nào?
Mịa cái giọng rủ rỉ rù rì, nghe mà muốn táng thẳng vào mặt cậu ấy luôn á. Tôi nhanh tay gập máy tính lại, quay mặt lườm Tony:
- Nếu cậu rỗi hơi không có việc gì làm ấy, thì làm hết mấy cái đề văn cô cho đi, đừng ngồi đây quấy rầy tôi làm chuyện đại sự.
- Eo ôi, San có một chiêu cũ rích mà cứ xài hoài thế không biết. Biết người ta không thích viết văn rồi rà cứ lôi ra nói hoài à.
- Ờ, cũ nhưng có hiệu quả, ý kiến ý cò thì gặp cô Dung mà nói.
Tôi mỉm cười thân thiện nhìn cái tên nào đó đang bĩu môi dỗi hờn ngồi nhích xa tôi ra. Tony được một cái tốt chính là học hỏi cái gì cũng rất nhanh, trên lớp thầy cô giảng qua một lần cậu ấy đã hiểu rồi. Thế nên những cái tôi không hiểu ở trên lớp tôi toàn để về nhà nhờ cậu ấy giảng lại cho tôi. Nhưng cái xấu chính là cậu ấy cực kỳ ghét môn Văn, thậm chí có thể nói là ghét cay ghét đắng luôn. Tôi không hiểu nổi, cô Dung mẹ cậu ấy là một giáo viên dạy Ngữ Văn có thể nói là khá nổi về việc giảng hay và dễ hiểu trong trường tôi, vậy mà con trai của cô ấy lại xem môn văn cứ như là kẻ thù truyền kiếp ấy. Tôi cười hì hì đe dọa:
- Thế giờ cậu muốn sao đây hả, làm văn hay yên lặng cho tôi làm việc?
- Hừ!
Tony hừ một tiếng giận dỗi quay mặt đi ngồi nghịch điện thoại của cậu ấy. Tôi cười cười không nói gì nữa, quay đầu lại mở máy tính của mình lên rồi viết tiếp. Mà viết chưa được mấy dòng thì thấy mẹ tôi lấp ló ngoài cửa. Bà thấy tôi nhìn thì hít một hơi thật sâu như quyết định xong điều gì, bà tiến vào phòng rồi leo lên giường ngồi chen giữa Tony và tôi.
- San!
Tự dưng mẹ tôi gọi tôi một cách cực kỳ nghiêm túc làm tôi giật thót mình đánh sai cả chữ. Tôi nhìn bà mẹ già nhà mình hoang mang hỏi nhỏ:
- Mẹ lại gây ra chuyện gì hay sao mà tự dưng tỏ ra nghiêm túc thế?
Thật lòng mà nói thì mỗi lần mẹ tôi tỏ ra nghiêm túc đều là sau khi bà gây chuyện xong rồi mới tìm đến tôi giả vờ này nọ với ý tứ rằng giải quyết thay bà. Thế mà lần này bà lại nghiêm túc nhìn tôi cật lực lắc đầu.
- Không phải mẹ gây chuyện!
- Thế mẹ nói thử con nghe, vì sao mẹ lại nghiêm túc như kiểu xảy ra chuyện động trời như này hả?
- Làm gì có chuyện gì xảy ra. Mẹ là mẹ ngoan lắm đấy nhé, mẹ chỉ muốn cho em xem một thứ cực kỳ cực kỳ hay ho mà thôi.
Cái khuôn mặt tuổi trung niên lại cố ra vẻ nghiêm túc của mẹ tôi nom buồn cười dễ sợ. Người khác nghiêm túc thì tôi chẳng cần nói làm gì, nhưng mẹ tôi tỏ ra nghiêm túc thì cực kỳ ba chấm. Các bạn cứ tưởng tượng đến một con nhóc nhỏ xíu nhăn mày nhăn mặt ra vẻ ta đây hiểu rộng biết nhiều, đang đứng chống nạnh nhìn đám trẻ xung quanh thử mà xem. Mẹ tôi y hệt như vậy luôn đó. Mỗi lần bà tỏ ra nghiêm túc tôi đều muốn cười thật to. Nhưng tôi lại không dám cười mà chỉ có thể tự véo vào chân mình cho khỏi bật cười ra thôi. Mẹ tôi liếc mắt lén lút nhìn Tony, xong thì nhích người ngồi lại sát tôi hơn rồi lôi cái điện thoại ra mở lên phần hình ảnh đưa cho tôi nhìn.
- Em có thấy gì không?
- Hả?
Tôi ngớ người hỏi lại theo bản năng. Tự dựng mẹ tôi đưa cái ảnh toàn mông là mông rồi hỏi tôi có thấy gì không là chuyện quái quỷ gì thế? Ngoài mông ra thì còn có cái gì đâu mà thấy?
- Thì là bờ mờ quờ rờ đó em. Eo ôi, mẹ nhìn mà mẹ muốn liếm cái màn hình lắm luôn ấy.
- Bờ mờ quờ rờ?
Mẹ tôi mắt sáng rực, miệng thì suýt xoa tay lại miết miết cái màn hình điện thoại không thèm nhìn tới tôi luôn.
Tôi nhìn những hành động của mẹ tôi mà trong đầu chỉ toàn dấu chấm hỏi. Nếu bà không phải mẹ tôi, tôi thật sự muốn hỏi bà liệu có phải người ngoài hành tinh hay không mà lâu lâu lại có những phát ngôn rất chi là khác người như thế. Hơn nữa mấy tấm ảnh mẹ cho tôi xem thì chỉ có mông và mông, toàn những cái ảnh cắt từ MV Sáng mắt chưa của ca sĩ Trúc Nhân thì bờ mờ quờ rờ là cái quái gì hả?
Tony vốn đang chơi điện thoại cũng nghểnh đầu qua hóng hớt. Mà mẹ tôi thấy bóng Tony thì rất nhanh tắt điện thoại đi rồi bĩu môi nhìn tôi.
- San thật là kém cỏi, bờ mờ quờ rờ là gì mà cũng không biết.
Bà nói xong liền quay qua nhìn Tony vênh mặt nói:
- Con rể, mau nói cho vợ con biết bờ mờ quờ rờ là cái gì đi.
- Ha ha, cậu ấy không biết sao con biết được ạ.
Tony bị điểm danh thì gãi đầu gãi tai bối rối đáp trả. Mà mẹ tôi lại được đà vênh mặt thêm, bà đứng dậy xuống giường, chỉ tay vào mặt tôi và Tony:
- Nuôi hai đứa bây đúng là tốn cơm tốn gạo. Bờ mờ quờ rờ là bờ mông quyến rũ chứ có cái gì đâu mà không biết. Tony mẹ mới dạy dỗ được có một tuần thôi thì không nói, em ở với mẹ từ nhỏ tới lớn mà chả hiểu ý mẹ gì cả nha San.
Mẹ tôi nói năng hùng hồn như kiểu tôi không hiểu ý bà là đã phạm phải một sai lầm rất lớn vậy đó. Tôi nhìn bà mãi một lúc mới thốt lên một câu:
- Mẹ cứ như thế này sẽ mất con thật đó!
- Mất gì mà mất hả? Nói năng bậy bạ không hà. Mẹ còn chưa quay được cảnh hai đứa bây động phòng thì mất với mát cái gì?
Tôi thề là tôi chưa bao giờ lại thấy bất lực như hiện tại. Trước đây mẹ tôi cuồng đam chỉ một mức độ hết sức bình thường thôi, nhưng giờ đây chỉ cần thấy một hành động nhỏ xíu xiu đã quy chụp thành cái hành động "đang làm chuyện không thể miêu tả" kia rồi. Càng nghĩ tôi càng thấy nản quá trời nản luôn ấy. Nếu như bây giờ mà có ông chú nào đó thích mẹ tôi, có ý muốn ngỏ lời, chắc tôi đóng gói bà lại rồi chuyển đi luôn quá.
Đã mệt mỏi với bà mẹ nhà mình thì chớ, Tony đang nằm bên tôi chả biết lên cơn động ngộ gì mà lúc mẹ tôi vừa mới trở về phòng, cậu ấy liền chạy lại lục tìm thứ gì đó trong vali xong vọt thẳng vào phòng tắm. Tôi nhìn theo mà chả hiểu mô tê gì cả.
Chờ tới lúc Tony từ phòng tắm bước ra, tôi còn đang cúi đầu đánh chữ bùm bùm trên bàn phím. Thấy tôi không đoái hoài gì, cậu ấy khẽ hắng giọng một tiếng hòng gây sự chú ý từ tôi. Nhưng mà tôi lúc ấy cảm xúc đang thăng hoa làm gì có tâm trạng để ý tới ai. Nếu hiện tại tôi không viết truyện, cảm xúc dắt tay ngôn từ chạy mất thì chờ tới kiếp nào tôi mới viết xong được truyện?
Tôi cứ cắm cúi nhìn từng chữ nhảy trên màn hình mà không để ý đến Tony đã bò lên giường từ lúc nào.
- San ơi San à. Nhìn tôi chút nào San ơi San hỡi.
Ta nói trời đánh tránh miếng ăn, người đánh tránh tâm tình thăng hoa viết truyện. Ấy thế mà cái lúc tâm tình tôi đang hết sức thăng hoa, chữ nghĩa tuôn trào, cái tên điên nào đó lại cố gắng ra sức phá đám thế có điên không chứ lị.
Tôi điên tiết gập máy tính lại lừ mắt lườm Tony.
- Cậu rảnh quá không có việc gì làm hay sao mà...
Những từ muốn nói phía sau như nghẹn ứ lại nơi cổ họng không thốt ra được. Tony nằm đó với tư thế cực kỳ quyến rũ, một tay làm điểm tựa chống đầu, một tay chọc chọc sờ sờ hông tôi nhìn tôi với ánh mắt rất chi là "nhu tình" y hệt tiểu thuyết mạng có nói đến. Hơn thế nữa cậu ấy mặc một cái quần đùi phải gọi là bó sát sàn sạt luôn, cái áo sơ mi để mở khoe cơ bụng sáu múi lấp lửng che đi nơi nào đó.
Tony mỉm cười nhìn tôi tình tứ tự vuốt dọc từ đùi đến thắt lưng mình rồi hỏi tôi:
- San có thấy tôi có một bờ mờ quờ rờ không hả San?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.