Chương 27: Sinh vật lạ sáu múi...
Hàn Tư Mộc San
06/04/2022
Chờ mẹ tôi ăn gần hết bát cơm, tôi chợt nghe thấy tiếng hét "thất thanh" từ trên tầng vọng xuống. Tiếp đó là tiếng chạy lạch bạch từ trên tầng xuống dưới nhà, rồi là cái đầu Luận ngó nghiêng nhìn vào bếp. Cậu ấy thấy tôi liền cáo trạng:
- Ê Sơn, trong phòng mày có sinh vật lạ sáu múi!
- Úi, sáu múi à con? Sinh vật sáu múi có đẹp trai không? Da là màu trắng hay màu lúa mạch? Quan trọng là khoai tím dưa cà của sinh vật đó có to không hả con?
Mẹ tôi nghe thấy vậy sáng cả mắt ra, bà hỏi liên tục những câu cực kì ba chấm làm Luận đứng đơ người ở cửa bếp. Tôi bất lực thở dài, đưa tay đỡ trán. Quen rồi, tôi đã quá quen với bà mẹ không để ý gì nhiều chỉ để ý chuyện "phòng the" của người ta này quá rồi. Một ngày ở cùng bà mà không kịp chuẩn bị tinh thần thì chỉ có nước tăng xông đột quỵ mà chết mất thôi.
Mắt liếc thấy mẹ tôi định buông tô cơm đứng dậy, tôi nhanh tay ấn mẹ lại xuống ghế, dùng dăm ba câu đe dọa quen thuộc để bà ăn hết tô cơm rồi nhanh tay kéo Luận ra ngoài phòng khách.
Có lẽ Luận vẫn còn đang sốc với "ngôn từ" của bà mẹ nhà tôi nên cái mặt cứ ngơ ngơ ngác ngác trông có chút dễ thương y hệt hình tượng tiểu mĩ thụ mà mẹ tôi thường gây dựng trong truyện của bà. Chả hiểu sao tôi lại chợt nhớ đến anh chàng chủ quán game nào đó. Nếu như Luận với anh chủ quán kia thành một đôi thì chẳng khác nào tôi có tư liệu sống lấp hố thay bà mẹ già nhà tôi cả. Nhưng nếu Luận chịu chia sẻ thì tốt quá luôn chứ lị, tôi đỡ phải nhìn mặt mà đoán sự tình.
Càng nghĩ tôi càng thấy suy nghĩ trôi dạt ngoài khơi, đi quá xa với hiện thực mất rồi. Ở với mẹ tôi quá lâu, nhiễm luôn cái tính nhìn người viết truyện thì phải làm sao đây?
Tôi tự nhéo một cái vào đùi mình xua đi mọi suy nghĩ vớ vẩn trong đầu rồi mới dám hỏi Luận.
- Hồi nãy mày nói cái gì đó hả Luận?
- Tao có nói gì đâu!
Luận phản xạ có điều kiện đáp trả lại một câu kèm theo sự hoang mang ngơ ngác thấy rõ. Chốc sau dường như cậu ấy nhớ ra điều gì bèn ha ha chữa ngượng.
- À ha ha, thì là hồi nãy lúc tao dọn đồ, tao có nghe thấy tiếng nước chảy nhưng nghĩ là mày đang nấu ăn rửa rau bên dưới nên không quan tâm nữa. Chờ lúc tao dọn xong đồ á, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, hôi hám muốn chết nên mới tính cầm đồ đi tắm. Mà chưa kịp mở cửa phòng tắm thì cửa nó tự mở ra và đập vào mắt tao là cái cơ bụng sáu múi săn chắc kinh khủng luôn. Eo ôi, đến cả thằng nhỏ trông cũng to ra phết mày ạ. Tao thấy vậy hoảng quá liền vứt hết đồ phi thẳng xuống đây luôn này.
Nghe Luận kể xong mà tôi cũng hoảng luôn. Thôi cơm mẹ nấu rồi! Tại sao tôi lại có thể quên trong nhà tôi vẫn còn tồn tại thêm một thằng con rể treo trên cửa miệng mẹ tôi cho được. Đã thế thì thôi đi, lại còn quên luôn cái vụ mẹ tôi nói rằng Tony đang tắm trên phòng.
Trong lòng tôi rối tung tùng phèo cuộn lại một đống làm tôi phải tự nhéo vào đùi thêm cái nữa cho tỉnh táo.
Luận thấy tôi im lặng không nói, cậu ấy ngồi sát lại kế bên tôi dùng tay khẽ đẩy vai tôi:
- Mày làm sao đấy? Sốc quá hay gì?
- Ui chà, là tao thì tao cũng sốc nữa chứ là mày! Có gì cứ nói ra đi, tao không cười mày đâu.
Luận chợt hỏi rồi chợt cảm thán, cái mặt nham nhở muốn cười rồi mà còn nói không cười đâu. Tôi bực bội đập cái đét lên lưng Luận một phát để lấy lại tinh thần, hầm hừ cảnh cáo:
- Cười nham cười nhở như thế mà còn nói không cười đó à, tao lại tống cổ mày ra khỏi nhà bây giờ đó nhé! Ngồi nghiêm túc, nói năng đàng hoàng!
Luận hi hi ha ha thêm lúc nữa mới chịu nghiêm túc cái mặt lại, nhìn tôi và hỏi:
- Chứ cái sinh vật sáu múi kia là gì đó mày?
- Sinh vật sáu múi gì? Thằng Tony mày ghét đó chứ đào đâu ra sinh vật sáu múi?
Tôi bĩu môi hừ một tiếng rồi trả lời Luận, chả hiểu sao lại vô tình liếc thấy bà mẹ tôi mắt sáng như sao ló một nửa cái đầu ra từ phòng bếp nhìn tôi với Luận chằm chằm.
Bạn cứ tưởng tượng đến cái cảnh trong phim ma, có con ma lấp ló sau một vật cản gì đó và chừa ra nửa cái đầu nhìn về phía bạn chằm chằm, lúc gần lúc xa mà xem. Mẹ tôi lúc này y hệt như vậy đó, bà chỉ thiếu mỗi hiệu ứng vây quanh mà thôi. Lại thêm Tony ăn mặc có chút "mát mẻ" với cái áo ba lỗ khoét hai bên tay áo xuống tới tận hông để hở hai bên sườn kèm cái quần thể thao màu đỏ gạch chậm rãi đi từ phía trên lầu xuống, tự dưng làm tôi suy nghĩ tới một số điều bậy bạ của ngày hôm qua.
Cũng là cái thân hình rắn rỏi đó, Tony vừa hôn vừa liếm tai tôi, vừa cầm lấy tay tôi kéo từ trên cổ đi xuống ngực, ghé ngang qua cơ bụng săn chắc chốc lát rồi xuống dần bên dưới để tôi nắm lấy nơi nào đó. Lại còn tận dụng cơ hội đang ghé đầu bên tai tôi để thì thầm nho nhỏ: "Thằng bé khó chịu lắm rồi tiểu San San ạ, cậu giúp nó được không?"
Tôi trầm mê trong hình ảnh không dành cho trẻ nhỏ nào đó mà không để ý Luận nói cái gì với tôi nữa. Chợt cậu ấy đẩy vai tôi, cái mặt nhăn nhó khó chịu thấy rõ:
- Đậu xanh rau má, nãy giờ tao nói cái gì mày có nghe không đấy hả Sơn?
- Có nghe một chút!
- Mịa, thế nào là có nghe một chút hả? Thế tao hỏi cái gì nói cái gì mày nói lại lần nữa tao nghe coi nào? Hừ, nói không được chứ gì? Chẳng qua mày mải mê ngắm thằng Tony có thèm để ý tao hỏi cái gì tao nói cái khỉ gì đâu mà có nghe với chả không nghe. Múi miếc của tao còn đẹp hơn cả thằng Tony...
Tôi vốn chỉ nói có thế thôi chứ nào có nghe được cậu ấy nói cái gì. Ai biết được Luận được đà tức giận quạt cho tôi một mặt chửi khí thế hung hăng, nhưng tới câu cuối lại nói nhỏ dần rồi im bặt. Nếu tôi không ngồi kế bên chắc cũng chả biết có câu nói sau cùng.
Có lẽ Luận chửi hăng say quá, khiến tên tóc nâu nào đó cũng quay lại nhìn hai đứa tôi nhíu mày khó chịu. Nhưng cậu ấy chưa đi ra phòng khách vội mà nghiêng đầu chắn đi tầm nhìn của mẹ tôi hỏi bà:
- Mẹ Tuyết đang âm mưu rình mò cái gì đấy?
- Ne né cái đầu ra, mẹ đang sân si cái sinh vật sáu múi xem khoai tím dưa cà của nó có to không đây này.
Mẹ tôi không vui đẩy đầu Tony ra nhăn nhó. Đúng lúc bà thấy tôi đang nhìn lại phía bà liền cười hì hì với tôi rồi lôi luôn Tony vào phòng bếp để trốn. Mặc dù tôi chả biết mẹ tôi trốn cái gì mà tới tận lúc ăn trưa cũng chả thấy tăm hơi bà đâu nữa. Chỉ có ba thằng con trai ngồi mỗi đứa một góc bàn, mắt lớn trừng mắt nhỏ tranh nhau vài ba miếng thịt. Cứ mỗi lần Luận chọc cái đũa vào thì Tony liền chọc theo chặn lại không cho Luận gắp. Luận tức tối nạt:
- Mịa, bỏ cái đũa ra nhanh, ông đây gắp trước mà?
- Không, thịt cậu ấy là của tôi từ bữa đến giờ, ai cho cậu có quyền ăn hả?
- Thằng Sơn cho!
- Sơn với sủng cái gì, San là của tôi!
- San là của mày nhưng Sơn là của tao, thịt của cậu ấy cũng là của tao? Không bỏ đũa ra là tao xiên chết mày giờ đó!
- Ngon thì nhào vô, ngay và luôn xem ai xiên ai!
Luận cáu, Tony cũng chẳng vừa mà gắt lại.
Người này một câu, người kia một câu. Đau hết cả đầu! Tôi bực mình bỏ luôn bát đũa xuống, bắt đầu dọn dẹp.
Ăn có một bữa cơm thôi mà cũng ầm ĩ inh ỏi chả ra thể thống gì cả. Không muốn ăn thì tôi đây dọn dẹp rửa bát cho bõ ghét!
- San ơi, tôi còn đang đói lắm á, đừng dọn mà!
Tony mếu máo trưng cái mặt tỏ vẻ đáng thương ra níu lấy tay tôi. Luận đứng kế bên cũng chả kém cạnh gì, cũng mặt dày tỏ vẻ tội nghiệp đòi ăn. Tôi không thèm nhìn hai cái đứa trẻ trâu dở người này, cứ im lặng để gọn thức ăn lại, im lặng rửa bát úp bát lên kệ.
- Eo ui, San ứ thương tôi nữa à?
- Trời ơi, tao với mày thân nhau đến thế mà có mỗi miếng thịt cũng chả cho tao ăn thế hả Sơn? Mày keo kiệt thế luôn à?
Luận với Tony nhì nhèo mỗi người một câu, mệt mỏi hết sức. Rốt cuộc tôi cũng đã hiểu vì sao có một số người lại không hề thích trẻ con một chút nào rồi. Mặc dù trẻ con cùng tùy từng đứa dễ thương hay khó bảo thôi, nhưng với hai đứa trẻ to xác mỗi đứa níu lấy một bên tay tôi đây thì không dễ thương dễ bảo một chút nào cả. Vừa ồn ào vừa lắm lí sự kiện cáo vớ va vớ vẩn, có tí chuyện mà cũng mách ngược mách xuôi cho bằng được mới thôi.
Tôi hầm hầm hừ hừ quát:
- Ăn hay tranh nhau?
- Ăn!
Tony với Luận rất biết điều đồng thanh trả lời, nhưng trả lời là trả lời cãi nhau vẫn cứ cái nhau. Đã thế còn lườm nhau hằn học nhìn ngứa mắt cực kì.
- Muốn ăn thì lăn vào bếp, không ăn thì tự nhịn đến bữa chiều!
Tôi úp hết tô bát lên kệ, hờ hững đe đọa một câu.
- Nhưng cơm mày nấu ngon hơn cơm tao nấu mà...
- Nếu tiểu San San không ngại dọn dẹp, tôi cũng không ngại thực hiện nghệ thuật đốt bếp một lần nữa cho vui cửa vui nhà đâu.
Luận nói chưa hết câu, Tony đã nói chen vào bằng cái giọng rất ư cợt nhả. Nghe mà muốn táng vỡ mồm cậu ta cho hả dạ. Bực bội gì đâu không ấy. Nghĩ đi nghĩ lại, vì bảo đảm an toàn cho cái bếp, tôi đành phải dọn cơm ra một lần nữa cho hai đứa trẻ to xác nào đó. Xong xuôi, tôi làm mặt tức giận dữ dội đập bốp lên bàn nạt nộ:
- Ăn cho ra ăn uống cho ra uống, đừng có mà người này tranh người kia giành, tôi thà đổ cơm cho con milu nhà hàng xóm còn hơn để hai cậu ăn đó! Nghe rõ chưa hả?
- Eo ui, thay vì để cho con milu á, em cứ để hết cho chồng em đi San ạ. Cơm thừa canh cặn của em chồng em chấp nhận ăn nên đừng có lo!
- ---------------
#Ngoại truyện tặng các khả ái
Lần đầu tiên được vào phòng cậu ấy, trong lòng tôi vui thật là vui, như có một đàn nai con chạy loạn vì tìm được dòng suối trong lành ngọt lịm. Tôi tham lam nhìn chỗ này một chút, chỗ kia một tẹo. Tới nỗi mà không muốn cậu ấy giúp tôi xếp đồ một chút nào cả. Vì có những thứ tôi muốn làm bí mật thôi, vì sợ cậu ấy sẽ ghê tởm nếu thấy tôi làn những thứ đó.
Tôi xếp từng món đồ một, từ quần áo đến đồ đạc lặt vặt học tập. Vừa xếp vừa sờ cái này một tí rồi suy nghĩ, mọi khi cậu ấy cũng thường làm cái này ở đây, làm cái kia ở đó. Càng nghĩ càng thấy vui vẻ.
Nhưng đến khi tôi chuẩn bị mọi đồ đạc bước vào phòng tắm, lại chả vui một chút nào cả. Vì có một thằng con trai khác lạ bước từ phòng tắm ra, cả người ướt nhẹp mà chả mặc một cái gì cả. Cứ nhìn cái cơ bụng cùng thằng nhỏ của người ta mà tôi hoảng hồn muốn chết. Tôi là tôi cũng có múi miếc đàng hoàng đó, chỉ mỗi tội không săn chắc như cái tên nào đó kia thôi. Còn về thằng nhỏ thì đừng bàn nữa, hu hu hu, tôi tự ti khóc ngay bây giờ đó.
Các bạn đọc đến đây cười xong mà không còm men cho má San biết để tag truyện á thì là đếch được gặp một thằng siêu cấp đẹp trai siêu cấp cute như Luận đâu nha. Luận mà gặp là Luận đánh mông cho chừa luôn đó. ????????
Nói nhiều quá nên thôi, hết đất diễn của Luận rồi! Chúc các bạn khả ái đọc truyện vui vẻ nha ❤️❤️
- Ê Sơn, trong phòng mày có sinh vật lạ sáu múi!
- Úi, sáu múi à con? Sinh vật sáu múi có đẹp trai không? Da là màu trắng hay màu lúa mạch? Quan trọng là khoai tím dưa cà của sinh vật đó có to không hả con?
Mẹ tôi nghe thấy vậy sáng cả mắt ra, bà hỏi liên tục những câu cực kì ba chấm làm Luận đứng đơ người ở cửa bếp. Tôi bất lực thở dài, đưa tay đỡ trán. Quen rồi, tôi đã quá quen với bà mẹ không để ý gì nhiều chỉ để ý chuyện "phòng the" của người ta này quá rồi. Một ngày ở cùng bà mà không kịp chuẩn bị tinh thần thì chỉ có nước tăng xông đột quỵ mà chết mất thôi.
Mắt liếc thấy mẹ tôi định buông tô cơm đứng dậy, tôi nhanh tay ấn mẹ lại xuống ghế, dùng dăm ba câu đe dọa quen thuộc để bà ăn hết tô cơm rồi nhanh tay kéo Luận ra ngoài phòng khách.
Có lẽ Luận vẫn còn đang sốc với "ngôn từ" của bà mẹ nhà tôi nên cái mặt cứ ngơ ngơ ngác ngác trông có chút dễ thương y hệt hình tượng tiểu mĩ thụ mà mẹ tôi thường gây dựng trong truyện của bà. Chả hiểu sao tôi lại chợt nhớ đến anh chàng chủ quán game nào đó. Nếu như Luận với anh chủ quán kia thành một đôi thì chẳng khác nào tôi có tư liệu sống lấp hố thay bà mẹ già nhà tôi cả. Nhưng nếu Luận chịu chia sẻ thì tốt quá luôn chứ lị, tôi đỡ phải nhìn mặt mà đoán sự tình.
Càng nghĩ tôi càng thấy suy nghĩ trôi dạt ngoài khơi, đi quá xa với hiện thực mất rồi. Ở với mẹ tôi quá lâu, nhiễm luôn cái tính nhìn người viết truyện thì phải làm sao đây?
Tôi tự nhéo một cái vào đùi mình xua đi mọi suy nghĩ vớ vẩn trong đầu rồi mới dám hỏi Luận.
- Hồi nãy mày nói cái gì đó hả Luận?
- Tao có nói gì đâu!
Luận phản xạ có điều kiện đáp trả lại một câu kèm theo sự hoang mang ngơ ngác thấy rõ. Chốc sau dường như cậu ấy nhớ ra điều gì bèn ha ha chữa ngượng.
- À ha ha, thì là hồi nãy lúc tao dọn đồ, tao có nghe thấy tiếng nước chảy nhưng nghĩ là mày đang nấu ăn rửa rau bên dưới nên không quan tâm nữa. Chờ lúc tao dọn xong đồ á, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, hôi hám muốn chết nên mới tính cầm đồ đi tắm. Mà chưa kịp mở cửa phòng tắm thì cửa nó tự mở ra và đập vào mắt tao là cái cơ bụng sáu múi săn chắc kinh khủng luôn. Eo ôi, đến cả thằng nhỏ trông cũng to ra phết mày ạ. Tao thấy vậy hoảng quá liền vứt hết đồ phi thẳng xuống đây luôn này.
Nghe Luận kể xong mà tôi cũng hoảng luôn. Thôi cơm mẹ nấu rồi! Tại sao tôi lại có thể quên trong nhà tôi vẫn còn tồn tại thêm một thằng con rể treo trên cửa miệng mẹ tôi cho được. Đã thế thì thôi đi, lại còn quên luôn cái vụ mẹ tôi nói rằng Tony đang tắm trên phòng.
Trong lòng tôi rối tung tùng phèo cuộn lại một đống làm tôi phải tự nhéo vào đùi thêm cái nữa cho tỉnh táo.
Luận thấy tôi im lặng không nói, cậu ấy ngồi sát lại kế bên tôi dùng tay khẽ đẩy vai tôi:
- Mày làm sao đấy? Sốc quá hay gì?
- Ui chà, là tao thì tao cũng sốc nữa chứ là mày! Có gì cứ nói ra đi, tao không cười mày đâu.
Luận chợt hỏi rồi chợt cảm thán, cái mặt nham nhở muốn cười rồi mà còn nói không cười đâu. Tôi bực bội đập cái đét lên lưng Luận một phát để lấy lại tinh thần, hầm hừ cảnh cáo:
- Cười nham cười nhở như thế mà còn nói không cười đó à, tao lại tống cổ mày ra khỏi nhà bây giờ đó nhé! Ngồi nghiêm túc, nói năng đàng hoàng!
Luận hi hi ha ha thêm lúc nữa mới chịu nghiêm túc cái mặt lại, nhìn tôi và hỏi:
- Chứ cái sinh vật sáu múi kia là gì đó mày?
- Sinh vật sáu múi gì? Thằng Tony mày ghét đó chứ đào đâu ra sinh vật sáu múi?
Tôi bĩu môi hừ một tiếng rồi trả lời Luận, chả hiểu sao lại vô tình liếc thấy bà mẹ tôi mắt sáng như sao ló một nửa cái đầu ra từ phòng bếp nhìn tôi với Luận chằm chằm.
Bạn cứ tưởng tượng đến cái cảnh trong phim ma, có con ma lấp ló sau một vật cản gì đó và chừa ra nửa cái đầu nhìn về phía bạn chằm chằm, lúc gần lúc xa mà xem. Mẹ tôi lúc này y hệt như vậy đó, bà chỉ thiếu mỗi hiệu ứng vây quanh mà thôi. Lại thêm Tony ăn mặc có chút "mát mẻ" với cái áo ba lỗ khoét hai bên tay áo xuống tới tận hông để hở hai bên sườn kèm cái quần thể thao màu đỏ gạch chậm rãi đi từ phía trên lầu xuống, tự dưng làm tôi suy nghĩ tới một số điều bậy bạ của ngày hôm qua.
Cũng là cái thân hình rắn rỏi đó, Tony vừa hôn vừa liếm tai tôi, vừa cầm lấy tay tôi kéo từ trên cổ đi xuống ngực, ghé ngang qua cơ bụng săn chắc chốc lát rồi xuống dần bên dưới để tôi nắm lấy nơi nào đó. Lại còn tận dụng cơ hội đang ghé đầu bên tai tôi để thì thầm nho nhỏ: "Thằng bé khó chịu lắm rồi tiểu San San ạ, cậu giúp nó được không?"
Tôi trầm mê trong hình ảnh không dành cho trẻ nhỏ nào đó mà không để ý Luận nói cái gì với tôi nữa. Chợt cậu ấy đẩy vai tôi, cái mặt nhăn nhó khó chịu thấy rõ:
- Đậu xanh rau má, nãy giờ tao nói cái gì mày có nghe không đấy hả Sơn?
- Có nghe một chút!
- Mịa, thế nào là có nghe một chút hả? Thế tao hỏi cái gì nói cái gì mày nói lại lần nữa tao nghe coi nào? Hừ, nói không được chứ gì? Chẳng qua mày mải mê ngắm thằng Tony có thèm để ý tao hỏi cái gì tao nói cái khỉ gì đâu mà có nghe với chả không nghe. Múi miếc của tao còn đẹp hơn cả thằng Tony...
Tôi vốn chỉ nói có thế thôi chứ nào có nghe được cậu ấy nói cái gì. Ai biết được Luận được đà tức giận quạt cho tôi một mặt chửi khí thế hung hăng, nhưng tới câu cuối lại nói nhỏ dần rồi im bặt. Nếu tôi không ngồi kế bên chắc cũng chả biết có câu nói sau cùng.
Có lẽ Luận chửi hăng say quá, khiến tên tóc nâu nào đó cũng quay lại nhìn hai đứa tôi nhíu mày khó chịu. Nhưng cậu ấy chưa đi ra phòng khách vội mà nghiêng đầu chắn đi tầm nhìn của mẹ tôi hỏi bà:
- Mẹ Tuyết đang âm mưu rình mò cái gì đấy?
- Ne né cái đầu ra, mẹ đang sân si cái sinh vật sáu múi xem khoai tím dưa cà của nó có to không đây này.
Mẹ tôi không vui đẩy đầu Tony ra nhăn nhó. Đúng lúc bà thấy tôi đang nhìn lại phía bà liền cười hì hì với tôi rồi lôi luôn Tony vào phòng bếp để trốn. Mặc dù tôi chả biết mẹ tôi trốn cái gì mà tới tận lúc ăn trưa cũng chả thấy tăm hơi bà đâu nữa. Chỉ có ba thằng con trai ngồi mỗi đứa một góc bàn, mắt lớn trừng mắt nhỏ tranh nhau vài ba miếng thịt. Cứ mỗi lần Luận chọc cái đũa vào thì Tony liền chọc theo chặn lại không cho Luận gắp. Luận tức tối nạt:
- Mịa, bỏ cái đũa ra nhanh, ông đây gắp trước mà?
- Không, thịt cậu ấy là của tôi từ bữa đến giờ, ai cho cậu có quyền ăn hả?
- Thằng Sơn cho!
- Sơn với sủng cái gì, San là của tôi!
- San là của mày nhưng Sơn là của tao, thịt của cậu ấy cũng là của tao? Không bỏ đũa ra là tao xiên chết mày giờ đó!
- Ngon thì nhào vô, ngay và luôn xem ai xiên ai!
Luận cáu, Tony cũng chẳng vừa mà gắt lại.
Người này một câu, người kia một câu. Đau hết cả đầu! Tôi bực mình bỏ luôn bát đũa xuống, bắt đầu dọn dẹp.
Ăn có một bữa cơm thôi mà cũng ầm ĩ inh ỏi chả ra thể thống gì cả. Không muốn ăn thì tôi đây dọn dẹp rửa bát cho bõ ghét!
- San ơi, tôi còn đang đói lắm á, đừng dọn mà!
Tony mếu máo trưng cái mặt tỏ vẻ đáng thương ra níu lấy tay tôi. Luận đứng kế bên cũng chả kém cạnh gì, cũng mặt dày tỏ vẻ tội nghiệp đòi ăn. Tôi không thèm nhìn hai cái đứa trẻ trâu dở người này, cứ im lặng để gọn thức ăn lại, im lặng rửa bát úp bát lên kệ.
- Eo ui, San ứ thương tôi nữa à?
- Trời ơi, tao với mày thân nhau đến thế mà có mỗi miếng thịt cũng chả cho tao ăn thế hả Sơn? Mày keo kiệt thế luôn à?
Luận với Tony nhì nhèo mỗi người một câu, mệt mỏi hết sức. Rốt cuộc tôi cũng đã hiểu vì sao có một số người lại không hề thích trẻ con một chút nào rồi. Mặc dù trẻ con cùng tùy từng đứa dễ thương hay khó bảo thôi, nhưng với hai đứa trẻ to xác mỗi đứa níu lấy một bên tay tôi đây thì không dễ thương dễ bảo một chút nào cả. Vừa ồn ào vừa lắm lí sự kiện cáo vớ va vớ vẩn, có tí chuyện mà cũng mách ngược mách xuôi cho bằng được mới thôi.
Tôi hầm hầm hừ hừ quát:
- Ăn hay tranh nhau?
- Ăn!
Tony với Luận rất biết điều đồng thanh trả lời, nhưng trả lời là trả lời cãi nhau vẫn cứ cái nhau. Đã thế còn lườm nhau hằn học nhìn ngứa mắt cực kì.
- Muốn ăn thì lăn vào bếp, không ăn thì tự nhịn đến bữa chiều!
Tôi úp hết tô bát lên kệ, hờ hững đe đọa một câu.
- Nhưng cơm mày nấu ngon hơn cơm tao nấu mà...
- Nếu tiểu San San không ngại dọn dẹp, tôi cũng không ngại thực hiện nghệ thuật đốt bếp một lần nữa cho vui cửa vui nhà đâu.
Luận nói chưa hết câu, Tony đã nói chen vào bằng cái giọng rất ư cợt nhả. Nghe mà muốn táng vỡ mồm cậu ta cho hả dạ. Bực bội gì đâu không ấy. Nghĩ đi nghĩ lại, vì bảo đảm an toàn cho cái bếp, tôi đành phải dọn cơm ra một lần nữa cho hai đứa trẻ to xác nào đó. Xong xuôi, tôi làm mặt tức giận dữ dội đập bốp lên bàn nạt nộ:
- Ăn cho ra ăn uống cho ra uống, đừng có mà người này tranh người kia giành, tôi thà đổ cơm cho con milu nhà hàng xóm còn hơn để hai cậu ăn đó! Nghe rõ chưa hả?
- Eo ui, thay vì để cho con milu á, em cứ để hết cho chồng em đi San ạ. Cơm thừa canh cặn của em chồng em chấp nhận ăn nên đừng có lo!
- ---------------
#Ngoại truyện tặng các khả ái
Lần đầu tiên được vào phòng cậu ấy, trong lòng tôi vui thật là vui, như có một đàn nai con chạy loạn vì tìm được dòng suối trong lành ngọt lịm. Tôi tham lam nhìn chỗ này một chút, chỗ kia một tẹo. Tới nỗi mà không muốn cậu ấy giúp tôi xếp đồ một chút nào cả. Vì có những thứ tôi muốn làm bí mật thôi, vì sợ cậu ấy sẽ ghê tởm nếu thấy tôi làn những thứ đó.
Tôi xếp từng món đồ một, từ quần áo đến đồ đạc lặt vặt học tập. Vừa xếp vừa sờ cái này một tí rồi suy nghĩ, mọi khi cậu ấy cũng thường làm cái này ở đây, làm cái kia ở đó. Càng nghĩ càng thấy vui vẻ.
Nhưng đến khi tôi chuẩn bị mọi đồ đạc bước vào phòng tắm, lại chả vui một chút nào cả. Vì có một thằng con trai khác lạ bước từ phòng tắm ra, cả người ướt nhẹp mà chả mặc một cái gì cả. Cứ nhìn cái cơ bụng cùng thằng nhỏ của người ta mà tôi hoảng hồn muốn chết. Tôi là tôi cũng có múi miếc đàng hoàng đó, chỉ mỗi tội không săn chắc như cái tên nào đó kia thôi. Còn về thằng nhỏ thì đừng bàn nữa, hu hu hu, tôi tự ti khóc ngay bây giờ đó.
Các bạn đọc đến đây cười xong mà không còm men cho má San biết để tag truyện á thì là đếch được gặp một thằng siêu cấp đẹp trai siêu cấp cute như Luận đâu nha. Luận mà gặp là Luận đánh mông cho chừa luôn đó. ????????
Nói nhiều quá nên thôi, hết đất diễn của Luận rồi! Chúc các bạn khả ái đọc truyện vui vẻ nha ❤️❤️
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.