Chương 14: Vừa mới mất công che!
Thần Điện Tế Ti
03/11/2017
Bốn mắt nhìn nhau, ai cũng đều không nói gì.
Một lát sau, Cố Dương mới phản ứng được, động tác thứ nhất chính là đóng cửa!
Không sai, đóng cửa!
Rầm một tiếng! Lực đạo to lớn, chấn động đến nỗi tim hắn cũng đều run rẩy theo!
Lôi Nghị trơ mắt nhìn cửa ở trước mặt mình đóng sầm, cũng có chút không biết phải nói gì, càng nhiều hơn chính là dở khóc dở cười.
Y chỉ là mới dọn tới, muốn cùng hàng xóm mới chào hỏi đôi câu, ai có thể nghĩ tới, người hàng xóm mới này chính là Cố Dương?
Thăm hỏi không thành, bị trách móc một thân, còn rất chật vật bị người ta nhốt ở ngoài cửa, mới vừa rồi ván cửa thiếu chút nữa liền đập lên lỗ mũi y rồi!
Đây gọi là chuyện gì nha!
Lúc Cố Dương đóng sầm cửa cũng sửng sốt nửa ngày, trong lòng thầm nói vị này không đến mức kiên nhẫn như thế đi? Còn đuổi tới lại nhà hắn…
Gặp phải người “dây dưa không tha” như thế, hắn cũng không biết nên làm gì bây giờ…
Suy nghĩ trong lòng của Cố Dương vòng vo vài lần, làm công cuộc xây dựng tâm lý nửa ngày.
Có thể chỉ là đúng dịp?
Lần kia không phải hắn ở trong thang máy thấy Lôi Nghị sao…. Có thể đúng như chính mình suy nghĩ, tên kia liền ở cửa đối diện?
Thật đúng là… Âm hồn bất tán a….
Thật không biết hai người bọn họ là hữu duyên hay là vô duyên.
Cho là hữu duyên đi, hai người sau đêm đó nửa năm lại đều không cùng xuất hiện lần nào, nhưng nếu là vô duyên đi, mấy ngày gần đây hai người bọn họ đã gặp không biết bao nhiêu lần rồi, còn ở chung tòa nhà chung tiểu khu, thậm chí có thể là chung một tầng…
Mặc kệ nói như thế nào, vừa rồi mới phun người ta một thân bông tuyết, còn đóng cửa đem người để bên ngoài, có đúng hay không có chút quá đáng? Cái này… Tổng thể mà nói còn là quá không lễ phép a…
“Mở cửa!” Lôi Nghị đã lui về phía sau hai bước, đưa chân đá cửa phòng Cố Dương một chút, sau đó đưa tay xử lý hoa tuyết trên mặt và trên tóc, thứ này cứng lại rất nhanh, không thì thật đúng là không dễ lấy xuống.
Y chính là đến chào hỏi mà thôi, làm gì đem y thành sói đói mà phòng bị như thế?
Tuy rằng Cố Dương từ chức ở công ty, không còn là nhân viên của y nữa, nhưng nếu hai người trời xui đất khiến mà trở thành hàng xóm của nhau, cũng thực sự không tiện làm bộ chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, cứ như vậy quay về.
Hơn nữa ý định ban đầu của y đến là cùng chào hỏi hàng xóm a, không thể vì hàng xóm là Cố Dương liền bỏ cuộc nửa đường.
Cố Dương do dự nửa ngày, đem áo choàng tắm gói đến nghiêm nghiêm thật thật, xác định chính mình sẽ không lộ ra chân tướng gì, mới nhẹ nhàng mở cửa ra một đường nhỏ.
Thực sự rất hy vọng người này đã đi a, phiền chết, thế nào luôn luôn có thể gặp y?!
Nghe thấy cửa phòng mở, Lôi Nghị vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ ngước mắt nhìn về phía người bên trong cánh cửa lặng lẽ thò đầu ra.
Vừa rồi quá mức khiếp sợ, Cố Dương trốn tránh, cho nên Lôi Nghị không có chú ý nhìn quần áo Cố Dương. Lúc này nhìn xuyên qua khe cánh cửa mở chừng nửa thước, hắn thấy Cố Dương tùy ý khoác áo ngủ, chắc là mới vừa tắm rửa xong không bao lâu đi, tóc còn có chút ướt.
Bất quá y đem áo ngủ quấn kín như vậy làm gì? Thật coi y là sói đói ăn quàng sao?
Nếu y đã bị cự tuyệt, chắc chắn không lại không có da mặt mà dây dưa không dứt.
Bị Cố Dương phòng bị như vậy, Lôi Nghị cũng có chút bất đắc dĩ. Nếu y sớm biết hàng xóm là Cố Dương còn không bằng ở nhà dọn dẹp phòng thật tốt ni, đồ đạc đưa đến đều tùy tiện để ở trong phòng khách, còn chưa kịp chỉnh lý ni. Y vốndự định cuối tuần lại dọn dẹp thật tốt một chút…
Cố Dương nhô đầu ra, áy náy hướng Lôi Nghị cười cười: “Lôi tổng, tại sao là anh a, tôi không phản ứng kịp, không có ý gì a…”
Lôi Nghị ánh mắt ám trầm mà nhìn chằm chằm Cố Dương, tay cũng không nhàn rỗi, khẩy xuống một cái bông tuyết thật dài trên tóc, trêu chọc nói: “Phương thức mở rộng cửa nghênh đón người này của cậu thật đúng là đủ đặc biệt.”
Ách…
“Cái kia… là sinh nhật bạn của tôi, tôi tưởng cậu ta đến rồi ni, muốn cho cậu ta một cái kinh hỉ, không nghĩ tới phun ngài một thân… Xin lỗi a, Lôi tổng, thực sự rất xin lỗi…” Cố Dương miệng áy náy nói, nhưng trong lòng oán thầm, ai biết là anh đến a, tôi còn không có đập bánh gato vô mặt anh cũng đã không tệ rồi. (người bạn có tâm:v)
Lúc nào chỗ nào đều có thể đụng phải người này, đúng là say rồi….
Lôi Nghị nhìn Cố Dương nửa người đều núp ở sau cánh cửa, vẻ mặt có vẻ phòng bị, xin lỗi cũng không có bao nhiêu thành ý, trong lòng không khỏi có vài phần khó chịu: “Không mời tôi đi vào ngồi một chút sao?”
Cố Dương bừng tỉnh đại ngộ mà gật đầu, đem cửa lại kéo ra một ít: “Lôi tổng, mời vào. Lôi tổng anh là làm sao biết tôi ở chỗ này? Không biết Lôi tổng tìm tôi là có chuyện gì? Thủ tục nghỉ việc tôi cũng đều đã làm xong xuôi tất cả rồi đi?”
Lôi Nghị bước qua cửa phòng, lặng lẽ liếc nhìn chừng mười món ăn vặt được bày đầy trên bàn trà, chính giữa là một cái bánh gato tinh xảo, không lớn, tám tấc, nhưng nếu như hai người tuyệt đối đủ ăn, nói không chừng còn không ăn hết, đó không phải là còn có một bàn đồ ăn đó sao.
“Rất phong phú nha!” Lôi Nghị đơn giản ngồi xuống ghế sô pha, nhìn Cố Dương còn đứng nắm lấy chốt cửa ở cạnh cửa, không có ý tứ muốn đóng cửa, cũng không có ý định đến ngồi, hắn dựa vào phía sau một chút, tựa ở trên ghế sô pha, giọng nói lạnh nhạt, “Cậu đừng khuẩn trương, tôi chính là lại đây lên tiếng chào hỏi.”
Cố Dương còn chưa hiểu, chỉ thấy Lôi Nghị xuyên qua nửa cánh cửa đang mở chỉ chỉ cửa đối diện: “Tôi mới vừa chuyển đến, cùng hàng xóm mới chào hỏi, không nghĩ tới hàng xóm mới là cậu.”
Đang nói, Lôi Nghị từ trong túi lấy ra hộp quà nhỏ chưa bị phá hư để trên bàn trà, tiếp tục nhẹ giọng nói: “Ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, đều là hàng xóm nha, có chuyện gì cũng tiện chiếu cố một chút.”
Cố Dương trợn to hai mắt, lúc suy đoán cùng đối mặt với tình huống thật cũng không có khoái trá, trái lại sinh ra vài tia khẩn trương, không nghĩ tới dĩ nhiên thực sự bị hắn đoán trúng, người này ở cùng một tầng với hắn, còn ở tại cửa đối diện!
Nguyên lai phòng đối diện kia hiện tại vẫn bỏ trống là của vị này.
Thế nào sớm không dời tới trễ không dời tới, hết lần này tới lần khác dọn đến vào lúc này?!
“Cậu thật giống như không quá cao hứng.” Lôi Nghị không bỏ qua biểu tình biến hóa của Cố Dương, không có ở lại nữa, từ trên ghế sô pha đứng dậy, hướng Cố Dương từng bước đi đến, “Cậu yên tâm, cậu đã không có ý định tiếp thu đề nghị của tôi, tôi đây cũng sẽ không miễn cưỡng cậu, mọi người đều đã là người trưởng thành rồi, dây dưa không ngừng cũng không có ý nghĩa.”
Cố Dương nỗ lực kéo ra một nụ cười: “Lôi tổng nói đùa, tôi không có ý tứ gì khác, chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi, thật không nghĩ tới có thể cùng Lôi tổng làm hàng xóm, ha hả…”
Ha hả cái rắm anh a, Cố Dương âm thầm chửi bới một tiếng, cảm giác mình giống như thằng ngốc, thế nào mà lúc đối mặt với Lôi Nghị luôn luôn chột dạ như thế ni, hắn cũng không nợ y cái gì, luôn kinh sợ như thế thật sự là đủ rồi.
Lôi Nghị nhíu mày nhìn chòng chọc Cố Dương một hồi, cũng nhìn không ra nguyên nhân gì xảy ra, y liền hướng phía trước đi từng bước, Cố Dương theo bản năng lùi về phía sau từng bước, thế nhưng phía sau chính là cửa phòng, lui nữa liền dán lên cánh cửa. Vì vậy không thể làm gì khác hơn là nín thở ngưng thần, như gặp phải đại địch nhìn Lôi Nghị.
Vùng xung quanh lông mày của Lôi Nghị nhăn càng sâu: “Cậu rốt cuộc đang sợ cái gì?”
Một đêm trước đây kia, Cố Dương cũng không phải là tính tình như thế a….
“Không có không có, Lôi tổng ngài hiểu lầm rồi, chủ yếu là khí thế của ngài quá lớn, tôi là một nhân vật nhỏ, khó tránh khỏi có chút khẩn trương. Ngài tới cũng quá đột ngột, ta còn chưa có bình tĩnh lại…” Cố Dương giấu đầu hở đuôi mà giải thích, tiện tay liền quấn a quấn áo ngủ, bất quá hắn lại quấn áo ngủ liền có chút biến khéo thành vụng, vốn là rộng rộng rãi rãi không nhìn ra, thế nhưng sau khi quấn kín, bụng nhô ra liền hết sức rõ ràng.
Lôi Nghị liếc nhìn cái bụng của hắn, trong lòng dâng lên một tia khác thường, nhưng rất nhanh liền thu hồi tầm nhìn, nếu người ta không chào đón y, y vẫn là về nhà thu dọn phòng đi.
“Lôi tổng ngài phải đi a, không ngồi thêm một chút nữa? Nếu không ăn bánh gato rồi lại đi?” Cố Dương theo bản năng khách sáo nói, kỳ thực nếu như không lo lắng người kia là người cung cấp một nửa huyết thống của đứa nhỏ, hắn cũng sẽ không như gặp phải đại địch như vậy, chân tay luống cuống. Bình thường giao tiếp với người khác hắn đều rất hào phóng, cũng thành thạo. Không biết vì sao chính là lúc đối mặt với Lôi Nghị mới có thể không biết làm sao như thế.
Lôi Nghị trong lòng có chút buồn cười, rõ ràng ước gì y mau một chút rời khỏi, lại vẫn hỏi y có muốn ăn bánh gato hay không.
“Cậu cam lòng cho tôi ăn bánh gato sao?” Khóe miệng Lôi Nghị nhếch một cái, không khách khí chút nào vạch trần nói.
Cố Dương sắc mặt đỏ lên, nghĩ biểu hiện của mình đích xác có chút không tiêu chuẩn, người ta là tới làm tốt quan hệ hàng xóm, hắn lại đem người ta coi thành mãnh thú và đại hồng thủy, quả thật quá không hợp lý, một khối bánh gato mà thôi, tin tưởng Lâm Mục cũng sẽ không để ý. Vì vậy cuối cùng hắn từ phía sau cửa đi ra, lê dép đi tới bên cạnh bàn trà, rất nhanh dùng dao nhỏ cắt ra một khối bánh trên bàn đi tới gửi cho Lôi Nghị: “Đương nhiên không tiếc, Lôi tổng, mời.”
Đang nói chuyện, lòng bàn chân đột nhiên bị trợt, Cố Dương là mới tắm xong không bao lâu, dép còn mang theo nước, có chút trợt, hắn cố với tay cắt bánh gato ở giữa bàn, lực chú ý khó tránh khỏi bị phân tán, lần này đem hắn dọa sợ quá chừng, bánh gato trong tay cũng bay ra ngoài, hắn nhanh chóng rụt tay lại che chở bụng, tay kia lại theo bản năng quơ quơ muốn nắm bắt vật gì.
Đột nhiên bên hông có một cánh tay vắt ngang, Lôi Nghị đi nhanh tới hai bước, ôm hắn.
Phía sau Cố Dương là sô pha, hắn một tay ôm bụng, tay kia đã đỡ lưng sô pha, hiện tại bên hông nhiều thêm một cánh tay, thân thể ngược lại ổn định, chỉ bất quá…
Áo ngủ trước đó quấn chặt chẽ theo động tác lớn mở rộng ra, hắn giống như một con sơn dương đợi bị làm thịt cứ như vậy trần truồng mà phơi bày ở trước mặt Lôi Nghị.
Vừa mới mất công che!
Cánh tay Lôi Nghị ôm eo hắn chặt chẽ, bàn tay vừa vặn dán tại bên sườn thắt lưng hơi lộ ra tráng kiện của Cố Dương, sau đó tay Lôi Nghị đột nhiên chấn động, mới vừa rồi, tựa hồ cảm ứng được cái gì…
Tay hắn không tự chủ được thuận theo động tĩnh nhỏ nhặt kia trượt xuống, vừa vặn bao phủ đến trên bụng Cố Dương, dưới tình huống liên tục dán trên bụng như vậy, Lôi Nghị lại cảm thấy trong bụng Cố Dương có cái gì chuyển động, lại thử xem.
Một lát sau, Cố Dương mới phản ứng được, động tác thứ nhất chính là đóng cửa!
Không sai, đóng cửa!
Rầm một tiếng! Lực đạo to lớn, chấn động đến nỗi tim hắn cũng đều run rẩy theo!
Lôi Nghị trơ mắt nhìn cửa ở trước mặt mình đóng sầm, cũng có chút không biết phải nói gì, càng nhiều hơn chính là dở khóc dở cười.
Y chỉ là mới dọn tới, muốn cùng hàng xóm mới chào hỏi đôi câu, ai có thể nghĩ tới, người hàng xóm mới này chính là Cố Dương?
Thăm hỏi không thành, bị trách móc một thân, còn rất chật vật bị người ta nhốt ở ngoài cửa, mới vừa rồi ván cửa thiếu chút nữa liền đập lên lỗ mũi y rồi!
Đây gọi là chuyện gì nha!
Lúc Cố Dương đóng sầm cửa cũng sửng sốt nửa ngày, trong lòng thầm nói vị này không đến mức kiên nhẫn như thế đi? Còn đuổi tới lại nhà hắn…
Gặp phải người “dây dưa không tha” như thế, hắn cũng không biết nên làm gì bây giờ…
Suy nghĩ trong lòng của Cố Dương vòng vo vài lần, làm công cuộc xây dựng tâm lý nửa ngày.
Có thể chỉ là đúng dịp?
Lần kia không phải hắn ở trong thang máy thấy Lôi Nghị sao…. Có thể đúng như chính mình suy nghĩ, tên kia liền ở cửa đối diện?
Thật đúng là… Âm hồn bất tán a….
Thật không biết hai người bọn họ là hữu duyên hay là vô duyên.
Cho là hữu duyên đi, hai người sau đêm đó nửa năm lại đều không cùng xuất hiện lần nào, nhưng nếu là vô duyên đi, mấy ngày gần đây hai người bọn họ đã gặp không biết bao nhiêu lần rồi, còn ở chung tòa nhà chung tiểu khu, thậm chí có thể là chung một tầng…
Mặc kệ nói như thế nào, vừa rồi mới phun người ta một thân bông tuyết, còn đóng cửa đem người để bên ngoài, có đúng hay không có chút quá đáng? Cái này… Tổng thể mà nói còn là quá không lễ phép a…
“Mở cửa!” Lôi Nghị đã lui về phía sau hai bước, đưa chân đá cửa phòng Cố Dương một chút, sau đó đưa tay xử lý hoa tuyết trên mặt và trên tóc, thứ này cứng lại rất nhanh, không thì thật đúng là không dễ lấy xuống.
Y chính là đến chào hỏi mà thôi, làm gì đem y thành sói đói mà phòng bị như thế?
Tuy rằng Cố Dương từ chức ở công ty, không còn là nhân viên của y nữa, nhưng nếu hai người trời xui đất khiến mà trở thành hàng xóm của nhau, cũng thực sự không tiện làm bộ chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, cứ như vậy quay về.
Hơn nữa ý định ban đầu của y đến là cùng chào hỏi hàng xóm a, không thể vì hàng xóm là Cố Dương liền bỏ cuộc nửa đường.
Cố Dương do dự nửa ngày, đem áo choàng tắm gói đến nghiêm nghiêm thật thật, xác định chính mình sẽ không lộ ra chân tướng gì, mới nhẹ nhàng mở cửa ra một đường nhỏ.
Thực sự rất hy vọng người này đã đi a, phiền chết, thế nào luôn luôn có thể gặp y?!
Nghe thấy cửa phòng mở, Lôi Nghị vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ ngước mắt nhìn về phía người bên trong cánh cửa lặng lẽ thò đầu ra.
Vừa rồi quá mức khiếp sợ, Cố Dương trốn tránh, cho nên Lôi Nghị không có chú ý nhìn quần áo Cố Dương. Lúc này nhìn xuyên qua khe cánh cửa mở chừng nửa thước, hắn thấy Cố Dương tùy ý khoác áo ngủ, chắc là mới vừa tắm rửa xong không bao lâu đi, tóc còn có chút ướt.
Bất quá y đem áo ngủ quấn kín như vậy làm gì? Thật coi y là sói đói ăn quàng sao?
Nếu y đã bị cự tuyệt, chắc chắn không lại không có da mặt mà dây dưa không dứt.
Bị Cố Dương phòng bị như vậy, Lôi Nghị cũng có chút bất đắc dĩ. Nếu y sớm biết hàng xóm là Cố Dương còn không bằng ở nhà dọn dẹp phòng thật tốt ni, đồ đạc đưa đến đều tùy tiện để ở trong phòng khách, còn chưa kịp chỉnh lý ni. Y vốndự định cuối tuần lại dọn dẹp thật tốt một chút…
Cố Dương nhô đầu ra, áy náy hướng Lôi Nghị cười cười: “Lôi tổng, tại sao là anh a, tôi không phản ứng kịp, không có ý gì a…”
Lôi Nghị ánh mắt ám trầm mà nhìn chằm chằm Cố Dương, tay cũng không nhàn rỗi, khẩy xuống một cái bông tuyết thật dài trên tóc, trêu chọc nói: “Phương thức mở rộng cửa nghênh đón người này của cậu thật đúng là đủ đặc biệt.”
Ách…
“Cái kia… là sinh nhật bạn của tôi, tôi tưởng cậu ta đến rồi ni, muốn cho cậu ta một cái kinh hỉ, không nghĩ tới phun ngài một thân… Xin lỗi a, Lôi tổng, thực sự rất xin lỗi…” Cố Dương miệng áy náy nói, nhưng trong lòng oán thầm, ai biết là anh đến a, tôi còn không có đập bánh gato vô mặt anh cũng đã không tệ rồi. (người bạn có tâm:v)
Lúc nào chỗ nào đều có thể đụng phải người này, đúng là say rồi….
Lôi Nghị nhìn Cố Dương nửa người đều núp ở sau cánh cửa, vẻ mặt có vẻ phòng bị, xin lỗi cũng không có bao nhiêu thành ý, trong lòng không khỏi có vài phần khó chịu: “Không mời tôi đi vào ngồi một chút sao?”
Cố Dương bừng tỉnh đại ngộ mà gật đầu, đem cửa lại kéo ra một ít: “Lôi tổng, mời vào. Lôi tổng anh là làm sao biết tôi ở chỗ này? Không biết Lôi tổng tìm tôi là có chuyện gì? Thủ tục nghỉ việc tôi cũng đều đã làm xong xuôi tất cả rồi đi?”
Lôi Nghị bước qua cửa phòng, lặng lẽ liếc nhìn chừng mười món ăn vặt được bày đầy trên bàn trà, chính giữa là một cái bánh gato tinh xảo, không lớn, tám tấc, nhưng nếu như hai người tuyệt đối đủ ăn, nói không chừng còn không ăn hết, đó không phải là còn có một bàn đồ ăn đó sao.
“Rất phong phú nha!” Lôi Nghị đơn giản ngồi xuống ghế sô pha, nhìn Cố Dương còn đứng nắm lấy chốt cửa ở cạnh cửa, không có ý tứ muốn đóng cửa, cũng không có ý định đến ngồi, hắn dựa vào phía sau một chút, tựa ở trên ghế sô pha, giọng nói lạnh nhạt, “Cậu đừng khuẩn trương, tôi chính là lại đây lên tiếng chào hỏi.”
Cố Dương còn chưa hiểu, chỉ thấy Lôi Nghị xuyên qua nửa cánh cửa đang mở chỉ chỉ cửa đối diện: “Tôi mới vừa chuyển đến, cùng hàng xóm mới chào hỏi, không nghĩ tới hàng xóm mới là cậu.”
Đang nói, Lôi Nghị từ trong túi lấy ra hộp quà nhỏ chưa bị phá hư để trên bàn trà, tiếp tục nhẹ giọng nói: “Ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, đều là hàng xóm nha, có chuyện gì cũng tiện chiếu cố một chút.”
Cố Dương trợn to hai mắt, lúc suy đoán cùng đối mặt với tình huống thật cũng không có khoái trá, trái lại sinh ra vài tia khẩn trương, không nghĩ tới dĩ nhiên thực sự bị hắn đoán trúng, người này ở cùng một tầng với hắn, còn ở tại cửa đối diện!
Nguyên lai phòng đối diện kia hiện tại vẫn bỏ trống là của vị này.
Thế nào sớm không dời tới trễ không dời tới, hết lần này tới lần khác dọn đến vào lúc này?!
“Cậu thật giống như không quá cao hứng.” Lôi Nghị không bỏ qua biểu tình biến hóa của Cố Dương, không có ở lại nữa, từ trên ghế sô pha đứng dậy, hướng Cố Dương từng bước đi đến, “Cậu yên tâm, cậu đã không có ý định tiếp thu đề nghị của tôi, tôi đây cũng sẽ không miễn cưỡng cậu, mọi người đều đã là người trưởng thành rồi, dây dưa không ngừng cũng không có ý nghĩa.”
Cố Dương nỗ lực kéo ra một nụ cười: “Lôi tổng nói đùa, tôi không có ý tứ gì khác, chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi, thật không nghĩ tới có thể cùng Lôi tổng làm hàng xóm, ha hả…”
Ha hả cái rắm anh a, Cố Dương âm thầm chửi bới một tiếng, cảm giác mình giống như thằng ngốc, thế nào mà lúc đối mặt với Lôi Nghị luôn luôn chột dạ như thế ni, hắn cũng không nợ y cái gì, luôn kinh sợ như thế thật sự là đủ rồi.
Lôi Nghị nhíu mày nhìn chòng chọc Cố Dương một hồi, cũng nhìn không ra nguyên nhân gì xảy ra, y liền hướng phía trước đi từng bước, Cố Dương theo bản năng lùi về phía sau từng bước, thế nhưng phía sau chính là cửa phòng, lui nữa liền dán lên cánh cửa. Vì vậy không thể làm gì khác hơn là nín thở ngưng thần, như gặp phải đại địch nhìn Lôi Nghị.
Vùng xung quanh lông mày của Lôi Nghị nhăn càng sâu: “Cậu rốt cuộc đang sợ cái gì?”
Một đêm trước đây kia, Cố Dương cũng không phải là tính tình như thế a….
“Không có không có, Lôi tổng ngài hiểu lầm rồi, chủ yếu là khí thế của ngài quá lớn, tôi là một nhân vật nhỏ, khó tránh khỏi có chút khẩn trương. Ngài tới cũng quá đột ngột, ta còn chưa có bình tĩnh lại…” Cố Dương giấu đầu hở đuôi mà giải thích, tiện tay liền quấn a quấn áo ngủ, bất quá hắn lại quấn áo ngủ liền có chút biến khéo thành vụng, vốn là rộng rộng rãi rãi không nhìn ra, thế nhưng sau khi quấn kín, bụng nhô ra liền hết sức rõ ràng.
Lôi Nghị liếc nhìn cái bụng của hắn, trong lòng dâng lên một tia khác thường, nhưng rất nhanh liền thu hồi tầm nhìn, nếu người ta không chào đón y, y vẫn là về nhà thu dọn phòng đi.
“Lôi tổng ngài phải đi a, không ngồi thêm một chút nữa? Nếu không ăn bánh gato rồi lại đi?” Cố Dương theo bản năng khách sáo nói, kỳ thực nếu như không lo lắng người kia là người cung cấp một nửa huyết thống của đứa nhỏ, hắn cũng sẽ không như gặp phải đại địch như vậy, chân tay luống cuống. Bình thường giao tiếp với người khác hắn đều rất hào phóng, cũng thành thạo. Không biết vì sao chính là lúc đối mặt với Lôi Nghị mới có thể không biết làm sao như thế.
Lôi Nghị trong lòng có chút buồn cười, rõ ràng ước gì y mau một chút rời khỏi, lại vẫn hỏi y có muốn ăn bánh gato hay không.
“Cậu cam lòng cho tôi ăn bánh gato sao?” Khóe miệng Lôi Nghị nhếch một cái, không khách khí chút nào vạch trần nói.
Cố Dương sắc mặt đỏ lên, nghĩ biểu hiện của mình đích xác có chút không tiêu chuẩn, người ta là tới làm tốt quan hệ hàng xóm, hắn lại đem người ta coi thành mãnh thú và đại hồng thủy, quả thật quá không hợp lý, một khối bánh gato mà thôi, tin tưởng Lâm Mục cũng sẽ không để ý. Vì vậy cuối cùng hắn từ phía sau cửa đi ra, lê dép đi tới bên cạnh bàn trà, rất nhanh dùng dao nhỏ cắt ra một khối bánh trên bàn đi tới gửi cho Lôi Nghị: “Đương nhiên không tiếc, Lôi tổng, mời.”
Đang nói chuyện, lòng bàn chân đột nhiên bị trợt, Cố Dương là mới tắm xong không bao lâu, dép còn mang theo nước, có chút trợt, hắn cố với tay cắt bánh gato ở giữa bàn, lực chú ý khó tránh khỏi bị phân tán, lần này đem hắn dọa sợ quá chừng, bánh gato trong tay cũng bay ra ngoài, hắn nhanh chóng rụt tay lại che chở bụng, tay kia lại theo bản năng quơ quơ muốn nắm bắt vật gì.
Đột nhiên bên hông có một cánh tay vắt ngang, Lôi Nghị đi nhanh tới hai bước, ôm hắn.
Phía sau Cố Dương là sô pha, hắn một tay ôm bụng, tay kia đã đỡ lưng sô pha, hiện tại bên hông nhiều thêm một cánh tay, thân thể ngược lại ổn định, chỉ bất quá…
Áo ngủ trước đó quấn chặt chẽ theo động tác lớn mở rộng ra, hắn giống như một con sơn dương đợi bị làm thịt cứ như vậy trần truồng mà phơi bày ở trước mặt Lôi Nghị.
Vừa mới mất công che!
Cánh tay Lôi Nghị ôm eo hắn chặt chẽ, bàn tay vừa vặn dán tại bên sườn thắt lưng hơi lộ ra tráng kiện của Cố Dương, sau đó tay Lôi Nghị đột nhiên chấn động, mới vừa rồi, tựa hồ cảm ứng được cái gì…
Tay hắn không tự chủ được thuận theo động tĩnh nhỏ nhặt kia trượt xuống, vừa vặn bao phủ đến trên bụng Cố Dương, dưới tình huống liên tục dán trên bụng như vậy, Lôi Nghị lại cảm thấy trong bụng Cố Dương có cái gì chuyển động, lại thử xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.