Chương 25: Còn Hơn Ngủ Ngoài Đường…
Vạn Thù (Vạn Thụ)
13/05/2023
Kinh Hà thất vọng bước ra khỏi đồn cảnh sát.
Cô không thể thừa nhận Thu Diệp Đình mua dâm, điều đó chẳng khác nào thừa nhận rằng cô là gái mại dâm.
Tất cả đều quá kỳ lạ.
Nếu nói rằng đối phương không dùng quyền lực mua chuộc pháp y, thì Kinh Hà chỉ có thể dùng hai từ "hoang tưởng" để giải thích chuyện đã xảy ra với cô.
Đầu tiên, Khỉ Con biến mất một cách không thể giải thích được, rồi sau đó cô bị cưỡng hiếp bởi một người đàn ông lạ mặt mà không có lý do, vốn dĩ nghĩ rằng có một núi bằng chứng, kết quả là một chút bằng chứng cũng không có...
Chuyện này khiến Kinh Hà không khỏi nghĩ đến vụ án hiếp dâm tám năm trước, thủ phạm cũng không để lại một chút chứng cứ nào.
Lẽ nào Thu Diệp Đình với kẻ tám năm trước kia là cũng một người?
Kinh Hà từng xem một vài bộ phim tài liệu, một số tên tội phạm biến thái thích liên tục gây tội ác với cùng một nạn nhân, hòng để thỏa mãn dục vọng biến thái của bọn hắn.
Nghĩ như vậy, ý định muốn đưa người đàn ông đó ra trước công lý của Kinh Hà ngày càng trở nên mãnh liệt hơn.
Nhưng mà... làm thế nào để tìm ra bằng chứng?
Kinh Hà không khỏi vuốt ve bụng mình.
Vì đã hơn 72 giờ kể từ lần bị cưỡng hiếp đầu tiên trước khi được cứu ra ngoài, bác sĩ không khuyên cô uống thuốc tránh thai nữa, mà nói rằng nếu xác định có thai thì quyết định bỏ hay không là tùy thuộc vào cô.
Cảnh Hà cười khổ, không ngờ phải dùng đứa trẻ có được khi bị cưỡng hiếp để làm bằng chứng tố giác tên tội phạm.
Nhưng đi chưa được mấy bước, Kinh Hà nhanh chóng phát hiện có chất lỏng ấm nóng chảy ra từ hạ bộ của cô, cô vội vàng chạy tới nhà vệ sinh công cộng gần đó, nhìn vết máu đỏ tươi trên quần lót, cô có chút sụp đổ.
Bây giờ, ngay cả bằng chứng cuối cùng cũng không còn nữa...
Kinh Hà ngồi xổm trong buồng vệ sinh, cô khoanh tay lại, vùi đầu vào cánh tay, cắn môi, bất lực bật khóc.
**
Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, phía liên đoàn phụ nữ không thể tiếp nhận Kinh Hà vô thời hạn, cô phải tự tìm nơi ở.
Kể từ khi cô đến Dung Thành để thi đại học, Kinh Hà đã sống ở thành phố này gần sáu năm, nhưng thậm chí đến một ngôi nhà tử tế cũng không có.
Dung Thành gần biển, lại là tỉnh lỵ, thành phố tuy không lớn nhưng giá thuê nhà ở cũng không rẻ.
Kinh Hà đã tìm đi tìm lại, nhưng chỉ có căn phòng của chủ nhà lúc ban đầu mà cô liên hệ là cô có khả năng thuê được.
Nhưng khi Kinh Hà liên lạc lại với chủ nhà thì chủ nhà đã cho người khác thuê rồi.
Chủ nhà cũng phàn nàn trên wechat, bảo mình đã đợi cô cả buổi chiều, điện thoại thì đổ chuông nhưng không ai trả lời, thế nên mới tìm một người thuê khác.
Kinh Hà vốn không muốn dây dưa, chỉ hỏi chủ nhà xem thử có căn nào khác không, nhưng chủ nhà lại chuyển sang chủ đề khác.
[Nếu cô không ngại thuê chung với người khác thì tôi thực ra có một phòng trống trong căn hộ đó.]
Nhận được tin này, Kinh Hà vui mừng khôn xiết, vội vàng đồng ý, đảm bảo tuyệt đối lần này cô sẽ không cho leo cây.
Lần nữa trở lại tầng dưới của khách sạn nơi cô đã bị giày vò, Kinh hà chợt rùng mình, cô lấy hết can đảm để bước vào sảnh.
Bây giờ cô đã không còn quan tâm đến những chuyện này nữa, có chỗ ở dù sao cũng tốt hơn ngủ ngoài đường!
Chủ nhà là một bà cô tầm bốn mươi hoặc năm mươi tuổi, sau khi cùng Kinh Hà dùng wechat để xác nhận danh tính xong thì đưa Kinh Hà lên tầng hai mươi.
Tòa nhà này ban đầu từ tầng mười tám trở lên đều là căn hộ để ở, sau đó chủ sở hữu cho thuê làm khách sạn.
Nhưng do vài năm gần đây khách sạn kinh doanh không tốt, khách sạn vì để giảm chi phí, nên đã không tiếp tục gia hạn thuê với chủ sở hữu nữa.
Mặc dù cả chủ sở hữu và khách sạn đều đi thang máy lên từ sảnh ở tầng một, nhưng khách sạn và hộ ở không dùng chung bộ thang máy, ngoài đến thang máy ở tầng một thì thang máy các tầng lầu không chạm nhau.
Chủ nhà dẫn Kinh Hà vào phòng 2007, như đã thông báo từ trước, đây là căn phòng thứ hai trong căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách.
Diện tích sáu mươi mét vuông, từ cửa đi vào chính là phòng khách, đối diện là ban công, bếp và phòng tắm.
Phòng ngủ nằm ở hai bên trái phải của phòng khách nên cũng khá riêng tư, không lo phiền toái lẫn nhau.
Kinh Hà ban đầu muốn thuê căn hộ này rồi sau đó sẽ cho thuê lại một phòng ngủ, nhưng giờ cô đã giải quyết được hết tất cả những rắc rối, thế là cô quyết định ký hợp đồng với chủ nhà luôn.
Ngay khi Kinh Hà đang vui vẻ nói chuyện với chủ nhà về vấn đề thuê nhà, cánh cửa phòng ngủ bên phải đột nhiên mở ra...
Cô không thể thừa nhận Thu Diệp Đình mua dâm, điều đó chẳng khác nào thừa nhận rằng cô là gái mại dâm.
Tất cả đều quá kỳ lạ.
Nếu nói rằng đối phương không dùng quyền lực mua chuộc pháp y, thì Kinh Hà chỉ có thể dùng hai từ "hoang tưởng" để giải thích chuyện đã xảy ra với cô.
Đầu tiên, Khỉ Con biến mất một cách không thể giải thích được, rồi sau đó cô bị cưỡng hiếp bởi một người đàn ông lạ mặt mà không có lý do, vốn dĩ nghĩ rằng có một núi bằng chứng, kết quả là một chút bằng chứng cũng không có...
Chuyện này khiến Kinh Hà không khỏi nghĩ đến vụ án hiếp dâm tám năm trước, thủ phạm cũng không để lại một chút chứng cứ nào.
Lẽ nào Thu Diệp Đình với kẻ tám năm trước kia là cũng một người?
Kinh Hà từng xem một vài bộ phim tài liệu, một số tên tội phạm biến thái thích liên tục gây tội ác với cùng một nạn nhân, hòng để thỏa mãn dục vọng biến thái của bọn hắn.
Nghĩ như vậy, ý định muốn đưa người đàn ông đó ra trước công lý của Kinh Hà ngày càng trở nên mãnh liệt hơn.
Nhưng mà... làm thế nào để tìm ra bằng chứng?
Kinh Hà không khỏi vuốt ve bụng mình.
Vì đã hơn 72 giờ kể từ lần bị cưỡng hiếp đầu tiên trước khi được cứu ra ngoài, bác sĩ không khuyên cô uống thuốc tránh thai nữa, mà nói rằng nếu xác định có thai thì quyết định bỏ hay không là tùy thuộc vào cô.
Cảnh Hà cười khổ, không ngờ phải dùng đứa trẻ có được khi bị cưỡng hiếp để làm bằng chứng tố giác tên tội phạm.
Nhưng đi chưa được mấy bước, Kinh Hà nhanh chóng phát hiện có chất lỏng ấm nóng chảy ra từ hạ bộ của cô, cô vội vàng chạy tới nhà vệ sinh công cộng gần đó, nhìn vết máu đỏ tươi trên quần lót, cô có chút sụp đổ.
Bây giờ, ngay cả bằng chứng cuối cùng cũng không còn nữa...
Kinh Hà ngồi xổm trong buồng vệ sinh, cô khoanh tay lại, vùi đầu vào cánh tay, cắn môi, bất lực bật khóc.
**
Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, phía liên đoàn phụ nữ không thể tiếp nhận Kinh Hà vô thời hạn, cô phải tự tìm nơi ở.
Kể từ khi cô đến Dung Thành để thi đại học, Kinh Hà đã sống ở thành phố này gần sáu năm, nhưng thậm chí đến một ngôi nhà tử tế cũng không có.
Dung Thành gần biển, lại là tỉnh lỵ, thành phố tuy không lớn nhưng giá thuê nhà ở cũng không rẻ.
Kinh Hà đã tìm đi tìm lại, nhưng chỉ có căn phòng của chủ nhà lúc ban đầu mà cô liên hệ là cô có khả năng thuê được.
Nhưng khi Kinh Hà liên lạc lại với chủ nhà thì chủ nhà đã cho người khác thuê rồi.
Chủ nhà cũng phàn nàn trên wechat, bảo mình đã đợi cô cả buổi chiều, điện thoại thì đổ chuông nhưng không ai trả lời, thế nên mới tìm một người thuê khác.
Kinh Hà vốn không muốn dây dưa, chỉ hỏi chủ nhà xem thử có căn nào khác không, nhưng chủ nhà lại chuyển sang chủ đề khác.
[Nếu cô không ngại thuê chung với người khác thì tôi thực ra có một phòng trống trong căn hộ đó.]
Nhận được tin này, Kinh Hà vui mừng khôn xiết, vội vàng đồng ý, đảm bảo tuyệt đối lần này cô sẽ không cho leo cây.
Lần nữa trở lại tầng dưới của khách sạn nơi cô đã bị giày vò, Kinh hà chợt rùng mình, cô lấy hết can đảm để bước vào sảnh.
Bây giờ cô đã không còn quan tâm đến những chuyện này nữa, có chỗ ở dù sao cũng tốt hơn ngủ ngoài đường!
Chủ nhà là một bà cô tầm bốn mươi hoặc năm mươi tuổi, sau khi cùng Kinh Hà dùng wechat để xác nhận danh tính xong thì đưa Kinh Hà lên tầng hai mươi.
Tòa nhà này ban đầu từ tầng mười tám trở lên đều là căn hộ để ở, sau đó chủ sở hữu cho thuê làm khách sạn.
Nhưng do vài năm gần đây khách sạn kinh doanh không tốt, khách sạn vì để giảm chi phí, nên đã không tiếp tục gia hạn thuê với chủ sở hữu nữa.
Mặc dù cả chủ sở hữu và khách sạn đều đi thang máy lên từ sảnh ở tầng một, nhưng khách sạn và hộ ở không dùng chung bộ thang máy, ngoài đến thang máy ở tầng một thì thang máy các tầng lầu không chạm nhau.
Chủ nhà dẫn Kinh Hà vào phòng 2007, như đã thông báo từ trước, đây là căn phòng thứ hai trong căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách.
Diện tích sáu mươi mét vuông, từ cửa đi vào chính là phòng khách, đối diện là ban công, bếp và phòng tắm.
Phòng ngủ nằm ở hai bên trái phải của phòng khách nên cũng khá riêng tư, không lo phiền toái lẫn nhau.
Kinh Hà ban đầu muốn thuê căn hộ này rồi sau đó sẽ cho thuê lại một phòng ngủ, nhưng giờ cô đã giải quyết được hết tất cả những rắc rối, thế là cô quyết định ký hợp đồng với chủ nhà luôn.
Ngay khi Kinh Hà đang vui vẻ nói chuyện với chủ nhà về vấn đề thuê nhà, cánh cửa phòng ngủ bên phải đột nhiên mở ra...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.