Chương 4: Không Chỉ Là Thay Đổi Sắc Mặt
Vạn Thù (Vạn Thụ)
12/05/2023
Kinh Hà kiên trì muốn ở trong sảnh chờ, Cao Minh Ngạn không đuổi được, đành phải dặn dò lễ tân khẽ theo dõi cô, miễn cho cô lại định làm gì đó.
Trong khách sạn còn có chuyện khác đang chờ anh ta xử lý, anh ta cũng không thể cứ dành thời gian cho Kinh Hà mãi được.
Cao Minh Ngạn đi rồi, Kinh Hà ngồi ở góc đại sảnh giống như một pho tượng, hai mắt nhìn chằm chằm vào cửa lớn.
Cô không chắc người đàn ông kia liệu có còn trở về hay không, cho dù có trở về, cũng không rõ khi nào anh ta trở về.
Nghĩ tới đây, cô bắt đầu tính toán kế hoach B.
Trong điện thoại di động của cô có ảnh "Khỉ Con", chờ sau khi ký hợp đồng nhà với chủ nhà, thì sẽ dán ảnh thông báo tìm mèo và đến nơi tập trung mèo hoang gần đây để thử vận may.
"Khỉ Con" là tên của chú mèo không ai nhận nuôi đó.
Nhưng mà, cô vẫn không hiểu, vì sao camera giám sát lại không quay được gì...
Ngay khi cô đang phiền muộn, người bị cô nhắc tới kia lại thật sự đã xuất hiện ở cửa lớn khách sạn.
Dáng người của người đàn ông đó cao ngất, hai chân thon dài, trên người mặc áo sơ mi trắng gọn gàng sạch sẽ, âu phục màu xám nhạt, chiếc áo khoác âu phục cùng bộ đang được khoác lên khuỷu tay.
Mái tóc đen chải chuốt tỉ mỉ ra phía sau, lông mày lưỡi mác, mắt sáng như sao, sống mũi cao thẳng và ngũ quan sâu sắc sắc bén cho người ta ấn tượng đầu tiên là đẹp trai và vô cùng khí phách, ngay sau đó cảm giác thứ hai chính là... không dễ động vào.
Người đàn ông với gương mặt nghiêm nghị, trên gò má thon dài có mồ hôi rịn ra, chiếc cà vạt màu đen giữa cổ áo hơi lỏng ra, có lẽ là do thời tiết nóng bức khiến anh ta có chút bức bối.
Khoảnh khắc khi Kinh Hà đối mắt với người đàn ông trước mặt ấy, cô thậm chí có cảm giác muốn lùi bước.
Lúc đụng phải ở cửa lớn, cô chỉ mãi quan tâm đến mèo con và không ngừng nói xin lỗi, nên không kịp nhìn xem người này trông như thế nào.
Khi nhìn rõ mặt mũi của anh trên video giám sát, bởi vì vấn đề góc độ, nên cũng không có cảm giác áp bức lớn như vậy.
Bây giờ nhìn thấy người thật, người này toàn thân trên dưới đều lộ ra vẻ nguy hiểm không gần người lạ!
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Kinh Hà quyết định liều chết thử một lần.
Dù sao đây cũng là cách trực tiếp hữu hiệu nhất để tìm lại Khỉ Con!
"Anh, anh Thu..."
Vào khoảnh khắc lên tiếng gọi người đàn ông lại, Kinh Hà có cảm giác trái tim như vọt lên tận cổ họng.
Nếu ánh mắt có thể giết chết người, Kinh Hà nghĩ mình có thể đã bị cắt thành tám mảnh từ lâu rồi.
Hai chân cô run rẩy không ngừng theo bản năng, đến việc mình muốn nói cái gì tiếp theo đó cũng quên mất luôn.
Đối phương thấy Kinh Hà đột nhiên im lặng, nghiêng mắt nhìn cô với vẻ mặt không kiên nhẫn, cũng không dừng lại mà tiếp tục đi về phía thang máy.
Thoát khỏi phạm vi tầm nhìn của người đàn ông, Kinh Hà lập tức thả lỏng, suýt nữa đứng không vững.
Hít thở sâu hai cái, cô cảm thấy bản thân mình đã sống trở lại rồi, lại còn lộ ra vẻ tức giận rằng "Người đàn ông này dám phớt lờ cô" đấy.
À, cũng không coi là phớt lờ, chẳng qua tầm mắt dừng lại trên người cô một giây rồi dời đi mà thôi.
Nhưng mà cũng không thể không để ai vào mắt như vậy! Tốt xấu gì cũng nên nghe thử chút những điều cô muốn nói chứ!
Kinh Hà vội vàng xông lên, gan cùng mình vươn tay ra cản đường đi của người đàn ông lại, "Anh Thu, tôi chỉ muốn anh cho tôi một chút thời gian thôi, tôi chỉ muốn hỏi anh..."
Nói được một nửa, Kinh Hà lại một lần nữa ngậm miệng.
Lúc đứng xa không nhận ra, hiện tại đứng trước mặt mới phát hiện hóa ra người đàn ông này lại cao như thế!
Kinh Hà hoàn toàn bị dáng người của anh ta bao trùm, rõ ràng là giữa ban ngày, nhưng cô có cảm giác bị anh ta chắn đến mức trời đất mịt mù.
"Nói nhanh đi." Người đàn ông tiếc chữ như vàng, trong giọng nói trầm và nồng còn mang theo một chút sốt ruột.
Trên gương mặt đẹp trai của anh ta tràn ngập sự khó chịu và mất kiên nhẫn, bởi vì đứng ngược sáng nên làm cho khuôn mặt vốn đã tức giận của anh ta càng thêm u ám.
Kinh Hà sửng sốt, vội vàng xốc lại tinh thần, "Lúc trước tôi ở cửa không cẩn thận đụng phải anh, anh chắc là vẫn còn nhớ chứ? Lúc đó tôi mang theo một chiếc lồng vận chuyển mèo, bên trong còn có một chú mèo con, anh có ấn tượng chút nào không?"
Kinh Hà vừa không ngừng lấy tay giải thích ý đồ của mình, trong lòng lại vừa nổi lên sự kì lạ.
Vừa nãy hình như trong lúc ngược sáng, cô nhìn thấy mắt của anh Thu này... không chỉ thay đổi màu sắc, mà còn phản quang?!
Trong khách sạn còn có chuyện khác đang chờ anh ta xử lý, anh ta cũng không thể cứ dành thời gian cho Kinh Hà mãi được.
Cao Minh Ngạn đi rồi, Kinh Hà ngồi ở góc đại sảnh giống như một pho tượng, hai mắt nhìn chằm chằm vào cửa lớn.
Cô không chắc người đàn ông kia liệu có còn trở về hay không, cho dù có trở về, cũng không rõ khi nào anh ta trở về.
Nghĩ tới đây, cô bắt đầu tính toán kế hoach B.
Trong điện thoại di động của cô có ảnh "Khỉ Con", chờ sau khi ký hợp đồng nhà với chủ nhà, thì sẽ dán ảnh thông báo tìm mèo và đến nơi tập trung mèo hoang gần đây để thử vận may.
"Khỉ Con" là tên của chú mèo không ai nhận nuôi đó.
Nhưng mà, cô vẫn không hiểu, vì sao camera giám sát lại không quay được gì...
Ngay khi cô đang phiền muộn, người bị cô nhắc tới kia lại thật sự đã xuất hiện ở cửa lớn khách sạn.
Dáng người của người đàn ông đó cao ngất, hai chân thon dài, trên người mặc áo sơ mi trắng gọn gàng sạch sẽ, âu phục màu xám nhạt, chiếc áo khoác âu phục cùng bộ đang được khoác lên khuỷu tay.
Mái tóc đen chải chuốt tỉ mỉ ra phía sau, lông mày lưỡi mác, mắt sáng như sao, sống mũi cao thẳng và ngũ quan sâu sắc sắc bén cho người ta ấn tượng đầu tiên là đẹp trai và vô cùng khí phách, ngay sau đó cảm giác thứ hai chính là... không dễ động vào.
Người đàn ông với gương mặt nghiêm nghị, trên gò má thon dài có mồ hôi rịn ra, chiếc cà vạt màu đen giữa cổ áo hơi lỏng ra, có lẽ là do thời tiết nóng bức khiến anh ta có chút bức bối.
Khoảnh khắc khi Kinh Hà đối mắt với người đàn ông trước mặt ấy, cô thậm chí có cảm giác muốn lùi bước.
Lúc đụng phải ở cửa lớn, cô chỉ mãi quan tâm đến mèo con và không ngừng nói xin lỗi, nên không kịp nhìn xem người này trông như thế nào.
Khi nhìn rõ mặt mũi của anh trên video giám sát, bởi vì vấn đề góc độ, nên cũng không có cảm giác áp bức lớn như vậy.
Bây giờ nhìn thấy người thật, người này toàn thân trên dưới đều lộ ra vẻ nguy hiểm không gần người lạ!
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Kinh Hà quyết định liều chết thử một lần.
Dù sao đây cũng là cách trực tiếp hữu hiệu nhất để tìm lại Khỉ Con!
"Anh, anh Thu..."
Vào khoảnh khắc lên tiếng gọi người đàn ông lại, Kinh Hà có cảm giác trái tim như vọt lên tận cổ họng.
Nếu ánh mắt có thể giết chết người, Kinh Hà nghĩ mình có thể đã bị cắt thành tám mảnh từ lâu rồi.
Hai chân cô run rẩy không ngừng theo bản năng, đến việc mình muốn nói cái gì tiếp theo đó cũng quên mất luôn.
Đối phương thấy Kinh Hà đột nhiên im lặng, nghiêng mắt nhìn cô với vẻ mặt không kiên nhẫn, cũng không dừng lại mà tiếp tục đi về phía thang máy.
Thoát khỏi phạm vi tầm nhìn của người đàn ông, Kinh Hà lập tức thả lỏng, suýt nữa đứng không vững.
Hít thở sâu hai cái, cô cảm thấy bản thân mình đã sống trở lại rồi, lại còn lộ ra vẻ tức giận rằng "Người đàn ông này dám phớt lờ cô" đấy.
À, cũng không coi là phớt lờ, chẳng qua tầm mắt dừng lại trên người cô một giây rồi dời đi mà thôi.
Nhưng mà cũng không thể không để ai vào mắt như vậy! Tốt xấu gì cũng nên nghe thử chút những điều cô muốn nói chứ!
Kinh Hà vội vàng xông lên, gan cùng mình vươn tay ra cản đường đi của người đàn ông lại, "Anh Thu, tôi chỉ muốn anh cho tôi một chút thời gian thôi, tôi chỉ muốn hỏi anh..."
Nói được một nửa, Kinh Hà lại một lần nữa ngậm miệng.
Lúc đứng xa không nhận ra, hiện tại đứng trước mặt mới phát hiện hóa ra người đàn ông này lại cao như thế!
Kinh Hà hoàn toàn bị dáng người của anh ta bao trùm, rõ ràng là giữa ban ngày, nhưng cô có cảm giác bị anh ta chắn đến mức trời đất mịt mù.
"Nói nhanh đi." Người đàn ông tiếc chữ như vàng, trong giọng nói trầm và nồng còn mang theo một chút sốt ruột.
Trên gương mặt đẹp trai của anh ta tràn ngập sự khó chịu và mất kiên nhẫn, bởi vì đứng ngược sáng nên làm cho khuôn mặt vốn đã tức giận của anh ta càng thêm u ám.
Kinh Hà sửng sốt, vội vàng xốc lại tinh thần, "Lúc trước tôi ở cửa không cẩn thận đụng phải anh, anh chắc là vẫn còn nhớ chứ? Lúc đó tôi mang theo một chiếc lồng vận chuyển mèo, bên trong còn có một chú mèo con, anh có ấn tượng chút nào không?"
Kinh Hà vừa không ngừng lấy tay giải thích ý đồ của mình, trong lòng lại vừa nổi lên sự kì lạ.
Vừa nãy hình như trong lúc ngược sáng, cô nhìn thấy mắt của anh Thu này... không chỉ thay đổi màu sắc, mà còn phản quang?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.