Chương 73: Sao Lại Khác Nhau Nhiều Thế?
Vạn Thù (Vạn Thụ)
13/05/2023
"Meo meo, mèo ơi, em ở đâu? Đừng dọa chị mà!"
Kinh Hà hốt hoảng tìm chú mèo ú từ khắp phòng khách đến phòng ngủ, hối hận lúc sớm mình không nên tắc trách như vậy.
Cô chưa từng mắc phải sai lầm cơ bản như vậy, chỉ bởi lúc sáng cô quá tức giận nên nhất thời không nhớ đến chuyện khóa cửa sổ.
Bây giờ nghĩ lại, cô nổi giận với một nhóc mèo làm gì kia chứ?
Nó chỉ vì động dục nên mới không kiểm soát được hành vi của mình mà thôi, cô hiểu được, đáng lẽ cô phải thông cảm hơn cho nó.
Kinh Hà thoáng chốc nghĩ đến Khỉ Con cũng bị cô làm mất, sự hối hận và tự trách bùng lên trong cõi lòng cô.
Rõ ràng là cô muốn bảo vệ những bé mèo con này, chẳng ngờ kết quả lại là kết cục như thế này.
"Nếu em nghe thấy chị gọi thì meo lại một tiếng đi, sau này chị sẽ không đánh em nữa đâu, sẽ làm đồ ăn ngon cho em ăn mà..."
Kinh Hà lo lắng đến mức nức nở, cuối cùng cô cũng ra đến ban công, nơi mà cô cực kỳ không muốn đến.
Các cửa sổ ở đây đều mở toang, nếu nhóc mèo thực sự đã ra đến đây thì rất có khả năng là nó đã nhảy ra khỏi cửa sổ.
Ngoài ban công hầu như không có chỗ che chắn, ngoại trừ chiếc máy giặt và bàn giặt đồ thì chỉ có chiếc xe đẩy và thùng rỗng cô đặt tạm thời ở đây.
"Meo meo, bé mèo con ơi…" Kinh Hà gọi tên thông dụng dành cho mèo, cô cúi người xuống để kiểm tra mọi ngóc ngách.
Bây giờ nhớ lại, cô vẫn chưa có thời gian để đặt tên cho nó.
Kinh Hà càng nghĩ càng tự trách mình, ngay khi cô tuyệt vọng sắp bật khóc thì một tiếng "meo eo" hơi yếu ớt phát ra từ phía sau máy giặt.
Đau buồn và vui mừng chuyển biến chỉ trong một nháy mắt, Cảnh Hà hết khóc lại cười, cô hít mũi hai cái rồi vui mừng nhìn về phía sau máy giặt.
"Nhóc con, sao em lại trốn ở chỗ này, em hù chết chị rồi đó em có biết không hả!"
Nhóc mèo mập hình như là bị mắc kẹt trong khe hở giữa máy giặt và bức tường, cậu nhóc giãy giụa đến kiệt sức rồi ngủ thiếp đi, mãi đến khi giọng nói của Kinh Hà đánh thức nó dậy, nó mới phát ra tiếng kêu meo meo ỉu xìu cầu cứu.
Kinh Hà dời máy giặt đi, thế là cuối cùng cũng đã giải thoát được cho nhóc mèo ú.
Kinh Hà bế cái mông ú lên, vừa tức giận vừa buồn cười gõ vào đầu nó, cười nói: "Sao em ngốc thế, chui vào trong đó để không ra được, em không nghĩ được chút gì cho cái tướng mập của em à?"
Khẩu xà tâm phật, Cảnh Hà ngoài miệng thì mắng cho cậu nhóc một trận ra trò, nhưng hành động thì thương yêu cưng chiều ôm nó về phòng ngủ.
Đặt nhóc mèo vào ổ mèo, thấy tiếng kêu của nó yếu ớt, Kinh Hà đẩy bát thức ăn cho mèo về phía nó.
Kết quả là cậu nhóc không những không chịu ăn mà còn bò ra khỏi ổ mèo, thà lết lên nền nhà chứ không chịu về lại ổ.
Kinh Hà đột nhiên nhớ rằng chậu cát cho mèo và bát thức ăn đều là những thứ Khỉ Con hay dùng lúc còn ở đây.
Nhóc ú này chê những thứ này có mùi của Khỉ Con sao?
Nghĩ thế, Kinh Hà tìm một chiếc hộp các tông rồi lót quần áo cũ của mình vào trong.
Quả nhiên, vừa đặt chiếc "ổ mèo" thủ công này cạnh nhóc ú thì cậu nhóc lập tức tự giác chui vào cuộn chân lại và mở tròn xoe hai mắt ra, cả tiếng kêu cũng có tinh thần hơn trước rất nhiều.
Chẳng trách đêm qua nó không chịu ngủ, cứ phải khăng khăng bò lên giường, hóa ra là vì chuyện này.
Kinh Hà bất lực thở dài, lại tìm một cái bát sạch để đựng thức ăn cho mèo, nhưng nhóc con này vẫn không chịu đụng vào.
Thế là lại làm Kinh Hà sốt ruột không thôi.
"Em không ăn là không được đâu, vết thương sẽ không lành được đâu đó!"
Kinh Hà bốc một hạt mèo lên đưa tới trước mặt nó, nhưng nhóc mèo mập mạp không thèm ngửi cho một cái đã tỏ vẻ ghét bỏ.
"Em dù gì cũng cùng màu với mèo vàng quýt, cũng ú ù hệt thế, sao lại khác nhau nhiều thế chứ!"
Trong trung tâm cứu trợ mèo hoàng, Kinh Hà rất hiếm khi gặp phải những chú mèo kén ăn.
Dù sao thì những chú mèo hoang toàn là ăn bữa được bữa mất, cơ bản là Kinh Hà đút gì cho chúng thì bọn chúng sẽ ăn ngay.
Kinh Hà nghĩ rằng chắc là nhóc Golden này chạy lạc khỏi nhà chủ cũ, tình tình kén ăn. Kinh Hà nhẫn nại, đứng dậy đi vào bếp luộc một miếng ức gà và một trái trứng gà.
Làm xong cô còn để ý xé nhỏ ra cho nó, bẻ vụn trứng gà ra rồi đặt trước mặt nó giống như nô tì dâng lên cho chủ.
"Hoàng thượng, ngài thấy món này được không ạ?" Kinh Hà ngoài mặt thì cười hì hì, trong lòng thì nghiến răng.
Nhóc mèo ú ngửi ngửi, lúc này nó mới mở cái miệng tôn quý của mình ra ăn nhóp nhép.
Nhìn thấy nhóc mèo béo cuối cùng cũng chịu ăn, Kinh Hà rơi những giọt nước mắt cay đắng của người mẹ già.
"Vừa vàng lại còn vừa dê xòm đen tối, còn kén ăn nữa chứ, sau này gọi em là Dứa nhé!"
Rạp hát nhỏ:
Một ngày nọ, Kinh Hà đột nhiên nhìn thấy dưới nhà có bán dứa, thế là cô vô tình thốt lên: "Tự nhiên muốn ăn dứa quá."
Buổi tối lúc cô đang ngủ, một người đàn ông nào đó không mời mà tự tiện trèo lên giường cô.
Kinh Hà: "???"
Người đàn ông nào đó (không chút chột dạ): "Không phải em bảo muốn xơi anh sao?"
Kinh Hà hốt hoảng tìm chú mèo ú từ khắp phòng khách đến phòng ngủ, hối hận lúc sớm mình không nên tắc trách như vậy.
Cô chưa từng mắc phải sai lầm cơ bản như vậy, chỉ bởi lúc sáng cô quá tức giận nên nhất thời không nhớ đến chuyện khóa cửa sổ.
Bây giờ nghĩ lại, cô nổi giận với một nhóc mèo làm gì kia chứ?
Nó chỉ vì động dục nên mới không kiểm soát được hành vi của mình mà thôi, cô hiểu được, đáng lẽ cô phải thông cảm hơn cho nó.
Kinh Hà thoáng chốc nghĩ đến Khỉ Con cũng bị cô làm mất, sự hối hận và tự trách bùng lên trong cõi lòng cô.
Rõ ràng là cô muốn bảo vệ những bé mèo con này, chẳng ngờ kết quả lại là kết cục như thế này.
"Nếu em nghe thấy chị gọi thì meo lại một tiếng đi, sau này chị sẽ không đánh em nữa đâu, sẽ làm đồ ăn ngon cho em ăn mà..."
Kinh Hà lo lắng đến mức nức nở, cuối cùng cô cũng ra đến ban công, nơi mà cô cực kỳ không muốn đến.
Các cửa sổ ở đây đều mở toang, nếu nhóc mèo thực sự đã ra đến đây thì rất có khả năng là nó đã nhảy ra khỏi cửa sổ.
Ngoài ban công hầu như không có chỗ che chắn, ngoại trừ chiếc máy giặt và bàn giặt đồ thì chỉ có chiếc xe đẩy và thùng rỗng cô đặt tạm thời ở đây.
"Meo meo, bé mèo con ơi…" Kinh Hà gọi tên thông dụng dành cho mèo, cô cúi người xuống để kiểm tra mọi ngóc ngách.
Bây giờ nhớ lại, cô vẫn chưa có thời gian để đặt tên cho nó.
Kinh Hà càng nghĩ càng tự trách mình, ngay khi cô tuyệt vọng sắp bật khóc thì một tiếng "meo eo" hơi yếu ớt phát ra từ phía sau máy giặt.
Đau buồn và vui mừng chuyển biến chỉ trong một nháy mắt, Cảnh Hà hết khóc lại cười, cô hít mũi hai cái rồi vui mừng nhìn về phía sau máy giặt.
"Nhóc con, sao em lại trốn ở chỗ này, em hù chết chị rồi đó em có biết không hả!"
Nhóc mèo mập hình như là bị mắc kẹt trong khe hở giữa máy giặt và bức tường, cậu nhóc giãy giụa đến kiệt sức rồi ngủ thiếp đi, mãi đến khi giọng nói của Kinh Hà đánh thức nó dậy, nó mới phát ra tiếng kêu meo meo ỉu xìu cầu cứu.
Kinh Hà dời máy giặt đi, thế là cuối cùng cũng đã giải thoát được cho nhóc mèo ú.
Kinh Hà bế cái mông ú lên, vừa tức giận vừa buồn cười gõ vào đầu nó, cười nói: "Sao em ngốc thế, chui vào trong đó để không ra được, em không nghĩ được chút gì cho cái tướng mập của em à?"
Khẩu xà tâm phật, Cảnh Hà ngoài miệng thì mắng cho cậu nhóc một trận ra trò, nhưng hành động thì thương yêu cưng chiều ôm nó về phòng ngủ.
Đặt nhóc mèo vào ổ mèo, thấy tiếng kêu của nó yếu ớt, Kinh Hà đẩy bát thức ăn cho mèo về phía nó.
Kết quả là cậu nhóc không những không chịu ăn mà còn bò ra khỏi ổ mèo, thà lết lên nền nhà chứ không chịu về lại ổ.
Kinh Hà đột nhiên nhớ rằng chậu cát cho mèo và bát thức ăn đều là những thứ Khỉ Con hay dùng lúc còn ở đây.
Nhóc ú này chê những thứ này có mùi của Khỉ Con sao?
Nghĩ thế, Kinh Hà tìm một chiếc hộp các tông rồi lót quần áo cũ của mình vào trong.
Quả nhiên, vừa đặt chiếc "ổ mèo" thủ công này cạnh nhóc ú thì cậu nhóc lập tức tự giác chui vào cuộn chân lại và mở tròn xoe hai mắt ra, cả tiếng kêu cũng có tinh thần hơn trước rất nhiều.
Chẳng trách đêm qua nó không chịu ngủ, cứ phải khăng khăng bò lên giường, hóa ra là vì chuyện này.
Kinh Hà bất lực thở dài, lại tìm một cái bát sạch để đựng thức ăn cho mèo, nhưng nhóc con này vẫn không chịu đụng vào.
Thế là lại làm Kinh Hà sốt ruột không thôi.
"Em không ăn là không được đâu, vết thương sẽ không lành được đâu đó!"
Kinh Hà bốc một hạt mèo lên đưa tới trước mặt nó, nhưng nhóc mèo mập mạp không thèm ngửi cho một cái đã tỏ vẻ ghét bỏ.
"Em dù gì cũng cùng màu với mèo vàng quýt, cũng ú ù hệt thế, sao lại khác nhau nhiều thế chứ!"
Trong trung tâm cứu trợ mèo hoàng, Kinh Hà rất hiếm khi gặp phải những chú mèo kén ăn.
Dù sao thì những chú mèo hoang toàn là ăn bữa được bữa mất, cơ bản là Kinh Hà đút gì cho chúng thì bọn chúng sẽ ăn ngay.
Kinh Hà nghĩ rằng chắc là nhóc Golden này chạy lạc khỏi nhà chủ cũ, tình tình kén ăn. Kinh Hà nhẫn nại, đứng dậy đi vào bếp luộc một miếng ức gà và một trái trứng gà.
Làm xong cô còn để ý xé nhỏ ra cho nó, bẻ vụn trứng gà ra rồi đặt trước mặt nó giống như nô tì dâng lên cho chủ.
"Hoàng thượng, ngài thấy món này được không ạ?" Kinh Hà ngoài mặt thì cười hì hì, trong lòng thì nghiến răng.
Nhóc mèo ú ngửi ngửi, lúc này nó mới mở cái miệng tôn quý của mình ra ăn nhóp nhép.
Nhìn thấy nhóc mèo béo cuối cùng cũng chịu ăn, Kinh Hà rơi những giọt nước mắt cay đắng của người mẹ già.
"Vừa vàng lại còn vừa dê xòm đen tối, còn kén ăn nữa chứ, sau này gọi em là Dứa nhé!"
Rạp hát nhỏ:
Một ngày nọ, Kinh Hà đột nhiên nhìn thấy dưới nhà có bán dứa, thế là cô vô tình thốt lên: "Tự nhiên muốn ăn dứa quá."
Buổi tối lúc cô đang ngủ, một người đàn ông nào đó không mời mà tự tiện trèo lên giường cô.
Kinh Hà: "???"
Người đàn ông nào đó (không chút chột dạ): "Không phải em bảo muốn xơi anh sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.