Chương 2: Thế Mà Lại Là Tại Tôi?
Vạn Thù (Vạn Thụ)
12/05/2023
Thôi đi, Kinh Hà mất con mèo con quan trọng trong khách sạn, kết quả lại bị người ta nói là ăn vạ?
Vốn là định đến phòng giám sát để tìm bằng chứng, cuối cùng lại trở thành bằng chứng buộc tội chính mình sao?
Tên hề là chính cô à?!
"Chắc chắn là có ai đó động tay vào camera giám sát rồi!" Phản ứng đầu tiên của cô là camera giám sát có vấn đề.
Bảo vệ ở phòng giám sát nghe vậy thì lập tức nổi giận. Như này không phải nói nhân viên phòng bảo vệ là ông ta không trông coi cẩn thận à?
"Này cô gái, cô còn quậy nữa thì đừng trách tôi gọi cảnh sát nhé!"
Video trong camera giám sát đã ghi lại rõ ràng toàn bộ quá trình, con nhỏ này ăn vạ không được nên chuyển sang chơi xấu à?
"Quản lý Cao, tôi đảm bảo trong suốt thời gian làm việc tôi luôn ở trong phòng giám sát, không hề có ai động đến máy giám sát, cô gái này đang chống chế!"
Thái độ cứng rắn của nhân viên bảo vệ đã khiến Kinh Hà hơi rối loạn, cô theo bản năng hướng ánh mắt cầu cứu về phía Cao Minh Ngạn, "Tôi không có... Tôi, mèo mất rồi, tôi lo lắm..."
Cao Minh Ngạn bị đôi mắt trong veo của Kinh Hà làm cho chấn động, anh ta ngay lập tức nhớ lại những ký ức khi ở bên cô.
Nhưng rất nhanh, anh ta nhớ lại rằng người phụ nữ này chỉ có bề ngoài là tromg sáng, chứ thật ra là con điếm luôn đùa giỡn lòng người, anh ta phải cố ép sự ghê tởm dâng lên trong mắt mình xuống.
"Cô Kinh Hà, liệu có phải cô không khóa chắc lồng nên mèo con đã tự chạy ra ngoài rồi không?"
Cao Minh Ngạn cũng nghiêng về suy nghĩ Kinh Hà đang ăn vạ, anh ta nói ra câu này chỉ là để cho đoạn tình cảm trong quá khứ một bậc thang mà thôi.
Anh ta nhớ lại hai năm trước khi hai người còn làm trong cùng một công ty, vốn nghĩ nếu không làm người yêu được thì vẫn có thể làm đồng nghiệp. Nhưng người phụ nữ này nói gì cũng muốn từ chức rồi gây chuyện đến chỗ cấp trên của công ty, khiến anh ta mang tiếng bê bối khắp công ty, cuối cùng bị công ty chuyển xuống làm quản lý đại sảnh tại khách sạn thua lỗ này.
Cao Minh Ngạn dự định là sẽ cho Kinh Hà chút ân huệ, đợi sự việc giải quyết xong thì anh sẽ giải quyết một cách riêng tư sau.
Ai biết được người đàn bà này không hề biết tốt xấu, cố chấp muốn nói đến cùng.
"Không đâu! Tôi kiểm tra cửa lồng mèo rồi, không có vấn đề gì cả! Hơn nữa, chú mèo con của tôi bị mù, nó không chạy lung tung được!"
Lý do lớn khiến chú mèo "Không chịu rời đi" này của Kinh Hà luôn không thể tìm được nhà nhận nuôi là vì nó là một con mèo bị mù.
Con mèo lang thang khuyết tật bình thường đã rất khó để tìm chủ nuôi, nói gì đến một con mèo mù không nhìn thấy đường.
Không nhìn thấy gì có nghĩa là người nhận nuôi luôn luôn phải chăm sóc cho nó từ ăn uống đến dọn dẹp vệ sinh.
Cho dù con mèo này trông đáng yêu, hay là lúc cố thuyết phục được người khác nhận nuôi nó, thì mãi đến khi trung tâm cứu hộ giải thể rồi nó vẫn luôn ở bên Kinh Hà.
"Những chú mèo bình thường còn có thể lang thang bên ngoài một thời gian theo bản năng sinh tồn của nó, nhưng nó chẳng thấy gì cả, nếu không có ai chăm sóc nó sẽ chết mất thôi!"
"Vì thế, tôi thực sự không phải đang ăn vạ đâu, con mèo này đã là người nhà của tôi rồi! Tôi thực sự mong mình có thể tìm được nó!"
Kinh Hà nói với đôi mắt ngập nước.
Nhân viên bảo vệ phòng giám sát là một người ngay thẳng, nhìn thấy vẻ mặt của Kinh Hà cũng không giống như đang nói dối, vẻ mặt già nua kiên quyết cũng ánh lên vẻ khó khăn.
Chỉ có Cao Minh Ngạn vẫn giữ biểu cảm ban đầu, giọng điệu của anh ta thờ ơ như bàn công việc, "Tôi tin rằng nhân viên trong khách sạn của chúng tôi sẽ không nói dối. Camera giám sát đã không ghi lại được, mong cô Kinh Hà hãy nghĩ cách khác đi."
Kinh Hà ngơ ngác không nói lên lời, cô bỗng chốc bừng tỉnh.
Cô sao lại lo lắng đến mức tìm lầm người, năm đó lúc chia tay không phải cô đã sớm nhìn rõ bản mặt thật của gã đàn ông này rồi sao, sao lúc này cô còn mong hão tên này có thể giúp được cho mình chứ?
Cao Minh Ngạn thấy Kinh Hà có vẻ không định mở miệng thì kéo cửa phòng giám sát ra, định đưa cô ra bên ngoài.
Ai ngờ cô gái một giây trước trông vẫn còn vẻ yếu ớt ấy đã nhanh chóng lau khô nước mắt nơi khóe mắt rồi sửng cồ lên như một con nhím.
"Tôi không nói dối, tôi thực sự là đã đem theo mèo đi vào khách sạn. Lúc bước vào sảnh của khách sạn tôi có va vào một người, và người đó có trùng hợp chạm vào lồng vận chuyển thú cưng của tôi, lúc đó tôi cũng đã kiểm tra xem cửa lồng và chắc chắn cửa lồng vẫn còn khóa mà."
"Chỉ cần tìm ra người đó và xác minh với anh ta là sẽ chứng minh được điều tôi nói là thật!"
Vốn là định đến phòng giám sát để tìm bằng chứng, cuối cùng lại trở thành bằng chứng buộc tội chính mình sao?
Tên hề là chính cô à?!
"Chắc chắn là có ai đó động tay vào camera giám sát rồi!" Phản ứng đầu tiên của cô là camera giám sát có vấn đề.
Bảo vệ ở phòng giám sát nghe vậy thì lập tức nổi giận. Như này không phải nói nhân viên phòng bảo vệ là ông ta không trông coi cẩn thận à?
"Này cô gái, cô còn quậy nữa thì đừng trách tôi gọi cảnh sát nhé!"
Video trong camera giám sát đã ghi lại rõ ràng toàn bộ quá trình, con nhỏ này ăn vạ không được nên chuyển sang chơi xấu à?
"Quản lý Cao, tôi đảm bảo trong suốt thời gian làm việc tôi luôn ở trong phòng giám sát, không hề có ai động đến máy giám sát, cô gái này đang chống chế!"
Thái độ cứng rắn của nhân viên bảo vệ đã khiến Kinh Hà hơi rối loạn, cô theo bản năng hướng ánh mắt cầu cứu về phía Cao Minh Ngạn, "Tôi không có... Tôi, mèo mất rồi, tôi lo lắm..."
Cao Minh Ngạn bị đôi mắt trong veo của Kinh Hà làm cho chấn động, anh ta ngay lập tức nhớ lại những ký ức khi ở bên cô.
Nhưng rất nhanh, anh ta nhớ lại rằng người phụ nữ này chỉ có bề ngoài là tromg sáng, chứ thật ra là con điếm luôn đùa giỡn lòng người, anh ta phải cố ép sự ghê tởm dâng lên trong mắt mình xuống.
"Cô Kinh Hà, liệu có phải cô không khóa chắc lồng nên mèo con đã tự chạy ra ngoài rồi không?"
Cao Minh Ngạn cũng nghiêng về suy nghĩ Kinh Hà đang ăn vạ, anh ta nói ra câu này chỉ là để cho đoạn tình cảm trong quá khứ một bậc thang mà thôi.
Anh ta nhớ lại hai năm trước khi hai người còn làm trong cùng một công ty, vốn nghĩ nếu không làm người yêu được thì vẫn có thể làm đồng nghiệp. Nhưng người phụ nữ này nói gì cũng muốn từ chức rồi gây chuyện đến chỗ cấp trên của công ty, khiến anh ta mang tiếng bê bối khắp công ty, cuối cùng bị công ty chuyển xuống làm quản lý đại sảnh tại khách sạn thua lỗ này.
Cao Minh Ngạn dự định là sẽ cho Kinh Hà chút ân huệ, đợi sự việc giải quyết xong thì anh sẽ giải quyết một cách riêng tư sau.
Ai biết được người đàn bà này không hề biết tốt xấu, cố chấp muốn nói đến cùng.
"Không đâu! Tôi kiểm tra cửa lồng mèo rồi, không có vấn đề gì cả! Hơn nữa, chú mèo con của tôi bị mù, nó không chạy lung tung được!"
Lý do lớn khiến chú mèo "Không chịu rời đi" này của Kinh Hà luôn không thể tìm được nhà nhận nuôi là vì nó là một con mèo bị mù.
Con mèo lang thang khuyết tật bình thường đã rất khó để tìm chủ nuôi, nói gì đến một con mèo mù không nhìn thấy đường.
Không nhìn thấy gì có nghĩa là người nhận nuôi luôn luôn phải chăm sóc cho nó từ ăn uống đến dọn dẹp vệ sinh.
Cho dù con mèo này trông đáng yêu, hay là lúc cố thuyết phục được người khác nhận nuôi nó, thì mãi đến khi trung tâm cứu hộ giải thể rồi nó vẫn luôn ở bên Kinh Hà.
"Những chú mèo bình thường còn có thể lang thang bên ngoài một thời gian theo bản năng sinh tồn của nó, nhưng nó chẳng thấy gì cả, nếu không có ai chăm sóc nó sẽ chết mất thôi!"
"Vì thế, tôi thực sự không phải đang ăn vạ đâu, con mèo này đã là người nhà của tôi rồi! Tôi thực sự mong mình có thể tìm được nó!"
Kinh Hà nói với đôi mắt ngập nước.
Nhân viên bảo vệ phòng giám sát là một người ngay thẳng, nhìn thấy vẻ mặt của Kinh Hà cũng không giống như đang nói dối, vẻ mặt già nua kiên quyết cũng ánh lên vẻ khó khăn.
Chỉ có Cao Minh Ngạn vẫn giữ biểu cảm ban đầu, giọng điệu của anh ta thờ ơ như bàn công việc, "Tôi tin rằng nhân viên trong khách sạn của chúng tôi sẽ không nói dối. Camera giám sát đã không ghi lại được, mong cô Kinh Hà hãy nghĩ cách khác đi."
Kinh Hà ngơ ngác không nói lên lời, cô bỗng chốc bừng tỉnh.
Cô sao lại lo lắng đến mức tìm lầm người, năm đó lúc chia tay không phải cô đã sớm nhìn rõ bản mặt thật của gã đàn ông này rồi sao, sao lúc này cô còn mong hão tên này có thể giúp được cho mình chứ?
Cao Minh Ngạn thấy Kinh Hà có vẻ không định mở miệng thì kéo cửa phòng giám sát ra, định đưa cô ra bên ngoài.
Ai ngờ cô gái một giây trước trông vẫn còn vẻ yếu ớt ấy đã nhanh chóng lau khô nước mắt nơi khóe mắt rồi sửng cồ lên như một con nhím.
"Tôi không nói dối, tôi thực sự là đã đem theo mèo đi vào khách sạn. Lúc bước vào sảnh của khách sạn tôi có va vào một người, và người đó có trùng hợp chạm vào lồng vận chuyển thú cưng của tôi, lúc đó tôi cũng đã kiểm tra xem cửa lồng và chắc chắn cửa lồng vẫn còn khóa mà."
"Chỉ cần tìm ra người đó và xác minh với anh ta là sẽ chứng minh được điều tôi nói là thật!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.