Chương 34: Giải Pháp
Cố Tiểu Hà
18/01/2021
Nhận ra được sự ngạc nhiên của Tống, Vương hai người, Doãn Đại Nam cũng không giấu diếm: “Bí pháp của tôi chính là loại cao cấp trong việc kích phát nội công người khác, hiệu quả tốt hơn mà hậu quả người được kích phát cũng ít hơn, thế nhưng dù sao nó cũng không phải hoàn hảo, người kích phát sẽ phải chịu cắn ngược.”
Sau đó, ông ta nói tiếp: “Tên khốn khiếp Thôi Bân kia chắc chắn sẽ không truyền bí pháp của tôi cho ai mà chỉ giữ cho riêng mình hắn, theo tôi suy đoán thì sáu người là con số tối đa mà hắn có thể kích phát được nội công nếu tính từ lúc hắn ăn cắp bí pháp của tôi đến giờ.
Ở đây đã có đủ sáu người rồi, nếu giờ tìm được hắn thì hắn sẽ không có ai bảo vệ cả.”
Vương Thiên Quân hỏi: “Vậy sau bao lâu nữa thì hắn có thể kích phát tiếp?”
Doãn Đại Nam lắc đầu: “Không thể biết cụ thể bao lâu, mỗi người mỗi khác, dựa vào khả năng của hắn thì có lẽ khoảng một tháng nữa hắn sẽ phục hồi và có thể tiếp tục kích phát, thế nhưng kích phát càng nhiều thì cắn ngược sẽ càng lớn, lần tới nữa có thể là ba tháng, cũng có thể là sáu tháng.”
Vương Thiên Quân hỏi tiếp: “Vậy có nghĩa trong khoảng bốn đến bảy tháng tới thì bên cạnh hắn tối đa cũng chỉ có sáu thuộc hạ thôi đúng không?”
Doãn Đại Nam gật đầu: “Đúng vậy, cứ cho một tháng tới hắn có thể kích phát thì phải đợi thêm ít nhất ba tháng để hắn có thể kích phát tiếp, có nghĩa trong tối thiểu bốn tháng tới hắn chỉ có thể có tối đa sáu tay sai.”
Vương Thiên Quân thắc mắc: “Nhưng những tên tay sai này còn mạnh hơn Thôi Bân, tại sao họ phải răm rắp nghe lời hắn, có lý do đặc biệt gì không?”
Doãn Đại nam trả lời: “Có, bí pháp của tôi không như những bí pháp khác, nếu có người kích phát duy trì, thì những người này có thể tu luyện tiếp như người bình thường vậy, nếu không thì cũng như những bí pháp khác, sau một thời gian mấy người này sẽ mất hết nội công và không thể tu luyện được. Thế nên họ không thể phản bội hắn.”
Vương Thiên Quân: “Việc duy trì có gì khó khăn không?”
Doãn Đại Nam: “Có thể một năm một lần hoặc nhiều năm một lần, tùy vào khả năng mỗi người được kích phát, mỗi lần duy trì cũng giống như việc kích phát một người khác vậy thôi.”
Vương Thiên Quân gật gù: “Vậy giờ ông định xử lý đám người này thế nào và đối phó tên Thôi Bân ra sao?”
Doãn Đại Nam căm phẫn: “Đám này chắc chắn không phản bội Thôi Bân, thả bọn chúng đi chính là thả hổ về rừng, tôi phải giết bọn chúng.
Còn tên Thôi Bân, hiện tại hắn không có thuộc hạ mạnh mẽ, dù có mấy tên bằng hữu thì cũng không đáng kể gì với chúng tôi, chỉ tiếc hắn đã trốn mất rồi, giờ chúng tôi sẽ đi tìm hắn để trả thù.”
Vương Thiên Quân nghe thấy phải giết người, bỗng thấy khó xử, tuy nói tên Thôi Bân kia giết người, cướp của đáng phải chết nhưng đám thuộc hạ này thì cũng chưa phải cùng hung cực ác.
Hiện tại nếu Doãn Đại Nam giết mấy tên thuộc hạ này thì anh cũng chính là kẻ gián tiếp giết người.
Đến đây, anh không đành lòng, hỏi Doãn Đại Nam: “Có cách nào để làm mất nội công của mấy kẻ này không? Đến lúc đó thả chúng ra thì cũng không có ảnh hưởng gì. Dù sao chúng cũng không có thâm thù đại hân gì với ông. Tha được thì nên tha.”
Doãn Đại Nam cúi đầu suy nghĩ, một lát sau mới nói: “Theo cách thông thường thì không được, những kẻ này dù được kích phát nội công nhưng thời điểm hiện tại cũng không khác gì những người tu luyện bình thường cả.”
Sau đó ông trầm ngâm nói tiếp: “Nhưng tôi có một bí pháp dùng riêng được với những kẻ được kích phát nội công, chỉ có điều…”
“Có điều gì?”- Vương Thiên Quân hỏi
“Đây là một loại bí pháp dùng để chuyển nội công từ những kẻ được kích phát nội công sang người khác, nhưng người được chuyển phải tự thích ứng với nội công được chuyển sang, nếu được thì nội công này sẽ trở thành một phần nội công của người được chuyển, nhưng nếu không được thì người được chuyển nhẹ thì thành phế nhân, nặng thì mất mạng.”
Trong nhất thời Vương Thiên Quân không biết nên làm sao, bảo anh nhìn Doãn Đại Nam giết người, anh không làm được, huống hồ những kẻ này còn bị anh và Gia Hân bắt giữ.
Nghĩ một lúc, anh liền lấy điện thoại ra, gọi cho mấy nhóm kia tập hợp.
Một lúc sau thì hai nhóm của Hàn Diệp Vũ và Điền Bá cũng tới nơi.
Vương Thiên Quân liền nhờ Hàn Diệp Vũ và Điền Bá mang đồ ăn và cả mấy người không phải võ giả về nơi dựng lều trước và nói chút nữa về sẽ giải thích mọi chuyện sau.
Sau khi mấy người Hàn Diệp Vũ đi, ở lại chỉ còn mấy người Vương Thiên Quân, Liễu Hạ Vi, Tống Gia Hân, Tần Tuyết Y, Vu Cẩm Vân. Hai anh em Doãn Đại Nam trông chừng mấy tên tóc vàng ở một nơi khác.
Vương Thiên Quân liền kể lại những chuyện vừa xảy ra một lượt, cũng nói ra những gì anh lo lắng, anh biết nếu mình không có hành động gì, chắc chắn Doãn Đại Nam sẽ không tha cho mấy tên kia.
Nghe xong, Liễu Hạ Vi lên tiếng đầu tiên: “Vậy ý anh là chúng ta cứ mặc kệ Doãn Đại Nam và thả mấy kẻ kia, hay là chúng ta trở thành người tiếp nhận nội công mấy kẻ kia?”
Vương Thiên Quân còn chưa trả lời thì Tần Tuyết Y đã lên tiếng: “Hai anh em Doãn Đại Nam cũng bị thương rồi, nếu chúng ta cứ quyết thả ra mấy kẻ kia ra thì họ cũng không làm gì được.”
“Đúng vậy, nhưng như thế sẽ ảnh hưởng đến việc trả thù cũng Doãn Đại Nam, chắc chắn chúng ta sẽ trở thành kẻ thù của ông ta.” –Vương Thiên Quân nói
Rồi anh tự bổ sung: “Điều anh lo lắng không phải chúng ta sẽ trở thành kẻ thù của ông ta, mà tên Thôi Bân kia thật sự đáng chết, tuy chúng ta sẽ không giúp Doãn Đại Nam trả thù, nhưng càng không nên làm cản trở.”
“Vậy ý anh chúng ta sẽ tiếp nhận nội công của mấy kẻ kia rồi thả chúng đi? Nhưng ai sẽ là người tiếp nhận đây?” –Tần Tuyết Y hỏi
“Thật ra anh làm điều này cũng không hẳn là vì lòng tốt đúng không? Vì nếu có thể thích nghi và áp chế nội công được chuyển sang thì nó sẽ thành của mình. Đây là điều anh hướng tới?”- Liễu Hạ Vi chắc chắn
Vương Thiên Quân gật đầu, lên tiếng: “Việc này lợi ích rất lớn, nếu xác suất thành công lớn thì rất đáng để thử, điều cần làm bây giờ là hỏi Doãn Đại Nam cụ thể những gì có thể xảy ra khi chuyển nội công.”
Bốn người còn lại gật đầu, rồi cả năm người cùng tiến về nơi hai anh em Doãn Đại Nam đang đứng.
Sau đó, ông ta nói tiếp: “Tên khốn khiếp Thôi Bân kia chắc chắn sẽ không truyền bí pháp của tôi cho ai mà chỉ giữ cho riêng mình hắn, theo tôi suy đoán thì sáu người là con số tối đa mà hắn có thể kích phát được nội công nếu tính từ lúc hắn ăn cắp bí pháp của tôi đến giờ.
Ở đây đã có đủ sáu người rồi, nếu giờ tìm được hắn thì hắn sẽ không có ai bảo vệ cả.”
Vương Thiên Quân hỏi: “Vậy sau bao lâu nữa thì hắn có thể kích phát tiếp?”
Doãn Đại Nam lắc đầu: “Không thể biết cụ thể bao lâu, mỗi người mỗi khác, dựa vào khả năng của hắn thì có lẽ khoảng một tháng nữa hắn sẽ phục hồi và có thể tiếp tục kích phát, thế nhưng kích phát càng nhiều thì cắn ngược sẽ càng lớn, lần tới nữa có thể là ba tháng, cũng có thể là sáu tháng.”
Vương Thiên Quân hỏi tiếp: “Vậy có nghĩa trong khoảng bốn đến bảy tháng tới thì bên cạnh hắn tối đa cũng chỉ có sáu thuộc hạ thôi đúng không?”
Doãn Đại Nam gật đầu: “Đúng vậy, cứ cho một tháng tới hắn có thể kích phát thì phải đợi thêm ít nhất ba tháng để hắn có thể kích phát tiếp, có nghĩa trong tối thiểu bốn tháng tới hắn chỉ có thể có tối đa sáu tay sai.”
Vương Thiên Quân thắc mắc: “Nhưng những tên tay sai này còn mạnh hơn Thôi Bân, tại sao họ phải răm rắp nghe lời hắn, có lý do đặc biệt gì không?”
Doãn Đại nam trả lời: “Có, bí pháp của tôi không như những bí pháp khác, nếu có người kích phát duy trì, thì những người này có thể tu luyện tiếp như người bình thường vậy, nếu không thì cũng như những bí pháp khác, sau một thời gian mấy người này sẽ mất hết nội công và không thể tu luyện được. Thế nên họ không thể phản bội hắn.”
Vương Thiên Quân: “Việc duy trì có gì khó khăn không?”
Doãn Đại Nam: “Có thể một năm một lần hoặc nhiều năm một lần, tùy vào khả năng mỗi người được kích phát, mỗi lần duy trì cũng giống như việc kích phát một người khác vậy thôi.”
Vương Thiên Quân gật gù: “Vậy giờ ông định xử lý đám người này thế nào và đối phó tên Thôi Bân ra sao?”
Doãn Đại Nam căm phẫn: “Đám này chắc chắn không phản bội Thôi Bân, thả bọn chúng đi chính là thả hổ về rừng, tôi phải giết bọn chúng.
Còn tên Thôi Bân, hiện tại hắn không có thuộc hạ mạnh mẽ, dù có mấy tên bằng hữu thì cũng không đáng kể gì với chúng tôi, chỉ tiếc hắn đã trốn mất rồi, giờ chúng tôi sẽ đi tìm hắn để trả thù.”
Vương Thiên Quân nghe thấy phải giết người, bỗng thấy khó xử, tuy nói tên Thôi Bân kia giết người, cướp của đáng phải chết nhưng đám thuộc hạ này thì cũng chưa phải cùng hung cực ác.
Hiện tại nếu Doãn Đại Nam giết mấy tên thuộc hạ này thì anh cũng chính là kẻ gián tiếp giết người.
Đến đây, anh không đành lòng, hỏi Doãn Đại Nam: “Có cách nào để làm mất nội công của mấy kẻ này không? Đến lúc đó thả chúng ra thì cũng không có ảnh hưởng gì. Dù sao chúng cũng không có thâm thù đại hân gì với ông. Tha được thì nên tha.”
Doãn Đại Nam cúi đầu suy nghĩ, một lát sau mới nói: “Theo cách thông thường thì không được, những kẻ này dù được kích phát nội công nhưng thời điểm hiện tại cũng không khác gì những người tu luyện bình thường cả.”
Sau đó ông trầm ngâm nói tiếp: “Nhưng tôi có một bí pháp dùng riêng được với những kẻ được kích phát nội công, chỉ có điều…”
“Có điều gì?”- Vương Thiên Quân hỏi
“Đây là một loại bí pháp dùng để chuyển nội công từ những kẻ được kích phát nội công sang người khác, nhưng người được chuyển phải tự thích ứng với nội công được chuyển sang, nếu được thì nội công này sẽ trở thành một phần nội công của người được chuyển, nhưng nếu không được thì người được chuyển nhẹ thì thành phế nhân, nặng thì mất mạng.”
Trong nhất thời Vương Thiên Quân không biết nên làm sao, bảo anh nhìn Doãn Đại Nam giết người, anh không làm được, huống hồ những kẻ này còn bị anh và Gia Hân bắt giữ.
Nghĩ một lúc, anh liền lấy điện thoại ra, gọi cho mấy nhóm kia tập hợp.
Một lúc sau thì hai nhóm của Hàn Diệp Vũ và Điền Bá cũng tới nơi.
Vương Thiên Quân liền nhờ Hàn Diệp Vũ và Điền Bá mang đồ ăn và cả mấy người không phải võ giả về nơi dựng lều trước và nói chút nữa về sẽ giải thích mọi chuyện sau.
Sau khi mấy người Hàn Diệp Vũ đi, ở lại chỉ còn mấy người Vương Thiên Quân, Liễu Hạ Vi, Tống Gia Hân, Tần Tuyết Y, Vu Cẩm Vân. Hai anh em Doãn Đại Nam trông chừng mấy tên tóc vàng ở một nơi khác.
Vương Thiên Quân liền kể lại những chuyện vừa xảy ra một lượt, cũng nói ra những gì anh lo lắng, anh biết nếu mình không có hành động gì, chắc chắn Doãn Đại Nam sẽ không tha cho mấy tên kia.
Nghe xong, Liễu Hạ Vi lên tiếng đầu tiên: “Vậy ý anh là chúng ta cứ mặc kệ Doãn Đại Nam và thả mấy kẻ kia, hay là chúng ta trở thành người tiếp nhận nội công mấy kẻ kia?”
Vương Thiên Quân còn chưa trả lời thì Tần Tuyết Y đã lên tiếng: “Hai anh em Doãn Đại Nam cũng bị thương rồi, nếu chúng ta cứ quyết thả ra mấy kẻ kia ra thì họ cũng không làm gì được.”
“Đúng vậy, nhưng như thế sẽ ảnh hưởng đến việc trả thù cũng Doãn Đại Nam, chắc chắn chúng ta sẽ trở thành kẻ thù của ông ta.” –Vương Thiên Quân nói
Rồi anh tự bổ sung: “Điều anh lo lắng không phải chúng ta sẽ trở thành kẻ thù của ông ta, mà tên Thôi Bân kia thật sự đáng chết, tuy chúng ta sẽ không giúp Doãn Đại Nam trả thù, nhưng càng không nên làm cản trở.”
“Vậy ý anh chúng ta sẽ tiếp nhận nội công của mấy kẻ kia rồi thả chúng đi? Nhưng ai sẽ là người tiếp nhận đây?” –Tần Tuyết Y hỏi
“Thật ra anh làm điều này cũng không hẳn là vì lòng tốt đúng không? Vì nếu có thể thích nghi và áp chế nội công được chuyển sang thì nó sẽ thành của mình. Đây là điều anh hướng tới?”- Liễu Hạ Vi chắc chắn
Vương Thiên Quân gật đầu, lên tiếng: “Việc này lợi ích rất lớn, nếu xác suất thành công lớn thì rất đáng để thử, điều cần làm bây giờ là hỏi Doãn Đại Nam cụ thể những gì có thể xảy ra khi chuyển nội công.”
Bốn người còn lại gật đầu, rồi cả năm người cùng tiến về nơi hai anh em Doãn Đại Nam đang đứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.