Nhà Có Bốn Công Chúa

Chương 39: Sự Khẳng Định Của Vương Thiên Quân

Cố Tiểu Hà

18/01/2021

Trò chơi lại tiếp tục, tới lượt Vương Thiên Quân, anh nói: “Tôi là người chung thủy.”

Tất cả mọi người nghe thấy thế thì trợn mắt, bĩu môi, mặt lộ khinh thường.

Lâm Gia Hân đang định nhanh nhẩu nói “chém gió” thì Hàn Diệp Vũ đã bịt mồm cản lại.

Lâm Gia Hân không hiểu ra sao thì Hàn Diệp Vũ phân tích: “Tất nhiên chúng ta ai cũng biết điều này là giả rồi, thế nhưng vì nó quá rõ ràng nên chắc chắn có gian trá, luật của trò chơi là những gì anh ta viết trên tờ giấy mới được tính chứ không nhất thiết phải là sự thật.”

Liễu Hạ Vi cũng lên tiếng: “Diệp Vũ phân tích rất có lý, vì chẳng có ai kiểm chứng được thật giả nên kết quả sẽ phụ thuộc vào những gì anh ấy viết vào tờ giấy đó, rất có thể anh ấy sẽ viết vào tờ giấy chữ “thật”, lợi dụng sự bất cẩn của chúng ta để chiến thắng.”

Vương Uyển Nhi le lưỡi: “Gian trá, xấu xa.”

Tống Gia Hân hiếm hoi tham gia câu chuyện: “Vậy nên việc của chúng ta không phải là xem những gì huynh ấy nói là thật hay giả, mà phải xem xét xem huynh ấy sẽ viết gì vào tờ giấy.”

Hàn Diệp Vũ đưa ý kiến: “Tớ thấy khả năng cao anh ta sẽ viết chữ “thật”, điều này là vừa là một lời khen, vừa giúp anh ta sẽ chiến thắng.”

Liễu Hạ Vi cũng nói: “Tớ thấy Diệp Vũ nói có lý, dù rằng vẫn có khả năng anh ấy đã nghĩ tới điều này, và đón đường trước bằng cách viết “giả”, thế nhưng nói có ai nhanh nhảu mà nói luôn ra thì anh ấy sẽ thua, điều này quá mạo hiểm.”

Tất cả đều đồng ý với ý kiến của Hạ Vi, Lâm Gia Hân liền hỏi: “Vậy giờ ai sẽ đoán đây?”

Vương Uyển Nhi nói: “Ý kiến là Diệp Vũ đưa ra, hay là anh đoán đi.”

Diệp Vũ rất khiêm tốn nhường Hạ Vi: “Lập luận của Vi Vi chắc chắn hơn, để cô ấy đoán đi.”

Liễu Hạ Vi cũng không đùn đẩy nữa, nhìn vào Vương Thiên Quân nói: “Thật.”

Cô cảm thấy chắc chắn kết quả sẽ là như thế, không chỉ bởi dựa vào lập luận hay phân tích mà phần nhiều là do mong muốn sâu thẳm bên trong cô, cô muốn tin anh chung thủy, cô tin anh thật sự chung thủy!

Quả nhiên tờ giấy của Vương Thiên Quân viết chữ “thật”.

Lâm Gia Hân không nhịn được mắng: “Đúng là tên gian trá, thật sự quá gian trá rồi.”

Vương Uyển Nhi cũng mắng: “Đồ gian xảo.”

Biểu hiện của mấy người khác cũng lộ rõ sự khinh bỉ.

Vương Thiên Quân không thèm để ý, cười nói: “Em thắng rồi, em có yêu cầu gì cho anh?”

Liễu Hạ Vi liền nói: “Em tin rằng anh yêu cả ba người chúng em, nhưng em muốn biết, tình yêu của anh dành cho ai là nhiều nhất?”

Mọi người đều ngạc nhiên, không ngờ Liễu Hạ Vi lại hỏi trực tiếp như vậy, nếu phải nói đúng sự thật thì đây là một câu hỏi rất khó trả lời.



Vương Thiên Quân suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh đã từng nói không muốn lừa dối hay giấu diếm gì các em nữa, đây cũng là điều anh phải đối mặt, không thể trốn tránh, nhưng trước khi anh trả lời, anh muốn biết nếu không phải người anh yêu nhất thì các em có suy nghĩ thế nào? Có buồn không?”

Liễu Hạ Vi lắc đầu: “Em chỉ sợ anh không yêu em mà thôi, chúng ta cũng chỉ mới gặp, dù tình yêu anh dành cho em ít nhất cũng nằm trong dự liệu của em rồi, em sẽ không buồn.”

Tần Tuyết Y nói: “Được ở bên cạnh anh đã là niềm hạnh phúc lớn nhất của em rồi.”

Vu Cẩm Vân cũng cười: “Chỉ cần không phải là một tình nhân không danh không phận, bị người đời chửi rủa thì em đã mãn nguyện rồi, huống hồ em chưa bao giờ dám so sánh với chị Tuyết Y hay chị Hạ Vi cả.”

Vương Thiên Quân gật đầu: “Ở cạnh ai trong ba người anh đều rất vui vẻ, thoải mái, nhưng có lẽ Vi nhi là người có chung nhiều sở thích với anh nhất, anh thích sự độc lập, mạnh mẽ của cô ấy, thích cách cô ấy giải quyết các vấn đề, ở bên cô ấy anh có thể bàn luận về mọi thứ trên đời.

Còn về tiểu Tuyết, ở bên cô ấy cho anh sự ấm áp, anh thích các món ăn cô ấy làm, thích vẻ quyến rũ khi cô ấy làm việc nhà, thích sự tâm lý của cô ấy, anh và cô ấy chỉ cần thông qua vài hành động nhỏ là có thể hiểu ý nhau.

Về Vân nhi, cô ấy nói nhiều lại rất ngốc nghếch, thế nhưng đó cũng là điểm đáng yêu của cô ấy, cô ấy chẳng bao giờ biết đề phòng người khác, đối với ai cũng rất chân thành, ngay cả những điều cô ấy không thích, hay không giỏi thì vì người khác cô ấy vẫn làm. Ở bên cô ấy cho anh những phút giây dở khóc dở cười.

Chính anh cũng không biết rằng mình yêu ai nhất cả, ở cạnh cả ba cho anh thấy được sự bình yên.”

Liễu Hạ Vi mỉm cười: “Tuy câu trả lời này không trả lời được vấn đề trọng tâm, nhưng lời nói rất hay, cho qua.”

Thật ra cô cũng chỉ muốn biết anh thích cô ở điểm nào thôi, câu trả lời này đã làm cô thỏa mãn rồi.

Cứ thế họ chơi đến tận tối, khi mọi người bắt đầu đói mới chia ra nấu nướng.

Những người buổi trưa đã làm đồ ăn thì nay đều được sang một chỗ khác nghỉ ngơi, chơi bời.

Nguyên liệu từ sáng kiếm được còn thừa rất nhiều, mấy người Vương Thiên Quân liền chia ra xào rau, nấu nướng, một con lợn rừng làm ra cả chục món khác nhau, không như buổi trưa chỉ có mấy món thịt nướng.

Tất nhiên đây đều là do công sức của Tần Tuyết Y rồi, còn mấy người Tống Gia Hân, Liễu Hạ Vi thì hoàn toàn mù tịt về phương diện nấu ăn, chỉ có thể ở bên cạnh giúp sức theo chỉ đạo.

Còn Vương Thiên Quân và Vu Cẩm Vân biết hơn một chút, nhưng cũng chỉ làm được vài món mà thôi.

Chuẩn bị xong thì mọi người lại tập trung lại ăn uống.

Vốn dĩ nhìn số lượng món ăn nhiều và được chế biến rất cầu kì đã làm mọi người ngạc nhiên rồi, nhưng khi ăn thì càng kinh ngạc hơn nữa, mỗi món đều rất ngon và có hương vị khác nhau dù cùng chỉ từ vài loại nguyên liệu như thịt lợn, thịt gà hay rau, nấm.

Tô Phượng suýt xoa: “Quen biết bao nhiêu năm rồi bây giờ mới biết thì ra cậu nấu nướng giỏi như vậy đấy Tuyết Y, về cả số lượng và chất lượng đều quá đỉnh. Tớ thấy cậu không đi làm đầu bếp đúng là lãng phí.”

Vương Uyển Nhi cũng tiếp lời: “Đúng vậy, dù là đầu bếp nhà tớ nếu chỉ từ một ít nguyên liệu thì cũng chỉ làm được đến thế này là cùng.”

Tần Tuyết Y cười: “Cũng không có gì to tát đâu, tớ cũng chỉ tùy hứng mà làm thôi.”

Vu Cẩm Vân liền xen vào: “Nào chỉ là tùy hứng, lúc nào em cũng thấy chị nghiền ngẫm mấy loại sách nấu ăn từ đông sang tây mà.”



Tần Tuyết Y cười, không phủ nhận.

Mọi người ai cũng tấm tắc khen ngon, rõ ràng nếu chỉ so với món thịt lợn rừng nướng nhạt nhẽo thì cả chục mấy ăn công phu này ở đẳng cấp khác hoàn toàn.

Vương Uyển Nhi hỏi: “Xem ra những công việc nấu nướng ở nhà đều là do cậu làm đúng không Tuyết Y? Cẩm Vân thì không biết thế nào chứ Vi Vi thì tớ chưa bao giờ thấy cậu ấy vào bếp cả.”

Bị bạn thân bóc mẽ, Liễu Hạ Vi không phản bác, chỉ “hừ” một cái.

Tuyết Y cười: “Tớ có khả năng nấu nướng tốt hơn Hạ Vi với Cẩm Vân một chút nên đảm nhiệm việc này, Hạ Vi tuy ít xuống bếp nhưng những việc khác cậu ấy lại làm rất nhiều đó.”

Ba người Tuyết Y, Hạ Vi và Cẩm Vân chung sống thật sự hòa thuận, nó là sự hòa thuận tới từ tấm lòng chứ không phải là cố tỏ ra như vậy.

Thế nên cũng không ai phải cố gồng mình làm những việc không giỏi cả, nếu Tuyết Y đảm nhiệm phần nhiều về nấu nướng thì Cẩm Vân thường làm mấy việc quét dọn còn Hạ Vi thì hay trồng rau, trồng hoa.

Tất nhiên cũng không phải họ chia hẳn nhiệm vụ là vậy, mỗi người đều có thể làm bất cứ việc gì, chỉ khác ở tần suất nhiều hay ít mà thôi.

Một trong những việc mấy cô gái thích thú nhất chính là ngâm mình trong suối nước nóng sau bữa ăn, cảm giác thật sự rất tuyệt.

Lần này cũng không ngoại lệ, ăn uống xong là mấy cô gái liền hẹn nhau ra suối nước nóng tắm rửa, có thể là cả “vui chơi” nữa.

Lần này họ không chia hai nhóm mà cả tám cô gái đều tắm chung một hồ.

Tống Gia Hân có vẻ là một người lạnh lùng, khó gần, thế nhưng cô lại chưa bao giờ ngại việc “cởi” trước mặt các cô gái khác, dù bọn họ có thân thiết hay không.

Còn Liễu Hạ Vi thì ngược lại, cô thật sự ngại việc này, với đám chị em chơi cùng từ nhỏ thì không vấn đề gì, vì họ đã thấy cơ thể nhau khi tất cả đều là “bức tường”.

Chứ bảo cô “phô” ra cái “vòng một” khiêm tốn ra trước mặt mấy người không quá thân thì lại khác, nhất là khi “vòng một” họ khủng hơn cô.

Đúng vậy, cô là người hiếu thắng, không thể chấp nhận việc thua thiệt, ngay cả vấn đề “vòng một”.

Nhưng cuối cùng thì dù là ai thì đều “cởi” hết. Tất nhiên là chỉ cởi bỏ quần áo thôi chứ không phải là trần trụi 100%. Họ vẫn có một chiếc khăn tắm lớn che phủ gần như toàn bộ cơ thể nha.

Tuy vậy thì khăn tắm che được cái gì thì che, chứ tuyệt nhiên không thể “che” được kích cỡ vòng một rồi. Ai “như thế nào” thì đều hiện rõ “như thế ấy”

Đây là lần đầu tiên tất cả tám cô gái cùng tắm chung, lúc bình thường do có quần áo nên họ cũng chỉ có thể đánh giá một cách tương đối về “vòng một” của nhau mà thôi.

Còn hiện giờ chỉ có đúng một lớp khăn tắm mỏng quấn chặt vào cơ thể thì không ai có thể “tiểu xảo” được gì rồi.

Ngoài Hạ Vi ra thì bảy người còn lại đều có “đường cong”.

Tống Gia Hân vẫn là người “khủng” nhất, tiếp đến là Uyển Nhi và Tuyết Y ở ngưỡng “tốt”, Cẩm Vân, Tô Phượng, Lục Liễu ở ngưỡng “thường”, còn Lâm Gia Hân ở ngưỡng “bé”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhà Có Bốn Công Chúa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook