Chương 168: Cầu cứu bất lực
Hội Vũ Công Đích Tiểu Hồ Ly
10/07/2020
Hạ Phạm Hành cùng Hạ lão gia tử trước giờ vẫn luôn là bằng mặt nhưng không bằng lòng, bất kể song phương trong lòng là nghĩ như thế nào nhưng mặt ngoài thì vẫn được. Lần gọi điện thoại này cho Hạ Phạm Hành quả thật làm cho Hạ lão gia tử có chút bất ngờ, sau khi xả giận một phen, lão gia tử cúp điện thoại, tựa vào cái ghế làm bằng gỗ lim trong thư phòng trầm tư.
Cốc cốc!
Có người gõ cửa lão gia tử mới tỉnh hồn. Ông năm nay đã gần tám mươi tuổi rồi nhưng lại nhìn trông như sáu mươi bảy mươi tuổi, bảo dưỡng tương đối tốt, khuôn mặt chữ điền, đầu đầy tóc bạc, vóc người gầy gò. Lúc ông giương mắt nhìn về phía cửa phòng, mí mắt rũ xuống tự nhiên, ánh mắt lại sâu thầm mà bén nhạy.
"Đi vào đi."
Cửa phòng bị đẩy ra, Đường Hồng Lan bưng thuốc đi vào cửa.
"Ba, gần đây thời tiết hanh khô, sáng sớm còn nghe thấy tiếng ba ho khan nữa, cho nên con tới phòng bếp hầm tuyết lê xuyên bối làm trà chiều cho ba."
Hạ lão gia tử nhìn tuyết lê trước mặt, cái này không thể nói là thứ có nhiều giá trị, chỉ là làm có chút phiền toái, đầu tiên phải khoét sạch phần đế tuyết lê, xuyên bối (1) cùng câu kỷ (2) đều phải mài thành bột, thêm đường phèn rồi cho vào phần đáy của tuyết lê, nắp phần đế lại, sau đó dùng tăm xuyên qua, hầm bốn mươi năm mươi phút.
(1) xuyên bối: vị đắng, tính hơi hàn. Qui kinh Phế và Tâm, có tác dụng: Nhuận phế trừ đàm (trừ đờm), chỉ khái (trừ ho), thanh nhiệt tán kết. Là vị thuốc chủ đạo trong nhiều bài thuốc đông y trừ ho, trong đó có bài thuốc nổi tiếng "Xuyên bối tỳ bà cao" (Chữ "xuyên bối" là viết gọn của Xuyên bối mẫu)
(2) câu kỷ: Kỷ tử là một trong những vị thuốc xuất hiện phổ biến trong Đông y. Với kích thước nhỏ bé, song nó lại đem lại công dụng thần kỳ trong việc bảo vệ cho sức khỏe..
Một chén nhỏ như vậy mà lại tốn tới một giờ đồng hồ, huống chi còn là Đường Hồng Lan tự mình làm, thật ra thì có lẽ đã nhiều năm như vậy rồi, Đường Hồng Lan đối với người ba chồng này không có gì để nói, từ khi bà ta gả vào Hạ gia chẳng khác gì như một người quản lý, làm tròn bổn phận của mình,chăm sóc xử lý cái nhà này từ trong ra ngoài, mọi chuyện đều chu toàn, sắp xếp thỏa đáng.
Cho nên, cho dù biết tâm tư Đường Hồng Lan không thuần, có dụng ý muốn đuổi Hạ Phạm Hành ra khỏi thủ đô, Hạ lão gia tử cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt, coi như âm thầm để cho bà ta tùy ý, dẫu sao một người đàn bà mà lại phòng không gối chiếc nhiều năm như vậy, làm sao có thể không có oán hận trong lòng đây?
Nhưng mà oán thuộc về oán, lão gia tử cũng từng cho bà ta lựa chọn rồi, đây đều là chính bà ta tự nguyện, lão gia tử đối với người con gái của bạn cũ này cũng coi như hết tình hết nghĩa. Năm đó Đường Hồng Lan trẻ tuổi khí thịnh hại chết Mai Nguyệt, Hạ Khải Minh hận bà ta thấu xương, hận không thể giết chết bà ta, thậm chí biết rõ bà ta mang thái máu mủ của mình cũng như nổi điên chẳng ngó ngàng gì tới.
Lão gia tử vì bảo vệ Đường Hồng Lan mà cha con lặp đi lặp lại thành thù, thiếu chút nữa khiến cho cả đời không lui tới với nhau, thẳng đến khi Hạ Khải Minh bị bệnh qua đời cũng không thể buông xuống oán hận trong lòng.
Hạ Phạm Hành rất giống cha hắn, giống vô cùng, có lúc nhìn mặt Hạ Phạm Hành Hạ lão gia tử cảm giác giống như thấy được Hạ Khải Minh lúc còn trẻ, không biết là áy náy hay là hối hận mà dần dần ông không muốn nhìn thấy Hạ Phạm Hành nữa, cho dù Hạ Khải Minh qua đời rồi ông cũng không mở miệng để Hạ Phạm Hành quay lại bổn gia. Ông quả thực không có cách nào chịu được cảnh sống cùng Hạ Phạm Hành dưới một mái nhà.
Cho đến khi có người nói cho ông biết Hạ Phạm Hành cùng đàn ông tư hỗn, Hạ lão gia tử liền nổi cơn tam bành. Ông không nghĩ tới, Hạ Phạm Hành vậy mà sẽ làm ra loại chuyện bôi xấu nề nếp gia phong. Hạ Phạm Hành trở về nói xin lỗi bị Đường Hồng Lan nhân cơ hội chèn ép ông cũng mặc kệ, trong lòng chỉ muốn mắt không thấy để cho tâm tịnh, để cho hắn tỉnh ra cũng tốt. Ông chỉ muốn nói cho hắn biết, muốn lấy được vị trí gia chủ Hạ gia việc đầu tiên là phải học được quy củ đã!
Nhưng hôm nay, Hạ Phạm Hành vẫn cùng một người đàn ông qua lại, thậm chí không tiếc vì thế mà bất hòa, chẳng lẽ lại giống như ba hắn vậy, đã xác định rồi thì sẽ không buông tay sao? Vì người đàn ông kia mà thậm chí không sợ bị phơi bày, bất hòa với Đường Hồng Lan trước thời hạn? Hắn không muốn cái vị trí gia chủ này nữa sao?
Không! Hắn muốn! Một điểm này lão gia tử chưa bao giờ hoài nghi, như vậy vấn đề sẽ trên người Đường Đại Nghiệp! Gã ta đã làm cái gì mà lại để cho Hạ Phạm Hành khẩn cấp muốn khai trừ như vậy?
"Hồng Lan." Hạ lão gia tử lên tiếng gọi lại Đường Hồng Lan đang chuẩn bị rời đi.
Đường Hồng Lan xoay người, nụ cười trên mặt vẫn luôn ôn nhu hiền huệ.
" Dạ, ba gọi con ạ."
Hạ lão gia tử tỏ ý bà ta ngồi lại, Đường Hồng Lan trở lại, cử chỉ ưu nhã ngồi xuống trước bàn đọc sách.
"Ba, ba có chuyện sao?"
" Đường Đại Nghiệp đó rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"
Đường Hồng Lan ngẩn ra, có điều rất nhanh đã bị bà ta che giấu đi, bà ta hướng lão gia tử bất đắc dĩ thở dài.
"Ba, em họ của con không có việc gì đều thích kết bạn với người tốt, làm người cũng trượng nghĩa, những năm này nó quản Huyền Tể Đường ở An Huy, công lớn tuy nói không có nhưng cũng chưa phạm phải sai lầm lớn nào, người trong công ty biết là em trai con nên nhiều năm như thế nhưng cũng không bạc đãi nó lần nào cả, Đại Nghiệp cũng rất cố gắng kiếm chút tiền lẻ mà thôi. Chỉ là trước đó vài ngày, một người bạn của nó tìm nó họp bọn mở công ty, vốn dĩ nó cũng không đồng ý đâu nhưng làm thế nào cũng không ngăn bạn ngừng quấy rầy được, cho nên cũng đồng ý góp cổ phần, làm một thành viên ban giám đốc trên danh nghĩa. Ai mà biết được, bạn nó làm việc chưa vững, để cho người ta cầm một tờ giấy chứng nhận nhà đất giả tới lừa hơn hai chục triệu, người bạn kia lập tức bỏ trốn. Nhưng cũng lạ em trai con quá trung thực, bạn chạy mất rồi, chủ nợ toàn tìm tới nó, còn kiện nó ra tòa nữa, nó dẫu sao cũng là một trong những thành viên của ban giám đốc, đống nợ nần này muốn ỷ lại cũng ỷ lại không hết. Em dâu con quả thực không còn cách nào nữa mới gọi điện thoại cho con, để con hỗ trợ một chút."
"Phải không?" Giọng điệu Hạ lão gia tử nghe không ra vui giận, ánh mắt nhìn Đường Hồng Lan động ẩn chúc vi."Sao ta lại còn nghe nói trên người em trai con lại còn có cọc án mạng?"
Tay Đường Hồng Lan hơi siết chặt dưới tấm khăn choàng, thầm mắng Đường Đại Nghiệp cái tên ngu xuẩn kia lại cứ ở trên đầu gió đỉnh sóng làm ra loại chuyện này rồi còn có mặt mũi tìm bà ta nhờ giúp đỡ!
Không cần biết trong lòng có bao nhiêu oán khí, vào lúc này Đường Hồng Lan cũng không thể biểu lộ một phần. Hạ lão gia tử là ai chứ? Đó là người không chấp nhận một hạt cát ở trong mắt, bà ta mà thừa nhận chuyện này thì Đường Đại Nghiệp kia đừng hòng có một tí che chở nào từ Hạ gia.
Đường Hồng Lan bày ra vẻ mặt đầy kinh ngạc, nhìn Hạ lão gia tử sắc mặt đều thay đổi.
"Cái gì? Án mạng? Cái này... Em trai em dâu không có nói cho con biết còn có chuyện này, làm sao lại còn có án mạng chứ? Ba, chuyện này là con không hỏi cẩn thận, ba yên tâm, nếu quả thật có dính dáng đến những thứ này con tất nhiên sẽ không nối giáo cho giặc."
Nguồn gốc tên "Huyền Tể Đường" này là do lão tổ đặt, lấy tự "Huyền hồ tế thế, cứu sống người bị thương" (hành nghề y cứu giúp thế nhân, cứu sống người bị thương), loại chuyện cướp đi tính mạng người như này ở Hạ gia là đại kỵ, Đường Hồng Lan không thể nào vì một tên Đường Đại Nghiệp mà chặt gãy con đường của con trai mình.
Chút nặng nhẹ này bà ta phân biệt rất rõ ràng.
Nếu như Đường Đại Nghiệp thật sự không thể cứu được, bà ta sẽ chọn việc mắt không thấy tâm không phiền.
*
Lúc Đường Đại Nghiệp nhận được điện thoại cũng biết mình xong rồi, Đường Hồng Lan đây là chuẩn bị buông tay mặc kệ gã đây.
"Đường Hồng Lan! Chị không thể làm như vậy! Chị đừng quên, năm đó nếu không phải do tôi thì chị làm sao có thể nở mày nở mặt như bây giờ?" Nếu đã quyết phá vỡ quan hệ thì Đường Đại Nghiệp cũng không cần phải giống như một con chó vâng lời đi bợ đít Đường Hồng Lan nữa, gã vừa lên tiếng trong giọng nói đã tràn đầy oán hận.
"Ừ, chuyện năm đó đúng là cậu giúp tôi, nhưng mà Đại Nghiệp à, cậu cũng đừng không có lương tâm, những năm này cậu ở Huyền Tể Đường vớt được không ít tiền, tôi có tính với cậu một khoản nào chưa? Cậu dùng danh tiếng của tôi nhận hối lộ, tôi có nói qua một lần nào chưa? Nhà, xe, tất cả đều là tôi cho cậu."
Đường Đại Nghiệp bị Đường Hồng Lan nói tới mức á khẩu, gã bây giờ tựa như con một con chuột, núp ở nơi u ám tối tăm để không ai nhận ra, Đường Hồng Lan là hy vọng duy nhất của gã.
"Chị họ, chuyện này chị phải giúp em, trừ chị ra không ai có thể giúp em được đâu. Em bây giờ đã mất tất cả, chị họ, em ở đây làm trâu làm ngựa cho chị nhiều năm như vậy rồi, chị không thể thấy chết mà không cứu."
Đường Hồng Lan trầm mặc trong chốc lát, trong điện thoại thấp giọng nói: "Đại Nghiệp, không phải tôi không giúp cậu mà là có người không cho cậu một con đường sống, ba chồng tôi không muốn nhìn thấy nhất chính là nháo tới xảy ra án mạng, có người nói chuyện này cho ông ấy, too dù có lòng giúp cậu cũng không làm được. Đại Nghiệp, con người đều vốn ích kỉ, chuyện này nếu như tôi giúp cậu thì kết cục của cấu chính là vết xe đổ của tôi, cậu tự thu xếp ổn thỏa đi."
" A lô? A lô! Chị họ? Đường Hồng Lan? Đường Hồng Lan!"
Vô luận Đường Đại Nghiệp gào thét thế nào đi nữa, Đường Hồng Lan cũng không để ý tới gã. Đường Đại Nghiệp mắng to một tiếng, điện thoại di động bị ném nát bấy. Trong khoảng thời gian này, gã ta luôn một mực núp ở trên chiếc thuyền này, ăn uống vệ sinh đều giải quyết ở đây cho nên mùi trong khoang thuyền quả thực không dễ ngửi.
Từ thanh đạm đến xa xỉ, từ xa xỉ rồi lại trở về thanh đạm (3), Đường Đại Nghiệp vốn đã quen với cuộc sống xa hoa hào nhoáng, đầy đủ rượu thịt, cho nên tình trạng hiện tại đối với gã mà nói giống như sống không bằng chết. Hai mắt của gã tràn đầy tơ máu, nét mặt vô cùng tàn khốc.
(3) Từ thanh đạm đến xa xỉ, từ xa xỉ rồi lại trở về thanh đạm: đại ý là khi thay đổi cuộc sống từ sung sướng đến tiết kiệm, nghèo khổ, con người ta sẽ rất khó để thích ứng
"Hạ Phạm Hành, nhất định là Hạ Phạm Hành! Mày muốn tao chết, mày không cho tao đường sống, tốt thôi, coi như tao chết thì tao cũng phải kéo thêm một đứa chịu tội thay, để cho mày đau đớn đến không muốn sống nữa!"
*
Quách Tĩnh Tĩnh từ trước đến giờ nói được là làm được, đáp ứng đưa Quách Tiểu Niên tới công viên trò chơi, dĩ nhiên sẽ không lỡ hẹn.
Buổi sáng ngồi xe Hạ Phạm Hành đi tới nhà Quách Tiểu Niên, Quách Tử Hoa vì chờ cậu mà còn cố ý kéo dài thời gian đi làm, cự tuyệt đề nghị Hạ Phạm Hành cùng cậu lên lầu, Quách Tĩnh Tĩnh tự mình đi thang máy lên lầu.
"Tĩnh Tĩnh, tới rồi à, mau vào ngồi đi, bên ngoài rất lạnh đúng không?"
Quách Tử Hoa bây giờ đối với Quách Tĩnh Tĩnh tốt hơn so với mọi người, cô biết Quách Tĩnh Tĩnh mang thai, nếu như không phải là Phương Hoài Minh khuyên can thì cô đã mang danh nghĩa "người từng trải", trực tiếp dọn đi theo ở cùng Quách Tĩnh Tĩnh rồi.
Mà đối với sự nhiệt tình của Quách Tử Hoa, Quách Tĩnh Tĩnh ban đầu cũng hơi khó chịu rồi từ từ mới có chút thích ứng, dẫu sao thân phận của Quách Tử Hoa như vậy, coi như Quách Tử Hoa không có ý đó thì Quách Tĩnh Tĩnh ít nhiều vẫn có chút cảm giác khác thường.
"Tĩnh Tĩnh, chị nấu cháo gà cho em rồi, à đúng rồi, chị bảo bạn chị mang cho chị chút đồ mà em phải dùng tới mà chưa có cơ hội cho em, em tới xem một chút đi."
Quách Tiểu Niên nhìn bị Quách Tĩnh Tĩnh bị Quách Tử Hoa kéo tay chuyển khắp phòng, chu mỏ không phục nói: "Mẹ, Tĩnh Tĩnh là của con mà!"
Quách Tĩnh Tĩnh lúc này mới nhìn thấy Quách Tiểu Niên đứng ở một bên. Tiểu tử này ăn mặc rất đẹp trai, áo lông vịt màu vàng, đẹp trai cực kỳ, sau lưng còn đeo túi nhỏ, trên đầu còn mang mũ, thật giống hệt như chỉnh trang xong xuôi chờ phân phó.
"Con gấp cái gì, " Quách Tử Hoa không thèm để ý tới con trai, có Tĩnh Tĩnh rồi thì con trai chỉ là cỏ ven đường thôi, "Tĩnh Tĩnh khó khăn lắm mới tới một chuyến, chẳng lẽ ngay cả chén cháo gà cũng không thể uống mà đã đi sao?"
Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy lời này có điểm là lạ, cậu từng nghe nói qua uống trà rồi đi, có điều chưa từng nghe qua uống chén cháo gà rồi đi.
Quách Tử Hoa kéo Quách Tĩnh Tĩnh vào phòng để đồ, Quách Tiểu Niên suy nghĩ một chút rồi nắm quả đấm nhỏ vọt vào.
"Tĩnh Tĩnh, em nhìn đi, đây là chị mua quần áo cho em, em bây giờ còn mặc được quần lót không? Có bị chật không?"
"Dạ?" mặt Quách Tĩnh Tĩnh đỏ lên, thật sự không biết nên trả lời thế nào.
"Đây có gì phải ngại chứ, đây cũng không phải là lần đầu tiên chị mua quần lót cho em trai, " nhưng mà đó là trước khi em trai cô mười tuổi cô có giúp mua qua một lần, lời này Quách Tử Hoa tất nhiên sẽ không nói ra, "Chị phỏng đoán để cho em mua những thứ này em khẳng định sẽ ngại ngùng, không bằng tự chị mua còn hơn."
Quách Tĩnh Tĩnh nghe xong, nhẹ gật đầu một cái: "Là có chút..."
Mặc dù cậu đã mua quần lót rộng thùng thình rồi nhưng vẫn cảm thấy không quá thoải mái, không phải là nói eo, eo vẫn còn được, chỉ là bụng nhô ra có hơi chật, có chút khó chịu. Quách Tĩnh Tĩnh không có kinh nghiệm lại ngại nói cho những người khác cho nên chỉ có thể mặc tạm.
Nhưng đồ trong tay Quách Tử Hoa thiết kế rõ ràng không giống nhau, phần vải ở bụng dưới tương đối lỏng.
Quách Tử Hoa vừa nghe xong, không nhịn được lải nhải: "Phạm Hành bị gì thế? Cậu ta chẳng lẽ không phát hiện sao? Làm sao mà lại không hỏi một chút chứ, may là hôm nay em tới, nếu không còn không biết phải chịu bao nhiêu khổ nữa, còn có cái này, những thứ này đều là quần áo sau này em phải dùng, chị đơn giản mua một ít."
"Cả hai cái rương này sao ạ?" Quách Tĩnh Tĩnh trợn tròn mắt nhìn hai rương quần áo trước mặc, cái này gọi là đơn giản mua sao? Cũng sắp bằng một cái tủ quần áo của cậu rồi đấy?
"Đúng vậy, em đừng tưởng là nhiều. Từ bảy tháng thẳng đến khi em sinh hạ đứa trẻ ra, những quần áo này chị còn lo không đủ mặc đây này. Còn nữa, quần áo cho đứa nhỏ em cũng đừng mua, để chị nhờ người bạn ở Mỹ giúp cho, còn có sữa bột, đúng rồi, bây giờ em đang uống loại sữa bột cho phụ nữ có thai nào? Trước đây chị nghe bạn học chị nói, có một loại sữa bột cho phụ nữ có thai nhập khẩu từ Úc tốt cực kỳ, không cần ăn canxi luôn, nếu không để chị bảo bạn gửi tới cho em uống thử một chút nhé?"
"Không cần đâu, chị Hoa, cái đó Hạ Phạm Hành đã giúp em mua rồi."
"Nhãn hiệu gì thế? Một người đàn ông như cậu ta có biết không? Không được, em về em chụp gửi ngay cho chị, chị xem giúp em một chút. Đúng rồi, chờ đứa trẻ ra đời rồi chuyện sữa bột cứ giao cho chị, chắc hai người đàn ông các em cũng không biết mấy thứ này đâu."
Quách Tử Hoa nói càng về sau Quách Tĩnh Tĩnh càng choáng váng. Cậu không nghĩ tới sinh một đứa bé lại còn phải chú trọng nhiều như vậy, nếu không phải sau đó Quách Tiểu Niên khóc nháo, Quách Tử Hoa bị người ta gọi điện thúc giục thì Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy bản thân hôm nay không thể đi công viên mất.
□ tác giả lời ong tiếng ve:
Cốc cốc!
Có người gõ cửa lão gia tử mới tỉnh hồn. Ông năm nay đã gần tám mươi tuổi rồi nhưng lại nhìn trông như sáu mươi bảy mươi tuổi, bảo dưỡng tương đối tốt, khuôn mặt chữ điền, đầu đầy tóc bạc, vóc người gầy gò. Lúc ông giương mắt nhìn về phía cửa phòng, mí mắt rũ xuống tự nhiên, ánh mắt lại sâu thầm mà bén nhạy.
"Đi vào đi."
Cửa phòng bị đẩy ra, Đường Hồng Lan bưng thuốc đi vào cửa.
"Ba, gần đây thời tiết hanh khô, sáng sớm còn nghe thấy tiếng ba ho khan nữa, cho nên con tới phòng bếp hầm tuyết lê xuyên bối làm trà chiều cho ba."
Hạ lão gia tử nhìn tuyết lê trước mặt, cái này không thể nói là thứ có nhiều giá trị, chỉ là làm có chút phiền toái, đầu tiên phải khoét sạch phần đế tuyết lê, xuyên bối (1) cùng câu kỷ (2) đều phải mài thành bột, thêm đường phèn rồi cho vào phần đáy của tuyết lê, nắp phần đế lại, sau đó dùng tăm xuyên qua, hầm bốn mươi năm mươi phút.
(1) xuyên bối: vị đắng, tính hơi hàn. Qui kinh Phế và Tâm, có tác dụng: Nhuận phế trừ đàm (trừ đờm), chỉ khái (trừ ho), thanh nhiệt tán kết. Là vị thuốc chủ đạo trong nhiều bài thuốc đông y trừ ho, trong đó có bài thuốc nổi tiếng "Xuyên bối tỳ bà cao" (Chữ "xuyên bối" là viết gọn của Xuyên bối mẫu)
(2) câu kỷ: Kỷ tử là một trong những vị thuốc xuất hiện phổ biến trong Đông y. Với kích thước nhỏ bé, song nó lại đem lại công dụng thần kỳ trong việc bảo vệ cho sức khỏe..
Một chén nhỏ như vậy mà lại tốn tới một giờ đồng hồ, huống chi còn là Đường Hồng Lan tự mình làm, thật ra thì có lẽ đã nhiều năm như vậy rồi, Đường Hồng Lan đối với người ba chồng này không có gì để nói, từ khi bà ta gả vào Hạ gia chẳng khác gì như một người quản lý, làm tròn bổn phận của mình,chăm sóc xử lý cái nhà này từ trong ra ngoài, mọi chuyện đều chu toàn, sắp xếp thỏa đáng.
Cho nên, cho dù biết tâm tư Đường Hồng Lan không thuần, có dụng ý muốn đuổi Hạ Phạm Hành ra khỏi thủ đô, Hạ lão gia tử cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt, coi như âm thầm để cho bà ta tùy ý, dẫu sao một người đàn bà mà lại phòng không gối chiếc nhiều năm như vậy, làm sao có thể không có oán hận trong lòng đây?
Nhưng mà oán thuộc về oán, lão gia tử cũng từng cho bà ta lựa chọn rồi, đây đều là chính bà ta tự nguyện, lão gia tử đối với người con gái của bạn cũ này cũng coi như hết tình hết nghĩa. Năm đó Đường Hồng Lan trẻ tuổi khí thịnh hại chết Mai Nguyệt, Hạ Khải Minh hận bà ta thấu xương, hận không thể giết chết bà ta, thậm chí biết rõ bà ta mang thái máu mủ của mình cũng như nổi điên chẳng ngó ngàng gì tới.
Lão gia tử vì bảo vệ Đường Hồng Lan mà cha con lặp đi lặp lại thành thù, thiếu chút nữa khiến cho cả đời không lui tới với nhau, thẳng đến khi Hạ Khải Minh bị bệnh qua đời cũng không thể buông xuống oán hận trong lòng.
Hạ Phạm Hành rất giống cha hắn, giống vô cùng, có lúc nhìn mặt Hạ Phạm Hành Hạ lão gia tử cảm giác giống như thấy được Hạ Khải Minh lúc còn trẻ, không biết là áy náy hay là hối hận mà dần dần ông không muốn nhìn thấy Hạ Phạm Hành nữa, cho dù Hạ Khải Minh qua đời rồi ông cũng không mở miệng để Hạ Phạm Hành quay lại bổn gia. Ông quả thực không có cách nào chịu được cảnh sống cùng Hạ Phạm Hành dưới một mái nhà.
Cho đến khi có người nói cho ông biết Hạ Phạm Hành cùng đàn ông tư hỗn, Hạ lão gia tử liền nổi cơn tam bành. Ông không nghĩ tới, Hạ Phạm Hành vậy mà sẽ làm ra loại chuyện bôi xấu nề nếp gia phong. Hạ Phạm Hành trở về nói xin lỗi bị Đường Hồng Lan nhân cơ hội chèn ép ông cũng mặc kệ, trong lòng chỉ muốn mắt không thấy để cho tâm tịnh, để cho hắn tỉnh ra cũng tốt. Ông chỉ muốn nói cho hắn biết, muốn lấy được vị trí gia chủ Hạ gia việc đầu tiên là phải học được quy củ đã!
Nhưng hôm nay, Hạ Phạm Hành vẫn cùng một người đàn ông qua lại, thậm chí không tiếc vì thế mà bất hòa, chẳng lẽ lại giống như ba hắn vậy, đã xác định rồi thì sẽ không buông tay sao? Vì người đàn ông kia mà thậm chí không sợ bị phơi bày, bất hòa với Đường Hồng Lan trước thời hạn? Hắn không muốn cái vị trí gia chủ này nữa sao?
Không! Hắn muốn! Một điểm này lão gia tử chưa bao giờ hoài nghi, như vậy vấn đề sẽ trên người Đường Đại Nghiệp! Gã ta đã làm cái gì mà lại để cho Hạ Phạm Hành khẩn cấp muốn khai trừ như vậy?
"Hồng Lan." Hạ lão gia tử lên tiếng gọi lại Đường Hồng Lan đang chuẩn bị rời đi.
Đường Hồng Lan xoay người, nụ cười trên mặt vẫn luôn ôn nhu hiền huệ.
" Dạ, ba gọi con ạ."
Hạ lão gia tử tỏ ý bà ta ngồi lại, Đường Hồng Lan trở lại, cử chỉ ưu nhã ngồi xuống trước bàn đọc sách.
"Ba, ba có chuyện sao?"
" Đường Đại Nghiệp đó rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"
Đường Hồng Lan ngẩn ra, có điều rất nhanh đã bị bà ta che giấu đi, bà ta hướng lão gia tử bất đắc dĩ thở dài.
"Ba, em họ của con không có việc gì đều thích kết bạn với người tốt, làm người cũng trượng nghĩa, những năm này nó quản Huyền Tể Đường ở An Huy, công lớn tuy nói không có nhưng cũng chưa phạm phải sai lầm lớn nào, người trong công ty biết là em trai con nên nhiều năm như thế nhưng cũng không bạc đãi nó lần nào cả, Đại Nghiệp cũng rất cố gắng kiếm chút tiền lẻ mà thôi. Chỉ là trước đó vài ngày, một người bạn của nó tìm nó họp bọn mở công ty, vốn dĩ nó cũng không đồng ý đâu nhưng làm thế nào cũng không ngăn bạn ngừng quấy rầy được, cho nên cũng đồng ý góp cổ phần, làm một thành viên ban giám đốc trên danh nghĩa. Ai mà biết được, bạn nó làm việc chưa vững, để cho người ta cầm một tờ giấy chứng nhận nhà đất giả tới lừa hơn hai chục triệu, người bạn kia lập tức bỏ trốn. Nhưng cũng lạ em trai con quá trung thực, bạn chạy mất rồi, chủ nợ toàn tìm tới nó, còn kiện nó ra tòa nữa, nó dẫu sao cũng là một trong những thành viên của ban giám đốc, đống nợ nần này muốn ỷ lại cũng ỷ lại không hết. Em dâu con quả thực không còn cách nào nữa mới gọi điện thoại cho con, để con hỗ trợ một chút."
"Phải không?" Giọng điệu Hạ lão gia tử nghe không ra vui giận, ánh mắt nhìn Đường Hồng Lan động ẩn chúc vi."Sao ta lại còn nghe nói trên người em trai con lại còn có cọc án mạng?"
Tay Đường Hồng Lan hơi siết chặt dưới tấm khăn choàng, thầm mắng Đường Đại Nghiệp cái tên ngu xuẩn kia lại cứ ở trên đầu gió đỉnh sóng làm ra loại chuyện này rồi còn có mặt mũi tìm bà ta nhờ giúp đỡ!
Không cần biết trong lòng có bao nhiêu oán khí, vào lúc này Đường Hồng Lan cũng không thể biểu lộ một phần. Hạ lão gia tử là ai chứ? Đó là người không chấp nhận một hạt cát ở trong mắt, bà ta mà thừa nhận chuyện này thì Đường Đại Nghiệp kia đừng hòng có một tí che chở nào từ Hạ gia.
Đường Hồng Lan bày ra vẻ mặt đầy kinh ngạc, nhìn Hạ lão gia tử sắc mặt đều thay đổi.
"Cái gì? Án mạng? Cái này... Em trai em dâu không có nói cho con biết còn có chuyện này, làm sao lại còn có án mạng chứ? Ba, chuyện này là con không hỏi cẩn thận, ba yên tâm, nếu quả thật có dính dáng đến những thứ này con tất nhiên sẽ không nối giáo cho giặc."
Nguồn gốc tên "Huyền Tể Đường" này là do lão tổ đặt, lấy tự "Huyền hồ tế thế, cứu sống người bị thương" (hành nghề y cứu giúp thế nhân, cứu sống người bị thương), loại chuyện cướp đi tính mạng người như này ở Hạ gia là đại kỵ, Đường Hồng Lan không thể nào vì một tên Đường Đại Nghiệp mà chặt gãy con đường của con trai mình.
Chút nặng nhẹ này bà ta phân biệt rất rõ ràng.
Nếu như Đường Đại Nghiệp thật sự không thể cứu được, bà ta sẽ chọn việc mắt không thấy tâm không phiền.
*
Lúc Đường Đại Nghiệp nhận được điện thoại cũng biết mình xong rồi, Đường Hồng Lan đây là chuẩn bị buông tay mặc kệ gã đây.
"Đường Hồng Lan! Chị không thể làm như vậy! Chị đừng quên, năm đó nếu không phải do tôi thì chị làm sao có thể nở mày nở mặt như bây giờ?" Nếu đã quyết phá vỡ quan hệ thì Đường Đại Nghiệp cũng không cần phải giống như một con chó vâng lời đi bợ đít Đường Hồng Lan nữa, gã vừa lên tiếng trong giọng nói đã tràn đầy oán hận.
"Ừ, chuyện năm đó đúng là cậu giúp tôi, nhưng mà Đại Nghiệp à, cậu cũng đừng không có lương tâm, những năm này cậu ở Huyền Tể Đường vớt được không ít tiền, tôi có tính với cậu một khoản nào chưa? Cậu dùng danh tiếng của tôi nhận hối lộ, tôi có nói qua một lần nào chưa? Nhà, xe, tất cả đều là tôi cho cậu."
Đường Đại Nghiệp bị Đường Hồng Lan nói tới mức á khẩu, gã bây giờ tựa như con một con chuột, núp ở nơi u ám tối tăm để không ai nhận ra, Đường Hồng Lan là hy vọng duy nhất của gã.
"Chị họ, chuyện này chị phải giúp em, trừ chị ra không ai có thể giúp em được đâu. Em bây giờ đã mất tất cả, chị họ, em ở đây làm trâu làm ngựa cho chị nhiều năm như vậy rồi, chị không thể thấy chết mà không cứu."
Đường Hồng Lan trầm mặc trong chốc lát, trong điện thoại thấp giọng nói: "Đại Nghiệp, không phải tôi không giúp cậu mà là có người không cho cậu một con đường sống, ba chồng tôi không muốn nhìn thấy nhất chính là nháo tới xảy ra án mạng, có người nói chuyện này cho ông ấy, too dù có lòng giúp cậu cũng không làm được. Đại Nghiệp, con người đều vốn ích kỉ, chuyện này nếu như tôi giúp cậu thì kết cục của cấu chính là vết xe đổ của tôi, cậu tự thu xếp ổn thỏa đi."
" A lô? A lô! Chị họ? Đường Hồng Lan? Đường Hồng Lan!"
Vô luận Đường Đại Nghiệp gào thét thế nào đi nữa, Đường Hồng Lan cũng không để ý tới gã. Đường Đại Nghiệp mắng to một tiếng, điện thoại di động bị ném nát bấy. Trong khoảng thời gian này, gã ta luôn một mực núp ở trên chiếc thuyền này, ăn uống vệ sinh đều giải quyết ở đây cho nên mùi trong khoang thuyền quả thực không dễ ngửi.
Từ thanh đạm đến xa xỉ, từ xa xỉ rồi lại trở về thanh đạm (3), Đường Đại Nghiệp vốn đã quen với cuộc sống xa hoa hào nhoáng, đầy đủ rượu thịt, cho nên tình trạng hiện tại đối với gã mà nói giống như sống không bằng chết. Hai mắt của gã tràn đầy tơ máu, nét mặt vô cùng tàn khốc.
(3) Từ thanh đạm đến xa xỉ, từ xa xỉ rồi lại trở về thanh đạm: đại ý là khi thay đổi cuộc sống từ sung sướng đến tiết kiệm, nghèo khổ, con người ta sẽ rất khó để thích ứng
"Hạ Phạm Hành, nhất định là Hạ Phạm Hành! Mày muốn tao chết, mày không cho tao đường sống, tốt thôi, coi như tao chết thì tao cũng phải kéo thêm một đứa chịu tội thay, để cho mày đau đớn đến không muốn sống nữa!"
*
Quách Tĩnh Tĩnh từ trước đến giờ nói được là làm được, đáp ứng đưa Quách Tiểu Niên tới công viên trò chơi, dĩ nhiên sẽ không lỡ hẹn.
Buổi sáng ngồi xe Hạ Phạm Hành đi tới nhà Quách Tiểu Niên, Quách Tử Hoa vì chờ cậu mà còn cố ý kéo dài thời gian đi làm, cự tuyệt đề nghị Hạ Phạm Hành cùng cậu lên lầu, Quách Tĩnh Tĩnh tự mình đi thang máy lên lầu.
"Tĩnh Tĩnh, tới rồi à, mau vào ngồi đi, bên ngoài rất lạnh đúng không?"
Quách Tử Hoa bây giờ đối với Quách Tĩnh Tĩnh tốt hơn so với mọi người, cô biết Quách Tĩnh Tĩnh mang thai, nếu như không phải là Phương Hoài Minh khuyên can thì cô đã mang danh nghĩa "người từng trải", trực tiếp dọn đi theo ở cùng Quách Tĩnh Tĩnh rồi.
Mà đối với sự nhiệt tình của Quách Tử Hoa, Quách Tĩnh Tĩnh ban đầu cũng hơi khó chịu rồi từ từ mới có chút thích ứng, dẫu sao thân phận của Quách Tử Hoa như vậy, coi như Quách Tử Hoa không có ý đó thì Quách Tĩnh Tĩnh ít nhiều vẫn có chút cảm giác khác thường.
"Tĩnh Tĩnh, chị nấu cháo gà cho em rồi, à đúng rồi, chị bảo bạn chị mang cho chị chút đồ mà em phải dùng tới mà chưa có cơ hội cho em, em tới xem một chút đi."
Quách Tiểu Niên nhìn bị Quách Tĩnh Tĩnh bị Quách Tử Hoa kéo tay chuyển khắp phòng, chu mỏ không phục nói: "Mẹ, Tĩnh Tĩnh là của con mà!"
Quách Tĩnh Tĩnh lúc này mới nhìn thấy Quách Tiểu Niên đứng ở một bên. Tiểu tử này ăn mặc rất đẹp trai, áo lông vịt màu vàng, đẹp trai cực kỳ, sau lưng còn đeo túi nhỏ, trên đầu còn mang mũ, thật giống hệt như chỉnh trang xong xuôi chờ phân phó.
"Con gấp cái gì, " Quách Tử Hoa không thèm để ý tới con trai, có Tĩnh Tĩnh rồi thì con trai chỉ là cỏ ven đường thôi, "Tĩnh Tĩnh khó khăn lắm mới tới một chuyến, chẳng lẽ ngay cả chén cháo gà cũng không thể uống mà đã đi sao?"
Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy lời này có điểm là lạ, cậu từng nghe nói qua uống trà rồi đi, có điều chưa từng nghe qua uống chén cháo gà rồi đi.
Quách Tử Hoa kéo Quách Tĩnh Tĩnh vào phòng để đồ, Quách Tiểu Niên suy nghĩ một chút rồi nắm quả đấm nhỏ vọt vào.
"Tĩnh Tĩnh, em nhìn đi, đây là chị mua quần áo cho em, em bây giờ còn mặc được quần lót không? Có bị chật không?"
"Dạ?" mặt Quách Tĩnh Tĩnh đỏ lên, thật sự không biết nên trả lời thế nào.
"Đây có gì phải ngại chứ, đây cũng không phải là lần đầu tiên chị mua quần lót cho em trai, " nhưng mà đó là trước khi em trai cô mười tuổi cô có giúp mua qua một lần, lời này Quách Tử Hoa tất nhiên sẽ không nói ra, "Chị phỏng đoán để cho em mua những thứ này em khẳng định sẽ ngại ngùng, không bằng tự chị mua còn hơn."
Quách Tĩnh Tĩnh nghe xong, nhẹ gật đầu một cái: "Là có chút..."
Mặc dù cậu đã mua quần lót rộng thùng thình rồi nhưng vẫn cảm thấy không quá thoải mái, không phải là nói eo, eo vẫn còn được, chỉ là bụng nhô ra có hơi chật, có chút khó chịu. Quách Tĩnh Tĩnh không có kinh nghiệm lại ngại nói cho những người khác cho nên chỉ có thể mặc tạm.
Nhưng đồ trong tay Quách Tử Hoa thiết kế rõ ràng không giống nhau, phần vải ở bụng dưới tương đối lỏng.
Quách Tử Hoa vừa nghe xong, không nhịn được lải nhải: "Phạm Hành bị gì thế? Cậu ta chẳng lẽ không phát hiện sao? Làm sao mà lại không hỏi một chút chứ, may là hôm nay em tới, nếu không còn không biết phải chịu bao nhiêu khổ nữa, còn có cái này, những thứ này đều là quần áo sau này em phải dùng, chị đơn giản mua một ít."
"Cả hai cái rương này sao ạ?" Quách Tĩnh Tĩnh trợn tròn mắt nhìn hai rương quần áo trước mặc, cái này gọi là đơn giản mua sao? Cũng sắp bằng một cái tủ quần áo của cậu rồi đấy?
"Đúng vậy, em đừng tưởng là nhiều. Từ bảy tháng thẳng đến khi em sinh hạ đứa trẻ ra, những quần áo này chị còn lo không đủ mặc đây này. Còn nữa, quần áo cho đứa nhỏ em cũng đừng mua, để chị nhờ người bạn ở Mỹ giúp cho, còn có sữa bột, đúng rồi, bây giờ em đang uống loại sữa bột cho phụ nữ có thai nào? Trước đây chị nghe bạn học chị nói, có một loại sữa bột cho phụ nữ có thai nhập khẩu từ Úc tốt cực kỳ, không cần ăn canxi luôn, nếu không để chị bảo bạn gửi tới cho em uống thử một chút nhé?"
"Không cần đâu, chị Hoa, cái đó Hạ Phạm Hành đã giúp em mua rồi."
"Nhãn hiệu gì thế? Một người đàn ông như cậu ta có biết không? Không được, em về em chụp gửi ngay cho chị, chị xem giúp em một chút. Đúng rồi, chờ đứa trẻ ra đời rồi chuyện sữa bột cứ giao cho chị, chắc hai người đàn ông các em cũng không biết mấy thứ này đâu."
Quách Tử Hoa nói càng về sau Quách Tĩnh Tĩnh càng choáng váng. Cậu không nghĩ tới sinh một đứa bé lại còn phải chú trọng nhiều như vậy, nếu không phải sau đó Quách Tiểu Niên khóc nháo, Quách Tử Hoa bị người ta gọi điện thúc giục thì Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy bản thân hôm nay không thể đi công viên mất.
□ tác giả lời ong tiếng ve:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.