Chương 292: Kỳ khai đắc thắng
Hội Vũ Công Đích Tiểu Hồ Ly
07/09/2021
Lúc Hạ Phạm Hành cùng với Hạ Toàn Hữu đến công ty, tất cả mọi người đều rất giật mình, những giám đốc chi nhánh của công ty cũng chưa biết có chuyện gì đang xảy ra nên không biết chuyện mà Hạ Vân Long đã làm, đột nhiên gặp lại Hạ Phạm Hành từng “bị đuổi cổ” khỏi công ty thì ai nấy cũng đều ngạc nhiên.
“Hạ tiên sinh, Hạ tiên sinh đang làm gì thế? Đây là phòng làm việc của Hạ tổng, ngài…”
Thấy Hạ Phạm Hành chẳng thèm quay đầu lại mà cứ thế đi thẳng vào phòng làm việc của Hạ Vân Long, thư kí ở bên ngoài muốn cản hắn lại, nhưng cô lại không thể cản được.
Nhìn cô thư kí đang chắn trước mặt mình, Hạ Phạm Hành khẽ híp mắt lại.
“Tô Địch, nếu như tôi nhớ không lầm thì chỗ này trước đây là phòng làm việc của tôi, mà cô là do một tay tôi cất nhắc, có đúng không?”
Cô thư kí tên Tô Địch cắn môi, cúi đầu xuống không dám nhìn Hạ Phạm Hành.
Hạ Phạm Hành bỗng nhiên đưa tay về phía cô ta, những người ở đằng sau đều tưởng rằng hắn muốn đánh phụ nữ, kết quả hắn chỉ đưa tay cầm lấy sợi dây chuyền trên cổ cô ta.
“Kiểu dáng mới nhất à, với tiền lương hàng năm cộng thêm tiền thưởng cuối năm của cô, muốn mua sợi dây chuyền này ít nhất phải cần ba năm không ăn không uống mới có thể mua được, cô có vẻ chịu chơi nhỉ”.
Hạ Phạm Hành nói xong liền buông tay ra, sợi dây chuyền trở về trên cổ Tô Địch, vốn dĩ chỉ là một món đồ không nặng ấy mà giờ đây như đang muốn đập gãy xương quai xanh của cô.
Mặt Tô Địch đỏ bừng, chung quanh có không ít người bắt đầu nói tới tin đồn giữa cô ta và Hạ Vân Long, vậy là, bất kể cuối cùng Huyền Tể Đường thuộc về Hạ Phạm Hành hay là Hạ Vân Long thì cô ta cũng chẳng còn mặt mũi nào để tới làm nữa.
Hạ Phạm Hành cười lạnh, hắn đưa tay đẩy Tô Địch ra phía sau rồi cất bước đi vào.
Đây là gian phòng làm việc có tầm nhìn rộng nhất ở Huyền Tể Đường. Hai mươi tuổi Hạ Phạm Hành vào công ty, từ tầng dưới chót từng bước một leo lên, cuối cùng lại bị một câu của Đường Hồng Lan nói đuổi là đuổi, mà Hạ Vân Long thì ngược lại hoàn toàn. Tốc độ thăng tiến của gã ta còn nhanh hơn cả đi thang máy, gần như là chân trước hắn vừa rời đi, chân sau Hạ Vân Long đã lập tức về nước, ngồi vào vị trí.
Hạ Phạm Hành nhìn chung quanh một lần, không cảm thấy hoài niệm nhớ nhung gì mà chỉ hơi híp mắt, hắn đứng ở trước bàn làm việc nhìn khắp nơi, không một ai biết hắn đang suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy hắn giống như đang chờ người nào đó.
Không bao lâu sau thì Dương Tuyền đến, cầm theo trong tay một túi đồ, bởi vì túi kín nên không ai biết đó là thứ gì.
Hạ Phạm Hành nhíu mày nhìn Dương Tuyền, Dương Tuyền bèn nói: “Tĩnh Tĩnh quên mang nên bảo cậu lúc nào tới bệnh viện thì mang đi.”
Hạ Phạm Hành gật đầu một cái, thấy thời gian cũng không còn nhiều lắm liền dẫn người đi tới phòng họp. Lúc đi ngang qua người Tô Địch, hắn nói: “Công việc cuối cùng của cô là, nếu như có ai tìm thì bảo họ tới phòng họp gặp tôi”.
Tô Địch đang cầm điện thoại trong tay trở nên cứng đờ. Hạ Phạm Hành cúi đầu nhìn cô ta, cô ta liền hốt hoảng che điện thoại đi, mà Hạ Phạm Hành cũng chỉ nhìn một cái mà thôi, lúc này cô ta muốn gọi cho ai Hạ Phạm Hành không cần suy nghĩ cũng biết, hắn quay đầu, cất bước đi tới phòng họp.
Công ty có động tĩnh lớn như vậy dĩ nhiên không thể nào không có ai biết, Hạ Phạm Hành cũng không ngại làm lớn chuyện lên. Mấy người họ vừa mới vào phòng họp không bao lâu thì có người tới gõ cửa.
Lần lần lượt lượt những người từ bốn mươi đến sáu mươi, bảy mươi tuổi đều nổi giận đùng đùng đi vào phòng họp.
Hạ Phạm Hành ngồi ở chiếc ghế chủ tịch, Hạ Toàn Hữu đứng ở sau lưng hắn, còn Dương Tuyền thì vắt chéo chân tùy ý ngồi ở bên cạnh hắn.
Có người vừa vào cửa liền trợn mắt nhìn Hạ Phạm Hành chất vấn: “Hạ Phạm Hành cậu có ý gì? Hạ lão gia vừa mới nhập viện cậu đã muốn cướp ghế rồi sao?!”
“Hạ tiên sinh, cậu làm như vậy có phần không hợp tình hợp lí. Bây giờ cậu không còn là tổng giám đốc của Huyền Tể Đường nữa rồi, cho dù Hạ lão gia nằm viện thì vẫn còn Hạ tổng ở đó, không tới phiên cậu nhúng tay vào đâu đúng không?”
Một đám người năm mồm bảy miệng thi nhau nói, Hạ Phạm Hành vẫn chỉ im lặng không lên tiếng, hoàn toàn không thèm để ý tới.
Có người thông minh, mặc dù sắc mặt rất khó coi nhưng lại không làm ra hành động quá khích nào, chỉ kéo ghế của mình ra rồi ngồi xuống, có vẻ như muốn xem tình thế mà liệu.
Sau đó lại có thêm người tới, cho đến khi phòng họp đã đầy đủ người.
Hạ Phạm Hành quét mắt một cái, rốt cuộc mới mở miệng nói một cậu: “Còn thiếu hai người nữa”.
Cổ đông ở dưới còn chưa kịp mở mồm hỏi có ý gì thì cửa phòng họp bị đẩy ra lần nữa, Hạ Vân Long và Đường Hồng Lan cuối cùng đã xuất hiện.
Hạ Vân Long thấy hắn ngồi ở ghế chủ tịch thì nổi giận mắng: “Anh có tư cách gì để ngồi ở chỗ đó!”
Hạ Phạm Hành nhìn gã ta, lạnh lùng nói: “Tôi có tư cách hay không chẳng phải cậu là người rõ nhất sao?”
Sắc mặt Hạ Vân Long thoáng chốc trở nên vô cùng khó coi, quả thật, Hạ lão gia cũng đã lên tiếng rồi, Huyền Tể Đường sẽ do Hạ Phạm Hành tạm thời thay mặt, còn gã trở thành kẻ bị đuổi ra khỏi nhà, nếu như không phải do Hạ lão gia đột nhiên phát bệnh thì chắc chắn bây giờ sẽ xử lí chuyện gã tịnh thân xuất hộ.
Đường Hồng Lan vẫn còn tỉnh táo, bà ta không nhằm vào Hạ Phạm Hành mà lại chĩa về phía Hạ Toàn Hữu.
“Chú Toàn đúng là sống lâu trong Hạ gia nên còn biết rõ chuyện của Hạ gia hơn cả chủ nhân là tôi đây nữa”.
Có người nghe ra đầu mối liền quay đầu nhìn Đường Hồng Lan: “Phu nhân có ý gì?”
Đường Hồng Lan nhìn những người đang ở trong phòng họp: “Các vị đều là công thần, là nguyên lão của Huyền Tể Đường. Hôm nay tôi tìm mọi người là bởi muốn mọi người giúp tôi chủ trì công đạo. Chính cậu ta, chính là Hạ Phạm Hành đã thừa dịp Hạ lão gia đột nhiên phát bệnh mà xúi giục gia nô ăn cắp toa thuốc của Hạ gia!”
“Cái đ*o gì!”, Dương Tuyền cả giận, hôm nay coi như y đã được mở mang tầm mắt cái gì gọi là ngậm máu phun người rồi.
Dương Tuyền không tin nhưng những người khác tin, à không, không hẳn là tin mà là bọn họ lựa chọn tin vào đó mới đúng hơn. So sánh giữa Hạ Phạm Hành và Hạ Vân Long thì bọn họ mong muốn Hạ Vân Long nắm chức hơn, nguyên nhân rất đơn giản, nước trong quá thì không có cá, bọn họ đi theo Hạ Phạm Hành mười năm cũng không bằng đi theo Hạ Vân Long một năm.
Trên đời này không có ai chê tiền cả, hơn nữa trong lòng bọn họ đều biết, Hạ Vân Long còn có chút kiêng kỵ với bọn họ, còn Hạ Phạm Hành thì không. Hạ Phạm Hành đối với bọn họ, bề ngoài trông có vẻ khách khí nhưng trên thực tế, trong lòng căn bản chẳng coi bọn họ là cái đinh gỉ gì, cho nên nếu như phải lựa chọn giữa hai người thì không còn nghi ngờ gì nữa, bọn họ sẽ chọn Hạ Vân Long.
Vì vậy, Đường Hồng Lan vừa nói xong lập tức đã có người tiếp ứng.
“Làm sao có thể làm ra loại chuyện này chứ? Quá không coi ai ra gì rồi.”
“Thứ người như vậy làm sao còn có mặt mũi mà xuất hiện ở công ty thế, cậu ta không sợ mất mặt sao?”
“Cho dù có toa thuốc thì sao? Loại người vong ân phụ nghĩa như này chúng tôi sẽ không bao giờ thừa nhận đâu.”
“Quả nhiên, xuất thân như thế thì chỉ làm được mấy chuyện trộm gà trộm chó mà thôi…”
Hạ Phạm Hành lạnh mặt quét mắt nhìn vị cổ đông vừa nói ra những lời đó, hắn cười cười nói: “Ngô lão thật đúng là gừng càng già càng cay, nghe nói tháng trước ngài vừa mới sinh thêm một đứa con trai nhỉ? Ngô phu nhân cũng lợi hại thật, bà ấy còn đang ở trong nước mà con trai mới sinh lại mang quốc tịch Mỹ rồi?”
Ngô lão đỏ mặt, vỗ bàn quát: “Cậu… cậu nói nhăng nói cuội gì đó!”
Hạ Phạm Hành cũng lười để ý tới ông ta, có điều những lời này của hắn đã hoàn toàn chọc giận tất cả các cổ đông, từng người từng người trách mắng không ngừng. Những người được gọi là nhân sĩ thành công giờ đây chẳng khác mấy bà bán cá chanh chua ngoài chợ là bao.
Từng người vì lợi ích mà tranh cãi đến nỗi mặt đỏ tới mang tai, chẳng còn tí hình tượng nào nữa.
Nhưng bọn họ tranh cãi càng ác liệt thì có người lại càng vui vẻ. Khóe miệng Đường Hồng Lan nhếch lên một nụ cười, bà ta nhìn Hạ Phạm Hành, thầm mắng hắn ngu xuẩn. Dám đắc tội với những cổ đông, đây không phải là đang tự chặt đường sống của mình sao?
Hơn nữa bà ta vừa mới đánh đòn phủ đầu, bây giờ Hạ Phạm Hành có toa thuốc trong tay thì làm gì được? Kể cả hắn có lôi toa thuốc ra cũng chưa chắc có ai tin đó là do Hạ lão gia tự tay cho. Nếu như bà ta không có được nó thì không bằng biến nó trở thành phế vật đi!
Bỗng nhiên, Hạ Phạm Hành ở đối diện lại cong môi lên cười với bà ta. Đường Hồng Lan cau mày: Đây là có ý gì?
Hạ Vân Long đỏ mắt, khàn giọng mở miệng nói: “Các vị chú bác, bây giờ ông nội vẫn còn đang ở trong bệnh viện, Hạ Phạm Hành không chỉ mua chuộc quản gia mà ngay cả bác sĩ trong viện cũng bị hắn ta mua chuộc hết rồi. Hiện giờ tôi cũng không thể nào biết được tình trạng của ông nội nữa, cho nên tôi nhất định phải thay ông nội giữ lấy Huyền Tể Đường, tuyệt đối không thể để cho loại người như hắn ta được như ý!”
Hạ Vân Long khóc lóc kể lể như thể gã thật sự muốn thay Hạ lão gia hoàn thành ước nguyện vậy. Gã ta nói thật khó nghe, cái gì gọi là “mua chuộc bác sĩ” chứ, ai cố ý sẽ hiểu thành Hạ Phạm Hành cố tình khiến Hạ lão gia bị bệnh nặng không dậy nổi vậy.
“Phạm Hành,” người có thể gọi Hạ Phạm Hành như vậy không nhiều, Trần lão chính là một người trong số đó. Ông nhỏ hơn Hạ lão gia chừng mấy tuổi, ngay cả Hạ Khải Minh lúc còn sống khi gặp ông cũng phải gọi một tiếng chú Trần. Ở Huyền Tể Đường, Trần lão thuộc về phe trung lập, ông không giúp Hạ Phạm Hành cũng không giúp Hạ Vân Long, ông chỉ trung thành với Huyền Tể Đường, từ đầu đến giờ ông vẫn chưa hề mở miệng nói gì, cho đến khi nghe Hạ Vân Long nói như vậy.
“Trần lão, ngài nói đi.” Trong số những trưởng bối ở đây, thái độ Hạ Phạm Hành đối với Trần lão có thể nói là hòa khí nhất.
“Cậu làm như vậy không phải có phần quá đáng rồi sao? Ông nội cậu vẫn còn đang nằm bệnh viện mà các người lại chạy tới công ty tranh đoạt gia sản, nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài có ảnh hưởng lớn tới công ty như nào cậu không biết sao? Còn có Hồng Lan nữa, hôm nay xuất hiện cục diện như vậy chẳng lẽ không phải trách nhiệm của bà sao?”
Đường Hồng Lan trầm mặt: “Trần lão, ngài có ý gì tôi biết, nhưng cục diện ngày hôm nay ngài cũng nhìn thấy đấy, điều này nói rõ ban đầu tôi làm như vậy là đúng. Hạ Phạm Hành vì lấy được Huyền Tể Đường đã không từ thủ đoạn nào, cả đời này tôi không còn gì khác để dựa vào nữa rồi, lão gia đối với tôi tốt nên tôi cần phải có lương tâm, hôm nay ông ấy xảy ra chuyện, mắt thấy có người muốn nhân cơ hội mưu lợi nên tôi phải đứng ra, thay ông ấy trông nom Huyền Tể Đường.”
Từng chữ này đều là Đường Hồng Lan nói cho Trần lão nghe. Có vài người yêu tiền thì bạn phải dùng tiền để cám dỗ họ, có vài người yêu quyền bạn phải cho họ quyền lợi, cũng có chút người muốn trung thành, bạn phải cho họ thấy sự trung thành của bạn, cái này gọi là hốt thuốc đúng bệnh.
Trần lão chính là kiểu người thứ ba.
Quả nhiên, Đường Hồng Lan vừa nói như vậy, Trần lão nhấp mím môi không nói thêm gì nữa, tình cảnh lập tức trở nên nghiêm túc.
Bỗng nhiên có người cười ha hả, người này là Dương Tuyền.
Dương Tuyền coi như là một người ngoài cuộc, Huyền Tể Đường không có ai biết y, nhưng y đi theo Hạ Phạm Hành vào dĩ nhiên là người của Hạ Phạm Hành. Tiếng cười này của y cũng chọc giận không ít người.
Dương Tuyền nếu không mở miệng thì còn được, trông có vẻ như là tinh anh xã hội, nhưng vừa mở miệng ra chỉ thấy y đơn thuần là một tên lưu manh.
“Tôi nói này, bà không biết xấu hổ thật đấy?” Dương Tuyền nhắm thẳng vào Đường Hồng Lan, “Tại sao Hạ lão gia bị bệnh bà không biết à? Thằng con trai ngoan của bà đã làm gì bà có muốn cho tất cả mọi người biết không?”
Đường Hồng Lan đỏ mắt trừng y, có ý cắt ngang không để cho y nói.
“Cậu là người của Hạ Phạm Hành đương nhiên sẽ nói giúp cho cậu ta, cậu cho rằng có ai sẽ tin cậu sao?”, Đường Hồng Lan lanh mắt, thấy thứ đồ y đang cầm trong tay thì cười lạnh, “Lão gia bị bệnh còn không phải do mấy người xúi giục Hạ Toàn Hữu ăn trộm toa thuốc, sau đó bị lão gia biết được nên tức giận ngất xỉu sao? Cậu có dám nói thứ cậu đang cầm trên tay không phải toa thuốc không?”
Dương Tuyền phì cười: “Hình như bà nghĩ hơi nhiều rồi đấy? Toa thuốc á? Toa thuốc sao lại ở trong tay tôi được? Tôi nói này, bà nên đi chữa bệnh ảo tưởng ngay và luôn đi nhé, để lâu thì hóa điên đấy.”
Hạ Vân Long hất hàm: “Có phải hay không, có bản lĩnh thì lấy ra cho mọi người nhìn đi!”
Dương Tuyền nhíu mày: “Không thích cho nhìn đấy, kệ mày!”
“Mày!” Hạ Vân Long chưa từng thấy ai như Dương Tuyền cả. Loại người như bọn họ ưa sĩ diện nên dù có mắng chửi ai thì cũng phải nói vòng nói vo, còn bề ngoài phải giả bộ như thuần lương lắm. Nhưng Dương Tuyền thì khác, Dương Tuyền chửi thẳng mặt không nể luôn, hai chữ “Đm” lúc nào cũng treo ở trên miệng.
“Dương Tuyền”.
Hạ Phạm Hành kêu một tiếng, cằm hướng về phía mặt bàn. Dương Tuyền hừ một tiếng, để đồ trong tay lên bàn rồi mở ra cho mọi người xem.
Vừa mở nắp ra, mùi thơm của thức ăn tỏa ra bốn phía, hóa ra bên trong là canh xương hầm ngó sen!
Dương Tuyền nháy mắt mấy cái với Hạ Phạm Hành: Tĩnh Tĩnh thương cậu thật đấy, sáng sớm đã hầm canh cho cậu ăn bồi bổ. Hạ Phạm Hành cười nhạt, trong mắt đều là nồng tình mật ý.
Dương Tuyền khẽ cắn răng —— ghen tị thế nhở! Buổi sáng y cố tình chạy qua tứ hợp viện để gặp Quách Tử Chương, ai ngờ hóa ra anh gọi y đi một chặng đường xa đến chỉ vì muốn y mang canh tới cho Hạ Phạm Hành! Ôi cuộc đời này thật không công bằng!
Hạ Toàn Hữu đứng ở một bên ho khan một tiếng: Nghiêm túc! Nghiêm túc!
Dương Tuyền bĩu môi một cái, y đậy canh lại rồi ôm vào trong ngực.
Đường Hồng Lan nhìn Hạ Phạm Hành, ánh mắt vô cùng ác liệt: “Cho dù cái này không phải thì cũng không có nghĩa đồ không ở trong tay cậu!”
Hạ Phạm Hành gật đầu: “Nói cách khác, chỉ với một câu nói của bà cũng không thể chứng minh toa thuốc có ở chỗ tôi, coi như có ở chỗ tôi, là trộm hay là được lão gia cho cũng không thể biết được, có đúng không?”
Đường Hồng Lan bị hắn nói cho nghẹn họng, bà ta cũng mất kiên nhẫn rồi. Chuyện toa thuốc bà ta còn có thể từ từ tìm kiếm, nhưng bà ta phải đoạt được Huyền Tể Đường trước khi Hạ lão gia tỉnh lại.
Đường Hồng Lan thở dài, nhắm hai mắt lại như thể phải chịu ủy khuất cực lớn.
“Chuyện toa thuốc tôi tin tưởng một ngày nào đó chân tướng sẽ rõ ràng, nhưng việc hôm nay lão gia bị bệnh không dậy nổi, cậu muốn nhân cơ hội cướp lấy Huyền Tể Đường, đây là điều ai cũng nhìn thấy, nếu không cậu cũng sẽ không xuất hiện ở đây. Được, vậy chúng ta cạnh tranh công bằng đi. Tất cả cổ đông của Huyền Tể Đường đều đang ở đây, bốn mươi phần trăm cổ phần của lão gia đừng ai mong chiếm làm của riêng, vừa hay trên tay cậu có mười phần trăm, chúng tôi cũng có mười phần trăm, như vậy rất công bằng, chúng ta bỏ phiếu tuyển cử”.
Công bằng? Lời này cũng chỉ có Đường Hồng Lan mở miệng nói ra, cả ánh mắt của những cổ đông nhìn Hạ Phạm Hành nữa, từng người từng người như hung thần ác sát, hận không thể lập tức đuổi cổ hắn ra khỏi cửa ngay, Đường Hồng Lan lại còn dám nói công bằng?
Hạ Vân Long bày ra vẻ mặt tình thế bắt buộc, Trần lão cau mày, tựa hồ cảm thấy chuyện có chút kỳ hoặc, ông mấp máy môi như có điều muốn nói.
Không chờ ông mở miệng thì cửa phòng họp đã bị đẩy ra, người đi vào là Tô Địch. Cô ta ngẩng đầu nhìn Hạ Vân Long, thần sắc có chút quái dị, Hạ Vân Long vừa định há mồm hỏi cô ta muốn làm gì thì sau lưng đã có một nhóm cảnh sát tiến vào, trực tiếp đi tới trước mặt Đường Hồng Lan và hỏi: “Xin hỏi, bà là Đường Hồng Lan sao?”
Đường Hồng Lan dừng một chút rồi trầm giọng nói: “Là tôi”.
Cảnh sát gật đầu một cái: “Chúng tôi nghi ngờ bà dính líu tới vụ bắt cóc, mưu sát tiểu thư Diêu Mạn, phiền bà đi cùng với chúng tôi một chuyến, hỗ trợ điều tra.” Diêu mạn chính là tên cô người mẫu xe hơi kia.
“Cái gì?” Hạ Vân Long chợt đứng bật dậy, “Các người có nhầm lẫn gì không, mẹ tôi không phải loại người như vậy!”
Cảnh ngó nhìn Hạ Vân Long: “Đây là Hạ Vân Long tiên sinh à?”
Hạ Vân Long không trả lời, có điều biểu tình của gã đã nói lên hết thảy.
Cảnh sát tiếp tục nói: “Có người tố cáo anh tội cưỡng gian, anh cũng đi cùng chúng tôi một chuyến đi.”
Hạ Vân Long ngẩn ra, sau đó gã như nổi điên lên, cắn răng nghiến lợi nói một câu: “Lưu Nghiên!”
Gã không nghĩ tới Lưu Nghiên lại thật sự tố cáo gã cưỡng gian!
Mà Đường Hồng Lan, lúc bà ta bị đưa đi, ánh mắt bà ta nhìn Hạ Phạm Hành như muốn ăn thịt người! Bà ta sẽ không từ bỏ ý đồ của mình đâu! Sau một trận hỗn loạn, những cổ đông ở đó vẫn chưa hết kinh ngạc, mọi chuyện đã vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ, ban đầu đang là người đắc lợi sao giờ lại thành tội phạm rồi?
Có người phản ứng mau liền hiểu, hóa ra từ khi bắt đầu Hạ Vân Long đã định trước sẽ thất bại rồi. Tất cả những chuyện xảy ra đối với gã có lẽ ở trong mắt Hạ Phạm Hành chẳng khác gì là một trò đùa.
Với cả Hạ Vân Long sao có thể là đối thủ của Hạ Phạm Hành được, bọn họ đều bị mụ đàn bà Đường Hồng Lan kia làm cho mụ mị cả, bây giờ thì hay rồi, để lại bọn họ nên tự xử như thế nào đây?
Hạ Phạm Hành quét mắt một vòng nhìn những người ở chỗ này, thấy từng người bọn họ đang châu đầu ghé tai, biểu cảm khác nhau thì cười nói: “Yên tâm, tạm thời tôi sẽ không động tới các vị đâu”.
Thà Hạ Phạm Hành đừng nói còn hơn, mấy người kia vừa rồi mặt đỏ tới mang tai giờ nghe xong thì xám như tro tàn. Bây giờ không động rồi sau này thì sao? Hắn sẽ không đối phó với bọn họ như Đường Hồng Lan, tống từng người vào trại giam chứ?
Đám người bọn họ chắc chẳng mấy ai là sạch sẽ cả.
____________
Helu mọi người, mãi mới được hôm máy tính không chập mạch để edit cho mọi người đây TT
“Hạ tiên sinh, Hạ tiên sinh đang làm gì thế? Đây là phòng làm việc của Hạ tổng, ngài…”
Thấy Hạ Phạm Hành chẳng thèm quay đầu lại mà cứ thế đi thẳng vào phòng làm việc của Hạ Vân Long, thư kí ở bên ngoài muốn cản hắn lại, nhưng cô lại không thể cản được.
Nhìn cô thư kí đang chắn trước mặt mình, Hạ Phạm Hành khẽ híp mắt lại.
“Tô Địch, nếu như tôi nhớ không lầm thì chỗ này trước đây là phòng làm việc của tôi, mà cô là do một tay tôi cất nhắc, có đúng không?”
Cô thư kí tên Tô Địch cắn môi, cúi đầu xuống không dám nhìn Hạ Phạm Hành.
Hạ Phạm Hành bỗng nhiên đưa tay về phía cô ta, những người ở đằng sau đều tưởng rằng hắn muốn đánh phụ nữ, kết quả hắn chỉ đưa tay cầm lấy sợi dây chuyền trên cổ cô ta.
“Kiểu dáng mới nhất à, với tiền lương hàng năm cộng thêm tiền thưởng cuối năm của cô, muốn mua sợi dây chuyền này ít nhất phải cần ba năm không ăn không uống mới có thể mua được, cô có vẻ chịu chơi nhỉ”.
Hạ Phạm Hành nói xong liền buông tay ra, sợi dây chuyền trở về trên cổ Tô Địch, vốn dĩ chỉ là một món đồ không nặng ấy mà giờ đây như đang muốn đập gãy xương quai xanh của cô.
Mặt Tô Địch đỏ bừng, chung quanh có không ít người bắt đầu nói tới tin đồn giữa cô ta và Hạ Vân Long, vậy là, bất kể cuối cùng Huyền Tể Đường thuộc về Hạ Phạm Hành hay là Hạ Vân Long thì cô ta cũng chẳng còn mặt mũi nào để tới làm nữa.
Hạ Phạm Hành cười lạnh, hắn đưa tay đẩy Tô Địch ra phía sau rồi cất bước đi vào.
Đây là gian phòng làm việc có tầm nhìn rộng nhất ở Huyền Tể Đường. Hai mươi tuổi Hạ Phạm Hành vào công ty, từ tầng dưới chót từng bước một leo lên, cuối cùng lại bị một câu của Đường Hồng Lan nói đuổi là đuổi, mà Hạ Vân Long thì ngược lại hoàn toàn. Tốc độ thăng tiến của gã ta còn nhanh hơn cả đi thang máy, gần như là chân trước hắn vừa rời đi, chân sau Hạ Vân Long đã lập tức về nước, ngồi vào vị trí.
Hạ Phạm Hành nhìn chung quanh một lần, không cảm thấy hoài niệm nhớ nhung gì mà chỉ hơi híp mắt, hắn đứng ở trước bàn làm việc nhìn khắp nơi, không một ai biết hắn đang suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy hắn giống như đang chờ người nào đó.
Không bao lâu sau thì Dương Tuyền đến, cầm theo trong tay một túi đồ, bởi vì túi kín nên không ai biết đó là thứ gì.
Hạ Phạm Hành nhíu mày nhìn Dương Tuyền, Dương Tuyền bèn nói: “Tĩnh Tĩnh quên mang nên bảo cậu lúc nào tới bệnh viện thì mang đi.”
Hạ Phạm Hành gật đầu một cái, thấy thời gian cũng không còn nhiều lắm liền dẫn người đi tới phòng họp. Lúc đi ngang qua người Tô Địch, hắn nói: “Công việc cuối cùng của cô là, nếu như có ai tìm thì bảo họ tới phòng họp gặp tôi”.
Tô Địch đang cầm điện thoại trong tay trở nên cứng đờ. Hạ Phạm Hành cúi đầu nhìn cô ta, cô ta liền hốt hoảng che điện thoại đi, mà Hạ Phạm Hành cũng chỉ nhìn một cái mà thôi, lúc này cô ta muốn gọi cho ai Hạ Phạm Hành không cần suy nghĩ cũng biết, hắn quay đầu, cất bước đi tới phòng họp.
Công ty có động tĩnh lớn như vậy dĩ nhiên không thể nào không có ai biết, Hạ Phạm Hành cũng không ngại làm lớn chuyện lên. Mấy người họ vừa mới vào phòng họp không bao lâu thì có người tới gõ cửa.
Lần lần lượt lượt những người từ bốn mươi đến sáu mươi, bảy mươi tuổi đều nổi giận đùng đùng đi vào phòng họp.
Hạ Phạm Hành ngồi ở chiếc ghế chủ tịch, Hạ Toàn Hữu đứng ở sau lưng hắn, còn Dương Tuyền thì vắt chéo chân tùy ý ngồi ở bên cạnh hắn.
Có người vừa vào cửa liền trợn mắt nhìn Hạ Phạm Hành chất vấn: “Hạ Phạm Hành cậu có ý gì? Hạ lão gia vừa mới nhập viện cậu đã muốn cướp ghế rồi sao?!”
“Hạ tiên sinh, cậu làm như vậy có phần không hợp tình hợp lí. Bây giờ cậu không còn là tổng giám đốc của Huyền Tể Đường nữa rồi, cho dù Hạ lão gia nằm viện thì vẫn còn Hạ tổng ở đó, không tới phiên cậu nhúng tay vào đâu đúng không?”
Một đám người năm mồm bảy miệng thi nhau nói, Hạ Phạm Hành vẫn chỉ im lặng không lên tiếng, hoàn toàn không thèm để ý tới.
Có người thông minh, mặc dù sắc mặt rất khó coi nhưng lại không làm ra hành động quá khích nào, chỉ kéo ghế của mình ra rồi ngồi xuống, có vẻ như muốn xem tình thế mà liệu.
Sau đó lại có thêm người tới, cho đến khi phòng họp đã đầy đủ người.
Hạ Phạm Hành quét mắt một cái, rốt cuộc mới mở miệng nói một cậu: “Còn thiếu hai người nữa”.
Cổ đông ở dưới còn chưa kịp mở mồm hỏi có ý gì thì cửa phòng họp bị đẩy ra lần nữa, Hạ Vân Long và Đường Hồng Lan cuối cùng đã xuất hiện.
Hạ Vân Long thấy hắn ngồi ở ghế chủ tịch thì nổi giận mắng: “Anh có tư cách gì để ngồi ở chỗ đó!”
Hạ Phạm Hành nhìn gã ta, lạnh lùng nói: “Tôi có tư cách hay không chẳng phải cậu là người rõ nhất sao?”
Sắc mặt Hạ Vân Long thoáng chốc trở nên vô cùng khó coi, quả thật, Hạ lão gia cũng đã lên tiếng rồi, Huyền Tể Đường sẽ do Hạ Phạm Hành tạm thời thay mặt, còn gã trở thành kẻ bị đuổi ra khỏi nhà, nếu như không phải do Hạ lão gia đột nhiên phát bệnh thì chắc chắn bây giờ sẽ xử lí chuyện gã tịnh thân xuất hộ.
Đường Hồng Lan vẫn còn tỉnh táo, bà ta không nhằm vào Hạ Phạm Hành mà lại chĩa về phía Hạ Toàn Hữu.
“Chú Toàn đúng là sống lâu trong Hạ gia nên còn biết rõ chuyện của Hạ gia hơn cả chủ nhân là tôi đây nữa”.
Có người nghe ra đầu mối liền quay đầu nhìn Đường Hồng Lan: “Phu nhân có ý gì?”
Đường Hồng Lan nhìn những người đang ở trong phòng họp: “Các vị đều là công thần, là nguyên lão của Huyền Tể Đường. Hôm nay tôi tìm mọi người là bởi muốn mọi người giúp tôi chủ trì công đạo. Chính cậu ta, chính là Hạ Phạm Hành đã thừa dịp Hạ lão gia đột nhiên phát bệnh mà xúi giục gia nô ăn cắp toa thuốc của Hạ gia!”
“Cái đ*o gì!”, Dương Tuyền cả giận, hôm nay coi như y đã được mở mang tầm mắt cái gì gọi là ngậm máu phun người rồi.
Dương Tuyền không tin nhưng những người khác tin, à không, không hẳn là tin mà là bọn họ lựa chọn tin vào đó mới đúng hơn. So sánh giữa Hạ Phạm Hành và Hạ Vân Long thì bọn họ mong muốn Hạ Vân Long nắm chức hơn, nguyên nhân rất đơn giản, nước trong quá thì không có cá, bọn họ đi theo Hạ Phạm Hành mười năm cũng không bằng đi theo Hạ Vân Long một năm.
Trên đời này không có ai chê tiền cả, hơn nữa trong lòng bọn họ đều biết, Hạ Vân Long còn có chút kiêng kỵ với bọn họ, còn Hạ Phạm Hành thì không. Hạ Phạm Hành đối với bọn họ, bề ngoài trông có vẻ khách khí nhưng trên thực tế, trong lòng căn bản chẳng coi bọn họ là cái đinh gỉ gì, cho nên nếu như phải lựa chọn giữa hai người thì không còn nghi ngờ gì nữa, bọn họ sẽ chọn Hạ Vân Long.
Vì vậy, Đường Hồng Lan vừa nói xong lập tức đã có người tiếp ứng.
“Làm sao có thể làm ra loại chuyện này chứ? Quá không coi ai ra gì rồi.”
“Thứ người như vậy làm sao còn có mặt mũi mà xuất hiện ở công ty thế, cậu ta không sợ mất mặt sao?”
“Cho dù có toa thuốc thì sao? Loại người vong ân phụ nghĩa như này chúng tôi sẽ không bao giờ thừa nhận đâu.”
“Quả nhiên, xuất thân như thế thì chỉ làm được mấy chuyện trộm gà trộm chó mà thôi…”
Hạ Phạm Hành lạnh mặt quét mắt nhìn vị cổ đông vừa nói ra những lời đó, hắn cười cười nói: “Ngô lão thật đúng là gừng càng già càng cay, nghe nói tháng trước ngài vừa mới sinh thêm một đứa con trai nhỉ? Ngô phu nhân cũng lợi hại thật, bà ấy còn đang ở trong nước mà con trai mới sinh lại mang quốc tịch Mỹ rồi?”
Ngô lão đỏ mặt, vỗ bàn quát: “Cậu… cậu nói nhăng nói cuội gì đó!”
Hạ Phạm Hành cũng lười để ý tới ông ta, có điều những lời này của hắn đã hoàn toàn chọc giận tất cả các cổ đông, từng người từng người trách mắng không ngừng. Những người được gọi là nhân sĩ thành công giờ đây chẳng khác mấy bà bán cá chanh chua ngoài chợ là bao.
Từng người vì lợi ích mà tranh cãi đến nỗi mặt đỏ tới mang tai, chẳng còn tí hình tượng nào nữa.
Nhưng bọn họ tranh cãi càng ác liệt thì có người lại càng vui vẻ. Khóe miệng Đường Hồng Lan nhếch lên một nụ cười, bà ta nhìn Hạ Phạm Hành, thầm mắng hắn ngu xuẩn. Dám đắc tội với những cổ đông, đây không phải là đang tự chặt đường sống của mình sao?
Hơn nữa bà ta vừa mới đánh đòn phủ đầu, bây giờ Hạ Phạm Hành có toa thuốc trong tay thì làm gì được? Kể cả hắn có lôi toa thuốc ra cũng chưa chắc có ai tin đó là do Hạ lão gia tự tay cho. Nếu như bà ta không có được nó thì không bằng biến nó trở thành phế vật đi!
Bỗng nhiên, Hạ Phạm Hành ở đối diện lại cong môi lên cười với bà ta. Đường Hồng Lan cau mày: Đây là có ý gì?
Hạ Vân Long đỏ mắt, khàn giọng mở miệng nói: “Các vị chú bác, bây giờ ông nội vẫn còn đang ở trong bệnh viện, Hạ Phạm Hành không chỉ mua chuộc quản gia mà ngay cả bác sĩ trong viện cũng bị hắn ta mua chuộc hết rồi. Hiện giờ tôi cũng không thể nào biết được tình trạng của ông nội nữa, cho nên tôi nhất định phải thay ông nội giữ lấy Huyền Tể Đường, tuyệt đối không thể để cho loại người như hắn ta được như ý!”
Hạ Vân Long khóc lóc kể lể như thể gã thật sự muốn thay Hạ lão gia hoàn thành ước nguyện vậy. Gã ta nói thật khó nghe, cái gì gọi là “mua chuộc bác sĩ” chứ, ai cố ý sẽ hiểu thành Hạ Phạm Hành cố tình khiến Hạ lão gia bị bệnh nặng không dậy nổi vậy.
“Phạm Hành,” người có thể gọi Hạ Phạm Hành như vậy không nhiều, Trần lão chính là một người trong số đó. Ông nhỏ hơn Hạ lão gia chừng mấy tuổi, ngay cả Hạ Khải Minh lúc còn sống khi gặp ông cũng phải gọi một tiếng chú Trần. Ở Huyền Tể Đường, Trần lão thuộc về phe trung lập, ông không giúp Hạ Phạm Hành cũng không giúp Hạ Vân Long, ông chỉ trung thành với Huyền Tể Đường, từ đầu đến giờ ông vẫn chưa hề mở miệng nói gì, cho đến khi nghe Hạ Vân Long nói như vậy.
“Trần lão, ngài nói đi.” Trong số những trưởng bối ở đây, thái độ Hạ Phạm Hành đối với Trần lão có thể nói là hòa khí nhất.
“Cậu làm như vậy không phải có phần quá đáng rồi sao? Ông nội cậu vẫn còn đang nằm bệnh viện mà các người lại chạy tới công ty tranh đoạt gia sản, nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài có ảnh hưởng lớn tới công ty như nào cậu không biết sao? Còn có Hồng Lan nữa, hôm nay xuất hiện cục diện như vậy chẳng lẽ không phải trách nhiệm của bà sao?”
Đường Hồng Lan trầm mặt: “Trần lão, ngài có ý gì tôi biết, nhưng cục diện ngày hôm nay ngài cũng nhìn thấy đấy, điều này nói rõ ban đầu tôi làm như vậy là đúng. Hạ Phạm Hành vì lấy được Huyền Tể Đường đã không từ thủ đoạn nào, cả đời này tôi không còn gì khác để dựa vào nữa rồi, lão gia đối với tôi tốt nên tôi cần phải có lương tâm, hôm nay ông ấy xảy ra chuyện, mắt thấy có người muốn nhân cơ hội mưu lợi nên tôi phải đứng ra, thay ông ấy trông nom Huyền Tể Đường.”
Từng chữ này đều là Đường Hồng Lan nói cho Trần lão nghe. Có vài người yêu tiền thì bạn phải dùng tiền để cám dỗ họ, có vài người yêu quyền bạn phải cho họ quyền lợi, cũng có chút người muốn trung thành, bạn phải cho họ thấy sự trung thành của bạn, cái này gọi là hốt thuốc đúng bệnh.
Trần lão chính là kiểu người thứ ba.
Quả nhiên, Đường Hồng Lan vừa nói như vậy, Trần lão nhấp mím môi không nói thêm gì nữa, tình cảnh lập tức trở nên nghiêm túc.
Bỗng nhiên có người cười ha hả, người này là Dương Tuyền.
Dương Tuyền coi như là một người ngoài cuộc, Huyền Tể Đường không có ai biết y, nhưng y đi theo Hạ Phạm Hành vào dĩ nhiên là người của Hạ Phạm Hành. Tiếng cười này của y cũng chọc giận không ít người.
Dương Tuyền nếu không mở miệng thì còn được, trông có vẻ như là tinh anh xã hội, nhưng vừa mở miệng ra chỉ thấy y đơn thuần là một tên lưu manh.
“Tôi nói này, bà không biết xấu hổ thật đấy?” Dương Tuyền nhắm thẳng vào Đường Hồng Lan, “Tại sao Hạ lão gia bị bệnh bà không biết à? Thằng con trai ngoan của bà đã làm gì bà có muốn cho tất cả mọi người biết không?”
Đường Hồng Lan đỏ mắt trừng y, có ý cắt ngang không để cho y nói.
“Cậu là người của Hạ Phạm Hành đương nhiên sẽ nói giúp cho cậu ta, cậu cho rằng có ai sẽ tin cậu sao?”, Đường Hồng Lan lanh mắt, thấy thứ đồ y đang cầm trong tay thì cười lạnh, “Lão gia bị bệnh còn không phải do mấy người xúi giục Hạ Toàn Hữu ăn trộm toa thuốc, sau đó bị lão gia biết được nên tức giận ngất xỉu sao? Cậu có dám nói thứ cậu đang cầm trên tay không phải toa thuốc không?”
Dương Tuyền phì cười: “Hình như bà nghĩ hơi nhiều rồi đấy? Toa thuốc á? Toa thuốc sao lại ở trong tay tôi được? Tôi nói này, bà nên đi chữa bệnh ảo tưởng ngay và luôn đi nhé, để lâu thì hóa điên đấy.”
Hạ Vân Long hất hàm: “Có phải hay không, có bản lĩnh thì lấy ra cho mọi người nhìn đi!”
Dương Tuyền nhíu mày: “Không thích cho nhìn đấy, kệ mày!”
“Mày!” Hạ Vân Long chưa từng thấy ai như Dương Tuyền cả. Loại người như bọn họ ưa sĩ diện nên dù có mắng chửi ai thì cũng phải nói vòng nói vo, còn bề ngoài phải giả bộ như thuần lương lắm. Nhưng Dương Tuyền thì khác, Dương Tuyền chửi thẳng mặt không nể luôn, hai chữ “Đm” lúc nào cũng treo ở trên miệng.
“Dương Tuyền”.
Hạ Phạm Hành kêu một tiếng, cằm hướng về phía mặt bàn. Dương Tuyền hừ một tiếng, để đồ trong tay lên bàn rồi mở ra cho mọi người xem.
Vừa mở nắp ra, mùi thơm của thức ăn tỏa ra bốn phía, hóa ra bên trong là canh xương hầm ngó sen!
Dương Tuyền nháy mắt mấy cái với Hạ Phạm Hành: Tĩnh Tĩnh thương cậu thật đấy, sáng sớm đã hầm canh cho cậu ăn bồi bổ. Hạ Phạm Hành cười nhạt, trong mắt đều là nồng tình mật ý.
Dương Tuyền khẽ cắn răng —— ghen tị thế nhở! Buổi sáng y cố tình chạy qua tứ hợp viện để gặp Quách Tử Chương, ai ngờ hóa ra anh gọi y đi một chặng đường xa đến chỉ vì muốn y mang canh tới cho Hạ Phạm Hành! Ôi cuộc đời này thật không công bằng!
Hạ Toàn Hữu đứng ở một bên ho khan một tiếng: Nghiêm túc! Nghiêm túc!
Dương Tuyền bĩu môi một cái, y đậy canh lại rồi ôm vào trong ngực.
Đường Hồng Lan nhìn Hạ Phạm Hành, ánh mắt vô cùng ác liệt: “Cho dù cái này không phải thì cũng không có nghĩa đồ không ở trong tay cậu!”
Hạ Phạm Hành gật đầu: “Nói cách khác, chỉ với một câu nói của bà cũng không thể chứng minh toa thuốc có ở chỗ tôi, coi như có ở chỗ tôi, là trộm hay là được lão gia cho cũng không thể biết được, có đúng không?”
Đường Hồng Lan bị hắn nói cho nghẹn họng, bà ta cũng mất kiên nhẫn rồi. Chuyện toa thuốc bà ta còn có thể từ từ tìm kiếm, nhưng bà ta phải đoạt được Huyền Tể Đường trước khi Hạ lão gia tỉnh lại.
Đường Hồng Lan thở dài, nhắm hai mắt lại như thể phải chịu ủy khuất cực lớn.
“Chuyện toa thuốc tôi tin tưởng một ngày nào đó chân tướng sẽ rõ ràng, nhưng việc hôm nay lão gia bị bệnh không dậy nổi, cậu muốn nhân cơ hội cướp lấy Huyền Tể Đường, đây là điều ai cũng nhìn thấy, nếu không cậu cũng sẽ không xuất hiện ở đây. Được, vậy chúng ta cạnh tranh công bằng đi. Tất cả cổ đông của Huyền Tể Đường đều đang ở đây, bốn mươi phần trăm cổ phần của lão gia đừng ai mong chiếm làm của riêng, vừa hay trên tay cậu có mười phần trăm, chúng tôi cũng có mười phần trăm, như vậy rất công bằng, chúng ta bỏ phiếu tuyển cử”.
Công bằng? Lời này cũng chỉ có Đường Hồng Lan mở miệng nói ra, cả ánh mắt của những cổ đông nhìn Hạ Phạm Hành nữa, từng người từng người như hung thần ác sát, hận không thể lập tức đuổi cổ hắn ra khỏi cửa ngay, Đường Hồng Lan lại còn dám nói công bằng?
Hạ Vân Long bày ra vẻ mặt tình thế bắt buộc, Trần lão cau mày, tựa hồ cảm thấy chuyện có chút kỳ hoặc, ông mấp máy môi như có điều muốn nói.
Không chờ ông mở miệng thì cửa phòng họp đã bị đẩy ra, người đi vào là Tô Địch. Cô ta ngẩng đầu nhìn Hạ Vân Long, thần sắc có chút quái dị, Hạ Vân Long vừa định há mồm hỏi cô ta muốn làm gì thì sau lưng đã có một nhóm cảnh sát tiến vào, trực tiếp đi tới trước mặt Đường Hồng Lan và hỏi: “Xin hỏi, bà là Đường Hồng Lan sao?”
Đường Hồng Lan dừng một chút rồi trầm giọng nói: “Là tôi”.
Cảnh sát gật đầu một cái: “Chúng tôi nghi ngờ bà dính líu tới vụ bắt cóc, mưu sát tiểu thư Diêu Mạn, phiền bà đi cùng với chúng tôi một chuyến, hỗ trợ điều tra.” Diêu mạn chính là tên cô người mẫu xe hơi kia.
“Cái gì?” Hạ Vân Long chợt đứng bật dậy, “Các người có nhầm lẫn gì không, mẹ tôi không phải loại người như vậy!”
Cảnh ngó nhìn Hạ Vân Long: “Đây là Hạ Vân Long tiên sinh à?”
Hạ Vân Long không trả lời, có điều biểu tình của gã đã nói lên hết thảy.
Cảnh sát tiếp tục nói: “Có người tố cáo anh tội cưỡng gian, anh cũng đi cùng chúng tôi một chuyến đi.”
Hạ Vân Long ngẩn ra, sau đó gã như nổi điên lên, cắn răng nghiến lợi nói một câu: “Lưu Nghiên!”
Gã không nghĩ tới Lưu Nghiên lại thật sự tố cáo gã cưỡng gian!
Mà Đường Hồng Lan, lúc bà ta bị đưa đi, ánh mắt bà ta nhìn Hạ Phạm Hành như muốn ăn thịt người! Bà ta sẽ không từ bỏ ý đồ của mình đâu! Sau một trận hỗn loạn, những cổ đông ở đó vẫn chưa hết kinh ngạc, mọi chuyện đã vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ, ban đầu đang là người đắc lợi sao giờ lại thành tội phạm rồi?
Có người phản ứng mau liền hiểu, hóa ra từ khi bắt đầu Hạ Vân Long đã định trước sẽ thất bại rồi. Tất cả những chuyện xảy ra đối với gã có lẽ ở trong mắt Hạ Phạm Hành chẳng khác gì là một trò đùa.
Với cả Hạ Vân Long sao có thể là đối thủ của Hạ Phạm Hành được, bọn họ đều bị mụ đàn bà Đường Hồng Lan kia làm cho mụ mị cả, bây giờ thì hay rồi, để lại bọn họ nên tự xử như thế nào đây?
Hạ Phạm Hành quét mắt một vòng nhìn những người ở chỗ này, thấy từng người bọn họ đang châu đầu ghé tai, biểu cảm khác nhau thì cười nói: “Yên tâm, tạm thời tôi sẽ không động tới các vị đâu”.
Thà Hạ Phạm Hành đừng nói còn hơn, mấy người kia vừa rồi mặt đỏ tới mang tai giờ nghe xong thì xám như tro tàn. Bây giờ không động rồi sau này thì sao? Hắn sẽ không đối phó với bọn họ như Đường Hồng Lan, tống từng người vào trại giam chứ?
Đám người bọn họ chắc chẳng mấy ai là sạch sẽ cả.
____________
Helu mọi người, mãi mới được hôm máy tính không chập mạch để edit cho mọi người đây TT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.