Nhà Có Chính Thê

Chương 140: Mộc Thanh và Quách Dực (5)

Hội Vũ Công Đích Tiểu Hồ Ly

10/07/2020

Từ đó về sau, hai người bọn họ liền thường xuyên tụ tập với nhau làm chuyện kia, mới đầu Mộc Thanh còn không muốn, nhưng không ngăn được Quách Dực da mặt dầy, tài ăn nói.

"Em thật sự không muốn à? Hai ta đều là đàn ông, giúp đỡ lẫn nhau có sao đâu? Đây không phải là vì tính phúc của nhau sao? Hơn nữa anh cũng không để em chịu thiệt thòi, anh sờ em thì em sờ lại, hơn nữa sau lần kia không phải để em thư thái rồi mới đến phiên anh sao,em còn mất hứng gì nữa, anh mới mất hứng đây. Không được, lần này phải là anh trước, anh phải đòi lại cơ!"

Mộc Thanh ban đầu còn giãy giụa, nhưng vừa rơi vào trong tay Quách Dực liền hoàn toàn xong rồi.

Cứ như vậy, bọn họ duy trì một đoạn thời gian rất dài loại quan hệ hỗ trợ yêu này, nếu không phải Mộc Vĩ đổ dầu vô lửa thì có lẽ bọn họ ai cũng sẽ không vượt qua giới tuyến kia.

Nghỉ đông tới, bởi vì phải qua năm mới, Quách Dực không trở về cũng không được, lúc sắp đi, ép Mộc Thanh đưa tiễn mình, tài xế lái xe đi theo phía sau bọn họ, con rùa tốc đi tới trước.

Mộc Thanh nhìn cái gương mặt thối của Quách Dực, bất mãn nói: "Đưa cũng đã đưa rồi, anh còn có cái gì không hài lòng chứ!"

Quách Dực nặng nề hừ một tiếng, nhìn Quách Tử Hoa kẹp ở giữa hắn và Mộc Thanh, cắn răng nói: "Nha đầu thối, trở về xem ông đây lột da mi!"

Quách Tử Hoa làm một mặt quỷ với hắn, cô mới không sợ hắn đâu, quay đầu nói với Mộc Thanh đang dắt tay mình: "Anh, anh chờ em nhé, em sẽ còn trở lại, anh nhất định phải chờ em đó"

Mộc Thanh cười ôn nhu lại tỉ mỉ: " Được."

Quách Dực cuối cùng cũng không thể nói chuyện yên ổn được với Mộc Thanh, xe chạy một đoạn đường rồi,, hắn vẫn còn áo não nắm tóc: " Con mẹ nó, quên nói năm mới vui vẻ rồi!"

"Chú dốt thế!" Quách Tử Hoa trợn to mắt."Còn chưa ăn tết đâu."

"Chú biết là chưa ăn tết rồi! Đến lúc đó muốn nói cũng không nói được nữa đâu!"

"Sao lại nói không được?" Quách Tử Hoa mặt đầy khó hiểu, "Chú lái xe đến tìm anh không phải là có thể nói rồi à? Cũng không phải là rất xa"

Quách Dực sửng sốt một chút, vỗ trán một cái: "Sao chú lại không nghĩ ra chứ! Cũng không phải là rất xa, tự chú tới là được không phải sao?"

"Đúng thế đó chú. Chú, vậy chú đến lúc đó nhớ mang cháu theo nhá, cháu cũng phải nói với anh năm mới vui vẻ."

Quách Dực cúi đầu nhìn cô, mang theo mi á? Vậy ông đây đúng là ăn no rửng mỡ rồi mới có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy!

*

Ba mươi tết, chú Mộc Thanh trốn vợ len lén mua cho y một bộ quần áo mới, vì chuyện này mà thím y mấy ngày nay cũng chưa cho y được một sắc mặt tốt.

Tối ba mươi, người một nhà chung một chỗ ăn cơm đêm giao thừa, Mộc Thanh gắp món ăn gì thím y đều cướp hết, mùi thuốc súng này còn gay mũi hơn cả mùi pháo hoa pháo ném bên ngoài, sau đó chú y nhìn không được nữa, hai vợ chồng rùm beng cả lên. Mộc Thanh vì để năm cũ qua đi yên ổn, chủ động dừng chén, nói mình ăn no rồi, nói vài lời cát lợi với trưởng bối rồi vén rèm cửa lên đi ra ngoài.

Mùa đông thật là lạnh, tuyết trong sân đã bị Mộc Thanh dọn đi rồi, chất ở góc tường cao tới nửa thước. Mộc Thanh dọc theo đường hẻm đi dạo một vòng, trên đường phố một người cũng không có, nhà nhà đèn đuốc sáng choang, trong ngày thường nhịn ăn nhịn xài, không chịu đốt đèn, hôm nay đốt lên, in ở trên tuyết phá lệ đẹp mắt.

Mộc Thanh đi một vòng rồi trở lại tứ hợp viện, nhìn xe đạp ở góc tường, vành mắt nóng lên, đột nhiên rất muốn khóc.

Mộc Vĩ hôm nay uống nhiều rượu, lảo đảo lắc lư đi ra, nhìn thấy Mộc Thanh như vậy bèn cười lạnh đi tới.

"Làm sao? Nhớ Quách Dực à? Mộc Thanh, tao trước kia làm sao không nhìn ra chứ, ngoài giả bộ ra còn rất biết nịnh nọt người khác đấy. Nói đi, mày cấu kết với cái tên vương bát cao (*) Quách Dực kia từ lúc nào?"

(*)王八羔子 từ này mình không biết là gì nên để nguyên như vậy

"Tôi không cho phép cậu mắng anh ấy như vậy!" Mộc Thanh bình thường không muốn phản ứng với gã, nhưng tối nay không giống, Mộc Vĩ ỷ vào say rượu lại dám mắng Quách Dực.

"Tao mắng hắn thì thế nào? Hắn chính là tên khốn kiếp, ỷ vào nhà có quyền thế mà tưởng mình là cái rốn vũ trụ, rõ ràng còn nhỏ hơn bố mày hai tháng đây mà còn đòi gọi là anh Quách? Cũng không rải rót chiếu chiếu hắn kia tổn dạng nhi! (**) Thao! Ông mày mà có cha mẹ như hắn thì thề phải đánh hắn tới khi chịu quỳ xuống gọi ông nội mới thôi! Mẹ con chó cái kia còn dám đánh bố mày á?"

(**) nguyên văn 也不撒泡了照照他那损样儿, mình lại không hiểu nữa, mong các bạn giúp đỡ mình nhé TT mình sẽ update nhanh nhất có thể

Mộc Thanh tức giận mặt đỏ rần, siết quả đấm, giơ tay lên cho Mộc Vĩ một đấm. Mộc Vĩ bị đánh lảo đảo, ngẩng đầu nhìn Mộc Thanh, con ngươi cũng sắp trừng ra ngoài.

"Mày... Mày lại dám đánh tao?"

Mộc Thanh vểnh môi, lui về phía sau hai bước, vừa quay người liền chạy ra ngoài cửa.

"Mộc Thanh!!"

Mộc Vĩ hét lớn một tiếng, đuổi theo Mộc Thanh ngay.

Mộc Thanh một đường cũng không quay đầu lại chạy về phía trước, sau lưng Mộc Vĩ kêu gào như điên, Mộc Thanh cũng không biết mình tại sao lại không nhịn được, rõ ràng tới nay đã lâu như vậy y vẫn nhịn được, nhưng khi Mộc Vĩ mắng Quách Dực như thế y cảm giác mình như pháo trúc vậy, một chút liền bị đốt, chưa kịp nghĩ đã vung nắm đấm ra.

Xoạt một tiếng, Mộc Thanh thiếu chút nữa đâm phải một chiếc xe, đèn xe chiếu khiến Mộc Thanh căn bản không thấy rõ tình huống trước mắt nhưng cũng cảm giác được có người xuống xe, đi tới chỗ y.

"Mộc Thanh? Sao em lại ở chỗ này? Không phải là biết anh muốn tới nên cố ý tới đón anh đó chứ?"

Là Quách Dực! Chớp mắt một cái, Mộc Thanh cho là mình là đang nằm mơ.

"Mộc... Mộc Thanh, mày đứng lại cho tao!"

Mộc Vĩ thở hổn hển tức giận đuổi theo, trong tay không biết từ nơi nào lấy được một cây gậy gỗ, chỉ Mộc Thanh mà mắng: "Xem tao đánh gãy chân mày đây!"

Quách Dực nghe lời này, sắc mặt lập tức trầm xuống, hắn kéo Mộc Thanh ra sau lưng, ánh mắt lạnh như băng nhìn Mộc Vĩ nói: "Xem ra mày đã quên lần trước tao đã dạy dỗ mày như thế nào rồi đúng không, tao thấy tao phải làm cho mày nhớ lại mới được."

"Quách... Quách Dực?" Mộc Vĩ híp mắt một cái mới nhìn rõ người đứng trước mặt, đúng là Quách Dực rồi. Gã bị sợ lui về sau một bước, nuốt nước miếng, hiển nhiên vẫn còn sợ hãi vì trận đòn dữ tợn lần trước.



"Quách Dực, tao cảnh cáo mày, mày mà còn dám đánh tao thì ba mày tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày đâu!"

"Thật à?" Quách Dực cười lạnh một tiếng."Tốt lắm, chúng ta liền xem một chút, ai không bỏ qua cho ai trước!"

"Quách Dực!"

Mộc Thanh muốn ngăn cản nhưng căn bản là vô ích. Quách Dực đã xông tới chỗ Mộc Vĩ, Quách Dực đánh nhau cho tới bây giờ vừa nhanh vừa ác vừa chính xác, Mộc Vĩ căn bản không phải là đối thủ của hắn, nhưng mà trên tay Mộc Vĩ có gậy gỗ, thời điểm gã bị đạp ngã lăn quay trên đất lòng bàn tay nắm một nắm tuyết, ném tới mắt Quách Dực đang trong trạng thái không phòng bị. Quách Dực nghiêng đầu vừa tránh, Mộc Vĩ đã nắm gậy đập lên đầu hắn.

"Quách Dực!"

Mộc Thanh lúc này đột nhiên nhào qua, kéo Quách Dực ra, một gậy đó không đập trúng đầu Quách Dực mà lại nện vào sau lưng Mộc Thanh.

"A!"

"Mộc Thanh!"

Mộc Thanh bị đánh thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất, Quách Dực kịp thời đưa tay đỡ lấy y, thấy mặt y tái xanh, hắn quay đầu nhìn về phía Mộc Vĩ, trong mắt mang sát khí và cả tuyết nữa, cổ sát khí kia dọa cho Mộc Vĩ sợ tới nỗi ném luôn gậy đi.

"Màyi... Mày muốn làm gì, mày đừng có mà tới đây! A!"

Mộc Vĩ bị đạp ngã lộn trên đất, Quách Dực không ngừng đạp lên gã.

"Tao để cho mày đụng vào em ấy à, tao con mẹ nó ngay cả một sợi lông còn đéo dám đúng, mày mẹ nó lại dám đánh em ấy!"

Quách Dực điên rồi, trong mắt đều là tia máu, đạp Mộc Vĩ vô cùng tàn nhẫn.

"Quách Dực..."

Mộc Thanh cong lưng, ôm lấy eo Quách Dực.

"Quách Dực, Quách Dực đừng đánh nữa, anh sẽ đánh chết người mất! Quách Dực! Quách Dực em cầu xin anh, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa mà Quách Dực." Quách Dực nghe Mộc Thanh khóc, vội vàng dừng chân lại, ôm lấy eo Mộc Thanh, đau lòng lau nước mắt cho y.

"Đừng khóc, anh không đánh nữa là được."

Mộc Thanh cắn môi, dùng sức gật đầu một cái.

Quách Dực cúi đầu nhìn Mộc Vĩ, lạnh lùng nói: "Mộc Vĩ, mày nếu không muốn chết, thì cứ việc nói cho mẹ mày là tao đánh. Mày yên tâm, dù ba tao có ác thế nào thì hổ dữ cũng không ăn thịt con, mày có tin hay không,cho dù tao có giết chết mày thì ông ấy cũng sẽ không thật sự làm gì tao không, tự mày cân nhắc cho tốt vào."

Hắn vừa nói vừa ôm vai Mộc Thanh ôn nhu nói: "Chúng ta đi."

Quách Dực đỡ Mộc Thanh lên xe, xe lái được một đoạn rồi Mộc Thanh mới phát hiện không đúng, đây không phải là đường trở về tứ hợp viện.

"Quách Dực, anh muốn dẫn em đi chỗ nào?"

Quách Dực không lên tiếng, sắc mặt âm trầm vô cùng đáng sợ.

"Quách Dực!" Mộc Thanh bị dọa sợ, lớn tiếng kêu một câu, "Dừng xe!"

Quách Dực chợt đạp thắng xe, Mộc Thanh thiếu chút nữa từ trong xe bay ra ngoài, không để ý tới vết thương sau lưng mình, Mộc Thanh quay đầu nhìn về phía Quách Dực.

"Anh....Anh sao thế?"

Quách Dực quay đầu trợn mắt nhìn y: "Ta làm sao? Anh con mẹ nó tối nay nếu không tới thì tối nay em đã chết trong tay tiểu tử Mộc Vĩ kia rồi!"

Mộc Thanh mím môi: "Không phải anh đã tới rồi sao? Cho nên không có khả năng này."

"Anh!" Quách Dực thiếu chút nữa hộc ra máu, thở dài, Quách Dực vuốt trán, "Được rồi, vậy anh hỏi em, sao em lại chọc vào nó? Nó tại sao lại đuổi theo em?"

Mộc Thanh lần này không trả lời, Quách Dực trợn mắt nhìn y: "Có nói hay không? Không nói lần này anh trở về giết chết thằng đó!"

Mộc Thanh ngẩng đầu trợn mắt nhìn hắn, cũng lạnh mặt xuống, hét: "Hắn có chết hay không liên quan gì đến em? Còn không phải là vì anh à! Hắn mắng anh, chửi anh, em tức giận mới đánh hắn, em cũng nhịn lâu như vậy rồi, cũng bởi vì anh mà sau này em không còn nhà để về nữa, hu hu..."

Mộc Thanh vừa nói vừa chảy nước mắt, y quật cường nâng cánh tay lên lau đi, nghiêng đầu không để ý tới Quách Dực.

Quách Dực một thấy y khóc thì tim cũng tan nát, vội vàng dỗ dành: "Được rồi được rồi, là anh không đúng, anh khốn kiếp, em đừng khóc, đừng khóc nữa. Mẹ!"

Mộc Thanh trừng hắn: "Anh mắng em?"

"Anh... Anh không mắng em, anh chính là, chính là đang cao hứng! Anh không nghĩ tới em lại vì anh. Tóm lại, em yên tâm đi, chuyện này anh sẽ phụ trách với em!"

"Anh nói nhăng nói cuội gì đó! Ai bảo anh phụ trách chứ!"

Quách Dực nhìn hắn: "Chính anh, chính anh để bản thân phụ trách với em."

"Anh..."

Mộc Thanh cảm thấy ánh mắt Quách Dực có chút đáng sợ, lui về phía sau mới phát hiện phía sau là cửa xe, y sờ nửa ngày cũng không biết mở cửa xe như thế nào, sau lưng Quách Dực nhào lên ôm lấy y.

"Em lại muốn trốn nữa!"



"A..." Lại cắn lỗ tai y rồi!

"Mộc Thanh, em biết không?" Quách Dực ôm Mộc Thanh, thanh âm như đưa đám, người như hắn mà cũng có lúc không tự tin."Anh mới vừa rồi thật sự thiếu chút nữa đã bị em hù chết rồi, nhìn em bị Mộc Vĩ đánh, anh thật sự muốn giết hắn ta."

Mộc Thanh sững sờ dừng giãy giụa, cách một hồi mới gật đầu một cái, nói: "Em biết rồi."

"Ai cũng đừng nghĩ có thể đụng vào em, ai cũng không cho phép được tổn thương em, sau này nếu như ai dám đả thương em thì anh liều mạng với người đó, em cũng không cản được đâu! Biết không?"

"Em biết."

"Mộc Thanh, Mộc Thanh, anh không biết mình bị làm sao nữa, nhưng anh... Mỗi lần anh đụng vào em, anh đều muốn, muốn hôn em một cái. Em, em có biết không?"

"Em biết." Câu trả lời này cũng không quá tình nguyện.

"A..." Quách Dực nhịn không được bật cười, cười xong rồi, kéo đầu Mộc Thanh qua, thần sắc chuyên chú nhìn y."Mộc Thanh, anh bây giờ muốn làm gì, em có biết không?"

Mộc Thanh mặt đỏ như máu, không dám nhìn thẳng vào Quách Dực, chỉ có thể nghiêng đầu, không nói lời nào.

"Có biết hay không hả?" Quách Dực còn tát khởi kiều lai liễu.

"Biết... Biết." Mộc Thanh không nhịn được, vẫn phải quay lại nhìn hắn.

"Vậy, có thể không?"

Quách Dực vừa nói, lần này không ngoan ngoãn đợi người trả lời nữa mà nói xong liền trực tiếp hôn lên môi Mộc Thanh.

Lần này, thiên lôi câu động địa hỏa (***), Quách Dực giống như con ác thú chỉ ăn thì không đủ no, hôn xong môi rồi hôn cổ, hôn xong cổ rồi thì vén áo Mộc Thanh lên, nhìn ngực trắng như tuyết trước mặt mà nuốt nước miếng.

(***) thiên lôi câu động địa hỏa: trạng thái kích tình giữa đôi tình nhân, hai người bên nhau thì...

"Quách, Quách Dực..."

Trực giác nói cho Mộc Thanh biết, lần này Quách Dực không giống như trước kia, nếu như tiếp tục nữa thì khẳng định không chỉ là giúp đỡ lẫn nhau nữa. Mộc Thanh rất sợ, nhưng trong lòng mơ hồ lại mang một cảm giác hưng phấn.

Quách Dực nhìn y vô cùng tình thâm, đang đối diện với Mộc Thanh rồi thành từ từ cúi đầu.

Ở trong chiếc xe, hai người mò mẫm, xảy ra lần đầu tiên, từ đó về sau, Quách Dực đối với Mộc Thanh đơn giản là ngậm trong miệng sợ tan, bưng ở trong tay sợ đông.

*

"Quách Dực, Quách Dực..."

"Anh ở đây."

"Anh..."

"Sao thế bảo bối?"

"Anh... Anh mẹ nó xong chưa!"

"..." Quách Dực dùng sức đỉnh rồi đỉnh, miệng không ngừng dụ dỗ, " Sắp rồi."

"Anh... Anh mỗi lần đều nói như vậy, cuối cùng còn chưa phải là... A!"

Sau đó Quách Dực liền không để cho Mộc Thanh nói ra một câu đầy đủ nữa.

Sau khi ăn uống no đủ, Quách Dực ôm Mộc Thanh mềm như bùn, mặt ngọt ngào muốn chết.

"A Thanh, em nói xem anh chăm chỉ như vậy có thể để cho em mang thai hay không?"

"Nói bậy bạ gì đó! Em cũng không phải là phụ nữ!" Mộc Thanh không có tính uy hiếp trợn mắt nhìn hắn.

"Ha, vậy cũng không đúng, có lẽ đàn ông cũng sẽ mang thai được đi? Chặc chặc, để cho anh suy nghĩ một chút, anh nếu là có con trai thì nên đặt tên gì đây? Dực... Thanh... Liền kêu Tĩnh đi! Anh viết cho em xem, đầu tiên là chữ lập của anh (立), sau đó là thanh của em (青), Tĩnh, kêu là Quách Tĩnh Tĩnh đi, như thế nào?"

"Không muốn." Mộc Thanh nhíu mày, "Tại sao không gọi là Quách Tĩnh mà phải gọi Quách Tĩnh Tĩnh?"

"Em không hiểu à? Vừa cứng rắn vừa có thể ôn hòa, anh hy vọng con trai mình tương lai biết co biết duỗi, làm một đại trượng phu, cũng đừng giống như cha nó, cũng bởi vì cái này mà từ nhỏ đến lớn anh phải chịu không ít đau khổ."

Mộc Thanh ngẩng đầu nhìn hắn: "Ai bảo anh không chịu nhượng bộ với ba"

"Nhượng bộ? Trong từ điển của anh với ba không có hai chữ này, " Quách Dực ôm ôm Mộc Thanh, "Cứ quyết định như vậy đi, sau này con trai ta liền gọi là Quách Tĩnh Tĩnh đi, A Thanh, có được không?"

Mộc Thanh đưa tay ôm lấy eo Quách Dực, lẩm bẩm nói: " Được..." Anh nói cái gì cũng được hết, chỉ cần anh vui vẻ là được rồi.

______________

□ tác giả lời ong tiếng ve:

Bọn họ câu chuyện liền viết tới nơi này, phía sau ngược cũng không viết, sau này sẽ thoáng xuyên chen vào, không rõ viết, ngày mai tiếp tục trở lại Quách Tử Chương bên này, rất cảm ơn thân môn bao dung, để cho ta viết hoàn, ta thật rất thích giá một đôi, viết ra cũng là vì phía sau hai người ở chung với nhau cửa hàng, 3 sao sao đát, yêu các ngươi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhà Có Chính Thê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook