Chương 92: Ở bệnh viện vô tình gặp được
Hội Vũ Công Đích Tiểu Hồ Ly
10/07/2020
Hiếm thấy ngủ được một lần an giấc, lại là thứ bảy, Trương Thanh cùng Quách Tĩnh Tĩnh cũng ngủ hơi trễ, điểm tâm là Hạ Phạm Hành lái xe đi mua, đồ ăn dầu mỡ khẳng định tận lực tránh khỏi, Hạ Phạm Hành mua sủi cảo cùng hoành thánh.
Ba người sau khi ăn xong thì Hạ Phạm Hành lái xe mang bọn họ đi Tể Ninh. Quách Tĩnh Tĩnh vốn thấy trời lạnh không để cho Trương Thanh đi nhưng Trương Thanh không đồng ý, nhất định phải cùng đi mới yên tâm. Cũng may bọn họ hôm nay cũng không ở nhà, lúc Trương Kỳ dẫn Trương Quốc Phú đi qua bị hụt, tức giận tới mặt mũi trắng bệch.
Tối ngày hôm qua tuyết rơi quả thật không lớn, trên đất không có tuyết đọng, loại thời tiết này tuyết vừa rơi xuống đất thì sẽ hóa thành nước, có điều vẫn có thể nhìn ra dấu hiệu tuyết rơi, trong không khí có mùi vị của tuyết. Buổi sáng ở trên lá cây của cây thiết mộc lan còn có một phần tuyết đọng, trên kính xe cũng được phủ một lớp như tuyết như băng, xe mở, cần gạt nước gạt đi một cái thì sẽ không còn.
Quách Tĩnh Tĩnh cùng Trương Thanh ngồi phía sau, dọc theo đường đi Trương Thanh hỏi chút liên quan tới việc kiểm tra.
"Phạm Hành, bác sĩ bên kia đã sắp xếp xong rồi sao? Có phải là ông Bàng không." Loại chuyện nam nhân có thể mang thai này Trương Thanh hi vọng có thể có càng ít người biết càng tốt.
"Không, người làm kiểm tra đường si cho Tĩnh Tĩnh không phải ông Bàng, ông Bàng không làm được những thứ này."
"Vậy..." Trương Thanh có chút khẩn trương, "Chẳng lẽ mỗi một lần kiểm tra phải đổi một bác sĩ sao?"
"Không phải, phương diện kiểm tra sức khỏe cùng siêu âm B cháu để cho bác sĩ Bàng phụ trách."
Thật ra thì quyết định lưu lại đứa bé này, Quách Tĩnh Tĩnh cũng biết điều bí mật này không thể nào một mực chỉ có mấy người bọn cậu biết, chuẩn bị tâm lý ở phương diện này cậu có, biểu hiện của Trương Thanh thật ra thì khẩn trương hơi quá, bất quá Quách Tĩnh Tĩnh không hề cắt đứt lời Trương Thanh, quay đầu trấn an nói: "Ba, con không có sao."
Hạ Phạm Hành cũng đúng lúc trấn an nói: "Chú Trương, chú chớ quá khẩn trương, lần này tất cả các bác sĩ tham dự trước đó đã kí hiệp nghị giữ bí mật rồi, hơn nữa mấy vị đó đều là do bác sĩ Bàng giới thiệu tới. Nhân phẩm của bác sĩ Bàng chắc chú cũng biết."
Trương Thanh nghe liền hỏi: "Là bác sĩ Bàng con ông Bàng sao? Y tới Tể Ninh công tác à?"
Hạ Phạm Hành cũng không tính nói quá nhiều, chẳng qua là cười mỉm gật đầu một cái: "Đúng vậy."
"Như vậy à."
Vừa nghe nói Bàng Chiêm Viên cũng ở đây Trương Thanh lúc này mới thoáng cảm thấy an tâm một chút.
Hơn một giờ sau, xe tiến vào hầm để xe của Tể Ninh, Hạ Phạm Hành dẫn bọn họ từ một cửa bên tiến vào Tể Ninh, thang máy độc lập nơi đó thông tới phòng viện trưởng, bất quá bây giờ cả một tầng lầu đều đã thay đổi, có phòng giải phẫu riêng, còn có các dụng cụ chữa bệnh tân tiến. Ở ngoài thang máy, Bàng Chiêm Viên cùng một vị bác sĩ nữ nữa đứng ở đằng kia, hai người vẻ mặt ôn hòa nhìn ba người từ trong thang máy đi ra ngoài.
Hai người trước tiên cùng Hạ Phạm Hành chào hỏi, ánh mắt nữ bác sĩ cứ nhìn Quách Tĩnh Tĩnh mãi nhưng Quách Tĩnh Tĩnh cũng không có cảm giác được một tia ác ý nào, trái lại lúc nhìn thấy nàng nhìn Quách Tĩnh Tĩnh lại nở nụ cười ôn hòa với cậu.
"Đây là học muội học nghiên cứu sinh của tôi, gọi là Trầm Hà, nhưng mà cô ấy lợi hại hơn tôi nhiều. Sau khi tốt nghiệp thì xuất ngoại, trước đây ở nước ngoài làm viện trưởng khoa sản của một bệnh viện tư lập, cô ấy có thể trở về đây quả là một sự trùng hợp. Mấy ngày trước em họ gọi điện cho tôi, hỏi một ít tình huống của Tĩnh Tĩnh, nghe nói tôi tới Tể Ninh đang cần nhân viên liền mời cô ấy theo."
Bàng Chiêm Viên giọng hài hước để cho lần đầu tiên gặp mặt bớt thận trọng, tính Trầm Hà cũng không phải người câu nệ tiểu tiết, khi cười lên trên mặt có hai lúm đồng tiền, giọng nói cũng dứt khoát.
"Xin chào mọi người, Trương tiên sinh hình như cũng xấp xỉ tuổi tôi nhỉ? Vị này chính là Tĩnh Tĩnh à? Mặc dù chuyện này bắt đầu có thể khiến cho cháu có chút kinh ngạc nhưng cháu đừng lo lắng, cháu không phải là trường hợp đầu tiên tôi thấy. Biểu đệ Chiêm Viên cùng bạn của nó cũng là đàn ông, bọn họ cũng giống cháu vậy, cũng mang bầu qua rồi. Đúng rồi, cho cháu xem hình này."
Trầm Hà lấy điện thoại di động ra, mở album ảnh. Album của nàng bên trong có rất nhiều rất nhiều hình của trẻ sơ sinh, Trầm Hà rất nhanh tìm ra một tấm trong đó, đứa bé trong hình hẳn là mới sinh ra không lâu, có điều da đã trắng rồi, mặc dù bé đang ngủ nhưng chóp mũi xinh xắn với hình dáng môi hết sức thanh tú, sợi tóc mềm mại, xoăn tự nhiên, hai nắm đấm nhỏ nắm rất chặt, một tư thế đầu hàng nằm ngửa ở trên giường cho trẻ con.
Nhìn tấm hình như vậy không có ai không xúc động, nội tâm có cứng rắn bao nhiêu đi chăng nữa cũng sẽ tan chảy.
Trừ Trương Thanh có chút cứng ngắc, y không dám tiến lên trước nhìn, chỉ là xa xa nhìn chằm chằm màn hình, dùng sức bấm lòng bàn tay.
Hạ Phạm Hành chú ý tới, bất quá hắn cũng không có nói cho Quách Tĩnh Tĩnh, Trương Thanh chắc không hy vọng Quách Tĩnh Tĩnh biết. Ánh mắt Quách Tĩnh Tĩnh đang nhìn chằm chằm tấm hình kia, nét mặt một mảnh nhu hòa.
"Có phải rất đáng yêu hay không?" Trầm Hà cười hỏi cậu. Quách Tĩnh Tĩnh không lên tiếng, chỉ là dùng sức gật đầu một cái. Bàng Chiêm Viên ngược lại bị suy nghĩ của mình dọa cho sợ hết hồn, chỉ đứa bé kia liền hỏi: " Cái này... Sẽ không phải là của nhà lão Tứ đó chứ?"
"Dĩ nhiên không phải, " Trầm Hà hiếm thấy thấy Bàng Chiêm Viên thất thố như vậy, ngẩng đầu nhìn y một cái, trong mắt mang theo sự ranh mãnh. Bàng Chiêm Viên ho khan một tiếng, chỉ coi như không nhìn thấy.
Trầm Hà cười nói với Quách Tĩnh Tĩnh: "Đứa nhỏ này chính là một tinh nhị đại (*) nha. Ba nó là một đại minh tinh, cũng là đàn anh của người em họ kéo tôi tới đây. Lúc ấy người nọ mặt rất thúi, thật là không thể nhìn nổi, đeo kính râm tôi cũng có thể cảm giác được oán khí của cậu ta có bao nhiêu lớn, hình như mới từ chỗ biểu diễn chạy tới, quần áo cũng không kịp đổi. Tôi nói cho cậu ta rằng cậu ta mang thai, cậu ta lại còn nói muốn bỏ đứa trẻ đi.”
Trầm Hà bây giờ nhớ lại vẫn đều cảm thấy hình ảnh kia quả thực thật đẹp, nàng không dám nhìn.
"Ha ha, nguyên lai nhà cậu ta đã có một đứa con trai, hơn nữa cậu ta cũng không có ý sinh đứa thứ hai, sự nghiệp của cậu ta đang như mặt trời ban trưa, hơn nữa một năm kia cậu ta rất có thể sẽ đoạt được giải thưởng lớn. Cháu biết đấy, cậu ấy đã gần ba tháng mà lại không biết chút nào, nếu như quyết định lưu lại đứa trẻ, như vậy ít nhất một năm cậu ấy phải biến mất khỏi tầm mắt của công chúng, đây đối với cậu ấy mà nói thì cậu ấy sẽ có thể trở thành một ngôi sao sáng đã qua, có lẽ vĩnh viễn không có cách nào hồng lên nữa." Trầm Hà vuốt tay, "Bất quá nếu đã có, bạn đời của cậu ấy vẫn là hy vọng cậu ấy có thể đem con lưu lại, vì thế bọn họ đem phòng làm việc của tôi biến thành chiến trường, đồ đạc của tôi bị ném hỏng hết.”
"Kia sau đó, cậu ta tại sao lại nguyện ý đem con sinh ra được ạ?" Có lẽ là bởi vì có suy nghĩ giống nhau mà Quách Tĩnh Tĩnh đối với cái này tương đối để ý.
Trầm Hà nháy mắt mấy cái, nói: "Bởi vì chúng ta lừa gạt cậu ấy nói đó là một bé gái, nghe nói cậu ấy rất hâm mộ em họ của đàn anh có thể vô cùng thân thiết với con gái của bản thân mình, cậu ấy đặc biệt hẹp hòi, không chịu được người khác có mà mình không có."
"Đây là một đứa bé trai sao?"
"Dĩ nhiên, là một bé trai rất đáng yêu, mặc dù lớn lên giống con gái nhưng đây cũng không phải lỗi của nó, là do ba nó, nó giống ba vô cùng." Trầm Hà tựa hồ đang vì đứa bé này cảm thấy bi ai.
Thấy tay Quách Tĩnh Tĩnh không dấu vết dán lên bụng của mình, Trầm Hà cười hỏi cậu: "Cháu thì sao? Cháu hy vọng con là bé trai hay là gái?"
"Bé trai ạ." Quách Tĩnh Tĩnh không chần chờ chút nào.
Trầm Hà có chút bất ngờ nói: "Tại sao? Tôi biết rất nhiều người cha, bọn họ hình như cũng tương đối hy vọng là con gái đó nha"
Quách Tĩnh Tĩnh có chút áy náy nhéo một cái ngón tay, tai đỏ bừng nói: "Cháu... Không quá biết chăm sóc trẻ con, nếu như là con gái cháu sợ cháu sẽ làm nó bị thương, con trai chắc sẽ tốt hơn một chút."
Hạ Phạm Hành ngồi ở một bên đưa tay tới, cầm lấy ngón tay cậu, ôn nhu nói: "Không sao, bất luận là con trai hay là con gái thì anh đều sẽ phụ trách chăm sóc tốt cho cha con em."
Quách Tĩnh Tĩnh không lên tiếng, chỉ là gò má hơi đỏ lên.
Có lẽ là do nói chuyện phiếm khiến tâm tình thoải mái, kiểm tra kế tiếp cũng tương đối thuận lợi, không thể không nói Trầm Hà quả thật rất lợi hại, nàng có thể lựa chọn ở lại Tể Ninh, đối với Tể Ninh, đối với Quách Tĩnh Tĩnh đều vô cùng có lợi.
Sau khi kết thúc kiểm tra, Hạ Phạm Hành gọi Trầm Hà tới một bên nói riêng mấy câu, nói cái gì phỏng đoán chỉ có hai người bọn họ biết, sau đó Dương Tuyền tới mời bọn họ đi tới tiệm cơm dùng cơm.
Kết quả mới vừa đi tới cửa phòng khám bệnh Dương Tuyền liền gặp được người quen, đưa tay kéo Quách Tĩnh Tĩnh nói chuyện Hạ Phạm Hành ở một bên, nhíu mày, dùng ngón tay chỉ vị trí phía trước.
"Xem con lần sau còn dám không mặc quần áo chạy loạn hay không. Cũng đã nói với con rồi, nơi này không có lò sưởi, về nhà cũng không cho cởi quần áo thế mà con hết lần này tới lần khác cũng không nghe."
Quách Tử Chương ôm Quách Tiểu Niên như một quả bóng tròn vo trong ngực, một bên giáo huấn nhóc, một bên dành ra một cái tay xì nước mũi cho nhóc.
Quách Tiểu Niên mũi đỏ ửng, Quách Tử Chương bóp một cái, nhóc liền vỗ tay Quách Tử Chương ồn ào: "Cậu đừng bóp mũi con nữa, mũi con sắp bị cậu bóp rớt rồi!"
"Bẩn chết đi được, con cho là cậu nguyện ý chắc?"
Quách Tử Chương mặt đầy ghét bỏ, động tác trên tay cũng không dừng lại, vừa quay đầu vừa vặn đụng mặt với bọn Hạ Phạm Hành.
Song phương cũng còn chưa mở miệng, Quách Tiểu Niên trong ngực Quách Tử Chương hai mắt sáng lên nhìn Quách Tĩnh Tĩnh kêu: "Tĩnh Tĩnh!"
Một tiếng Tĩnh Tĩnh này nãi thanh nãi khí kêu ra miệng, Dương Tuyền là người đầu tiên không nhịn được, phì một tiếng bật cười, mấy người lớn tuổi đi theo ánh mắt cũng mang theo ý cười.
Quách Tử Chương nhìn tình huống này, nhíu mày nhìn về phía Hạ Phạm Hành, khóe môi nhếch lên cười nói: "Phạm Hành, Dương Tuyền, nguyên lai các cậu quen thầy Quách à?"
Người khác nghe không hiểu, Hạ Phạm Hành cùng Dương Tuyền cùng anh quen biết lâu như vậy làm sao không biết trong lời nói có hàm ý. Thật sự không nghĩ tới bọn họ lại sẽ gặp mặt dưới tình huống này, hơn nữa Quách Tử Chương đã sớm quen Quách Tĩnh Tĩnh.
Quách Tiểu Niên vào lúc này ở trong ngực Quách Tử Chương đã uốn éo vặn vẹo đủ kiểu, dùng sức hướng Quách Tĩnh Tĩnh đưa tay muốn ôm thân mật.
"Tĩnh Tĩnh, Tĩnh Tĩnh con bị bệnh rồi, con thật khổ quá, muốn ôm một cái."
Nếu là trước kia Quách Tử Chương có lẽ sẽ buông tay, nhưng bây giờ tình trạng thân thể này Quách Tĩnh Tĩnh anh cũng không dám làm như vậy, đưa tay vỗ một cái vào mông Quách Tiểu Niên nói: "Đừng làm rộn, với cái sức nặng này của con còn không biết xấu hổ để cho người khác ôm, có biết xấu hổ không."
Quách Tiểu Niên bĩu môi: "Ghét ghê, con là bụ bẫm, mới không phải mập!"
"Con tại sao không nói mình bị bệnh phù?" Quách Tử Chương dùng hai tay ôm người vào trong ngực, không để cho nhóc lộn xộn.
Quách Tiểu Niên tức giận muốn bốc khói, nói: "Mới không phải đâu, Quách Tử Chương là tên đại bại hoại!"
"Quách "
Trương Thanh vẫn đứng ở sau cùng bỗng nhiên há miệng lẩm bẩm một tiếng, mọi người cũng đứng gần, một tiếng này tất cả mọi người đều nghe.
Quách Tĩnh Tĩnh quay đầu nhìn lại chỉ thấy Trương Thanh cả người sắc mặt trắng bệch, cả người đều phát run, ánh mắt chằm chằm nhìn Quách Tử Chương trước mặt, miệng mở ra nửa ngày cũng không thể phát ra một chữ.
" "Ba!"
Quách Tĩnh Tĩnh mới vừa muốn đi đỡ người, Trương Thanh lảo đảo lắc lư đi tới Quách Tử Chương, một đôi tay khớp xương rõ ràng chặt chẽ bắt lấy hai vai Quách Tử Chương, há miệng không tiếng động nói hai chữ. Đồng tử Quách Tử Chương co rút nhanh, còn không chờ anh mở miệng, Trương Thanh trực tiếp ngất đi.
Quách Tử Chương cách gần, cũng may anh khí lực lớn, một tay ôm Quách Tiểu Niên còn có thể dành ra khí lực đỡ Trương Thanh.
" "Ba!"
"Trương tiên sinh!"
Tình cảnh trong nháy mắt trở nên hỗn loạn, Quách Tĩnh Tĩnh vừa muốn đưa tay đi đỡ ba, Quách Tử Chương đem Quách Tiểu Niên nhét vào ngực người cách gần anh nhất Dương Tuyền, một bên ôm lấy Trương Thanh hướng phòng cấp cứu bên kia vội vã đi tới. Quách Tĩnh Tĩnh theo sát phía sau, tiếp theo là Hạ Phạm Hành cùng hai vị bác sĩ, Dương Tuyền nháy mắt mấy cái nhìn Quách Tiểu Niên, lúc này mới đi theo.
Vừa đi vừa nói: "Tiểu Quách mập, con xong rồi, cậu con vứt bỏ con rồi."
Quách Tiểu Niên không lên tiếng, trực tiếp đem nước mũi chảy ra toàn lau ở trên người Dương Tuyền, Dương Tuyền thiếu chút nữa lỡ tay ném nhóc đi.
(*) tinh nhị đại: ý chỉ ngôi sao thế hệ thứ hai có ít nhất cha hoặc mẹ là ngôi sao trong giới giải trí.
Ba người sau khi ăn xong thì Hạ Phạm Hành lái xe mang bọn họ đi Tể Ninh. Quách Tĩnh Tĩnh vốn thấy trời lạnh không để cho Trương Thanh đi nhưng Trương Thanh không đồng ý, nhất định phải cùng đi mới yên tâm. Cũng may bọn họ hôm nay cũng không ở nhà, lúc Trương Kỳ dẫn Trương Quốc Phú đi qua bị hụt, tức giận tới mặt mũi trắng bệch.
Tối ngày hôm qua tuyết rơi quả thật không lớn, trên đất không có tuyết đọng, loại thời tiết này tuyết vừa rơi xuống đất thì sẽ hóa thành nước, có điều vẫn có thể nhìn ra dấu hiệu tuyết rơi, trong không khí có mùi vị của tuyết. Buổi sáng ở trên lá cây của cây thiết mộc lan còn có một phần tuyết đọng, trên kính xe cũng được phủ một lớp như tuyết như băng, xe mở, cần gạt nước gạt đi một cái thì sẽ không còn.
Quách Tĩnh Tĩnh cùng Trương Thanh ngồi phía sau, dọc theo đường đi Trương Thanh hỏi chút liên quan tới việc kiểm tra.
"Phạm Hành, bác sĩ bên kia đã sắp xếp xong rồi sao? Có phải là ông Bàng không." Loại chuyện nam nhân có thể mang thai này Trương Thanh hi vọng có thể có càng ít người biết càng tốt.
"Không, người làm kiểm tra đường si cho Tĩnh Tĩnh không phải ông Bàng, ông Bàng không làm được những thứ này."
"Vậy..." Trương Thanh có chút khẩn trương, "Chẳng lẽ mỗi một lần kiểm tra phải đổi một bác sĩ sao?"
"Không phải, phương diện kiểm tra sức khỏe cùng siêu âm B cháu để cho bác sĩ Bàng phụ trách."
Thật ra thì quyết định lưu lại đứa bé này, Quách Tĩnh Tĩnh cũng biết điều bí mật này không thể nào một mực chỉ có mấy người bọn cậu biết, chuẩn bị tâm lý ở phương diện này cậu có, biểu hiện của Trương Thanh thật ra thì khẩn trương hơi quá, bất quá Quách Tĩnh Tĩnh không hề cắt đứt lời Trương Thanh, quay đầu trấn an nói: "Ba, con không có sao."
Hạ Phạm Hành cũng đúng lúc trấn an nói: "Chú Trương, chú chớ quá khẩn trương, lần này tất cả các bác sĩ tham dự trước đó đã kí hiệp nghị giữ bí mật rồi, hơn nữa mấy vị đó đều là do bác sĩ Bàng giới thiệu tới. Nhân phẩm của bác sĩ Bàng chắc chú cũng biết."
Trương Thanh nghe liền hỏi: "Là bác sĩ Bàng con ông Bàng sao? Y tới Tể Ninh công tác à?"
Hạ Phạm Hành cũng không tính nói quá nhiều, chẳng qua là cười mỉm gật đầu một cái: "Đúng vậy."
"Như vậy à."
Vừa nghe nói Bàng Chiêm Viên cũng ở đây Trương Thanh lúc này mới thoáng cảm thấy an tâm một chút.
Hơn một giờ sau, xe tiến vào hầm để xe của Tể Ninh, Hạ Phạm Hành dẫn bọn họ từ một cửa bên tiến vào Tể Ninh, thang máy độc lập nơi đó thông tới phòng viện trưởng, bất quá bây giờ cả một tầng lầu đều đã thay đổi, có phòng giải phẫu riêng, còn có các dụng cụ chữa bệnh tân tiến. Ở ngoài thang máy, Bàng Chiêm Viên cùng một vị bác sĩ nữ nữa đứng ở đằng kia, hai người vẻ mặt ôn hòa nhìn ba người từ trong thang máy đi ra ngoài.
Hai người trước tiên cùng Hạ Phạm Hành chào hỏi, ánh mắt nữ bác sĩ cứ nhìn Quách Tĩnh Tĩnh mãi nhưng Quách Tĩnh Tĩnh cũng không có cảm giác được một tia ác ý nào, trái lại lúc nhìn thấy nàng nhìn Quách Tĩnh Tĩnh lại nở nụ cười ôn hòa với cậu.
"Đây là học muội học nghiên cứu sinh của tôi, gọi là Trầm Hà, nhưng mà cô ấy lợi hại hơn tôi nhiều. Sau khi tốt nghiệp thì xuất ngoại, trước đây ở nước ngoài làm viện trưởng khoa sản của một bệnh viện tư lập, cô ấy có thể trở về đây quả là một sự trùng hợp. Mấy ngày trước em họ gọi điện cho tôi, hỏi một ít tình huống của Tĩnh Tĩnh, nghe nói tôi tới Tể Ninh đang cần nhân viên liền mời cô ấy theo."
Bàng Chiêm Viên giọng hài hước để cho lần đầu tiên gặp mặt bớt thận trọng, tính Trầm Hà cũng không phải người câu nệ tiểu tiết, khi cười lên trên mặt có hai lúm đồng tiền, giọng nói cũng dứt khoát.
"Xin chào mọi người, Trương tiên sinh hình như cũng xấp xỉ tuổi tôi nhỉ? Vị này chính là Tĩnh Tĩnh à? Mặc dù chuyện này bắt đầu có thể khiến cho cháu có chút kinh ngạc nhưng cháu đừng lo lắng, cháu không phải là trường hợp đầu tiên tôi thấy. Biểu đệ Chiêm Viên cùng bạn của nó cũng là đàn ông, bọn họ cũng giống cháu vậy, cũng mang bầu qua rồi. Đúng rồi, cho cháu xem hình này."
Trầm Hà lấy điện thoại di động ra, mở album ảnh. Album của nàng bên trong có rất nhiều rất nhiều hình của trẻ sơ sinh, Trầm Hà rất nhanh tìm ra một tấm trong đó, đứa bé trong hình hẳn là mới sinh ra không lâu, có điều da đã trắng rồi, mặc dù bé đang ngủ nhưng chóp mũi xinh xắn với hình dáng môi hết sức thanh tú, sợi tóc mềm mại, xoăn tự nhiên, hai nắm đấm nhỏ nắm rất chặt, một tư thế đầu hàng nằm ngửa ở trên giường cho trẻ con.
Nhìn tấm hình như vậy không có ai không xúc động, nội tâm có cứng rắn bao nhiêu đi chăng nữa cũng sẽ tan chảy.
Trừ Trương Thanh có chút cứng ngắc, y không dám tiến lên trước nhìn, chỉ là xa xa nhìn chằm chằm màn hình, dùng sức bấm lòng bàn tay.
Hạ Phạm Hành chú ý tới, bất quá hắn cũng không có nói cho Quách Tĩnh Tĩnh, Trương Thanh chắc không hy vọng Quách Tĩnh Tĩnh biết. Ánh mắt Quách Tĩnh Tĩnh đang nhìn chằm chằm tấm hình kia, nét mặt một mảnh nhu hòa.
"Có phải rất đáng yêu hay không?" Trầm Hà cười hỏi cậu. Quách Tĩnh Tĩnh không lên tiếng, chỉ là dùng sức gật đầu một cái. Bàng Chiêm Viên ngược lại bị suy nghĩ của mình dọa cho sợ hết hồn, chỉ đứa bé kia liền hỏi: " Cái này... Sẽ không phải là của nhà lão Tứ đó chứ?"
"Dĩ nhiên không phải, " Trầm Hà hiếm thấy thấy Bàng Chiêm Viên thất thố như vậy, ngẩng đầu nhìn y một cái, trong mắt mang theo sự ranh mãnh. Bàng Chiêm Viên ho khan một tiếng, chỉ coi như không nhìn thấy.
Trầm Hà cười nói với Quách Tĩnh Tĩnh: "Đứa nhỏ này chính là một tinh nhị đại (*) nha. Ba nó là một đại minh tinh, cũng là đàn anh của người em họ kéo tôi tới đây. Lúc ấy người nọ mặt rất thúi, thật là không thể nhìn nổi, đeo kính râm tôi cũng có thể cảm giác được oán khí của cậu ta có bao nhiêu lớn, hình như mới từ chỗ biểu diễn chạy tới, quần áo cũng không kịp đổi. Tôi nói cho cậu ta rằng cậu ta mang thai, cậu ta lại còn nói muốn bỏ đứa trẻ đi.”
Trầm Hà bây giờ nhớ lại vẫn đều cảm thấy hình ảnh kia quả thực thật đẹp, nàng không dám nhìn.
"Ha ha, nguyên lai nhà cậu ta đã có một đứa con trai, hơn nữa cậu ta cũng không có ý sinh đứa thứ hai, sự nghiệp của cậu ta đang như mặt trời ban trưa, hơn nữa một năm kia cậu ta rất có thể sẽ đoạt được giải thưởng lớn. Cháu biết đấy, cậu ấy đã gần ba tháng mà lại không biết chút nào, nếu như quyết định lưu lại đứa trẻ, như vậy ít nhất một năm cậu ấy phải biến mất khỏi tầm mắt của công chúng, đây đối với cậu ấy mà nói thì cậu ấy sẽ có thể trở thành một ngôi sao sáng đã qua, có lẽ vĩnh viễn không có cách nào hồng lên nữa." Trầm Hà vuốt tay, "Bất quá nếu đã có, bạn đời của cậu ấy vẫn là hy vọng cậu ấy có thể đem con lưu lại, vì thế bọn họ đem phòng làm việc của tôi biến thành chiến trường, đồ đạc của tôi bị ném hỏng hết.”
"Kia sau đó, cậu ta tại sao lại nguyện ý đem con sinh ra được ạ?" Có lẽ là bởi vì có suy nghĩ giống nhau mà Quách Tĩnh Tĩnh đối với cái này tương đối để ý.
Trầm Hà nháy mắt mấy cái, nói: "Bởi vì chúng ta lừa gạt cậu ấy nói đó là một bé gái, nghe nói cậu ấy rất hâm mộ em họ của đàn anh có thể vô cùng thân thiết với con gái của bản thân mình, cậu ấy đặc biệt hẹp hòi, không chịu được người khác có mà mình không có."
"Đây là một đứa bé trai sao?"
"Dĩ nhiên, là một bé trai rất đáng yêu, mặc dù lớn lên giống con gái nhưng đây cũng không phải lỗi của nó, là do ba nó, nó giống ba vô cùng." Trầm Hà tựa hồ đang vì đứa bé này cảm thấy bi ai.
Thấy tay Quách Tĩnh Tĩnh không dấu vết dán lên bụng của mình, Trầm Hà cười hỏi cậu: "Cháu thì sao? Cháu hy vọng con là bé trai hay là gái?"
"Bé trai ạ." Quách Tĩnh Tĩnh không chần chờ chút nào.
Trầm Hà có chút bất ngờ nói: "Tại sao? Tôi biết rất nhiều người cha, bọn họ hình như cũng tương đối hy vọng là con gái đó nha"
Quách Tĩnh Tĩnh có chút áy náy nhéo một cái ngón tay, tai đỏ bừng nói: "Cháu... Không quá biết chăm sóc trẻ con, nếu như là con gái cháu sợ cháu sẽ làm nó bị thương, con trai chắc sẽ tốt hơn một chút."
Hạ Phạm Hành ngồi ở một bên đưa tay tới, cầm lấy ngón tay cậu, ôn nhu nói: "Không sao, bất luận là con trai hay là con gái thì anh đều sẽ phụ trách chăm sóc tốt cho cha con em."
Quách Tĩnh Tĩnh không lên tiếng, chỉ là gò má hơi đỏ lên.
Có lẽ là do nói chuyện phiếm khiến tâm tình thoải mái, kiểm tra kế tiếp cũng tương đối thuận lợi, không thể không nói Trầm Hà quả thật rất lợi hại, nàng có thể lựa chọn ở lại Tể Ninh, đối với Tể Ninh, đối với Quách Tĩnh Tĩnh đều vô cùng có lợi.
Sau khi kết thúc kiểm tra, Hạ Phạm Hành gọi Trầm Hà tới một bên nói riêng mấy câu, nói cái gì phỏng đoán chỉ có hai người bọn họ biết, sau đó Dương Tuyền tới mời bọn họ đi tới tiệm cơm dùng cơm.
Kết quả mới vừa đi tới cửa phòng khám bệnh Dương Tuyền liền gặp được người quen, đưa tay kéo Quách Tĩnh Tĩnh nói chuyện Hạ Phạm Hành ở một bên, nhíu mày, dùng ngón tay chỉ vị trí phía trước.
"Xem con lần sau còn dám không mặc quần áo chạy loạn hay không. Cũng đã nói với con rồi, nơi này không có lò sưởi, về nhà cũng không cho cởi quần áo thế mà con hết lần này tới lần khác cũng không nghe."
Quách Tử Chương ôm Quách Tiểu Niên như một quả bóng tròn vo trong ngực, một bên giáo huấn nhóc, một bên dành ra một cái tay xì nước mũi cho nhóc.
Quách Tiểu Niên mũi đỏ ửng, Quách Tử Chương bóp một cái, nhóc liền vỗ tay Quách Tử Chương ồn ào: "Cậu đừng bóp mũi con nữa, mũi con sắp bị cậu bóp rớt rồi!"
"Bẩn chết đi được, con cho là cậu nguyện ý chắc?"
Quách Tử Chương mặt đầy ghét bỏ, động tác trên tay cũng không dừng lại, vừa quay đầu vừa vặn đụng mặt với bọn Hạ Phạm Hành.
Song phương cũng còn chưa mở miệng, Quách Tiểu Niên trong ngực Quách Tử Chương hai mắt sáng lên nhìn Quách Tĩnh Tĩnh kêu: "Tĩnh Tĩnh!"
Một tiếng Tĩnh Tĩnh này nãi thanh nãi khí kêu ra miệng, Dương Tuyền là người đầu tiên không nhịn được, phì một tiếng bật cười, mấy người lớn tuổi đi theo ánh mắt cũng mang theo ý cười.
Quách Tử Chương nhìn tình huống này, nhíu mày nhìn về phía Hạ Phạm Hành, khóe môi nhếch lên cười nói: "Phạm Hành, Dương Tuyền, nguyên lai các cậu quen thầy Quách à?"
Người khác nghe không hiểu, Hạ Phạm Hành cùng Dương Tuyền cùng anh quen biết lâu như vậy làm sao không biết trong lời nói có hàm ý. Thật sự không nghĩ tới bọn họ lại sẽ gặp mặt dưới tình huống này, hơn nữa Quách Tử Chương đã sớm quen Quách Tĩnh Tĩnh.
Quách Tiểu Niên vào lúc này ở trong ngực Quách Tử Chương đã uốn éo vặn vẹo đủ kiểu, dùng sức hướng Quách Tĩnh Tĩnh đưa tay muốn ôm thân mật.
"Tĩnh Tĩnh, Tĩnh Tĩnh con bị bệnh rồi, con thật khổ quá, muốn ôm một cái."
Nếu là trước kia Quách Tử Chương có lẽ sẽ buông tay, nhưng bây giờ tình trạng thân thể này Quách Tĩnh Tĩnh anh cũng không dám làm như vậy, đưa tay vỗ một cái vào mông Quách Tiểu Niên nói: "Đừng làm rộn, với cái sức nặng này của con còn không biết xấu hổ để cho người khác ôm, có biết xấu hổ không."
Quách Tiểu Niên bĩu môi: "Ghét ghê, con là bụ bẫm, mới không phải mập!"
"Con tại sao không nói mình bị bệnh phù?" Quách Tử Chương dùng hai tay ôm người vào trong ngực, không để cho nhóc lộn xộn.
Quách Tiểu Niên tức giận muốn bốc khói, nói: "Mới không phải đâu, Quách Tử Chương là tên đại bại hoại!"
"Quách "
Trương Thanh vẫn đứng ở sau cùng bỗng nhiên há miệng lẩm bẩm một tiếng, mọi người cũng đứng gần, một tiếng này tất cả mọi người đều nghe.
Quách Tĩnh Tĩnh quay đầu nhìn lại chỉ thấy Trương Thanh cả người sắc mặt trắng bệch, cả người đều phát run, ánh mắt chằm chằm nhìn Quách Tử Chương trước mặt, miệng mở ra nửa ngày cũng không thể phát ra một chữ.
" "Ba!"
Quách Tĩnh Tĩnh mới vừa muốn đi đỡ người, Trương Thanh lảo đảo lắc lư đi tới Quách Tử Chương, một đôi tay khớp xương rõ ràng chặt chẽ bắt lấy hai vai Quách Tử Chương, há miệng không tiếng động nói hai chữ. Đồng tử Quách Tử Chương co rút nhanh, còn không chờ anh mở miệng, Trương Thanh trực tiếp ngất đi.
Quách Tử Chương cách gần, cũng may anh khí lực lớn, một tay ôm Quách Tiểu Niên còn có thể dành ra khí lực đỡ Trương Thanh.
" "Ba!"
"Trương tiên sinh!"
Tình cảnh trong nháy mắt trở nên hỗn loạn, Quách Tĩnh Tĩnh vừa muốn đưa tay đi đỡ ba, Quách Tử Chương đem Quách Tiểu Niên nhét vào ngực người cách gần anh nhất Dương Tuyền, một bên ôm lấy Trương Thanh hướng phòng cấp cứu bên kia vội vã đi tới. Quách Tĩnh Tĩnh theo sát phía sau, tiếp theo là Hạ Phạm Hành cùng hai vị bác sĩ, Dương Tuyền nháy mắt mấy cái nhìn Quách Tiểu Niên, lúc này mới đi theo.
Vừa đi vừa nói: "Tiểu Quách mập, con xong rồi, cậu con vứt bỏ con rồi."
Quách Tiểu Niên không lên tiếng, trực tiếp đem nước mũi chảy ra toàn lau ở trên người Dương Tuyền, Dương Tuyền thiếu chút nữa lỡ tay ném nhóc đi.
(*) tinh nhị đại: ý chỉ ngôi sao thế hệ thứ hai có ít nhất cha hoặc mẹ là ngôi sao trong giới giải trí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.