Chương 194: Quách Dực đuổi người
Hội Vũ Công Đích Tiểu Hồ Ly
10/07/2020
Sắc mặt của Quách Bình trong nháy mắt biến sắc, sau khi bình tĩnh lại, Quách Bình mới cười lạnh một tiếng, bắt lại cái cổ tay ở trên cổ nhìn một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Trương Thanh.
"Trước kia nghe người ta nói, con thỏ nóng nảy còn biết cắn người, nhưng mà tao không tin, hôm nay xem ra cũng không phải không thể nào, hóa ra là tìm được núi dựa nên không còn sợ hãi nữa rồi."
Trương Thanh cự tuyệt sự bảo vệ từ Dương Tuyền, đứng dậy từ sau lưng y, nhìn Quách Bình hít một hơi thật sâu rồi nói: "Quách Bình, người vì có chỗ dựa mà không sợ gì vẫn luôn là ông, chẳng qua tôi đã không còn là tôi của ngày đó mà thôi. Xã hội cũng đang tiến bộ, ông cho là, ông còn có có thể giống như năm đó, có thể đưa một người không có chứng cớ tội danh vào phòng giam để hành hạ sao? Không, ông không làm được đâu, Quách Bình, mỗi người đều phải vì những sai lầm mình phạm phải mà trả giá thật lớn, ông cũng không trốn thoát nổi đâu!"
Sắc mặt của Quách Bình trở nên âm trầm, Quách An nhưng lại giống như một cái đuôi mèo bị kẹp, ông ta đưa tay kéo cánh tay Quách Bình rồi nói: "Anh Hai, chúng ta... Chúng ta đi trước đi."
"Đi đâu?" Quách Bình hất tay Quách An ra, trợn mắt nhìn ông ta, "Chẳng lẽ chú muốn để thằng đàn ông này phá hủy Quách Dực, phá hủy Quách gia của chúng ta sao?"
Quách An xoa xoa mồ hôi trên đầu, thần sắc bất an nhìn cửa phòng ở phía sau, luôn cảm thấy có một luồng gió lạnh.
"Nhưng mà lão Tứ, lão Tứ..."
"Tôi làm như vậy không chỉ là vì lão Tứ! Là nó, là người đàn ông này không nhớ dạy dỗ, tự mình tìm đường chết!" Quách Bình chỉ vào Trương Thanh, "Mộc Thanh, mày không cảm thấy mày chính là một thằng sao chổi sao? Mày nhìn mày đi, mày vừa trở về là A Dực đã bị bệnh, đây cũng là bởi vì mày, mày tạo nghiệp thì đừng để báo ứng xảy ra ở trên người A Dực! Tao thật hối hận, hối hận tại sao ban đầu không giết chết mày luôn đi! Một người đàn ông lại có thể sinh con? Ha! Mày nói xem nếu như tao nói chuyện này cho viện nghiên cứu sinh vật thì bọn họ liệu có trực tiếp bắt mày tới mổ bụng hay không?"
"Ông dám!" Quách Tử Chương mới vừa chạy tới cửa đã nghe được những lời này, sắc mặt lạnh lùng đến dọa người. Anh đi tới trước mặt Dương Tuyền, nhìn Quách Bình, không che giấu chút nào sự cảnh cáo trong mắt. Xem full trên wordpress James Neverland.
Quách Tĩnh Tĩnh cũng vì tức giận mà đen mặt. Cậu vừa mới muốn tiến lên cùng Quách Tử Chương thì Trương Thanh đã kéo cổ tay cậu lại, nắm chặt ngăn cậu ở sau lưng mình, hết sức cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của Quách Tĩnh Tĩnh. Trương Thanh khẽ lắc đầu với Quách Tĩnh Tĩnh.
Quách Bình đã biết chuyện đàn ông sinh con, nếu để cho ông ta thấy tình huống bây giờ của Quách Tĩnh Tĩnh, người khác không nghĩ tới nhưng ông ta khẳng định nhìn một cái là có thể biết được có vấn đề. Người như Quách Bình chuyện gì cũng làm được, Trương Thanh không muốn Quách Tĩnh Tĩnh gặp phải nguy hiểm.
"Trước kia nghe người ta nói, con thỏ nóng nảy còn biết cắn người, nhưng mà tao không tin, hôm nay xem ra cũng không phải không thể nào, hóa ra là tìm được núi dựa nên không còn sợ hãi nữa rồi."
Trương Thanh cự tuyệt sự bảo vệ từ Dương Tuyền, đứng dậy từ sau lưng y, nhìn Quách Bình hít một hơi thật sâu rồi nói: "Quách Bình, người vì có chỗ dựa mà không sợ gì vẫn luôn là ông, chẳng qua tôi đã không còn là tôi của ngày đó mà thôi. Xã hội cũng đang tiến bộ, ông cho là, ông còn có có thể giống như năm đó, có thể đưa một người không có chứng cớ tội danh vào phòng giam để hành hạ sao? Không, ông không làm được đâu, Quách Bình, mỗi người đều phải vì những sai lầm mình phạm phải mà trả giá thật lớn, ông cũng không trốn thoát nổi đâu!"
Sắc mặt của Quách Bình trở nên âm trầm, Quách An nhưng lại giống như một cái đuôi mèo bị kẹp, ông ta đưa tay kéo cánh tay Quách Bình rồi nói: "Anh Hai, chúng ta... Chúng ta đi trước đi."
"Đi đâu?" Quách Bình hất tay Quách An ra, trợn mắt nhìn ông ta, "Chẳng lẽ chú muốn để thằng đàn ông này phá hủy Quách Dực, phá hủy Quách gia của chúng ta sao?"
Quách An xoa xoa mồ hôi trên đầu, thần sắc bất an nhìn cửa phòng ở phía sau, luôn cảm thấy có một luồng gió lạnh.
"Nhưng mà lão Tứ, lão Tứ..."
"Tôi làm như vậy không chỉ là vì lão Tứ! Là nó, là người đàn ông này không nhớ dạy dỗ, tự mình tìm đường chết!" Quách Bình chỉ vào Trương Thanh, "Mộc Thanh, mày không cảm thấy mày chính là một thằng sao chổi sao? Mày nhìn mày đi, mày vừa trở về là A Dực đã bị bệnh, đây cũng là bởi vì mày, mày tạo nghiệp thì đừng để báo ứng xảy ra ở trên người A Dực! Tao thật hối hận, hối hận tại sao ban đầu không giết chết mày luôn đi! Một người đàn ông lại có thể sinh con? Ha! Mày nói xem nếu như tao nói chuyện này cho viện nghiên cứu sinh vật thì bọn họ liệu có trực tiếp bắt mày tới mổ bụng hay không?"
"Ông dám!" Quách Tử Chương mới vừa chạy tới cửa đã nghe được những lời này, sắc mặt lạnh lùng đến dọa người. Anh đi tới trước mặt Dương Tuyền, nhìn Quách Bình, không che giấu chút nào sự cảnh cáo trong mắt. Xem full trên wordpress James Neverland.
Quách Tĩnh Tĩnh cũng vì tức giận mà đen mặt. Cậu vừa mới muốn tiến lên cùng Quách Tử Chương thì Trương Thanh đã kéo cổ tay cậu lại, nắm chặt ngăn cậu ở sau lưng mình, hết sức cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của Quách Tĩnh Tĩnh. Trương Thanh khẽ lắc đầu với Quách Tĩnh Tĩnh.
Quách Bình đã biết chuyện đàn ông sinh con, nếu để cho ông ta thấy tình huống bây giờ của Quách Tĩnh Tĩnh, người khác không nghĩ tới nhưng ông ta khẳng định nhìn một cái là có thể biết được có vấn đề. Người như Quách Bình chuyện gì cũng làm được, Trương Thanh không muốn Quách Tĩnh Tĩnh gặp phải nguy hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.