Chương 80: Tấm hình lúc đó
Hội Vũ Công Đích Tiểu Hồ Ly
10/07/2020
Lúc Quách Tĩnh Tĩnh tới gõ cửa Hạ Phạm Hành còn tưởng rằng Trương Kỳ lại trở lại. Vốn hắn không muốn quan tâm nhưng nghĩ lại thì người nọ làm sao sẽ bất lịch sự như thế, bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, hắn ba bước cũng thành hai bước đi tới, kéo cửa ra nhìn, quả nhiên là Quách Tĩnh Tĩnh.
Hạ Phạm Hành nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, đã gần tám giờ rồi. Hắn đưa tay kéo người vào trong, một bên đóng cửa một bên hỏi: "Làm sao lại không ngủ sớm một chút? Gần đây không phải em hay buồn ngủ sao?"
Quách Tĩnh Tĩnh liền nói: "Ngày mai là thứ bảy."
Hạ Phạm Hành xoay người lại cười một tiếng: "Không cần dậy sớm cho nên ngủ trễ cũng không sao đúng không?"
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, gật đầu.
Hạ Phạm Hành đưa cậu tới mép giường để cậu ngồi xuống, mình cũng ngồi xuống một bên.
Hạ Phạm Hành nhìn Quách Tĩnh Tĩnh ôn nhu hỏi: "A Tĩnh, em có điều muốn hỏi tôi phải không?"
Quách Tĩnh Tĩnh cũng không phải người thích vòng vo, Hạ Phạm Hành đều nói như vậy rồi cậu liền đem nghi ngờ trực trong lòng trực tiếp hỏi.
"Anh với Trương Kỳ tại sao lại quen nhau? Các người quen nhau lúc nào?"
"Anh biết Trương Kỳ sau khi cùng em, " Hạ Phạm Hành kiên nhẫn giải thích, "Thật ra thì cũng không coi là biết. Sau lần đó Đường Đại Nghiệp cũng phát hiện thuộc hạ của mình nhận sai người rồi."
Quách Tĩnh Tĩnh cúi đầu xuống, tai đỏ lên. Hạ Phạm Hành vẫn luôn biết bất luận là cùng nam nhân hay là cùng nữ nhân, đêm hôm đó tuyệt đối là lần đầu tiên của Quách Tĩnh Tĩnh. Mỗi người đàn ông ít nhiều gì cũng sẽ có lần đầu tiên, nói không để ý nhiều về vấn đề ấy nhưng nếu như lần đầu tiên của đối phương là của mình thì từ góc độ nào đó mà nói trong quá trình hành sự sẽ có loại cảm giác thỏa mãn không một ngôn từ nào có thể diễn tả được.
Đêm hôm đó đối với Quách Tĩnh Tĩnh mà nói có lẽ không hề tốt đẹp nhưng Hạ Phạm Hành lại có được những khoái cảm hắn chưa bao giờ có. Hắn nhìn Quách Tĩnh Tĩnh ngồi đối diện, có lẽ là bởi vì đã mang thai bốn tháng rồi nên Quách Tĩnh Tĩnh gần đây khẩu vị rất tốt, có thể ăn có thể ngủ kết quả là trên mặt thêm được chút thịt, da cũng phá lệ sáng bóng. Đây đối với Hạ Phạm Hành mà nói không thể nghi ngờ chính là một sự cám dỗ lớn.
Ánh mắt Hạ Phạm Hành trở nên phá lệ thâm trầm. Hắn biết bây giờ không phải là thời cơ tốt, thiên thời địa lợi nhân hòa, vậy dính không được rồi. Đè xuống ngọn lửa trong lòng, lúc này hắn ngược lại có chút vui mừng. May mà hắn không phải là thanh niên hai mươi tuổi, khả năng tự kiềm chế vẫn có.
Thấy hắn đột nhiên không nói lời nào, Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Hạ Phạm Hành, ánh mắt mang theo thúc giục.
Hiếm thấy thấy cậu "quan tâm" mình như vậy, trông mong cùng buồn rầu đè nén trong lòng bị quét sạch. Hạ Phạm Hành không nhịn được cười một tiếng nói tiếp: "Anh đã nói qua với em chuyện mẹ kế của tôi rồi, Đường Đại Nghiệp là biểu đệ của mẹ kế tôi. Chuyện này nếu muốn tỉ mỉ kể lại thì đêm nay em đừng hòng ngủ, tình huống bên kia sau này từ từ nói cho em biết."
Quách Tĩnh Tĩnh không phát hiện lời này có gì không ổn, gật đầu hỏi: "Đường Đại Nghiệp tại sao lại an bài cho anh loại chuyện này?"
"Bởi vì tôi quá an phận, chị gã liền giao phó cho gã mới nghĩ ra phương pháp như vậy. Em biết đấy, người đời trước rất coi trọng chuyện truyền thừa huyết mạch, mẹ kế không hi vọng tôi có con bởi vì đây đối với bà ta và con bà ta mà nói cũng không phải chuyện tốt đẹp gì."
"Anh còn có anh em sao?"
"Có, một người em trai một cô em gái."
"Các người quan hệ tốt lắm à?"
"A?" Hạ Phạm Hành có chút hiếu kỳ vì Quách Tĩnh Tĩnh lại hỏi cái này, "Không tốt lắm."
" Ừm." Quách Tĩnh Tĩnh nghe hắn nói như vậy cũng không hỏi nhiều nữa. Thật ra thì cậu cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là nghĩ tới Trương Kỳ ngày hôm nay. Mặc dù Trương Kỳ đối với cậu rất nhiệt tình nhưng Quách Tĩnh Tĩnh lại không thích ứng nổi bất quá cậu lại sợ mình biểu hiện quá hời hợt để cho bà nội buồn lòng. Bây giờ nhìn lại, anh em không thân thiết cũng rất bình thường, Hạ Phạm Hành không phải cũng như vậy sao? Vậy cậu cũng không cần phải cưỡng bách bản thân nữa.
Hạ Phạm Hành mặc dù không biết Quách Tĩnh Tĩnh tại sao lại hỏi chuyện này nhưng thấy cậu tựa hồ rất vui vẻ, trong lòng có chút không biết làm sao. Hắn đã nhìn ra người này bề ngoài nhìn có vẻ biết điều lại coi trọng nguyên tắc nhưng bên trong lại không phải hoàn toàn như vậy. Cái gọi là nguyên tắc đầu tiên ngươi phải được cậu ấy cho phép mới được.
Quách Tĩnh Tĩnh thấy Hạ Phạm Hành lại không nói gì, không vui nói: "Tiếp tục đi chứ, anh đừng có mà nói được một nửa lại ngắt như thế."
Hạ Phạm Hành thở dài, ủy khuất nói: "Lần này là em ngắt lời tôi mà."
Quách Tĩnh Tĩnh mím chặt miệng, Hạ Phạm Hành bị bộ dáng kia của cậu chọc cho bật cười.
"Trương Kỳ sau đó làm sao bị bắt tôi cũng không rõ lắm nhưng tôi lúc ấy thấy cậu ta tuổi còn nhỏ, chưa nói đến việc truy cứu, tôi chỉ nói với Đường Đại Nghiệp rằng tôi không có hứng thú. Tôi nói không có hứng thú, Đường Đại Nghiệp đối với cậu ta tự nhiên lại càng không có hứng thú, cho người đuổi cậu ta ra ngoài. Sau đó ở bãi đậu xe cũng không biết tiểu tử kia kia đầu óc thế nào mà lại chạy tới nói lý lẽ với tôi, tôi không để ý liền đi trước. Hôm nay là lần thứ hai tôi với cậu ta chạm mặt, không nghĩ tới cậu ta lại là em họ em."
Hạ Phạm Hành nói xong, hỏi Quách Tĩnh Tĩnh đang cúi đầu trầm tư: "A Tĩnh, em có thể nói cho tôi biết đêm hôm đó tại sao lại biến thành em không?"
Quách Tĩnh Tĩnh trầm mặc một hồi rồi mới cất tiếng: "Tôi trước đó đắc tội Đường Đại Nghiệp, gã phái người tới bắt tôi sau đó tôi thừa cơ lén chạy ra ngoài, ở bãi đậu xe liền gặp Trương Kỳ. Cậu ta nói Đường Đại Nghiệp muốn...cưỡng bức cậu ta, xin tôi hỗ trợ nên tôi mới giúp, ai mà biết cậu ta đần như vậy chứ. Bãi đậu xe có nhiều cửa thế mà cậu ta cứ hết lần này tới lần khác chọn cái cửa gần tôi, hại tôi mất đi thời cơ chạy trốn tốt nhất."
Quách Tĩnh Tĩnh vừa nói mà cậu tức kinh người, hỏa khí bốc lên ngùn ngụt.
"Loại chuyện này thì thời cơ rất quan trọng. Sau đó tôi bị bắt, cái gã họ Hoàng kia tưởng tôi là Trương Kỳ nên trói tôi trong gian phòng kia, cho tôi dùng thứ rất kỳ quái, " Quách Tĩnh Tĩnh sắc mặt rất không tốt, "Lần trước ở Tể Ninh tôi thấy hai người Đường Đại Nghiệp và ông ta, vốn dĩ tôi là muốn đòi lại những gì gã đó thiếu tôi nhưng lúc đó anh bị bệnh nằm viện nên tôi không chú ý. Nếu như lần sau lại để tôi gặp lại gã tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua lần nữa đâu!"
Hạ Phạm Hành vừa nghe Quách Tĩnh Tĩnh nói bản thân không đi báo thù, thần sắc lộ vẻ xúc động nhưng vẫn có mấy lời cần phải khuyên. Hắn cầm tay Quách Tĩnh Tĩnh lên nói: "A Tĩnh, sau này em đừng chọc vào Đường Đại Nghiệp, em đấu không lại gã."
Cậu thu lại bàn tay bị nắm, Quách Tĩnh Tĩnh cắn răng, cứng ngắc phun ra một câu: "Tôi biết rồi."
Nhưng chính là không cam lòng! Tại sao trên đời này người xấu luôn có thể ngông cuồng như thế? Ngay cả luật pháp cũng vô tác dụng với bọn họ! Người như vậy nếu tùy ý để cho bọn họ làm xằng làm bậy như vậy đối với những người tốt bị khi dễ mà nói, cuộc sống này còn có cái gì để trông cậy vào đây?
Hạ Phạm Hành không phải không biết Quách Tĩnh Tĩnh không cam lòng. Quách Tĩnh Tĩnh quá mức chính nghĩa. Ở trong thế giới của cậu thì đúng chính đúng mà sai chính là sai, người tốt chắc chắn gặp điều tốt, người xấu nên bị trừng phạt. Hạ Phạm Hành đời này đã gặp những người đều đã chìm trong cái thế giới màu xám này, bao gồm cả chính hắn, nhưng Quách Tĩnh Tĩnh không giống. Thế giới của cậu chỉ tồn tại trắng và đen. Hạ Phạm Hành không muốn làm vặn vẹo hoặc thay đổi nhân sinh quan của Quách Tĩnh Tĩnh, nếu như có thể, hắn hy vọng người này có thể một mực sống thanh thản, sáng trong như vậy.
Hắn trầm tư một chút rồi nói: "Đường Đại Nghiệp bên kia tạm thời chúng ta không thể động vào nhưng cái tên họ Hoàng kia..."
Quách Tĩnh Tĩnh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Hạ Phạm Hành ánh mắt sáng lấp lánh.
Hạ Phạm Hành nín cười, đưa tay xoa xoa tóc cậu, nói: "Đừng nóng lòng như thế, chính em cũng nói thời cơ rất quan trọng không phải sao? Chờ tin tức của tôi."
"Được!" Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu liên hồi.
Hạ Phạm Hành thấy cậu hưng phấn như vậy, có chút bận tâm người này có thể nào sẽ kích động đến nỗi mất ngủ cả đêm hay không. Hắn suy nghĩ một chút chuyển đổi đề tài:
"Em trong tấm hình kia mấy tuổi? Ba tuổi sao?"
Quách Tĩnh Tĩnh theo ngón tay Hạ Phạm Hành nhìn về tấm hình trên gương ở chỗ tủ quần áo, quay đầu lại nhìn chằm chằm Hạ Phạm Hành, không vui đáp: "Sáu tuổi." "
"Sáu tuổi?"
Hạ Phạm Hành có chút giật mình, quay đầu lại nhìn kỹ thật kỹ tấm hình, vẫn là không dám tin tưởng. Đứa trẻ như cọng giá đỗ xanh mà lại thực sự sáu tuổi.
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, khẩu khí muốn phân thắng thua nói: "Tôi bây giờ rất cao đấy!" Ít nhất trong thôn rất ít người cao hơn so với cậu.
"Thật ra thì bây giờ cũng không cao lắm." Hạ Phạm Hành trêu ghẹo.
Quách Tĩnh Tĩnh trừng hắn: "Đó là do anh quá cao, hơn nữa tôi còn cao thêm mà."
Hạ Phạm Hành ăn không nói có gật đầu: " Ừ, uống nhiều sữa tươi có lẽ còn có cơ hội."
Nào biết Quách Tĩnh Tĩnh còn tưởng thật, hồ nghi hỏi: "Anh uống rất nhiều sữa bò hả?" Nếu không làm sao sẽ cao như thế.
Hạ Phạm Hành nhất thời sa mạc hóa lời.
Quách Tĩnh Tĩnh tự nói: "Không trách được tôi không cao như anh. Tôi khi còn bé hàng năm chỉ có thể uống sữa bò một lần." Uống một lần cũng có thể cao như thế, cậu vầy là đã tốt lắm rồi.
Bầu không khí khó hiểu dần trở nên ấm áp, Hạ Phạm Hành tự nhiên sẽ không cắt đứt liền hỏi: "Tại sao chỉ có một lần?"
"Tôi không biết, chỉ nhớ hồi đó sữa bò rất hiếm, tiệm nhỏ trong thôn không bán cái này, bây giờ nghĩ lại thì do giá quá đắt mà thời gian bảo quản lại ngắn."
"Vậy một lần kia là em uống lúc nào?"
"Ngày quốc tế thiếu nhi, " Quách Tĩnh Tĩnh có chút hưng phấn, "Hàng năm vào ngày quốc tế thiếu nhi, xí nghiệp của thị trấn quyên tiền mua cho học sinh tiểu học một phần lễ vật, chính là một ít thức ăn. Khi ấy bọn tôi rất mong ngày quốc tế thiếu nhi sẽ đến mau một chút, như vậy mỗi một người có thể được chia một phần sữa bò, một hộp bánh bích quy còn có kẹo nữa."
Nói xong Quách Tĩnh Tĩnh quay đầu hỏi Hạ Phạm Hành: "Các anh khi còn bé có thu thập giấy gói kẹo không?"
Hạ Phạm Hành lắc đầu: " Tôi không biết, nhưng chắc con gái sẽ thích đi?"
Quách Tĩnh Tĩnh ầm ĩ không hiểu: "Tại sao chỉ có con gái mới được thích?"
Bởi vì con gái thích đồ có màu sắc rực rỡ chứ sao. Nhưng mà Hạ Phạm Hành cũng không trả lời như vậy, hắn nhìn bộ dáng kia của Quách Tĩnh Tĩnh cũng biết người này khẳng định cũng thu thập. Hắn nếu nói như thế chắc chắn sẽ làm cậu mất hứng liền đổi câu hỏi: "Vậy bọn em tại sao lại thích thu thập giấy gói?"
Quách Tĩnh Tĩnh nghiêm mặt: "So với người khác ai ăn nhiều loại kẹo nhiều hơn."
Trong phòng lập tức vang lên tiếng cười thích thú của Hạ Phạm Hành.
Lúc từ Hạ Phạm Hành bên này trở lại phòng nằm, Quách Tĩnh Tĩnh mới vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy Trương Thanh ngồi ở đầu giường cười híp mắt nhìn cậu."Ba." Quách Tĩnh Tĩnh đột nhiên cảm giác được má có chút nóng lên. Cảm giác kia giống như mình khi còn bé chơi đùa với các bạn nhỏ khác về trễ sợ bị ba mắng vậy.
Bất quá Trương Thanh cho tới bây giờ chưa từng mắng cậu. Y biết Quách Tĩnh Tĩnh ở chỗ Hạ Phạm Hành, hai người tựa hồ trò chuyện không tệ, ít nhất y rất ít khi nhìn thấy Quách Tĩnh Tĩnh trò chuyện với ai lâu như thế, hơn nữa còn trò chuyện hơn nữa trò chuyện vui vẻ như vậy.
Trương Thanh không tiếng động thở dài, do dự một chút mới hỏi: "A Tĩnh, trong lòng con còn hận Hạ Phạm Hành sao?"
Tay Quách Tĩnh Tĩnh cởi quần áo ngừng một lát, một bên cởi thắt lưng vừa nói: "Thật ra thì con chưa từng hận anh ấy, con chỉ là không thể bước qua nổi ranh giới trong lòng mình."
Trương Thanh lắng nghe, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Mưa đã nhỏ hơn rất nhiều, mùa đông ban đêm luôn luôn an tĩnh, an tĩnh đến nỗi sẽ khiến người nằm trên giường không nhịn được suy nghĩ bậy bạ.
"A Tĩnh, nếu như có một ngày con gặp được người thật lòng thích con, bất kể người nọ là nam hay nữ, xinh đẹp hay xấu xí, chỉ cần người đó thật lòng đối tốt với con thì ba tuyệt đối sẽ không phản đối các con ở bên cạnh nhau." Trương Thanh nhấn mạnh hai chữ "tuyệt đối".
Quách Tĩnh Tĩnh không quay đầu, đưa lưng về phía Trương Thanh gật đầu, thanh âm mông lung nói: "Con biết rồi."
Hạ Phạm Hành nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, đã gần tám giờ rồi. Hắn đưa tay kéo người vào trong, một bên đóng cửa một bên hỏi: "Làm sao lại không ngủ sớm một chút? Gần đây không phải em hay buồn ngủ sao?"
Quách Tĩnh Tĩnh liền nói: "Ngày mai là thứ bảy."
Hạ Phạm Hành xoay người lại cười một tiếng: "Không cần dậy sớm cho nên ngủ trễ cũng không sao đúng không?"
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, gật đầu.
Hạ Phạm Hành đưa cậu tới mép giường để cậu ngồi xuống, mình cũng ngồi xuống một bên.
Hạ Phạm Hành nhìn Quách Tĩnh Tĩnh ôn nhu hỏi: "A Tĩnh, em có điều muốn hỏi tôi phải không?"
Quách Tĩnh Tĩnh cũng không phải người thích vòng vo, Hạ Phạm Hành đều nói như vậy rồi cậu liền đem nghi ngờ trực trong lòng trực tiếp hỏi.
"Anh với Trương Kỳ tại sao lại quen nhau? Các người quen nhau lúc nào?"
"Anh biết Trương Kỳ sau khi cùng em, " Hạ Phạm Hành kiên nhẫn giải thích, "Thật ra thì cũng không coi là biết. Sau lần đó Đường Đại Nghiệp cũng phát hiện thuộc hạ của mình nhận sai người rồi."
Quách Tĩnh Tĩnh cúi đầu xuống, tai đỏ lên. Hạ Phạm Hành vẫn luôn biết bất luận là cùng nam nhân hay là cùng nữ nhân, đêm hôm đó tuyệt đối là lần đầu tiên của Quách Tĩnh Tĩnh. Mỗi người đàn ông ít nhiều gì cũng sẽ có lần đầu tiên, nói không để ý nhiều về vấn đề ấy nhưng nếu như lần đầu tiên của đối phương là của mình thì từ góc độ nào đó mà nói trong quá trình hành sự sẽ có loại cảm giác thỏa mãn không một ngôn từ nào có thể diễn tả được.
Đêm hôm đó đối với Quách Tĩnh Tĩnh mà nói có lẽ không hề tốt đẹp nhưng Hạ Phạm Hành lại có được những khoái cảm hắn chưa bao giờ có. Hắn nhìn Quách Tĩnh Tĩnh ngồi đối diện, có lẽ là bởi vì đã mang thai bốn tháng rồi nên Quách Tĩnh Tĩnh gần đây khẩu vị rất tốt, có thể ăn có thể ngủ kết quả là trên mặt thêm được chút thịt, da cũng phá lệ sáng bóng. Đây đối với Hạ Phạm Hành mà nói không thể nghi ngờ chính là một sự cám dỗ lớn.
Ánh mắt Hạ Phạm Hành trở nên phá lệ thâm trầm. Hắn biết bây giờ không phải là thời cơ tốt, thiên thời địa lợi nhân hòa, vậy dính không được rồi. Đè xuống ngọn lửa trong lòng, lúc này hắn ngược lại có chút vui mừng. May mà hắn không phải là thanh niên hai mươi tuổi, khả năng tự kiềm chế vẫn có.
Thấy hắn đột nhiên không nói lời nào, Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Hạ Phạm Hành, ánh mắt mang theo thúc giục.
Hiếm thấy thấy cậu "quan tâm" mình như vậy, trông mong cùng buồn rầu đè nén trong lòng bị quét sạch. Hạ Phạm Hành không nhịn được cười một tiếng nói tiếp: "Anh đã nói qua với em chuyện mẹ kế của tôi rồi, Đường Đại Nghiệp là biểu đệ của mẹ kế tôi. Chuyện này nếu muốn tỉ mỉ kể lại thì đêm nay em đừng hòng ngủ, tình huống bên kia sau này từ từ nói cho em biết."
Quách Tĩnh Tĩnh không phát hiện lời này có gì không ổn, gật đầu hỏi: "Đường Đại Nghiệp tại sao lại an bài cho anh loại chuyện này?"
"Bởi vì tôi quá an phận, chị gã liền giao phó cho gã mới nghĩ ra phương pháp như vậy. Em biết đấy, người đời trước rất coi trọng chuyện truyền thừa huyết mạch, mẹ kế không hi vọng tôi có con bởi vì đây đối với bà ta và con bà ta mà nói cũng không phải chuyện tốt đẹp gì."
"Anh còn có anh em sao?"
"Có, một người em trai một cô em gái."
"Các người quan hệ tốt lắm à?"
"A?" Hạ Phạm Hành có chút hiếu kỳ vì Quách Tĩnh Tĩnh lại hỏi cái này, "Không tốt lắm."
" Ừm." Quách Tĩnh Tĩnh nghe hắn nói như vậy cũng không hỏi nhiều nữa. Thật ra thì cậu cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là nghĩ tới Trương Kỳ ngày hôm nay. Mặc dù Trương Kỳ đối với cậu rất nhiệt tình nhưng Quách Tĩnh Tĩnh lại không thích ứng nổi bất quá cậu lại sợ mình biểu hiện quá hời hợt để cho bà nội buồn lòng. Bây giờ nhìn lại, anh em không thân thiết cũng rất bình thường, Hạ Phạm Hành không phải cũng như vậy sao? Vậy cậu cũng không cần phải cưỡng bách bản thân nữa.
Hạ Phạm Hành mặc dù không biết Quách Tĩnh Tĩnh tại sao lại hỏi chuyện này nhưng thấy cậu tựa hồ rất vui vẻ, trong lòng có chút không biết làm sao. Hắn đã nhìn ra người này bề ngoài nhìn có vẻ biết điều lại coi trọng nguyên tắc nhưng bên trong lại không phải hoàn toàn như vậy. Cái gọi là nguyên tắc đầu tiên ngươi phải được cậu ấy cho phép mới được.
Quách Tĩnh Tĩnh thấy Hạ Phạm Hành lại không nói gì, không vui nói: "Tiếp tục đi chứ, anh đừng có mà nói được một nửa lại ngắt như thế."
Hạ Phạm Hành thở dài, ủy khuất nói: "Lần này là em ngắt lời tôi mà."
Quách Tĩnh Tĩnh mím chặt miệng, Hạ Phạm Hành bị bộ dáng kia của cậu chọc cho bật cười.
"Trương Kỳ sau đó làm sao bị bắt tôi cũng không rõ lắm nhưng tôi lúc ấy thấy cậu ta tuổi còn nhỏ, chưa nói đến việc truy cứu, tôi chỉ nói với Đường Đại Nghiệp rằng tôi không có hứng thú. Tôi nói không có hứng thú, Đường Đại Nghiệp đối với cậu ta tự nhiên lại càng không có hứng thú, cho người đuổi cậu ta ra ngoài. Sau đó ở bãi đậu xe cũng không biết tiểu tử kia kia đầu óc thế nào mà lại chạy tới nói lý lẽ với tôi, tôi không để ý liền đi trước. Hôm nay là lần thứ hai tôi với cậu ta chạm mặt, không nghĩ tới cậu ta lại là em họ em."
Hạ Phạm Hành nói xong, hỏi Quách Tĩnh Tĩnh đang cúi đầu trầm tư: "A Tĩnh, em có thể nói cho tôi biết đêm hôm đó tại sao lại biến thành em không?"
Quách Tĩnh Tĩnh trầm mặc một hồi rồi mới cất tiếng: "Tôi trước đó đắc tội Đường Đại Nghiệp, gã phái người tới bắt tôi sau đó tôi thừa cơ lén chạy ra ngoài, ở bãi đậu xe liền gặp Trương Kỳ. Cậu ta nói Đường Đại Nghiệp muốn...cưỡng bức cậu ta, xin tôi hỗ trợ nên tôi mới giúp, ai mà biết cậu ta đần như vậy chứ. Bãi đậu xe có nhiều cửa thế mà cậu ta cứ hết lần này tới lần khác chọn cái cửa gần tôi, hại tôi mất đi thời cơ chạy trốn tốt nhất."
Quách Tĩnh Tĩnh vừa nói mà cậu tức kinh người, hỏa khí bốc lên ngùn ngụt.
"Loại chuyện này thì thời cơ rất quan trọng. Sau đó tôi bị bắt, cái gã họ Hoàng kia tưởng tôi là Trương Kỳ nên trói tôi trong gian phòng kia, cho tôi dùng thứ rất kỳ quái, " Quách Tĩnh Tĩnh sắc mặt rất không tốt, "Lần trước ở Tể Ninh tôi thấy hai người Đường Đại Nghiệp và ông ta, vốn dĩ tôi là muốn đòi lại những gì gã đó thiếu tôi nhưng lúc đó anh bị bệnh nằm viện nên tôi không chú ý. Nếu như lần sau lại để tôi gặp lại gã tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua lần nữa đâu!"
Hạ Phạm Hành vừa nghe Quách Tĩnh Tĩnh nói bản thân không đi báo thù, thần sắc lộ vẻ xúc động nhưng vẫn có mấy lời cần phải khuyên. Hắn cầm tay Quách Tĩnh Tĩnh lên nói: "A Tĩnh, sau này em đừng chọc vào Đường Đại Nghiệp, em đấu không lại gã."
Cậu thu lại bàn tay bị nắm, Quách Tĩnh Tĩnh cắn răng, cứng ngắc phun ra một câu: "Tôi biết rồi."
Nhưng chính là không cam lòng! Tại sao trên đời này người xấu luôn có thể ngông cuồng như thế? Ngay cả luật pháp cũng vô tác dụng với bọn họ! Người như vậy nếu tùy ý để cho bọn họ làm xằng làm bậy như vậy đối với những người tốt bị khi dễ mà nói, cuộc sống này còn có cái gì để trông cậy vào đây?
Hạ Phạm Hành không phải không biết Quách Tĩnh Tĩnh không cam lòng. Quách Tĩnh Tĩnh quá mức chính nghĩa. Ở trong thế giới của cậu thì đúng chính đúng mà sai chính là sai, người tốt chắc chắn gặp điều tốt, người xấu nên bị trừng phạt. Hạ Phạm Hành đời này đã gặp những người đều đã chìm trong cái thế giới màu xám này, bao gồm cả chính hắn, nhưng Quách Tĩnh Tĩnh không giống. Thế giới của cậu chỉ tồn tại trắng và đen. Hạ Phạm Hành không muốn làm vặn vẹo hoặc thay đổi nhân sinh quan của Quách Tĩnh Tĩnh, nếu như có thể, hắn hy vọng người này có thể một mực sống thanh thản, sáng trong như vậy.
Hắn trầm tư một chút rồi nói: "Đường Đại Nghiệp bên kia tạm thời chúng ta không thể động vào nhưng cái tên họ Hoàng kia..."
Quách Tĩnh Tĩnh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Hạ Phạm Hành ánh mắt sáng lấp lánh.
Hạ Phạm Hành nín cười, đưa tay xoa xoa tóc cậu, nói: "Đừng nóng lòng như thế, chính em cũng nói thời cơ rất quan trọng không phải sao? Chờ tin tức của tôi."
"Được!" Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu liên hồi.
Hạ Phạm Hành thấy cậu hưng phấn như vậy, có chút bận tâm người này có thể nào sẽ kích động đến nỗi mất ngủ cả đêm hay không. Hắn suy nghĩ một chút chuyển đổi đề tài:
"Em trong tấm hình kia mấy tuổi? Ba tuổi sao?"
Quách Tĩnh Tĩnh theo ngón tay Hạ Phạm Hành nhìn về tấm hình trên gương ở chỗ tủ quần áo, quay đầu lại nhìn chằm chằm Hạ Phạm Hành, không vui đáp: "Sáu tuổi." "
"Sáu tuổi?"
Hạ Phạm Hành có chút giật mình, quay đầu lại nhìn kỹ thật kỹ tấm hình, vẫn là không dám tin tưởng. Đứa trẻ như cọng giá đỗ xanh mà lại thực sự sáu tuổi.
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, khẩu khí muốn phân thắng thua nói: "Tôi bây giờ rất cao đấy!" Ít nhất trong thôn rất ít người cao hơn so với cậu.
"Thật ra thì bây giờ cũng không cao lắm." Hạ Phạm Hành trêu ghẹo.
Quách Tĩnh Tĩnh trừng hắn: "Đó là do anh quá cao, hơn nữa tôi còn cao thêm mà."
Hạ Phạm Hành ăn không nói có gật đầu: " Ừ, uống nhiều sữa tươi có lẽ còn có cơ hội."
Nào biết Quách Tĩnh Tĩnh còn tưởng thật, hồ nghi hỏi: "Anh uống rất nhiều sữa bò hả?" Nếu không làm sao sẽ cao như thế.
Hạ Phạm Hành nhất thời sa mạc hóa lời.
Quách Tĩnh Tĩnh tự nói: "Không trách được tôi không cao như anh. Tôi khi còn bé hàng năm chỉ có thể uống sữa bò một lần." Uống một lần cũng có thể cao như thế, cậu vầy là đã tốt lắm rồi.
Bầu không khí khó hiểu dần trở nên ấm áp, Hạ Phạm Hành tự nhiên sẽ không cắt đứt liền hỏi: "Tại sao chỉ có một lần?"
"Tôi không biết, chỉ nhớ hồi đó sữa bò rất hiếm, tiệm nhỏ trong thôn không bán cái này, bây giờ nghĩ lại thì do giá quá đắt mà thời gian bảo quản lại ngắn."
"Vậy một lần kia là em uống lúc nào?"
"Ngày quốc tế thiếu nhi, " Quách Tĩnh Tĩnh có chút hưng phấn, "Hàng năm vào ngày quốc tế thiếu nhi, xí nghiệp của thị trấn quyên tiền mua cho học sinh tiểu học một phần lễ vật, chính là một ít thức ăn. Khi ấy bọn tôi rất mong ngày quốc tế thiếu nhi sẽ đến mau một chút, như vậy mỗi một người có thể được chia một phần sữa bò, một hộp bánh bích quy còn có kẹo nữa."
Nói xong Quách Tĩnh Tĩnh quay đầu hỏi Hạ Phạm Hành: "Các anh khi còn bé có thu thập giấy gói kẹo không?"
Hạ Phạm Hành lắc đầu: " Tôi không biết, nhưng chắc con gái sẽ thích đi?"
Quách Tĩnh Tĩnh ầm ĩ không hiểu: "Tại sao chỉ có con gái mới được thích?"
Bởi vì con gái thích đồ có màu sắc rực rỡ chứ sao. Nhưng mà Hạ Phạm Hành cũng không trả lời như vậy, hắn nhìn bộ dáng kia của Quách Tĩnh Tĩnh cũng biết người này khẳng định cũng thu thập. Hắn nếu nói như thế chắc chắn sẽ làm cậu mất hứng liền đổi câu hỏi: "Vậy bọn em tại sao lại thích thu thập giấy gói?"
Quách Tĩnh Tĩnh nghiêm mặt: "So với người khác ai ăn nhiều loại kẹo nhiều hơn."
Trong phòng lập tức vang lên tiếng cười thích thú của Hạ Phạm Hành.
Lúc từ Hạ Phạm Hành bên này trở lại phòng nằm, Quách Tĩnh Tĩnh mới vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy Trương Thanh ngồi ở đầu giường cười híp mắt nhìn cậu."Ba." Quách Tĩnh Tĩnh đột nhiên cảm giác được má có chút nóng lên. Cảm giác kia giống như mình khi còn bé chơi đùa với các bạn nhỏ khác về trễ sợ bị ba mắng vậy.
Bất quá Trương Thanh cho tới bây giờ chưa từng mắng cậu. Y biết Quách Tĩnh Tĩnh ở chỗ Hạ Phạm Hành, hai người tựa hồ trò chuyện không tệ, ít nhất y rất ít khi nhìn thấy Quách Tĩnh Tĩnh trò chuyện với ai lâu như thế, hơn nữa còn trò chuyện hơn nữa trò chuyện vui vẻ như vậy.
Trương Thanh không tiếng động thở dài, do dự một chút mới hỏi: "A Tĩnh, trong lòng con còn hận Hạ Phạm Hành sao?"
Tay Quách Tĩnh Tĩnh cởi quần áo ngừng một lát, một bên cởi thắt lưng vừa nói: "Thật ra thì con chưa từng hận anh ấy, con chỉ là không thể bước qua nổi ranh giới trong lòng mình."
Trương Thanh lắng nghe, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Mưa đã nhỏ hơn rất nhiều, mùa đông ban đêm luôn luôn an tĩnh, an tĩnh đến nỗi sẽ khiến người nằm trên giường không nhịn được suy nghĩ bậy bạ.
"A Tĩnh, nếu như có một ngày con gặp được người thật lòng thích con, bất kể người nọ là nam hay nữ, xinh đẹp hay xấu xí, chỉ cần người đó thật lòng đối tốt với con thì ba tuyệt đối sẽ không phản đối các con ở bên cạnh nhau." Trương Thanh nhấn mạnh hai chữ "tuyệt đối".
Quách Tĩnh Tĩnh không quay đầu, đưa lưng về phía Trương Thanh gật đầu, thanh âm mông lung nói: "Con biết rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.