Chương 100: Thân thế bí mật
Hội Vũ Công Đích Tiểu Hồ Ly
10/07/2020
Lần đó ở cửa trường học, Quách Tử Chương đem chuyện mình biết nói cho Hạ Phạm Hành. Một năm kia anh không phải là không có lý do nào mà lại đi hỏi Hạ Phạm Hành câu nói kia, năm mười tuổi ấy, lúc ông nội qua đời, anh cho rằng mình sẽ trở thành con của chú Quách Dực, nhưng cuối cùng người đó lại là chị anh - Quách Tử Hoa.
Năm mười ba tuổi, cha nuôi của anh cùng chú hai, chú ba ở thư phòng cãi nhau một trận, anh trong lúc vô tình đi ngang qua đã nghe thấy, nếu không cho anh mười cái lá gan đi chăng nữa anh cũng không dám nghe lén các trưởng bối nói chuyện.
Lúc đỏ vẻ mặt tức cười của Quách Tử Chương càng thêm phần thảm hại. Anh nhìn Hạ Phạm Hành, thanh âm cũng phát run, anh nói: "Nguyên lai ông ấy chính là cha tôi, trong người tôi quả thật chảy dòng máu của Quách gia, nhưng đó không phải là của Quách Lương mà lại là của Quách Dực. Càng làm cho tôi không thể nào tin nổi chính là, chú hai lại nói, người sinh tôi ra là một người đàn ông, chú Hai thậm chí còn không muốn gọi tên người ấy nữa, giống như chỉ cần gọi một lần thôi thì miệng sẽ dơ bẩn."
Quách Tử Chương cười một tiếng, trong mắt mang theo sự chán ghét: "Nhưng ông ấy cũng không biết, cái lúc ông ấy đang chửi người kia, miệng chú ấy đã bẩn tới nỗi khiến người khác buồn nôn."
Quách Tử Chương trong thâm tâm bao che Quách Gia mười phần, cho dù chưa từng thấy qua người sinh ra anh, nhưng khi Quách An dùng những từ ngữ khó nghe nhất để lăng mạ người đó, anh lần đầu tiên cảm thấy, người luôn khiến người khác kính nể Quách An thực ra lại là một kẻ chua ngoa.
Sự âm ngoan trong đáy mắt Quách Tử Chương Hạ Phạm Hành chưa từng thấy qua, đó là sát khí chân chính rèn từ mưa bom bão đạn. Hạ Phạm Hành đã từng gặp hai người kia, một người là Quách Dực, một người khác chính là Quách Tử Chương, bất đồng chính là, Quách Dực tùy thời đối với ai cũng đều là bộ dáng này còn Quách Tử Chương là lần đầu tiên lộ ra bộ biểu tình ấy.
Hạ Phạm Hành trong lòng có chút xúc động, bây giờ nói hai người bọn họ không phải cha con hắn cũng không tin. Hắn thậm chí còn cảm thấy, nếu như Quách An bị người bắt cóc, để cho Quách Tử Chương đi cứu người, Quách Tử Chương sẽ không chút do dự nổ súng, bất luận họng súng kia hướng về phía tên bắt cóc hay là Quách An.
Quách Tử Chương rút ra một điếu thuốc, lại đưa một điếu cho Hạ Phạm Hành. Hạ Phạm Hành giơ tay lên tỏ ý không hút, Quách Tử Chương hừ cười một tiếng, cũng không miễn cưỡng hắn, tự mình đốt thuốc, hung hoành rít một hơi rồi mới tiếp tục nói: "Nếu như nghe được tin này sớm hơn hai năm, tôi không chắc mình có phải sẽ khóc nháo làm loạn, lớn tiếng đi chất vấn tại sao hay không nữa, nhưng khi đó, ngoại trừ việc cắn nát môi mình, che đi đôi mắt đã đỏ lên, tôi căn bản không nói ra được một câu, bởi vì tôi biết rõ, ở căn nhà đó tôi cho tới bây giờ cũng không có địa vị, cho nên tôi dứt khoát len lén chạy ra ngoài. Tôi khi đó không có bạn bè gì, cũng chỉ mới quen mỗi cậu thôi, không có nơi nào để đi nên đành tới nhà cậu."
Hạ Phạm Hành hiển nhiên cũng nhớ ra rồi, khi đó Quách Tử Chương bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, hỏi ra một câu khó hiểu: "Cậu có tin đàn ông có thể sinh con được không?"
Hắn lúc ấy chỉ xem như tiểu tử này đầu óc có bệnh, cũng không để ở trong lòng, hơn nữa sau khi hỏi một câu như vậy Quách Tử Chương lại không đề cập tới nữa, hai người chung một chỗ chơi game cả ngày. Quách gia cũng không bình thường, Quách Tử Chương biến mất cả ngày lại không có ai phát hiện.
Nhớ tới quá khứ, Hạ Phạm Hành thấp giọng cười một tiếng, nói: "Bây giờ nhớ lại, có lẽ đây cũng là cơ hội để chúng ta trở thành bạn bè của nhau."
" Ừ." Quách Tử Chương gật đầu đồng ý, từ phía sau nhích lại gần, nhìn bầu trời ngoài xe, trong làn khói mù mịt híp mắt."Ngày đó ở bệnh viện, cậu có biết ba Quách Tĩnh Tĩnh nói với tôi cái gì không?"
"Cái gì?" Ánh mắt Hạ Phạm Hành trở nên thâm trầm. Điều này hắn cũng rất tò mò, rốt cuộc đã nói cái gì mà khiến cho Quách Tử Chương thay đổi sắc mặt tại chỗ?
"Quách Hồ, Quách Hồ..." Quách Tử Chương nhìn thẳng vào mắt Hạ Phạm Hành."Cậu cho rằng trên đời này, có bao nhiêu người có thể gọi thẳng tên của chú tôi?"
Hạ Phạm Hành khẽ rũ mắt xuống: "Cái này cũng không thể đại biểu cho cái gì, Tử Chương, chỉ là một cái tên mà thôi."
Phải, chỉ là một cái tên mà thôi, người còn giống nhau nữa chứ huống chi là tên? Nhưng vì cái gì hết lần này tới lần khác hướng về phía hắn kêu Quách Dực? Quách Tử Chương làm sao cũng không quên được ánh mắt Trương Thanh lúc ấy nhìn anh, nhớ nhung, chất vấn, oán hận, mong đợi... Có quá nhiều ưu tư xen lẫn ở trong ánh mắt Trương Thanh. Anh cho tới bây giờ vẫn không biết, hóa ra đôi mắt của một người còn có thể ẩn giấu nhiều tâm tư như vậy.
"Ngày đó, tôi cả đêm đều nghĩ về cái vấn đề này. Người đó là ai? Y tại sao lại biết Quách Dực? Bọn họ là quan hệ như thế nào?" Quách Tử Chương nắm chặt cánh tay Hạ Phạm Hành."Cậu rốt cuộc biết bao nhiêu rồi? Quách Tĩnh tĩnh có phải ruột thịt của y hay không?"
"Ruột thịt" này có ý gì, Hạ Phạm Hành tất nhiên biết. Lực ở tay Quách Tử Chương không nhỏ, hắn cảm thấy nếu cứ để anh nắm như vậy nữa anh sẽ phải đi bệnh viện mất.
Đưa tay hất tay Quách Tử Chương ra, Hạ Phạm Hành tỉnh táo nói: "Cậu rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Cậu điên rồi sao? Không phải ai họ Quách cũng đều là anh em của cậu."
Quách Tử Chương tiếp tục nhìn vào trong mắt Hạ Phạm Hành.
"Tôi biết không thể, thời gian thì không đúng, nhưng coi như cậu ta không phải cũng không có nghĩa là ba cậu ta không phải..."
Không phải cái gì, Quách Tử Chương không thể nói.
Hạ Phạm Hành mặc dù có lòng bảo vệ Quách Tĩnh tĩnh nhưng sự thống khổ của Quách Tử Chương hắn không thể mặc kệ không để ý tới. Dù sao hắn cũng từng hoài nghi Trương Thanh chính là người năm đó, nghĩ ngợi chốc lát, hắn liền nói: "Bất kể Trương Thanh là ai, các người tạm thời tốt nhất đừng đụng mặt."
"Tại sao?" Quách Tử Chương không cam lòng. Vốn cho rằng chuyện không thể nào xảy ra lại dấy lên hi vọng, anh làm sao có thể buông tha cho được?
Hạ Phạm Hành biểu tình không nhượng bộ nói: "Hành động của cậu ngày đó đã để cho A Tĩnh sinh ra nghi ngờ, nếu như cậu bây giờ bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt Trương Thanh, tôi sợ em ấy sẽ suy nghĩ bậy bạ. Bây giờ đối với tôi mà nói, không có chuyện gì quan trọng hơn so với em ấy cả, tôi hy vọng cậu có thể hiểu được."
"Tôi có thể hiểu được." Quách Tử Chương nói, "Nhưng tôi không chờ được."
"Trương Thanh đã quên mất chuyện ngày đó."
"Cái gì?" Quách Tử Chương cau mày, "Lời này có ý gì?"
"Y ngày đó sau khi tỉnh lại liền quên mất chuyện gặp cậu, đây cũng là nguyên nhân tôi lúc ấy cự tuyệt cậu đến gặp y. Tử Chương, tôi không phủ nhận thân thế của cậu có lẽ có liên quan tới y, nhưng tôi phải nói cho cậu biết, tình trạng tinh thần của y từng không được tốt cho lắm, cậu hẳn biết đây là ý gì, chính là nói y căn bản không tiếp thu nổi kích thích. Cậu cứ đi hỏi y như vậy, chẳng những không hỏi ra được bất kỳ câu trả lời mà rất có thể khiến y điên thêm một lần nữa, đối với A Tĩnh mà nói, Trương Thanh là người quan trọng hơn cả tính mạng của em ấy. Nếu như cậu làm như vậy, tôi sẽ không tiếc bất cứ giá nào đi ngăn cản cậu đâu. Cậu muốn đối đầu với tôi sao?"
Lời nói của Hạ Phạm Hành rất trực tiếp, Quách Tử Chương híp mắt, biết Hạ Phạm Hành lời này là nghiêm túc, nếu như anh dám hành động thiếu suy nghĩ, Hạ Phạm Hành thật sự sẽ trở mặt với anh.
" Được, tôi có thể tạm thời không hỏi, nhưng cậu phải cho tôi một kỳ hạn." Quách Tử Chương lựa chọn nhượng bộ.
" Chờ A Tĩnh sinh con xong."
"Hạ Phạm Hành, cậu có phải được voi đòi tiên không đấy?"
"Đến lúc đó tôi sẽ hết sức giúp đỡ cậu."
"Không được, thời gian này quá lâu, tôi không chờ được."
"Cậu đã đợi nhiều năm như vậy thì ngại gì chờ thêm chút nữa?"
"Cũng là bởi vì đợi quá lâu cho nên tôi mới không chờ được."
Hạ Phạm Hành suy nghĩ một chút, hỏi: "Chú cậu biết quan hệ giữa cậu với ông ấy không?"
"..." Quách Tử Chương mím môi, "Trừ Tử Hoa cùng Tiểu Niên ra, ông ấy không gặp bất kỳ người nào của Quách gia."
Dĩ nhiên cũng bao gồm anh, anh cũng đã từng xung động qua. Mỗi lần thấy Quách Dực,anh cũng muốn hỏi ông rằng, chú có biết cháu là con trai của chú không? Nhưng anh không làm. Không phủ nhận rằng anh là muốn báo thù Quách Dực năm đó không cần anh, nhưng càng nhiều hơn là bởi vì anh không đủ tự tin, anh không xác định được sau khi mình nói Quách Dực có thể nhận đứa con trai này không.
Mặc dù thời điểm thấy Quách Dực anh vẫn sẽ có chút cảm xúc khác thường, nhưng cũng may thời gian bọn họ gặp mặt cực kỳ ít, đã nhiều năm như vậy rồi Quách Tử Chương cũng dần dần tạo thành thói quen, thói quen rằng anh là người Quách gia nhưng lại không phải là người có thân phận của Quách gia.
Còn đối với cái người đã sinh ra anh, nghe nói đã chết rồi, tại sao một lần cũng không tới thăm anh trong mộng chứ? Anh là con trai người đó đó không phải sao? Nhưng nếu như người đó không có chết, vậy hết thảy mọi thứ đều có thể giải thích rồi. Anh có thể cho rằng như vậy không?
"Tôi có thể bảo đảm trong thời gian ngắn tôi sẽ không làm cái gì, nhưng tôi có một điều kiện, lúc cần cậu giúp cậu không thể cự tuyệt." đây là nhượng bộ lớn nhất của Quách Tử Chương.
Hạ Phạm Hành cũng biết, nói thêm nữa Quách Tử Chương cũng sẽ không tiếp nhận, chỉ có thể kéo dài được bao lâu thì hay từng ấy. Hắn mím môi gật đầu một cái.
"Không có chuyện gì tôi liền đi trước." Lời này của Quách Tử Chương chính là không có chuyện gì thì cậu có thể xuống xe rồi.
Hạ Phạm Hành ngồi yên không nhúc nhích, chỉ nói: "Có chuyện muốn cậu giúp."
Quách Tử Chương nhíu mày, hừ cười một tiếng nói: "Ta không nợ ngược, đối với người vừa mới "uy hiếp" tôi tôi không có hứng thú giúp đỡ."
"Liên quan tới Trương Thanh và A Tĩnh."
"Nói!"
"Giúp tôi tìm người, cậu ta kêu là Trương Kỳ, là cháu trai của mẹ Trương Thanh." Hạ Phạm Hành cười một tiếng, lại tăng thêm một câu, "Trương Thanh hết sức coi trọng người mẹ nuôi này."
Mọi người đều là người thông minh, Hạ Phạm Hành vừa nói như vậy, Quách Tử Chương lập tức liền hiểu, thái độ hợp tác của Hạ Phạm Hành rất rõ ràng: Cậu xem đi, tôi không để mình cậu hỗ trợ, tôi cũng cung cấp tin tức cho cậu đó.
Quách Tử Chương nghĩ ngợi trong chốc lát, hỏi: "Trương Thanh không phải người thôn Mã Tỉnh à?"
"Ít nhất hai mươi năm đầu không phải, y hình như từng sống ở phương Bắc." Hạ Phạm Hành cảm thấy có lẽ sớm hơn, lúc nói ra khỏi miệng vẫn đổi thành trước khi Quách Tĩnh Tĩnh ra đời, bây giờ cũng không thích hợp để cho Quách Tử Chương biết Quách Tĩnh Tĩnh cùng Trương Thanh không phải là cha con ruột.
Lại là một trận yên lặng, lần này thời gian hơi dài Quách Tử Chương mới ngẩng đầu lên nói: "Cậu nói thông tin liên quan tới Trương Kỳ cho tôi biết."
Hạ Phạm Hành nói đơn giản một chút tình huống của Trương Kỳ, bất quá hắn đối với người này cũng không hiểu biết nhiều lắm, nhưng chẳng qua là những thứ này đối với Quách Tử Chương mà nói đã đủ rồi.
"Trở về chờ tin tức của tôi, tìm được người tôi sẽ nói cho cậu."
Hạ Phạm Hành trả lời một câu: "Cảm ơn."
Quách Tử Chương ghét bỏ phất phất tay, nhìn người xuống xe, nhấn cần ga, tuyệt trần đi.
_______________
Lưu ý: Bốn anh em Quách gia theo thứ tự từ lớn tới nhỏ: Quách Lương - Quách An - Quách Bình - Quách Dực.
Năm mười ba tuổi, cha nuôi của anh cùng chú hai, chú ba ở thư phòng cãi nhau một trận, anh trong lúc vô tình đi ngang qua đã nghe thấy, nếu không cho anh mười cái lá gan đi chăng nữa anh cũng không dám nghe lén các trưởng bối nói chuyện.
Lúc đỏ vẻ mặt tức cười của Quách Tử Chương càng thêm phần thảm hại. Anh nhìn Hạ Phạm Hành, thanh âm cũng phát run, anh nói: "Nguyên lai ông ấy chính là cha tôi, trong người tôi quả thật chảy dòng máu của Quách gia, nhưng đó không phải là của Quách Lương mà lại là của Quách Dực. Càng làm cho tôi không thể nào tin nổi chính là, chú hai lại nói, người sinh tôi ra là một người đàn ông, chú Hai thậm chí còn không muốn gọi tên người ấy nữa, giống như chỉ cần gọi một lần thôi thì miệng sẽ dơ bẩn."
Quách Tử Chương cười một tiếng, trong mắt mang theo sự chán ghét: "Nhưng ông ấy cũng không biết, cái lúc ông ấy đang chửi người kia, miệng chú ấy đã bẩn tới nỗi khiến người khác buồn nôn."
Quách Tử Chương trong thâm tâm bao che Quách Gia mười phần, cho dù chưa từng thấy qua người sinh ra anh, nhưng khi Quách An dùng những từ ngữ khó nghe nhất để lăng mạ người đó, anh lần đầu tiên cảm thấy, người luôn khiến người khác kính nể Quách An thực ra lại là một kẻ chua ngoa.
Sự âm ngoan trong đáy mắt Quách Tử Chương Hạ Phạm Hành chưa từng thấy qua, đó là sát khí chân chính rèn từ mưa bom bão đạn. Hạ Phạm Hành đã từng gặp hai người kia, một người là Quách Dực, một người khác chính là Quách Tử Chương, bất đồng chính là, Quách Dực tùy thời đối với ai cũng đều là bộ dáng này còn Quách Tử Chương là lần đầu tiên lộ ra bộ biểu tình ấy.
Hạ Phạm Hành trong lòng có chút xúc động, bây giờ nói hai người bọn họ không phải cha con hắn cũng không tin. Hắn thậm chí còn cảm thấy, nếu như Quách An bị người bắt cóc, để cho Quách Tử Chương đi cứu người, Quách Tử Chương sẽ không chút do dự nổ súng, bất luận họng súng kia hướng về phía tên bắt cóc hay là Quách An.
Quách Tử Chương rút ra một điếu thuốc, lại đưa một điếu cho Hạ Phạm Hành. Hạ Phạm Hành giơ tay lên tỏ ý không hút, Quách Tử Chương hừ cười một tiếng, cũng không miễn cưỡng hắn, tự mình đốt thuốc, hung hoành rít một hơi rồi mới tiếp tục nói: "Nếu như nghe được tin này sớm hơn hai năm, tôi không chắc mình có phải sẽ khóc nháo làm loạn, lớn tiếng đi chất vấn tại sao hay không nữa, nhưng khi đó, ngoại trừ việc cắn nát môi mình, che đi đôi mắt đã đỏ lên, tôi căn bản không nói ra được một câu, bởi vì tôi biết rõ, ở căn nhà đó tôi cho tới bây giờ cũng không có địa vị, cho nên tôi dứt khoát len lén chạy ra ngoài. Tôi khi đó không có bạn bè gì, cũng chỉ mới quen mỗi cậu thôi, không có nơi nào để đi nên đành tới nhà cậu."
Hạ Phạm Hành hiển nhiên cũng nhớ ra rồi, khi đó Quách Tử Chương bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, hỏi ra một câu khó hiểu: "Cậu có tin đàn ông có thể sinh con được không?"
Hắn lúc ấy chỉ xem như tiểu tử này đầu óc có bệnh, cũng không để ở trong lòng, hơn nữa sau khi hỏi một câu như vậy Quách Tử Chương lại không đề cập tới nữa, hai người chung một chỗ chơi game cả ngày. Quách gia cũng không bình thường, Quách Tử Chương biến mất cả ngày lại không có ai phát hiện.
Nhớ tới quá khứ, Hạ Phạm Hành thấp giọng cười một tiếng, nói: "Bây giờ nhớ lại, có lẽ đây cũng là cơ hội để chúng ta trở thành bạn bè của nhau."
" Ừ." Quách Tử Chương gật đầu đồng ý, từ phía sau nhích lại gần, nhìn bầu trời ngoài xe, trong làn khói mù mịt híp mắt."Ngày đó ở bệnh viện, cậu có biết ba Quách Tĩnh Tĩnh nói với tôi cái gì không?"
"Cái gì?" Ánh mắt Hạ Phạm Hành trở nên thâm trầm. Điều này hắn cũng rất tò mò, rốt cuộc đã nói cái gì mà khiến cho Quách Tử Chương thay đổi sắc mặt tại chỗ?
"Quách Hồ, Quách Hồ..." Quách Tử Chương nhìn thẳng vào mắt Hạ Phạm Hành."Cậu cho rằng trên đời này, có bao nhiêu người có thể gọi thẳng tên của chú tôi?"
Hạ Phạm Hành khẽ rũ mắt xuống: "Cái này cũng không thể đại biểu cho cái gì, Tử Chương, chỉ là một cái tên mà thôi."
Phải, chỉ là một cái tên mà thôi, người còn giống nhau nữa chứ huống chi là tên? Nhưng vì cái gì hết lần này tới lần khác hướng về phía hắn kêu Quách Dực? Quách Tử Chương làm sao cũng không quên được ánh mắt Trương Thanh lúc ấy nhìn anh, nhớ nhung, chất vấn, oán hận, mong đợi... Có quá nhiều ưu tư xen lẫn ở trong ánh mắt Trương Thanh. Anh cho tới bây giờ vẫn không biết, hóa ra đôi mắt của một người còn có thể ẩn giấu nhiều tâm tư như vậy.
"Ngày đó, tôi cả đêm đều nghĩ về cái vấn đề này. Người đó là ai? Y tại sao lại biết Quách Dực? Bọn họ là quan hệ như thế nào?" Quách Tử Chương nắm chặt cánh tay Hạ Phạm Hành."Cậu rốt cuộc biết bao nhiêu rồi? Quách Tĩnh tĩnh có phải ruột thịt của y hay không?"
"Ruột thịt" này có ý gì, Hạ Phạm Hành tất nhiên biết. Lực ở tay Quách Tử Chương không nhỏ, hắn cảm thấy nếu cứ để anh nắm như vậy nữa anh sẽ phải đi bệnh viện mất.
Đưa tay hất tay Quách Tử Chương ra, Hạ Phạm Hành tỉnh táo nói: "Cậu rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Cậu điên rồi sao? Không phải ai họ Quách cũng đều là anh em của cậu."
Quách Tử Chương tiếp tục nhìn vào trong mắt Hạ Phạm Hành.
"Tôi biết không thể, thời gian thì không đúng, nhưng coi như cậu ta không phải cũng không có nghĩa là ba cậu ta không phải..."
Không phải cái gì, Quách Tử Chương không thể nói.
Hạ Phạm Hành mặc dù có lòng bảo vệ Quách Tĩnh tĩnh nhưng sự thống khổ của Quách Tử Chương hắn không thể mặc kệ không để ý tới. Dù sao hắn cũng từng hoài nghi Trương Thanh chính là người năm đó, nghĩ ngợi chốc lát, hắn liền nói: "Bất kể Trương Thanh là ai, các người tạm thời tốt nhất đừng đụng mặt."
"Tại sao?" Quách Tử Chương không cam lòng. Vốn cho rằng chuyện không thể nào xảy ra lại dấy lên hi vọng, anh làm sao có thể buông tha cho được?
Hạ Phạm Hành biểu tình không nhượng bộ nói: "Hành động của cậu ngày đó đã để cho A Tĩnh sinh ra nghi ngờ, nếu như cậu bây giờ bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt Trương Thanh, tôi sợ em ấy sẽ suy nghĩ bậy bạ. Bây giờ đối với tôi mà nói, không có chuyện gì quan trọng hơn so với em ấy cả, tôi hy vọng cậu có thể hiểu được."
"Tôi có thể hiểu được." Quách Tử Chương nói, "Nhưng tôi không chờ được."
"Trương Thanh đã quên mất chuyện ngày đó."
"Cái gì?" Quách Tử Chương cau mày, "Lời này có ý gì?"
"Y ngày đó sau khi tỉnh lại liền quên mất chuyện gặp cậu, đây cũng là nguyên nhân tôi lúc ấy cự tuyệt cậu đến gặp y. Tử Chương, tôi không phủ nhận thân thế của cậu có lẽ có liên quan tới y, nhưng tôi phải nói cho cậu biết, tình trạng tinh thần của y từng không được tốt cho lắm, cậu hẳn biết đây là ý gì, chính là nói y căn bản không tiếp thu nổi kích thích. Cậu cứ đi hỏi y như vậy, chẳng những không hỏi ra được bất kỳ câu trả lời mà rất có thể khiến y điên thêm một lần nữa, đối với A Tĩnh mà nói, Trương Thanh là người quan trọng hơn cả tính mạng của em ấy. Nếu như cậu làm như vậy, tôi sẽ không tiếc bất cứ giá nào đi ngăn cản cậu đâu. Cậu muốn đối đầu với tôi sao?"
Lời nói của Hạ Phạm Hành rất trực tiếp, Quách Tử Chương híp mắt, biết Hạ Phạm Hành lời này là nghiêm túc, nếu như anh dám hành động thiếu suy nghĩ, Hạ Phạm Hành thật sự sẽ trở mặt với anh.
" Được, tôi có thể tạm thời không hỏi, nhưng cậu phải cho tôi một kỳ hạn." Quách Tử Chương lựa chọn nhượng bộ.
" Chờ A Tĩnh sinh con xong."
"Hạ Phạm Hành, cậu có phải được voi đòi tiên không đấy?"
"Đến lúc đó tôi sẽ hết sức giúp đỡ cậu."
"Không được, thời gian này quá lâu, tôi không chờ được."
"Cậu đã đợi nhiều năm như vậy thì ngại gì chờ thêm chút nữa?"
"Cũng là bởi vì đợi quá lâu cho nên tôi mới không chờ được."
Hạ Phạm Hành suy nghĩ một chút, hỏi: "Chú cậu biết quan hệ giữa cậu với ông ấy không?"
"..." Quách Tử Chương mím môi, "Trừ Tử Hoa cùng Tiểu Niên ra, ông ấy không gặp bất kỳ người nào của Quách gia."
Dĩ nhiên cũng bao gồm anh, anh cũng đã từng xung động qua. Mỗi lần thấy Quách Dực,anh cũng muốn hỏi ông rằng, chú có biết cháu là con trai của chú không? Nhưng anh không làm. Không phủ nhận rằng anh là muốn báo thù Quách Dực năm đó không cần anh, nhưng càng nhiều hơn là bởi vì anh không đủ tự tin, anh không xác định được sau khi mình nói Quách Dực có thể nhận đứa con trai này không.
Mặc dù thời điểm thấy Quách Dực anh vẫn sẽ có chút cảm xúc khác thường, nhưng cũng may thời gian bọn họ gặp mặt cực kỳ ít, đã nhiều năm như vậy rồi Quách Tử Chương cũng dần dần tạo thành thói quen, thói quen rằng anh là người Quách gia nhưng lại không phải là người có thân phận của Quách gia.
Còn đối với cái người đã sinh ra anh, nghe nói đã chết rồi, tại sao một lần cũng không tới thăm anh trong mộng chứ? Anh là con trai người đó đó không phải sao? Nhưng nếu như người đó không có chết, vậy hết thảy mọi thứ đều có thể giải thích rồi. Anh có thể cho rằng như vậy không?
"Tôi có thể bảo đảm trong thời gian ngắn tôi sẽ không làm cái gì, nhưng tôi có một điều kiện, lúc cần cậu giúp cậu không thể cự tuyệt." đây là nhượng bộ lớn nhất của Quách Tử Chương.
Hạ Phạm Hành cũng biết, nói thêm nữa Quách Tử Chương cũng sẽ không tiếp nhận, chỉ có thể kéo dài được bao lâu thì hay từng ấy. Hắn mím môi gật đầu một cái.
"Không có chuyện gì tôi liền đi trước." Lời này của Quách Tử Chương chính là không có chuyện gì thì cậu có thể xuống xe rồi.
Hạ Phạm Hành ngồi yên không nhúc nhích, chỉ nói: "Có chuyện muốn cậu giúp."
Quách Tử Chương nhíu mày, hừ cười một tiếng nói: "Ta không nợ ngược, đối với người vừa mới "uy hiếp" tôi tôi không có hứng thú giúp đỡ."
"Liên quan tới Trương Thanh và A Tĩnh."
"Nói!"
"Giúp tôi tìm người, cậu ta kêu là Trương Kỳ, là cháu trai của mẹ Trương Thanh." Hạ Phạm Hành cười một tiếng, lại tăng thêm một câu, "Trương Thanh hết sức coi trọng người mẹ nuôi này."
Mọi người đều là người thông minh, Hạ Phạm Hành vừa nói như vậy, Quách Tử Chương lập tức liền hiểu, thái độ hợp tác của Hạ Phạm Hành rất rõ ràng: Cậu xem đi, tôi không để mình cậu hỗ trợ, tôi cũng cung cấp tin tức cho cậu đó.
Quách Tử Chương nghĩ ngợi trong chốc lát, hỏi: "Trương Thanh không phải người thôn Mã Tỉnh à?"
"Ít nhất hai mươi năm đầu không phải, y hình như từng sống ở phương Bắc." Hạ Phạm Hành cảm thấy có lẽ sớm hơn, lúc nói ra khỏi miệng vẫn đổi thành trước khi Quách Tĩnh Tĩnh ra đời, bây giờ cũng không thích hợp để cho Quách Tử Chương biết Quách Tĩnh Tĩnh cùng Trương Thanh không phải là cha con ruột.
Lại là một trận yên lặng, lần này thời gian hơi dài Quách Tử Chương mới ngẩng đầu lên nói: "Cậu nói thông tin liên quan tới Trương Kỳ cho tôi biết."
Hạ Phạm Hành nói đơn giản một chút tình huống của Trương Kỳ, bất quá hắn đối với người này cũng không hiểu biết nhiều lắm, nhưng chẳng qua là những thứ này đối với Quách Tử Chương mà nói đã đủ rồi.
"Trở về chờ tin tức của tôi, tìm được người tôi sẽ nói cho cậu."
Hạ Phạm Hành trả lời một câu: "Cảm ơn."
Quách Tử Chương ghét bỏ phất phất tay, nhìn người xuống xe, nhấn cần ga, tuyệt trần đi.
_______________
Lưu ý: Bốn anh em Quách gia theo thứ tự từ lớn tới nhỏ: Quách Lương - Quách An - Quách Bình - Quách Dực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.