Chương 200: Thông điện thoại
Hội Vũ Công Đích Tiểu Hồ Ly
10/07/2020
Dương Tuyền chú ý tới đầu giường Hạ Phạm Hành có để sách, trừ một quyển là tiểu thuyết tự truyện ra, những thứ khác đều là sách liên quan tới phương diện thuốc bắc.
Dương Tuyền thuận tay cầm lên một quyển nhìn một chút, Hạ Phạm Hành rất nghiêm túc, lúc xem sách còn ghi chép lại. Dương Tuyền một chút hứng thú cũng không có, để sách xuống rồi ngồi trên ghế salon, há mồm nói: "Tĩnh Tĩnh tới kinh thành rồi."
"Cái gì?" Hạ Phạm Hành trong nháy mắt từ trên giường ngồi dậy, "Cậu không nói lời của tôi cho em ấy sao?"
"Làm sao lại chưa nói? Tôi nói nhiều lần rồi, tính Tĩnh Tĩnh cậu còn không biết sao?"
Hạ Phạm Hành xuống giường, đi tới ngồi xuống ghế salon bên phải Dương Tuyền. Hắn nhìn y, trong mắt gợn sóng từ từ khôi phục lại bình tĩnh.
"Quách Dực muốn nhận Tử Chương về rồi sao?"
Dương Tuyền đen mặt: " Mẹ kiếp, chuyện gì cũng không gạt được cậu."
"Nếu như ở cạnh Quách Dực, coi như A Tĩnh tới kinh thành thì cũng không có ai dám động tới em ấy."
"A", Dương Tuyền dựa vào trên ghế, "Quách Dực còn muốn nhận Tĩnh Tĩnh làm con nuôi, lần này cậu ấy cùng Tử Chương là anh em danh xứng với thực. Quách Dực mặc dù không có tuyên dương không kiêng nể, nhưng với thân phận của ông ấy, hơi có động tác một chút là trong vòng ngoài vòng lập tức sẽ được lan truyền. Ông ấy chọn việc nhận Tử Chương về đồng thời nhận luôn cả Tĩnh Tĩnh, cũng là muốn thông qua chuyện này của Tử Chương mà tung luôn tin về Tĩnh Tĩnh ra, kết hợp với nhau càng thêm mạnh."
"Quách Dực quả thật có lòng, nhưng chuyện này ít nhiều cũng sẽ có ảnh hưởng đối với danh dự của ông ấy, ấy thế mà ông ấy lại vì Quách Tử Chương mà nghĩ thông." Dương Tuyền nghe lời này, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Phạm Hành mặt đầy thâm trầm, dừng một chút rồi mới mở miệng nói: "Tĩnh Tĩnh rất nhớ cậu, cậu ấy vẫn luôn chờ đợi cậu."
Hạ Phạm Hành hơi ngẩn ra, trầm giọng nói: "Tôi biết rồi."
Dương Tuyền đợi nửa ngày, Hạ Phạm Hành sau khi nói xong câu này lại không nói tiếp gì nữa. Dương Tuyền suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Đúng rồi, con trai cậu gần đây lớn hơn không ít, có điều Tĩnh Tĩnh gần đây thật sự mất hứng, nhưng mà cũng dễ hiểu thôi, cậu ấy dù sao cũng là một người đàn ông, trước kia bụng nhỏ còn có thể coi thường, bây giờ bụng lớn nhất định sẽ có chút khó chịu."
"Thật sao? Tôi mới đi không bao lâu, thay đổi rất lớn sao?"
" Ừ, giống như là một cái đáy nồi ấy, bây giờ mặc áo lông cũng có thể thấy bụng hơi lồi ra rồi. Bác sĩ Trầm nói, qua sáu tháng, đứa trẻ sẽ lớn lên càng lúc càng nhanh, giai đoạn tám tháng cần phải khống chế ăn uống, không thể để cho thai nhi quá lớn, nếu không đến lúc đó sẽ không dễ sinh, Tĩnh Tĩnh cũng phải chịu đau nhiều hơn."
Dương Tuyền nói xong, Hạ Phạm Hành lại thật lâu không đáp lời.
Dương Tuyền thấp giọng hỏi: "Phạm Hành, cậu còn chưa chịu buông tha sao?"
Hạ Phạm Hành ngẩng đầu, nhàn nhạt cười một tiếng với y: "Buông thế nào? Cậu bảo tôi phải buông như thế nào đây?"
Dương Tuyền mím môi: "Tôi không hy vọng cậu một mực sống ở trong hận thù. Cậu biết không? Lúc ở chung với Tĩnh Tĩnh cậu rất khác, tôi cảm thấy đó mới là cậu, không âm lãnh, cũng không bụng nghĩ một đằng mồm nói một nẻo như vậy."
Hạ Phạm Hành nghe xong, quay đầu nhìn về phía những quyển sách kia, ánh mắt phức tạp nói: "Tôi cùng ông nội đạt thành hiệp nghị, khoảng thời gian này tôi sẽ cắt đứt việc liên lạc với bên ngoài, cũng phải thông qua được bài sát hạch của ông ấy trước nguyên tiêu thì việc tuần sát xưởng thuốc sẽ do tôi phụ trách. Dương Tuyền, cậu hẳn biết điều này đại biểu cho cái gì."
Dương Tuyền gật đầu một cái. Biết chứ, y làm sao lại không biết?
"Nhưng mà cậu có nghĩ tới không? Coi như cậu lấy được cơ hội lần này, vậy Tĩnh Tĩnh thì sao? Thời gian của Tĩnh Tĩnh bên kia cũng sẽ không đợi cậu."
"Tôi sẽ dùng hai tháng để hoàn thành tuần sát." Hạ Phạm Hành nói hết sức khẳng định, hắn thật sự định làm như vậy.
"Vạn nhất xuất hiện bất ngờ thì sao?" Dương Tuyền hỏi ngược lại, "Xưởng thuốc bên kia, hoặc là... Tĩnh Tĩnh bên này, vạn nhất xuất hiện bất ngờ thì sao?"
Ánh mắt Hạ Phạm Hành trừng Dương Tuyền cũng có thể ăn thịt người, thanh âm cứng rắn dị thường, nói: "Không thể nào!"
Dương Tuyền hơi lạnh sống lưng. Đây là lần đầu tiên Hạ Phạm Hành dùng ánh mắt và giọng điệu như vậy với y, thật sự rất kinh khủng, nhưng mà y không thể không nói.
"Cậu không phải thần thánh, không ai có thể khống chế bất ngờ được, không phải sao?"
"Dương Tuyền!"
"Tôi biết! Không cần cậu cảnh cáo tôi, tôi biết cậu bây giờ rất muốn đánh tôi, nhưng tôi phải nói cho cậu một chuyện khác, nói xong cậu có thể sẽ thật sự đánh tôi, " Dương Tuyền nuốt nước miếng, "Tôi nói ý đồ của cậu cho Tĩnh Tĩnh rồi. TÔi nói cho cậu ấy biết, đối với đàn ông mà nói thì sự nghiệp rất quan trọng, nhưng mà phản ứng của Tĩnh Tĩnh không tốt lắm, cậu ấy nói cậu ấy không thể chấp nhận được. Cậu có biết không? Trước khi tới, cậu ấy vẫn luôn hỏi tới chuyện của cậu, nhưng mà sau đó cậu ấy lại không đề cập tới việc muốn gặp cậu nữa, rõ ràng đã gần trong gang tấc rồi mà."
Hạ Phạm Hành bỗng nhiên đứng dậy, kéo cổ áo Dương Tuyền đấm một quyền vào má trái của y, ánh mắt thâm thúy đến đáng sợ.
"Dương Tuyền, coi như có là cậu tôi cũng sẽ đánh như vậy!"
"Mẹ nó cái loại chuyện vô nghĩa này tôi đã sớm biết từ tám trăm năm trước rồi!" Dương Tuyền té ở trên ghế sa lon, giận dữ hét lên, "Cậu cho rằng tôi con mẹ nó vì ai? Còn không phải là vì cậu sao! Đời trước tôi đúng là thiếu nợ cậu cùng tên khốn Tử Chương kia rồi, cuộc sống của tôi tốt đẹp cực kỳ, tại sao phải tới chỗ các người tìm ấm ức làm gì chứ! Tôi con mẹ nó đúng là có bệnh mà!"
Dương Tuyền nói xong thì thở hổn hển, ở bên khóe miệng còn có vết thương.
Sắc mặt của Hạ Phạm Hành trở nên thâm trầm, hắn lại ngồi xuống ghế.
Dương Tuyền dứt khoát đứng lên, y cũng không còn tâm tư để ở lại nơi này nữa, cầm đồ lên rời đi. Lúc đi tới cửa thì y dừng bước lại, nhìn cửa phòng trước mặt nói một câu: "Quách Tử Chương nói, cậu cùng cậu ta, hai người là cùng một loại người, bởi vì các cậu đều biết cái gì đối với các cậu mà nói là quan trọng nhất."
Dương Tuyền nói xong thì kéo cửa ra, rời đi.
Từ sau khi y rời đi, Hạ Phạm Hành vẫn luôn duy trì một tư thế ngồi ở trên ghế sa lon, ngồi rất lâu.
Hạ Vân Long đi lên đây một chuyến. Hạ Vân Long chưa bao giờ vào gian phòng này, y dựa vào cửa, khẽ cười nói: "Người bạn kia của anh tới đưa tin tức sao? Vết thương trên mặt cậu ta hơi khó coi đấy, chậc chậc! Hạ Phạm Hành, tôi còn tưởng rằng anh cũng giống như ba vậy, cũng si tình như thế, hóa ra lại không phải."
"Cút!"
Giọng điệu của Hạ Phạm Hành kiềm chế mà lạnh lùng nghiêm nghị, mơ hồ còn mang theo sự nóng nảy như núi lửa phun trào.
"Anh!"
Hạ Vân Long chưa từng bị ai đối xử như thế, nhưng mà dù y có tức giận thì cũng không dám làm gì Hạ Phạm Hành. Khi còn bé y đã từng chọc vào Hạ Phạm Hành, lần đó bị hắn đánh cho rụng hai cái răng, suýt vỡ đầu, nếu không phải có người thấy mà ngăn cản thì chắc y cũng mất mạng rồi. Từ đó về sau, y đối với Hạ Phạm Hành có bóng ma trong lòng, nơi Hạ Phạm Hành ở ngay cả cửa phòng y cũng không dám vào. Xem full trên wordpress/facebook James Neverland
"Hạ Phạm Hành, một ngày nào đó tôi sẽ hoàn toàn giẫm anh ở dưới chân!"
Nói xong, Hạ Vân Long hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.
Một lúc lâu sau, Hạ Phạm Hành bỗng nhiên đứng dậy, cầm lên quyển sách mà Dương Tuyền mới mở ra, dùng sức nện xuống đất, sàn nhà bị đập tạo thành một tiếng động thật lớn.
氺
Quách Tĩnh Tĩnh nằm ở trên giường, một mực không cách nào ngủ được. Kinh thành, cậu rốt cuộc cũng đi tới được kinh thành rồi, nhưng cậu không biết đi gặp Hạ Phạm Hành như thế nào. Những lời ngày đó Dương Tuyền nói ở trong xe luôn quanh quẩn ở trong đầu cậu, làm sao cũng không thể quên được.
Thân là một người đàn ông, cậu rất hiểu ý trong lời nói của Dương Tuyền. Sự nghiệp đối với đàn ông mà nói giống như bản thân thứ hai vậy. Hạ Phạm Hành muốn Huyền Tể Đường, hắn mặc dù không có nói rõ, nhưng mà lâu như vậy Quách Tĩnh Tĩnh cũng mơ hồ đoán được có thể có liên quan quan tới cha của Hạ Phạm Hành.
Về phương diện lý trí, cậu hẳn nên ủng hộ hắn, nếu như không phải là bởi vì đứa con trong bụng...
Quách Tĩnh Tĩnh đưa tay, lòng bàn tay dán vào trên bụng mình. Gần đây đứa bé này đã an tĩnh hơn rất nhiều, thật sự an tĩnh hơn nhiều lắm, động thì vẫn sẽ động, chỉ là tựa như có chút buồn bã. Cùng đứa nhỏ từng ngày một lớn lên, Quách Tĩnh Tĩnh cũng càng ngày càng cẩn thận từng li từng tí. Trước đây cậu từng nghĩ rằng không cần bé, bây giờ toàn bộ tâm tư lại đặt hết trên người nhóc con này. Cậu sợ đứa bé này xảy ra chuyện, mà Hạ Phạm Hành chính là liều thuốc an thần của cậu.
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, nhỏ giọng nói với đứa trẻ một câu: "Xin lỗi con."
Cậu mỗi đêm sẽ nói với đứa nhỏ lời này, bởi vì không thể nói câu "ba yêu con" được thì sẽ dùng "xin lỗi con" để thay thế. Xin lỗi con, xin lỗi vì không chăm sóc con thật tốt.
Lúc điện thoại reo lên, tim Quách Tĩnh Tĩnh lại đập nhanh một cách khó hiểu. Cậu cảm giác cuộc điện thoại này đối với cậu mà nói rất quan trọng.
Là điện thoại cố định gọi tới, là dãy số của kinh thành. Quách Tĩnh Tĩnh không có một chút do dự nào nhận điện thoại, cậu cảm giác tim mình cũng sắp ngừng đập rồi.
"A lô?"
"A Tĩnh, là anh."
Thật sự là Hạ Phạm Hành, Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy bản thân đã rất lâu rồi không được nghe thấy giọng nói của người này, cho tới một khắc kia khi nghe được rồi thì nước mắt lập tức dâng lên, thiếu chút nữa tràn ra khỏi hốc mắt. Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn trần nhà.
"Em có khỏe không? Có ngoan ngoãn ăn cơm không?"
"Ừ."
"Con thì sao? Có ngoan hay không?"
"Ừ."
"A Tĩnh, anh muốn nghe em nói chuyện, để cho anh nghe giọng của em một chút có được không?"
"Hạ Phạm Hành..." Quách Tĩnh Tĩnh cảm giác trong đầu mình bây giờ là một mảnh hỗn loạn, trừ việc gọi tên hắn ra cậu căn bản không biết phải nói cái gì nữa.
"Anh rất hối hận, " Hạ Phạm Hành bỗng nhiên nói, "Hối hận vì không gọi điện cho em sớm một chút, A Tĩnh, xin lỗi em, anh yêu em."
Dương Tuyền thuận tay cầm lên một quyển nhìn một chút, Hạ Phạm Hành rất nghiêm túc, lúc xem sách còn ghi chép lại. Dương Tuyền một chút hứng thú cũng không có, để sách xuống rồi ngồi trên ghế salon, há mồm nói: "Tĩnh Tĩnh tới kinh thành rồi."
"Cái gì?" Hạ Phạm Hành trong nháy mắt từ trên giường ngồi dậy, "Cậu không nói lời của tôi cho em ấy sao?"
"Làm sao lại chưa nói? Tôi nói nhiều lần rồi, tính Tĩnh Tĩnh cậu còn không biết sao?"
Hạ Phạm Hành xuống giường, đi tới ngồi xuống ghế salon bên phải Dương Tuyền. Hắn nhìn y, trong mắt gợn sóng từ từ khôi phục lại bình tĩnh.
"Quách Dực muốn nhận Tử Chương về rồi sao?"
Dương Tuyền đen mặt: " Mẹ kiếp, chuyện gì cũng không gạt được cậu."
"Nếu như ở cạnh Quách Dực, coi như A Tĩnh tới kinh thành thì cũng không có ai dám động tới em ấy."
"A", Dương Tuyền dựa vào trên ghế, "Quách Dực còn muốn nhận Tĩnh Tĩnh làm con nuôi, lần này cậu ấy cùng Tử Chương là anh em danh xứng với thực. Quách Dực mặc dù không có tuyên dương không kiêng nể, nhưng với thân phận của ông ấy, hơi có động tác một chút là trong vòng ngoài vòng lập tức sẽ được lan truyền. Ông ấy chọn việc nhận Tử Chương về đồng thời nhận luôn cả Tĩnh Tĩnh, cũng là muốn thông qua chuyện này của Tử Chương mà tung luôn tin về Tĩnh Tĩnh ra, kết hợp với nhau càng thêm mạnh."
"Quách Dực quả thật có lòng, nhưng chuyện này ít nhiều cũng sẽ có ảnh hưởng đối với danh dự của ông ấy, ấy thế mà ông ấy lại vì Quách Tử Chương mà nghĩ thông." Dương Tuyền nghe lời này, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Phạm Hành mặt đầy thâm trầm, dừng một chút rồi mới mở miệng nói: "Tĩnh Tĩnh rất nhớ cậu, cậu ấy vẫn luôn chờ đợi cậu."
Hạ Phạm Hành hơi ngẩn ra, trầm giọng nói: "Tôi biết rồi."
Dương Tuyền đợi nửa ngày, Hạ Phạm Hành sau khi nói xong câu này lại không nói tiếp gì nữa. Dương Tuyền suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Đúng rồi, con trai cậu gần đây lớn hơn không ít, có điều Tĩnh Tĩnh gần đây thật sự mất hứng, nhưng mà cũng dễ hiểu thôi, cậu ấy dù sao cũng là một người đàn ông, trước kia bụng nhỏ còn có thể coi thường, bây giờ bụng lớn nhất định sẽ có chút khó chịu."
"Thật sao? Tôi mới đi không bao lâu, thay đổi rất lớn sao?"
" Ừ, giống như là một cái đáy nồi ấy, bây giờ mặc áo lông cũng có thể thấy bụng hơi lồi ra rồi. Bác sĩ Trầm nói, qua sáu tháng, đứa trẻ sẽ lớn lên càng lúc càng nhanh, giai đoạn tám tháng cần phải khống chế ăn uống, không thể để cho thai nhi quá lớn, nếu không đến lúc đó sẽ không dễ sinh, Tĩnh Tĩnh cũng phải chịu đau nhiều hơn."
Dương Tuyền nói xong, Hạ Phạm Hành lại thật lâu không đáp lời.
Dương Tuyền thấp giọng hỏi: "Phạm Hành, cậu còn chưa chịu buông tha sao?"
Hạ Phạm Hành ngẩng đầu, nhàn nhạt cười một tiếng với y: "Buông thế nào? Cậu bảo tôi phải buông như thế nào đây?"
Dương Tuyền mím môi: "Tôi không hy vọng cậu một mực sống ở trong hận thù. Cậu biết không? Lúc ở chung với Tĩnh Tĩnh cậu rất khác, tôi cảm thấy đó mới là cậu, không âm lãnh, cũng không bụng nghĩ một đằng mồm nói một nẻo như vậy."
Hạ Phạm Hành nghe xong, quay đầu nhìn về phía những quyển sách kia, ánh mắt phức tạp nói: "Tôi cùng ông nội đạt thành hiệp nghị, khoảng thời gian này tôi sẽ cắt đứt việc liên lạc với bên ngoài, cũng phải thông qua được bài sát hạch của ông ấy trước nguyên tiêu thì việc tuần sát xưởng thuốc sẽ do tôi phụ trách. Dương Tuyền, cậu hẳn biết điều này đại biểu cho cái gì."
Dương Tuyền gật đầu một cái. Biết chứ, y làm sao lại không biết?
"Nhưng mà cậu có nghĩ tới không? Coi như cậu lấy được cơ hội lần này, vậy Tĩnh Tĩnh thì sao? Thời gian của Tĩnh Tĩnh bên kia cũng sẽ không đợi cậu."
"Tôi sẽ dùng hai tháng để hoàn thành tuần sát." Hạ Phạm Hành nói hết sức khẳng định, hắn thật sự định làm như vậy.
"Vạn nhất xuất hiện bất ngờ thì sao?" Dương Tuyền hỏi ngược lại, "Xưởng thuốc bên kia, hoặc là... Tĩnh Tĩnh bên này, vạn nhất xuất hiện bất ngờ thì sao?"
Ánh mắt Hạ Phạm Hành trừng Dương Tuyền cũng có thể ăn thịt người, thanh âm cứng rắn dị thường, nói: "Không thể nào!"
Dương Tuyền hơi lạnh sống lưng. Đây là lần đầu tiên Hạ Phạm Hành dùng ánh mắt và giọng điệu như vậy với y, thật sự rất kinh khủng, nhưng mà y không thể không nói.
"Cậu không phải thần thánh, không ai có thể khống chế bất ngờ được, không phải sao?"
"Dương Tuyền!"
"Tôi biết! Không cần cậu cảnh cáo tôi, tôi biết cậu bây giờ rất muốn đánh tôi, nhưng tôi phải nói cho cậu một chuyện khác, nói xong cậu có thể sẽ thật sự đánh tôi, " Dương Tuyền nuốt nước miếng, "Tôi nói ý đồ của cậu cho Tĩnh Tĩnh rồi. TÔi nói cho cậu ấy biết, đối với đàn ông mà nói thì sự nghiệp rất quan trọng, nhưng mà phản ứng của Tĩnh Tĩnh không tốt lắm, cậu ấy nói cậu ấy không thể chấp nhận được. Cậu có biết không? Trước khi tới, cậu ấy vẫn luôn hỏi tới chuyện của cậu, nhưng mà sau đó cậu ấy lại không đề cập tới việc muốn gặp cậu nữa, rõ ràng đã gần trong gang tấc rồi mà."
Hạ Phạm Hành bỗng nhiên đứng dậy, kéo cổ áo Dương Tuyền đấm một quyền vào má trái của y, ánh mắt thâm thúy đến đáng sợ.
"Dương Tuyền, coi như có là cậu tôi cũng sẽ đánh như vậy!"
"Mẹ nó cái loại chuyện vô nghĩa này tôi đã sớm biết từ tám trăm năm trước rồi!" Dương Tuyền té ở trên ghế sa lon, giận dữ hét lên, "Cậu cho rằng tôi con mẹ nó vì ai? Còn không phải là vì cậu sao! Đời trước tôi đúng là thiếu nợ cậu cùng tên khốn Tử Chương kia rồi, cuộc sống của tôi tốt đẹp cực kỳ, tại sao phải tới chỗ các người tìm ấm ức làm gì chứ! Tôi con mẹ nó đúng là có bệnh mà!"
Dương Tuyền nói xong thì thở hổn hển, ở bên khóe miệng còn có vết thương.
Sắc mặt của Hạ Phạm Hành trở nên thâm trầm, hắn lại ngồi xuống ghế.
Dương Tuyền dứt khoát đứng lên, y cũng không còn tâm tư để ở lại nơi này nữa, cầm đồ lên rời đi. Lúc đi tới cửa thì y dừng bước lại, nhìn cửa phòng trước mặt nói một câu: "Quách Tử Chương nói, cậu cùng cậu ta, hai người là cùng một loại người, bởi vì các cậu đều biết cái gì đối với các cậu mà nói là quan trọng nhất."
Dương Tuyền nói xong thì kéo cửa ra, rời đi.
Từ sau khi y rời đi, Hạ Phạm Hành vẫn luôn duy trì một tư thế ngồi ở trên ghế sa lon, ngồi rất lâu.
Hạ Vân Long đi lên đây một chuyến. Hạ Vân Long chưa bao giờ vào gian phòng này, y dựa vào cửa, khẽ cười nói: "Người bạn kia của anh tới đưa tin tức sao? Vết thương trên mặt cậu ta hơi khó coi đấy, chậc chậc! Hạ Phạm Hành, tôi còn tưởng rằng anh cũng giống như ba vậy, cũng si tình như thế, hóa ra lại không phải."
"Cút!"
Giọng điệu của Hạ Phạm Hành kiềm chế mà lạnh lùng nghiêm nghị, mơ hồ còn mang theo sự nóng nảy như núi lửa phun trào.
"Anh!"
Hạ Vân Long chưa từng bị ai đối xử như thế, nhưng mà dù y có tức giận thì cũng không dám làm gì Hạ Phạm Hành. Khi còn bé y đã từng chọc vào Hạ Phạm Hành, lần đó bị hắn đánh cho rụng hai cái răng, suýt vỡ đầu, nếu không phải có người thấy mà ngăn cản thì chắc y cũng mất mạng rồi. Từ đó về sau, y đối với Hạ Phạm Hành có bóng ma trong lòng, nơi Hạ Phạm Hành ở ngay cả cửa phòng y cũng không dám vào. Xem full trên wordpress/facebook James Neverland
"Hạ Phạm Hành, một ngày nào đó tôi sẽ hoàn toàn giẫm anh ở dưới chân!"
Nói xong, Hạ Vân Long hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.
Một lúc lâu sau, Hạ Phạm Hành bỗng nhiên đứng dậy, cầm lên quyển sách mà Dương Tuyền mới mở ra, dùng sức nện xuống đất, sàn nhà bị đập tạo thành một tiếng động thật lớn.
氺
Quách Tĩnh Tĩnh nằm ở trên giường, một mực không cách nào ngủ được. Kinh thành, cậu rốt cuộc cũng đi tới được kinh thành rồi, nhưng cậu không biết đi gặp Hạ Phạm Hành như thế nào. Những lời ngày đó Dương Tuyền nói ở trong xe luôn quanh quẩn ở trong đầu cậu, làm sao cũng không thể quên được.
Thân là một người đàn ông, cậu rất hiểu ý trong lời nói của Dương Tuyền. Sự nghiệp đối với đàn ông mà nói giống như bản thân thứ hai vậy. Hạ Phạm Hành muốn Huyền Tể Đường, hắn mặc dù không có nói rõ, nhưng mà lâu như vậy Quách Tĩnh Tĩnh cũng mơ hồ đoán được có thể có liên quan quan tới cha của Hạ Phạm Hành.
Về phương diện lý trí, cậu hẳn nên ủng hộ hắn, nếu như không phải là bởi vì đứa con trong bụng...
Quách Tĩnh Tĩnh đưa tay, lòng bàn tay dán vào trên bụng mình. Gần đây đứa bé này đã an tĩnh hơn rất nhiều, thật sự an tĩnh hơn nhiều lắm, động thì vẫn sẽ động, chỉ là tựa như có chút buồn bã. Cùng đứa nhỏ từng ngày một lớn lên, Quách Tĩnh Tĩnh cũng càng ngày càng cẩn thận từng li từng tí. Trước đây cậu từng nghĩ rằng không cần bé, bây giờ toàn bộ tâm tư lại đặt hết trên người nhóc con này. Cậu sợ đứa bé này xảy ra chuyện, mà Hạ Phạm Hành chính là liều thuốc an thần của cậu.
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, nhỏ giọng nói với đứa trẻ một câu: "Xin lỗi con."
Cậu mỗi đêm sẽ nói với đứa nhỏ lời này, bởi vì không thể nói câu "ba yêu con" được thì sẽ dùng "xin lỗi con" để thay thế. Xin lỗi con, xin lỗi vì không chăm sóc con thật tốt.
Lúc điện thoại reo lên, tim Quách Tĩnh Tĩnh lại đập nhanh một cách khó hiểu. Cậu cảm giác cuộc điện thoại này đối với cậu mà nói rất quan trọng.
Là điện thoại cố định gọi tới, là dãy số của kinh thành. Quách Tĩnh Tĩnh không có một chút do dự nào nhận điện thoại, cậu cảm giác tim mình cũng sắp ngừng đập rồi.
"A lô?"
"A Tĩnh, là anh."
Thật sự là Hạ Phạm Hành, Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy bản thân đã rất lâu rồi không được nghe thấy giọng nói của người này, cho tới một khắc kia khi nghe được rồi thì nước mắt lập tức dâng lên, thiếu chút nữa tràn ra khỏi hốc mắt. Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn trần nhà.
"Em có khỏe không? Có ngoan ngoãn ăn cơm không?"
"Ừ."
"Con thì sao? Có ngoan hay không?"
"Ừ."
"A Tĩnh, anh muốn nghe em nói chuyện, để cho anh nghe giọng của em một chút có được không?"
"Hạ Phạm Hành..." Quách Tĩnh Tĩnh cảm giác trong đầu mình bây giờ là một mảnh hỗn loạn, trừ việc gọi tên hắn ra cậu căn bản không biết phải nói cái gì nữa.
"Anh rất hối hận, " Hạ Phạm Hành bỗng nhiên nói, "Hối hận vì không gọi điện cho em sớm một chút, A Tĩnh, xin lỗi em, anh yêu em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.