Chương 18
Thiên Lại Chỉ Diên
09/08/2013
Tư Nam đẩy cánh cửa khép hờ đi vào trong phòng nghỉ, khuôn mặt mỉm cười của Uông Phong Lân liền in vào trong mắt y.
"Tư Nam, đã lấy được tài liệu chưa?" Uông Phong Lân chỉ chỉ lên giường, ý bảo y ngồi xuống.
"Được rồi!" Tư Nam ngồi xuống, cúi nửa đầu, không nhìn tới Uông Phong Lân.
"Nếu như tài liệu nhiều quá, cứ từ từ mà xem, những việc khác cứ đưa cho Tu xử lí. Làm sao vậy? Thoạt nhìn chẳng cao hứng chút nào vậy? Thật là muốn sờ vào khuôn mặt của y, "Làm sao vậy? Làm việc với những đồng nghiệp khác thấy thế nào?"
"Tốt lắm." Tư Nam gật đầu.
"Vậy là tốt rồi!" Ta cũng biết tốt lắm, còn có phụ nữ tặng chocolate cho mi, ta nhiều năm như vậy chưa từng có loại đãi ngộ này nha! Bất quá, tại sao vẫn nhìn thấy không vui ta? "Cậu có tâm sự gì à?"
"Không có!" Đã biết là làm sao vậy, chỉ là vừa nghe nói anh hôn thê, tự nhiên đã biến thành như vậy, sau này làm sao còn có thể tiếp tục làm việc cùng với anh đây? Tư Nam cố dựng tinh thần dậy, lộ ra nụ cười tươi, "Người anh hôm nay thế nào rồi?"
"Rất tốt, lát nữa có thể sẽ bất tỉnh lại." Cười là tốt rồi! Ta muốn ôm mi nha, hơn nữa ta có thể cam đoan vừa ôm vừa đi! Muốn thì chỉ là muốn thôi, cũng chẳng thể thành sự thật, nếu không mi đã làm cho ta điên lên mất. Chờ tới tối nay tắm rửa chung, rồi sẽ lại ăn đậu hũ cũng được.
"Anh có muốn đứng lên vận động một chút không?" Nằm ở trên giường trong thời gian dài, cơ thể không vậy động có thể sẽ bị thoái hoá không? Tư Nam nghĩ tới, y không hi vọng con người cơ lí rắn chắc cùng làn da màu lúa mì này sẽ biến thành một đống thịt mỡ.
"Cũng được!" Uông Phong Lân gật đầu, "Tôi cũng nên đi dạo qua các tầng một lượt, để cho nhân viên các bộ phận nhìn thấy thì cũng yên tâm."
"Như vậy đi," Tư Nam nghĩ một chút, "Chúng ta dùng thang máy đi xuống, ghé qua các bộ phận nói chuyện một chút, sau đó lên sân thượng phơi nắng?"
"Được." Uông Phong Lân nhìn đồng hồ một chút, "Đi dạo lâu một chút cũng được, hoặc là chúng ta có thể lên sân thượng ngắm mặt trời lặn nữa."
"Anh thích ngắm mặt trời lặn?" Tư Nam nhìn Uông Phong Lân đầy nghi vấn.
"Không phải, tôi nghĩ tới hoàng hôn có thể trị liệu đó mà!"
Là vậy sao? Tư Nam cũng không biết Uông Phong Lân không phải định trị liệu cho vết thương trên người hắn sau khi bị tai nạn mà là muốn điều trị cho ưu thương của y.
...
Sân thượng tập đoàn Uông thị.
Uông Phong Lân nhàn nhã rót hai tách trà, một tách để cho mình, một tách đưa cho Tư Nam bên cạnh.
Hoàng hôn đỏ rực, tất cả chân trời tựa như nhuốm máu. Lúc này nhìn đến mặt trời, thật sự có thể cảm nhận thấy được thời gian đang trôi qua. Trầm xuống một chút, thẳng đến khi thu lại những tia sáng cuối cùng, chân trời hồng thắm dần ngả xám. Chậm rãi màu xám càng ngày càng đậm, đậm đến mức giống như là màu đen.
Uống trà, hai người ngắm mặt trời lặn vẫn không nói gì, mãi cho đến khi tất cả ánh sáng phía chân trời đã tắt hẳn, thay thế cho ánh mặt trời trước đó chính là ánh đèn rực rỡ.
"Cô bé lọ lem cũng phải quay về với thân phận thật của mình rồi." Uông Phong Lân thở dài, đứng lên, "Tôi phải về trước, lại sắp bất tỉnh rồi. Cậu tự đi thang máy xuống, được chứ?"
"Uh." Tư Nam gật đầu, không biết tại sao, y cảm giác được lúc này Uông Phong Lân rất gần mình, không phải là khoảng cách về mặt vật lí, mà là khoảng cách giữa trái tim hai người.
Uông Phong Lân đi tới cửa thang máy, quay đầu lại nhìn Tư Nam: "Tôi hi vọng em hạnh phúc." Nói xong mới đi vào thang máy.
Nhìn cửa thang máy chậm chạp đóng lại, Tư Nam ngơ ngác không biết muốn nói cái gì. Bi thương của mình rõ ràng đến như vậy sao? Tại sao anh lại nói như vậy?
Thang máy khác mở ra, Tư Nam đi vào trong. Khi mở ra lại, đã quay về tầng mười tám, A Kim cũng đã nhào tới, dưới chân y cọ cọ rồi lại cọ cọ.
"Anh Đường," Phan Già đứng trước mặt Tư Nam, đưa ra một hộp chocolate, "Cái này cho anh."
"Oh?" Tư Nam sửng sốt.
"Đừng hiểu lầm, không phải là tôi tặng." Phan Già chỉ chỉ vào trong phòng nghỉ, "Tôi đánh cuộc thua Uông tổng, anh ta nói tôi tặng cho anh."
"Cảm ơn. Anh ấy ngủ lại rồi?" Nhận lấy chocolate, hai mắt nhìn về phía phòng nghỉ, kì quái, anh tại sao biết mình thích chocolate, trước giờ y vẫn cảm thấy mắc cỡ khi nghĩ tới việc là con trai mà lại thích ăn đồ ngọt, cho nên ngay cả anh Hai còn không biết mình thích ăn chocolate nữa mà.
"Uh." Phan Già gật đầu, "Tôi đi vào trước."
Nhìn hộp chocolate trong tay, Tư Nam có cảm giác ngọt ngào khác thường, mặc dù biết anh đã có hôn thê, từ lúc phỏng vấn ngày hôm qua tới bây giờ, thời gian bên cạnh nhau cũng chưa quá bốn tiếng đồng hồ, nhưng anh lại cùng mình ngồi ngắm mặt trời lặn, còn tặng chocolate cho mình, thân cận như vậy, mình cũng có thể thỏa mãn rồi chứ?
Toàn bộ nhân viên công ti đều biết thân thể Uông tổng đã không có vấn đề gì nữa, chỉ hơi chút suy yếu mà thôi. Cho nên, cơ bản một ngày hai mươi bốn tiếng cứ việc mình mình làm. Hết thảy công việc kinh doanh của công ti cũng không bị ảnh hưởng, mọi người cũng đều bình tĩnh trở lại.
...
A Kim nhàm chán ghé vào cửa ngoài ban công của Tư Nam. Đã được hai tuần rồi, hắn đội lốt chó sục sạo qua từng tầng lầu. Nghe được không ít đồn đãi trong công ti, có một số vấn đề sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của tập đoàn, nhất định phải xử lí. Ví dụ như hắn chưa từng ngờ tới một trong những cây đa cây đề của bộ phận hậu cầu - Lâm giám đốc ...
Nghe thấy tiếng chuông thang máy, A Kim quay đầu, nhìn thấy một người mặc trang phục thiếu niên đi ra. Ai vậy?
"Chào, người đẹp, anh Tu có hẹn với tôi." Trên người thiếu niên lộ ra chút bỉ khí, nguyên nửa thân trên chồm qua bàn làm việc của Thước Nhã.
Thước Nhã giương mắt nhìn người này một chút: "Anh Tạ?"
"Uh. Bất quá cô có thể gọi tôi là A Kha!"
"Anh chờ một chút." Thước Nhã bấm số máy nội bộ kết nối với phòng làm việc của Tu, lập tức Tu từ trong phòng đi ra, đưa thiếu niên tên A Kha khia đi vào phòng làm việc của mình.
"A Kim," Tư Nam đi từ phòng làm việc ra, "Nam muốn đi xuống phòng thị trường..." Ngẩng đầu lên lại nhìn thấy A Kha, "A Kha, sao bạn lại ở đây?"
"Hi, good man," A Kha đi lại ôm lấy bả vai Tư Nam, mặt cơ hồ cũng đã dán dính vào mặt Tư Nam luôn rồi, "Tôi với anh Tu này có việc cần hợp tác với nhau."
"Tư Nam, đã lấy được tài liệu chưa?" Uông Phong Lân chỉ chỉ lên giường, ý bảo y ngồi xuống.
"Được rồi!" Tư Nam ngồi xuống, cúi nửa đầu, không nhìn tới Uông Phong Lân.
"Nếu như tài liệu nhiều quá, cứ từ từ mà xem, những việc khác cứ đưa cho Tu xử lí. Làm sao vậy? Thoạt nhìn chẳng cao hứng chút nào vậy? Thật là muốn sờ vào khuôn mặt của y, "Làm sao vậy? Làm việc với những đồng nghiệp khác thấy thế nào?"
"Tốt lắm." Tư Nam gật đầu.
"Vậy là tốt rồi!" Ta cũng biết tốt lắm, còn có phụ nữ tặng chocolate cho mi, ta nhiều năm như vậy chưa từng có loại đãi ngộ này nha! Bất quá, tại sao vẫn nhìn thấy không vui ta? "Cậu có tâm sự gì à?"
"Không có!" Đã biết là làm sao vậy, chỉ là vừa nghe nói anh hôn thê, tự nhiên đã biến thành như vậy, sau này làm sao còn có thể tiếp tục làm việc cùng với anh đây? Tư Nam cố dựng tinh thần dậy, lộ ra nụ cười tươi, "Người anh hôm nay thế nào rồi?"
"Rất tốt, lát nữa có thể sẽ bất tỉnh lại." Cười là tốt rồi! Ta muốn ôm mi nha, hơn nữa ta có thể cam đoan vừa ôm vừa đi! Muốn thì chỉ là muốn thôi, cũng chẳng thể thành sự thật, nếu không mi đã làm cho ta điên lên mất. Chờ tới tối nay tắm rửa chung, rồi sẽ lại ăn đậu hũ cũng được.
"Anh có muốn đứng lên vận động một chút không?" Nằm ở trên giường trong thời gian dài, cơ thể không vậy động có thể sẽ bị thoái hoá không? Tư Nam nghĩ tới, y không hi vọng con người cơ lí rắn chắc cùng làn da màu lúa mì này sẽ biến thành một đống thịt mỡ.
"Cũng được!" Uông Phong Lân gật đầu, "Tôi cũng nên đi dạo qua các tầng một lượt, để cho nhân viên các bộ phận nhìn thấy thì cũng yên tâm."
"Như vậy đi," Tư Nam nghĩ một chút, "Chúng ta dùng thang máy đi xuống, ghé qua các bộ phận nói chuyện một chút, sau đó lên sân thượng phơi nắng?"
"Được." Uông Phong Lân nhìn đồng hồ một chút, "Đi dạo lâu một chút cũng được, hoặc là chúng ta có thể lên sân thượng ngắm mặt trời lặn nữa."
"Anh thích ngắm mặt trời lặn?" Tư Nam nhìn Uông Phong Lân đầy nghi vấn.
"Không phải, tôi nghĩ tới hoàng hôn có thể trị liệu đó mà!"
Là vậy sao? Tư Nam cũng không biết Uông Phong Lân không phải định trị liệu cho vết thương trên người hắn sau khi bị tai nạn mà là muốn điều trị cho ưu thương của y.
...
Sân thượng tập đoàn Uông thị.
Uông Phong Lân nhàn nhã rót hai tách trà, một tách để cho mình, một tách đưa cho Tư Nam bên cạnh.
Hoàng hôn đỏ rực, tất cả chân trời tựa như nhuốm máu. Lúc này nhìn đến mặt trời, thật sự có thể cảm nhận thấy được thời gian đang trôi qua. Trầm xuống một chút, thẳng đến khi thu lại những tia sáng cuối cùng, chân trời hồng thắm dần ngả xám. Chậm rãi màu xám càng ngày càng đậm, đậm đến mức giống như là màu đen.
Uống trà, hai người ngắm mặt trời lặn vẫn không nói gì, mãi cho đến khi tất cả ánh sáng phía chân trời đã tắt hẳn, thay thế cho ánh mặt trời trước đó chính là ánh đèn rực rỡ.
"Cô bé lọ lem cũng phải quay về với thân phận thật của mình rồi." Uông Phong Lân thở dài, đứng lên, "Tôi phải về trước, lại sắp bất tỉnh rồi. Cậu tự đi thang máy xuống, được chứ?"
"Uh." Tư Nam gật đầu, không biết tại sao, y cảm giác được lúc này Uông Phong Lân rất gần mình, không phải là khoảng cách về mặt vật lí, mà là khoảng cách giữa trái tim hai người.
Uông Phong Lân đi tới cửa thang máy, quay đầu lại nhìn Tư Nam: "Tôi hi vọng em hạnh phúc." Nói xong mới đi vào thang máy.
Nhìn cửa thang máy chậm chạp đóng lại, Tư Nam ngơ ngác không biết muốn nói cái gì. Bi thương của mình rõ ràng đến như vậy sao? Tại sao anh lại nói như vậy?
Thang máy khác mở ra, Tư Nam đi vào trong. Khi mở ra lại, đã quay về tầng mười tám, A Kim cũng đã nhào tới, dưới chân y cọ cọ rồi lại cọ cọ.
"Anh Đường," Phan Già đứng trước mặt Tư Nam, đưa ra một hộp chocolate, "Cái này cho anh."
"Oh?" Tư Nam sửng sốt.
"Đừng hiểu lầm, không phải là tôi tặng." Phan Già chỉ chỉ vào trong phòng nghỉ, "Tôi đánh cuộc thua Uông tổng, anh ta nói tôi tặng cho anh."
"Cảm ơn. Anh ấy ngủ lại rồi?" Nhận lấy chocolate, hai mắt nhìn về phía phòng nghỉ, kì quái, anh tại sao biết mình thích chocolate, trước giờ y vẫn cảm thấy mắc cỡ khi nghĩ tới việc là con trai mà lại thích ăn đồ ngọt, cho nên ngay cả anh Hai còn không biết mình thích ăn chocolate nữa mà.
"Uh." Phan Già gật đầu, "Tôi đi vào trước."
Nhìn hộp chocolate trong tay, Tư Nam có cảm giác ngọt ngào khác thường, mặc dù biết anh đã có hôn thê, từ lúc phỏng vấn ngày hôm qua tới bây giờ, thời gian bên cạnh nhau cũng chưa quá bốn tiếng đồng hồ, nhưng anh lại cùng mình ngồi ngắm mặt trời lặn, còn tặng chocolate cho mình, thân cận như vậy, mình cũng có thể thỏa mãn rồi chứ?
Toàn bộ nhân viên công ti đều biết thân thể Uông tổng đã không có vấn đề gì nữa, chỉ hơi chút suy yếu mà thôi. Cho nên, cơ bản một ngày hai mươi bốn tiếng cứ việc mình mình làm. Hết thảy công việc kinh doanh của công ti cũng không bị ảnh hưởng, mọi người cũng đều bình tĩnh trở lại.
...
A Kim nhàm chán ghé vào cửa ngoài ban công của Tư Nam. Đã được hai tuần rồi, hắn đội lốt chó sục sạo qua từng tầng lầu. Nghe được không ít đồn đãi trong công ti, có một số vấn đề sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của tập đoàn, nhất định phải xử lí. Ví dụ như hắn chưa từng ngờ tới một trong những cây đa cây đề của bộ phận hậu cầu - Lâm giám đốc ...
Nghe thấy tiếng chuông thang máy, A Kim quay đầu, nhìn thấy một người mặc trang phục thiếu niên đi ra. Ai vậy?
"Chào, người đẹp, anh Tu có hẹn với tôi." Trên người thiếu niên lộ ra chút bỉ khí, nguyên nửa thân trên chồm qua bàn làm việc của Thước Nhã.
Thước Nhã giương mắt nhìn người này một chút: "Anh Tạ?"
"Uh. Bất quá cô có thể gọi tôi là A Kha!"
"Anh chờ một chút." Thước Nhã bấm số máy nội bộ kết nối với phòng làm việc của Tu, lập tức Tu từ trong phòng đi ra, đưa thiếu niên tên A Kha khia đi vào phòng làm việc của mình.
"A Kim," Tư Nam đi từ phòng làm việc ra, "Nam muốn đi xuống phòng thị trường..." Ngẩng đầu lên lại nhìn thấy A Kha, "A Kha, sao bạn lại ở đây?"
"Hi, good man," A Kha đi lại ôm lấy bả vai Tư Nam, mặt cơ hồ cũng đã dán dính vào mặt Tư Nam luôn rồi, "Tôi với anh Tu này có việc cần hợp tác với nhau."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.