Chương 23
Thiên Lại Chỉ Diên
09/08/2013
Mình cũng nghe vừa kịp! A Kim nhân tiện ghé vào cửa, nghe thấy y nhỏ nhẹ nói, xoay người lặng lẽ đi vào trong kho.
Ngón tay mềm nhẹ êm ái vuốt ve lên khuôn mặt đang trong giấc ngủ yên, đầu ngón tay ôn nhu sờ theo đường cong hoàn mĩ nơi khóe miệng, ánh mắt lưu luyến nhìn lên đôi cánh môi gợi cảm như một đóa hoa của anh...
"Anh nhìn hay lắm sao?" Thanh âm thình lình vang lên dọa cho Tư Nam giật hết cả người.
"Anh tỉnh rồi à?" Vội vàng rụt tay lại.
"Trong phòng nóng lắm à?" Uông Phong Lân đưa tay vuốt lên gương mặt Tư Nam, "Mặt tại sao lại đỏ như vậy chứ?"
"Hả?" Tư Nam nghiêng người về sau định trốn, mình cũng có sờ qua thử trên mặt mình, "Đỏ lắm sao?"
Ha ha, thật sự là yêu chết phản ứng đơn thuần này của em mà, "Có mà!"
"Oh, cái kia, em chỉ là, chỉ là thay, thay Phiên Gia MM một chút mà thôi." Tư Nam đứng dậy, "Anh tỉnh rồi, em đi..." Thân thể còn chưa hoàn toàn xoay lại, thì cả người đã bị ngã lên giường nằm lên trên người của người kia.
Uông Phong Lân ôm chặt lấy Tư Nam, nâng cằm người kia lên, đôi môi hướng tới.
"Tư Nam, tôi mua..." Phan Già vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy hình ảnh đầy tim hồng kia, cả người đứng chôn ngay cửa.
"Anh..." Tư Nam một phát đẩy Uông Phong Lân ra, xoay người nhìn Phan Già đang há hốc miệng đứng ở cửa, "Cái kia, em, chị..."
"Oh, các người cứ tiếp tục, tiếp tục!" Phan Già xoay người đóng cửa lại, đứng dựa vào phía sau cánh cửa, cảm giác được xung quanh mình toàn tim hồng bay tá lả, là mình nhìn lầm phải không? Vừa rồi hai người đó đang chuẩn bị hôn...
"Em vẫn muốn đứng đó ngẩn người sao?" Uông Phong Lân ở trên giường buồn cười nhìn Tư Nam đang đứng ngẩn người.
"Đều tại anh!" Tư Nam cau mày, "Như vậy... Như vậy..."
"Ha ha, anh tin chắc Phiên Gia MM sẽ không tiết lộ bí mật của chúng ta đâu!" Uông Phong Lân ngồi dậy, kéo Tư Nam xoay người lại, "Thừa nhận thích anh đi!"
"Cái kia... em... cái này..." Bộ dáng không biết phải làm sao cả, làm cho Uông Phong Lân không nhịn được lại hung hăng hôn lên đôi môi mềm mại của ai kia.
Nụ hôn triền miên cuối cùng cũng kết thúc, bởi vì thiếu dưỡng khí mà khuôn mặt ửng hồng hơi gục xuống, hàng lông mi thật dài chợt hiện ra, Uông Phong Lân thật sự là yêu chết được hình ảnh tuyệt sắc trước mắt.
"Tư Nam, em vẫn muốn cúi đầu à?"
"Em.." Tư Nam ngẩng đầu đối diện với ánh mắt cưng chiều của Uông Phong Lân, đôi môi mềm nhẹ chu lên, "Em thích anh đó, vậy thì sao?"
"Ha ha ha ha, em rốt cuộc cũng thừa nhận rồi." Uông Phong Lân thoải mái cười to, "Chỉ cần em thích anh, vậy là tốt rồi!"
"Có cái gì tốt?" Tư Nam khó hiểu nhìn anh.
"Bởi vì anh cũng thích em mà!" Uông Phong Lân đưa tay nhéo nhẹ lên cái mũi đang chun lại của y, "Như vậy, chúng ta có thể ở bên nhau rồi."
"Hả? Ở bên nhau?"
"Làm sao vậy?" Em không muốn.
"Không phải đâu," Tư Nam suy nghĩ một chút, "Cái kia..."
"Đó chính là em nguyện ý mà?"
"Em không có?"
"Tư Nam, không cần lo lắng được không? Em sẽ không phá vỡ sự cân bằng trong thế giới của anh, em sẽ soi sáng thế giới của anh." Ngón tay Uông Phong Lân không ngừng vuốt ve trên khuôn mặt Tư Nam, "Tin tưởng anh, được không?"
Ngón tay anh như mang theo sức mạnh có thể trấn an, Tư Nam hít một hơi thật sâu, gật đầu, sau đó lại lắc đầu ngay lập tức: "Không được, chúng ta chỉ mới tiếp xúc một thời gian ngắn như vậy, anh làm sao có thể thích em được."
"Cái này à..." Khóe miệng Uông Phong Lân cong lên, "Nhiều năm trước, anh có cứu một tiểu mĩ nhân ôm một chú chó nhỏ, khi đó anh đã thích người kia rồi, sau này anh lại biết người kia là một bé trai, anh cũng liền đó mà thích bé trai kia!"
"Dạ?" Tư Nam nhìn anh không tin được, "Thật sao?"
"Ha ha." Chỉ cười không nói, tạm thời còn chưa muốn nói cho em biết về chuyện A Kim, dù sao đó cũng là chuyện khó có thể tưởng tượng được, "Tư Nam, anh chỉ muốn em tin tưởng, anh thật sự rất thích em, chúng ta yêu thích lẫn nhau không có gì là không đúng cả, cho nên, em phải thật vui vẻ, được không?"
Tư Nam gật đầu, tự nhiên hoảng hốt không biết những gì diễn ra trước mắt có phải chỉ là một giấc mơ hay không.
"Mặc dù anh rất muốn được ở cùng với em, nhưng mà anh vẫn còn một số chuyện cần giải quyết." Vuốt ve mái tóc mềm của người kia, mắt Uông Phong Lân nhìn ra cửa, "Giúp anh gọi Tu cùng Thước Nhã vào đây được không?"
"Dạ được." Tư Nam đứng lên.
"Chờ một chút," Uông Phong Lân ôm em lại, "Em có muốn ở lại đây một chốc rồi mới ra không?"
"Dạ?"
"Mặt của em vẫn còn rất đỏ!"
"Oh!" Ngón tay vuốt ve má mình, sóng mắt lưu chuyển không dám nhìn tới anh đang nằm trên giường tươi cười cưng chiều, liền hít sâu.
Cảm giác thật kì quái! Tu Nhìn Tư Nam trước mặt: "Tư Nam, em bị bệnh?"
"Đâu có đâu!" Tư Nam vội vàng lắc đầu.
"Nếu không thoải mái thì nghỉ ngơi một chút đi." Hai mắt Tu nhìn vào bên trong, trong phòng nghỉ Phan Già đang nhàn chán tự nghịch ngón tay của mình, khóe mắt lại thường xuyên liếc qua Tư Nam.
"Em thật sự không sao mà! Phong Lân đã tỉnh, nói anh với chị Thước nhã vào trong."
"Được." Tu gật đầu, đẩy cánh cửa phòng nghỉ ra liền nhìn thấy Uông Phong Lân đang dựa đầu vào thành giường hơi cúi mặt cười khúc khích, "Phong Lân, cậu có khỏe không?"
"Hả?" Uông Phong Lân ngẩn đầu, nụ cười tươi rói kia liền thu trở về, thay vào đó là nụ cười mỉm hay dùng, "Tôi tốt lắm, không thể tốt hơn được nữa. Hôm nay có chuyện gì cần nói với tôi không?"
"Có đó! Có tin tức mới đưa lại, nói bên nhà Tỉnh Thượng cùng cha của cậu bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ khi nào cậu tỉnh lại với Tỉnh Thượng Đan rồi." Tu cảm giác Uông Phong Lân không giống mọi khi lắm, mặc dù hắn bình thường cũng luôn mỉm cười, nhưng hôm nay hình như phá lệ được xuất phát từ trong nội tâm.
"Oh? Vậy cứ để bọn họ chuẩn bị đi! Dù sao, cũng không phải tiền của tôi."
"Uông tổng, anh thật sự muốn kết hôn với Tỉnh Thượng Đan?" Thước Nhã không biết tại sao khi mình hỏi câu này khóe mắt lại nhìn về phía Tư Nam.
Ngón tay mềm nhẹ êm ái vuốt ve lên khuôn mặt đang trong giấc ngủ yên, đầu ngón tay ôn nhu sờ theo đường cong hoàn mĩ nơi khóe miệng, ánh mắt lưu luyến nhìn lên đôi cánh môi gợi cảm như một đóa hoa của anh...
"Anh nhìn hay lắm sao?" Thanh âm thình lình vang lên dọa cho Tư Nam giật hết cả người.
"Anh tỉnh rồi à?" Vội vàng rụt tay lại.
"Trong phòng nóng lắm à?" Uông Phong Lân đưa tay vuốt lên gương mặt Tư Nam, "Mặt tại sao lại đỏ như vậy chứ?"
"Hả?" Tư Nam nghiêng người về sau định trốn, mình cũng có sờ qua thử trên mặt mình, "Đỏ lắm sao?"
Ha ha, thật sự là yêu chết phản ứng đơn thuần này của em mà, "Có mà!"
"Oh, cái kia, em chỉ là, chỉ là thay, thay Phiên Gia MM một chút mà thôi." Tư Nam đứng dậy, "Anh tỉnh rồi, em đi..." Thân thể còn chưa hoàn toàn xoay lại, thì cả người đã bị ngã lên giường nằm lên trên người của người kia.
Uông Phong Lân ôm chặt lấy Tư Nam, nâng cằm người kia lên, đôi môi hướng tới.
"Tư Nam, tôi mua..." Phan Già vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy hình ảnh đầy tim hồng kia, cả người đứng chôn ngay cửa.
"Anh..." Tư Nam một phát đẩy Uông Phong Lân ra, xoay người nhìn Phan Già đang há hốc miệng đứng ở cửa, "Cái kia, em, chị..."
"Oh, các người cứ tiếp tục, tiếp tục!" Phan Già xoay người đóng cửa lại, đứng dựa vào phía sau cánh cửa, cảm giác được xung quanh mình toàn tim hồng bay tá lả, là mình nhìn lầm phải không? Vừa rồi hai người đó đang chuẩn bị hôn...
"Em vẫn muốn đứng đó ngẩn người sao?" Uông Phong Lân ở trên giường buồn cười nhìn Tư Nam đang đứng ngẩn người.
"Đều tại anh!" Tư Nam cau mày, "Như vậy... Như vậy..."
"Ha ha, anh tin chắc Phiên Gia MM sẽ không tiết lộ bí mật của chúng ta đâu!" Uông Phong Lân ngồi dậy, kéo Tư Nam xoay người lại, "Thừa nhận thích anh đi!"
"Cái kia... em... cái này..." Bộ dáng không biết phải làm sao cả, làm cho Uông Phong Lân không nhịn được lại hung hăng hôn lên đôi môi mềm mại của ai kia.
Nụ hôn triền miên cuối cùng cũng kết thúc, bởi vì thiếu dưỡng khí mà khuôn mặt ửng hồng hơi gục xuống, hàng lông mi thật dài chợt hiện ra, Uông Phong Lân thật sự là yêu chết được hình ảnh tuyệt sắc trước mắt.
"Tư Nam, em vẫn muốn cúi đầu à?"
"Em.." Tư Nam ngẩng đầu đối diện với ánh mắt cưng chiều của Uông Phong Lân, đôi môi mềm nhẹ chu lên, "Em thích anh đó, vậy thì sao?"
"Ha ha ha ha, em rốt cuộc cũng thừa nhận rồi." Uông Phong Lân thoải mái cười to, "Chỉ cần em thích anh, vậy là tốt rồi!"
"Có cái gì tốt?" Tư Nam khó hiểu nhìn anh.
"Bởi vì anh cũng thích em mà!" Uông Phong Lân đưa tay nhéo nhẹ lên cái mũi đang chun lại của y, "Như vậy, chúng ta có thể ở bên nhau rồi."
"Hả? Ở bên nhau?"
"Làm sao vậy?" Em không muốn.
"Không phải đâu," Tư Nam suy nghĩ một chút, "Cái kia..."
"Đó chính là em nguyện ý mà?"
"Em không có?"
"Tư Nam, không cần lo lắng được không? Em sẽ không phá vỡ sự cân bằng trong thế giới của anh, em sẽ soi sáng thế giới của anh." Ngón tay Uông Phong Lân không ngừng vuốt ve trên khuôn mặt Tư Nam, "Tin tưởng anh, được không?"
Ngón tay anh như mang theo sức mạnh có thể trấn an, Tư Nam hít một hơi thật sâu, gật đầu, sau đó lại lắc đầu ngay lập tức: "Không được, chúng ta chỉ mới tiếp xúc một thời gian ngắn như vậy, anh làm sao có thể thích em được."
"Cái này à..." Khóe miệng Uông Phong Lân cong lên, "Nhiều năm trước, anh có cứu một tiểu mĩ nhân ôm một chú chó nhỏ, khi đó anh đã thích người kia rồi, sau này anh lại biết người kia là một bé trai, anh cũng liền đó mà thích bé trai kia!"
"Dạ?" Tư Nam nhìn anh không tin được, "Thật sao?"
"Ha ha." Chỉ cười không nói, tạm thời còn chưa muốn nói cho em biết về chuyện A Kim, dù sao đó cũng là chuyện khó có thể tưởng tượng được, "Tư Nam, anh chỉ muốn em tin tưởng, anh thật sự rất thích em, chúng ta yêu thích lẫn nhau không có gì là không đúng cả, cho nên, em phải thật vui vẻ, được không?"
Tư Nam gật đầu, tự nhiên hoảng hốt không biết những gì diễn ra trước mắt có phải chỉ là một giấc mơ hay không.
"Mặc dù anh rất muốn được ở cùng với em, nhưng mà anh vẫn còn một số chuyện cần giải quyết." Vuốt ve mái tóc mềm của người kia, mắt Uông Phong Lân nhìn ra cửa, "Giúp anh gọi Tu cùng Thước Nhã vào đây được không?"
"Dạ được." Tư Nam đứng lên.
"Chờ một chút," Uông Phong Lân ôm em lại, "Em có muốn ở lại đây một chốc rồi mới ra không?"
"Dạ?"
"Mặt của em vẫn còn rất đỏ!"
"Oh!" Ngón tay vuốt ve má mình, sóng mắt lưu chuyển không dám nhìn tới anh đang nằm trên giường tươi cười cưng chiều, liền hít sâu.
Cảm giác thật kì quái! Tu Nhìn Tư Nam trước mặt: "Tư Nam, em bị bệnh?"
"Đâu có đâu!" Tư Nam vội vàng lắc đầu.
"Nếu không thoải mái thì nghỉ ngơi một chút đi." Hai mắt Tu nhìn vào bên trong, trong phòng nghỉ Phan Già đang nhàn chán tự nghịch ngón tay của mình, khóe mắt lại thường xuyên liếc qua Tư Nam.
"Em thật sự không sao mà! Phong Lân đã tỉnh, nói anh với chị Thước nhã vào trong."
"Được." Tu gật đầu, đẩy cánh cửa phòng nghỉ ra liền nhìn thấy Uông Phong Lân đang dựa đầu vào thành giường hơi cúi mặt cười khúc khích, "Phong Lân, cậu có khỏe không?"
"Hả?" Uông Phong Lân ngẩn đầu, nụ cười tươi rói kia liền thu trở về, thay vào đó là nụ cười mỉm hay dùng, "Tôi tốt lắm, không thể tốt hơn được nữa. Hôm nay có chuyện gì cần nói với tôi không?"
"Có đó! Có tin tức mới đưa lại, nói bên nhà Tỉnh Thượng cùng cha của cậu bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ khi nào cậu tỉnh lại với Tỉnh Thượng Đan rồi." Tu cảm giác Uông Phong Lân không giống mọi khi lắm, mặc dù hắn bình thường cũng luôn mỉm cười, nhưng hôm nay hình như phá lệ được xuất phát từ trong nội tâm.
"Oh? Vậy cứ để bọn họ chuẩn bị đi! Dù sao, cũng không phải tiền của tôi."
"Uông tổng, anh thật sự muốn kết hôn với Tỉnh Thượng Đan?" Thước Nhã không biết tại sao khi mình hỏi câu này khóe mắt lại nhìn về phía Tư Nam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.