Chương 35
Thiên Lại Chỉ Diên
09/08/2013
Nhìn ngoài sân đầy người, Tư Nam lặng lẽ ra dấu với A Kim, ý bảo anh trở vào trong phòng đi.
"Tư Nam, Phong Lân có tỉnh lại không!" Vừa mới quay đi được ba bước, Tu liền đi tới.
"Dạ không!" Nhìn về phía A Kim, không có cách rồi, xem ra không thể trốn rồi.
"Gấu gấu gấu!" Một con chó cái lông vàng so ra nhỏ hơn A Kim rất nhiều đột nhiên xuất hiện bên cạnh A Kim.
"Gấu ~" (hả?) trợi ạ, như thế nào thật sự có chó cái ở đây? Uông Phong Lân vội trốn ra sau lưng Tư Nam.
"Ha ha!" Nhìn thấy con chó kia không ngừng nhào về phía A Kim, Tư Nam không khỏi bật cười.
"Úi?" Tu nhìn chằm chằm vào con chó bên cạnh A Kim, "Bạn gái mới của A Kim à?"
"Gấu gấu!" (Đừng có mà quăng P!)
"Như thế nào vậy? Bạn gái rất đẹp mà!" Tu ngồi xổm xuống, đối mặt với con chó cái trước mặt, "Mày thích A Kim à?"
"Gấu gấu gấu!" COCO trả lời Tu
"Trợ lí Tu tới rồi à!" Thiên Thiên thướt tha đi về phía này, "Anh Đường, COCO nhà em cũng không tệ lắm phải không?\'
"Gấu gấu!" (Đem con chó nhà cô ra xa một chút đi!)
"Cũng không tệ lắm, có đúng không? A Kim." TƯ Nam ngồi xổm xuống, vuốt vuốt mớ lông vàng của A Kim
"Gấu gấu" (Buông tha cho anh đi!)
"Được rồi!) Tư Nam sơ sờ anh, nhỏ giọng nói, "Em biết rồi, sẽ không để cho anh bị quấy rối tình dục đâu mà!"
"Gấu gấu?" (Quấy rối tình dục?) em nói cái gì đó! Bất quá, hình như đúng là như vậy nha! Chao ôi! Nhìn bộ dáng cái con COCO ngó mình kia, rất đáng sợ đó, so với ánh mắt của Tỉnh Thượng Đan còn đáng sợ hơn rất nhiều, cho dù là chó cũng rất kinh dị nha!
"Tư Nam!" A Kha đứng ở sau lưng Tư Nam, "Rảnh không? Tôi có việc muốn nói với bạn."
"Được thôi!" Tư Nam gật đầu với Tu và Thiên Thiên, "Hai người cứ nói chuyện nha!"
Tư Nam ngoắc tay với A Kim, cùng A Kha đi lên lầu.
"Chuyện gì vậy?"
"Uông tổng trong phòng của bạn?" A Kha hỏi.
"Đúng vậy."
"Tôi đang nghi có người muốn hại anh ta!" A Kha nhìn ra xung quanh một chút, sau đó mới nói.
"Tu biết không?" Tư Nam liếc mắt nhìn ki ki đứng bên cạnh.
"Biết rồi!" A Kha cau mày, "Nhưng mà, Tu vẫn chưa có đầu mối, không biết người đối phương phái tới là ai! Tu chính là sợ nếu nói với bạn điều đó, sẽ làm cho những kẻ khác chú ý, cho nên mới để cho tôi nói với bạn, cẩn thận một chút." A Kha theo Tư Nam đi vào phòng.
Tư Nam chỉ chỉ Uông Phong Lân đang nằm trên giường: "Anh ấy ngủ ở đây, Mạnh Ba với Kiệt Nhĩ thay phiên nhau canh ngoài hành lang bảo vệ cho anh ấy."
"Tư Nam, chúng ta quen nhau hơn mười năm rồi phải không?" A Kha ngồi xuống cái ghế Tư Nam vẫn thường ngồi.
"Đúng vậy, có gì à?"
"Bạn với Uông Phong Lân là gì của nhau vậy? A Kha đặt câu hỏi.
"Bạn là đại thám tử mà, cái gì có thể giấu diếm được ánh mắt của bạn chứ?" Tư Nam ngồi xuống giường, đôi mắt nhìn về phía A Kim.
"Tư Nam, tôi nghĩ, để bảo vệ anh ta, bạn lúc nào cũng phải cẩn thận từng giây từng phút nha."
"Tôi biết rồi!" Tư Nam gật đầu, "Anh ấy không có việc gì đâu!"
"Bất quá, tôi rất tò mò, rốt cuộc quan hệ giữa bạn với Uông tổng là như thế nào?\' A Kha tiếp tục hỏi.
"Chính là..." Tư Nam dừng lại một chút, đột nhiên lộ ra nụ cười tươi rói đáng yêu: "Giống như quan hệ của bạn với Tu vậy đó!"
"Hả?" A Kha rõ ràng là phi thường kinh ngạc, "Bạn, bạn như thế nào biết tôi với Tu..."
"Uh, hẳn là..." Tư Nam cười, "Còn chưa có thân mật như hai người!"
"Bạn làm sao mà biết được?" A Kha trừng mắt nhìn Tư Nam, giống như là trước mắt không phải người bạn mà hắn đã quen mười năm, mà là người ngoài hành tinh, quan hệ giữa hắn với Tu, hắn tưởng rằng chỉ có đương sự hai người biết được, như thế nào có thể...
"Ha ha, tôi còn biết, ai đó bị bá vương ngạnh thượng cung nhưng không thể phản kháng nữa kìa!"
"Tu nói với bạn?" A Kha nhảy dựng lên, "Tên chết tiện, hắn nói hắn vĩnh viễn cũng không tiết lộ ra ngoài!"
"Không phải đâu! Tu cái gì cũng chưa hề nói." Tư Nam cười đến vui vẻ, "Bất quá, chuyện gì trong công ti cũng không thể qua mắt được Uông tổng của chúng tôi, cho nên anh ấy tiện thể nói cho tôi biết đó!"
"Hả?" A Kha chỉ vào người đang hôn mê trên giường, "Anh ta cũng biết?"
"Đúng vậy! Là anh ấy nói cho tôi biết mà." Vẻ mặt Tư Nam đầy vô tội.
"Trời ạ! Tôi, tôi không còn mặt mũi nhìn người khác nữa rồi!" A Kha ảo não che mặt lại.
"Này, bạn khi nào thì trở thành người để ý tới người khác vậy hả?" Tư Nam hừ lạnh một tiếng, "Yêu thì cũng đã yêu rồi mà! Có gì khác người đâu? Bên nhau thì cứ bên nhau đi, sợ cái gì chứ?"
"Gấu gấu!" (Nói rất đúng!)
"Bạn thấy thật vậy sao!" A Kha bĩu môi, "Tôi nếu nói cho lão cha tôi biết tôi yêu đàn ông, ông ấy không chém chết tôi mới là lạ!"
"Không tới mức vậy chứ?" Ánh mắt Tư Nam không khỏi bay về phía A Kim, nhìn vào trong mắt anh, không biết bản thân mình nếu nói rõ với người nhà sẽ nhận phải hậu quả như thế nào nữa.
"Còn nữa!" A Kha lắc lắc đầu, "Tôi từng thử nói bóng nói gió với lão cha của tôi, theo ngữ khí của ông ấy thì nếu như tôi dám yêu đàn ông, ông ấy không chặt tôi ra làm tám khúc thì cũng sẽ đá tôi ra khỏi cửa."
"Ôi..." Không biết phải nói gì để có thể an ủi tên bạn thân này nữa.
"Gấu gấu!" (Đừng lo lắng mà!) Nhìn ra được lo lắng của Tư Nam, A Kim quấn lấy chân em mà không ngừng cọ xát.
"Ha ha, tôi nghĩ mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi!" Tư Nam vuốt ve a Kim, "A Kha, có lẽ đôi khi sự thật so với những gì mình tưởng tượng thì lại đơn giản hơn rất nhiều."
"Hi vọng được như vậy!" A Kha nhún nhún vai, "Tôi xuống trước! Nếu không thì bình dấm chua chết tiệt kia cũng sẽ lên lôi tôi xuống cho coi!"
"Được!" Tư Nam cười nhìn A Kha đi ra ngoài đóng cửa.
Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Tư Nam nhìn A Kim trước mắt, nhìn sâu vào trong hai con mắt tròn xoe đó có thể thấy được tâm tình của Uông Phong Lân, mà anh cũng đang nhìn lại mình, một lát sau, Tư Nam chỉ chỉ người trên giường sâu kín hỏi: "Muốn muốn đổi trở lại không?"
"Gâu!" (Muốn!) vừa nói đại câu xoay người chui vào trong tủ đồ.
Tư Nam ngồi bên giường, nhìn khuôn mặt Uông Phong Lân đang chìm trong giấc ngủ say, trong lòng nói tự nói với mình: Em sẽ không để cho anh gặp bất kì nguy hiểm nào.
"Tiểu Nam!" Uông Phong Lân mở mắt, đối diện anh là đôi mắt trong veo như ngọc của người anh yêu.
"Em biết," Đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Uông Phong Lân, "Anh sẽ không có việc gì đâu."
"Em có để ý tới thư kí An Chi Huyến không?" Uông Phong Lân đột nhiên hỏi.
"An chi Huyến?" Tư Nam nghĩ một chút, "Em thấy anh ta chung bộ phận với Moon phải không."
"Hừ, em chỉ nhớ Moon thôi! Mấy viên chocolate mà đã mua em được rồi hả?" Uông Phong Lân làm bộ giận dữ nhíu mày.
"Em đâu có?" Tư Nam ủy khuất bĩu môi, "Chỉ là cái người tên An Chi Huyến kia, không có liên hệ gì, không quen biết gì cả!"
"Ha ha, đùa em đó!" Uông Phong Lân đưa tay nhéo nhéo cằm Tư Nam, "Anh muốn nói với em, An Chi Huyến với Tằng Khải Trữ là bạn họ từ trung học tới đại học."
"Chán anh quá đi!" Tư Nam vuốt ve tay anh, "ý anh là An Chi Huyến có thể là người do Tằng Khải Trữ xếp đặt bên cạnh anh chứ gì?"
"Uh." Uông Phong Lân đưa tay vuốt ve mặt Tư Nam, "Em có biết không, không phải chỉ có một người muốn lật đổ anh?"
"Tư Nam, Phong Lân có tỉnh lại không!" Vừa mới quay đi được ba bước, Tu liền đi tới.
"Dạ không!" Nhìn về phía A Kim, không có cách rồi, xem ra không thể trốn rồi.
"Gấu gấu gấu!" Một con chó cái lông vàng so ra nhỏ hơn A Kim rất nhiều đột nhiên xuất hiện bên cạnh A Kim.
"Gấu ~" (hả?) trợi ạ, như thế nào thật sự có chó cái ở đây? Uông Phong Lân vội trốn ra sau lưng Tư Nam.
"Ha ha!" Nhìn thấy con chó kia không ngừng nhào về phía A Kim, Tư Nam không khỏi bật cười.
"Úi?" Tu nhìn chằm chằm vào con chó bên cạnh A Kim, "Bạn gái mới của A Kim à?"
"Gấu gấu!" (Đừng có mà quăng P!)
"Như thế nào vậy? Bạn gái rất đẹp mà!" Tu ngồi xổm xuống, đối mặt với con chó cái trước mặt, "Mày thích A Kim à?"
"Gấu gấu gấu!" COCO trả lời Tu
"Trợ lí Tu tới rồi à!" Thiên Thiên thướt tha đi về phía này, "Anh Đường, COCO nhà em cũng không tệ lắm phải không?\'
"Gấu gấu!" (Đem con chó nhà cô ra xa một chút đi!)
"Cũng không tệ lắm, có đúng không? A Kim." TƯ Nam ngồi xổm xuống, vuốt vuốt mớ lông vàng của A Kim
"Gấu gấu" (Buông tha cho anh đi!)
"Được rồi!) Tư Nam sơ sờ anh, nhỏ giọng nói, "Em biết rồi, sẽ không để cho anh bị quấy rối tình dục đâu mà!"
"Gấu gấu?" (Quấy rối tình dục?) em nói cái gì đó! Bất quá, hình như đúng là như vậy nha! Chao ôi! Nhìn bộ dáng cái con COCO ngó mình kia, rất đáng sợ đó, so với ánh mắt của Tỉnh Thượng Đan còn đáng sợ hơn rất nhiều, cho dù là chó cũng rất kinh dị nha!
"Tư Nam!" A Kha đứng ở sau lưng Tư Nam, "Rảnh không? Tôi có việc muốn nói với bạn."
"Được thôi!" Tư Nam gật đầu với Tu và Thiên Thiên, "Hai người cứ nói chuyện nha!"
Tư Nam ngoắc tay với A Kim, cùng A Kha đi lên lầu.
"Chuyện gì vậy?"
"Uông tổng trong phòng của bạn?" A Kha hỏi.
"Đúng vậy."
"Tôi đang nghi có người muốn hại anh ta!" A Kha nhìn ra xung quanh một chút, sau đó mới nói.
"Tu biết không?" Tư Nam liếc mắt nhìn ki ki đứng bên cạnh.
"Biết rồi!" A Kha cau mày, "Nhưng mà, Tu vẫn chưa có đầu mối, không biết người đối phương phái tới là ai! Tu chính là sợ nếu nói với bạn điều đó, sẽ làm cho những kẻ khác chú ý, cho nên mới để cho tôi nói với bạn, cẩn thận một chút." A Kha theo Tư Nam đi vào phòng.
Tư Nam chỉ chỉ Uông Phong Lân đang nằm trên giường: "Anh ấy ngủ ở đây, Mạnh Ba với Kiệt Nhĩ thay phiên nhau canh ngoài hành lang bảo vệ cho anh ấy."
"Tư Nam, chúng ta quen nhau hơn mười năm rồi phải không?" A Kha ngồi xuống cái ghế Tư Nam vẫn thường ngồi.
"Đúng vậy, có gì à?"
"Bạn với Uông Phong Lân là gì của nhau vậy? A Kha đặt câu hỏi.
"Bạn là đại thám tử mà, cái gì có thể giấu diếm được ánh mắt của bạn chứ?" Tư Nam ngồi xuống giường, đôi mắt nhìn về phía A Kim.
"Tư Nam, tôi nghĩ, để bảo vệ anh ta, bạn lúc nào cũng phải cẩn thận từng giây từng phút nha."
"Tôi biết rồi!" Tư Nam gật đầu, "Anh ấy không có việc gì đâu!"
"Bất quá, tôi rất tò mò, rốt cuộc quan hệ giữa bạn với Uông tổng là như thế nào?\' A Kha tiếp tục hỏi.
"Chính là..." Tư Nam dừng lại một chút, đột nhiên lộ ra nụ cười tươi rói đáng yêu: "Giống như quan hệ của bạn với Tu vậy đó!"
"Hả?" A Kha rõ ràng là phi thường kinh ngạc, "Bạn, bạn như thế nào biết tôi với Tu..."
"Uh, hẳn là..." Tư Nam cười, "Còn chưa có thân mật như hai người!"
"Bạn làm sao mà biết được?" A Kha trừng mắt nhìn Tư Nam, giống như là trước mắt không phải người bạn mà hắn đã quen mười năm, mà là người ngoài hành tinh, quan hệ giữa hắn với Tu, hắn tưởng rằng chỉ có đương sự hai người biết được, như thế nào có thể...
"Ha ha, tôi còn biết, ai đó bị bá vương ngạnh thượng cung nhưng không thể phản kháng nữa kìa!"
"Tu nói với bạn?" A Kha nhảy dựng lên, "Tên chết tiện, hắn nói hắn vĩnh viễn cũng không tiết lộ ra ngoài!"
"Không phải đâu! Tu cái gì cũng chưa hề nói." Tư Nam cười đến vui vẻ, "Bất quá, chuyện gì trong công ti cũng không thể qua mắt được Uông tổng của chúng tôi, cho nên anh ấy tiện thể nói cho tôi biết đó!"
"Hả?" A Kha chỉ vào người đang hôn mê trên giường, "Anh ta cũng biết?"
"Đúng vậy! Là anh ấy nói cho tôi biết mà." Vẻ mặt Tư Nam đầy vô tội.
"Trời ạ! Tôi, tôi không còn mặt mũi nhìn người khác nữa rồi!" A Kha ảo não che mặt lại.
"Này, bạn khi nào thì trở thành người để ý tới người khác vậy hả?" Tư Nam hừ lạnh một tiếng, "Yêu thì cũng đã yêu rồi mà! Có gì khác người đâu? Bên nhau thì cứ bên nhau đi, sợ cái gì chứ?"
"Gấu gấu!" (Nói rất đúng!)
"Bạn thấy thật vậy sao!" A Kha bĩu môi, "Tôi nếu nói cho lão cha tôi biết tôi yêu đàn ông, ông ấy không chém chết tôi mới là lạ!"
"Không tới mức vậy chứ?" Ánh mắt Tư Nam không khỏi bay về phía A Kim, nhìn vào trong mắt anh, không biết bản thân mình nếu nói rõ với người nhà sẽ nhận phải hậu quả như thế nào nữa.
"Còn nữa!" A Kha lắc lắc đầu, "Tôi từng thử nói bóng nói gió với lão cha của tôi, theo ngữ khí của ông ấy thì nếu như tôi dám yêu đàn ông, ông ấy không chặt tôi ra làm tám khúc thì cũng sẽ đá tôi ra khỏi cửa."
"Ôi..." Không biết phải nói gì để có thể an ủi tên bạn thân này nữa.
"Gấu gấu!" (Đừng lo lắng mà!) Nhìn ra được lo lắng của Tư Nam, A Kim quấn lấy chân em mà không ngừng cọ xát.
"Ha ha, tôi nghĩ mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi!" Tư Nam vuốt ve a Kim, "A Kha, có lẽ đôi khi sự thật so với những gì mình tưởng tượng thì lại đơn giản hơn rất nhiều."
"Hi vọng được như vậy!" A Kha nhún nhún vai, "Tôi xuống trước! Nếu không thì bình dấm chua chết tiệt kia cũng sẽ lên lôi tôi xuống cho coi!"
"Được!" Tư Nam cười nhìn A Kha đi ra ngoài đóng cửa.
Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Tư Nam nhìn A Kim trước mắt, nhìn sâu vào trong hai con mắt tròn xoe đó có thể thấy được tâm tình của Uông Phong Lân, mà anh cũng đang nhìn lại mình, một lát sau, Tư Nam chỉ chỉ người trên giường sâu kín hỏi: "Muốn muốn đổi trở lại không?"
"Gâu!" (Muốn!) vừa nói đại câu xoay người chui vào trong tủ đồ.
Tư Nam ngồi bên giường, nhìn khuôn mặt Uông Phong Lân đang chìm trong giấc ngủ say, trong lòng nói tự nói với mình: Em sẽ không để cho anh gặp bất kì nguy hiểm nào.
"Tiểu Nam!" Uông Phong Lân mở mắt, đối diện anh là đôi mắt trong veo như ngọc của người anh yêu.
"Em biết," Đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Uông Phong Lân, "Anh sẽ không có việc gì đâu."
"Em có để ý tới thư kí An Chi Huyến không?" Uông Phong Lân đột nhiên hỏi.
"An chi Huyến?" Tư Nam nghĩ một chút, "Em thấy anh ta chung bộ phận với Moon phải không."
"Hừ, em chỉ nhớ Moon thôi! Mấy viên chocolate mà đã mua em được rồi hả?" Uông Phong Lân làm bộ giận dữ nhíu mày.
"Em đâu có?" Tư Nam ủy khuất bĩu môi, "Chỉ là cái người tên An Chi Huyến kia, không có liên hệ gì, không quen biết gì cả!"
"Ha ha, đùa em đó!" Uông Phong Lân đưa tay nhéo nhéo cằm Tư Nam, "Anh muốn nói với em, An Chi Huyến với Tằng Khải Trữ là bạn họ từ trung học tới đại học."
"Chán anh quá đi!" Tư Nam vuốt ve tay anh, "ý anh là An Chi Huyến có thể là người do Tằng Khải Trữ xếp đặt bên cạnh anh chứ gì?"
"Uh." Uông Phong Lân đưa tay vuốt ve mặt Tư Nam, "Em có biết không, không phải chỉ có một người muốn lật đổ anh?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.