Nhà Có Chó Dữ

Chương 3

Thiên Lại Chỉ Diên

09/08/2013

Bị một người liều mạng lắc lắc vai, Uông Phong Lân bất đắc dĩ chỉ có thể mở mắt ra lần nữa, đối mặt với sự thật.

Sự thật đúng là hắn bây giờ đã trở thành một con chó vàng to lớn, bất quá nhìn kiểu gì cũng chẳng phải là giống thuần chủng, cho nên cho dù có đem bán đi cũng chẳng được mấy đồng bạc. Hơn nữa, hắn đã mười ba tuổi rồi, đối với chó mà nói cũng xem như là thành tinh rồi.

Mặt khác, đối diện trước mắt hắn vừa lắc lại vừa sợ hắn chết lại thêm nước mắt lưng tròng cùng mùi hương không tên thơm mát không phải là một mĩ nữ, mà là một gã đàn ông! Chết tiệt, tại sao tên này lớn lên lại đẹp quá xá vậy? Đã vậy còn dùng loại ánh mắt chân thành chất chứa thâm tình mà nhìn mình, làm cho mình cơ hồ muốn dựng lên luôn!

"Tư Nam, ra ăn cơm!" Thanh âm ôn nhu của một người phụ nữ từ phòng khác vọng đến, "Con hôm nay không phải cần đến phỏng vấn ở Uông thị sao? Cũng đừng đến muộn! Biết trước thì đã để anh con chở con đi rồi!"

"Mẹ, con sẽ không đến trễ đâu!" Tư Nam sờ sờ đầu A Kim, "A Kim, cục cưng phải ngoan nha! Không được tiếp tục ngủ lâu như vậy, biết không? Chiều nay chỉ có một mình mẹ ở nhà thôi, cục cưng phải bảo vệ mẹ, không cho người xấu vào nhà biết chưa?"

"Tư Nam, ăn cơm nhanh lên! Thiệt tình, từ nhỏ đã như vậy rồi, bớt yêu A Kim đi một chút có được không hả, nó chỉ là một con chó mà thôi, nghe hiểu được con nói cái gì mới là lạ!" Mẹ Tư Nam cười con của mình, "Cũng đã hai mươi ba tuổi rồi, vẫn còn ngây thơ như vậy!"

"Mẹ, A Kim có thể hiểu con nói cái gì mà!" Tư Nam quay sang A Kim, "Đúng không, A Kim?"

Vốn định nói: "Ngu ngốc, ta chẳng thèm để ý mi!" Nhưng mà nhìn thấy đôi mắt to ngập nước mắt của y, Uông Phong Lân giống y như là bị thôi miên liền gật đầu.

"Mẹ, mẹ nhìn đi, con đã nói rồi mà! A Kim còn vừa gật đầu đó!" Tư Nam vui vẻ kéo A Kim lại cạnh bàn ăn, bắt đầu ăn cơm!

"Gấu gấu gâu gâu!" (Ôi chao thơm quá, ta cũng muốn ăn!) Uông Phong Lân ngửa đầu nhìn, làm chó thật sự là quá ủy khuất mà, ngay cả trên bàn có món gì nhìn cũng không thấy.

"A Kim, lại đây, mẹ đã để bánh bích qui con chó mà A Kim thích ăn nhất vào trong chén của A Kim rồi đây này!" Mẹ Tư Nam ngồi bên cạnh gõ gõ chén.

Bánh qui cho chó? Ha? Bà điên rồi? Bà cho ta đường đường là tổng tài tập đoàn Uông thị ăn bánh qui cho chó? Rất muốn há họng mắng chửi người, nhưng há miệng ra lại là tiếng "Gâu gâu" chết tiệt, dứt khoát cấm mình há miệng luôn. Ta mới không cần ăn bánh qui cho chó, ta muốn ăn giống như y. Nghĩ tới đó, Uông Phong Lân quyết định nhảy lên trên ghế, nhưng mà... Gặp quỉ rồi, thật sự là bị biến thành con chó già, bốn chân cũng chẳng linh hoạt, ngay cả một cái ghế nhảy cũng không lên. Buồn quá, buồn quá xá đi mất! Vì vậy "Hức hức..." phát ra tiếng kêu nặng nề.

"A Kim, cục cưng làm sao vậy?" Tư Nam cúi đầu nhìn chó cưng. "Oh, cục cưng muốn ăn thịt có phải không. Được rồi, há miệng nè, ngoan!" Vừa nói Tư Nam cầm một miếng thịt đưa xuống dưới.

Gặp quỉ rồi, phải ăn kiểu như vậy sao? Thật sự là mất mặt chết mất thôi! Quên đi, dù sao thể diện của là của con chó này, có thịt ăn, chung qui so với bánh qui cho chó vẫn tốt hơn rất nhiền! Đã vậy ngón tay cầm miếng thịt này nhìn cũng rất là đẹp, tinh tế gợi cảm, đem thịt cắn vào trong miệng, thuận tiện liếm liếm hai cái lên ngón tay trắng trẻo như ngọc, quả thật so với thịt còn muốn ngon hơn nha!

"A Kim, cục cưng học thói xấu đó ở đâu ra vậy!" Tư Nam cười cười sờ sờ mớ lông vàng đên đầu A Kim, "Còn muốn sao."

"Uh." Gật đầu.

"Á á, A Kim, cục cưng hôm nay gật đầu thật đáng yêu nha!" Tư Nam lại cầm một miếng thịt đưa xuống cho chó cưng.

"Từ khi còn bé đã là như vậy, lúc nào thịt trong chén của mình đem cho A Kim ăn. Cứ gầy còm như vậy! Còn tưởng rằng sẽ giống anh con được một chút, ra nước ngoài vài năm trở về sẽ khỏe mạnh hơn, kết quả một chút tiến bộ cũng không có là sao!" Mẹ Tư nam tiếp tục ca cẩm.

"Gấu! (Uh, quả thật rất gầy!) bất quá có thể hơi nhẹ, ôm cũng sẽ rất tốt. Ọc, mình đang nghĩ cái gì đây trời? Muốn ôm tên đàn ông này? Nhất định là do đầu óc ngu si của con chó này, không liên quan gì tới mình.

Sau khi ăn cơm xong, Uông Phong Lân cảm giác được có người này cùng ăn, thật đúng là chuyện vô cùng hạnh phúc.

Chương 1.2

Nhìn bóng lưng Tư Nam khuất sau cánh cửa, Uông Phong Lân liền quay đầu lại nhìn mẹ Tư Nam một chút, làm thức ăn thiệt là ngon nha, nhưng mà không giống như Tư Nam đồng ý cho mình ăn, chỉ biết cho mình ăn bánh qui của chó! Mình mới không cần đó! Được rồi, có thiên sứ!

Vì vậy, trong lúc mẹ Tư Nam không chú ý, bạn chó vàng to con A Kim nhà chúng ta đã lặng lẽ chuồn ra khỏi phòng, nhìn đường một chút, cũng may, cùng một thành phố mà mình ở, mặc dù khoảng cách ít lắm cũng cách một phần ba thành phố! Nhưng mà, vẫn muốn xông về nhà tìm cọng lông cánh của thiên sứ nha!

Rốt cuộc trải qua ngàn vạn khó khăn gian khổ cũng chạy được về tới cửa nhà.



"Lòi đâu ra chó hoang vậy?" Chính là cậu giúp việc Tiểu Diệp.

"Gâu gâu! (Ta là chủ nhân của mi)" Mơ à, ai kia nghe hiểu được mới là lạ!

"Lại còn hung dữ hả!" Tiểu Diệp trừng hai mắt, "Quên đi, nhìn mày cũng thiệt là đáng thương!" Tiểu diệp lấy từ trong túi nilon ra vài cục xương. "Ăn đi, vốn định đem chôn xuống làm phân bón cây, nhìn mày đáng thương quá, cho mày nè!"

"Gâu gâu! (Cảm ơn, tự mi giữ lại mà ăn đi!)

"Ui cha, lại còn chảnh hử? Cái này cũng không ăn?" Tiểu Diệp trừng mắt nhìn về bạn chó vàng vẻ mặt cao ngạo không ai bì được, tại sao mình lại nhìn thấy được ánh mắt kiêu ngạo trên con chó này he? Gặp quỉ rồi.

" Gấu gâu! (Ta muốn vào trong!)

"Mày đừng sủa nữa!" Tiểu Diệp lấy ngón tay chặn lên môi, "Dì Lí đang ngủ đó, bà ấy lớn tuổi rồi, chiều nay khó khăn lắm mới nghỉ ngơi được mộ chút!"

Dì Lí đang ngủ? Bản thân hóa ra cho tới bây giờ cũng không để ý tới dì Lí cũng đã sắp bảy mươi tuổi rồi! Chỉ là thói quen từ nhỏ đã được dì Lí chăm sóc, đưa bà từ nhà đến đây, chưa từng nghĩ tới bà đã là một bà lão rồi! Cái nhà lớn như vậy đều là do một tay bà dọn dẹp, còn phải chuẩn bị bữa sáng cho mình, rồi cơm nước này nọ, thật đúng là cực khổ quá rồi.

"Mày hiểu ta đang nói cái gì à?" Tiểu Diệp ngạc nhiên nhìn bạn chó vàng to con trước mặt.

Quên đi, không thể đứng trước cửa cùng Tiểu Diệp lãng phí thời gian nữa, phải lấy cho được cọng lông cánh thiên sứ kia rồi trở về trước buổi tối. Chờ chút, tại sao chú Hoàng giữ cửa không có ở đây?

"Số mình thiệt là may mà, ngồi ở đây thay chú Hoàng canh cửa, hóa ra lại gặp được một con chó hiểu tiếng người!" Tiểu Diệp lầm bà lầm bầm.

Thì ra là đi về nhà lớn rồi! Còn tưởng là ông ấy lại lười biếng đi cùng mấy người bảo vệ gần đó đi đánh bài rồi chứ! Vừa nhấc mắt, nhìn thấy chú Hoàng từ xa xa đi tới, tính toán thời gian một chút, tranh thủ lúc hai người nói chuyện với nhau liền lẻn tới cửa sau, đi vào nhà từ bên đó.

Rốt cuộc cũng vào trong nhà được rồi, nhẹ tay nhẹ chân đi vào nhà, lên lầu, đi vào trong phòng ngủ của mình. Ở dưới cái gối, tìm được cọng lông cánh thiên sứ. Đang chuẩn bị kêu, không được! Nếu như bị dì Thẩm nghe thấy trong nhà có tiếng chó sủa, nhất định sẽ bị đánh chết tươi! Phải biết rằng dì Lí cái gì cũng tốt, chính là rất ghét động vật, kể cả con ruồi, muỗi, mèo con, chó con, cọp con, voi con,... Chỉ cần là động vật thì bà liền ghét a!

Lặng lẽ chuồn ra khỏi nhà, hay là quay về nhà Tư Nam bên kia cho an toàn một chút! Thừa dịp không ai chú ý, vội vàng lẻn ra bằng cửa sau, chạy về nhà Tư Nam.

Chạy a chạy a! Thật sự là mệt a! Như thế nào còn chưa tới? Chẳng lẽ... Nhìn xung quanh một chút, nhớ là chạy đâu có lộn đâu! Như thế nào lạc đường rồi? Chết tiệt! Chỉ là cơ thể biến thành chó thôi mà, tại sao đầu óc cũng bị ngu đi vậy? Mệt sắp chết rồi, lè lưỡi ra thở. Xem xung quanh không thấy có ai, vội vàng nhả cọng lông cánh trong miệng ra: "Gấu! Gấu!" (Mini, ra đây!)

"Cái gì nữa?" Mini không cam tâm một chút xíu nào xuất hiện trước mặt hắn.

"Gấu gấu gâu gâu!" (Ta có thể làm một con chó biết nói tiếng người không?)

"Muốn hù chết người khác à?" Mini xoay người mắt trợn trắng, biến thành chó, người này thoạt nhìn cũng có vẻ an toàn hơn nhiều, "Là mi muốn dùng thân thể con chó này đi nói với người khác rằng ta là Uông Phong Lân, tổng tài tập đoàn Uông thị?"

Cũng không phải nghĩ đến mức đó! "Gâu gấu gâu gấu!" (Vậy ít ra mi cũng phải cho ta làm một con chó cường hãn chứ? Xem con chó này già tới cỡ nào đi, lúc nào cũng có thể rớt ra tám khúc đó."

"A Kim nhà Đường Tư Nam chính là sáng hôm nay sẽ bị chết, mi chỉ mượn thân thể của nó một chút thôi mà!"

"Gấu gâu gấu gâu!" (Không được, mi nếu không cho ta trở nên khỏe mạnh cường tráng, ta bây giờ liền nổi điên, cắn mi chết luôn cho biết!)

"Được, được rồi!" Mini bất đắc dĩ cầm gậy thiên sứ chỉ vào y một cái. \'Được chưa? Thần thanh khí sảng cơ thể thoải mái chưa?"

"Gâu gâu!" (Chao ôi đúng vậy!) thử vươn tay tới phía trước một cái, quả nhiên là với tới cánh Mini, hơn nữa tiện tay tiện chân giật luôn thêm một cọng lông cánh.



"Mi tại sao lại bứt lông cánh của ta?"

"Gầu gấu gâu gâu!" (Đề phòng hoạn nạn!)

"Gừ..." Không thèm nói nữa, Mini lắc mình biến mất.

"Gấu gấu... Ta còn chưa hỏi mi đường về nhà mà!

Ngậm hai cái lông cánh to đùng, ki ki Uông Phong Lân lần theo đường cũ trở về. Trời đã tối thui! Đột nhiên nhìn thấy một cái ngã tư, mới hiểu ra, bản thân lúc nãy chỉ lo chạy, quên mất phải quẹo chỗ nào rồi! Vội vàng quẹo vô một cái, lại vòng vèo qua vài con đường nhỏ thì đã về tới rồi!

Ở xa xa, liền nhìn thấy thân ảnh Tư Nam đứng ngoài cửa lớn, nhìn quanh khắp nơi.

"Gầu gâu gấu gâu!" (Không cần nhì, ta về rồi này!)

"A Kim!" Tư nam chạy lên phía trước, đem chó cưng ôm vào trong lòng, "Cục cưng làm Nam sợ muốn chết, Nam đã nghĩ đến cục cưng bỏ nhà đi, đi tìm chỗ một chỗ nào đó thui thủi chết một mình nữa!"

"Gấu!" (hả? Tìm chỗ chết?)

"Không có việc gì rồi! Không có việc gì rồi!" Tư Nam kéo chó cưng vào nhà.

"Đã về rồi sao!" Một giọng nói lười biếng vang từ trong nhà ra.

"Gâu gâu!" (Đường Tư Viễn?) Đây không phải là giám đốc truyền thông công ti mình sao!

"Anh, không có việc gì rồi!" Tư Nam cười cười kéo A Kim của y. "A Kim, cục cưng lăn đi đâu chơi mà dơ như vậy hả? Lại đây, Nam tắm cho cục cưng nha!"

"Này, A Kim ngậm cái gì trong miệng vậy?" Đường Tư Viễn đứng dậy khỏi ghế salon.

"Đúng vậy nha!" Tư Nam ngồi xổm xuống, nhìn hai cọng lông mà chó cưng ngậm trong miệng.

"Ha ha, A Kim, cục cưng đi săn vịt à?" Đường Tư Viễn ôm bụng cười ha ha.

"Anh, cọng lông này thật là dài không giống như lông vịt!" Muốn lấy hai cọng lông cánh ra khỏi miệng A Kim lần nữa, nhưng A Kim - Uông Phong Lân làm kiểu gì cũng không mở miệng.

"Vậy đó là cái gì? Thiên nga? Nó vốn là chó nha, cũng không phải là cóc ghẻ!"

"Gấu!" (Mi mới là cóc á!) Gặp quỉ, bình thường cũng đâu có cảm giác Đường Tư Viễn cao hơn mình bao nhiêu đâu, bây giờ nhìn sao mà giống một đại quái vật vậy ta?

"Anh à, cọng lông này dài như vậy, đừng có nói là của đại bàng nha?" Tư Nam vẫn còn đang nghiên cứu hai cọng lông.

"Dựa vào nó, lại còn săn đại bàng?" Đường Tư Viễn cười lăn lộn. "Cũng chỉ có em mới coi nó là bảo bối thôi! Nói coi nhà nha, anh nhớ có một lần về nhà tự nhiên lòi đâu ra một con chuột, nó là một con chó to như vậy, không đem con chuột kia ăn, thì ít ra cũng phải hù cho con chuột chạy mất dép chớ! Kết quả sao? Chính nó nhảy một phát lên ghế, hất em té xuống đó!"

"Anh, cục cưng là chó, không phải là mèo!" Tư Nam bĩu môi bất mãn.

"Nói tới ăn, bản lãnh của nó càng cao hơn, anh thấy em lúc nào cũng gầy như vậy chính là bao nhiêu thịt trong chén của mình đều đem cho nó hết rồi!" Đường Từ Viễn đi tới định sờ sờ đầu A Kim.

Uông Phong Lân lắc người né qua một bên: "Gấu gấu!" (Mi là ai hả? Sờ đầu lão tử, mi còn muốn sống không hả?)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nhà Có Chó Dữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook