Chương 49
Thiên Lại Chỉ Diên
09/08/2013
"Rất là rõ ràng!" Uông Phong Lân mặt mũi đen sì, "Nhiều người đang chờ cậu cứu mạng như vậy, cậu tới đây làm cái gì?"
"Thật ra, tôi không phải tới nhìn cậu." Lâm nhướng nhướng lông mi cười cười, "Tôi đến xem em họ tôi có mệt quá hay không đó mà, có bị người khác ăn hiếp hay không..."
"Tôi tốt lắm, không cần anh tới thăm!" Phan Già lạnh mặt dựa vào cửa, "Anh lần này đừng mong lôi tôi đi lãnh đạn thay!"
"Không cần như vậy mà! Làm như vậy người ta rất thương tâm nha!" Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Lâm lập tức hiện ra tình trạng ủy khuất, tâật sự là làm cho người khác thương mến.
"Đi chết đi!" Đáng tiếc không hề có tác dụng với Phan Già, nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
"Phụ nữ thật sự rất tàn nhẫn nha!" Lâm ngồi vào bên cạnh giường Uông Phong Lân, đầu tựa vào hướng người bệnh trên giường, "Phong Lân, cũng chỉ có cậu tốt với tôi thôi!"
"Tôi..." Uông Phong Lân vừa định trả lời, nhưng lại nhìn thấy Tư Nam từ ngoài cửa đi vào.
"A Kim, theo Nam về nào!" Tư Nam cũng không có nhìn qua bên này, mà quay sang nói chuyện con chó trên ghế salon.
A Kim nghe lời nhảy xuống ghế, đi theo sau Tư Nam, một người một chó đi ra ngoài cửa cũng không có quay đầu lại.
"Cậu!" Uông Phong Lân rất muốn đem Ngô Cam Lâm trước mặt đá văng ra, thế nhưng bây giờ hắn là người bệnh, bất lực.
Nhìn thấy ông chủ của mình bị nghẹn họng, tâm tình của Tu rất tốt đẹp, khuôn mặt nghiêm chỉnh thả ra được một chút biểu tình: "Cậu tìm Phiên Gia MM làm gì?"
"Cũng không phải lão mẹ tôi sao?" Lâm buông bộ mặt người nào đó đã đen sì như đáy nồi, "Lại muốn tôi đi xem mắt, mỗi lần đều làm cho tôi có cảm giác dê vào miệng cọp. Tôi đến tìm Phiên Gia giả bộ làm bạn gái của tôi!"
"Cậu cứ tìm một người làm bạn gái không phải tốt hết sao?" Uông Phong Lân kêu lên một tiếng đau đớn.
"Cái đó là có ý gì hả? Nhìn thịt thà trắng hếu trước mặt, với tối những người đó với tiêu bản cơ thể rốt cuộc có chỗ nào khác nhau đâu? Ngoại trừ thở với không thở, tim đập với không đập. Tiêu bản của tôi ít nhất cũng không có dòm ngó đến tiền trong ví của tôi, sẽ không quan tâm đến việc bứt lông mi của tôi ra xem là đồ thật hay đồ giả!" Lâm thở ra một hơi thật dài.
"Biến thái." Cả bốn cái miệng đồng thanh.
"Bất quá, Phong Lân, lễ tân công ti cậu rất đáng yêu nha!"
"Chết đi!" Bốn cái miệng lại tiếp tục đồng thanh.
"Đúng rồi, anh vào bằng cách nào?" Kiệt Nhĩ đột nhiên nhớ ra, nếu không có hẹn trước, lễ tân dưới đại sảnh không nhận ra cậu ta, không có lí do nào cậu ta có thể trót lọt mà đi thẳng lên tầng mười tám được.
"Ôi, chẳng lẽ cậu không biết xinh đẹp chính là giấy thông hành sao?" Lâm vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của mình, vẻ mặt bây giờ tuyệt đối là đáng yêu đến phi thường luôn.
"Đúng là không biết xấu hổ, chưa từng nhìn thấy người nào không biết xấu hổ như vậy!" Uông Phong Lân thở dài bất đắc dĩ.
Tu gật đầu: "Công nhận!" Lần này hắn cũng đứng về phe ông chủ của mình rồi.
"Đều là mấy tên máu lạnh!" Lâm đứng dậy, "Chẳng muốn dây dưa với mấy tên hôi hám các cậu chút nào." Giống như là chuẩn bị rời đi, nhưng mà xoay người quay lại nói vào bên tai Uông Phong Lân âm lượng chỉ đủ để hai người nghe được, "Cơ thể cậu không có bất kì vấn đề gì, cho nên, cậu không phải bị bệnh mà hôn mê. ha ha." Nói xong, đứng dậy giũ giũ vạt vào T-Shirt, cất bước rời đi.
"Tên này là tới định quấy rối phải không?" Uông Phong Lân thật sự rất muốn nổi điên.
"Ít nhất anh ta cũng cho chúng ta biết an ninh của tòa nhà này có sơ hở." Trong tay Mạnh Ba không biết có thêm một cái Notebook, "Anh ta cũng không phải dựa vào sự xinh đẹp để đi vào đâu!"
"Hả?" Ba người khác lập tức chú ý tới.
"Anh ta đến trước quần lễ tân đưa ra giấy thông hành, hẳn là thẻ từ có thể đi thẳng lên tầng mười tám." Mạnh Ba chỉ vào hình ảnh camera theo dõi chụp lại được rồi giải thích, sau đó ngẩng đầu nhìn Uông Phong Lân.
Uông Phong Lân nhíu mày nhìn về phía Tu: "Năm ngoái lúc có người muốn giết tôi, không phải chỉ đưa ra có sáu cái thẻ từ thôi sao?"
"Đều đã thu hồi lại," Tu nghĩ một chút, "Kể cả cái của Lâm."
"Tôi nghĩ không chỉ có thẻ từ, còn có thành viên bộ phận kĩ thuật, đều có thể làm lại." Mạnh Ba nhìn màn hình, "Tôi nghĩ cần tăng mạnh hệ thống an ninh, đổi qua thành nhận diện bằng vân tay đi."
"Mọi người làm đi!" Uông Phong Lân ngồi dậy, gọi với ra ngoài cửa, "Phiên Gia MM, đỡ tôi qua phòng Tư Nam được không?"
"Được!" Phan Già từ bên ngoài đi vào, thuận tay đem cái thẻ vất lại cho Tu, "Cái tên kia để lại đó!"
Uông Phong Lân xoay người bước xuống giường, ghé vào bả vai Phan Già, cũng không thèm nhìn đến ba người còn lại trong phòng đang chụm đầu nghiên cứu hệ thống an ninh, đi về phía phòng Tư Nam.
Tu cầm lấy cái thẻ Phan Già mới vứt qua, quả nhiên là thẻ từ lúc trước phát hành: "Cái này..."
"Sao vậy?" Kiệt Nhĩ hỏi.
"Cái này không phải là hàng nhái, là đồ thật đó!" Tu đem cái thẻ trong tay đưa qua cho Kiệt Nhĩ.
"Anh thu hồi phải không?" Mạnh Ba hỏi.
"Sợ bị trộm cho nên tôi đều cho hủy hết!" Tu nhíu chặt chân mày.
"Tôi nghĩ, có thể ban đầu căn bản không chỉ làm có sáu cái." Kiệt Nhĩ đem cái thẻ từ lật tới lật lui, cái thẻ này không phải là loại thẻ bình thường làm ở đâu cũng được, mà bên trong còn có cảm ứng từ đặc biệt cảm ứng với máy đọc ở quầy lễ tân, cho nên, phải qua được máy kiểm soát đặt ở quầy lễ tâm mới có thể có ích.
"Như thế nào có thể như vậy?" Tu cảm giác được một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
"Tôi cũng biết được không có khả năng, đây chính là Đặng Tấn tự mình theo dõi mà." Mạnh Ba lật nhìn cái thẻ.
"Thẻ không có khả năng, nhưng mà cảm ứng từ bên trong thì có thể! Tạo vẻ bề ngoài giống nhau thì không có gì khó khăn cả, chỉ cần người nào rời cái thẻ ra vài phút thì đã có thể copy lại toàn bộ hình dạng bên ngoài rồi." Kiệt Nhĩ nghĩ một chút, "Tu, cảm ứng từ là làm ở đâu?"
"Là sản phẩm mới nhất của công ti chúng ta lúc đó, sáu cái thẻ từ này thật ra là đồ thí nghiệp, sau đó cũng không có làm tiếp ữa..." Tu đột nhiên dừng lại, "Bộ phận kĩ thuật."
Mạnh Ba gật đầu.
"SHIT!" Tu vùng đứng dậy.
"Thật ra, tôi không phải tới nhìn cậu." Lâm nhướng nhướng lông mi cười cười, "Tôi đến xem em họ tôi có mệt quá hay không đó mà, có bị người khác ăn hiếp hay không..."
"Tôi tốt lắm, không cần anh tới thăm!" Phan Già lạnh mặt dựa vào cửa, "Anh lần này đừng mong lôi tôi đi lãnh đạn thay!"
"Không cần như vậy mà! Làm như vậy người ta rất thương tâm nha!" Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Lâm lập tức hiện ra tình trạng ủy khuất, tâật sự là làm cho người khác thương mến.
"Đi chết đi!" Đáng tiếc không hề có tác dụng với Phan Già, nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
"Phụ nữ thật sự rất tàn nhẫn nha!" Lâm ngồi vào bên cạnh giường Uông Phong Lân, đầu tựa vào hướng người bệnh trên giường, "Phong Lân, cũng chỉ có cậu tốt với tôi thôi!"
"Tôi..." Uông Phong Lân vừa định trả lời, nhưng lại nhìn thấy Tư Nam từ ngoài cửa đi vào.
"A Kim, theo Nam về nào!" Tư Nam cũng không có nhìn qua bên này, mà quay sang nói chuyện con chó trên ghế salon.
A Kim nghe lời nhảy xuống ghế, đi theo sau Tư Nam, một người một chó đi ra ngoài cửa cũng không có quay đầu lại.
"Cậu!" Uông Phong Lân rất muốn đem Ngô Cam Lâm trước mặt đá văng ra, thế nhưng bây giờ hắn là người bệnh, bất lực.
Nhìn thấy ông chủ của mình bị nghẹn họng, tâm tình của Tu rất tốt đẹp, khuôn mặt nghiêm chỉnh thả ra được một chút biểu tình: "Cậu tìm Phiên Gia MM làm gì?"
"Cũng không phải lão mẹ tôi sao?" Lâm buông bộ mặt người nào đó đã đen sì như đáy nồi, "Lại muốn tôi đi xem mắt, mỗi lần đều làm cho tôi có cảm giác dê vào miệng cọp. Tôi đến tìm Phiên Gia giả bộ làm bạn gái của tôi!"
"Cậu cứ tìm một người làm bạn gái không phải tốt hết sao?" Uông Phong Lân kêu lên một tiếng đau đớn.
"Cái đó là có ý gì hả? Nhìn thịt thà trắng hếu trước mặt, với tối những người đó với tiêu bản cơ thể rốt cuộc có chỗ nào khác nhau đâu? Ngoại trừ thở với không thở, tim đập với không đập. Tiêu bản của tôi ít nhất cũng không có dòm ngó đến tiền trong ví của tôi, sẽ không quan tâm đến việc bứt lông mi của tôi ra xem là đồ thật hay đồ giả!" Lâm thở ra một hơi thật dài.
"Biến thái." Cả bốn cái miệng đồng thanh.
"Bất quá, Phong Lân, lễ tân công ti cậu rất đáng yêu nha!"
"Chết đi!" Bốn cái miệng lại tiếp tục đồng thanh.
"Đúng rồi, anh vào bằng cách nào?" Kiệt Nhĩ đột nhiên nhớ ra, nếu không có hẹn trước, lễ tân dưới đại sảnh không nhận ra cậu ta, không có lí do nào cậu ta có thể trót lọt mà đi thẳng lên tầng mười tám được.
"Ôi, chẳng lẽ cậu không biết xinh đẹp chính là giấy thông hành sao?" Lâm vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của mình, vẻ mặt bây giờ tuyệt đối là đáng yêu đến phi thường luôn.
"Đúng là không biết xấu hổ, chưa từng nhìn thấy người nào không biết xấu hổ như vậy!" Uông Phong Lân thở dài bất đắc dĩ.
Tu gật đầu: "Công nhận!" Lần này hắn cũng đứng về phe ông chủ của mình rồi.
"Đều là mấy tên máu lạnh!" Lâm đứng dậy, "Chẳng muốn dây dưa với mấy tên hôi hám các cậu chút nào." Giống như là chuẩn bị rời đi, nhưng mà xoay người quay lại nói vào bên tai Uông Phong Lân âm lượng chỉ đủ để hai người nghe được, "Cơ thể cậu không có bất kì vấn đề gì, cho nên, cậu không phải bị bệnh mà hôn mê. ha ha." Nói xong, đứng dậy giũ giũ vạt vào T-Shirt, cất bước rời đi.
"Tên này là tới định quấy rối phải không?" Uông Phong Lân thật sự rất muốn nổi điên.
"Ít nhất anh ta cũng cho chúng ta biết an ninh của tòa nhà này có sơ hở." Trong tay Mạnh Ba không biết có thêm một cái Notebook, "Anh ta cũng không phải dựa vào sự xinh đẹp để đi vào đâu!"
"Hả?" Ba người khác lập tức chú ý tới.
"Anh ta đến trước quần lễ tân đưa ra giấy thông hành, hẳn là thẻ từ có thể đi thẳng lên tầng mười tám." Mạnh Ba chỉ vào hình ảnh camera theo dõi chụp lại được rồi giải thích, sau đó ngẩng đầu nhìn Uông Phong Lân.
Uông Phong Lân nhíu mày nhìn về phía Tu: "Năm ngoái lúc có người muốn giết tôi, không phải chỉ đưa ra có sáu cái thẻ từ thôi sao?"
"Đều đã thu hồi lại," Tu nghĩ một chút, "Kể cả cái của Lâm."
"Tôi nghĩ không chỉ có thẻ từ, còn có thành viên bộ phận kĩ thuật, đều có thể làm lại." Mạnh Ba nhìn màn hình, "Tôi nghĩ cần tăng mạnh hệ thống an ninh, đổi qua thành nhận diện bằng vân tay đi."
"Mọi người làm đi!" Uông Phong Lân ngồi dậy, gọi với ra ngoài cửa, "Phiên Gia MM, đỡ tôi qua phòng Tư Nam được không?"
"Được!" Phan Già từ bên ngoài đi vào, thuận tay đem cái thẻ vất lại cho Tu, "Cái tên kia để lại đó!"
Uông Phong Lân xoay người bước xuống giường, ghé vào bả vai Phan Già, cũng không thèm nhìn đến ba người còn lại trong phòng đang chụm đầu nghiên cứu hệ thống an ninh, đi về phía phòng Tư Nam.
Tu cầm lấy cái thẻ Phan Già mới vứt qua, quả nhiên là thẻ từ lúc trước phát hành: "Cái này..."
"Sao vậy?" Kiệt Nhĩ hỏi.
"Cái này không phải là hàng nhái, là đồ thật đó!" Tu đem cái thẻ trong tay đưa qua cho Kiệt Nhĩ.
"Anh thu hồi phải không?" Mạnh Ba hỏi.
"Sợ bị trộm cho nên tôi đều cho hủy hết!" Tu nhíu chặt chân mày.
"Tôi nghĩ, có thể ban đầu căn bản không chỉ làm có sáu cái." Kiệt Nhĩ đem cái thẻ từ lật tới lật lui, cái thẻ này không phải là loại thẻ bình thường làm ở đâu cũng được, mà bên trong còn có cảm ứng từ đặc biệt cảm ứng với máy đọc ở quầy lễ tân, cho nên, phải qua được máy kiểm soát đặt ở quầy lễ tâm mới có thể có ích.
"Như thế nào có thể như vậy?" Tu cảm giác được một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
"Tôi cũng biết được không có khả năng, đây chính là Đặng Tấn tự mình theo dõi mà." Mạnh Ba lật nhìn cái thẻ.
"Thẻ không có khả năng, nhưng mà cảm ứng từ bên trong thì có thể! Tạo vẻ bề ngoài giống nhau thì không có gì khó khăn cả, chỉ cần người nào rời cái thẻ ra vài phút thì đã có thể copy lại toàn bộ hình dạng bên ngoài rồi." Kiệt Nhĩ nghĩ một chút, "Tu, cảm ứng từ là làm ở đâu?"
"Là sản phẩm mới nhất của công ti chúng ta lúc đó, sáu cái thẻ từ này thật ra là đồ thí nghiệp, sau đó cũng không có làm tiếp ữa..." Tu đột nhiên dừng lại, "Bộ phận kĩ thuật."
Mạnh Ba gật đầu.
"SHIT!" Tu vùng đứng dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.