Chương 52
Thiên Lại Chỉ Diên
09/08/2013
"Thì tính gì chứ? Anh sau này có thể cùng em chới ném đĩa sao?" Tư Nam nhìn về phía anh.
"Cái kia..." Uông Phong Lân suy nghĩ một chút, "Nếu như em không yêu cầu anh dùng miệng ngậm là được."
"Ha ha." Nhìn bộ dáng giả bộ ủy khuất của anh, cười đánh nhẹ anh một cái, "Đi nào!"
"Chỉ cần em vui, chỉ cần có thể ở bên cạnh em, cho dù anh vĩnh viễn phải làm A Kim, anh cũng đồng ý." Uông Phong Lâm thu lại bộ dáng giả bộ đáng yêu lúc nãy. "Chỉ là, anh tin tưởng bản thân mình có thể bảo vệ được em nhiều hơn so với A Kim, có thể yêu em nhiều hơn, thương em nhiều hơn."
Trong đôi mắt trong veo chợt phủ một tầng sương mù, đứng ở cửa, một tay nắm lấy chốt cửa, trước khi mở cửa ra, Tư Nam ngẩng đầu lên, nhìn thật sâu vào trong mắt Uông Phong Lân, lời nói vô cùng kiên định: "Cho dù tương lai có như thế nào, em đều sẽ cùng với anh."
...
Nhà họ Đường, bữa cơm tối.
"Tư Viễn, em con đâu?" Mẹ Đường từ trong bếp đi ra hỏi thăm.
"Đang chơi với A Kim ở trong sân mẹ," Đường Tư Viễn trả lời, đi đến nhà bếp giúp mẹ Đường lấy chén dĩa ra bàn.
"Không cần giúp mẹ đâu, đi gọi Tư Nam vào ăn cơm đi!" Mẹ Đường nói.
"Dạ mẹ." Đường Tư Viễn xoay người đi ra ngoài, vào trong sân tìm một người một chó.
Cách đó không xa, Tư Nam đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, đối mặt với A Kim, không biết đang nói cái gì, trên mặt mỉm cười ngọt ngào, cái mũi của một người một chó này sắp chạm vào nhau rồi. Đột nhiên A Kim vươn đầu lưỡi liếm lên môi Tư Nam, Tư Nam thì cưng chiều xoa xoa đỉnh đầu của A Kim.
Đường Tư Viễn âm thầm thở dài một tiếng, không thể không lo lắng đế chuyện em trai mình thật sự yêu chó đến phát cuồng, mà cái tên kia hiện tại đang dụ dỗ Tư Nam đi yêu chó. Em trai của mình thuần khiết như vậy, tựa hồ đối với những sự dụ dỗ này hoàn toàn không có sức chống cự. Vốn hắn cũng có nghĩ tới tổng tài Uông Phong Lân của công ti trốn trong cơ thể của A Kim, nhưng mà trải qua chuyện của An Chi Huyến, nghe nói cả tổng tài lẫn A Kim đều xuất hiện cùng lúc với nhau. Cho nên, đối với A Kim này hắn không thể không gia tăng phòng bị, mặc dù hắn nhìn ra được A Kim đối với Tư Nam cũng không phải là nói gì nghe nấy. Nhưng mà, quan hệ mập mờ như vậy cũng không tránh khỏi quá mức kì dị rồi, chẳng lẽ thật sự muốn đóng bộ phim "Chuyện tình giữa người và chó" trong nhà chứ không phải chỉ là giỡn chơi sao?
"Tư Nam, ăn cơm thôi!" Đường Tư Viễn kêu.
"Em tới liền!" Tư Nam đứng dậy đi tới, A Kim cũng vẫy vẫy đuôi lon ton theo sau.
"Tư Nam, em gần đây hình như cả ngày đều dính cùng một chỗ với A Kim vậy!" Đường Tư Viễn mặc dù trong miệng thì nói chuyện với em trái, thế nhưng ánh mắt lại nhìn về A Kim, muốn biết phản ứng của nó.
"Đúng rồi, em muốn gần gũi A Kim nhiều hơn." Tư Nam thuận miệng trả lời.
"Cuộc sống của em với A Kim cũng đâu thể giống nhau." Con có kia tuyệt đối là đang giả ngu, nó tưởng rằng nó che dấu được ánh mắt hưng phấn sao? Đường Tư Viễn trừng mắt liếc cho một cái.
"Gấu gâu!" (Mi ganh tị à?) Xem Đường Tư Viễn trừng mình, A Kim lập tức không cam lòng yếu thế trừng ngược lại hắn.
"Có lẽ vậy! Cục cưng cũng đã mười ba tuổi rồi, gần đây chung qui cũng làm ra vài chuyện không giống bình thường." Tư Nam gật đầu, không sai, cuộc sống của A Kim không còn nhiều lắm, Còn có một tuần, nó sẽ biến mất.
"Tư Nam, cũng không nên quá cưng chiều nó như vậy." Đường Tư Viễn nhắc nhở.
"Hi hi, em biết mà." Tư Nam gật đầu, "Em sẽ không cưng chiều cục cưng quá nhiều!"
"Gấu gấu?" (Tại sao không cưng anh?) Trong mắt A Kim mang theo sự khó hiểu nhìn qua Tư Nam, thế nhưng lại thấy bảo bối đáng yêu đang làm mặt quỉ với mình.
"Anh chỉ muốn nhắc nhở em, dù sao nó cũng chỉ là một con chó, em đừng có nhận nhần nó thành vợ mình." Đường Tư Viễn nhìn bộ dáng lấy lòng của A Kim, trong lòng thật sự rất lo lắng, sợ rằng trái tim tinh khiết của đứa em mình đã sớm bị con chó này bắt làm tù binh.
"A Kim, cục cưng tình nguyện làm vợ của Nam không?" Tư Nam cúi đầu hỏi.
"Gấu gấu gâu!" (Anh là chồng em!)
"Cục cưng nếu không muốn, Nam liền vứt bỏ cục cưng ngay nha!" Tư Nam uy hiếp.
Mặc dù biết sự uy hiếp của Tư Nam chỉ là giỡn chơi, nhưng vẫn phải gật đầu ngay lập tức, nguyên tắc đầu tiên mặc kệ vấn đề là gì so với bị vứt bỏ đều không quan trọng bằng. Không chỉ gật đầu, lại còn cọ cọ vào chân Tư Nam lấy lòng.
"Xem, cục cưng đồng ý rồi." Tư Nam cười cười nhìn anh Hai.
Đường Tư Viễn thất bại hoàn toàn chỉ còn biết xoay người đi vào trong bếp: "Mẹ, con giúp mẹ bưng canh!"
"Gấu gấu gâu!" (Cho anh làm chồng đi mà!) phải thương lượng tốt mới được, mặc dù em lúc trước đã đồng ý để mình làm chồng, nhưng mà nếu thật sự muốn đổi ý, bản tha6nmi2nh cũng không có biện pháp cứu vãn.
"Ngu ngốc!" Tư Nam cười nhẹ đá anh một cái, "Đi nào, đi rửa tay!"
"Gấu gấu gâu!" (Bảo bối, em tốt nhất trên đời!) ra sức nịnh bợ, cọng thêm nụ cường mang theo vô hạn vui vẻ.
"A Kim đang cười sao?" Đường Chính Sâm từ bên kia đi lại, "Nụ cười này muốn bao nhiêu đê tiện liền có bấy nhiêu nha!"
"Cái kia..." Uông Phong Lân suy nghĩ một chút, "Nếu như em không yêu cầu anh dùng miệng ngậm là được."
"Ha ha." Nhìn bộ dáng giả bộ ủy khuất của anh, cười đánh nhẹ anh một cái, "Đi nào!"
"Chỉ cần em vui, chỉ cần có thể ở bên cạnh em, cho dù anh vĩnh viễn phải làm A Kim, anh cũng đồng ý." Uông Phong Lâm thu lại bộ dáng giả bộ đáng yêu lúc nãy. "Chỉ là, anh tin tưởng bản thân mình có thể bảo vệ được em nhiều hơn so với A Kim, có thể yêu em nhiều hơn, thương em nhiều hơn."
Trong đôi mắt trong veo chợt phủ một tầng sương mù, đứng ở cửa, một tay nắm lấy chốt cửa, trước khi mở cửa ra, Tư Nam ngẩng đầu lên, nhìn thật sâu vào trong mắt Uông Phong Lân, lời nói vô cùng kiên định: "Cho dù tương lai có như thế nào, em đều sẽ cùng với anh."
...
Nhà họ Đường, bữa cơm tối.
"Tư Viễn, em con đâu?" Mẹ Đường từ trong bếp đi ra hỏi thăm.
"Đang chơi với A Kim ở trong sân mẹ," Đường Tư Viễn trả lời, đi đến nhà bếp giúp mẹ Đường lấy chén dĩa ra bàn.
"Không cần giúp mẹ đâu, đi gọi Tư Nam vào ăn cơm đi!" Mẹ Đường nói.
"Dạ mẹ." Đường Tư Viễn xoay người đi ra ngoài, vào trong sân tìm một người một chó.
Cách đó không xa, Tư Nam đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, đối mặt với A Kim, không biết đang nói cái gì, trên mặt mỉm cười ngọt ngào, cái mũi của một người một chó này sắp chạm vào nhau rồi. Đột nhiên A Kim vươn đầu lưỡi liếm lên môi Tư Nam, Tư Nam thì cưng chiều xoa xoa đỉnh đầu của A Kim.
Đường Tư Viễn âm thầm thở dài một tiếng, không thể không lo lắng đế chuyện em trai mình thật sự yêu chó đến phát cuồng, mà cái tên kia hiện tại đang dụ dỗ Tư Nam đi yêu chó. Em trai của mình thuần khiết như vậy, tựa hồ đối với những sự dụ dỗ này hoàn toàn không có sức chống cự. Vốn hắn cũng có nghĩ tới tổng tài Uông Phong Lân của công ti trốn trong cơ thể của A Kim, nhưng mà trải qua chuyện của An Chi Huyến, nghe nói cả tổng tài lẫn A Kim đều xuất hiện cùng lúc với nhau. Cho nên, đối với A Kim này hắn không thể không gia tăng phòng bị, mặc dù hắn nhìn ra được A Kim đối với Tư Nam cũng không phải là nói gì nghe nấy. Nhưng mà, quan hệ mập mờ như vậy cũng không tránh khỏi quá mức kì dị rồi, chẳng lẽ thật sự muốn đóng bộ phim "Chuyện tình giữa người và chó" trong nhà chứ không phải chỉ là giỡn chơi sao?
"Tư Nam, ăn cơm thôi!" Đường Tư Viễn kêu.
"Em tới liền!" Tư Nam đứng dậy đi tới, A Kim cũng vẫy vẫy đuôi lon ton theo sau.
"Tư Nam, em gần đây hình như cả ngày đều dính cùng một chỗ với A Kim vậy!" Đường Tư Viễn mặc dù trong miệng thì nói chuyện với em trái, thế nhưng ánh mắt lại nhìn về A Kim, muốn biết phản ứng của nó.
"Đúng rồi, em muốn gần gũi A Kim nhiều hơn." Tư Nam thuận miệng trả lời.
"Cuộc sống của em với A Kim cũng đâu thể giống nhau." Con có kia tuyệt đối là đang giả ngu, nó tưởng rằng nó che dấu được ánh mắt hưng phấn sao? Đường Tư Viễn trừng mắt liếc cho một cái.
"Gấu gâu!" (Mi ganh tị à?) Xem Đường Tư Viễn trừng mình, A Kim lập tức không cam lòng yếu thế trừng ngược lại hắn.
"Có lẽ vậy! Cục cưng cũng đã mười ba tuổi rồi, gần đây chung qui cũng làm ra vài chuyện không giống bình thường." Tư Nam gật đầu, không sai, cuộc sống của A Kim không còn nhiều lắm, Còn có một tuần, nó sẽ biến mất.
"Tư Nam, cũng không nên quá cưng chiều nó như vậy." Đường Tư Viễn nhắc nhở.
"Hi hi, em biết mà." Tư Nam gật đầu, "Em sẽ không cưng chiều cục cưng quá nhiều!"
"Gấu gấu?" (Tại sao không cưng anh?) Trong mắt A Kim mang theo sự khó hiểu nhìn qua Tư Nam, thế nhưng lại thấy bảo bối đáng yêu đang làm mặt quỉ với mình.
"Anh chỉ muốn nhắc nhở em, dù sao nó cũng chỉ là một con chó, em đừng có nhận nhần nó thành vợ mình." Đường Tư Viễn nhìn bộ dáng lấy lòng của A Kim, trong lòng thật sự rất lo lắng, sợ rằng trái tim tinh khiết của đứa em mình đã sớm bị con chó này bắt làm tù binh.
"A Kim, cục cưng tình nguyện làm vợ của Nam không?" Tư Nam cúi đầu hỏi.
"Gấu gấu gâu!" (Anh là chồng em!)
"Cục cưng nếu không muốn, Nam liền vứt bỏ cục cưng ngay nha!" Tư Nam uy hiếp.
Mặc dù biết sự uy hiếp của Tư Nam chỉ là giỡn chơi, nhưng vẫn phải gật đầu ngay lập tức, nguyên tắc đầu tiên mặc kệ vấn đề là gì so với bị vứt bỏ đều không quan trọng bằng. Không chỉ gật đầu, lại còn cọ cọ vào chân Tư Nam lấy lòng.
"Xem, cục cưng đồng ý rồi." Tư Nam cười cười nhìn anh Hai.
Đường Tư Viễn thất bại hoàn toàn chỉ còn biết xoay người đi vào trong bếp: "Mẹ, con giúp mẹ bưng canh!"
"Gấu gấu gâu!" (Cho anh làm chồng đi mà!) phải thương lượng tốt mới được, mặc dù em lúc trước đã đồng ý để mình làm chồng, nhưng mà nếu thật sự muốn đổi ý, bản tha6nmi2nh cũng không có biện pháp cứu vãn.
"Ngu ngốc!" Tư Nam cười nhẹ đá anh một cái, "Đi nào, đi rửa tay!"
"Gấu gấu gâu!" (Bảo bối, em tốt nhất trên đời!) ra sức nịnh bợ, cọng thêm nụ cường mang theo vô hạn vui vẻ.
"A Kim đang cười sao?" Đường Chính Sâm từ bên kia đi lại, "Nụ cười này muốn bao nhiêu đê tiện liền có bấy nhiêu nha!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.