Chương 79
Thiên Lại Chỉ Diên
09/08/2013
"Hừ!" Tư Nam hừ một tiếng, dựa vào thành giường, ngón tay ôn nhu vuốt ve những sợi lông vàng trên người A Kim, "Không nghĩ đến, ngày cuối cùng của chúng ta lại cùng nhau trải qua trên giường bệnh."
"Gấu gấu gâu!" (Giường bệnh gợi cảm nha.)
"Em tại sao vẫn cảm thấy rất không yên lòng?" Tư Nam hỏi chó cưng trong lòng, "Vẫn cảm thấy như là có chuyện gì sắp xảy ra vậy đó."
"Gấu gâu!" (Không có việc gì đâu.)
"Hi vọng không có việc gì!" Tư Nam nheo mắt lại, ôm chặt lấy A Kim, "Một lát nữa, Lâm hẳn là sẽ đem cơ thể của anh về!"
"Gâu!" (Uh.)
"Ăn cơm!" A Kha đi ra ngoài đã trở lại, "Chỉ có thức ăn nhanh thôi ăn đỡ nha!"
Bày biện thức ăn lên bàn, Tư Nam ôm A Kim lại ghế, tự mình cũng ngồi xuống, nhìn A Kha ở phía đối diện: "Bây giờ chúng ta ăn nhiều một chút, có thể ăn đến khi Lâm đưa Phong Lân về không nhỉ?"
"Tôi nghĩ có thể!" A Kha nhét một miếng Pizza vào trong miệng.
"Tu cũng có thể sẽ đến không?" Tư Nam cắt Pizza thành vài miếng nhỏ, bỏ vào trong chén đặt trước mặt A Kim, sau đó tự mình cầm một miếng bắt đầu ăn.
"Ai quan tâm đến anh ta chứ!" A Kha vừa nói, thế nhưng anh mắt lại nhìn về cái giường, "Tư Nam, bạn đến tột cùng làm sao đối phó với Uông Phong Lân được vậy, nhìn kiểu gì cũng không thấy anh ta giống tôi..." Mắc cỡ nói xong, A Kha chỉ cúi đầu gặm cánh gà.
"Ha ha, không bằng tối nay tôi nhường cái phòng này cho bạn," Tư Nam cũng nhìn về cái giường kia, "Bạn có thể lợi dụng cái giường đó!"
A Kim gặm đùi gà cố gắng nhịn cười, tưởng tượng nếu như Tu bị A Kha trói lên cái giường kia, không biết bộ dáng sẽ phát điên tới mức độ nào.
"Ôi!" A Kha thở dài, mặc dù rất chờ mong đem Tu trói nghiến lên trên cái giường đó, bất quá, nghĩ đến cơ hội của bản thân hẳn là cũng không có bao nhiêu, lúc tên kia hóa sói, bản thân mình không thể làm đối thú Hơn nữa, buồn bực nhất chính là, chỉ cần cánh tay trên kia quấn lên eo mình, đôi môi hơi mỏng kia kề lên cổ mình, là có thể đem toàn bộ sức lực của mình lôi đi đâu mất tiêu.
"Ai đó đang phát xuân rồi, không cần để ý đến bạn ấy. Ngoan, ăn thêm miếng nữa!" Tư Nam nói chuyện với A Kim, gắp thêm một cái cánh gà cho anh.
"Gâu!" (Đúng!) A Kim nghe lời gặm cánh gà.
A Kha nghe thấy thanh âm của A Kim mới hoàn hồn trở lại, đỏ mặt tía tai.
"Ăn mau nào!" Tư Nam cười với A Kha, "Chắc lát nữa là Tu tới rồi! Không lo ăn cho no, bạn coi chừng lại bị nuốt sống đó!"
"Còn khuya!" A Kha lườm một cái, "Bạn thật sự cùng một bên giống như Tu?"
"Ha ha." Tư Nam cười mà không trả lời, lại đem một miếng Pizza cho A Kim.
"Bạn không phải tranh thủ lúc người kia bị bệnh chứ?" A Kha vẫn không thể tin được Tư Nam có thể sẽ áp đảo được Uông tổng uy mãnh kia, "Đợi đến khi Uông tổng bình phục trở lại, bạn có khi nào..."
"Bạn muốn nghĩ gì thì tùy!" Tư Nam cười.
Điện thoại của A Kha vang lên, là tin nhắn từ chỗ Lâm: "Qua một con đường nữa là bọn tôi về tới bệnh viện."
"Tu Nam, nhanh, thu dọn đồ đạc, đi trốn mau." A Kha thu dọn thức ăn trên bàn, "Làm sao để A Kim đừng kêu loạn nha."
A Kim nhìn hắn khinh bỉ.
"Kêu loạn thì chỉ có bạn thôi chứ cục cưng chắc chắn sẽ không!" Tư Nam bĩu môi, vừa nói lại đưa tay xoa xoa lớp lông của A Kim.
"Tôi cũng cảm thấy vậy," A Kha nhìn một chút, "Bạn thật sự rất yêu A Kim!"
"Đúng vậy," Tư Nam gật đầu, "A Kim vốn là vợ của tôi mà!"
"Vậy còn Uông tổng thì sao?" A Kha hỏi dồn.
"Ha ha, thì là..." Ánh mắt Tư Nam lóng lánh, cười nhìn A Kim, "Vợ nhỏ!"
"Gấu gấu!" (Anh là chồng!)
"Không cho sủa!" Tư Nam ấn đầu A Kim, sau đó dí sát mũi mình chạm vào mũi anh, "Ngoan nào, chúng ta ở trong phòng này chờ Phong Lân được đưa đến."
Chó cưng gật đầu.
A Kha nhìn đến một người một chó này, lắc đầu bất đắc dĩ: "Tôi đi ra ngoài trước."
Tư Nam gật đầu với bạn, sau đó lên giường nằm, kéo mền lên trùm lại thật kín.
A Kim cũng nhảy lên giường, trực tiếp chui vào trong ổ chăn, tựa vào lòng Tư Nam, kéo vạt áo của em ra, liếm liếm lên da thịt trắng mềm của em.
"Đừng quậy!" Tư Nam nhịn cười gõ nhẹ đầu anh, "Lắng nghe bên ngoài kìa."
A Kim thành thật dừng lại, cẩn thận nghe ngóng.
"Làm nhẹ một chút, làm Phong Lân bị thương bọn mi đền được nổi không?" Là giọng nói kênh kiệu của Tỉnh Thượng Đan.
"Cô Tỉnh Thượng," khó mà nghe được giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lâm, "Y tá hộ lí ở đây của chúng tôi đều rất chuyên nghiệp."
"Xin lỗi, bác sĩ Ngô," Đổi sang giọng nói ngọt lịm nhão nhẹt, "Là tôi lo lắng cho Phong Lân mà!"
"Tôi sẽ kiểm tra lại toàn diện cho cậu ấy, cho nên hôm nay tốt nhất các người cũng về đi, ngày mai trở lại!" Giọng nói quyền uy của Lâm, không cho phép làm ngược lại.
"Vậy thì anh ấy..." Tỉnh Thượng Đan giống như không tình nguyện rời đi.
"Cô yên tâm, cậu ta sẽ bình an trải qua hai tháng ở nơi này của tôi." Lời Lân nói nghe cứ như là Phong Lân chỉ còn sống được hai tháng mà thôi.
"Được rồi!" Tỉnh Thượng Đan rốt cuộc đồng ý rời đi, "Phong Lân, ngày mai em lại đến thăm anh nha!"
Đáng tiếc người trên giường hoàn toàn không có khả năng đáp trả lại cô ta.
"Gấu gấu gâu!" (Giường bệnh gợi cảm nha.)
"Em tại sao vẫn cảm thấy rất không yên lòng?" Tư Nam hỏi chó cưng trong lòng, "Vẫn cảm thấy như là có chuyện gì sắp xảy ra vậy đó."
"Gấu gâu!" (Không có việc gì đâu.)
"Hi vọng không có việc gì!" Tư Nam nheo mắt lại, ôm chặt lấy A Kim, "Một lát nữa, Lâm hẳn là sẽ đem cơ thể của anh về!"
"Gâu!" (Uh.)
"Ăn cơm!" A Kha đi ra ngoài đã trở lại, "Chỉ có thức ăn nhanh thôi ăn đỡ nha!"
Bày biện thức ăn lên bàn, Tư Nam ôm A Kim lại ghế, tự mình cũng ngồi xuống, nhìn A Kha ở phía đối diện: "Bây giờ chúng ta ăn nhiều một chút, có thể ăn đến khi Lâm đưa Phong Lân về không nhỉ?"
"Tôi nghĩ có thể!" A Kha nhét một miếng Pizza vào trong miệng.
"Tu cũng có thể sẽ đến không?" Tư Nam cắt Pizza thành vài miếng nhỏ, bỏ vào trong chén đặt trước mặt A Kim, sau đó tự mình cầm một miếng bắt đầu ăn.
"Ai quan tâm đến anh ta chứ!" A Kha vừa nói, thế nhưng anh mắt lại nhìn về cái giường, "Tư Nam, bạn đến tột cùng làm sao đối phó với Uông Phong Lân được vậy, nhìn kiểu gì cũng không thấy anh ta giống tôi..." Mắc cỡ nói xong, A Kha chỉ cúi đầu gặm cánh gà.
"Ha ha, không bằng tối nay tôi nhường cái phòng này cho bạn," Tư Nam cũng nhìn về cái giường kia, "Bạn có thể lợi dụng cái giường đó!"
A Kim gặm đùi gà cố gắng nhịn cười, tưởng tượng nếu như Tu bị A Kha trói lên cái giường kia, không biết bộ dáng sẽ phát điên tới mức độ nào.
"Ôi!" A Kha thở dài, mặc dù rất chờ mong đem Tu trói nghiến lên trên cái giường đó, bất quá, nghĩ đến cơ hội của bản thân hẳn là cũng không có bao nhiêu, lúc tên kia hóa sói, bản thân mình không thể làm đối thú Hơn nữa, buồn bực nhất chính là, chỉ cần cánh tay trên kia quấn lên eo mình, đôi môi hơi mỏng kia kề lên cổ mình, là có thể đem toàn bộ sức lực của mình lôi đi đâu mất tiêu.
"Ai đó đang phát xuân rồi, không cần để ý đến bạn ấy. Ngoan, ăn thêm miếng nữa!" Tư Nam nói chuyện với A Kim, gắp thêm một cái cánh gà cho anh.
"Gâu!" (Đúng!) A Kim nghe lời gặm cánh gà.
A Kha nghe thấy thanh âm của A Kim mới hoàn hồn trở lại, đỏ mặt tía tai.
"Ăn mau nào!" Tư Nam cười với A Kha, "Chắc lát nữa là Tu tới rồi! Không lo ăn cho no, bạn coi chừng lại bị nuốt sống đó!"
"Còn khuya!" A Kha lườm một cái, "Bạn thật sự cùng một bên giống như Tu?"
"Ha ha." Tư Nam cười mà không trả lời, lại đem một miếng Pizza cho A Kim.
"Bạn không phải tranh thủ lúc người kia bị bệnh chứ?" A Kha vẫn không thể tin được Tư Nam có thể sẽ áp đảo được Uông tổng uy mãnh kia, "Đợi đến khi Uông tổng bình phục trở lại, bạn có khi nào..."
"Bạn muốn nghĩ gì thì tùy!" Tư Nam cười.
Điện thoại của A Kha vang lên, là tin nhắn từ chỗ Lâm: "Qua một con đường nữa là bọn tôi về tới bệnh viện."
"Tu Nam, nhanh, thu dọn đồ đạc, đi trốn mau." A Kha thu dọn thức ăn trên bàn, "Làm sao để A Kim đừng kêu loạn nha."
A Kim nhìn hắn khinh bỉ.
"Kêu loạn thì chỉ có bạn thôi chứ cục cưng chắc chắn sẽ không!" Tư Nam bĩu môi, vừa nói lại đưa tay xoa xoa lớp lông của A Kim.
"Tôi cũng cảm thấy vậy," A Kha nhìn một chút, "Bạn thật sự rất yêu A Kim!"
"Đúng vậy," Tư Nam gật đầu, "A Kim vốn là vợ của tôi mà!"
"Vậy còn Uông tổng thì sao?" A Kha hỏi dồn.
"Ha ha, thì là..." Ánh mắt Tư Nam lóng lánh, cười nhìn A Kim, "Vợ nhỏ!"
"Gấu gấu!" (Anh là chồng!)
"Không cho sủa!" Tư Nam ấn đầu A Kim, sau đó dí sát mũi mình chạm vào mũi anh, "Ngoan nào, chúng ta ở trong phòng này chờ Phong Lân được đưa đến."
Chó cưng gật đầu.
A Kha nhìn đến một người một chó này, lắc đầu bất đắc dĩ: "Tôi đi ra ngoài trước."
Tư Nam gật đầu với bạn, sau đó lên giường nằm, kéo mền lên trùm lại thật kín.
A Kim cũng nhảy lên giường, trực tiếp chui vào trong ổ chăn, tựa vào lòng Tư Nam, kéo vạt áo của em ra, liếm liếm lên da thịt trắng mềm của em.
"Đừng quậy!" Tư Nam nhịn cười gõ nhẹ đầu anh, "Lắng nghe bên ngoài kìa."
A Kim thành thật dừng lại, cẩn thận nghe ngóng.
"Làm nhẹ một chút, làm Phong Lân bị thương bọn mi đền được nổi không?" Là giọng nói kênh kiệu của Tỉnh Thượng Đan.
"Cô Tỉnh Thượng," khó mà nghe được giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lâm, "Y tá hộ lí ở đây của chúng tôi đều rất chuyên nghiệp."
"Xin lỗi, bác sĩ Ngô," Đổi sang giọng nói ngọt lịm nhão nhẹt, "Là tôi lo lắng cho Phong Lân mà!"
"Tôi sẽ kiểm tra lại toàn diện cho cậu ấy, cho nên hôm nay tốt nhất các người cũng về đi, ngày mai trở lại!" Giọng nói quyền uy của Lâm, không cho phép làm ngược lại.
"Vậy thì anh ấy..." Tỉnh Thượng Đan giống như không tình nguyện rời đi.
"Cô yên tâm, cậu ta sẽ bình an trải qua hai tháng ở nơi này của tôi." Lời Lân nói nghe cứ như là Phong Lân chỉ còn sống được hai tháng mà thôi.
"Được rồi!" Tỉnh Thượng Đan rốt cuộc đồng ý rời đi, "Phong Lân, ngày mai em lại đến thăm anh nha!"
Đáng tiếc người trên giường hoàn toàn không có khả năng đáp trả lại cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.