Chương 84
Thiên Lại Chỉ Diên
09/08/2013
"Oh, cậu Đường đây rất dũng cảm nha!" Người đàn ông da trắng cúi người khâm phục Tư Nam.
"Mike, chuyện này cũng đừng nhắc đến nữa!" Tư Nam gật đầu với người đàn ông da trắng, "Cũng đã qua mấy năm rồi! Anh còn hoài niệm cuộc sống bị người ta săn đuổi à?"
"No, tôi không hoài niệm! Tôi vất vả lắm mới đưa công ti vào trong quĩ đạo, cũng không muốn quay lại cuộc sống lưỡi dao liếm máu nữa đâu." Mike xua xua tay.
"Anh đứng đầu giới đua xe trong giới ngầm mà không chịu tham gia đua xe thì thật là đáng tiếc!" Tu một bên chen vào.
"Ha ha, Tu, đừng chọc ghẹo nữa!" Mike cười một chút, "Anh không biết tôi từng là thủ hạ của A Kha sao?"
"Hả?" Tu ngạc nhiên nhìn Mike
"Hóa ra anh ta không biết à" Mike chỉ vào Tu hỏi Tư Nam.
Tư Nam gật đầu: "Tôi nghĩ anh ta quả thật không biết."
Mike cười ha hả: "Tu, anh với A Kha không phải... Các người không phải vốn chỉ có quan hệ trên giường chứ?"
"Này, đừng giễu cợt tôi, được chưa?" Tu xoay người bất đắc dĩ khinh khỉnh, "Xem ra tên nhóc kia có rất nhiều chuyện chưa từng nói với tôi! Khó trách lần trước đua xe với hắn, hại tôi thiếu chút nữa lao xuống mương."
"Ha ha ha." Tư Nam cùng Mike cười ha hả.
Điện thoại trong túi Tư Nam vang lên, lấy tay cầm điện thoại ra: "Xin lỗi, tôi nhận điện thoại một chút." Vừa nói liền đứng dậy đi ra ngoài hành lang nghe điện thoại.
Trong điện thoại vang lên giọng nói lo lắng của Phan Già: "Tư Nam, không tốt rồi!"
"Làm sao vậy?" Tư Nam vội hỏi.
"Phong Lân, bị, bị người ta bắt cóc rồ!" Phan Già vừa nói vừa thở hổn hển.
"Tại sao lại như vậy? Trong bệnh viện mà còn..."
"Không phải trong bệnh viện! Phong Lân nói tôi đưa anh ta ra ngoài mua quà sinh nhật cho cậu, không cho nói với bất kì ai." Phan Già thở gấp, "Anh ta nói muốn, muốn mua nhẫn cho cậu, vừa mới tới cửa hàng trang sức, có, có một kẻ tự nhiên lao tới, mạnh mẽ lôi anh ta vào trong một cái xe tải."
"Có biết là ai làm không?" Tư nam vội vã hỏi.
"Không, không biết!" Phan Già giống như khóc tới nơi.
"Chị đừng lo lắng, cứ về nghỉ trước đi!" Tư Nam an ủi cô, sau đó cúp điện thoại, trong lòng cân nhắc một chút về tình huống Uông Phong Lân bị bắt cóc.
"Có chuyện gì vậy?" Tu nghe thấy giọng nói lo lắng của Tư Nam, đi tối.
"Phong Lân bị bắt cóc rồi!" Tư Nam nhíu mày, "Rốt cuộc là ai làm?"
"Chẳng lẽ là Trịnh..." Tu chưa kịp nói xong ba chữ kia, quay đầu lại nhìn về phía Mike đang đi ra.
"Nếu như là cậu ta, tôi tình nguyện giúp các người." Mike thở dài một hơi.
"Mike, anh với anh ta..." Tư Nam nghi hoặc.
"Có một số việc, chính là số phận an bài rồi! Có lẽ là, tôi hẳn phải buộc cậu ta quay về Mĩ, nhốt lại trong phòng dạy dỗ tử tế mới được!" Mike thở dài lần nữa.
"Hẳn là ngoại trừ gã ta thì cũng chẳng ai có thể làm loại chuyện này đâu." Tu cau mày.
"Nhưng mà, cho dù chúng ta biết là do Trịnh Thụ Thần làm, làm sao có thể biết Phong Lân bị bắt đi đâu?" Tư Nam cau mặt chân mày, "Mấy tháng gần đây hình như chưa từng nhìn thấy anh ta xuất hiện công khai."
"Gọi điện thoại nói A Kha kiểm tra một chút." Tu cầm lấy điện thoại.
"Cậu gọi điện thoại cho A Kha trước," Mike nghĩ một chút, quay qua Tư Nam, "Tôi nghĩ, tôi biết một chỗ, có thể là cậu ta sẽ đem Phong Lân đến chỗ đó."
"Vậy chúng ta nhanh tới đó!" Tư Nam cũng không quan tâm nhiều nữa, "Tu, anh liên lạc với A Kha, kiểm tra được nơi nào thì lập tức gọi cho em biết nha. Em liên lạc với Đặng Tấn, để nhờ anh ấy kiểm tra luôn. Bây giờ em đi với Mike trước đến chỗ anh ta nghĩ ra xem có gì không."
"Được!" Tu gật đầu, một mặt phân phó Thước Nhã sắp xếp nơi ăn ở cho Joe, một mặt gọi điện thoại cho A Kha.
Tư Nam đi theo Mike vội vàng xuống lầu, đồng thời gọi điện thoại cho Đặng Tấn: "Alo, Đặng Tấn, Phong Lân bị bắt cóc rồi." Đem sự việc nói sơ lại một lần.
"Tôi nghĩ nếu như là Trịnh Thụ Thần làm, Phong Lân hẳn là bị gã ta bắt đến kho hàng của Tông Thụ đó!" Đặng Tấn trả lời, "Cậu đi trước, tôi lập tức tới ngay!"
"Được"! Tư Nam nhìn về phía Mike.
"Anh ta cũng nói là mang tới kho hàng?" Mike đã khởi động xe.
"Mike, chuyện này cũng đừng nhắc đến nữa!" Tư Nam gật đầu với người đàn ông da trắng, "Cũng đã qua mấy năm rồi! Anh còn hoài niệm cuộc sống bị người ta săn đuổi à?"
"No, tôi không hoài niệm! Tôi vất vả lắm mới đưa công ti vào trong quĩ đạo, cũng không muốn quay lại cuộc sống lưỡi dao liếm máu nữa đâu." Mike xua xua tay.
"Anh đứng đầu giới đua xe trong giới ngầm mà không chịu tham gia đua xe thì thật là đáng tiếc!" Tu một bên chen vào.
"Ha ha, Tu, đừng chọc ghẹo nữa!" Mike cười một chút, "Anh không biết tôi từng là thủ hạ của A Kha sao?"
"Hả?" Tu ngạc nhiên nhìn Mike
"Hóa ra anh ta không biết à" Mike chỉ vào Tu hỏi Tư Nam.
Tư Nam gật đầu: "Tôi nghĩ anh ta quả thật không biết."
Mike cười ha hả: "Tu, anh với A Kha không phải... Các người không phải vốn chỉ có quan hệ trên giường chứ?"
"Này, đừng giễu cợt tôi, được chưa?" Tu xoay người bất đắc dĩ khinh khỉnh, "Xem ra tên nhóc kia có rất nhiều chuyện chưa từng nói với tôi! Khó trách lần trước đua xe với hắn, hại tôi thiếu chút nữa lao xuống mương."
"Ha ha ha." Tư Nam cùng Mike cười ha hả.
Điện thoại trong túi Tư Nam vang lên, lấy tay cầm điện thoại ra: "Xin lỗi, tôi nhận điện thoại một chút." Vừa nói liền đứng dậy đi ra ngoài hành lang nghe điện thoại.
Trong điện thoại vang lên giọng nói lo lắng của Phan Già: "Tư Nam, không tốt rồi!"
"Làm sao vậy?" Tư Nam vội hỏi.
"Phong Lân, bị, bị người ta bắt cóc rồ!" Phan Già vừa nói vừa thở hổn hển.
"Tại sao lại như vậy? Trong bệnh viện mà còn..."
"Không phải trong bệnh viện! Phong Lân nói tôi đưa anh ta ra ngoài mua quà sinh nhật cho cậu, không cho nói với bất kì ai." Phan Già thở gấp, "Anh ta nói muốn, muốn mua nhẫn cho cậu, vừa mới tới cửa hàng trang sức, có, có một kẻ tự nhiên lao tới, mạnh mẽ lôi anh ta vào trong một cái xe tải."
"Có biết là ai làm không?" Tư nam vội vã hỏi.
"Không, không biết!" Phan Già giống như khóc tới nơi.
"Chị đừng lo lắng, cứ về nghỉ trước đi!" Tư Nam an ủi cô, sau đó cúp điện thoại, trong lòng cân nhắc một chút về tình huống Uông Phong Lân bị bắt cóc.
"Có chuyện gì vậy?" Tu nghe thấy giọng nói lo lắng của Tư Nam, đi tối.
"Phong Lân bị bắt cóc rồi!" Tư Nam nhíu mày, "Rốt cuộc là ai làm?"
"Chẳng lẽ là Trịnh..." Tu chưa kịp nói xong ba chữ kia, quay đầu lại nhìn về phía Mike đang đi ra.
"Nếu như là cậu ta, tôi tình nguyện giúp các người." Mike thở dài một hơi.
"Mike, anh với anh ta..." Tư Nam nghi hoặc.
"Có một số việc, chính là số phận an bài rồi! Có lẽ là, tôi hẳn phải buộc cậu ta quay về Mĩ, nhốt lại trong phòng dạy dỗ tử tế mới được!" Mike thở dài lần nữa.
"Hẳn là ngoại trừ gã ta thì cũng chẳng ai có thể làm loại chuyện này đâu." Tu cau mày.
"Nhưng mà, cho dù chúng ta biết là do Trịnh Thụ Thần làm, làm sao có thể biết Phong Lân bị bắt đi đâu?" Tư Nam cau mặt chân mày, "Mấy tháng gần đây hình như chưa từng nhìn thấy anh ta xuất hiện công khai."
"Gọi điện thoại nói A Kha kiểm tra một chút." Tu cầm lấy điện thoại.
"Cậu gọi điện thoại cho A Kha trước," Mike nghĩ một chút, quay qua Tư Nam, "Tôi nghĩ, tôi biết một chỗ, có thể là cậu ta sẽ đem Phong Lân đến chỗ đó."
"Vậy chúng ta nhanh tới đó!" Tư Nam cũng không quan tâm nhiều nữa, "Tu, anh liên lạc với A Kha, kiểm tra được nơi nào thì lập tức gọi cho em biết nha. Em liên lạc với Đặng Tấn, để nhờ anh ấy kiểm tra luôn. Bây giờ em đi với Mike trước đến chỗ anh ta nghĩ ra xem có gì không."
"Được!" Tu gật đầu, một mặt phân phó Thước Nhã sắp xếp nơi ăn ở cho Joe, một mặt gọi điện thoại cho A Kha.
Tư Nam đi theo Mike vội vàng xuống lầu, đồng thời gọi điện thoại cho Đặng Tấn: "Alo, Đặng Tấn, Phong Lân bị bắt cóc rồi." Đem sự việc nói sơ lại một lần.
"Tôi nghĩ nếu như là Trịnh Thụ Thần làm, Phong Lân hẳn là bị gã ta bắt đến kho hàng của Tông Thụ đó!" Đặng Tấn trả lời, "Cậu đi trước, tôi lập tức tới ngay!"
"Được"! Tư Nam nhìn về phía Mike.
"Anh ta cũng nói là mang tới kho hàng?" Mike đã khởi động xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.