Chương 22
Kim Đại
23/02/2019
Type: Quỳnh Như
Lúc trở về, vừa nhìn thấy Mã Thiên Lý, tôi lại nghĩ đến những lời Vương Thắng Nam nói. Có điều, Mã Thiên Lý sao có thể là người như vậy, tối nào chúng tôi cũng ở bên nhau, nếu anh ấy có gì không phải thì tôi đã sớm phát hiện ra rồi.
Vì tôi bảo cùng Vương Thắng Nam đi ăn ở ngoài nên Mã Thiên Lý sợ tôi không được ăn ngon, buổi tối còn cố ý làm cho tôi chút hoành thánh nhân hải sản, loại mà tôi thích ăn nhất.
Canh hoành thánh pha chế thật ngon, hôm trước chỉ vì chuyện căn nhà cũ đó mà tôi buồn phiền không muốn ăn, bây giờ tâm trạng thoải mái ơn một chút, tôi liền ăn một lúc hai bát. Mã Thiên Lý thấy vậy, sợ tôi ăn không đủ, lại chạy vào bếp để gói thêm.
Tâm trạng tôi không khỏi rối bời, có lẽ Mã Thiên Lý cũng đã sớm nhận ra. Để ý mới thấy hình như tâm sự gì của tôi anh cũng có thể nhận ra được thì phải.
Không thể để chuyện này làm phiền tới cuộc sống của tôi thêm nữa, chỉ cần Mã Thiên Lý không có người khác, với tôi mọi chuyện đều không thành vấn đề. Tôi nghĩ vậy nên cũng quyết định liều một phen, muốn hỏi anh cho rõ rang, vì nếu giữa vợ chồng mà có chuyện giấu nhau thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Có điều, tôi không biết phải mở lời thế nào, nghĩ ngợi hồi lâu mới hỏi anh một câu: “Thiên Lý, gần đây anh thích anh thịt rồi à, trước đây vì lý do gì đó…”
Mã Thiên Lý nhìn tôi. “Ngày nào cũng bán thịt, thái thịt, băm thịt, tiếp xúc với thịt nhiều nên về nhà chỉ cần nhìn thấy thịt thôi anh cũng thấy buồn nôn.”
“Ồ.” Tôi bị anh nhìn đến mức chột dạ. “Nơi hôm qua anh đưa em tới… có thật là có một gia đình ba người từng sinh sống ở đó không? Sau đó bọn họ đi đâu rồi?”
“Không đâu, anh lừa em đấy.” Mã Thiên Lý bỗng dùng ngón tay chấm bột rồi chấm chấm vào mũi tôi.
Tôi còn nghĩ anh sẽ giấu giếm hoặc ngụy biện nhưng bỗng nhiên anh lại thừa nhận, khiến tôi không sao hỏi tiếp.
Tôi buồn bực chau mày nói: “Sao anh lại lừa em?”
“Đùa em thôi mà, tiện thể cũng muốn để em cùng anh thử sống một cuộc sống như vậy.” Anh chỉ hời hợt nói.
Tôi cũng không muốn căng thẳng, chỉ tiếp lời anh: “Giống những gia đình bình thường phải không? Nói cứ như thể anh là địa chủ lớn lắm ấy, nhưng… căn nhà đó là do người trước để lại như vậy hay sau này anh mới bài trí lại…”
“Anh bài trí cho vui thôi.” Mã Thiên Lý vẫn giữ nguyên ngữ điệu
Anh đã thừa nhận rồi nhưng sao tôi vẫn không thấy thoải mái chút nào, trái lại càng thêm mơ hồ.
Tôi lấy hết cam đảm hỏi anh: “Nhưng Thiên Lý, em luôn thấy anh có gì đó rất kỳ lạ, có phải anh có việc gì giấu em không?”
“Không.” Mã Thiên Lý đã gói xong hoành thánh, chuẩn bị ch vào nồi nấu.
Nhưng tôi không còn muốn ăn nữa, vội đưa tay ngăn anh lại, nói: “Anh đừng nấu nữa, em không muốn ăn.”
Lúc này, anh mới xoay người lại, nói với tôi: “Tâm Ái, anh không biết những lời anh sắp nói ra, em có thể chịu đựng nổi không. Thực ra anh từng nghĩ sẽ nói chuyện này với em, chỉ là bây giờ vẫn còn sớm quá.”
Anh đúng là cso việc giấu tôi. Tôi vội tập trung tinh thần, chuẩn bị nghe anh nói, không biết đó rốt cuộc là việc gì.
Tôi và Vương Thắng Nam đã bàn tới rất nhiều trường hợp. Vương Thắng Nam một mực khẳng định thần kinh của Mã Thiên Lý có vấn đề, ví dụ anh có sở thích quái gở nào đó mà không muốn người khác biết. Tôi lại nghĩ Mã Thiên Lý từng có người con gái khác nhưng những gì anh nói lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của chúng tôi.
Mã Thiên Lý nói: “Anh biết mình đang đốt cháy giai đoạn, anh nên để chậm lại một chút nhưng cứ nhìn thấy em, anh lại luôn mất kiểm soát… Theo kế hoạch, ít nhất chúng ta cần yêu nhau hai năm rồi mới kết hôn… Trong thời gian đó, chúng ta sẽ có cãi vã, tan rồi lại hợp, rồi mới kết hôn và trải nghiệm… Nhưng anh đã quá vội vã, chưa để em trải qua tất cả quá trình đó, nên giờ em mới không yêu anh được như trước.”
Anh đang nói cái gì vậy? Tại sao anh có thể nghi ngờ tình cảm tôi dành cho anh chứ?
Tôi không vui hỏi anh: “Tại sao em lại không yêu anh?”
Mã Thiên Lý lại cười gượng. “Anh biết em có thể yêu anh đến mức nào, Tâm Ái, giờ em đã là vợ anh rồi, có một phần là do anh có tiền, nhưng lúc đầu khi chọn anh, em chỉ có lý do duy nhất là vì yêu anh thôi…”
Tôi ngây người một lúc, chỉ có thể đồng ý với lời nói của Vương Thắng Nam, thần kinh của Mã Thiên Lý đúng là có vấn đề. Anh coi tôi là hai người khác nhau sao?
Cái gì mà tôi của trước đây và tôi của bây giờ chứ? Từ trước tới giờ tôi vẫn là tôi mà!
Sau đó, anh còn nói với tôi rất nhiều chuyện nhưng tôi càng nghe càng thấy sợ, không khỏi suy nghĩ rốt cuộc là do não anh bị hỏng hay là bị tam thần phân liệt đây? Tại sao anh lại có thể tưởng tượng ra nhiều chuyện điên rồ đến vậy? Tôi sợ đến mức không dám ở cùng một phòng với anh, lúc đó chỉ muốn chạy ngay ra ngoài.
Con người Mã Thiên Lý quá thông minh, vừa mới thấy biểu hiện trên khuôn mặt tôi đã đoán được suy nghĩ của tôi rồi, sau đó anh tìm chìa khóa xe , ra vẻ muốn tự mình đưa tôi đi.
Kỳ lạ quá, theo lẽ thường anh nên ngăn tôi lại mới đúng, nhưng anh chỉ bình tĩnh giải thích: “Muộn lắm rồi, nếu em đã không muốn ở đây thì anh sẽ đưa em tới chỗ Vương Thắng Nam, nhưng trên đường đi, anh muốn cho em xem thứ này.”
Tôi đúng là muốn tới nhà Vương Thắng Nam, chỉ là tự nhiên bị anh nhìn thấu, trong lòng tôi có cảm giác không thoải mái.
Trên đường đi, tôi nghĩ tới những lời Mã Thiên Lý nói, rằng anh đã sống với tôi rồi có con, sống với nhau một thời gian rất dài với đủ cung bậc cảm xúc yêu đương mỹ mãn, nhưng không ngờ sau khi xảy ra tai nạn tỉnh lại, anh liền trở về năm mười tám tuổi…dài với đủ cung bậc cảm xúc yêu đương mỹ mãn, nhưng không ngờ sau khi xảy ra tai nạn tỉnh lại, anh liền trở về năm mười tám tuổi…
Nếu anh không lừa tôi thì sao ngay từ đầu không đi tìm tôi luôn chứ? Nếu tôi thực sự có một đứa con với anh, chúng tôi còn sống với nhau nhiều năm như vậy thì tại sao anh phải đợi tôi tốt nghiệp đại học, tìm được việc làm rồi mới đến tìm tôi?
Tốc độ lái xe không nhanh cũng không chậm, lúc này trời đã khuya lắm rồi. Trên đường lác đác vài chiếc xe qua lại, cũng rất ít người tản bộ giờ này, cho nên khi Mã Thiên Lý dừng xe, dẫn tôi một khu rừng nhỏ, tôi bỗng nổi da gà, có vẻ khủng khiếp quá, anh muốn làm gì ở đây? Đêm hôm khuya khoắt dẫn tôi đến nơi này làm gì? Hơn nữa, anh còn tiện tay vác theo một chiếc xẻng nhỏ, anh định đào cái gì? Hay là muốn chon cái gì?
Tôi sợ đến mức không dám thở mạnh nhưng sau khi vào trong rừng, cẩn thận xem xét xung quanh lại bất ngờ phát hiện nơi này thật quen thuộc, đợi một lúc sau mới nhận ra, đây chẳng phải là khu rừng nhỏ gần nhà bố mẹ tôi, nơi mà lúc nhỏ tôi vẫn thường đến chơi sao?
Mã Thiên Lý vẫn luôn giữ im lặng, tìm kiếm một vòng gần đó, cuối cùng đào xới bên dưới một gốc cây to.
Tôi mơ hồ cảm thấy việc anh đang làm có liên quan tới tôi, mà cái cây này trông rất quen. Tôi từng giấu đồ ở đây thì phải, lúc đó tôi đã vừa khóc vừa đào đất rồi vừa khóc vừa vùi đất, nghĩ đợi khi nào lớn hơn rồi sẽ tìm xem lại nhưng sau đó quên bẵng đi chuyện này, thậm chí còn chẳng nói gì với ai, tại sao Mã Thiên Lyd lai biết được?
Tôi kinh ngạc nhìn chỗ mặt đất anh đào bới, có lẽ anh cũng không nhớ rõ cụ thể là chỗ nào, nhưng lúc trước tôi chon cũng khá nông nên chẳng mấy chốc anh đã tìm được ra một cái hộp sắt nhỏ. Đó là một chiếc hộp sắt đựng kẹo, xem ra đã bị gỉ sét lắm rồi, cho nên lúc mở phải mất khá nhiều công sức. Sau khi mở được ra, anh cười nói với tôi: “May mà nhớ đúng chỗ.”
Cho đến giờ tôi không thể miêu tả được sự kinh ngạc của mình nữa rồi, nhưng trong thâm tâm vẫn biết rõ anh đang muốn chứng minh việc gì với tôi. Có thể nói anh biết rất nhiều chuyện của tôi, nếu những gì anh nói là thật thì có vẻ tôi đã từng nói nơi chon cái hộp này cho anh biết.
Tôi đã từng yêu, kết hôn, sinh con cho anh sao?!
Tôi u sầu nhận lại chiếc hộp, tìm chiếc ghế đá gần đó ngồi xuống. Trực giác mách bỏ tôi rằng anh còn có lời muốn nói với tôi.
Lúc trở về, vừa nhìn thấy Mã Thiên Lý, tôi lại nghĩ đến những lời Vương Thắng Nam nói. Có điều, Mã Thiên Lý sao có thể là người như vậy, tối nào chúng tôi cũng ở bên nhau, nếu anh ấy có gì không phải thì tôi đã sớm phát hiện ra rồi.
Vì tôi bảo cùng Vương Thắng Nam đi ăn ở ngoài nên Mã Thiên Lý sợ tôi không được ăn ngon, buổi tối còn cố ý làm cho tôi chút hoành thánh nhân hải sản, loại mà tôi thích ăn nhất.
Canh hoành thánh pha chế thật ngon, hôm trước chỉ vì chuyện căn nhà cũ đó mà tôi buồn phiền không muốn ăn, bây giờ tâm trạng thoải mái ơn một chút, tôi liền ăn một lúc hai bát. Mã Thiên Lý thấy vậy, sợ tôi ăn không đủ, lại chạy vào bếp để gói thêm.
Tâm trạng tôi không khỏi rối bời, có lẽ Mã Thiên Lý cũng đã sớm nhận ra. Để ý mới thấy hình như tâm sự gì của tôi anh cũng có thể nhận ra được thì phải.
Không thể để chuyện này làm phiền tới cuộc sống của tôi thêm nữa, chỉ cần Mã Thiên Lý không có người khác, với tôi mọi chuyện đều không thành vấn đề. Tôi nghĩ vậy nên cũng quyết định liều một phen, muốn hỏi anh cho rõ rang, vì nếu giữa vợ chồng mà có chuyện giấu nhau thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Có điều, tôi không biết phải mở lời thế nào, nghĩ ngợi hồi lâu mới hỏi anh một câu: “Thiên Lý, gần đây anh thích anh thịt rồi à, trước đây vì lý do gì đó…”
Mã Thiên Lý nhìn tôi. “Ngày nào cũng bán thịt, thái thịt, băm thịt, tiếp xúc với thịt nhiều nên về nhà chỉ cần nhìn thấy thịt thôi anh cũng thấy buồn nôn.”
“Ồ.” Tôi bị anh nhìn đến mức chột dạ. “Nơi hôm qua anh đưa em tới… có thật là có một gia đình ba người từng sinh sống ở đó không? Sau đó bọn họ đi đâu rồi?”
“Không đâu, anh lừa em đấy.” Mã Thiên Lý bỗng dùng ngón tay chấm bột rồi chấm chấm vào mũi tôi.
Tôi còn nghĩ anh sẽ giấu giếm hoặc ngụy biện nhưng bỗng nhiên anh lại thừa nhận, khiến tôi không sao hỏi tiếp.
Tôi buồn bực chau mày nói: “Sao anh lại lừa em?”
“Đùa em thôi mà, tiện thể cũng muốn để em cùng anh thử sống một cuộc sống như vậy.” Anh chỉ hời hợt nói.
Tôi cũng không muốn căng thẳng, chỉ tiếp lời anh: “Giống những gia đình bình thường phải không? Nói cứ như thể anh là địa chủ lớn lắm ấy, nhưng… căn nhà đó là do người trước để lại như vậy hay sau này anh mới bài trí lại…”
“Anh bài trí cho vui thôi.” Mã Thiên Lý vẫn giữ nguyên ngữ điệu
Anh đã thừa nhận rồi nhưng sao tôi vẫn không thấy thoải mái chút nào, trái lại càng thêm mơ hồ.
Tôi lấy hết cam đảm hỏi anh: “Nhưng Thiên Lý, em luôn thấy anh có gì đó rất kỳ lạ, có phải anh có việc gì giấu em không?”
“Không.” Mã Thiên Lý đã gói xong hoành thánh, chuẩn bị ch vào nồi nấu.
Nhưng tôi không còn muốn ăn nữa, vội đưa tay ngăn anh lại, nói: “Anh đừng nấu nữa, em không muốn ăn.”
Lúc này, anh mới xoay người lại, nói với tôi: “Tâm Ái, anh không biết những lời anh sắp nói ra, em có thể chịu đựng nổi không. Thực ra anh từng nghĩ sẽ nói chuyện này với em, chỉ là bây giờ vẫn còn sớm quá.”
Anh đúng là cso việc giấu tôi. Tôi vội tập trung tinh thần, chuẩn bị nghe anh nói, không biết đó rốt cuộc là việc gì.
Tôi và Vương Thắng Nam đã bàn tới rất nhiều trường hợp. Vương Thắng Nam một mực khẳng định thần kinh của Mã Thiên Lý có vấn đề, ví dụ anh có sở thích quái gở nào đó mà không muốn người khác biết. Tôi lại nghĩ Mã Thiên Lý từng có người con gái khác nhưng những gì anh nói lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của chúng tôi.
Mã Thiên Lý nói: “Anh biết mình đang đốt cháy giai đoạn, anh nên để chậm lại một chút nhưng cứ nhìn thấy em, anh lại luôn mất kiểm soát… Theo kế hoạch, ít nhất chúng ta cần yêu nhau hai năm rồi mới kết hôn… Trong thời gian đó, chúng ta sẽ có cãi vã, tan rồi lại hợp, rồi mới kết hôn và trải nghiệm… Nhưng anh đã quá vội vã, chưa để em trải qua tất cả quá trình đó, nên giờ em mới không yêu anh được như trước.”
Anh đang nói cái gì vậy? Tại sao anh có thể nghi ngờ tình cảm tôi dành cho anh chứ?
Tôi không vui hỏi anh: “Tại sao em lại không yêu anh?”
Mã Thiên Lý lại cười gượng. “Anh biết em có thể yêu anh đến mức nào, Tâm Ái, giờ em đã là vợ anh rồi, có một phần là do anh có tiền, nhưng lúc đầu khi chọn anh, em chỉ có lý do duy nhất là vì yêu anh thôi…”
Tôi ngây người một lúc, chỉ có thể đồng ý với lời nói của Vương Thắng Nam, thần kinh của Mã Thiên Lý đúng là có vấn đề. Anh coi tôi là hai người khác nhau sao?
Cái gì mà tôi của trước đây và tôi của bây giờ chứ? Từ trước tới giờ tôi vẫn là tôi mà!
Sau đó, anh còn nói với tôi rất nhiều chuyện nhưng tôi càng nghe càng thấy sợ, không khỏi suy nghĩ rốt cuộc là do não anh bị hỏng hay là bị tam thần phân liệt đây? Tại sao anh lại có thể tưởng tượng ra nhiều chuyện điên rồ đến vậy? Tôi sợ đến mức không dám ở cùng một phòng với anh, lúc đó chỉ muốn chạy ngay ra ngoài.
Con người Mã Thiên Lý quá thông minh, vừa mới thấy biểu hiện trên khuôn mặt tôi đã đoán được suy nghĩ của tôi rồi, sau đó anh tìm chìa khóa xe , ra vẻ muốn tự mình đưa tôi đi.
Kỳ lạ quá, theo lẽ thường anh nên ngăn tôi lại mới đúng, nhưng anh chỉ bình tĩnh giải thích: “Muộn lắm rồi, nếu em đã không muốn ở đây thì anh sẽ đưa em tới chỗ Vương Thắng Nam, nhưng trên đường đi, anh muốn cho em xem thứ này.”
Tôi đúng là muốn tới nhà Vương Thắng Nam, chỉ là tự nhiên bị anh nhìn thấu, trong lòng tôi có cảm giác không thoải mái.
Trên đường đi, tôi nghĩ tới những lời Mã Thiên Lý nói, rằng anh đã sống với tôi rồi có con, sống với nhau một thời gian rất dài với đủ cung bậc cảm xúc yêu đương mỹ mãn, nhưng không ngờ sau khi xảy ra tai nạn tỉnh lại, anh liền trở về năm mười tám tuổi…dài với đủ cung bậc cảm xúc yêu đương mỹ mãn, nhưng không ngờ sau khi xảy ra tai nạn tỉnh lại, anh liền trở về năm mười tám tuổi…
Nếu anh không lừa tôi thì sao ngay từ đầu không đi tìm tôi luôn chứ? Nếu tôi thực sự có một đứa con với anh, chúng tôi còn sống với nhau nhiều năm như vậy thì tại sao anh phải đợi tôi tốt nghiệp đại học, tìm được việc làm rồi mới đến tìm tôi?
Tốc độ lái xe không nhanh cũng không chậm, lúc này trời đã khuya lắm rồi. Trên đường lác đác vài chiếc xe qua lại, cũng rất ít người tản bộ giờ này, cho nên khi Mã Thiên Lý dừng xe, dẫn tôi một khu rừng nhỏ, tôi bỗng nổi da gà, có vẻ khủng khiếp quá, anh muốn làm gì ở đây? Đêm hôm khuya khoắt dẫn tôi đến nơi này làm gì? Hơn nữa, anh còn tiện tay vác theo một chiếc xẻng nhỏ, anh định đào cái gì? Hay là muốn chon cái gì?
Tôi sợ đến mức không dám thở mạnh nhưng sau khi vào trong rừng, cẩn thận xem xét xung quanh lại bất ngờ phát hiện nơi này thật quen thuộc, đợi một lúc sau mới nhận ra, đây chẳng phải là khu rừng nhỏ gần nhà bố mẹ tôi, nơi mà lúc nhỏ tôi vẫn thường đến chơi sao?
Mã Thiên Lý vẫn luôn giữ im lặng, tìm kiếm một vòng gần đó, cuối cùng đào xới bên dưới một gốc cây to.
Tôi mơ hồ cảm thấy việc anh đang làm có liên quan tới tôi, mà cái cây này trông rất quen. Tôi từng giấu đồ ở đây thì phải, lúc đó tôi đã vừa khóc vừa đào đất rồi vừa khóc vừa vùi đất, nghĩ đợi khi nào lớn hơn rồi sẽ tìm xem lại nhưng sau đó quên bẵng đi chuyện này, thậm chí còn chẳng nói gì với ai, tại sao Mã Thiên Lyd lai biết được?
Tôi kinh ngạc nhìn chỗ mặt đất anh đào bới, có lẽ anh cũng không nhớ rõ cụ thể là chỗ nào, nhưng lúc trước tôi chon cũng khá nông nên chẳng mấy chốc anh đã tìm được ra một cái hộp sắt nhỏ. Đó là một chiếc hộp sắt đựng kẹo, xem ra đã bị gỉ sét lắm rồi, cho nên lúc mở phải mất khá nhiều công sức. Sau khi mở được ra, anh cười nói với tôi: “May mà nhớ đúng chỗ.”
Cho đến giờ tôi không thể miêu tả được sự kinh ngạc của mình nữa rồi, nhưng trong thâm tâm vẫn biết rõ anh đang muốn chứng minh việc gì với tôi. Có thể nói anh biết rất nhiều chuyện của tôi, nếu những gì anh nói là thật thì có vẻ tôi đã từng nói nơi chon cái hộp này cho anh biết.
Tôi đã từng yêu, kết hôn, sinh con cho anh sao?!
Tôi u sầu nhận lại chiếc hộp, tìm chiếc ghế đá gần đó ngồi xuống. Trực giác mách bỏ tôi rằng anh còn có lời muốn nói với tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.