Nhà Có Chồng Ngoan

Chương 29: Chương 11.4

Kim Đại

23/02/2019

Sau khi bay được hơn một tiếng, chúng tôi đến nơi, có vẻ như đây là một căn biệt thự nhỏ.

Sau khi đáp xuống một vùng đất trống, tôi phát hiện ngoài chiếc trực thăng của chúng tôi còn có hai chiếc trực thăng khác, có một chiếc còn trang trí giống máy bay quân sự.

Bước vào bên trong là bãi đỗ xe, trông cứ như một hội chợ triển lãm xe vậy, chiếc nào chiếc nấy đều bóng lộn, toàn là những hãng xe hơi đắt tiền.

Tôi và Vương Thắng Nam quay sang nhìn nhau rồi cùng mỉm cười, cảm giác này thật chả khác nào những tiểu thư con nhà quyền quý đi dự hội.

Vương Thắng Nam nói như trách tôi: “Chị còn bảo em mặc thoải mái một chút, đây là nơi có thể ăn mặc tuỳ tiện ư, nơi này cũng thật khoa trương quá.”

Tôi tỏ vẻ oan ức nói: “Mã Thiên Lý nói vậy mà, anh ấy nói chỉ cần ăn mặc thoải mái là được, bữa tiệc của tư nhân thì không cần quá bận tâm.”

Vương Thắng Nam cuống quýt cả lên. “Giày của em là hàng “fake”! Thật mất mặt quá đi!”

Tôi vội trấn an cô nàng: “Yên tâm đi, không có ai để ý đâu, hơn nữa không chừng đôi giày hàng super-fake của em còn được người ta tưởng là hàng thật đấy.”

Mã Thiên Lý xã giao, chào hỏi những người quen. Hai chúng tôi cứ như tuỳ tùng theo sau đuôi anh vậy.

Tôi liền hỏi anh: “Đây là bữa tiệc gì thế?”

Bữa tiệc tư nhân mà cũng phô trương như vậy ư?

Bên trong đèn đuốc sáng trưng, xiêm áo thơm lừng, hệt như trong phim.

Có mấy diễn viên điện ảnh muốn tài trợ, một lúc nữa có thể anh sẽ phải nói chuyện với họ, em cùng Vương Thắng Nam cứ chơi thoải mái, anh muốn dẫn em ra ngoài để em thư giãn, đừng lo nghĩ nữa. “Anh nâng cằm tôi lên, cọ mũi vào mũi tôi.

Vương Thắng Nam ở bên cạnh nhìn thấy thế thì không khép nổi miệng, khi Mã Thiên Lý bị mấy người vây quanh, cô ấy liền kéo tôi lại nói: “Anh chị được lắm, chỗ nào cũng có thể âu yếm được.”

Tôi ngượng ngùng không đáp lời, thực sự không nghĩ Mã Thiên Lý có thể làm ra hành động thân mật như vậy trước đám đông.

Vương Thắng Nam kéo tôi tới chỗ bàn ăn buffet, bánh ngọt ở đây trông thật hấp dẫn.

Đúng là có một vài minh tinh khá quen mắt. Vương Thắng Nam sau khi ngắm chán chê rồi liền bĩu môi nói: “Cái quái gì thế này, cái anh XXX đúng là nấm lùn, cũng chỉ cao bằng em thôi.”

Tôi liền nói: “Nói chung em cũng chẳng cưa được anh ta đâu, xem xung quanh có người nào ưng ý không?”

Vương Thắng Nam lại rất thực tế: “Đùa gì thế, tìm chồng ở một nơi như thế này khác nào tìm đến cái chết, em sao dám tơ tưởng đến giới showbiz, hơn nữa đàn ông có tiền chẳng mấy ai tốt cả, đều ngoại tình sau lưng vợ thôi, em thà FA còn hơn là lấy họ về để mà tổn thọ.”



Sau đó Vương Thắng Nam chỉ tay về phía bể bơi, thực ra tôi đã sớm nhìn thấy rồi, hơn nữa còn rất bái phục những người dám bơi trong cái bể đó.

Mọi người ai nấy đều ăn mặc chỉnh tề, riêng những cô gái đó mặc mỗi bikini khua tay tạo dáng, không hiểu là đang mưu cầu cái gì.

Nơi này nhìn ngoài cửa thì có cảm giác không lớn lắm nhưng khi vào bên trong rồi mới thấy nó rất rộng, đặc biệt là khu vườn nhỏ phía sau bể bơi, nơi đây ánh đèn còn mở ảo, như thể lạc vào mê cung vậy.

Mã Thiên Lý đang nói chuyện gì đó với bạn bè, thỉnh thoảng còn hướng ánh nhìn về phía tôi, ánh mắt đó như đang dò hỏi tôi chơi có vui không.

Bạn bè của Mã Thiên Lý hầu hết đều đứng tuổi, nhìn có vẻ như đã trên dưới bốn mươi. Mã Thiên Lý tuy trẻ tuổi nhưng đứng giữa những người đó cũng không có vẻ lạc lõng, từ khí chất đến cử chỉ đầu có cảm giác là người cùng hội.

Tôi rất ít khi xem những chương trình tài chính nhưng Vương Thắng Nam thì khác, lúc này cô ấy kéo tay tôi, chỉ vào mấy người kia, nói: “Chị xem kìa, ông XX của tập đoàn XX…”

Tôi từng nghe tên của những tập đoàn đó rồi, đó đều là những công ty nổi tiếng trên thị trường trong nước, mở rộng ra thị trường hải ngoại…

“Anh Mã Thiên Lý nhà chị cũng đẳng cấp quá, còn cùng những người đó cười đùa, nói chuyện, đúng là có lắm tiền mà.”

Tôi không khỏi cảm thấy thú vị, sao mà không hợp nhau được chứ, Mã Thiên Lý vốn là người trạc tuổi bọn họ mà, nói không chừng anh còn lớn tuổi nhất trong số bọn họ ấy chứ.

Vương Thắng Nam vô cùng hiếu kỳ. Bề ngoài tôi có vẻ rất ngoan ngoãn nhưng tôi hiểu rõ mình cũng không tốt hơn cô nàng lưu manh Vương Thắng Nam là bao, chỉ với mấy câu nói của cô ấy thôi đã khơi gợi tính hiếu kỳ của tôi bùng phát rồi.

“Chị thử nói xem, khu vườn nhỏ kia cố ý làm mở ảo như vậy có phải chuyên để phục vụ cho những người yêu đương vụng trộm không?” Dứt lời, Vương Thắng Nam liền muốn kéo tôi đến đó xem.

Tôi vội tỏ vẻ đàng hoàng, nói: “Chị là người đã kết hôn rồi, không thấy hứng thú với mấy chuyện đó, hơn nữa làm phiền những cặp tình nhân sẽ bị đá đít đấy.”

“Cái gì mà tình nhân, những cặp tình nhân đàng hoàng có ai chui vào những nơi như thế không, đó chính là nơi để ngoại tình,” Vương Thắng Nam ra vẻ lưu manh. “Vả lại chưa chắc đã có ai, chị em mình cứ thử vào trong đó xem sao.”

Thực ra tôi cũng hiếu kỳ muốn vào đó để mở mang tầm mắt nhưng vẫn có chút đắn đo, nơi này phần lớn là người quen của Mã Thiên Lý, nhỡ đâu tôi thấy gì đó trái với lẽ thường, nói không chừng lại ảnh hưởng tới anh. Tôi đành kéo Vương Thắng Nam đi nơi khác.

Vương Thắng Nam vô cùng thất vọng, bảo không ra vườn thì vào trong nhà vậy, tôi liền đồng ý, không thể đến đây rồi mà không cho cô ấy làm gì cả.

Mọi người đều tụ tập trong vườn, cho nên trong nhà rất vắng vẻ.

Tôi thấy hơi kỳ lạ, liền hỏi Vương Thắng Nam: “Có phải trong này là nơi ở riêng tư không được vào không? Em xem mọi người đều ở bên ngoài, đâu có ai trong này.”

“Là vì bên ngoài có ăn, có uống, trong này thì có gì chứ, chúng ta chỉ đi xem thôi mà…” Vương Thắng Nam nói xong thì bắt đầu ngó nghiêng khắp nơi, tôi vội kéo cô ấy, bảo cô ấy đừng có táo bạo như vậy, nhưng nơi này quả thật rất sang trọng.



Phòng khách có không ít đồ trưng bày, vốn là kiểu kiến trúc phương Tây mà trưng bày một loạt đồ như vậy xem ra cũng kỳ quặc thật. Tôi chỉ định xem ở dưới lầu một nhưng Vương Thắng Nam nhất định đòi lên lầu hai xem nữa.

Trông cái vẻ thèm muốn khám phá của cô ấy, tôi cũng chỉ có thể nói: “Xem một lúc thôi nhé, biết như thế nào là được rồi, nhất định không được vào phòng nào đâu, đây là nhà của người ta, đến lúc mất hoặc thiếu cái gì là chúng ta rắc rối to đó.”

“Chị yên tâm, nếu có đồ quý giá thật thì đã cất cho kĩ rồi, có thể để bên ngoài để cho người ta tự tiện lấy hay sao?!”

Chúng tôi men theo cầu thang đi lên nhưng khi vừa tới lầu hai liền nghe thấy tiếng cả nam lẫn nữ, còn có cả tiếng nhạc nữa, xem ra lầu hai đang có người.

Tôi và Vương Thắng Nam quay sang nhìn nhau, có điều có người thì tốt hơn là chỉ có mỗi hai chúng tôi. Tôi cũng hơi bạo dạn, nghĩ rằng lầu hai phần lớn dành cho khách VIP nghỉ ngơi.

Lên lầu hai rẽ trái, quả đúng là nhìn thấy một cánh cửa bị che một nửa, hình như là phòng ngủ thì phải, tôi nhìn qua khe cửa, loáng thoáng nghe thấy bên trong có một thanh niên đang ngồi trên xô pha, hình như đang nhìn nhũng đồ vật trước mặt.

Đến lúc tôi và Vương Thắng Nam bước tới, tôi nghe thấy có tiếng nói chuyện vọng ra từ phòng ngủ, có lẽ họ đang xem ti vi.

Khi tiến đến gần hơn, tôi mới nhìn rõ tướng mạo của nam thanh niên đó, lúc ấy tôi suýt kêu lên thành tiếng, từ trước tới giờ, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người đẹp đến như vậy, hoàn toàn là vẻ đẹp lưỡng tính, có thể nói rất là xinh trai, da trắng nõn nà, mà không biết người đó có phải con lai không, từ góc nhìn của tôi thì tròng đen trong mắt khá nhạt, hình như giống màu trà nhiều hơn.

Tôi bất giác kéo Vương Thắng Nam, ý là để cô ấy cùng nhìn đại mỹ nam tuyệt đẹp!!!

Kết quả lại gặp đen đủi, chiếc giày mua ngoài vỉa hè của Vương Thắng Nam bỗng nhiên gây chuyện, không biết là do cô ấy trẹo chân hay nhìn thấy soái ca thì quá kích động, đột nhiên nghiêng hẳn người, khuỷu tay húc mở cả nửa cánh cửa đang khép hờ, cảnh tượng không ngờ tới bỗng chốc hiện ra khiến tôi và Vương Thắng Nam sững sờ.

Phía trước mặt chàng trai vốn không phải ti vi mà là một đám nam nữ không mặc quần áo.

Đầu óc tôi bỗng hơi choáng váng.

Tôi và Vương Thắng Nam không nói nên lời, chúng tôi rất hiểu ý nhau, cùng chạy thẳng xuống dưới, do quá sợ hãi, vội vàng mà Vương Thắng Nam rơi cả giày, cô ấy vội vàng quay lại lấy.

Lúc đi thì tôi đi phía trước nhưng giờ chạy trốn tôi lại bị tụt về phía sau, tôi sợ Vương Thắng Nam chạy qua đó lại vụng về càng khiến sự việc thêm nghiêm trọng nên vội ngăn cô ấy lại, sau đó cúi người xuống, một tay che mặt, một tay với lấy chiếc giày vỉa hè của Vương Thắng Nam. Nhưng từ khe hở, mắt tôi lại chạm vào mắt cậu thanh niên trong phòng, đôi mắt sâu thẳm màu trà xanh đó khiến tôi nổi cả da gà.

Tôi giống như ban ngày gặp phải ma quỷ, lấy được giày rồi thì quay đầu, cắm đầu cắm cổ chạy.

Những thân hình trắng bóc, loã lồ kia đáng sợ quá! Đúng là tính hiếu kỳ chết người mà!

Lúc xuống được dưới lầu một, tôi bực dọc trách Vương Thắng Nam: “Xem đi, còn muốn xem nữa đi, mở mắt ra chưa?!”

Ít nhất tôi cũng đã kết hôn rồi, chỉ tội nghiệp cho Vương Thắng Nam, trông thì có vẻ ghê gớm, từng trải nhưng thực sự vẫn là gái tơ, khi phải nhìn thấy cảnh tượng đó thì sợ đến mức đờ ra như khúc gỗ.

Tôi cũng thấy vô cùng ngại ngùng, tim không ngừng đập thình thịch vì sợ hãi, luôn cảm thấy mình đã nhìn thấy những thứ không nên nhìn, câu thanh niên đó trông đẹp thế mà lại đồi bại như vậy, cậu ta cố ý tìm người đến biểu diễn hay là cậu ta cũng tham dự vào đó?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhà Có Chồng Ngoan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook