Nhà Có Chồng Ngoan

Chương 42

Kim Đại

25/07/2019

Trước hôm Quốc khánh, Mã Thiên Lý chuẩn bị hành trang để sáng mai đi sớm, còn tôi thì chuẩn bị đồ cho anh. Anh chăm sóc cho tôi tỉ mỉ chu đáo là vậy nhưng lại rất sơ sài với bản thân. Thế là chúng tôi chia nhau chuẩn bị, cuối cùng phải đầy hai va li mới sắp xếp xong.

Mã Thiên Lý tự lái xe đưa tôi đi. So với mọi ngày, giao thông hôm nay có vẻ đông đúc hơn nhiều, đặc biệt là đường cao tốc, những chiếc xe du lịch từ tứ phương liên tiếp đổ về, hàng quán vì thế mà đông nườm nượp. May mà Mã Thiên Lý đã sớm chuẩn bị đồ ăn, đến bữa chúng tôi lấy cơm hộp ra ăn uống no nê.

Cuối cùng tôi cũng biết được lợi ích của việc có xe đắt tiền, nhìn bề ngoài, chiếc xe của Mã Thiên Lý không có gì nổi bật, nhưng ngồi vào lại cảm thấy rất thoải mái, cả chặng đường xa mà không hề cảm thấy mệt mỏi.

Mấy ngày Quốc khánh này thời tiết đột nhiên nóng lên, dọc đường đi tôi nghĩ cứ ở hẳn trong xe cho xong, vì chỉ cần ra ngoài thôi là sẽ đổ mồ hôi ngay.

Lúc ăn cơm, chợt nhớ tới cái máy bay trực thăng kia, tôi liền hỏi anh: "Nếu sớm biết lái xe vát vả thế này, chẳng bằng ngổi máy bay của anh có hơn không?"

"Mình chủ yếu đi chơi dã ngoại, nhìn ngắm phong cảnh dọc đường đi cũng hay mà." Rồi anh gắp cho tôi một ít rau cải, dặn dò: "Ăn rau nhiều một chút."

Tôi hiểu ý của anh, anh coi đây như kỳ nghỉ trăng mật vậy.

Sau khi chúng tôi ăn xong cơm hộp, lái xe đi thêm lúc nữa, cuối cùng cũng đến được khu thắng cảnh. Trước đây nghe anh nói đến khu biệt thự giữa núi, tôi còn chưa có ấn tượng gì lắm, cứ nghĩ chỉ là giữa núi xây một căn nhà mà thôi. Ai ngờ đến đây rồi, vừa nhìn thấy kiến trúc đặc biệt này, tôi liền ngây ngất cả người.

Người có tiền đúng là rất biết hưởng thụ cuộc sống, chọn vị trí xây nhà có một không hai, chưa nói tới phong cảnh xung quanh tươi đẹp, chỉ riêng căn biệt thự đó cũng đã là một kỳ quan sống động rồi, từ trên núi nhìn xuống cứ như một bức tranh vậy. Có điều nơi này là một trong số những khu du lịch sinh thái nổi tiếng, không hiểu chủ nhà làm thế nào để được cấp giấy phép xây dựng ở đây nhỉ? Hơn nữa, nó còn nằm ngay bên cạnh một ngôi chùa nguy nga, cổ kính.

Nhìn thấy bộ dạng hiếu kỳ của tôi, Mã Thiên Lý liền cười nói: "Chủ nhân của nơi này chính là người mà lần trước em nhìn thấy ấy."

"Người nào?" Tôi tò mò.

"Chính là người trong Xuân Cung phiên bản hiện đại đó."

Tôi cười không khép nổi miệng, người đó ư? Tần Ức Đông ư?

Đến khi đi sâu vào trong thì tôi chỉ có thế dùng từ "Oa" miêu tả tâm trạng của mình mà thôi.

Mặc dù không biết hoàng cung như thế nào nhưng coi như tôi đã hiểu hào hoa đến cực điểm có nghĩa ra sao rồi. Tôi có chút bất an, hỏi nhỏ Mã Thiên Lý: "Cậu ta sống trên đời này quả là muốn gì được nấy, ở nơi như vậy còn có cả biệt thự ư?"

Mã Thiên Lý có vẻ không quan tâm cho lắm. "Nền tảng của cậu ta rất tốt, chút này có thấm tháp vào đâu. Vốn Tần Ức Đông là người rất có tiềm lực, lúc đầu anh chọn cậu ta là vì em luôn coi cậu ta là thần tượng, nên anh rất rõ tình hình của cậu ta."

Tôi "á" lên một tiếng, không phải là vì ngạc nhiên mà quả thật thông tin này quá bất ngờ đối với tôi.



Tôi ư? Một thường dân sao có thể tiếp cận được với kiểu quý tộc biến thái như thế chứ? Mà tôi còn coi kẻ biến thái đó là thần tượng nữa, có thể sao?

"Em chỉ mới tiếp xúc với cậu ta có một lần mà đã mê mẩn không dứt được rồi."

Tôi "này" một tiếng, ngắt lời Mã Thiên Lý: "Anh đừng có đùa nữa, em tiếp xúc với kẻ biến thái đó bao giờ?"

"Trong bữa tiệc của Tiêu Tịnh Phương, em giúp nó chăm sóc Nựu Nựu, hơn nữa lúc đó em đâu có biết cậu ta biến thái." Mã Thiên Lý cười nói với giọng châm chọc: "Em còn nói dăm ba câu với cậu ta, từ đó thì coi cậu ta như thiên thần, còn lôi kéo Vương Thắng Nam tổ chức một đội quân chi viện gì đó."

Tôi thấy thật mất mặt. "Sau đó thì sao?"

"Em tìm mọi tư liệu, thông tin về cậu ta, nhưng mọi thông tin về cậu ta trên mạng đều bị chặn, nên em liền dò hỏi qua Tiêu Tịnh Phương."

Đây đúng là lịch sử đen tối của tôi. Tôi chỉ "ồ" một tiếng lấy lệ, trong lòng không khỏi cảm thấy thật kỳ quặc. Sao tôi có thể làm chuyện ngốc nghếch như vậy chứ, đúng là bại não mà.

Có điều căn biệt thự này quả thật rất đẹp, Mã Thiên Lý dẫn tôi lên lầu hai, có lẽ trước đây anh từng đến đây rồi nên mới thông thuộc đường đi nước bước đến thế. Sau đó, anh mở cánh cửa một phòng ngủ. Phòng ngủ này được bài trí rất đơn giản, có điều cứ nghĩ tới nơi này thuộc sở hữu của tên biến thái đó, tôi không khỏi cảm thấy ái ngại, liền hỏi Mã Thiên Lý: "Nơi này không có tầng hầm chứa toàn những thứ biến thái đấy chứ?"

"Đâu có khủng khiếp như thế. Chúng ta từng qua đêm ở đây một lần nhưng lúc đó anh thật không nỡ giày vò em. Những công cụ đó có phần chuyên nghiệp quá, tiêu khiển thì còn được, nếu để bị nghiện thì hỏng bét."

Nghe anh nói vậy, tôi không khỏi cảm thấy ngượng ngùng, trong ký ức của anh, tôi và anh coi như đã kết hôn rất lâu rổi, có lẽ không có gì là chưa từng nếm trải.

Căn phòng này chẳng chê vào đâu được, chỉ là khi nhìn thấy tấm ga trải giường, tôi liền có cảm giác buồn phiền hết sức. Tên biên thái đó có lẽ cũng từng nằm trên chiếc giường này cùng vô vàn cô gái khác, chi nghĩ thôi đã khiên tôi nổi cả da gà.

Mã Thiên Lý quá hiểu tôi, vừa nhìn vẻ mặt liền biết tôi đang nghĩ gì. Anh đưa tay véo mũi tôi, nói: "Biết ngay là em lại nghĩ ngợi linh tinh mà, căn phòng này thường không có người ở, nhưng nếu em không thích, anh sẽ thay đổi một chút."

Sau đó anh xuống dưới lầu, từ trong cốp xe ô tô ôm lên một loạt đồ dùng trên giường, thay mới từng thứ một.

Tôi hết sức ngạc nhiên, hỏi anh: "Anh chuẩn bị kĩ quá nhỉ, đến cả ga giường, vỏ gối cũng có cơ à?"

"Sao lại không chứ?" Mã Thiên Lý âu yếm nhìn tôi. "Em có thói quen này, bình thường chỉ ở nhà thì không sao, nhưng khi ra ngoài thì đặc biệt thích sạch sẽ."

Tôi hiểu rồi, chắc chắn ở thế giới kia, tôi cũng từng làm như vậy.

Trước đây tôi luôn cảm thấy lạ khi thấy anh quá hiểu tôi, bây giờ nghĩ kĩ lại cảm thấy như thế cũng có nhiều cái lợi, ít nhất thì khi biết được hết những thói quen của tôi, anh có thể chăm sóc cho tôi một cách tỉ mỉ, chu đáo. Tôi chỉ việc thoải mái hưởng thụ thôi. Cảm giác này thực tốt biết bao.



Có điều, tôi vẫn không kìm được làu bàu một câu: "Người có tiền có quyền rồi trở nên biến thái nhiều thật đây, không chừng dịp Quốc khánh này, cái anh chàng Tần Ức Đông đó cũng đến đây chơi ấy nhỉ?"

Mã Thiên Lý cười lấy lòng. "Trước khi chúng ta đến đây, anh đã nói với cậu ta rồi, hơn nữa cậu ta thường đến đây vào mùa hè, còn lúc này chắc hẳn cậu ta rất bận, không có thời gian đi đâu đâu."

Nghe Mã Thiên Lý nói vậy, tôi cũng cảm thấy yên tâm hơn. Bẫy giờ vẫn còn sớm, chúng tôi nghỉ ngơi một lúc rồi Mã Thiên Lý dẫn tôi đền ngôi chùa gần đó để thư giãn tinh thần.

Chúng tôi đi dạo một vòng vãn cảnh chùa trước, sau đó mới đi gặp đại sư xin lộc, không ngờ nơi này còn có cả hướng dẫn viên chuyên nghiệp. Mã Thiên Lý liền mời người đó đi cùng để giới thiệu cảnh chùa cho chúng tôi.

Các di tích lịch sử và công trình kiến trúc bên trong ngôi chùa đều rất cầu kỳ, lai lịch của tượng Phật cũng vô cùng kỳ bí, người hướng dẫn viên giới thiệu rất kĩ lưõng, nghe qua rất thú vị.

Nhưng tôi thấy hình như trước đây Mã Thiên Lý từng đến nơi này rồi. Trong suốt quá trình vãn cảnh chùa, khi hướng dẫn viên hăng say giới thiệu từng kỳ quan, anh chỉ yên lặng đứng một bên chờ đợi. Tôi cố ý đi chậm lại hai bước, hỏi nhỏ anh có phải trước đó đã từng đến nơi này rồi không.

Mã Thiên Lý trả lời: "Chuyện về bản thân anh đã là một sự huyền bí rồi, có một dạo anh rất thích đến đây để tìm tòi, nghiên cứu."

"Sau đó thì sao?" Tôi phát hiện con người anh quả là còn rất nhiều chuyện mà tôi không biết.

Anh mỉm cười, nói: "Không có sau đó, chỉ là anh muốn được thư giãn tinh thần mà thôi, lúc đó lúc nào anh cũng nhó đến em, nghĩ về cuộc sống trước đây mình trải qua, sau đó thì dần tịnh tâm lại."

Vậy mà tôi không biết đây.

"Có một năm, anh còn dành một thời gian học Thái Cực Quyền ở Hoa Sơn... Không khí nơi đó vô cùng tốt, lúc ấy anh cũng hiểu được đôi chút ý nghĩa của câu Trời đất và con người hòa làm một."

Nhìn bộ dạng này của anh cứ như thể muốn đi tu vậy, đáng sợ quá! Thế nhưng nghĩ kĩ, tôi lại thấy đến tuổi của anh mà nghĩ tới việc đi tu thì cũng không có gì là lạ.

Mã Thiên Lý quay sang nhìn tôi rồi hiểu ra ngay tôi đang nghĩ gì, thế là vội kéo tay tôi, nói: "Đừng nghĩ ngợi lung tung, anh lúc nào cũng muốn chung sống với em. Hồi ấy anh lên chùa chỉ là để tịnh tâm thôi."

Người hướng dẫn viên thấy chúng tôi không đi theo, liền quay đầu, vừa thấy chúng tôi tay trong tay, ghé tai nhau thì thầm thì phì cười, cứ như thể hành động này của chúng tôi rất lạ và buồn cười vậy.

Sau khi đi thăm thú một vòng quanh chùa, hướng dẫn viên tỏ ý cáo từ, có điều đây là lần đầu tiên tôi tới đây nên không biết nơi này có nhà vệ sinh nữ hay không, cuối cùng đành phải làm phiền hướng dẫn viên dẫn đi.

Ở chỗ rửa tay trong buồng vệ sinh, cô hướng dẫn viên ghé đến gần tôi, tỏ vẻ vô cùng ngưỡng mộ, nói: "Chồng chị đối xử với chị thật tốt."

Tôi chỉ biết ngượng ngùng mỉm cười, trong lòng thầm vui sướng không thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhà Có Chồng Ngoan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook