Chương 55: Chương 18.4
Kim Đại
25/07/2019
Lúc ấy tôi đang xem
ti vi, anh nhẹ nhàng bước tới, ngồi xuống bên cạnh tôi, nói: "Tìm thấy
bọn trẻ rồi, chúng ở trong sân golf thật."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, thấy mừng thay cho những ông bố bà mẹ kia. "Em biết ngay mà, bọn trẻ hiếu động, chỗ nào chẳng muốn đến chơi. Những người bảo vệ đó thật đáng ghét, kể cả chúng có không chạy vào trong thì cũng cứ tìm thử xem thế nào thì đã làm sao. Em nghe những người đó nói hình như hôm trước cũng đã đến tìm bọn trẻ một lần nhưng bảo vệ nhất quyết không cho vào, thật là... Cả bọn trẻ đó nữa... cũng ham chơi quá cơ, đi phải biết đường về nhà chứ!"
Thế nhưng, lại nghe thấy Mã Thiên Lý âu sầu nói: "Em còn nhớ cái hồ nhân tạo mà anh định đưa em đến không, người ta phát hiện ra lũ trẻ ở đó, lúc ấy xác chúng còn chìm dưới hồ, một phụ huynh nhìn thấy trong lùm cỏ có một chiếc giày, nghĩ chúng bị ngã xuống đó nên mới mò dưới hồ."
Lòng tôi lập tức chùng xuống. "Là do bọn trẻ không cẩn thận bị chết đuối hay bị người khác hại chết?"
Mã Thiên Lý không nói gì, đứng lên, ra ngoài ban công gọi điện.
Tôi loáng thoáng nghe thấy hình như anh đang liên lạc với luật sư, giúp những ông bố bà mẹ kia khởi kiện. Lúc quay lại xô pha, anh bình tĩnh nắm lấy tay tôi. Có lẽ anh không muốn tôi quá bận tâm với chuyện này nữa nhưng tôi có thể cảm nhận được tâm trạng anh đang không được tốt.
Anh không giống với những ông chủ khai thác khoáng sản kia, lúc đầu tôi còn nghĩ anh là người lạnh lùng, nhưng sau này mới phát hiện ngoài tôi ra thì đối với ai, anh cũng giữ khoảng cách và có thái độ lạnh lùng. Anh khác với những con người đó, anh không phải là doanh nhân chỉ biết đến lợi ích của bản thân, anh có quá nhiều tâm sự.
Lúc này, Mã Thiên Lý như đang hổi tưởng lại chuyện gì, tôi ôm ngang người anh, muốn cùng anh chia sẻ những lo âu. Anh không nói gì, chỉ vuốt ve lưng tôi, chắc chắn đã có việc gì đó rất kinh khủng, mới khiến anh trở nên phiền muộn thế này.
Phải hồi lâu sau anh mới chậm rãi nói với tôi: "Trong ký ức của anh từng có một người, hắn lừa đảo rất nhiều người bỏ tiền ra cho hắn vay để hằng tháng được trả lãi với lãi suất cao. Đối tượng mà hắn thích lừa nhất là người trung niên và người cao tuổi. Mẹ anh cũng từng bị hắn lừa. Có không ít người lớn tuổi cả đời tích cóp được chút tiền đều bị hắn lừa hết, thế nhưng chỉ vì hắn giàu có và quen biết nhiều thế lực nên vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Sau khi sống lại, anh tìm gặp hắn, lúc đó hắn chưa lừa đảo được ai, anh đã giả vờ hợp tác với hắn. Có rất nhiều người cảm thấy anh đáng sợ, không hiểu tại sao đang yên đang lành lại ra tay tàn nhẫn với hắn đến thế, nhưng anh biết nếu anh không xử hắn bây giờ thì sau này hắn sẽ hại càng nhiều người tan cửa nát nhà."
Tôi yên lặng lắng nghe anh kể, tôi biết anh không quan tâm mọi người nghĩ gì về mình, anh chỉ làm những việc mình muốn làm mà thôi, anh tự khắc biết ranh giới giữa cái ác và cái thiện.
Nhưng tôi vẫn không khỏi lo lắng cho anh. "Anh phải biết chăm sóc cho bản thân đấy nhé!"
Mã Thiên Lý mim cười, nắm lấy tay tôi. "Chỉ cần em khòe mạnh, con cái của chúng ta khỏe mạnh là anh vui rồi."
Một người vốn chất phác hiền lành khi buộc phải làm một việc trái với lương tâm thì chắc tâm trạng cũng sẽ rất áy náy phải không? Tôi rất sợ Mã Thiên Lý sẽ cảm thấy áp lực, liền nhắc nhở anh: "Nhưng đôi khi anh không cần phải tự làm khó mình, trên đời này có rất nhiều chuyện không được như ý mình, cũng như chuyện ngày hôm nay vậy, anh không nhất thiết phải gánh vác hết mọi sự không may, mọi nỗi đau khổ cùa người khác trong phần ký ức kia... Anh có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ có mình anh hiểu chuyện này thôi, đừng khiến mình có quá nhiều áp lực, được không?"
Tôi rất sợ anh sẽ tự chuốc lấy tai họa.
"Không sao đâu, bây giờ anh đã nghĩ thoáng hơn nhiều rồi. Trước đây anh còn luôn có cảm giác mình nên có một phần trách nhiệm, cần phải đi làm một số việc... nhưng sau khi gặp lại em, anh chỉ muốn cùng em sống một cuộc sống thật tốt."
Tôi chưa bao giờ có cuộc sống tốt như lúc này, liền ôm anh chặt hơn, nói: "Thế thì, sau này anh phải luôn vui vẻ, không được suy nghĩ nhiều nữa."
Trước đây, khi nghe mọi người nói mang bầu rất vất vả, tôi còn tưởng vì trong bụng có em bé nên bà bầu làm gì cũng phải nhẹ nhàng cẩn thận, không được để bị ngã, bị giật mình. Bây giờ có bầu rồi mới biết nó phức tạp đến thế nào, đi vệ sinh cũng cần phải cẩn thận, còn không được ngồi xổm. Ở nhà đi dép lê không nói làm gì, nhưng khi phải ra ngoài, tôi rất sợ việc đi giày. Mã Thiên Lý cũng biết ý, những lúc như thế anh thường giúp tôi đi giày.
Càng ngày bụng tôi càng to, gần đến ngày đẻ, Mã Thiên Lý cứ đắn đo mãi giữa việc sinh thường và sinh mổ, có mấy lần tôi thấy anh thức rất khuya, tưởng anh làm việc, ai ngờ lúc ghé mắt vào xem thì thấy hóa ra anh đang nghiên cứu tài liệu về sinh đẻ.
Tôi cười, hỏi đùa anh có phải đang ấp ủ ước mơ làm một bác sĩ phụ sản hay không?! Thế nhưng anh lại rất nghiêm túc nói với tôi rằng có những việc phải chuẩn bị trước mới tốt.
Thế nhưng anh cũng lo lắng đến mức thái quá rồi. "Đây cũng đâu phải lần đầu anh trải qua việc này, đến lúc đó bác sĩ chỉ định làm gì thì làm nấy là được rồi."
"Lúc đó với lúc này không giống nhau, lúc đó chúng ta không có sự lựa chọn nên em vào luôn phòng phẫu thuật, bây giờ chúng ta tự lựa chọn bệnh viện, đương nhiên là phải chọn cách nào tốt nhất cho em rồi." Anh vẫn rất nghiêm túc nói. "Sinh thường và sinh mổ đều có cái lợi và cái hại riêng, bây giờ phải cân nhắc xem thế nào."
Tôi nghe anh nói vậy thì bất giác cũng thấy lo lắng theo. "Sinh một đứa con mà cũng phiền phức như vậy ư?"
Có điều bên cạnh việc lo lắng cũng có một tin vui, lúc đưa tôi đi siêu âm xong, Mã Thiên Lý lén nói với tôi: "Em có bầu con gái đấy."
Tôi biết có thể xem được giới tính thai nhi từ trước nhưng vẫn luôn lo nghĩ về vấn đề này, mọi người thì thích bé trai, Mã Thiên Lý thì thích bé gái, cho nên tôi không dám hỏi gì bác sĩ.
Mà như thế cũng tốt, xét cho cùng thì anh từng có Tráng Tráng là con trai rồi, nếu giờ đứa con của chúng tôi cũng là con trai, tôi sợ anh sẽ so sánh hai đứa trẻ với nhau mất.
Tôi càng nghĩ càng mừng, đến nỗi nhảy cẫng lên, Mã Thiên Lý vội ấn tôi xuống, nói: "Đừng quá kích động, cẩn thận cái bụng đấy."
Lúc về đến nhà, tôi chạy ngay vào phòng em bé, nói với Mã Thiên Lý: "Có phải anh đã có dự cảm là mình sẽ có con gái nên mới mua nhiều đồ chơi có màu hồng như thế này không?"
Anh cười nói: "Ừ, không hiểu sao anh luôn có cảm giác như vậy, em sẽ sinh được một công chúa thật xinh xắn."
Bụng của tôi lúc này đã rất to, còn chằng chịt vết rạn, cứ như những đường xọc trên quả dưa hấu vậy, trông thật xấu xí.
Nhưng Mã Thiên Lý lại rất thích vuốt ve bụng tôi, có một lần có lẽ do anh vuốt ve nhiều quá, khiến con không chịu nổi nữa, tôi cảm nhận rõ ràng có một nắm tay bé xíu đấm ra thành bụng, tôi với anh vui đến nỗi cứ ôm nhau cười nghiêng ngả.
Trước ngày sinh vài hôm, Mã Thiên Lý đưa tôi đến bệnh viện, vì sợ ở nhà lỡ có chuyện gì đó thì trở tay không kịp, ở bệnh viện dù gì cũng yên tâm hơn. Chỉ là khi thấy anh có vẻ lo lắng như vậy, tôi còn nghĩ anh sẽ phô trương đến mức bao cả một tầng lầu cho tôi, ai ngờ khi tới nơi rồi mới biết anh cũng chỉ thuê riêng cho tôi một căn phòng đơn yên tĩnh mà thôi.
Tôi cười nói: "Đại gia, em còn tưởng anh sẽ giống như trong phim hoặc tiểu thuyết, sẽ vì em mà bao cả bệnh viện cơ đấy."
Mã Thiên Lý véo vào mũi tôi, nói: "Có cần thiết phải khoa trương đến thế không, hơn nữa bệnh viện này vốn là do anh đầu tư, chỉ vì em sinh con mà đuổi hết những bà bầu khác ra ngoài thì cũng không được, đúng không?"
Tôi gật đầu, cười, khoác tay anh, lúc đi qua mấy phòng bệnh khác, tôi lén ngó nghiêng xem, đúng là có rát nhiều cặp vợ chồng trẻ sắp được làm bố mẹ giống như tôi và Mã Thiên Lý.
Nhìn họ, tôi cũng thấy vui lây.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, thấy mừng thay cho những ông bố bà mẹ kia. "Em biết ngay mà, bọn trẻ hiếu động, chỗ nào chẳng muốn đến chơi. Những người bảo vệ đó thật đáng ghét, kể cả chúng có không chạy vào trong thì cũng cứ tìm thử xem thế nào thì đã làm sao. Em nghe những người đó nói hình như hôm trước cũng đã đến tìm bọn trẻ một lần nhưng bảo vệ nhất quyết không cho vào, thật là... Cả bọn trẻ đó nữa... cũng ham chơi quá cơ, đi phải biết đường về nhà chứ!"
Thế nhưng, lại nghe thấy Mã Thiên Lý âu sầu nói: "Em còn nhớ cái hồ nhân tạo mà anh định đưa em đến không, người ta phát hiện ra lũ trẻ ở đó, lúc ấy xác chúng còn chìm dưới hồ, một phụ huynh nhìn thấy trong lùm cỏ có một chiếc giày, nghĩ chúng bị ngã xuống đó nên mới mò dưới hồ."
Lòng tôi lập tức chùng xuống. "Là do bọn trẻ không cẩn thận bị chết đuối hay bị người khác hại chết?"
Mã Thiên Lý không nói gì, đứng lên, ra ngoài ban công gọi điện.
Tôi loáng thoáng nghe thấy hình như anh đang liên lạc với luật sư, giúp những ông bố bà mẹ kia khởi kiện. Lúc quay lại xô pha, anh bình tĩnh nắm lấy tay tôi. Có lẽ anh không muốn tôi quá bận tâm với chuyện này nữa nhưng tôi có thể cảm nhận được tâm trạng anh đang không được tốt.
Anh không giống với những ông chủ khai thác khoáng sản kia, lúc đầu tôi còn nghĩ anh là người lạnh lùng, nhưng sau này mới phát hiện ngoài tôi ra thì đối với ai, anh cũng giữ khoảng cách và có thái độ lạnh lùng. Anh khác với những con người đó, anh không phải là doanh nhân chỉ biết đến lợi ích của bản thân, anh có quá nhiều tâm sự.
Lúc này, Mã Thiên Lý như đang hổi tưởng lại chuyện gì, tôi ôm ngang người anh, muốn cùng anh chia sẻ những lo âu. Anh không nói gì, chỉ vuốt ve lưng tôi, chắc chắn đã có việc gì đó rất kinh khủng, mới khiến anh trở nên phiền muộn thế này.
Phải hồi lâu sau anh mới chậm rãi nói với tôi: "Trong ký ức của anh từng có một người, hắn lừa đảo rất nhiều người bỏ tiền ra cho hắn vay để hằng tháng được trả lãi với lãi suất cao. Đối tượng mà hắn thích lừa nhất là người trung niên và người cao tuổi. Mẹ anh cũng từng bị hắn lừa. Có không ít người lớn tuổi cả đời tích cóp được chút tiền đều bị hắn lừa hết, thế nhưng chỉ vì hắn giàu có và quen biết nhiều thế lực nên vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Sau khi sống lại, anh tìm gặp hắn, lúc đó hắn chưa lừa đảo được ai, anh đã giả vờ hợp tác với hắn. Có rất nhiều người cảm thấy anh đáng sợ, không hiểu tại sao đang yên đang lành lại ra tay tàn nhẫn với hắn đến thế, nhưng anh biết nếu anh không xử hắn bây giờ thì sau này hắn sẽ hại càng nhiều người tan cửa nát nhà."
Tôi yên lặng lắng nghe anh kể, tôi biết anh không quan tâm mọi người nghĩ gì về mình, anh chỉ làm những việc mình muốn làm mà thôi, anh tự khắc biết ranh giới giữa cái ác và cái thiện.
Nhưng tôi vẫn không khỏi lo lắng cho anh. "Anh phải biết chăm sóc cho bản thân đấy nhé!"
Mã Thiên Lý mim cười, nắm lấy tay tôi. "Chỉ cần em khòe mạnh, con cái của chúng ta khỏe mạnh là anh vui rồi."
Một người vốn chất phác hiền lành khi buộc phải làm một việc trái với lương tâm thì chắc tâm trạng cũng sẽ rất áy náy phải không? Tôi rất sợ Mã Thiên Lý sẽ cảm thấy áp lực, liền nhắc nhở anh: "Nhưng đôi khi anh không cần phải tự làm khó mình, trên đời này có rất nhiều chuyện không được như ý mình, cũng như chuyện ngày hôm nay vậy, anh không nhất thiết phải gánh vác hết mọi sự không may, mọi nỗi đau khổ cùa người khác trong phần ký ức kia... Anh có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ có mình anh hiểu chuyện này thôi, đừng khiến mình có quá nhiều áp lực, được không?"
Tôi rất sợ anh sẽ tự chuốc lấy tai họa.
"Không sao đâu, bây giờ anh đã nghĩ thoáng hơn nhiều rồi. Trước đây anh còn luôn có cảm giác mình nên có một phần trách nhiệm, cần phải đi làm một số việc... nhưng sau khi gặp lại em, anh chỉ muốn cùng em sống một cuộc sống thật tốt."
Tôi chưa bao giờ có cuộc sống tốt như lúc này, liền ôm anh chặt hơn, nói: "Thế thì, sau này anh phải luôn vui vẻ, không được suy nghĩ nhiều nữa."
Trước đây, khi nghe mọi người nói mang bầu rất vất vả, tôi còn tưởng vì trong bụng có em bé nên bà bầu làm gì cũng phải nhẹ nhàng cẩn thận, không được để bị ngã, bị giật mình. Bây giờ có bầu rồi mới biết nó phức tạp đến thế nào, đi vệ sinh cũng cần phải cẩn thận, còn không được ngồi xổm. Ở nhà đi dép lê không nói làm gì, nhưng khi phải ra ngoài, tôi rất sợ việc đi giày. Mã Thiên Lý cũng biết ý, những lúc như thế anh thường giúp tôi đi giày.
Càng ngày bụng tôi càng to, gần đến ngày đẻ, Mã Thiên Lý cứ đắn đo mãi giữa việc sinh thường và sinh mổ, có mấy lần tôi thấy anh thức rất khuya, tưởng anh làm việc, ai ngờ lúc ghé mắt vào xem thì thấy hóa ra anh đang nghiên cứu tài liệu về sinh đẻ.
Tôi cười, hỏi đùa anh có phải đang ấp ủ ước mơ làm một bác sĩ phụ sản hay không?! Thế nhưng anh lại rất nghiêm túc nói với tôi rằng có những việc phải chuẩn bị trước mới tốt.
Thế nhưng anh cũng lo lắng đến mức thái quá rồi. "Đây cũng đâu phải lần đầu anh trải qua việc này, đến lúc đó bác sĩ chỉ định làm gì thì làm nấy là được rồi."
"Lúc đó với lúc này không giống nhau, lúc đó chúng ta không có sự lựa chọn nên em vào luôn phòng phẫu thuật, bây giờ chúng ta tự lựa chọn bệnh viện, đương nhiên là phải chọn cách nào tốt nhất cho em rồi." Anh vẫn rất nghiêm túc nói. "Sinh thường và sinh mổ đều có cái lợi và cái hại riêng, bây giờ phải cân nhắc xem thế nào."
Tôi nghe anh nói vậy thì bất giác cũng thấy lo lắng theo. "Sinh một đứa con mà cũng phiền phức như vậy ư?"
Có điều bên cạnh việc lo lắng cũng có một tin vui, lúc đưa tôi đi siêu âm xong, Mã Thiên Lý lén nói với tôi: "Em có bầu con gái đấy."
Tôi biết có thể xem được giới tính thai nhi từ trước nhưng vẫn luôn lo nghĩ về vấn đề này, mọi người thì thích bé trai, Mã Thiên Lý thì thích bé gái, cho nên tôi không dám hỏi gì bác sĩ.
Mà như thế cũng tốt, xét cho cùng thì anh từng có Tráng Tráng là con trai rồi, nếu giờ đứa con của chúng tôi cũng là con trai, tôi sợ anh sẽ so sánh hai đứa trẻ với nhau mất.
Tôi càng nghĩ càng mừng, đến nỗi nhảy cẫng lên, Mã Thiên Lý vội ấn tôi xuống, nói: "Đừng quá kích động, cẩn thận cái bụng đấy."
Lúc về đến nhà, tôi chạy ngay vào phòng em bé, nói với Mã Thiên Lý: "Có phải anh đã có dự cảm là mình sẽ có con gái nên mới mua nhiều đồ chơi có màu hồng như thế này không?"
Anh cười nói: "Ừ, không hiểu sao anh luôn có cảm giác như vậy, em sẽ sinh được một công chúa thật xinh xắn."
Bụng của tôi lúc này đã rất to, còn chằng chịt vết rạn, cứ như những đường xọc trên quả dưa hấu vậy, trông thật xấu xí.
Nhưng Mã Thiên Lý lại rất thích vuốt ve bụng tôi, có một lần có lẽ do anh vuốt ve nhiều quá, khiến con không chịu nổi nữa, tôi cảm nhận rõ ràng có một nắm tay bé xíu đấm ra thành bụng, tôi với anh vui đến nỗi cứ ôm nhau cười nghiêng ngả.
Trước ngày sinh vài hôm, Mã Thiên Lý đưa tôi đến bệnh viện, vì sợ ở nhà lỡ có chuyện gì đó thì trở tay không kịp, ở bệnh viện dù gì cũng yên tâm hơn. Chỉ là khi thấy anh có vẻ lo lắng như vậy, tôi còn nghĩ anh sẽ phô trương đến mức bao cả một tầng lầu cho tôi, ai ngờ khi tới nơi rồi mới biết anh cũng chỉ thuê riêng cho tôi một căn phòng đơn yên tĩnh mà thôi.
Tôi cười nói: "Đại gia, em còn tưởng anh sẽ giống như trong phim hoặc tiểu thuyết, sẽ vì em mà bao cả bệnh viện cơ đấy."
Mã Thiên Lý véo vào mũi tôi, nói: "Có cần thiết phải khoa trương đến thế không, hơn nữa bệnh viện này vốn là do anh đầu tư, chỉ vì em sinh con mà đuổi hết những bà bầu khác ra ngoài thì cũng không được, đúng không?"
Tôi gật đầu, cười, khoác tay anh, lúc đi qua mấy phòng bệnh khác, tôi lén ngó nghiêng xem, đúng là có rát nhiều cặp vợ chồng trẻ sắp được làm bố mẹ giống như tôi và Mã Thiên Lý.
Nhìn họ, tôi cũng thấy vui lây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.