Chương 58: Chương 19.3
Kim Đại
25/07/2019
Trong thời gian đó, bố mẹ tôi có tìm đến nhà tôi hai lần, lần nào tôi cũng tránh đi, để bà vú và người giúp việc ra mời họ về.
Bọn họ biết tôi đã không muốn quan tâm tới họ nữa, liền đi tìm Mã Thiên Lý. Nhưng có lẽ Mã Thiên Lý cũng chẳng thèm tiếp họ, mặc dù anh không kể gì nhưng tôi biết chỗ làm của Mã Thiên Lý không thể tùy tiện ra vào, bố mẹ tôi có đến cũng chẳng gặp được anh.
Cuộc sống của họ, tự họ quyết định, tôi không muốn cùng họ làm những việc sai trái. Họ đã nhẫn tâm, tôi cũng không ép bản thân mình phải khổ vì họ nữa.
Chẳng mấy chốc đã sắp đến ngày bảo bối của tôi đầy tháng. Thời gian này, việc chăm sóc con của tôi ngày càng thành thục hơn. Bà vú chỉ cần ngồi bên cạnh quan sát tôi thay tã cho con, dỗ dành con ngủ, cho con bú, mọi thứ tôi đã học tương đối thành thạo rồi. Mã Thiên Lý thì khỏi phải nói, từ lúc tôi sinh con tới giờ, việc gì anh cũng biết làm, kể cả tắm rửa cho con.
Tôi vì chuyện của cậu em trai mà không khỏi suy nghĩ cho tương lai của đứa bé. Tôi không thể nuông chiều con cái một cách thái quá được, nếu không nó cũng sẽ giống như cậu nó, coi trời bằng vung thì hỏng mất. Khi nhàn rỗi không có việc gì, tôi bắt đầu thu dọn phòng của con, những gì chưa dùng đến hay không có giá trị sử dụng, tôi đều đóng thùng rồi cho vào kho hết.
Lúc đi làm về, Mã Thiên Lý vừa vào phòng em bé liền chú ý ngay đến sự thay đổi trong phòng. Anh vội hỏi tôi có chuyện gì, sao lại để căn phòng trống trải như vậy, lúc trước thì như phòng của công chúa, bây giờ lại trống huơ trống hoác, chẳng có gì.
Tôi vội giải thích với anh: "Chúng ta không thể quá chiều chuộng con mình được, anh thấy đấy, gia đình em chẳng có điều kiện gì cả mà còn chiều em trai em đến mức để nó hư hỏng. Huống chi gia đình chúng ta có điều kiện thế này, con cái mà ỷ lại vào bố mẹ nhiều quá thì sẽ coi trời bằng vung mất, em không chịu nổi điều đó đâu."
Mã Thiên Lý thở dài một hơi rồi chau mày, một lúc sau mới vừa ôm con vừa nói: "Haiz, đúng là tai bay vạ gió, mẹ của con bị ông cậu hư hỏng kia làm cho kích động, tịch thu hết đồ chơi của con rồi. Em bé của chúng ta tội nghiệp quá, em bé ngoan như vậy, hết ăn lại ngủ, đã gây chuyện với ai đâu cơ chứ?!"
Bà vú cũng biết một chút về tình hình gia đình tôi, vội cười an ủi: "Con của cô rất ngoan, hơn nữa đứa trẻ còn nhỏ như vậy thì biết cái gì, chiều với không chiều gì chứ, hơn nữa cô cậu đều là người thấu tình đạt lý, sẽ không thể chiều con đến mức hư hỏng được."
Nói thì nói vậy thôi nhưng tôi nhất định phải để tâm, Mã Thiên Lý mặc dù trầm tĩnh, chín chắn là vậy nhưng nhìn cách anh yêu chiều tôi thế này, tôi đoán anh chắc cũng sẽ không thể nghiêm khắc với con được. Bố đã chiều rồi, chắc chắn mẹ không thể chiều được nữa.
Ngày qua ngày, tôi chăm con thành quen, nhìn con tôi không thấy có sự thay đổi mấy, thế nhưng bố mẹ chồng tôi mỗi khi sang thăm lại một lần kinh ngạc nói rằng em bé lớn lên trông thấy.
Mã Thiên Lý thì liên tục bị bố mẹ tôi làm phiền, sau khi bị anh từ chối giúp đỡ, bố mẹ tôi đã đến tìm anh làm loạn lên mấy lần. Tuy bị bảo vệ ngăn lại ngoài cổng, nhưng họ vẫn đứng nói kháy rồi chửi bới. Tôi nghĩ nếu có gặp tôi, họ cũng sẽ chẳng nói được lời tốt đẹp gì đâu. Nhưng tôi chẳng bận tâm, tôi đã hạ quyết tâm rồi, họ muốn thế nào cũng được, đây là những gì họ đáng phải nhận, họ chẳng tốt đẹp với ai, họ phải nhận được một bài học thích đáng. Họ luôn coi tôi là cái gai trong mắt, là đồ bỏ đi, thậm chí hồi tôi vào đại học còn chẳng cho tôi tiền học, chê tôi có học cũng chẳng làm nên cơm cháo gì. Có bố mẹ nào đối xử với con gái như thế không? Cứ nghĩ lại mà tôi không khỏi bực mình, cho nên tôi thấy cũng chẳng cần thiết phải giúp họ chuyện sai trái này, để họ tự giải quyết.
Nhưng ông Trời cứ như thể thấy tôi còn chưa đủ phiền phức, bỗng nhiên lại ném cho tôi thêm một chuyện bực mình.
Hôm đó, tôi và Mã Thiên Lý vừa ăn cơm xong, đang trêu đùa nhau, bỗng điện thoại của Mã Thiên Lý đổ chuông, nói chưa được hai câu thì mặt anh đanh lại, tôi thấy vậy thì trong lòng cũng trở nên lo lắng. Tôi vội hỏi anh đã có chuyện gì. Anh không trả lời mà gọi điện thẳng cho bệnh viện nào đó, bảo người ta mau chóng sắp xếp làm phẫu thuật. Sau đó lại dặn dò bà vú, bảo bà ấy giúp chúng tôi chăm sóc con, rồi vừa tìm áo khoác cho tôi, vừa dắt tôi đi theo anh. Bây giờ mới chập choạng tối nhưng nhiệt độ ngoài trời đã giảm thấp, gió tạt vào mặt còn thấy ran rát.
Tôi lo lắng đến mức không còn đủ sức để mở cửa xe nữa, Mã Thiên Lý lúc này mới lên tiếng an ủi tôi: "Không có việc gì đâu, chỉ là em trai em có chút vấn đề, bây giờ được đưa tới bệnh viện rồi."
Em trai tôi ư? Chẳng phải nó đang ở trong trại tạm giam sao? Lại xảy ra chuyện gì vậy?
Lúc đến bệnh viện, vừa vào đến hành lang, tôi đã nghe thấy tiếng tranh cãi om sòm của bố mẹ tôi vọng tới. Đi vào sâu bên trong thì thấy ngoài bố mẹ tôi ra còn có một số người mặc đồng phục cảnh vệ, có vẻ như là người của Cục Cảnh sát.
Tôi hít một hơi thật sâu, cảm thấy lồng ngực trĩu nặng. Chúng tôi vừa ló mặt vào, bố mẹ tôi đã phát hiện ra. Mẹ tôi không nói lời nào, đi thẳng đến giáng cho tôi một cái tát. Mã Thiên Lý vội đẩy tôi ra phía sau, ngăn mẹ tôi lại. Lần này không chỉ mẹ tôi mà cả bố tôi cũng ra tay, đấm đá Mã Thiên Lý, may mà Mã Thiên Lý vạm vỡ, dù bị đánh vẫn không hề nhúc nhích, chỉ đứng đó đỡ cho tôi rồi nói: "Việc này không liên quan đến Tâm Ái."
Ban nãy lúc đi trên đường, tôi mới nghe Mã Thiên Lý kể một chút về chuyện này, anh nói em trai tôi phải ngồi tù nên nghĩ quẩn, lấy bàn chải đánh răng mài nhọn rồi cắt cổ tay tự vẫn. Tôi nghe thấy thế thì cảm thấy trong lòng thật hỗn độn. Ban đầu tôi chỉ muốn cho nó một bài học để sau này nó không tác oai tác quái, ngỗ ngược như vậy nữa. Ai ngờ...
Cuối cùng bố mẹ tôi cũng được người ta khuyên ngăn rồi kéo ra, nhưng mẹ tôi vẫn không chịu buông tha, cứ như phát điên, liên miệng chửi mắng tôi: "Chính vì mày không muốn em mày tốt hơn, mày không giúp nó thì thôi, còn hại nó... Cuối cùng chúng mày xem, chúng mày hại nó ra nông nỗi này đây, rốt cuộc nó đã làm gì mà mày nhẫn tâm như vậy chứ? Tao sinh mày ra, nuôi nấng mày rồi mày báo đáp tao như thế này đây hả?"
Tôi cũng thấy buồn.
Mã Thiên Lý ôm lấy vai tôi, nói: "Không sao, bác sĩ đang cố hết sức cứu chữa cho nó rồi."
Đầu óc tôi rối như tơ vò, không ngừng nghĩ lại chuyện thuở nhỏ, lúc nhỏ em trai tôi luôn ý được bố mẹ nuông chiều mà gây chuyện với tôi. Nó còn tự ý lục lọi đồ của tôi, thấy thích cái gì là lấy luôn cái đó, rõ ràng nó nhiều đồ chơi như vậy nhưng ngay đến cả tờ giấy dán tường tôi mua nó cũng cướp mất.
Tôi vô cùng ghét nó, mà nó từ trước tới giờ cũng chưa bao giờ ngoan ngoãn, tử tế. Nó không hề giống những đứa trẻ khác, không hề ngây thơ, đáng yêu, chỉ có vẻ hống hách, phách lối. Khi tôi lớn lên, đi làm rồi thì nó luôn ngửa tay đòi tôi cho tiền, cứ hễ mở miệng là lại nói tôi là chị nó, nên phải cho nó tiền tiêu. Tôi không cho nó thì nó sẽ lén lấy ví rồi trộm của tôi ít tiền, tôi có nói với bố mẹ thì họ cũng chẳng quan tâm, còn bao che cho nó nữa.
Tôi cứ nghĩ sau bài học nhớ đời này, nó sẽ phải suy nghĩ khác đi, thế nên đã không giúp nó khi nó bị kiện ra tòa, nhưng thật không ngờ nó lại có thể tự sát trong tù.
Mã Thiên Lý không nói cho tôi tình hình cụ thể, nhưng tôi vẫn có thể suy được ra, em trai tôi đang được chiều chuộng như thế, bỗng nhiên bị rơi vào môi trường khắc nghiệt như vậy, nó không bị sốc mới lạ.
Mã Thiên Lý cũng có chút hối hận, anh biết tôi hay mềm lòng, miệng thì nói đoạn tuyệt quan hệ với gia đình nhưng trong lòng vẫn luôn có chút mong đợi, anh liền nói với tôi: "Thực ra anh từng có ý định giúp em trai của em giảm tội nhưng lúc đó truyền thông theo dõi quá gắt gao, các mối quan hệ bên trong việc này lại quá phức tạp, anh muốn để sự việc lắng xuống một chút, khi bên bị hại chịu tha thứ cho em trai em rồi thì anh mới ra tay xử lý.”
Đương nhiên tôi hiểu ý của anh, suy nghĩ của anh và tôi đều giống nhau, không để cho em trai tôi chịu khổ một chút thì không hiểu nó còn xấu xa đến mức nào. Nhưng xem ra đứa em vô tích sự của tôi không chịu nổi chút khổ. Kiểu này thì phải làm thế nào đây? Nếu nó chết thật thì tôi sẽ bị dằn vặt cả đời mất.
Chẳng mấy chốc bác sĩ đã ra, vốn đó cũng chẳng phải là vết thương gây chết người, có lẽ lúc em trai tôi cắt tay sợ bị đau, nên nhát cắt cũng chẳng sâu, nhìn thấy máu nên sợ quá ngất đi, chỉ cần khâu vài mũi là không sao nữa.
Lúc chúng tôi vào trong, thần trí em trai tôi vẫn còn tỉnh táo lắm, vừa nhìn thấy bố mẹ, nó liền trưng ra bộ dạng oan ức, tủi thân rồi kể lể, nào là trong đó ăn không ngon, ngủ không yên, ai cũng bắt nạt nó, còn phải lao động chân tay cực nhọc... Tôi cũng không biết nên giận hay nên thương nó nữa.
Tôi không thể nghe nổi nữa, liền ra ngoài, giậm chân mắng chửi: "Nó nghĩ nó đang đi nghỉ dưỡng đấy à, ăn không ngon, ngủ không yên, lúc nó đâm người ta rồi bỏ chạy sao không nghĩ tới chuyện người ta cũng ăn không ngon, ngủ không yên đi?"
Mã Thiên Lý không nói gì, anh vốn là người không biết khuyên nhủ và dỗ dành người khác, chỉ biết vỗ về, lặp đi lặp lại một câu: "Không sao, không sao."
Tôi buông tiếng thở dài, trong lòng rất thương Mã Thiên Lý, anh đã vì việc của gia đình tôi mà đau đầu nhức óc đến mấy ngày, thế mà nửa đêm nửa hôm đến còn bị bố mẹ tôi đánh nữa.
Nhưng anh vẫn rất điềm tĩnh, anh còn xin số điện thoại liên lạc của mấy giám thị trại giam nữa.
Khi chúng tôi rời khỏi bệnh viện, anh có nói: "Người ta vẫn có câu: "Quan phủ không bằng người trực tiếp trông coi". Ban nãy bố mẹ em chỉ cố chấp mà tức giận nói lung tung, không kiết rằng Diêm Vương dễ gặp nhưng tiểu quỷ khó theo, những người này mới trực tiếp trông chừng em trai em, đợi việc này qua đi, anh sẽ tìm người chỉ cách cho bố mẹ em, bố mẹ em nhiều tuổi như vậy rồi mà việc nhỏ như vậy cũng không hiểu."
Gần đây Mã Thiên Lý quả thật rất mệt, sau khi chúng tôi về nhà, anh gần như ngả lưng xuống giường là ngủ luôn. Tôi vội giúp anh cởi giày, cởi tất, thay đồ ngủ cho anh.
Bảo bối của tôi sớm đã đi ngủ cùng bà vú rồi. Tôi nằm trên giường, nghĩ lại việc mấy ngày qua mà cứ ngỡ mình đang nằm mơ, sức lực toàn thân cạn kiệt hết cả.
Bây giờ gia đình có nhiều chuyện rối ren như vậy, tôi mới bỗng ý thức được rằng trước đây mình thật vô dụng, đến nỗi tôi không biết mình có thể làm gì để giúp Mã Thiên Lý trong lúc này nữa.
Nếu là Lộ Tâm Ái trong ký ức của anh chắc chắn sẽ không để chồng mình mệt mỏi đến như vậy.
Bọn họ biết tôi đã không muốn quan tâm tới họ nữa, liền đi tìm Mã Thiên Lý. Nhưng có lẽ Mã Thiên Lý cũng chẳng thèm tiếp họ, mặc dù anh không kể gì nhưng tôi biết chỗ làm của Mã Thiên Lý không thể tùy tiện ra vào, bố mẹ tôi có đến cũng chẳng gặp được anh.
Cuộc sống của họ, tự họ quyết định, tôi không muốn cùng họ làm những việc sai trái. Họ đã nhẫn tâm, tôi cũng không ép bản thân mình phải khổ vì họ nữa.
Chẳng mấy chốc đã sắp đến ngày bảo bối của tôi đầy tháng. Thời gian này, việc chăm sóc con của tôi ngày càng thành thục hơn. Bà vú chỉ cần ngồi bên cạnh quan sát tôi thay tã cho con, dỗ dành con ngủ, cho con bú, mọi thứ tôi đã học tương đối thành thạo rồi. Mã Thiên Lý thì khỏi phải nói, từ lúc tôi sinh con tới giờ, việc gì anh cũng biết làm, kể cả tắm rửa cho con.
Tôi vì chuyện của cậu em trai mà không khỏi suy nghĩ cho tương lai của đứa bé. Tôi không thể nuông chiều con cái một cách thái quá được, nếu không nó cũng sẽ giống như cậu nó, coi trời bằng vung thì hỏng mất. Khi nhàn rỗi không có việc gì, tôi bắt đầu thu dọn phòng của con, những gì chưa dùng đến hay không có giá trị sử dụng, tôi đều đóng thùng rồi cho vào kho hết.
Lúc đi làm về, Mã Thiên Lý vừa vào phòng em bé liền chú ý ngay đến sự thay đổi trong phòng. Anh vội hỏi tôi có chuyện gì, sao lại để căn phòng trống trải như vậy, lúc trước thì như phòng của công chúa, bây giờ lại trống huơ trống hoác, chẳng có gì.
Tôi vội giải thích với anh: "Chúng ta không thể quá chiều chuộng con mình được, anh thấy đấy, gia đình em chẳng có điều kiện gì cả mà còn chiều em trai em đến mức để nó hư hỏng. Huống chi gia đình chúng ta có điều kiện thế này, con cái mà ỷ lại vào bố mẹ nhiều quá thì sẽ coi trời bằng vung mất, em không chịu nổi điều đó đâu."
Mã Thiên Lý thở dài một hơi rồi chau mày, một lúc sau mới vừa ôm con vừa nói: "Haiz, đúng là tai bay vạ gió, mẹ của con bị ông cậu hư hỏng kia làm cho kích động, tịch thu hết đồ chơi của con rồi. Em bé của chúng ta tội nghiệp quá, em bé ngoan như vậy, hết ăn lại ngủ, đã gây chuyện với ai đâu cơ chứ?!"
Bà vú cũng biết một chút về tình hình gia đình tôi, vội cười an ủi: "Con của cô rất ngoan, hơn nữa đứa trẻ còn nhỏ như vậy thì biết cái gì, chiều với không chiều gì chứ, hơn nữa cô cậu đều là người thấu tình đạt lý, sẽ không thể chiều con đến mức hư hỏng được."
Nói thì nói vậy thôi nhưng tôi nhất định phải để tâm, Mã Thiên Lý mặc dù trầm tĩnh, chín chắn là vậy nhưng nhìn cách anh yêu chiều tôi thế này, tôi đoán anh chắc cũng sẽ không thể nghiêm khắc với con được. Bố đã chiều rồi, chắc chắn mẹ không thể chiều được nữa.
Ngày qua ngày, tôi chăm con thành quen, nhìn con tôi không thấy có sự thay đổi mấy, thế nhưng bố mẹ chồng tôi mỗi khi sang thăm lại một lần kinh ngạc nói rằng em bé lớn lên trông thấy.
Mã Thiên Lý thì liên tục bị bố mẹ tôi làm phiền, sau khi bị anh từ chối giúp đỡ, bố mẹ tôi đã đến tìm anh làm loạn lên mấy lần. Tuy bị bảo vệ ngăn lại ngoài cổng, nhưng họ vẫn đứng nói kháy rồi chửi bới. Tôi nghĩ nếu có gặp tôi, họ cũng sẽ chẳng nói được lời tốt đẹp gì đâu. Nhưng tôi chẳng bận tâm, tôi đã hạ quyết tâm rồi, họ muốn thế nào cũng được, đây là những gì họ đáng phải nhận, họ chẳng tốt đẹp với ai, họ phải nhận được một bài học thích đáng. Họ luôn coi tôi là cái gai trong mắt, là đồ bỏ đi, thậm chí hồi tôi vào đại học còn chẳng cho tôi tiền học, chê tôi có học cũng chẳng làm nên cơm cháo gì. Có bố mẹ nào đối xử với con gái như thế không? Cứ nghĩ lại mà tôi không khỏi bực mình, cho nên tôi thấy cũng chẳng cần thiết phải giúp họ chuyện sai trái này, để họ tự giải quyết.
Nhưng ông Trời cứ như thể thấy tôi còn chưa đủ phiền phức, bỗng nhiên lại ném cho tôi thêm một chuyện bực mình.
Hôm đó, tôi và Mã Thiên Lý vừa ăn cơm xong, đang trêu đùa nhau, bỗng điện thoại của Mã Thiên Lý đổ chuông, nói chưa được hai câu thì mặt anh đanh lại, tôi thấy vậy thì trong lòng cũng trở nên lo lắng. Tôi vội hỏi anh đã có chuyện gì. Anh không trả lời mà gọi điện thẳng cho bệnh viện nào đó, bảo người ta mau chóng sắp xếp làm phẫu thuật. Sau đó lại dặn dò bà vú, bảo bà ấy giúp chúng tôi chăm sóc con, rồi vừa tìm áo khoác cho tôi, vừa dắt tôi đi theo anh. Bây giờ mới chập choạng tối nhưng nhiệt độ ngoài trời đã giảm thấp, gió tạt vào mặt còn thấy ran rát.
Tôi lo lắng đến mức không còn đủ sức để mở cửa xe nữa, Mã Thiên Lý lúc này mới lên tiếng an ủi tôi: "Không có việc gì đâu, chỉ là em trai em có chút vấn đề, bây giờ được đưa tới bệnh viện rồi."
Em trai tôi ư? Chẳng phải nó đang ở trong trại tạm giam sao? Lại xảy ra chuyện gì vậy?
Lúc đến bệnh viện, vừa vào đến hành lang, tôi đã nghe thấy tiếng tranh cãi om sòm của bố mẹ tôi vọng tới. Đi vào sâu bên trong thì thấy ngoài bố mẹ tôi ra còn có một số người mặc đồng phục cảnh vệ, có vẻ như là người của Cục Cảnh sát.
Tôi hít một hơi thật sâu, cảm thấy lồng ngực trĩu nặng. Chúng tôi vừa ló mặt vào, bố mẹ tôi đã phát hiện ra. Mẹ tôi không nói lời nào, đi thẳng đến giáng cho tôi một cái tát. Mã Thiên Lý vội đẩy tôi ra phía sau, ngăn mẹ tôi lại. Lần này không chỉ mẹ tôi mà cả bố tôi cũng ra tay, đấm đá Mã Thiên Lý, may mà Mã Thiên Lý vạm vỡ, dù bị đánh vẫn không hề nhúc nhích, chỉ đứng đó đỡ cho tôi rồi nói: "Việc này không liên quan đến Tâm Ái."
Ban nãy lúc đi trên đường, tôi mới nghe Mã Thiên Lý kể một chút về chuyện này, anh nói em trai tôi phải ngồi tù nên nghĩ quẩn, lấy bàn chải đánh răng mài nhọn rồi cắt cổ tay tự vẫn. Tôi nghe thấy thế thì cảm thấy trong lòng thật hỗn độn. Ban đầu tôi chỉ muốn cho nó một bài học để sau này nó không tác oai tác quái, ngỗ ngược như vậy nữa. Ai ngờ...
Cuối cùng bố mẹ tôi cũng được người ta khuyên ngăn rồi kéo ra, nhưng mẹ tôi vẫn không chịu buông tha, cứ như phát điên, liên miệng chửi mắng tôi: "Chính vì mày không muốn em mày tốt hơn, mày không giúp nó thì thôi, còn hại nó... Cuối cùng chúng mày xem, chúng mày hại nó ra nông nỗi này đây, rốt cuộc nó đã làm gì mà mày nhẫn tâm như vậy chứ? Tao sinh mày ra, nuôi nấng mày rồi mày báo đáp tao như thế này đây hả?"
Tôi cũng thấy buồn.
Mã Thiên Lý ôm lấy vai tôi, nói: "Không sao, bác sĩ đang cố hết sức cứu chữa cho nó rồi."
Đầu óc tôi rối như tơ vò, không ngừng nghĩ lại chuyện thuở nhỏ, lúc nhỏ em trai tôi luôn ý được bố mẹ nuông chiều mà gây chuyện với tôi. Nó còn tự ý lục lọi đồ của tôi, thấy thích cái gì là lấy luôn cái đó, rõ ràng nó nhiều đồ chơi như vậy nhưng ngay đến cả tờ giấy dán tường tôi mua nó cũng cướp mất.
Tôi vô cùng ghét nó, mà nó từ trước tới giờ cũng chưa bao giờ ngoan ngoãn, tử tế. Nó không hề giống những đứa trẻ khác, không hề ngây thơ, đáng yêu, chỉ có vẻ hống hách, phách lối. Khi tôi lớn lên, đi làm rồi thì nó luôn ngửa tay đòi tôi cho tiền, cứ hễ mở miệng là lại nói tôi là chị nó, nên phải cho nó tiền tiêu. Tôi không cho nó thì nó sẽ lén lấy ví rồi trộm của tôi ít tiền, tôi có nói với bố mẹ thì họ cũng chẳng quan tâm, còn bao che cho nó nữa.
Tôi cứ nghĩ sau bài học nhớ đời này, nó sẽ phải suy nghĩ khác đi, thế nên đã không giúp nó khi nó bị kiện ra tòa, nhưng thật không ngờ nó lại có thể tự sát trong tù.
Mã Thiên Lý không nói cho tôi tình hình cụ thể, nhưng tôi vẫn có thể suy được ra, em trai tôi đang được chiều chuộng như thế, bỗng nhiên bị rơi vào môi trường khắc nghiệt như vậy, nó không bị sốc mới lạ.
Mã Thiên Lý cũng có chút hối hận, anh biết tôi hay mềm lòng, miệng thì nói đoạn tuyệt quan hệ với gia đình nhưng trong lòng vẫn luôn có chút mong đợi, anh liền nói với tôi: "Thực ra anh từng có ý định giúp em trai của em giảm tội nhưng lúc đó truyền thông theo dõi quá gắt gao, các mối quan hệ bên trong việc này lại quá phức tạp, anh muốn để sự việc lắng xuống một chút, khi bên bị hại chịu tha thứ cho em trai em rồi thì anh mới ra tay xử lý.”
Đương nhiên tôi hiểu ý của anh, suy nghĩ của anh và tôi đều giống nhau, không để cho em trai tôi chịu khổ một chút thì không hiểu nó còn xấu xa đến mức nào. Nhưng xem ra đứa em vô tích sự của tôi không chịu nổi chút khổ. Kiểu này thì phải làm thế nào đây? Nếu nó chết thật thì tôi sẽ bị dằn vặt cả đời mất.
Chẳng mấy chốc bác sĩ đã ra, vốn đó cũng chẳng phải là vết thương gây chết người, có lẽ lúc em trai tôi cắt tay sợ bị đau, nên nhát cắt cũng chẳng sâu, nhìn thấy máu nên sợ quá ngất đi, chỉ cần khâu vài mũi là không sao nữa.
Lúc chúng tôi vào trong, thần trí em trai tôi vẫn còn tỉnh táo lắm, vừa nhìn thấy bố mẹ, nó liền trưng ra bộ dạng oan ức, tủi thân rồi kể lể, nào là trong đó ăn không ngon, ngủ không yên, ai cũng bắt nạt nó, còn phải lao động chân tay cực nhọc... Tôi cũng không biết nên giận hay nên thương nó nữa.
Tôi không thể nghe nổi nữa, liền ra ngoài, giậm chân mắng chửi: "Nó nghĩ nó đang đi nghỉ dưỡng đấy à, ăn không ngon, ngủ không yên, lúc nó đâm người ta rồi bỏ chạy sao không nghĩ tới chuyện người ta cũng ăn không ngon, ngủ không yên đi?"
Mã Thiên Lý không nói gì, anh vốn là người không biết khuyên nhủ và dỗ dành người khác, chỉ biết vỗ về, lặp đi lặp lại một câu: "Không sao, không sao."
Tôi buông tiếng thở dài, trong lòng rất thương Mã Thiên Lý, anh đã vì việc của gia đình tôi mà đau đầu nhức óc đến mấy ngày, thế mà nửa đêm nửa hôm đến còn bị bố mẹ tôi đánh nữa.
Nhưng anh vẫn rất điềm tĩnh, anh còn xin số điện thoại liên lạc của mấy giám thị trại giam nữa.
Khi chúng tôi rời khỏi bệnh viện, anh có nói: "Người ta vẫn có câu: "Quan phủ không bằng người trực tiếp trông coi". Ban nãy bố mẹ em chỉ cố chấp mà tức giận nói lung tung, không kiết rằng Diêm Vương dễ gặp nhưng tiểu quỷ khó theo, những người này mới trực tiếp trông chừng em trai em, đợi việc này qua đi, anh sẽ tìm người chỉ cách cho bố mẹ em, bố mẹ em nhiều tuổi như vậy rồi mà việc nhỏ như vậy cũng không hiểu."
Gần đây Mã Thiên Lý quả thật rất mệt, sau khi chúng tôi về nhà, anh gần như ngả lưng xuống giường là ngủ luôn. Tôi vội giúp anh cởi giày, cởi tất, thay đồ ngủ cho anh.
Bảo bối của tôi sớm đã đi ngủ cùng bà vú rồi. Tôi nằm trên giường, nghĩ lại việc mấy ngày qua mà cứ ngỡ mình đang nằm mơ, sức lực toàn thân cạn kiệt hết cả.
Bây giờ gia đình có nhiều chuyện rối ren như vậy, tôi mới bỗng ý thức được rằng trước đây mình thật vô dụng, đến nỗi tôi không biết mình có thể làm gì để giúp Mã Thiên Lý trong lúc này nữa.
Nếu là Lộ Tâm Ái trong ký ức của anh chắc chắn sẽ không để chồng mình mệt mỏi đến như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.