Nhà Có Chồng Ngoan

Chương 62

Kim Đại

25/07/2019

Ngay sau đó, cửa xe mở ra, một cô gái vô cùng xinh đẹp bước xuống. Tôi và Vương Thắng Nam thầm ngạc nhiên, không ngờ trong xe lại có một nhân vật như vậy. Người con gái này vô cùng khách sáo mà giọng nói cũng rất hay.

Tôi còn tưởng người ngồi bên trong chiếc xe này chắc hẳn là một gã trung niên bụng bia, không ngờ lại là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, thoạt nhìn có vẻ rất nhanh nhẹn, tài giỏi. Ban nãy Vương Thắng Nam còn hùng hổ hăm dọa người ta, bây giò vừa nhìn thấy đối phương, khí thế bỗng chốc tan biến, về phần tôi thì lại càng ái ngại.

Con người luôn mang một tâm lý kỳ lạ, vừa gặp người xinh đẹp, có khí chất thì theo bản năng lại cảm thấy mình thấp kém ngay được, thế nhưng bề ngoài vẫn phải giữ phong độ, không thể để người ta đánh giá thấp mình.

Cô gái đó có vẻ rất khách sáo, mỉm cười nói với tôi: "Thật áy náy, để tôi đưa chị đi bệnh viện nhé!"

Cô ấy nói xong thi mở cửa xe, mời chúng tôi lên.

Tôi thấy không cần thiết phải làm như vậy nhưng Vương Thắng Nam nhất định kéo tôi vào trong vì cô ấy rất lo lắng tôi xảy ra chuyện gì.

Tôi cũng đành ngồi vào trong xe. Có điều ngay sau đó tôi lại thấy hối hận, không ngờ trong xe vẫn còn một người nữa. Ban nãy nếu hắn cùng cô gái kia đi ra thì chắc chắn tôi sẽ không cùng Vương Thắng Nam lên xe của hắn.

Điệu cười của Tần Ức Đông giống hệt một con hồ ly, rất lịch sự nhưng cũng rất nham hiểm, sắc mặt tôi vừa xanh vừa tái, tôi quả thực không muốn tiếp xúc với hắn chút nào. Tuy xe rất rộng nhung ngồi vào thì vẫn phải sát cạnh nhau, tôi lại là người được mời lên xe trước, thế nên đương nhiên phải ngồi cạnh Tần Ức Đông rồi.

Vương Thắng Nam chưa gặp hắn lần nào, cũng chưa khi nào nghe tôi kể về hắn, lập tức bị nhan sắc của hắn cuốn hút, chốc chốc lại liếc mắt nhìn. Tôi thực chỉ muốn bẻ cái cổ của Vương Thắng Nam sang một bên.

Tần Ức Đông có hỏi tôi mấy câu nhưng tôi đang nơm nớp lo sợ nên cũng không nói gì nhiều với hắn. Còn Vương Thắng Nam có vẻ rất phân khích, lúc xuống xe cứ lẽo đẽo phía sau tôi dò hỏi kẻ đó là ai.

Tôi liền nói nhỏ với cô ấy: "Em còn nhớ hôm chúng ta ngồi trực thăng đi tham dự một bữa tiệc không? Cái cảnh chúng ta bắt gặp kia, hắn chính là tác giả đấy."

Vương Thắng Nam nghe thấy thế thì mặt lập tức biến sắc, mồm miệng há hốc, kinh ngạc hỏi tôi: "Biến thái à? Hắn là tên biến thái đấy ư?"

"Đúng vậy." Tôi nhỏ giọng cảnh cáo cô ấy. "Nhất định không được để vẻ ngoài của hắn mê hoặc, con người này tâm lý nhất định có vấn đề."

Tuy tôi nói vậy nhưng Tần Ức Đông lại quá khéo léo. Hắn ta đúng là kiểu công tử quý tộc, rất phong độ, khí chất. Mỗi lúc hắn nho nhã, khách sáo như vậy, trông hắn giống hệt như người trong tranh vẽ thời cổ bước ra vậy.

Vương Thắng Nam mấy lần nắm chặt lấy tay tôi, lẩm bẩm: "Hàng ngon như vậy mà lại bị biến thái."

"Cho nên mới nói không có ai hoàn hảo." Tôi an ủi cô ấy. "Em cũng đừng có mơ nữa, kể cả không biến thái thì cũng không đến lượt em đâu, danh tiếng người ta nổi như cồn, có bao nhiêu cô gái muốn tranh giành còn chưa được đấy."

Lần này thì miệng của Vương Thắng Nam không khép lại nổi nữa, mắt còn sắp rớt cả ra ngoài.



Cô gái cùng đi với Tần Ức Đông lần này cứ như một bức nền đẹp của hắn vậy. Cô ta rất khách sáo, lúc nói chuyện luôn có cảm giác xa lạ. Tôi cũng không nói rõ được chính xác đó là cảm giác gì, có lẽ cũng giống như Tần Ức Đông, rất lạnh lùng.

Lúc vào trong bệnh viện vì tôi cảm thấy mình không có vấn đề gì nghiêm trọng nên chỉ muốn lấy số khám ngoại khoa là được. Nhưng hình như bạn gái của Tần Ức Đông có quen biết ai đó trong bệnh viện nên chẳng mấy chốc đã có người đến khám cho tôi. Có lẽ dựa vào quan hệ của Tần Ức Đông và cô gái đó, bác sĩ kiểm tra rất cẩn thận mà thái độ cũng rất cung kính. Khi bác sĩ muốn tôi đi chụp X quang, tôi vội từ chối, nói là mình đang mang bầu.

Ai ngờ khi tôi vừa dứt lời, Tần Ức Đông liền lộ vẻ ngạc nhiên. "Chị lại có bầu rồi á?"

Tôi đỏ cả mặt, vô cùng ngượng ngùng.

Tần Ức Đông thăm dò tôi. "Lần trước vì tôi có việc nên không thể tham dự bữa tiệc đầy tháng của cháu, xem ra lần này tôi nhất định không thể để lỡ."

Tôi có chút e ngại, cái tiếng mắn đẻ của tôi coi như được lan truyền rồi.

Trong lòng tôi rất ái ngại, Mã Thiên Lý còn chưa biết việc tôi lại mang bầu thì người khác đã biết trước rồi. Nhưng may mà đang ở trong bệnh viện, tôi cũng nhân cơ hội này kiểm tra xem rốt cuộc mình có bầu thật hay không, dù gì tôi vẫn luôn cảm thấy việc này có chút kỳ quặc.

Tần Ức Đông biết tôi phải kiểm tra phụ khoa nên không đi theo. Tôi nói hắn cứ đi về trước đi nhưng nói thế nào hắn cũng không chịu, nhất định đòi ở lại. Tôi đành cùng Vương Thắng Nam vào phòng khám phụ khoa, muốn hỏi kĩ bác sĩ tình hình của mình.

Kết quả đúng là tôi có bầu thật, bác sĩ nói sau khi sinh con, có nhiều người hồi phục sớm, rụng trứng lúc nào không biết nên chủ quan không dùng biện pháp tránh thai, vì thế mà có thai ngoài ý muốn. Khi mang bầu, lượng sữa sẽ giảm đi, đồng thời sữa cũng không còn đủ chất nữa, thế nên từ hôm nay nên cho em bé ở nhà ăn thêm sữa ngoài.

Tôi không biết phải làm thế nào, tất cả là tại Mã Thiên Lý hết, chính anh nói không có vấn đề gì đâu, giờ thì hay rồi, không những có thêm con mà còn ảnh hưởng tới đứa con đầu nữa. Có điều tôi không ngờ được việc này đã đành, chẳng lẽ Mã Thiên Lý cũng không ngờ được ư?

Khi chúng tôi ra ngoài, Tần Ức Đông còn đang đợi nhưng cô bạn gái của hắn có lẽ đã hết kiên nhẫn, sớm rời khỏi đó rồi.

Tôi có chút ái ngại, chủ yếu là không hiểu tại sao Tần Ức Đông lại đối với tôi như vậy, hắn hoàn toàn có thể khách sáo nói với tôi vài câu rồi rời khỏi đó, kể cả có mối quan hệ với Mã Thiên Lý thì cùng lắm cũng để lái xe ở lại là được rồi. Hắn khiến tôi không khỏi lo lắng, không biết có phải hắn có mục đích gì khác không nữa?

Trên đường về, hắn còn tươi cười gọi tôi mấy câu chị dâu, kiểu xưng hô này khiến tôi nổi cả da gà. Hắn bị chập ở dây thần kinh nào rồi, đang yên đang lành sao lại bỗng gọi tôi là chị dâu chứ?!

Sau khi đã về nhà an toàn rồi, tôi quả thật không dám để hắn đưa Vương Thắng Nam về nhà một mình, bởi với cái kiểu háo sắc của Vương Thắng Nam, Tần Ức Đông chỉ cần à ơi một câu, chưa biết chừng cô nàng sẽ sán ngay vào hắn mất.

Tôi vừa kéo vừa có ý bảo Vương Thắng Nam cùng xuống xe. Lúc Tần Ức Đông rời khỏi rồi, Vương Thắng Nam vẫn không ngớt miệng khen: "Đẹp trai quá, đẹp không gì sánh nổi... Em vẫn muốn nhìn anh ta nhiều hơn một chút."

"Đừng có nhìn nữa." Tôi hít sâu một hơi, nói: "Em đối phó nổi với loại đàn ông đó sao?"

Thực ra Vương Thắng Nam cũng chỉ dám nói vậy thôi, cô ấy rất hiểu ý tôi, liền khoác lấy tay tôi, lẩm bẩm: "Nhưng chị lại sắp làm mẹ rồi, cảm giác thế nào, có hạnh phúc không?"

Tôi vội ôm lấy bụng, nói: "Cũng chẳng biết nữa, nhưng quả thật chị có chút mong đợi, hai đứa con nhỏ, mỗi tay bế một đứa chắc chắn sẽ rất vui, khi đi dạo có thể mỗi tay dắt một đứa."



Chỉ là không biết Mã Thiên Lý biết được thì sẽ có thái độ như thế nào? Tôi biết anh thích trẻ con, có lẽ sẽ mừng hơn cả tôi.

Tôi quyết định vào nhà ngồi đợi Mã Thiên Lý vể.

Vương Thắng Nam thì mới ngồi được một lúc đã muốn về, nói rằng không muốn làm phiền cuộc sống của vợ chồng tôi.

Tôi nói với bà vú vài câu, bà vú có kinh nghiệm hơn tôi nhiều, vừa nghe xong liền bảo tôi phải nhanh chóng chuẩn bị sữa bột để cho em bé uống, tuy nhà tôi vẫn có sẵn để dự phòng lúc cần nhưng với lượng đó thì có vẻ chưa đủ.

Bà vú chợt nhớ ra việc gì đó, nói: "Thảo nào gần đây con bé có vẻ gầy, sữa của cô không còn đủ dinh dưỡng nữa rồi, cô phải ăn nhiều vào, vừa mới sinh một đứa xong giờ lại mang bầu, phải tẩm bổ cho thật tốt."

Chúng tôi đang nói chuyện thì Mã Thiên Lý vể, đúng lúc vào nhà thì nghe thấy câu "tẩm bổ cho thật tốt".

Anh liền tiện miệng hỏi: "Tẩm bổ gì thế?"

Tôi vội kéo tay anh, nói: "Thiên Lý, em lại có bầu rồi."

Tôi cứ tưởng Mã Thiên Lý sẽ phản ứng khoa trương lắm, ví dụ như vui mừng cười lớn, ngạc nhiên bất ngờ, thế nhưng vẫn là điệu cười lạnh nhạt ấy, cứ như thể đã sớm biết tin này rồi, anh chỉ vuốt ve tay tôi rồi nói: "Anh biết rồi, Tần Ức Đông đã gọi điện cho anh, nói lúc trên đường đi không cẩn thận va phải em, nhờ anh gửi lời xin lỗi em."

Tôi "ồ" lên một tiếng, vốn muốn cho Mã Thiên Lý một sự ngạc nhiên, thế mà giờ hy vọng đó bằng không rồi.

Trước mặt bà vú, Mã Thiên Lý không nói gì, kéo tôi vào phòng ngủ, nắm lấy tay tôi mà thất thần. Tôi u sầu nhìn anh, không biết anh gọi riêng tôi vào phòng ngủ để làm gì.

Đợi hồi lâu không thấy anh nói gì, cuối cùng tôi không nhịn nổi nữa, vội hỏi: "Thiên Lý, anh có chuyện gì cần nói với em không?"

"Có." Anh bình tĩnh nhìn vào mắt tôi. "Đợi em sinh con xong, anh sẽ dạy em lái xe, anh sẽ đích thân dạy em."

Lời nói này của anh không đầu không đuôi khiến tôi lặng cả người. Tôi còn nhớ anh không thích tôi lái xe vì trong ký ức của anh, Lộ Tâm Ái vì lái xe nên mới bị tai nạn. Anh đã rất kỵ việc này.

Nói vậy là anh đã nghĩ thoáng ra rồi ư? Anh quả thật không còn để bụng tới những chuyện đó nữa?

Trong lòng rất vui mừng nhưng tôi không dám để lộ ra mặt, tôi luôn mong anh có thể dứt được ra khỏi dòng hồi ức, đừng luôn nghĩ tới những chuyện không vui đó nữa, những chuyện đó đã qua rồi, bây giờ chúng tôi chỉ cần sống vui vẻ bên nhau thôi.

Tôi liền gật đầu lia lịa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhà Có Chồng Ngoan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook