Chương 64
Kim Đại
25/07/2019
Tối đó, hầm canh xong, tôi bưng đến phòng làm việc cho Mã Thiên Lý, tiện
miệng kể lại chuyện đã gặp Tần Ức Đông hồi ban ngày. Mã Thiên Lý vừa
nghe thấy thế thì lập tức nghiêm mặt, hỏi han tôi rất tỉ mỉ, ngay đến
giọng điệu, giọng điệu, điệu bộ của Tần Ức Đông như thế nào cũng yêu cầu tôi mô tả rõ ràng. Tôi không khỏi lấy làm lạ.
Chẳng lẽ Mã Thiên Lý đang ghen sao?
Thế là tôi mỉm cười, nói: "Thiên Lý, không khủng khiếp như anh tưởng tượng đâu, cái cậu Tần Ức Đông đó không thể có suy nghĩ gì khác với em được."
Mă Thiên Lý cũng không nói thêm gì nữa.
Khi làm xong công việc, tối đó đi ngủ, anh mới ôm lấy tôi, nghiêm túc nói thực ra những lời của Tiêu Tịnh Phương đã vô tình nhắc nhở anh. Tôi cảm thấy hiếu kỳ, vội quay đầu nhìn anh.
Một lúc sau anh mới nói tiếp: "Anh luôn không hiểu được tại sao Tiêu Tịnh Phương lại có ý đó với em, còn quan hệ giữa Tần Ức Đông và em cũng rất tốt, theo lẽ thường thì bọn họ.. .”
Lần đầu tiên tôi nghe thấy anh đề cập đến vấn đề này, trong lòng không khỏi giật mình, trong ký ức của anh, Lộ Tâm Ái còn có mối quan hệ tốt với Tần Ức Đông ư? Có chuyện ấy nữa sao? Vì lý do gì chứ?
Mã Thiên Lý ngừng một hồi lâu, chăm chú nhìn tôi, rồi tiếp: "Anh giấu em vài chuyện vì không muốn em bị cuốn vào những chuyện đó."
Tôi "ồ" một tiếng, thực ra đối với tôi mà nói, nhũng chuyện đó đều chẳng có nghĩa lý gì, tuy có thể có những chuyện liên quan đến tôi thật nhưng xét cho cùng thì ở thế giới này, nó chưa hề xảy ra. Nhưng thấy cách Mã Thiên Lý chăm chú nhìn tôi như vậy, tôi cũng gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Anh lại ngừng một hồi lâu mới nói: "Thực ra Tiêu Tịnh Phương không xấu xa như anh nói, có một thời gian nó rất nhiệt tình giúp đỡ chúng ta, mẹ của anh cũng không đến mức như anh nói là không quan tâm tới chúng ta, nhưng anh luôn cảm thấy bọn họ nợ chúng ta rất nhiều... Là anh đã sai, thực ra người nợ em nhiều nhất chính là anh."
Tôi bất ngờ nhìn anh, không hiểu đang yên đang lành anh bỗng nói tới những chuyện này làm gì, tại sao anh lại nợ tôi, tại vì lúc đó chúng tôi nghèo ư? Nhưng trong ký ức đó của anh, Lộ Tâm Ái đâu có để bụng.
"Vì luôn không cho em được hạnh phúc, anh luôn cảm thấy mình vô cùng vô dụng." Anh im lặng nhìn tôi. "Thực ra con người cần phải dựa vào chính mình nhưng lúc đó anh luôn nghĩ nếu nhà mình không nợ nhiều tiền như vậy, nếu bố mẹ cho anh tiếp tục đi học thì có lẽ anh đã có thể cho em một cuộc sống tốt đẹp hơn, cho nên cũng không khỏi có những oán thán... Anh lại không biết ăn nói, chỉ có thể nén nhịn, em biết những chuyện đó, tuy em khuyên anh nhưng anh luôn có khúc mắc trong lòng… Đặc biệt là sau này khi em đến công ty của Tiêu Tịnh Phương rồi dần làm ăn khấm khá, chỉ cần một đơn hàng cũng bằng cả nửa năm thu nhập của anh, lúc đó điều kiện của gia đình mình cũng đã khá lên nhưng anh vẫn không cam lòng… Sau này em lại gặp được Tần Ức Đông, em sùng bái cậu ta như sùng bái thần tượng vậy… Cậu ta lại có tài như vậy… Em kêu anh đi học lễ nghi và cách giao tiếp xã hội nhưng khi áp dụng vào thực tế anh lại không làm được.”
Anh nắm lấy tay tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi.”
“Em giúp anh vạch kế hoạch cho tương lai, nói với Tiêu Tịnh Phương nâng đỡ việc kinh doanh của anh, giúp anh mở chuỗi cửa hàng liên kết, sau này cuộc sống tốt hơn rất nhiều nhưng anh luôn cảm thấy tâm lý không được cân bằng, luôn nghĩ rằng anh là chồng, đáng lẽ ra phải cho em được những thứ đó, nhưng sự thật là bao lâu nay vẫn là em vì anh mà bôn ba.”
Tôi hít một hơi thật sâu, thật không ngờ tôi lại là mội người phụ nữ kiên cường như vậy, ngược hẳn với vẻ vô dụng bây giờ.
Sự khác biệt này khiến tôi không khỏi cảm thấy ái ngại.
"Rõ ràng thu nhập đã nhiều hơn, điều kiện gia đình cũng khá hơn nhưng chúng ta lại cãi nhau nhiều hơn, trước đây thì việc gì cũng cùng nhau bàn bạc, cố gắng kiếm tiền vì một tương lai tốt đẹp, nhưng sau khi có tiền, em vẫn phàn nàn về anh, thậm chí còn tồi tệ hơn trước, trước anh biết vì em yêu anh, quan tâm đến anh nên mới phàn nàn anh, nhưng sau này anh lại có cảm giác em phàn nàn là để bắt bẻ anh... Chúng ta luôn cãi nhau vì những việc nhỏ nhặt."
Chuyện này quả thật giống với bộ phim lúc tám giờ, nào là người vợ tài giỏi bị người chồng vô dụng nghi ngờ gì đó.
Lẽ nào như vậy sao? Tôi bỗng lo lắng, hỏi anh: "Mã Thiên Lý, lúc đó công việc của em chắc chắn rất bận phải không? Ví dụ làm thêm giờ, cuối tuần thỉnh thoảng còn không được về nhà, không chừng còn phải tiếp khách, có phải không? Anh, không phải là anh nghi ngờ em ngoại tình đấy chứ?"
Nếu như vậy thật thì anh cũng vô lý quá.
Tôi thực hy vọng Mã Thiên Lý nói rằng anh không nghi ngờ, nhưng nhìn biểu cảm của anh, tôi hiểu ra ngay, rõ ràng là anh có nghi ngờ tôi ngoại tình.
Sau đó, tôi chắp nối sự việc với những chuyện mà trước đây anh từng kể, như sau khi rời khỏi nhà Tiêu Tịnh Phương thì tinh thần bất ổn... Xâu chuỗi lại, tôi dần hiểu ra vấn đề, lúc đó hình như tôi làm việc cho Tiêu Tịnh Phương thì phải. Lẽ nào Tiêu Tịnh Phương làm việc có lỗi với tôi, mà Mã Thiên Lý cũng nghi ngờ tôi và Tiêu Tịnh Phương đã có gì đó?
Tôi vô cùng sốc, quay sang nhìn Mã Thiên Lý.
Mã Thiên Lý im lặng một lúc rồi lại nói tiếp: "Không phải anh không tin tưởng em, chỉ là nhiều lúc anh không chịu nổi việc em cứ quấn lấy Tiêu Tịnh Phương, giúp nó trông con, tuy biết là em vì anh, vì cái gia đình này nhưng anh vẫn không chịu được... Sau này em lại úp úp mở mở, ấp a ấp úng, anh rất đố kỵ."
Thấy tôi im lặng, anh lại nói tiếp: "Lúc đó, em đang lái xe, vì cãi nhau với anh nên em phân tâm... Nhưng theo bản năng, em lại đánh vô lăng về hướng của mình để bảo vệ anh."
Anh cứ như đang chìm trong dòng hồi ức, ngồi ngây ngẩn.
Hóa ra mọi chuyện lại có ẩn tình như vậy. Rốt cuộc ở thế giới kia, chúng tôi đã yêu nhau như thế nào, cuộc sống cơm áo gạo tiền đã thay đổi chúng tôi ra sao? Chúng tôi có thực sự thay đổi hay chỉ là cố tình không hiểu nhau, vô tình khiến nhau bị tổn thương?
Tôi không thể thay Lộ Tâm Ái đó tha thứ cho anh nhưng tôi có thể hiểu được tâm trạng của Lộ Tâm Ái, chắc chắn cô ấy không hy vọng Mã Thiên Lý dằn vặt, buồn phiền như vậy.
Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi nói với anh: "Em nghĩ lúc Lộ Tâm Ái hành động như vậy có nghĩa là đã không giận anh nữa rồi... Cho nên Thiên Lý, anh đừng buồn phiền nữa, em không biết lúc đó Lộ Tâm Ái nên như thế nào, nhưng là em thì sẽ không muốn anh buồn, kể cả anh khiến cho em thấy em bị oan ức nhưng chỉ cần anh yêu em thì em vẫn đồng ý tha thứ cho anh."
Thực ra khi nói ra những lời đó, tôi vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối, có thể tôi sẽ không bao giờ làm được những việc dũng cảm như Lộ Tâm Ái đó, tôi cũng sẽ không bao giờ sống tốt được như cô ấy nhưng tôi lại biết trân trọng mọi thứ đã có hơn cô ấy, không để cho bất kỳ bi kịch nào tái diễn.
Tôi cô gắng nói với Mã Thiên Lý: "Đừng nghĩ đến những chuyện đó nữa, quan trọng nhất với chúng ta hiện giờ là cuộc sống sau này... kể cả em không kiên cường như Lộ Tâm Ái đó, không tài giỏi như cô ấy..."
Mã Thiên Lý nghe đến đây thì liền ngắt lời tôi: "Anh nhớ có lần anh nói chuyện với Tâm Ái, anh nói nếu chúng ta có tiền rồi em muốn sống cuộc sống như thế nào, cô ấy nói muốn sống cuộc sống của một con heo, ngày nào cũng vui vẻ một cách ngây ngô, không cần lao lực vì cuộc sống, không cần lừa gạt, đấu đá lẫn nhau, kể cả sống một cuộc sống ngốc nghếch cũng không sao, chỉ cần có anh và Tráng Tráng là cô ấy đủ mãn nguyện rồi."
Tôi bỗng hiểu ra lý do tại sao Mã Thiên Lý lại sắp đặt mọi thứ cho tôi như thế này, chắc chắn anh muốn bù đắp cho Lộ Tâm Ái ở thế giới kia, nên tôi đã có tất cả mơ ước của Lộ Tâm Ái đó.
Nhưng con người cũng thật kỳ lạ, có lẽ do tôi đang nhàn rỗi quá, sau khi nghe Mã Thiên Lý kể những chuyện đó xong thì hạ quyết tâm sau này tôi nhất định phải đi làm. Tôi vẫn thích có công việc gì đó để làm hơn, trước đây Lộ Tâm Ái tài giỏi như vậy thì tôi sao có thể làm mất hình tượng Lộ Tâm Ái đó được chứ?
Nhưng vẫn nên đợi một thời gian nữa, bây giờ Mã Thiên Lý đã nói ra những điều vốn không muốn nói ra rồi, dù sao thì tôi cũng cần cho anh chút thời gian để anh dần chấp nhận con đường mà tôi lựa chọn, không còn nghĩ tới chuyện phải bù đắp cho Lộ Tâm Ái đó nữa.
Thực ra từ đó trở đi, tôi cảm thấy Mã Thiên Lý không còn so đo, tính toán như trước đây nữa, trước đây tâm tư của anh rất thâm sâu, khó lường nhưng sau hôm nói chuyện đó thì thái độ của anh dành cho Tiêu Tịnh Phương cũng tốt hơn, có lẽ anh đã nghĩ thoáng hơn nhiều, thỉnh thoảng gặp Tiêu Tịnh Phương ở nhà mẹ chồng tôi thì không còn lạnh lùng như trước nữa.
Nhưng tôi biết đối với Tiêu Tịnh Phương, tôi vẫn là một thành phần nguy hiểm. Trước đây khi gặp hắn, tôi còn nói mấy câu, nhưng từ đó trở đi, tôi đành dứt khoát làm một bà chị dâu xấu bụng, hễ nhìn thấy hắn là tôi liền phớt lờ. Tôi cảm thấy như vậy có thể Mã Thiên Lý sẽ dần dần không còn bài xích Tiêu Tịnh Phương nữa.
Tiêu Tịnh Phương mãi vẫn chưa chịu ổn định, không muốn tìm bạn gái rồi kết hôn. Mẹ chồng tôi rất sốt ruột, muốn tìm cho hắn một người bạn gái, còn hỏi ý kiến của tôi, như trước đây thì tôi chắc sẽ đồng ý tham mưu nhưng bây giờ biết được trước một phần tương lai, tôi chắc chắn không thể nhúng tay vào được rồi, chỉ mỉm cười khuyên mẹ chồng tôi mỗi người đều có duyên phận của mình, khi nào hợp duyên thì sẽ tìm được người phù hợp thôi.
Khi Mã Thiên Lý biết được chuyện này, mặc dù anh không nói gì nhưng tôi đoán chắc chắn anh rất vui.
Anh luôn nói tôi có tính hay ghen, thực ra tôi phát hiện anh còn hay ghen hơn cả tôi, bằng chứng là anh vẫn luôn để bụng chuyện tôi tình cờ gặp Tần Ức Đông ở ngoài đường kia. Theo như anh nói thì là "Không sợ bị cướp trộm mà sợ bị cướp luôn nhòm ngó".
Tôi không khỏi hỏi anh nếu tôi vẫn là Lộ Tâm Ái đó, anh vẫn là người luôn cần Lộ Tâm Ái giúp móc nối quan hệ khắp nơi, chẳng lẽ anh vẫn không kìm nổi sự ghen tuông, không muốn tôi ra ngoài rồi cãi nhau với tôi sao?
Mã Thiên Lý hiếm khi nói dối tôi, nếu có chuyện gì đó mà anh không muốn nói thì anh sẽ chọn cách im lặng. Lúc này cũng vậy, tôi phải gặng hỏi mấy lần, anh mới nói: "Anh sẽ tin tưởng em nhưng trong lòng vẫn giống như trước đây, không hề vui chút nào, luôn cảm thấy bản thân mình vô dụng... Nên sau khi sống lại, anh mới học rất nhiều thứ, những thứ mà em muốn anh học thì anh đều học rất tốt."
Tôi mỉm cười, cái anh chàng Mã Thiên Lý này, thành thật đến mức khiến tôi không biết nên nói gì nữa.
Chẳng lẽ Mã Thiên Lý đang ghen sao?
Thế là tôi mỉm cười, nói: "Thiên Lý, không khủng khiếp như anh tưởng tượng đâu, cái cậu Tần Ức Đông đó không thể có suy nghĩ gì khác với em được."
Mă Thiên Lý cũng không nói thêm gì nữa.
Khi làm xong công việc, tối đó đi ngủ, anh mới ôm lấy tôi, nghiêm túc nói thực ra những lời của Tiêu Tịnh Phương đã vô tình nhắc nhở anh. Tôi cảm thấy hiếu kỳ, vội quay đầu nhìn anh.
Một lúc sau anh mới nói tiếp: "Anh luôn không hiểu được tại sao Tiêu Tịnh Phương lại có ý đó với em, còn quan hệ giữa Tần Ức Đông và em cũng rất tốt, theo lẽ thường thì bọn họ.. .”
Lần đầu tiên tôi nghe thấy anh đề cập đến vấn đề này, trong lòng không khỏi giật mình, trong ký ức của anh, Lộ Tâm Ái còn có mối quan hệ tốt với Tần Ức Đông ư? Có chuyện ấy nữa sao? Vì lý do gì chứ?
Mã Thiên Lý ngừng một hồi lâu, chăm chú nhìn tôi, rồi tiếp: "Anh giấu em vài chuyện vì không muốn em bị cuốn vào những chuyện đó."
Tôi "ồ" một tiếng, thực ra đối với tôi mà nói, nhũng chuyện đó đều chẳng có nghĩa lý gì, tuy có thể có những chuyện liên quan đến tôi thật nhưng xét cho cùng thì ở thế giới này, nó chưa hề xảy ra. Nhưng thấy cách Mã Thiên Lý chăm chú nhìn tôi như vậy, tôi cũng gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Anh lại ngừng một hồi lâu mới nói: "Thực ra Tiêu Tịnh Phương không xấu xa như anh nói, có một thời gian nó rất nhiệt tình giúp đỡ chúng ta, mẹ của anh cũng không đến mức như anh nói là không quan tâm tới chúng ta, nhưng anh luôn cảm thấy bọn họ nợ chúng ta rất nhiều... Là anh đã sai, thực ra người nợ em nhiều nhất chính là anh."
Tôi bất ngờ nhìn anh, không hiểu đang yên đang lành anh bỗng nói tới những chuyện này làm gì, tại sao anh lại nợ tôi, tại vì lúc đó chúng tôi nghèo ư? Nhưng trong ký ức đó của anh, Lộ Tâm Ái đâu có để bụng.
"Vì luôn không cho em được hạnh phúc, anh luôn cảm thấy mình vô cùng vô dụng." Anh im lặng nhìn tôi. "Thực ra con người cần phải dựa vào chính mình nhưng lúc đó anh luôn nghĩ nếu nhà mình không nợ nhiều tiền như vậy, nếu bố mẹ cho anh tiếp tục đi học thì có lẽ anh đã có thể cho em một cuộc sống tốt đẹp hơn, cho nên cũng không khỏi có những oán thán... Anh lại không biết ăn nói, chỉ có thể nén nhịn, em biết những chuyện đó, tuy em khuyên anh nhưng anh luôn có khúc mắc trong lòng… Đặc biệt là sau này khi em đến công ty của Tiêu Tịnh Phương rồi dần làm ăn khấm khá, chỉ cần một đơn hàng cũng bằng cả nửa năm thu nhập của anh, lúc đó điều kiện của gia đình mình cũng đã khá lên nhưng anh vẫn không cam lòng… Sau này em lại gặp được Tần Ức Đông, em sùng bái cậu ta như sùng bái thần tượng vậy… Cậu ta lại có tài như vậy… Em kêu anh đi học lễ nghi và cách giao tiếp xã hội nhưng khi áp dụng vào thực tế anh lại không làm được.”
Anh nắm lấy tay tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi.”
“Em giúp anh vạch kế hoạch cho tương lai, nói với Tiêu Tịnh Phương nâng đỡ việc kinh doanh của anh, giúp anh mở chuỗi cửa hàng liên kết, sau này cuộc sống tốt hơn rất nhiều nhưng anh luôn cảm thấy tâm lý không được cân bằng, luôn nghĩ rằng anh là chồng, đáng lẽ ra phải cho em được những thứ đó, nhưng sự thật là bao lâu nay vẫn là em vì anh mà bôn ba.”
Tôi hít một hơi thật sâu, thật không ngờ tôi lại là mội người phụ nữ kiên cường như vậy, ngược hẳn với vẻ vô dụng bây giờ.
Sự khác biệt này khiến tôi không khỏi cảm thấy ái ngại.
"Rõ ràng thu nhập đã nhiều hơn, điều kiện gia đình cũng khá hơn nhưng chúng ta lại cãi nhau nhiều hơn, trước đây thì việc gì cũng cùng nhau bàn bạc, cố gắng kiếm tiền vì một tương lai tốt đẹp, nhưng sau khi có tiền, em vẫn phàn nàn về anh, thậm chí còn tồi tệ hơn trước, trước anh biết vì em yêu anh, quan tâm đến anh nên mới phàn nàn anh, nhưng sau này anh lại có cảm giác em phàn nàn là để bắt bẻ anh... Chúng ta luôn cãi nhau vì những việc nhỏ nhặt."
Chuyện này quả thật giống với bộ phim lúc tám giờ, nào là người vợ tài giỏi bị người chồng vô dụng nghi ngờ gì đó.
Lẽ nào như vậy sao? Tôi bỗng lo lắng, hỏi anh: "Mã Thiên Lý, lúc đó công việc của em chắc chắn rất bận phải không? Ví dụ làm thêm giờ, cuối tuần thỉnh thoảng còn không được về nhà, không chừng còn phải tiếp khách, có phải không? Anh, không phải là anh nghi ngờ em ngoại tình đấy chứ?"
Nếu như vậy thật thì anh cũng vô lý quá.
Tôi thực hy vọng Mã Thiên Lý nói rằng anh không nghi ngờ, nhưng nhìn biểu cảm của anh, tôi hiểu ra ngay, rõ ràng là anh có nghi ngờ tôi ngoại tình.
Sau đó, tôi chắp nối sự việc với những chuyện mà trước đây anh từng kể, như sau khi rời khỏi nhà Tiêu Tịnh Phương thì tinh thần bất ổn... Xâu chuỗi lại, tôi dần hiểu ra vấn đề, lúc đó hình như tôi làm việc cho Tiêu Tịnh Phương thì phải. Lẽ nào Tiêu Tịnh Phương làm việc có lỗi với tôi, mà Mã Thiên Lý cũng nghi ngờ tôi và Tiêu Tịnh Phương đã có gì đó?
Tôi vô cùng sốc, quay sang nhìn Mã Thiên Lý.
Mã Thiên Lý im lặng một lúc rồi lại nói tiếp: "Không phải anh không tin tưởng em, chỉ là nhiều lúc anh không chịu nổi việc em cứ quấn lấy Tiêu Tịnh Phương, giúp nó trông con, tuy biết là em vì anh, vì cái gia đình này nhưng anh vẫn không chịu được... Sau này em lại úp úp mở mở, ấp a ấp úng, anh rất đố kỵ."
Thấy tôi im lặng, anh lại nói tiếp: "Lúc đó, em đang lái xe, vì cãi nhau với anh nên em phân tâm... Nhưng theo bản năng, em lại đánh vô lăng về hướng của mình để bảo vệ anh."
Anh cứ như đang chìm trong dòng hồi ức, ngồi ngây ngẩn.
Hóa ra mọi chuyện lại có ẩn tình như vậy. Rốt cuộc ở thế giới kia, chúng tôi đã yêu nhau như thế nào, cuộc sống cơm áo gạo tiền đã thay đổi chúng tôi ra sao? Chúng tôi có thực sự thay đổi hay chỉ là cố tình không hiểu nhau, vô tình khiến nhau bị tổn thương?
Tôi không thể thay Lộ Tâm Ái đó tha thứ cho anh nhưng tôi có thể hiểu được tâm trạng của Lộ Tâm Ái, chắc chắn cô ấy không hy vọng Mã Thiên Lý dằn vặt, buồn phiền như vậy.
Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi nói với anh: "Em nghĩ lúc Lộ Tâm Ái hành động như vậy có nghĩa là đã không giận anh nữa rồi... Cho nên Thiên Lý, anh đừng buồn phiền nữa, em không biết lúc đó Lộ Tâm Ái nên như thế nào, nhưng là em thì sẽ không muốn anh buồn, kể cả anh khiến cho em thấy em bị oan ức nhưng chỉ cần anh yêu em thì em vẫn đồng ý tha thứ cho anh."
Thực ra khi nói ra những lời đó, tôi vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối, có thể tôi sẽ không bao giờ làm được những việc dũng cảm như Lộ Tâm Ái đó, tôi cũng sẽ không bao giờ sống tốt được như cô ấy nhưng tôi lại biết trân trọng mọi thứ đã có hơn cô ấy, không để cho bất kỳ bi kịch nào tái diễn.
Tôi cô gắng nói với Mã Thiên Lý: "Đừng nghĩ đến những chuyện đó nữa, quan trọng nhất với chúng ta hiện giờ là cuộc sống sau này... kể cả em không kiên cường như Lộ Tâm Ái đó, không tài giỏi như cô ấy..."
Mã Thiên Lý nghe đến đây thì liền ngắt lời tôi: "Anh nhớ có lần anh nói chuyện với Tâm Ái, anh nói nếu chúng ta có tiền rồi em muốn sống cuộc sống như thế nào, cô ấy nói muốn sống cuộc sống của một con heo, ngày nào cũng vui vẻ một cách ngây ngô, không cần lao lực vì cuộc sống, không cần lừa gạt, đấu đá lẫn nhau, kể cả sống một cuộc sống ngốc nghếch cũng không sao, chỉ cần có anh và Tráng Tráng là cô ấy đủ mãn nguyện rồi."
Tôi bỗng hiểu ra lý do tại sao Mã Thiên Lý lại sắp đặt mọi thứ cho tôi như thế này, chắc chắn anh muốn bù đắp cho Lộ Tâm Ái ở thế giới kia, nên tôi đã có tất cả mơ ước của Lộ Tâm Ái đó.
Nhưng con người cũng thật kỳ lạ, có lẽ do tôi đang nhàn rỗi quá, sau khi nghe Mã Thiên Lý kể những chuyện đó xong thì hạ quyết tâm sau này tôi nhất định phải đi làm. Tôi vẫn thích có công việc gì đó để làm hơn, trước đây Lộ Tâm Ái tài giỏi như vậy thì tôi sao có thể làm mất hình tượng Lộ Tâm Ái đó được chứ?
Nhưng vẫn nên đợi một thời gian nữa, bây giờ Mã Thiên Lý đã nói ra những điều vốn không muốn nói ra rồi, dù sao thì tôi cũng cần cho anh chút thời gian để anh dần chấp nhận con đường mà tôi lựa chọn, không còn nghĩ tới chuyện phải bù đắp cho Lộ Tâm Ái đó nữa.
Thực ra từ đó trở đi, tôi cảm thấy Mã Thiên Lý không còn so đo, tính toán như trước đây nữa, trước đây tâm tư của anh rất thâm sâu, khó lường nhưng sau hôm nói chuyện đó thì thái độ của anh dành cho Tiêu Tịnh Phương cũng tốt hơn, có lẽ anh đã nghĩ thoáng hơn nhiều, thỉnh thoảng gặp Tiêu Tịnh Phương ở nhà mẹ chồng tôi thì không còn lạnh lùng như trước nữa.
Nhưng tôi biết đối với Tiêu Tịnh Phương, tôi vẫn là một thành phần nguy hiểm. Trước đây khi gặp hắn, tôi còn nói mấy câu, nhưng từ đó trở đi, tôi đành dứt khoát làm một bà chị dâu xấu bụng, hễ nhìn thấy hắn là tôi liền phớt lờ. Tôi cảm thấy như vậy có thể Mã Thiên Lý sẽ dần dần không còn bài xích Tiêu Tịnh Phương nữa.
Tiêu Tịnh Phương mãi vẫn chưa chịu ổn định, không muốn tìm bạn gái rồi kết hôn. Mẹ chồng tôi rất sốt ruột, muốn tìm cho hắn một người bạn gái, còn hỏi ý kiến của tôi, như trước đây thì tôi chắc sẽ đồng ý tham mưu nhưng bây giờ biết được trước một phần tương lai, tôi chắc chắn không thể nhúng tay vào được rồi, chỉ mỉm cười khuyên mẹ chồng tôi mỗi người đều có duyên phận của mình, khi nào hợp duyên thì sẽ tìm được người phù hợp thôi.
Khi Mã Thiên Lý biết được chuyện này, mặc dù anh không nói gì nhưng tôi đoán chắc chắn anh rất vui.
Anh luôn nói tôi có tính hay ghen, thực ra tôi phát hiện anh còn hay ghen hơn cả tôi, bằng chứng là anh vẫn luôn để bụng chuyện tôi tình cờ gặp Tần Ức Đông ở ngoài đường kia. Theo như anh nói thì là "Không sợ bị cướp trộm mà sợ bị cướp luôn nhòm ngó".
Tôi không khỏi hỏi anh nếu tôi vẫn là Lộ Tâm Ái đó, anh vẫn là người luôn cần Lộ Tâm Ái giúp móc nối quan hệ khắp nơi, chẳng lẽ anh vẫn không kìm nổi sự ghen tuông, không muốn tôi ra ngoài rồi cãi nhau với tôi sao?
Mã Thiên Lý hiếm khi nói dối tôi, nếu có chuyện gì đó mà anh không muốn nói thì anh sẽ chọn cách im lặng. Lúc này cũng vậy, tôi phải gặng hỏi mấy lần, anh mới nói: "Anh sẽ tin tưởng em nhưng trong lòng vẫn giống như trước đây, không hề vui chút nào, luôn cảm thấy bản thân mình vô dụng... Nên sau khi sống lại, anh mới học rất nhiều thứ, những thứ mà em muốn anh học thì anh đều học rất tốt."
Tôi mỉm cười, cái anh chàng Mã Thiên Lý này, thành thật đến mức khiến tôi không biết nên nói gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.