Nhà Có Chồng Ngoan

Chương 6

Kim Đại

23/01/2019

Type: thuy tien

Ngày hôm sau đi làm, tôi liền kể chuyện này với Vương Thắng Nam.

Vương Thắng Nam cứ nhất định đồi tôi cùng đi mua vòng, nói chiếc vòng mua ở tiệm bán ngọc lần trước không có dây đó, trông không đẹp, muốn tìm dây đẹp hơn để phối hợp, vừa hay tôi cũng có nhiều chuyện để nói với cô ấy, chúng tôi tranh thủ buổi trưa đến khu chợ gần đó.

Chợ bán sỉ có rất nhiều đồ tạp hóa và trang sức, thật giả lẫn lộn. Vương

Thắng Nam chọn đi chọn lại, cuối cùng chọn được một chiếc vòng tết kiểu Trung Quốc, chủ cửa hàng sẽ tết ngay tại đó.

Trong thời gian chờ đợi, tôi lượn lờ xung quanh khu chợ mua sắm. Trong chợ bày bán đủ thứ, tôi thấy có không ít quầy hàng bán chiếc vòng gỗ như của tôi đang đeo. Có một chiếc vòng trông giống hệt chiếc của tôi, thế là không kìm được cầm nó lên ngửi, chiếc vòng này mùi rất hắc, không thơm dịu như cái của tôi.

Chủ quầy hàng thấy tôi xem vòng, liền nói: “Vòng tay gỗ từ đàn, mua một chiếc đi, đã được khai quang rồi đấy…”

Tôi vội lắc đầu. “Cảm ơn, tôi nghiên cứu về khai quang nhiều rồi, thôi tôi không mua đâu…”

Người đó nhìn chiếc vòng đeo trên tay tôi, nói: “Hay là cái này đi, trầm hương đấy, đắt hơn một chút nhưng có giá trị sưu tầm, đồ tốt ngày càng hiếm, loại vòng này gần đây giá rất cao.”

Tôi tò mò cầm lấy chiếc vòng đó, ngửi thử, cũng chẳng được thơm như chiếc vòng tôi đang đeo trên tay, tôi lại lắc đầu, nói: “Mùi thơm hắc quá….”

“Có mùi thơm thì sẽ tốt cho tim mạch, lưu thông khí huyết, ngửi lâu rồi sẽ tốt cho sức khỏe.” Người bán hàng này thật biết cách ăn nói, bên cạnh tôi có một người đang cúi đầu chọn vòng tay, vừa nghe tôi nói vậy vội ngẩng đầu lên, cứ đồi ngửi thử chiếc vòng của tôi.

Quả nhiên vừa ngửi xong người đó liền nói: “Đúng là không thơm bằng cái của cô.”

Tôi cũng cảm thấy như vậy, chiếc vòng này của tôi lưu mùi rất lâu, càng ngửi càng thấy dễ chịu, mà mùi hương của nó cứ như có thể phát tán ra xung quanh vậy. So với chiếc vòng nỳ của tôi thì những chiếc vòng được bày trong quầy hàng ở đây chỉ giống như được ngâm qua tinh dầu, mùi hương rất tầm thường, còn rất nồng nữa. Người kia sau khi ngửi chiếc vòng tay của tôi rồi cũng cảm nhận được sự khác biệt, liền không mua hàng nữa. Cô ta còn hỏi tôi mua chiếc vòng này ở đâu, tôi liền nói là do người khác tặng, người đó liền đi sang quầy khác tiếp tục xem hàng.

Kết quả này khiến người bán hàng không khỏi kích động. Ông ta có vẻ bực mình vì tôi đã làm hỏng việc kinh doanh của ông ta nên châm biếm: “Loại trầm có hương thơm – Kỳ Nam Trâm Hương giá phải đến mấy chục vạn, mấy trăm vạn, cô mua rồi sao? Mò vào chợ đòi tìm mua trầm xịn, đầu óc có vấn đề à?!”

Tôi tức đến nghẹt thở, đang đinh cãi lãi thì Vương Thắng Nam mua xong vòng chạy đến chỗ tôi, liền khuyên nhủ tôi mấy câu.



Tôi không nhịn được nói với Vương Thắng Nam: “Sau này đừng có tùy tiện đến chợ tạp hóa này nữa, đúng là loại người nào cũng có, thật tức chết…”

Vương Thắng Nam chọc ghẹo tôi: “Sau này chị không tránh khỏi phải vào những khu chợ thế này đâu, lấy một người bán thịt lơn, không chừng sau này chị phải theo người ta đi cắt thịt lợn ấy chứ…”

Mã Thiên Lý rất siêng nhắn tin cho tôi, lúc đi làm còn gọi điện cho tôi. Nói chung toàn bộ thời gian tán gẫu đều chỉ có mình tôi luyên thuyên đủ thứ chuyện. Nhưng công việc của tôi vốn là chăm sóc khách hàng, thế nên không tránh khỏi mắc bệnh nghề nghiệp, mỗi lần nhận điện thoại đều ăn nói rất bài bản, kiểu như: “Chào anh chị, xin hỏi tôi có thê giúp gì cho anh chị không?” Lúc đầu Vương Thắng Nam còn hay cười tôi, sau cũng quen dần. Vì thế, ban đầu Mã Thiên Lý cũng bị giật mình. Sau cậu ta biết tính chất công việc của tôi hay phải nhận điện thoại thì không gọi đến nhiều nữa, thỉnh thoảng mới nhắn tin.

Có điều, trưa nay gọi cho tôi, cậu ta lại hỏi: “Thường ngày công việc đều bận như vậy sao?”

Tôi nhân cơ họi này liền kể khổ: “Đâu phải bận bình thường, bận đến mức không ngóc đầu lên được ấy.” Nếu không ngày thường đâu đến mức uể oải tới nỗi không muốn ra ngoài hẹn hò chứ.

Mấy ngày này chắc chắn là cậu ta rất muốn gặp tôi, có điều không làm thế nào được vì tôi thực sự bận đến không thở nổi, chỉ có mỗi tuần rảnh rỗi là có thể ra ngoài, cho nên cuối tuần đó khi gặp lại cậu ta, tôi đã cố tìm cách để có thể liên lạc nhiều hơn với cậu ta. Gọi điện và nhắn tin trong lúc tôi đang làm việc rõ ràng không thích hợp, thế là tôi liền nói: “Lúc tớ đi làm thì có thể lên mạng, quanh năm suốt tháng tớ đều mở QQ, đúng rồi, cậu có thể dùng phần mềm đó để chat với tớ mà nhỉ?!”

Kết quả vừa dứt lời, tôi liền nhớ ra, cửa hàng bán thịt của nhà cậu ta chắc gì đã có máy tính hoặc internet, nhưng có thể dùng điện thoại để chat QQ mà. Có điều, chiếc điện thoại cũ rích kia của cậu ta làm sao lên mạng được đây, tôi đành nói: “Cũng có thể dùng điện thoại để chat nhưng điện thoại của cậu cũ quá, không kết nối được internet phải không?”

“Không sao.” Cậu ta vô tư nói. “Để tớ đổi cái khác.”

Đổi điện thoại tương đương mất tiền. Để có thể chat với tôi mà cậu ta phải mua một chiếc điện thoại mới, điều này có vẻ không được thỏa đáng lắm. Tôi ngẫm nghĩ một lát, chợ nhớ gần đây có một công ty di động đng chạy chương trình khuyến mại, nộp cước phí di động gì đó.” Tôi xúi giục cậu ta. “Cậu cũng nên đổi một chiếc di động 3G đi, dù gì cũng phải nộp cước hòa mạng, mua theo kiểu này coi như được sử dụng máy miễn phí, rất lời đấy.”

Cậu ta “ừ” một tiếng, không có vẻ gì là hứng thú. Tôi không nói thêm lời nào, lập tức dẫn cậu ta đến chỗ cửa hàng di động gần đó. Ở đây có vô vàn loại điện thoại, đúng dịp cuối tuần nên có khá đông khách hàng.

Sự khác biệt giữa các gói hòa mạng quanh đi quẩn lại cũng chỉ có cước phí bao nhiêu hằng tháng và mỗi tháng phải sử dụng tối thiểu bao nhiêu. Tôi hỏi cậu ta: “Một tháng cước phí di động của cậu có đên năm trăm tệ không?”

Chỗ tôi hòa mạng có dịch vụ hậu mãi như thế này, nếu cước phí di động trong một tháng nằm trong khoảng hai trăm tệ thì người sử dụng không cần phải trả tiền, cho nên gần đây khi cậu ta gọi cho tôi, tôi toàn bảo cậu ta tắt máy để tôi gọi lại. Nói chung tôi có dịch vụ như vậy mà không dùng thì cũng uổng phí, mà như thế còn tiết kiệm tiền cho cậu ta nữa. Lợi cả đôi đằng. Có điều, tôi không biết thường ngày cậu ta làm ăn buôn bán thì có phải gọi điện thoại nhiều không. Cậu ta cũng không nói con số cụ thể, chỉ gật đầu “ừ” một tiếng. Nếu đã vượt qua con số năm trăm tệ thì phải lựa chọn một chiếc điện thoại tốt một chút.

Tôi liền giúp cậu ta chọn điện thoại. Cước phí một nghìn ba trăm tệ một tháng thì mua được máy 3G, tuy là hàng nội địa nhưng kiểu dáng cũng đẹp mắt. Đàn ông sử dụng máy này cũng hợp. Tôi bảo nhân viên phục vụ lấy ra cho cậu ta xem.

Mã Thiên Lý có vẻ như không để tâm lắm, chẳng mở máy lên thử xem thế nào, tôi nói gì nghe vậy, bảo nhân viên phục vụ làm thủ tục luôn.



Kết quả lúc đang làm thủ tục cho Mã Thiên Lý, phòng chăm sóc khách hàng như thể phát hiện ra điều gì đó, vội kêu nhân viên chạy ra nói với cậu ta: “Thưa anh, điểm tích lũy của anh rất cao, anh có thể dùng điểm tích lũy để đổi điện thoại, giờ đúng lúc đang có khuyến mại, anh có muốn đổi không ạ?”

Tôi liền bị kích động, vội hỏi: “Ngoài đổi điện thoại ra thì còn đổi được cái gì khác không?”

“Còn phải xem điểm tích lũy được bao nhiêu, có khăn tắm…”

Cô nhân viên chăm sóc khách hàng chỉ vào chiếc bàn ở đằng sau lưng mình, nói. “Những thứ này đều là quà tặng cho khách hàng đổi điểm tích lũy, điểm tích lũy của vị khách này có thể đổi được một chiếc điện thoại di động tốt nhất trong cửa hàng của chúng tôi, còn lại thì để tôi xem nào, còn có thể đổi được hai chiếc khăn tắm và một chai dầu lạc… Không thì đổi lấy một chiếc chảo rán hiệu Supor cũng được…”

“Oa!” Không ngờ tích điểm lại có nhiều lợi đến vậy! Tôi vọi nói số điện thoại của mình với nhân viên phục vụ, nhờ cô ấy tra giúp xem tôi có thể đổi được cái gì. Chẳng mấy chốc mà điểm tích lũy của tôi đã được tra ra. Thât không ngờ là tất cả số điểm tích lũy cũng chỉ có thể đổi được một cái nồi cơm điện…

Thật vô lý! Tại sao điểm tích lũy của tôi lại có thể ít hơn Mã Thiên Lý chứ? Tôi vội yêu cầu nhân viên chăm sóc khách hầng kiểm tra lại lần nữa, thế nhưng kết quả vẫn vậy. Tôi chán nản nhìn Mã Thiên Lý, lẩm bẩm: “Cậu còn buôn chuyện nhiều hơn tớ sao? Tớ làm ở phòng hậu mãi, thường xuyên phải gọi điện thoại đường dài…”

Cậu ta giải thích: “Có một dạo tớ phải gọi rất nhiều.”

Một người bán thịt lơn thì gọi điện thoại nhiều làm gì chứ, nhưng đang có nhân viên phục vụ ở đây nên tôi không tiện hỏi. Nói chung, tôi phải lưu ý chuyện này mới được, nhất định phải điều tra ngọn ngành về cậu ta xong rồi mới tính tiếp. Nhưng kể ra cậu ta cũng rất hào phóng, thấy điểm tích lũy của mình cao liền đổi lấy rất nhiều khăn tắm, xoong nồi, chảo rán… Ban đầu tôi còn nghĩ cậu ta sẽ mang hết về dùng, kết quả khi chúng tôi xách túi to túi nhỏ đi ra ngoài, cậu ta mới nói: “Để đồ ở chỗ cậu trước đi, rồi chúng ta cùng đi ăn cơm.”

“À” Giờ tôi mới biết cậu ta đổi những thứ đó đều là cho tôi. Có điều thường ngày tôi không nấu nướng, đổi những thứ như dầu ăn, xoong nồi, chảo chiếc gì đó, tôi cũng đâu có dùng chứ.

Tôi đành nói: “Thường ngày tớ không nấu cơm, nồi, chảo, dầu ăn cậu đem về đi, để cô dùng.”

“Gần đây mẹ tớ cũng lười nấu cơm.” Cậu ta nói. “Cứ để ở chỗ cậu đi, tối mà đói thì cậu có thể nấu mì ăn, khỏi phải gặm bánh mì.”

Lần trước tôi chỉ tiện miệng nói một câu, không ngờ cậu ta lại nhớ đến thế.

Tôi ngai ngùng nói: “Vậy cảm ơn cậu nhé!”

Cậu ta vốn định cất đồ rồi chúng tôi sẽ ra ngoài ăn nhưng trên đường nhìn thấy một tiệm bán đồ nguội, tôi liền dừng xe, mua chút thức ăn cùng bánh bao, sau đó nói với cậu ta: “Thôi, trời nóng lắm, đừng đạp xe đi lại nhiều nữa, ăn cơm ở nhà tớ đi, đợi đến chiều mát mẻ thì chúng ta lại đi…”

Đây là lần đầu tiên tôi mời cậu ta lên nhà mình chơi. Quang cảnh chung cư của công ty tôi khá đẹp, mỗi căn chia cho hai người ở, mỗi người một phòng ngủ riêng biệt, còn nhà vệ sinh thì dùng chung. Phòng ngủ hơi bé một chút, ngoài chiếc giường đơn chỉ kê được một chiếc bàn nhỏ. Bên ngoài là phòng khách nhưng bạn cùng phòng tôi thường không ở nhà, những đồ ngoài phòng khách đa phần đều là của tôi. Tôi đã bài trí cho nơi ở của mình thoái mái hết sức có thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhà Có Chồng Ngoan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook