Chương 19: Chương 8.3
Kim Đại
08/02/2019
Hằng ngày, Mã Thiên
Lý thỉnh thoảng còn đưa tôi ra ngoài đi dạo, cuộc sống của chúng tôi
đúng là rất viên mãn. Một hôm anh đưa cho otio một album ảnh. Tôi lật đi lật lại, phát hiện trong đó đa phần là ảnh trời biển trong xanh, trong
ảnh chỉ có một chiếc du thuyền. Tôi ngạc nhiên hỏi anh sao lại đưa cho
tôi album này. Anh nói chiếc du thuyền ấy là của anh, anh muốn khi nào
rảnh sẽ đưa tôi đi biển chơi. Điềunày thật kỳ lạ, nơi chúng tôi ở cách
biển một chặng đường khá xa, thế mà anh lại mua cả một du thuyền, nghe
nói việc bảo trì, bảo dưỡng du thuyền không hề rẻ chút nào.
Tôi lại hỏi: “Tại sao anh lại nghĩ tới việc mua chiếc du thuyền này.
“Chẳng phải mọi người vẫn nói du thuyền là đồ chơi của người lớn sao?” Mã Thiên Lý nằm xuống giường bên cạnh tôi, khẽ vuốt mái tóc tôi.
Tôi không khỏi “ồ” lên một tiếng, tôi thấy mình giống như nữ chính trong một bộ phim lãng mạn vậy. “Du thuyền này có thể ra khơi được không?”
Mã Thiên Lý cười nói: “Được chứ!”
Tôi lấy làm lạ. “Có phải du thuyền rất lớn không? Anh có biết lái không?”
“Không lớn lắm.” Mã Thiên Lý chỉ cười. “Anh biết lái, nhưng mới học nên anh không dám đưa em đi quá xa.”
Tôi lại “ồ” lên tiếng nữa. Tôi cứ như đang nằm mơ vậy, Mã Thiên Lý quả thực khiến tôi hạnh phúc đến cực điểm.
Chúng tôi đang nói chuyện thì Mã Thiên Lý nhận một cuộc điện thoại, nhìn vẻ mặt anh thì hình như cuộc gọi này có vẻ rất nghiêm trọng, nhưng sau khi cúp mày, trong anh như nhẹ nhõm hơn. Tôi vội hỏi anh có việc gì không.
“Không sao. Em họ anh lúc khám thai phát hiện đứa bé không được bình thường.”
Tôi vội hỏi: “Vậy em có cần đến thăm không?”
“Không cần đâu.” Mã Thiên Lý thoải mái nói, “Em không cần thiết phải thay anh tiếp đón họ hàng, em chỉ cần vui vẻ là được rồi.”
Câu nói này của anh khiến tôi cảm thấy vừa ấm áp vừa khổ tâm.
Tôi nói chuyện phiếm với anh thêm vài câu, còn nhắc đến Vương Thắng Nam đi xem mắt nữa. Kết quả, vừa nghe thấy vậy, Mã Thiên Lý đã chau mày, nói: “Vương Thắng Nam đã dò hỏi kĩ tình hình của người đó chưa?”
“Chắc là rõ rồi.” Tôi không quá bận tâm. “Hơn nữa còn có người giới thiệu đảm bảo nữa mà.”
“Nhưng mà…” Mã Thiên Lý do dự một lúc, như thể đang lựa lời, một lúc sau mới nói tiếp: “Hay cứ bảo cô ấy dò hỏi thêm nữa đi, bây giờ nhiều người lừa đảo để kết hôn lắm, đặc biệt là người ngoại tỉnh,vốn không có nhà cửa gì ở đây, công việc cũng không cố định, muốn lừa một cô gái thì rất dễ dàng.”
Nghiêm trọng như vậy ư? Tôi kinh ngạc nhìn Mã Thiên Lý, anh có vẻ rất nghiêm túc. Anh dù sao cũng mưu trí hơn tôi, hơn nữa việc này lại liên quan đến Vương Thắng Nam nên tôi không thể không để tâm. Tôi liền gọi cho Vương Thắng Nam, dặn dò cô ấy cần phải tìm hiểu thêm, nhất định không được để người ta dụ dỗ.
Kết quả không biết có phải là do đen đủi hay là Mã Thiên Lý chẳng may nói trúng, mới qua hai ngày, Vương Thắng Nam đã gọi cho tôi, chửi đổng một câu, nói gã đàn ông đó quả thật không đáng tin cậy, người giới thiệu kia cũng vô trách nhiệm, nói chung bây giờ cô ấy đang rất tức giận.
Tôi vội vàng an ủi: “May mà mới quen có vài ngày, nhận ra sớm như vậy cũng coi như may mắn rồi.”
Lúc này Vương Thắng Nam mới thở phào, nói: “May nhờ có chị nhắc nhở em, nếu không em đã mắc câu rồi. Mẹ kiếp, bây giờ bọn lừa đảo đúng là giăng lưới khắp nơi, em có phải là thiên kim tiểu thư con nhà đại gia đâu, lừa em làm gì cơ chứ?”
Tôi vẫn cảm thấy lo sợ, may mà Vương Thắng Nam phát hiện ra sớm, cô ấy vốn là người bên ngoài thì có vẻ kiên cường, nhưng trong thâm tâm lại vô cùng yếu đuối, nếu yêu đương sâu đậm rồi mới phát hiện đối phương lừa dối mình thì nhất định sẽ cắn răng chịu đựng thôi. Có điều, tôi không khỏi cảm thấy thật kỳ diệu, Mã Thiên Lý chỉ tiện miệng nói một câu mà trúng phóc. Hoặc cũng có thể là do đàn ông hiểu tâm lý đàn ông nhất?
Tôi suy nghĩ mãi mà chẳng nghĩ ra mấu chốt của vấn đề.
Cuộc sống của tôi và Mã Thiên Lý đã đi vào quỹ đạo, mỗi ngày thức dậy, đi làm, tan sở thì về nhà ăn cơm, ngủ nghỉ, cuối tuần thỉnh thoảng lại cùng nhau về nhà ăn cơm với bố mẹ. Trên đường từ nhà bố mẹ về, Mã Thiên Lý thường đưa tôi đi mua sắm mấy thứ như giày dép, túi xách, quần áo, hoặc là đi xem phim.
Khi mua đồ cho tôi, Mã Thiên Lý không nhất định phải mua hàng hiệu, đôi khi chỉ cần anh thích hoặc cảm thấy tôi có thể dùng tới nó thì anh đều mua. Có điều riêng về chuyện ăn uống, anh chưa từng để tôi nhúng tay vào bao giờ. Thường thì buổi trưa ở công ty, tôi có thói quen ăn cơm với đồng nghiệp, nhưng anh lại muốn tìm hẳn một đầu bếp chuyên làm đồ ăn rồi mang đến cho tôi, tôi cảm thấy như thế thật phiền phức, hơn nữa còn bị đồng nghiệp bàn tán, dị nghị, cuối cùng anh chỉ đành làm bữa sáng và bữa tối phong phú thêm một chút mà thôi.
Hằng ngày khi trời còn chưa sáng, anh đã thức dậy, chuẩn bị bữa sáng rồi. Lúc chưa kết hôn, tôi thường quen thói mua đại bữa sáng ven đường để lót dạ, còn bây giờ lại được anh rất mực nuông chiều, bữa sáng mà làm như bữa chính vậy, hom thì món bánh bao nhân thịt, cháo, trứng rán, hôm thì bánh mì với sữa tươi, riêng cà phê anh tuyệt nhiên không cho tôi uống, anh nói thứ đó không tốt cho tôi. Tôi thấy anh nói vậy thì liền nghe lời.
Một dịp cuối tuần, tôi cùng Mã Thiên Lý đến nhà anh, trước đây đều là anh phụ mẹ chồng tôi nấu ăn trong bếp, nhưng giờ tôi là dâu mới, đâu thể làm như vậy được, thế nên để thể hiện bản thân, tôi đeo tạp dề, hăng hái chạy xuống bếp. Mã Thiên Lý cũng biết ý, liền nhường chỗ cho tôi.
Tôi và mẹ chồng nói chuyện rôm rả, mẹ chồng tôi vẫn như xưa, vô cùng chu đáo, hiền hậu. Lúc chuẩn bị kho cá, bà như nghĩ đến việc gì đó, nói: “Đúng rồi, con cá này là do cô của Mã Thiên Lý đem tặng, để cảm ơn Mã Thiên Lý, may mà có Mã Thiên Lý giải quyết giùm, chứ không thì hỏng to rồi.”
Tôi chợt nhớ tới cô em họ lúc trước được Mã Thiên Lý đưa đi khám kia, tiện miệng hỏi một câu: “Là cô gái mà trước đây Mã Thiên Lý đưa đi khám đó ạ?”
“Đúng rồi, trước đó kiểm tra thì vẫn bình thường, nhưng không hiểu tại sao Mã Thiên Lý cứ nhất định đòi con bé phải kiểm tra lần nữa. Ban đầu cô con còn thấy ái ngại, nói việc phụ nữ sinh đẻ, đàn ông cứ xen vào làm gì… Chủ yếu là do cô ấy rất cổ hủ, không tin lời người chưa có kinh nghiệm nói, nhất lại là đàn ông, nhưng khi biết kết quả kiểm tra, cô ấy không nói được gì nữa, hôm nay còn mua cá tặng cho Thiên Lý…”
Tôi “ồ”một tiếng, cảm thấy hết sức mơ hồ, từng việc, từng việc mà anh làm, khi xâu chuỗi vào thực khiến người ta không khỏi nghi ngờ. Tôi luôn có cảm giác như sắp chạm được vào thứ gì đó rất huyền ảo. Tôi ngây người ra mấy giây, Mã Thiên Lý chắc lo tôi không quen nấu cơm, mới được một lúc đã chạy vào rồi.
Phòng bếp nhà anh rất lớn, anh vào rồi, không làm gì cả, chỉ đứng sau lưng, cười tít mắt nhìn tôi. Tôi phát hiện, anh ngày càng trở nên vui vẻ hay cười. Trước đây, tôi không biết anh lại là người thích cười đến vậy.
Lúc mẹ chồng tôi bưng thức ăn ra bàn, anh bỗng đến sát bên tôi, trêu chọc: “Em có làm được không?”
Anh thừa biết tay nghề nấu nướng của tôi chẳng ra sao, tôi chỉ “ừm” một tiếng, vội nhét cái chuôi dao vào tay anh. “Còn không mau giúp em.”
Anh cười, đón lấy con dao, vừa cắt cà tím vừa nói: “Em xem này, cà tìm phải cắt như thế này.”
Tôi hỏi: “Tráng Tráng là ai vậy?”
Mã Thiên Lý bỗng sững người lại, tôi đứng cách anh rất gần nên có thể cảm nhận được cả người anh vừa cứng đờ, thật không ngờ anh lại phản ứng mạnh đến vậy.
Nhưng ngay sau đó, anh lại che giấu ngay được, tươi cười hỏi tôi: “Em vừa nói gì cơ?”
Tim tôi đập liên hồi, anh đúng là có việc giấu tôi. Thực ra tôi đã sớm nghi ngờ rồi. “Thiên Lý, có phải anh… là người cực kỳ thông minh không? Anh nói Vương Thắng Nam không nên quen biết đối tượng đó, anh bảo cô ấy phải tìm hiểu thêm nữa, sau đó cô ấy đi tìm hiểu thì biết gã đàn ông kia đúng là một tên lừa đảo thật. Còn cả chuyện cô em họ kia của anh nữa… Anh cứ như biết trước mọi chuyện vậy.”
Mã Thiên Lý vẫn bình tĩnh, vừa tiếp tục cắt cà tím vừa nói: “Gã đàn ông Vương Thắng Nam quen kia nghe em kể thôi là anh đã thấy không bình thường rồi, nếu có thu nhập tốt như vậy thì đến giờ còn thiếu người yêu sao?! Không phải anh chê gì Vương Thắng Nam nhưng bây giờ việc xem mắt hầu hết chẳng phải là nhìn vẻ bên ngoài thôi sao, Vương Thắng Nam có cơ hồi gặp gỡ được những người tử tế, giàu sang qua những cuộc xem mắt này ư? Còn về chuyện em họ anh thì là vì trước đây nó từng sảy thai, nhưng việc này em đừng nói cho mẹ anh biết, đó là việc xảy ra trước khi nó kết hôn, thế nên anh mới bảo nó nên cẩn thận một chút. Em không biết chứ trước khi kết hôn, em họ anh sống rất buông thả, hút thuốc, uống rượu, còn sống thử với bạn trai nữa.”
Nghe anh nói vậy cũng có lý.
Mã Thiên Lý khẽ cốc vào trán tôi. “Chẳng lẽ em nghĩ anh còn có thể dự đoán trước được tương lai à? Nếu thật là vậy thì tháng nào anh cũng sẽ mua xổ số, cần gì phải vất vả đi làm kiếm tiền nữa.”
Nhưng tôi vẫn cảm thấy kỳ la, rõ ràng khi nhắc đến cái tên Tráng Tráng, anh đã cố tình lảng tránh. Tôi kiến quyết hỏi: “Vậy Tráng Tráng thì sao? Hơn nữa có một đêm anh còn nằm mơ thấy em khóc. Tại sao anh lại nằm mơ như vậy?”
“Này!” Mã Thiên Lý có vẻ như muốn đầu hàng. “Anh đang ngủ mà bà xã, em bảo anh phải giải thích thế nào đây, may mà anh còn gọi Tráng Tráng, nếu anh mơ ngủ mà gọi Lệ Lệ, Na Na thì chắc em ăn tươi nuốt sống anh mất.”
Tôi bỗng thấy không vui. “Chính vì anh không kêu tên con gái nên em mới tha cho anh, nếu anh gọi tên con gái thật thì em chắc chắn phải làm cho anh tỉnh dậy mới thôi.”
Mã Thiên Lý mỉm cười, bỏ cà tím đã cắt vào đĩa.
Mã Thiên Lý đúng là đối xử với tôi rất tốt, tôi biết mỗi lần về nhà bố mẹ, anh đều bảo bố mẹ chồng tôi chuẩn bị món mà tôi thích, thế nên lần nào về đây tôi cũng được ăn những món hợp khẩu vị. Không những vậy, anh còn sợ tôi ngại, không dám ăn no nên lần nào cũng làm thêm điểm tâm tối cho tôi. Đáng lý ra, tôi không nên suy nghĩ linh tinh, nhưng vẫn luôn cảm thấy là lạ.
Tôi biết trong hôn nhân mà lúc nào cũng đa nghi như vậy thì tình cảm vợ chồng sẽ không được tốt, chẳng phải các cụ thường có câu “Trước khi kết hôn thì mở to mắt ra, sau khi kết hôn thì mắt nhắm mắt mở” đấy sao? Anh chỉ cần không vi phạm pháp luật, không ngoại tình, tôi cũng sẽ mắt nhắm mắt mở vậy.
Tôi lại hỏi: “Tại sao anh lại nghĩ tới việc mua chiếc du thuyền này.
“Chẳng phải mọi người vẫn nói du thuyền là đồ chơi của người lớn sao?” Mã Thiên Lý nằm xuống giường bên cạnh tôi, khẽ vuốt mái tóc tôi.
Tôi không khỏi “ồ” lên một tiếng, tôi thấy mình giống như nữ chính trong một bộ phim lãng mạn vậy. “Du thuyền này có thể ra khơi được không?”
Mã Thiên Lý cười nói: “Được chứ!”
Tôi lấy làm lạ. “Có phải du thuyền rất lớn không? Anh có biết lái không?”
“Không lớn lắm.” Mã Thiên Lý chỉ cười. “Anh biết lái, nhưng mới học nên anh không dám đưa em đi quá xa.”
Tôi lại “ồ” lên tiếng nữa. Tôi cứ như đang nằm mơ vậy, Mã Thiên Lý quả thực khiến tôi hạnh phúc đến cực điểm.
Chúng tôi đang nói chuyện thì Mã Thiên Lý nhận một cuộc điện thoại, nhìn vẻ mặt anh thì hình như cuộc gọi này có vẻ rất nghiêm trọng, nhưng sau khi cúp mày, trong anh như nhẹ nhõm hơn. Tôi vội hỏi anh có việc gì không.
“Không sao. Em họ anh lúc khám thai phát hiện đứa bé không được bình thường.”
Tôi vội hỏi: “Vậy em có cần đến thăm không?”
“Không cần đâu.” Mã Thiên Lý thoải mái nói, “Em không cần thiết phải thay anh tiếp đón họ hàng, em chỉ cần vui vẻ là được rồi.”
Câu nói này của anh khiến tôi cảm thấy vừa ấm áp vừa khổ tâm.
Tôi nói chuyện phiếm với anh thêm vài câu, còn nhắc đến Vương Thắng Nam đi xem mắt nữa. Kết quả, vừa nghe thấy vậy, Mã Thiên Lý đã chau mày, nói: “Vương Thắng Nam đã dò hỏi kĩ tình hình của người đó chưa?”
“Chắc là rõ rồi.” Tôi không quá bận tâm. “Hơn nữa còn có người giới thiệu đảm bảo nữa mà.”
“Nhưng mà…” Mã Thiên Lý do dự một lúc, như thể đang lựa lời, một lúc sau mới nói tiếp: “Hay cứ bảo cô ấy dò hỏi thêm nữa đi, bây giờ nhiều người lừa đảo để kết hôn lắm, đặc biệt là người ngoại tỉnh,vốn không có nhà cửa gì ở đây, công việc cũng không cố định, muốn lừa một cô gái thì rất dễ dàng.”
Nghiêm trọng như vậy ư? Tôi kinh ngạc nhìn Mã Thiên Lý, anh có vẻ rất nghiêm túc. Anh dù sao cũng mưu trí hơn tôi, hơn nữa việc này lại liên quan đến Vương Thắng Nam nên tôi không thể không để tâm. Tôi liền gọi cho Vương Thắng Nam, dặn dò cô ấy cần phải tìm hiểu thêm, nhất định không được để người ta dụ dỗ.
Kết quả không biết có phải là do đen đủi hay là Mã Thiên Lý chẳng may nói trúng, mới qua hai ngày, Vương Thắng Nam đã gọi cho tôi, chửi đổng một câu, nói gã đàn ông đó quả thật không đáng tin cậy, người giới thiệu kia cũng vô trách nhiệm, nói chung bây giờ cô ấy đang rất tức giận.
Tôi vội vàng an ủi: “May mà mới quen có vài ngày, nhận ra sớm như vậy cũng coi như may mắn rồi.”
Lúc này Vương Thắng Nam mới thở phào, nói: “May nhờ có chị nhắc nhở em, nếu không em đã mắc câu rồi. Mẹ kiếp, bây giờ bọn lừa đảo đúng là giăng lưới khắp nơi, em có phải là thiên kim tiểu thư con nhà đại gia đâu, lừa em làm gì cơ chứ?”
Tôi vẫn cảm thấy lo sợ, may mà Vương Thắng Nam phát hiện ra sớm, cô ấy vốn là người bên ngoài thì có vẻ kiên cường, nhưng trong thâm tâm lại vô cùng yếu đuối, nếu yêu đương sâu đậm rồi mới phát hiện đối phương lừa dối mình thì nhất định sẽ cắn răng chịu đựng thôi. Có điều, tôi không khỏi cảm thấy thật kỳ diệu, Mã Thiên Lý chỉ tiện miệng nói một câu mà trúng phóc. Hoặc cũng có thể là do đàn ông hiểu tâm lý đàn ông nhất?
Tôi suy nghĩ mãi mà chẳng nghĩ ra mấu chốt của vấn đề.
Cuộc sống của tôi và Mã Thiên Lý đã đi vào quỹ đạo, mỗi ngày thức dậy, đi làm, tan sở thì về nhà ăn cơm, ngủ nghỉ, cuối tuần thỉnh thoảng lại cùng nhau về nhà ăn cơm với bố mẹ. Trên đường từ nhà bố mẹ về, Mã Thiên Lý thường đưa tôi đi mua sắm mấy thứ như giày dép, túi xách, quần áo, hoặc là đi xem phim.
Khi mua đồ cho tôi, Mã Thiên Lý không nhất định phải mua hàng hiệu, đôi khi chỉ cần anh thích hoặc cảm thấy tôi có thể dùng tới nó thì anh đều mua. Có điều riêng về chuyện ăn uống, anh chưa từng để tôi nhúng tay vào bao giờ. Thường thì buổi trưa ở công ty, tôi có thói quen ăn cơm với đồng nghiệp, nhưng anh lại muốn tìm hẳn một đầu bếp chuyên làm đồ ăn rồi mang đến cho tôi, tôi cảm thấy như thế thật phiền phức, hơn nữa còn bị đồng nghiệp bàn tán, dị nghị, cuối cùng anh chỉ đành làm bữa sáng và bữa tối phong phú thêm một chút mà thôi.
Hằng ngày khi trời còn chưa sáng, anh đã thức dậy, chuẩn bị bữa sáng rồi. Lúc chưa kết hôn, tôi thường quen thói mua đại bữa sáng ven đường để lót dạ, còn bây giờ lại được anh rất mực nuông chiều, bữa sáng mà làm như bữa chính vậy, hom thì món bánh bao nhân thịt, cháo, trứng rán, hôm thì bánh mì với sữa tươi, riêng cà phê anh tuyệt nhiên không cho tôi uống, anh nói thứ đó không tốt cho tôi. Tôi thấy anh nói vậy thì liền nghe lời.
Một dịp cuối tuần, tôi cùng Mã Thiên Lý đến nhà anh, trước đây đều là anh phụ mẹ chồng tôi nấu ăn trong bếp, nhưng giờ tôi là dâu mới, đâu thể làm như vậy được, thế nên để thể hiện bản thân, tôi đeo tạp dề, hăng hái chạy xuống bếp. Mã Thiên Lý cũng biết ý, liền nhường chỗ cho tôi.
Tôi và mẹ chồng nói chuyện rôm rả, mẹ chồng tôi vẫn như xưa, vô cùng chu đáo, hiền hậu. Lúc chuẩn bị kho cá, bà như nghĩ đến việc gì đó, nói: “Đúng rồi, con cá này là do cô của Mã Thiên Lý đem tặng, để cảm ơn Mã Thiên Lý, may mà có Mã Thiên Lý giải quyết giùm, chứ không thì hỏng to rồi.”
Tôi chợt nhớ tới cô em họ lúc trước được Mã Thiên Lý đưa đi khám kia, tiện miệng hỏi một câu: “Là cô gái mà trước đây Mã Thiên Lý đưa đi khám đó ạ?”
“Đúng rồi, trước đó kiểm tra thì vẫn bình thường, nhưng không hiểu tại sao Mã Thiên Lý cứ nhất định đòi con bé phải kiểm tra lần nữa. Ban đầu cô con còn thấy ái ngại, nói việc phụ nữ sinh đẻ, đàn ông cứ xen vào làm gì… Chủ yếu là do cô ấy rất cổ hủ, không tin lời người chưa có kinh nghiệm nói, nhất lại là đàn ông, nhưng khi biết kết quả kiểm tra, cô ấy không nói được gì nữa, hôm nay còn mua cá tặng cho Thiên Lý…”
Tôi “ồ”một tiếng, cảm thấy hết sức mơ hồ, từng việc, từng việc mà anh làm, khi xâu chuỗi vào thực khiến người ta không khỏi nghi ngờ. Tôi luôn có cảm giác như sắp chạm được vào thứ gì đó rất huyền ảo. Tôi ngây người ra mấy giây, Mã Thiên Lý chắc lo tôi không quen nấu cơm, mới được một lúc đã chạy vào rồi.
Phòng bếp nhà anh rất lớn, anh vào rồi, không làm gì cả, chỉ đứng sau lưng, cười tít mắt nhìn tôi. Tôi phát hiện, anh ngày càng trở nên vui vẻ hay cười. Trước đây, tôi không biết anh lại là người thích cười đến vậy.
Lúc mẹ chồng tôi bưng thức ăn ra bàn, anh bỗng đến sát bên tôi, trêu chọc: “Em có làm được không?”
Anh thừa biết tay nghề nấu nướng của tôi chẳng ra sao, tôi chỉ “ừm” một tiếng, vội nhét cái chuôi dao vào tay anh. “Còn không mau giúp em.”
Anh cười, đón lấy con dao, vừa cắt cà tím vừa nói: “Em xem này, cà tìm phải cắt như thế này.”
Tôi hỏi: “Tráng Tráng là ai vậy?”
Mã Thiên Lý bỗng sững người lại, tôi đứng cách anh rất gần nên có thể cảm nhận được cả người anh vừa cứng đờ, thật không ngờ anh lại phản ứng mạnh đến vậy.
Nhưng ngay sau đó, anh lại che giấu ngay được, tươi cười hỏi tôi: “Em vừa nói gì cơ?”
Tim tôi đập liên hồi, anh đúng là có việc giấu tôi. Thực ra tôi đã sớm nghi ngờ rồi. “Thiên Lý, có phải anh… là người cực kỳ thông minh không? Anh nói Vương Thắng Nam không nên quen biết đối tượng đó, anh bảo cô ấy phải tìm hiểu thêm nữa, sau đó cô ấy đi tìm hiểu thì biết gã đàn ông kia đúng là một tên lừa đảo thật. Còn cả chuyện cô em họ kia của anh nữa… Anh cứ như biết trước mọi chuyện vậy.”
Mã Thiên Lý vẫn bình tĩnh, vừa tiếp tục cắt cà tím vừa nói: “Gã đàn ông Vương Thắng Nam quen kia nghe em kể thôi là anh đã thấy không bình thường rồi, nếu có thu nhập tốt như vậy thì đến giờ còn thiếu người yêu sao?! Không phải anh chê gì Vương Thắng Nam nhưng bây giờ việc xem mắt hầu hết chẳng phải là nhìn vẻ bên ngoài thôi sao, Vương Thắng Nam có cơ hồi gặp gỡ được những người tử tế, giàu sang qua những cuộc xem mắt này ư? Còn về chuyện em họ anh thì là vì trước đây nó từng sảy thai, nhưng việc này em đừng nói cho mẹ anh biết, đó là việc xảy ra trước khi nó kết hôn, thế nên anh mới bảo nó nên cẩn thận một chút. Em không biết chứ trước khi kết hôn, em họ anh sống rất buông thả, hút thuốc, uống rượu, còn sống thử với bạn trai nữa.”
Nghe anh nói vậy cũng có lý.
Mã Thiên Lý khẽ cốc vào trán tôi. “Chẳng lẽ em nghĩ anh còn có thể dự đoán trước được tương lai à? Nếu thật là vậy thì tháng nào anh cũng sẽ mua xổ số, cần gì phải vất vả đi làm kiếm tiền nữa.”
Nhưng tôi vẫn cảm thấy kỳ la, rõ ràng khi nhắc đến cái tên Tráng Tráng, anh đã cố tình lảng tránh. Tôi kiến quyết hỏi: “Vậy Tráng Tráng thì sao? Hơn nữa có một đêm anh còn nằm mơ thấy em khóc. Tại sao anh lại nằm mơ như vậy?”
“Này!” Mã Thiên Lý có vẻ như muốn đầu hàng. “Anh đang ngủ mà bà xã, em bảo anh phải giải thích thế nào đây, may mà anh còn gọi Tráng Tráng, nếu anh mơ ngủ mà gọi Lệ Lệ, Na Na thì chắc em ăn tươi nuốt sống anh mất.”
Tôi bỗng thấy không vui. “Chính vì anh không kêu tên con gái nên em mới tha cho anh, nếu anh gọi tên con gái thật thì em chắc chắn phải làm cho anh tỉnh dậy mới thôi.”
Mã Thiên Lý mỉm cười, bỏ cà tím đã cắt vào đĩa.
Mã Thiên Lý đúng là đối xử với tôi rất tốt, tôi biết mỗi lần về nhà bố mẹ, anh đều bảo bố mẹ chồng tôi chuẩn bị món mà tôi thích, thế nên lần nào về đây tôi cũng được ăn những món hợp khẩu vị. Không những vậy, anh còn sợ tôi ngại, không dám ăn no nên lần nào cũng làm thêm điểm tâm tối cho tôi. Đáng lý ra, tôi không nên suy nghĩ linh tinh, nhưng vẫn luôn cảm thấy là lạ.
Tôi biết trong hôn nhân mà lúc nào cũng đa nghi như vậy thì tình cảm vợ chồng sẽ không được tốt, chẳng phải các cụ thường có câu “Trước khi kết hôn thì mở to mắt ra, sau khi kết hôn thì mắt nhắm mắt mở” đấy sao? Anh chỉ cần không vi phạm pháp luật, không ngoại tình, tôi cũng sẽ mắt nhắm mắt mở vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.