Chương 67: Hồi kết
Kim Đại
25/07/2019
Ngày hôm đó, Vương
Thắng Nam gọi điện cho tôi, nói cuối cùng cô ấy cũng có bầu rồi, bây giờ cô ấy đang nghỉ việc ở nhà làm hoàng thái hậu, chỉ là không biết tại
sao cô ấy lại nghĩ tới việc trước đây, bỗng nói: "Thực ra trước khi kết
hôn, em có gặp lại người ấy một lần, bọn em đã nói chuyện rất lâu."
Lúc đầu tôi còn chưa hiểu gì, sau khi nghe Vương Thắng Nam nói thêm một câu, tôi mới phản ứng kịp, Vương Thắng Nam đang nói tới thanh mai trúc mã trước đây của cô ấy.
"Em đã không còn hận anh ấy nữa, thực ra chỉ là em không thể tha thứ cho chính mình, lúc đó em không hiểu biết, gia đình có biến cố lớn, áp lực của bố mẹ em đều lớn lắm, mà em ngoài quậy và khóc ra thì chẳng hề nghĩ bố mẹ mình có buồn không... Sau này em hiểu biết hơn nhưng việc đã qua lâu như vậy rồi, em càng không thể tha thứ cho chính mình, cho nên em mới không kìm nổi lấy anh ấy ra làm người chịu tội thay, làm chỗ để trút giận. Thực ra em biết em sai, nhưng em cố chấp."
Tôi không khỏi cảm thấy xót xa thay cho Vương Thắng Nam. Cô ấy đang cảm thấy hối hận sao?
Nhưng ngay sau đó lại nghe Vương Thắng Nam nói: "Có những chuyện đã qua, có làm thế nào cũng không thể quay lại được nữa. Thực ra em rất ngưỡng mộ chị và Mã Thiên Lý, hai người rõ ràng có sự khác biệt lớn như vậy nhưng Mã Thiên Lý không bao giờ so đo, anh ấy luôn chu đáo, chăm sóc chị, quan tâm đến những cảm nhận của chị, giảm thiểu hết tất cả những áp lực cho chị, có lúc nhìn anh chị hạnh phúc, em cứ tưởng mình đang xem phim thần thoại, khiến một người vốn không tin tưởng vào tình yêu như em cũng không khỏi ngưỡng mộ, cũng phải tìm một người đàn ông yêu mình như thế."
Tôi cũng không biết nên khuyên Vương Thắng Nam thế nào, may mà cô ấy vốn là người vô tư, mới đó đã lại vui vẻ, hoạt bát, bắt đầu tưởng tượng về đứa con của mình sau này rồi.
Tôi nói chuyện với Vương Thắng Nam một lúc nữa rồi cúp máy, chạy đi tìm Mã Thiên Lý và hai con thì thấy anh đang ngồi trên sàn, trong lòng ôm Quyên Quyên, hai bố con nhìn Duy Ác bò lổm ngổm.
Mã Thiên Lý và Quyên Quyên không ngừng cổ vũ cho Duy Ác, Quyên Quyên nói còn chưa sõi, những âm thanh ngọng líu ngọng lô nghe rất vui tai.
Nhìn thấy cảnh ấy, tôi thấy mình hạnh phúc vô cùng.
Tôi không biết trong ký ức của anh, Lộ Tâm Ái đó có động lòng với ai khác không nhưng tôi luôn rõ ràng một điều, cho dù là Tiêu Tịnh Phương hay anh chàng Tần Ức Đông có vẻ huyền bí kia có từng vô tình yêu mến Lộ Tâm Ái đi chăng nữa, thì người mà họ yêu đó chẳng qua là một Lộ Tâm Ái đã dũng cảm yêu Mã Thiên Lý mà thôi.
Đối với tôi, tình cảm của bọn họ chỉ đơn giản là sự hiếu kỳ... Có thể bất chấp tất cả để yêu tôi, mặc cho tôi là người như thế nào, mãi mãi yêu thương tôi, chỉ có duy nhất một người, đó chính là người đàn ông trước mặt này thôi.
HẾT
Lúc đầu tôi còn chưa hiểu gì, sau khi nghe Vương Thắng Nam nói thêm một câu, tôi mới phản ứng kịp, Vương Thắng Nam đang nói tới thanh mai trúc mã trước đây của cô ấy.
"Em đã không còn hận anh ấy nữa, thực ra chỉ là em không thể tha thứ cho chính mình, lúc đó em không hiểu biết, gia đình có biến cố lớn, áp lực của bố mẹ em đều lớn lắm, mà em ngoài quậy và khóc ra thì chẳng hề nghĩ bố mẹ mình có buồn không... Sau này em hiểu biết hơn nhưng việc đã qua lâu như vậy rồi, em càng không thể tha thứ cho chính mình, cho nên em mới không kìm nổi lấy anh ấy ra làm người chịu tội thay, làm chỗ để trút giận. Thực ra em biết em sai, nhưng em cố chấp."
Tôi không khỏi cảm thấy xót xa thay cho Vương Thắng Nam. Cô ấy đang cảm thấy hối hận sao?
Nhưng ngay sau đó lại nghe Vương Thắng Nam nói: "Có những chuyện đã qua, có làm thế nào cũng không thể quay lại được nữa. Thực ra em rất ngưỡng mộ chị và Mã Thiên Lý, hai người rõ ràng có sự khác biệt lớn như vậy nhưng Mã Thiên Lý không bao giờ so đo, anh ấy luôn chu đáo, chăm sóc chị, quan tâm đến những cảm nhận của chị, giảm thiểu hết tất cả những áp lực cho chị, có lúc nhìn anh chị hạnh phúc, em cứ tưởng mình đang xem phim thần thoại, khiến một người vốn không tin tưởng vào tình yêu như em cũng không khỏi ngưỡng mộ, cũng phải tìm một người đàn ông yêu mình như thế."
Tôi cũng không biết nên khuyên Vương Thắng Nam thế nào, may mà cô ấy vốn là người vô tư, mới đó đã lại vui vẻ, hoạt bát, bắt đầu tưởng tượng về đứa con của mình sau này rồi.
Tôi nói chuyện với Vương Thắng Nam một lúc nữa rồi cúp máy, chạy đi tìm Mã Thiên Lý và hai con thì thấy anh đang ngồi trên sàn, trong lòng ôm Quyên Quyên, hai bố con nhìn Duy Ác bò lổm ngổm.
Mã Thiên Lý và Quyên Quyên không ngừng cổ vũ cho Duy Ác, Quyên Quyên nói còn chưa sõi, những âm thanh ngọng líu ngọng lô nghe rất vui tai.
Nhìn thấy cảnh ấy, tôi thấy mình hạnh phúc vô cùng.
Tôi không biết trong ký ức của anh, Lộ Tâm Ái đó có động lòng với ai khác không nhưng tôi luôn rõ ràng một điều, cho dù là Tiêu Tịnh Phương hay anh chàng Tần Ức Đông có vẻ huyền bí kia có từng vô tình yêu mến Lộ Tâm Ái đi chăng nữa, thì người mà họ yêu đó chẳng qua là một Lộ Tâm Ái đã dũng cảm yêu Mã Thiên Lý mà thôi.
Đối với tôi, tình cảm của bọn họ chỉ đơn giản là sự hiếu kỳ... Có thể bất chấp tất cả để yêu tôi, mặc cho tôi là người như thế nào, mãi mãi yêu thương tôi, chỉ có duy nhất một người, đó chính là người đàn ông trước mặt này thôi.
HẾT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.