Nhà Có Điêu Phu

Chương 122: Mở khố

Chu Ngọc

21/07/2019

"Sao lại nói chúng tôi chết tới nơi rồi? Các người là ý gì?" Vị tổng binh nãy giờ không mở miệng, thấy Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y tự mình rời đi, lời nói băng lạnh sau cùng, và vẻ thương tiếc vô tình lộ ra, vị tổng binh này liền cảm thấy không đúng, bất giác lên tiếng hỏi.

Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y không quay đầu lại, cũng không dừng bước, Cổ Hạo Nhiên nghe thấy câu hỏi này nhàn nhạt nói: "Đã giết người sao chút thường thức cũng không có, đâu đâu cũng nhiều thi thể thối rửa như vậy, dưới tình hình này, một tổng binh như ngươi lẽ ra phải biết, đây là giai đoạn đầu để bạo phát ôn dịch."

Tổng binh vừa nghe vậy mặt liền trắng bệch, hắn có thể lên làm tổng binh đương nhiên không phải là người vô học cái gì cũng không biết, lúc đầu luôn chỉ lo sống, chết, cướp đoạt, cướp đoạt lại để sinh tồn, chưa từng nghĩ qua những nhân tố này, bây giờ nghe Cổ Hạo Nhiên nói vậy, lại nhìn bốn phía, toàn thân bắt đầu run rẩy, lắp bắp nói: "Bệnh dịch lần này sẽ bùng phát bệnh dịch, trời ạ, sao ta lại..." Trong sự kinh ngạc quá độ đến cả lời nói cũng không hoàn chỉnh.

Cổ Hạo Nhiên nói xong, mọi người đều nghe thấy hai từ bệnh dịch, bất giác đều trở nên kinh hãi, bệnh dịch cứ cho là không biết sao nó lại bùng phát, nhưng sự đáng sợ của nó mọi người đều biết, nghe Cổ Hạo Nhiên nói vậy, lại thấy tổng binh run rẩy vẻ mặt trắng bệch, mọi người liền trở nên hoảng loạn.

"Sao lại có bệnh dịch bệnh dịch chết người đấy."

"Trời ạ, bệnh dịch bệnh dịch..."

Không có thức ăn tuy là đáng sợ, nhưng thứ bệnh dịch này càng khiến người ta thấy đáng sợ hơn, bệnh dịch cái loại này chưa ai thấy qua, nhưng chính vì chưa ai thấy qua, cho nên lời đồn càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi, vả lại bản thân của bệnh dịch vốn là thứ đáng sợ, lần này vừa nghe nói là bệnh dịch có một số người đến cả nói cũng nói không rõ nữa.

Điệp Y lạnh lùng nói: "Giết đi, cố hết sức mà giết, có lẽ chết sớm một chút là lựa chọn tốt nhất."

Cổ Hạo Nhiên cũng thản nhiên nói: "Đừng lưu tình, các ngươi cứ từ từ giải quyết, muộn nữa e là không kịp thể hiện sự hung tàn, bọn ta không muốn lội trong vũng nước bẩn nữa." Hai người vừa nói vừa đi về phía trước thanh âm tuy không lớn, nhưng nhằm vào lời nói của đám người, trực tiếp truyền vào tai của mọi người.

Vị tổng binh đó nghe vậy liền ngẩn ra, cùng lúc lại sợ hãi, trong đầu chuyển động nhanh chóng, Cổ Hạo Nhiên bọn họ đã dám tới đương nhiên bọn họ có năng lực, bệnh dịch này thật đáng sợ, nhưng chỉ cần tiến hành khống chế ngay giai đoạn đầu chưa bùng phát, thì cũng không phải là thứ đáng sợ gì, mà tình hình trước mắt của cả Lê châu, lo cho mạng sống còn không kịp, làm gì còn quan tâm tới ôn dịch này bùng hay không bùng phát, trước mắt đây chính là chuyện nguy hiểm nhất.

Tổng binh vẫn còn chút đầu óc, biết bọn Cổ Hạo Nhiên dám tới nhất định là có năng lực đối phó với bệnh dịch, sau đó vội vàng gọi Cổ Hạo Nhiên: "Đợi chút, các ngươi đi rồi, chúng tôi phải làm thế nào?"

Cổ Hạo Nhiên đầu cũng không quay lại nói: "Kỳ lạ, chuyện của các ngươi liên quan gì tới bọn ta? Càng huống hồ giết cũng giết hết rồi, còn có gì mà phải làm chứ?"

Tổng binh thấy hai người thật sự có vẻ rời đi, bất giác đuổi lên phía trước lớn giọng nói: "Các ngươi có cách đúng không? Các ngươi có thể cứu được chúng tôi đúng không? Các ngươi chính là tới cứu chúng tôi đúng không?" Quan binh phía sau hắn nghe người cầm đầu họ nói vậy, bất giác đều reo hò, trong lời nói lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết, còn đám bạo dân bên cạnh nghe phía quan binh nói vậy, liền trở nên cảnh giác, đem sự đáng sợ của dịch bệnh vứt sang bên.

Cổ Hạo Nhiên nhàn nhạt nói: "Phải hay không phải thì có gì quan trọng, mau giết đi. Cứu, tự mình không cứu mình, tự mình không biết quý trọng sinh mệnh của mình, sao ta lại phải quý trọng chứ? Sao ta phải cứu một lũ người không biết tốt xấu?"

Tổng binh thấy hai người càng ngày đi càng xa, sau đó vội vàng lớn tiếng gọi: "Không giết nữa, không giết nữa, các ngươi đừng đi các ngươi đừng đi chúng tôi không động thủ nữa, dừng tay, dừng tay."

Tổng binh nghe Cổ Hạo Nhiên nói vậy, càng khẳng định suy đoán của hắn, bọn người Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y này tới, nhất định là tới cứu bọn họ, nếu không vào lúc này còn có ai chạy tới nơi hỗn loạn này, bọn người Cổ Hạo Nhiên này tuyệt đối là tới cứu bọn họ, nhưng mà cứu không chỉ có bọn họ, mà còn cả đám bạo dân trước mặt, hắn sẽ cứu tất cả mọi người.

Đám quan binh do tổng binh mang theo phía sau, đều là người có chút kiến thức và học vấn, lúc này thấy Cổ Hạo nhiên và Điệp Y muốn đi còn người cầm đầu của họ lại vội vàng níu giữ họ lại, bất giác đều đồng thanh gọi, đều hô to không tranh đấu, không giết người nữa.

Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y nghe tổng binh cao giọng gọi, bất giác đưa mắt nhìn nhau, nhưng bước chân lại không ngừng, vẫn chậm rãi mà kiên định đi về phía trước.

Tổng binh thấy hai người cũng không dừng bước, đầu mày nhíu chặt khẩn trương, đồng thời trong đầu chợt lóe sáng, liền quay sang gào lên với đám bạo dân đang ồn ào huyên náo không biết sự đáng sợ của dịch bệnh, chỉ nhìn hắn đang níu giữ liền sinh ra cảnh giác: "Giết gì mà giết, nếu lần này một khi dịch bệnh bùng phát, các ngươi, bọn ta, đừng ai hòng sống sót, bây giờ những chuyện này còn ý nghĩa gì nữa, còn không mau níu giữ người."

"Nhưng, nhưng chúng tôi không giết người, không cướp đoạt, thì có cái ăn hay không?" Trong yên tĩnh, đột nhiên một thanh âm yếu đuối phát ra, chính là người thiếu niên đi theo sau bọn họ.

Sau thanh âm này, đám bạo dân hoảng loạn đều phụ họa, dịch bệnh đáng sợ, nhưng bọn họ chưa từng thấy qua, nếu chết có thể cũng đợi tới lúc bùng phát rồi mới chết, nhưng không có lương thực ăn, người cũng không qua khỏi mấy hôm, lời này của người thiếu niên hỏi trúng vấn đề họ luôn quan tâm.

Khóe miệng Cổ Hạo Nhiên lộ ra nụ cười xán lạn, đây chính là kết quả hắn muốn, sau đó dừng bước điều chỉnh lại thần sắc, cùng Điệp Y vẻ mặt trầm tĩnh xoay người lại, người thiếu niên phía sau thấy hai người họ đứng lại, cũng liền đứng lại di chuyển tới bên cạnh Cổ Hạo Nhiên ngẩng đầu đợi câu trả lời của Cổ Hạo Nhiên.

Đôi mắt tinh quang nội liễm chậm rãi quét mắt nhìn đám người phía trước một lượt, thấy ai nấy đều trừng to mắt chăm chú nhìn về phía hai người họ, trong mắt có nghi ngờ, có không tin, có do dự, có lo lắng, đủ các loại ánh mắt, sau đó ung dung cười nhàn nhạt nói: "Có."

Không nhiều lời, chỉ một từ, nhưng từ này đã trả lời cho mọi vấn đề, đáp án này chính là đáp án được mọi người hy vọng nhất, đây chính là đáp án được tất cả mọi người trong Thánh Thiên vương triều mong đợi.



Người thiếu niên đó trừng to mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên chằm chằm, mang theo vẻ vui mừng mang theo vẻ hoài nghi nói: "Thật sự có cái ăn sao, ngươi không gạt ta chứ?"

Cổ Hạo Nhiên thần sắc kiên định nói: "Chỉ cần tin ta, cái ăn cái mặc đều có."

Người thiếu niên thấy Cổ Hạo Nhiên nói chắc chắn như vậy, bất giác nhảy lên lớn tiếng reo hò: "Có cái để ăn rồi, có cái để ăn rồi, ca ca có cái để ăn rồi." Vừa nói vừa chạy tới trước mặt tên cầm đầu đã bị bắn chết, bing một tiếng quỳ xuống vừa khóc vừa cười nói: "Ca ca, có cái để ăn rồi, chúng ta sẽ không để bụng đói nữa, có cái để ăn rồi."

Từng giọt lệ vui mừng chảy xuống, khiến mọi người tại hiện trường bất giác đều ồ lên khóc, cái ăn, vì hai từ này, có bao nhiêu người thân, bao nhiêu sinh mệnh biến mất, mọi thứ chẳng qua chính là vì hôm nay, vì có thứ để ăn có y phục để mặc, vì lý do đơn giản như vậy, chỉ vì như vậy.

Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y thấy đám người trước mắt khóc thành một mớ hỗn độn, thấy đôi mắt ai cũng đỏ hoe, không cần biết là lính canh hay là bạo dân, đều khóc tới xé tâm can, bất giác thở dài một hơi, yêu cầu đơn giản như vậy, lại dùng sinh mạng đổi lấy, mọi thứ khiến người ta sao chịu đựng nổi.

"Đừng khóc nữa, chúng ta bạt mạng tranh giành như vậy không phải cũng chỉ vì miếng cơm sao, nhiều người chết như vậy cũng chỉ vì điều này, bây giờ chúng ta có lương thực để ăn, chúng ta phải vui mừng, đừng khóc, không được khóc." Người thiếu niên đau khổ lên tiếng, lúc này đột nhiên đứng dậy quay sang mọi người đang khóc lóc gào lên nói.

Không biết là uy nghiêm tích được của ca ca người thiếu niên đó, hay là uy phong vốn có của người thiếu niên này, rất nhiều bạo dân nghe hắn gào lên như vậy dần dần ngừng khóc, ai nấy đều bi thương chùi nước mắt, cũng không lớn tiếng khóc nữa.

Điệp Y thấy người thiếu niên trước mắt dường như trong nháy mắt đã trưởng thành, bất giác âm thầm khẽ lắc đầu, nhìn người thiếu niên tuổi chừng bọn Minh Thanh, nhưng có kinh nghiệm không giống nhau, sau đó là hình thành nhân cách và tính cách không giống nhau, đây không biết là ông trời đang bồi dưỡng người, hay là đang hại người.

Người thiếu niên lau mồ hôi trên mặt, lại chạy về phía Cổ Hạo Nhiên, nhìn chằm chằm Cổ Hạo Nhiên nói: "Được, chỉ cần ngươi cho chúng ta cái ăn, chúng ta sẽ nghe theo ngươi."

Tổng binh cũng cùng lúc nói: "Chúng tôi cũng nghe ngươi, chỉ cần ngươi đủ khả năng đem chúng tôi tránh khỏi bệnh dịch và nạn đói." Vừa nói tay vừa nắm thành quyền đầu, đập mạnh lên lồng ngực ba cái, đám quan binh phía sau hắn cũng làm động tác như vậy, đây là biểu hiện cam kết quan trọng nhất của Thánh Thiên, là lời thề chết không thay đổi.

Cổ Hạo Nhiên nhìn quan binh lặng lẽ làm mọi thứ, nhàn nhạt gật gật đầu, rồi đưa mắt nhìn sang đám bạo dân bên cạnh bộ dạng tương đối lười biếng, nhướng mày nói: "Muốn nghe ta cũng được, muốn bọn ta mang các ngươi tránh khỏi dịch bệnh và đói khát cũng không thành vấn đề, nhưng mà, nếu nghe ta thì nhất định mọi thứ đều phải nghe theo ta, nếu có ai dám bằng mặt không bằng lòng, vậy thì đừng trách bọn ta không khách khí."

Đám bạo dân và quan binh này không dễ thu thập, bây giờ trong nhất thời chịu khuất phục dưới thủ đoạn và sự cám dỗ của lương thực, nhưng nếu không toàn lực áp chế tính bạo lực của chúng, một khi để chúng phản lại, thì kết quả cũng không dễ tính rồi, lần này Cổ Hạo Nhiên không thể thất bại được.

Người thiếu niên liền tiếp lời: "Không thành vấn đề, chỉ cần ngươi lo cho chúng tôi được ăn được uống, chúng tôi tuyệt đối sẽ nghe theo ngươi." Đám bạo dân bên cạnh cũng đồng thanh phụ họa, nhưng ngữ điệu nghe ra lại không mấy nghiêm túc.

Điệp Y lạnh lùng quét mắt nhìn toàn bộ đám người đang nhìn họ, sau đó lạnh lùng nói: "Chúng tôi không chấp nhận phản bội, nếu ai dám phản bội chúng tôi, thì sẽ có kết cục như thế này."

Nói xong nắm chặt roi ngựa trong tay, quất về cây cột của cửa tiệm bên cạnh, chỉ nghe thấy ầm một tiếng, cột bị một roi của Điệp Y đánh cho vỡ vụn, căn tiệm vốn nghiêng nghiêng vẹo vẹo, thiếu đi cột chống này, liền đổ xuống.

Cùng lúc từ bốn phương tám hướng đột nhiên có tới mười mấy hai mươi lưỡi tiễn được bắn ra, đem Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y vây trong đó, tạo thành một hình tròn, mũi tên đã cắm sâu xuống đất hoặc vỡ ra trên nền đá, chỉ còn đuôi tên lộ ra giữa không trung.

Đám bạo dân và quan binh vốn chỉ lo vui mừng thấy Điệp Y lộ ra chiêu này, bất giác đều chấn động đứng yên tại chỗ, võ công này họ trước giờ chưa từng thấy qua, lực đạo cường hãn như vậy, thủ đoạn cường hãn như vậy, tiễn pháp chuẩn xác như vậy, khiến mọi người đều trừng to mắt miệng không khép lại được.

Điệp Y thản nhiên nhìn mọi người, nàng không biết lôi kéo, nàng chỉ biết lấy bạo chế bạo, mà vào lúc này phương thức này rõ ràng tương đối có hiệu quả, trong từng đôi mắt đó lộ ra vẻ khủng khiếp và sợ hãi, khiến Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên đều rõ, cách làm này có được hiệu quả rất tốt, sau đó Cổ Hạo Nhiên trực tiếp nắm lấy tay Điệp Y, ngầm thể hiện sự tán đồng.

Cổ Hạo Nhiên nhìn đám người đang bị kinh ngạc đứng yên tại chỗ, khóe miệng kéo ra nụ cười nhàn nhạt, nhướng mày nhìn đám người nói: "Ta cho các ngươi thêm một cơ hội, từ nay về sau phải nghe theo ta, nếu có người không muốn nghe, ta cũng tuyệt đối không miễn cưỡng, bây giờ đứng ra cho ta."

Nửa buổi trời không ai mở miệng, cũng không có ai di chuyển, Điệp Y lạnh lùng nhìn trong đám bạo dân có mấy ánh mắt không đúng lắm, đột nhiên nghiêm giọng nói: "Bước ra cho ta có nghe thấy không? Ta không mấy nhẫn nại, bây giờ cho ngươi cơ hội cút đi cho ta, nếu không đi, sau này đừng trách ta ra tay tàn độc."

Đám bạo dân này nói ra chỉ là bách tính bình thường, chẳng qua chỉ vì sinh tồn mới đi tới bước đường hôm nay, có một số người thật sự là bất đắc dĩ làm như vậy, còn có một số người đã đi quá giới hạn này, đã quen với việc không cần làm, mà dùng hành vi phi pháp để có được lợi lộc, tâm cơ đó sao có thể qua mắt được Điệp Y, liền bị Điệp Y nhìn ra.

Không ai động đậy, Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên lại đợi cả nửa buổi trời, không một ai bước ra, Điệp Y lạnh lùng nhìn mấy người, từ kinh ngạc tới sợ hãi lại tới lắc lư không yên, sau cùng là thỏa hiệp, cuối cùng thần phục dưới sự đe dọa của Điệp Y.

Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y đều nhìn thấy cả quá trình, Cổ Hạo Nhiên bất giác mỉm cười nói: "Đã như vậy, thì đi theo ta sau này chúng ta là người cùng thuyền, có ta thì sẽ có các ngươi" Vừa nói vừa dẫn đầu mà đi, đám người nghe được câu này bất giác đều vui mừng đi theo.

Lê châu, ở Lê Châu Cổ gia có tất cả mười một cái kho, trong đó đa phần là cất giữ gạo, mà vào lúc này đối với chuyện cứu tế ở Lê châu rõ ràng là hữu dụng, đây cũng là nguyên nhân Cổ Hạo Nhiên không về lại Phần châu, mà đổi hướng tới Lê châu, mọi thứ ở đây đúng là những thứ cần thiết nhất hiện nay.



Cạch cạch cạch, cánh cửa nhà kho nặng trịch bị mọi người chậm rãi đẩy ra, từng bao tải lớn, gạo trắng liền bày ra trước mặt mọi người, nhà kho này của Cổ gia ở Lê châu cũng không phải là lớn nhất, nhưng cách nơi này gần nhất.

"Gạo, gạo, chúng ta có gạo rồi, chúng ta có gạo rồi."

"Hu hu, có cái để ăn rồi, có cái để ăn rồi, cuối cùng có cái để ăn rồi."

"Gạo, mỳ, có rồi, thật sự ta đã cầm được trong tay rồi, là thật, là thật, không phải gạt người, là gạo thật."

Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y đứng trước cửa kho, nhìn đám người bên trong bất giác chậm rãi lắc đầu, đám quan binh và bách tính xông vào trong, có người quỳ ngã trên đống lương thực, đưa nắm gạo lên khóc tới thương tâm, có người trực tiếp bò lên trên, đem cả người vùi vào trong, có người chạy tới chạy lui trong nhà kho rộng lớn, nhìn đống gạo cao như núi, vẻ mặt cười còn khó coi hơn khóc...rất nhiều, rất nhiều, nhiều tới không biết nên dùng từ nào để hình dung cảnh tượng này.

Tràng tiếng khóc đau thương xé nát tâm can dần dần biến mất, Điệp Y nhìn đám người trước mắt đột nhiên sầm mặt xuống, roi ngựa trong tay quật vào cánh cửa lớn của nhà kho, phát ra tiếng ầm ầm, dọa cho đám người trong nhà kho đều sợ tới ngẩng đầu lên nhìn hai người.

Điệp Y vẻ mặt âm trầm nhìn người trong nhà kho, thanh âm lạnh tới cực điểm nói: "Ai cho các ngươi cất giấu? Ai cho phép các ngươi cất giấu? Ai cho các ngươi to gan như vậy?"

Ba câu hỏi câu sau sắc bén hơn câu trước, thanh âm câu sau càng lạnh hơn câu trước, khiến ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau không dám lên tiếng.

Thì ra đám bạo dân này đã đói tới sợ rồi, thấy nhiều gạo như vậy, quá vui mừng kích động, hữu ý hoặc vô ý bắt đầu nhét vào người mình, nhét vào túi, không có túi thì đổ vào trong y phục, đổ vào trong quần để đựng, nhưng y phục trên người sớm đã rách nát, sao có thể giấu gạo được, bất giác đổ vào lại chảy ra, lại đựng, lại chảy, dần dần đã trở nên điên cuồng.

Lúc này Điệp Y hừ lạnh một tiếng, mọi người đều ngẩn ra tại chỗ, Cổ Hạo Nhiên trong lòng nhịn không được thở dài một hơi, đây đều là những người đói tới sợ a, toàn thân trên dưới có thể đựng được bao nhiêu, nhưng lại máy móc lặp đi lặp lại đổ vào đựng, mọi thứ này là vì nguyên nhân gì mà hình thành, thật sự khiến người ta đau lòng.

Nhưng trên mặt lại không dám lộ ra, động tác này không áp chế được, sau này sao mà chịu được, liền lạnh mặt nhìn mọi người nghiêm giọng nói: "Ta có cho phép các ngươi động thủ tự cất giấu không? Ta có nói không có căn dặn của ta, các ngươi có thể tự mình động thủ sao? Nghe ta, nghe thành dạng này à?"

Vừa nói vừa lạnh lùng nhìn người thiếu niên dường như là cầm đầu trong đám bạo dân, tức giận nói: "Ta có bản lĩnh đưa các ngươi tới, thì có đủ năng lực khiến các ngươi một tên cũng đừng hòng rời khỏi."

Người thiếu niên thấy Cổ Hạo Nhiên nổi giận, bất giác đưa nắm gạo trong tay lên làu bàu nói: "Ở đây tuy có nhiều gạo như vậy, nhưng cũng sẽ có một ngày ăn hết, càng huống hồ ở đây có nhiều người như vậy, nếu bị người khác phát hiện ở đây có lương thực, bọn họ nhất định sẽ tới cướp, tới lúc đó chúng tôi biết làm thế nào?"

Cổ Hạo Nhiên hừ lạnh một tiếng tức giận nói: "Ta đã dám đồng ý với các ngươi mọi thứ, thì ta sẽ có bản lĩnh thực hiện nó, dù bản lĩnh của họ có lớn, người có đông, ta đáp ứng với các ngươi có thì nhất định có, kho này ăn hết ta lại mở kho khác, tuyệt đối không đói chết các ngươi, nhưng, hôm nay nếu có người nào dám tự ý động vào những thứ ở đây, thì đừng trách bọn ta vô tình."

Người thiếu niên nghe Cổ Hạo Nhiên nói chắc như đinh đóng cột, bất giác do dự một lúc đứng dậy đem tất cả gạo bỏ xuống, cắn răng nói: "Ta nghe ngươi, Diệp Tử ta nói lời giữ lời, từng nói chỉ cần ngươi có thể cho chúng ta cái ăn, chúng ta sẽ nghe ngươi, ta sẽ nghe ngươi."

Nói xong quay đầu nhìn đám người vẫn đang do dự, người thiếu niên tên Diệp Tử lớn tiếng nói: "Bỏ xuống, lời vừa nãy các ngươi không nghe thấy sao? Lương thực ở đây dù có nhiều cũng sẽ có lúc bị ăn sạch, chúng ta theo hắn thì cả đời cũng không cần lo cái ăn cái mặc, còn do dự gì chứ, bỏ xuống cho ta" Vừa nói vừa quét mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên một cái.

Cổ Hạo Nhiên nghe ra trong lời nói của Diệp Tử, tiểu tử này lại dám dùng lời này để trói buộc hắn, muốn hắn nuôi bọn họ cả đời, nhưng vào lúc này đợt người đầu tiên trung thành với hắn thật rất quan trọng, Cổ Hạo Nhiên liền đạm mạc không khẳng định cũng không phủ định, trong nhất thời đám bạo dân đều cho rằng Cổ Hạo Nhiên đã đồng ý, bất giác đều đồng thanh reo hò, đều đem gạo trong tay bỏ xuống.

Cổ Hạo Nhiên thấy đám người trước mắt này hoàn toàn chấn động, bất giác đưa tay về phía sau vẫy một cái, trong nhất thời năm người bọn Phong cùng lúc bước ra, hành một lễ với Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên gật đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho bọn họ, rồi cùng Điệp Y xoay người rời đi, không nhiều hơn một lời.

Một màn này lại khiến đám người trước mặt kinh ngạc một hồi, bạo dân không biết bên trong chỉ nhìn thấy bên ngoài, chỉ biết đột nhiên có người tới, thực lực phía sau người này thật sự sâu khôn lường, bất giác đều sợ hãi đồng thời cũng vui mừng và hưng phấn hơn, thủ lĩnh của bọn họ là người có năng lực cao cường.

Mà trong mắt đám quan binh này, thân thủ như thế mà chỉ có thể làm tùy tùng, bất giác đều sợ hãi, đồng thời càng không dám có hành động gì khác, sau đó dưới sự chỉ huy của bọn Phong, ngay ngắn, đồng tâm bắt đầu làm theo mệnh lệnh họ ban bố xuống.

"Aizz, thì ra chỉ như vậy thì đã có thể khiến họ cảm thấy hạnh phúc?" Đứng ở một nơi trên quảng trường của Lê châu, Cổ Hạo Nhiên nhìn về phía trước, nghe bọn Phong chỉ huy thổi lửa, nấu cơm, và đám người đã bắt đầu ăn cháo, thấy trên mặt mọi người đều lộ ra một loại cảm giác hạnh phúc nhàn nhạt, bất giác thở dài một hơi nói.

Đôi mắt Điệp Y luôn không lộ ra cảm xúc gì, lúc này cũng thoáng quá một chút thương tiếc, thấp giọng nói: "Những người chưa từng trải qua những chuyện này, vĩnh viễn không biết được cảm giác khi một người đói sắp chết, có được một chén cơm nóng, loại mùi vị đó khiến họ ghi nhớ cả đời."

Tình cảnh này nàng đều đã từng trải qua, cho nên hoàn toàn hiểu được tâm trạng của đám nạn dân này, mới nhẫn nại và hao tâm với họ, tình cảnh này trong mắt người khác chẳng qua là chuyện nhất thời, nhưng trong mắt nàng có lúc lại là mọi thứ, tin rằng vào lúc này cũng là tất cả đối với những nạn dân ở đây.

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhà Có Điêu Phu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook